Dọc theo đường đi Sở Nguyệt cúi đầu mất tập trung, bước chân nhỏ đến có thể giẫm chết con kiến. Lấy điện thoại di động ra xem thời gian, nằm tào lại sáu giờ rưỡi rồi! Dựa vào dựa vào dựa vào ta đến cùng đang làm gì! Giật mình tỉnh lại Sở Nguyệt đang chuẩn bị chạy vội đi đến trường, vừa nhìn phía trước lại há hốc mồm: tại sao chính mình đi phương hướng là đi phòng học vẽ a!
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Sở Nguyệt muốn điên, đây là nói đùa ta à! Sáu giờ rưỡi liền biểu thị coi như hiện tại lại đi hội trường cũng không thể đi vào, như vậy, đi vẽ? Nhưng là không mang bút a! Sở Nguyệt bất đắc dĩ tự phỉ nhổ chính mình, nhưng lại một lần nữa há hốc mồm: tại sao trong tay ta đang nắm một nhánh bút chì a! Còn cái quái gì vậy là 8B bút chì!
Nếu như hiện tại đi vẽ cũng là đến muộn, có thể hay không cho người kia lưu lại ấn tượng xấu a? Còn có hôm nay mặc như thế y có thể hay không hoài nghi ta có ý đồ gì a? Nhưng là đã đi tới đây không vào có phải là quá đáng tiếc a? A a a thật phiền!
Chờ Sở Nguyệt xoắn xuýt xong xuôi, thân thể cậu đã đi tới hành lang nhà A.
“Cho nên nói trong tiềm thức ta là khẳng định mình có thể kiên quyết không rời đi nơi này sao?”
Sở Nguyệt cảm giác sâu sắc bị linh hồn của chính mình bán đi.
Thành phố S buổi tối đến sớm, trong hành lang lặng lẽ, đèn của các phòng khác không có sáng, Sở Nguyệt cũng không muốn để cho chúng nó sáng, từ xa nhìn lại toàn bộ hành lang chỉ có phòng cuối 109 sáng đèn.
Sở Nguyệt có chút bệnh quáng gà, bất quá không phải rất nghiêm trọng, hướng về tia sáng phía trước liền có thể thuận lợi đến chỗ cần đến. Đi tới ngoài cửa phòng 109, ngoài ý muốn phát hiện người kia chính đang đứng ở cửa. Sở Nguyệt giật nảy cả mình, nghĩ thầm này còn chưa vào cửa liền bị bắt được đến muộn, xong anh anh anh anh.
Bất quá người kia không nói gì, liền vẫn cười nhìn chằm chằm Sở Nguyệt xem, đem Sở Nguyệt từ đầu đến chân đánh giá một lần. Sở Nguyệt miệng một cổ, lông mày vừa nhíu: “Em là bởi vì phải tham gia thi biện luận mới mặc thành như vậy a, thầy đừng hiểu lầm!” Kết quả người kia sau khi nghe ý cười càng nồng, thẳng thắn nghiêng đầu đi không nhìn tới Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt cảm giác mình lại bị đả kích, phẫn nộ mở cửa đi vào, lại phát hiện ngày hôm nay chỉ có bốn người. Tình huống này là thế nào?
Sở Nguyệt chân trước mới vừa vào cửa, người kia liền đi vào. Sở Nguyệt còn đang suy nghĩ ngày hôm nay chuyện gì thế này, người kia liền cầm màu phác hoạ cùng mẫu vẽ lại đây. Sau khi cám ơn Sở Nguyệt liền bắt đầu vẽ, cậu ngày hôm nay phải cố gắng vẽ, không để cho ngươi lại xem thường ta! Sở Nguyệt đem động tác vừa nãy người kia quay đầu đi lý giải vì là đối với cậu xem thường.
Bất quá xác thực không có cái gì là tế bào nghệ thuật, Sở Nguyệt rất nhanh tiếp nhận rồi sự thực mình vô luận như thế nào đều vẽ không tốt.
Bên trong phòng học yên tĩnh khiến người ta hốt hoảng, Sở Nguyệt thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn một chút bốn học sinh phía trước, sợ bọn họ đột nhiên đã không thấy tăm hơi.
“Không cần nhìn đông nhìn tây, cố gắng vẽ nha.”
“Ai, thầy muốn hù chết em QAQ ”
Chẳng trách Sở Nguyệt cảm thấy phía trước ít đi một người, nguyên lai ở bên cạnh chính mình nha. Chờ chút, y lúc nào tới được?
