Đến giữa trưa, Tôn Chí Tân phỏng chừng nước đã bốc hơi đủ, liền bảo Tamu đấy lỗ thoát khí lại, toàn bộ lò bắt đầu nung kín. quá trình Này biến hóa không lớn, chỉ có thể chờ đợi trong lò dần dần tăng nhiệt.
sau một thời gian dài, Tôn Chí Tân một tấc cũng không rời lò nung, nhìn nhiệt độ tản ra. người xung quanh cũng không nhàn rỗi, tự động đưa nước cho những người tham gia công tác bên lò uống, lại đi vào rừng kiếm củi chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Đến buổi chiều đám thợ săn trở về hỏa diễm đã đạt đến gân màu đỏ như hoa hồng, nghĩa là nhiệt độ hỏa diễm đã vào khoảng 600 độ,
Tôn Chí Tân chặt chẽ chú ý hỏa diễm, vừa canh bọn nhỏ vừa kêu lên:“Mọi người lên, thổi lửa !”
Người tiền sử cũng không biết thổi lửa có thể tăng thêm dưỡng khí làm tăng thế lửa, tăng nhiệt độ hỏa diễm, nhưng Tôn Chí Tân biết, cho nên trước đó đã làm ra một thứ dụng cụ tăng thế lửa — ống thổi lửa.
Một đám trẻ liền chạy tới, mỗi đứa trong tay có một ống trúc, toàn bộ hướng vào miệng lò thổi mạnh. Thêm nhiều dưỡng khí, hỏa diễm nhất thời cháy càng mạnh, hiện ra sắc đỏ như hoa. Tiếp tục như thế hai tiếng là có thể thêm than củi, đến giai đoạn đổi củi thành than, tiếp túc tăng nhiệt độ.
Lúc này Naaru và Tiger đã trở lại, đang cùng Auge chạy tới. Ba người nhìn Tôn Chí Tân bên cạnh lò nung, hắn cả người mồ hôi, cả khuôn mặt đều đen xì bụi than, lại bị mồ hôi bôi thành từng vết, hoàn toàn không còn hình tượng tuấn tú anh khí mọi khi.
Lần đầu ba người trở về không giống mọi khi cứ như quỉ đói đầu thai đòi ăn, thậm chí ngay cả chào hỏi vẻ mặt chăm chú của Tôn Chí Tân cũng chưa liền yên lặng gia nhập đội ngũ thổi lửa.
Dùng sức người thổi lửa, tốn thời gian tốn sức, nhưng trước mắt ngoại trừ biện pháp này hoàn toàn không có biện pháp thay thế, chỉ có thể để ba người thổi hết sức lại chuyển sang ba người khác, cứ thể tuần hoàn. ống thổi tay còn chưa kịp làm, chỉ mong lần sau nung gốm có thể cải tiến
Tôn Chí Tân cũng không phân tâm đi bận tâm đến cái khác , lúc này nhiệt độ trong lò có vẻ đã đến lúc mấu chốt, nếu xuất hiện sai lầm, liền có khả năng thất bại rất lớn. Đã đầu tư nhiều nhân lực, vật lực, tinh lực như vậy, cùng với rất nhiều người chờ đợi, đả kích thất bại đừng nói là người khác, chính hắn cũng không thừa nhận nổi.
Không có người nấu cơm, ba người kia đành phải lại vào nhà Khang sư phó ăn tạp, Buku không chịu đi, hắn muốn canh bên người Tôn Chí Tân. Lúc này không ai oán giận tay nghề lão bà Khang sư phó không bằng Tôn Chí Tân, thậm chí ngay cả đứa trẻ không được tự nhiên Auge độc mồm độc miệng cũng trầm mặc , vội vàng ăn xong cơm liềm đi chắt trúc còn lại không quá nhiều, dùng chúng làm ống thổi lửa tạm thời. ống thổi lửa có thể bị tiêu hao, càng gần lửa càng dể bị đốt, càng dùng càng ngắn.
Cơm tối là Naaru đưa cho Tôn Chí Tân , Tôn Chí Tân căn bản không ý thức được ai đưa cơm tối cho hắn, chỉ tiếp nhận mà bắt đầu ăn nhồm nhoàm, thức ăn còn trong miệng mà ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lò lửa, không chịu bỏ qua bất kì biến hóa nào. Naaru và Tiger nhìn nhau liếc một cái, im lặng vô tức ngồi xỗm bên người Tôn Chí Tân, tựa như hai thủ hộ thần .
Mười giờ tối bắt đầu cho than củi vào, nhiệt độ liên tục lên cao. Xuyên qua khe hở ngẫu nhiên thấy được phôi đã bị cháy sạch hồng lượng, hơn nữa thực khiến người ta vui mừng là không thấy có vết nứt, ít nhất Tôn Chí Tân không thấy có.
Nửa đêm, vô luận Esuike cản như thế nào, đám thợ săn đều vây quanh bên cạnh lò nung không chịu rời đi, hy vọng nếu thiếu người thổi lửa có thể đi lên hỗ trợ. Đám trẻ thay nhau ra trận sớm đã mệt phờ, quai hàm đều đau nhức khó nhịn.
Đồng tâm hiệp lực tạo thành hiệu quả dưới chính là đến rạng sáng 2 giờ, hỏa diễm than củi đã chuyển thành độ lửa sáng ngời, nghĩa là nhiệt độ lò đã đạt tới 1100 độ, bắt đầu quá trình nung nóng kịch liệt nhất.
“Tamu ! dùng sức thêm than ! bảo trì nhiệt độ này, đến khi ta bảo dừng thì dừng !” Tôn Chí Tân kêu một tiếng, chính mình tùy tay đoạt lấy ống thổi lửa trong tay một người, phồng má lên hỗ trợ. Đã đến lúc gian nan nhất, Tôn Chí Tân bắt đầu liều mạng.
Tamu kỳ thật cũng đã mệt, trong số những người kiên trì đến giờ chỉ còn hắn. Nghe được Tôn Chí Tân kêu to, hán tử hàm hậu biết đã đến lúc khẩn yếu, cắn răng căng cứng các cơ trên người, giống như đại lực sĩ nâng lên sọt than, dựa theo lời Tôn Chí Tân rất nhanh dần dần đổ hết vào trong lò.
Trong lò cực nóng khiến than củi vừa vào gặp hỏa liền bùng lên, lại được dưỡng khí nguyên vẹn cung ứng, vẫn duy trì nhiệt độ cực nóng này.
Tôn Chí Tân đoạt lấy ống thổi chính là của Tiger . Tiger quay đầu nhìn, đem ống trong tay Buku đoạt lấy, cũng để sát vào bắt đầu thổi —
Thổi đến tận hừng đông, kết quả toàn bộ doanh địa ai cũng không ngủ, tất cả dồn sức thêm than, thổi lửa.
Kết quả là, toàn bộ doanh địa lần đầu xuất hiện tình huống toàn thể thợ săn không đi săn thú . Toàn thể bộ tộc đều nhịn suốt một buổi tối, còn săn thú thế nào? muốn đem thịt nuôi Dã thú chắc ? Naaru và Tiger hạ lệnh toàn thể canh giữ ở bên lò nung hỗ trợ không đi săn.
Tới lúc này suốt 24 giờ đã qua đi, Tôn Chí Tân thức đêm bước đi hư thoát, hai mắt phủ kín tơ máu, trước mắt cũng tối sầm.
Naaru ngồi xuống sau lưng Tôn Chí Tân, đề ngực Tôn Chí Tân để hắn dựa lưng vào mình, nhẹ giọng nói:“Tiểu tân, nghỉ ngơi chốc lát, ta xem cho ngươi .”
Tôn Chí Tân vốn nóng lòng, nghe nói thế liền quay đầu, mới giựt mình thấy Naaru và Tiger canh giữ bên mình không biết đãbao lâu.
Trừng mắt kêu lên:“Naaru, đi thổi lửa ! Tiger , đem nước đến cho ta, để ta thanh tỉnh một chút.”