“Híc, thầy lúc nào...” (tới phía sau được?)
“Em đừng vẽ như vậy nha, đường nét không dễ nhìn, thầy lại cho em làm mẫu!”
Bút chì trong tay Sở Nguyệt lại bị rút đi, Sở Nguyệt không thể làm gì hơn là yên lặng đem bốn chữ phía sau thêm một cái dấu chấm hỏi nuốt vào bên trong bụng.
“Như vậy, hiểu chưa? Đem giấy chiết một chút ở nửa bên mặt giấy vẽ, em tối hôm nay liền vẫn luyện tập vẽ đường nét như vậy, không cần vẽ đồ vật.”
“Em... Sẽ không a ô ô ô ô ô.”
“Cũng là bởi vì sẽ không mới chịu tập luyện a.”
“Tuân mệnh, lão sư QAQ ”
Thân thể người kia dừng một chút, bất quá Sở Nguyệt không nhìn thấy.
Sở Nguyệt liền vẫn khổ sở vẽ ra đường nét, nhưng là thấy thế nào cũng xấu, nhìn phía trước người kia làm mẫu, làm sao liền đẹp mắt như vậy đâu!
Người kia vẫn ở trước mặt xem những học sinh khác vẽ, Sở Nguyệt liền lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, mới bảy giờ mười phút. Trời ạ, sẽ không còn muốn vẫn vẽ đường nét 50 phút nữa đi!
Lúc này người kia lại đi tới, “Em liền luyện đi, đem tờ giấy này vẽ đầy. Không muốn khắp nơi vẽ liền vẽ một cái hình xóa một cái hình.”
Sở Nguyệt rất muốn một cái cắn chết y. Tiếp theo người kia lại nói: “Ngày hôm nay liền tới đây, các em trở về đi thôi.” Bốn học sinh phía trước đứng dậy thu dọn đồ đạc, người kia liền lần lượt từng cái thu hồi hàng mẫu.
Trong phòng học còn sót lại Sở Nguyệt một người xoạt xoạt xoạt vẽ ra đường nét, khỏi nói có bao nhiêu lúng túng. Cái người kia đã lên bục giảng bắt đầu thu dọn hàng mẫu cùng giấy phác hoạ, “Em cũng trở về đi.”
“Được rồi lão sư!” Bây giờ rời đi sẽ còn sớm còn có thể về ký túc xá chơi máy vi tính một lúc.”
Tuy rằng không thể cùng nam thần chờ nhau có chút đáng tiếc bất quá nếu như là đơn độc chờ nhau luôn cảm giác thật lúng túng hơn nữa còn muốn vẫn họa đường nét, thật đáng ghét QAQ. Sở Nguyệt phảng phất nhìn thấy ánh rạng đông của tận thế, nhanh gọn thu thập xong đồ vật, còn mình đem hàng mẫu cho người kia đưa đến trên bục giảng.
“Lão sư tạm biệt.”
“Hừm, tạm biệt.”
Sở Nguyệt ra cửa phòng học, phát hiện bên ngoài vẫn cứ đen kịt một màu. Muốn từ cầu thang xuống, phát hiện cửa lớn bị khóa, không thể làm gì khác hơn là xuyên qua hành lang dài dằng dặc, cũng còn tốt có tia sáng đèn đường bên ngoài chỉ dẫn Sở Nguyệt.
Chờ đi mấy bước, liền nghe thấy âm thanh tắt đèn đóng cửa.
Một chút ánh sáng còn sót lại cũng không có, tuy rằng ánh sáng này ở sau lưng.
Người kia ở phía sau đi, cách ta gần sao? Tại sao không nghe thấy tiếng bước chân đâu?
“Sở Nguyệt!”
Ai đang gọi ta?
“Sở Nguyệt!” Âm thanh gần trong gang tấc.
“A? Lão sư gọi em?”
“Ừm.” Người kia nở nụ cười hai tiếng, thật là dễ nghe.” Cùng đi đi.”
Sở Nguyệt vẫn cứ cẩn thận từng li từng tí một đi tới, lần thứ nhất cảm thấy bóng tối cũng tốt đẹp như thế. “Oành” một tiếng, dây đàn trong lòng đứt đoạn.
Nguyên lai y biết a.
Lông mày nhíu chặt của Sở Nguyệt dần dần giãn ra.
“Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...