Trong lòng Naaru dâng lên một trận thương tiếc, kìm lòng không được hôn lên thái dương Tôn Chí Tân, nhấc ống thổi lửa lên. Tiger không nói hai lời đứng dậy, một phen lôi Tôn Chí Tân lên đi đến bên sông, ấn đầu hắn vào nước sông, sau đó lại mang hắn đến bên lò
hành vi thô bạo của Tiger khiến Tôn Chí Tân tinh thần đại chấn, quả nhiên là đau cũng khoái hoạt . Tôn Chí Tân im lặng cười cười với Tiger, nói:“Ngươi đến, cùng Tamu mở hai lỗ thông hơi bên lò, để ta xem màu của phôi gốm. Để ý, nhiệt độ hỏa diễm rất cao, trăm ngàn đừng bị đốt tới.”
Tiger ánh mắt như nước nhìn hắn, nhịn không được cũng giống như Naaru hôn trán Tôn Chí Tân một cái, mới rời đi cùng Tamu mở lỗ quan sát
Tamu đầu óc không linh quang, nhưng Tiger cơ trí hơn người, biết giờ lò nung nóng không thể tới gần, liền chọn một vị trí an toàn đào ra một lỗ hổng để nhìn vào. Đây cũng là nguyên nhân Tôn Chí Tân gọi hắn đi mà không gọi Naaru , Naaru tại phương diện linh hoạt ứng biến xa không bằng hắn.
Ngay cả như vậy chỗ hổng kia vừa mở, nhiệt lượng phun ra vẫn là làm cho hai người từng bước lui về phía sau, cảm giác độ nóng bên người như là từng chút tăng lên.
Tôn Chí Tân thật cẩn thận đến bên cạnh hơi tới gần lỗ quan sát nhìn một hồi, đã thấy phôi gốm đã bị đốt thành màu vàng trong suốt, tức là chúng cùng lò nung đã lên tới 1200 độ, đang nhanh chóng kết tinh, trong toàn bộ quá trình nung gốm là quá trình biến chất quan trọng nhất, chỉ cần kiên trì thêm một chút là có thể chuyển sang quá trình hạ nhiệt
Bởi vì nhiệt độ rất cao, Tôn Chí Tân không dám đến gần, chỉ mơ hồ thấy trong lò một mảnh tiên diễm minh hoàng, có vẻ rất tốt.
Esuike thấy trên mặt Tôn Chí Tân chậm rãi chuyển thành sắc mặt vui mừng, nhịn không được cẩn thận hỏi:“Thế nào ? có ra như mong đợi hay không ?”
Tôn Chí Tân lắc đầu, kêu lên:“Lấp cái lỗ này lại, tiếp tục thêm lửa , nung thêm một giờ.”
Esuike không hỏi nguyên cớ, gấp đến độ khuôn mặt khô nẻ một mảnh đỏ lừng, chính mình cũng đoạt lấy một ống thổi lửa, hoàn toàn không để ý tuổi già thể nhược, xông lên đi thổi lửa
hai người Alfa và Caban mới từ trong bà người thổi lửa chui ra, Caban tính cách nóng vội, còn chưa nghỉ ngơi lập tức giơ chân, kêu lên:“Ngươi nói đi ! nung thế nào ?”
Tôn Chí Tân ngừng lại một chút, trong lòng cũng không quá tin tưởng, chỉ nói:“Giống như không tệ lắm.”
Caban vì thế càng gấp, biểu tình tựa như muốn xông đánh Tôn Chí Tân một quyền. Alfa giữ chặt hắn, nói:“Đừng động đến Tôn Chí Tân, an tĩnh cho ta !”
Caban vốn chỉ an tĩnh một lát, liền lại xông lên thêm than củi vào trong lò, tuyệt đối không chịu chân chính an tĩnh lại.
Khoảng mười giờ, không cho thêm than củi, bắt đầu tăng thêm củi gỗ, tiến vào giai đoạn ba quá trình hạ nhiệt.
Kỳ thật đến bước này, toàn bộ quá trình nung gốm đại khái đã xong, chỉ là bảo trì nhiệt độ lò không hạ xuống quá nhanh để tránh đồ gốm bị nổ là được.
Tôn Chí Tân lung lay nhìn màu hỏa diễm từ minh hoàng chuyển thành kết hoàng, tiếp tục chuyển về màu đỏ, vô luận thân thể cùng tâm linh đều mệt mỏi đến cực điểm, cố chống mí mắt dường như đã không chống đỡ nổi nữa. Những người khác đều đã thay phiên trở về ngủ, thậm chí ngay cả Naaru và Tiger đều thay ca đi ngủ, mọi người cũng chỉ có hắn và Tamu canh từ đầu đến cuối. Mà so với Tamu chỉ dùng sức người không động não, Tôn Chí Tân là thể lực và tinh thần cùng lúc tiêu hao, chống đỡ gần ba mươi mấy giờ như vậy, hắn còn chưa đổ hoàn toàn là do tín niệm cố chấp của hắn: Người khác có thể lui, mình tuyệt đối không thể lui !
Naaru và Tiger trở về liền thấy Tôn Chí Tân như vậy — quật cường cắn răng chống đỡ, khuôn mặt tựa hồ trong một ngày một đêm nhỏ một vòng, đôi mắt đen láy mở đặc biệt lớn, nhưng lại như là càng sáng. sắc mặt hắn đã mệt mỏi đến cực điểm, nhưng môi vẫn như cũ giống mười mấy giờ trước nhếch lên lộ ra đường cong cương nghị, ánh mắt quyết không từ bỏ hừng hực sáng ngời. chật vật như vậy, một thân ô tí, mặt bẩn không nhìn rõ màu da, , nhưng Tôn Chí Tân như thế này lại từ đầu đến chân đều tản ra sức quyến rũ vô cùng, ý chí cường đại kia từ trên mặt, trên người, trong ánh mắt hắn tỏa ra, hấp dẫn tầm mắt mọi người giống như nam châm gắt gao dán trên người hắn.
Naaru nhìn hắn, trong lòng vừa đau vừa tự hào. Đây là chính là người đàn ông mình coi trọng, phong thái trác tuyệt không người nào có thể sánh cùng !
Tiger dùng sức nắm chặt bàn tay, quay đầu nhìn về phía Naaru, một chữ một trận nói:“Naaru, Tôn Chí Tân ta tuyệt đối sẽ không buông! vô luận là khiêu chiến như thế nào, người chỉ cần nói ra, Tiger ta tuyệt đối sẽ không nhăn mặt!”
Naaru nhíu mày, nói:“Ngươi suy nghỉ lại đi, hắn đã trao tâm cho ta.”
Tiger mắt báo mở lớn, môi mím thành một cái thẳng tắp, lập tức lớn tiếng cười nói:“Cái này không phải ngươi nói là được. Yên tâm, ta sẽ không thua ngươi, ta sẽ dành được tâm của hắn!”
Naaru không thèm nhắc lại, ánh mắt như đao sắc bén nhìn qua. Tiger ngay mặt đón nhận ánh mắt hắn, toàn lực khiêu chiến !
Tôn Chí Tân đang cúi đầu nhìn miệng lò, im lặng ngồi canh thời gian dài, bỗng nhiên choáng đầu hoa mắt, cả người hướng vào cửa lò mà chúi vào.
Giằng co giữa hai người bỗng nhiên liền chuyển, Naaru giống như một sói hoang lao đến, lập tức ôm lấy thắt lưng Tôn Chí Tân, đem hắn ôm vào trong lòng. Tiger theo sau mà đến trước, cũng là giống như báo săn giành trước chạy vội tới cửa lò, thẳng đến vị trí chết người, thân cánh tay bảo vệ mặt Tôn Chí Tân!
Hắn bảo vệ diện mạo Tôn Chí Tân, nhưng không cách nào bảo vệ cánh tay của mình, hỏa diễm nóng cháy liếm đến cánh tay hắn, lập tức liền truyền đến mùi thịt bị nướng bỏng.
Tôn Chí Tân kinh hãi, thất thanh kêu to:“Tiger !”
Naaru một tay nắm Tôn Chí Tân, một tay kia vươn ra bắt lấy cánh tay còn lại của Tiger, lôi lại phía sau, mang cả ba người ngã lên mặt đất.
Tôn Chí Tân vừa ngã xuống đất liền kinh hoảng đi qua chỗ Tiger , tình thế cấp bách bên trong đúng là bộc phát thật lớn lực lượng, một phen đã đem một thước cửu mấy đại cao vóc xả lên, lớn tiếng quát:“Ngươi không muốn sống nữa rồi! đi, theo ta đi bờ sông, cho tay ngâm nước ! loại bỏng này cần nhanh chóng hạ nhiệt độ !”
Tiger liệt miệng, đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh, cũng là đẩy Tôn Chí Tân một phen, nhe răng nhếch miệng nói:“Ta tự đi, ngươi ở lại đây canh.”
Nếu là bình thường, lấy tâm kế của Tiger, thương thế lúc này tất nhiên sẽ trở thành lợi thế công chiếm phòng ngự trong lòng Tôn Chí Tân, nhưng giờ hắn không làm vậy, chỉ nhịn đau ôm cánh tay một mình đi ra bờ sông, khẩu khí thản nhiên nói với Naaru:“Người giao cho ngươi , bảo vệ tốt, đừng để gặp chuyện không may nữa.”
ánh mắt Naaru mặc mặc, đẩy Tôn Chí Tân một phen, nói:“Nghe hắn đi. Người này…… Làm ta không thể không phục.”
Tôn Chí Tân nhìn thoáng qua bóng dáng Tiger, tình thế cũng quả thật không cho phép hắn phân tâm, mạnh mẽ đem sự chú ý trở lại, tiếp tục canh lò nung chỉ huy bước giảm nhiệt cuối cùng. Đã đến bước này, không thể chấp nhận có thêm bất kì sai lầm nào!
Tiger một mình một người xử lý thương thế, đầu tiên là giống Tôn Chí Tân nói đem toàn bộ cánh tay bị bỏng đều vói vào trong nước dùng nước sông ngâm cho hạ nhiệt, một lát sau Buku chạy về đun nước muối cho hắn súc sạch sẽ chỗ bị thương, lại bôi một tầng Điền thất phấn thật dày. vết thương lúc đầu thoạt nhìn cũng rất nghiêm trọng, sau khi xử lý tốt toàn bộ cánh tay không thể tránh nổi lên bọt nước, thoạt nhìn càng thêm dọa người.
Bỏng hoặc là bị phỏng đều cực đau, Tiger lại không lên tiếng, bôi thuốc xong liền quay lại bên người hai người Tôn Chí Tân và Naaru. Tôn Chí Tân toàn bộ tinh thần nhìn lò nùng không chú ý tới hắn đã trở về, Naaru gật gật đầu với Tiger, Tiger cũng thả lỏng cười với hắn. Hai tên đàn ông vẫn thường giương cung bạt kiếm trong vấn đề đối đãi đại xử lý đúng là cực có ăn ý.
5hthì ngừng cho thêm củi, tiếp tục đốt số nguyên liệu còn lại. Tuy rằng lúc này không cần làm thêm gì nữa, nhưng Tôn Chí Tân vẫn không chịu từ bỏ, vẫn canh giữ ở bên cạnh lò nung. Esuike mạnh mẽ áp tại thành viên bộ tộc đi ngủ, chỉ có Naaru và Tiger vẫn đang canh giữ ở bên cạnh Tôn Chí Tân.
Tôn Chí Tân nhìn thoáng qua vết thương của Tiger, cả cánh tay phải của hắn bọt nước lớn nhỏ sợ là có hơn mười cái. Trong lòng nhất thời đau lòng vô cùng, bảo Naaru mang sợi đay và bột điền thất đến, lại dùng lông chim nhẹ nhành bôi lên vết thương.
Naaru yên lặng nhìn, trong lòng không phải không ghen, lại thực cảm kích một khắc nguy cấp kia Tiger ứng biến phản ứng nhanh chóng đúng lúc. Nếu để đầu Tôn Chí Tân chúi và lửa thiếu dù chỉ một chút…… Hắn quả thực không dám tưởng tượng đến kia hậu quả.
“Ngươi sao lại ngốc như vậy ?” Tôn Chí Tân đau lòng oán giận.
Tiger ha ha cười hai tiếng:“Lúc ấy không nghĩ nhiều, nếu ta nghĩ được như vậy, khẳng định không ngốc như vậy dùng cánh tay để che. Yên tâm, không có việc gì, ta giống Naaru đều rất rắn chắc, quá vài ngày sẽ tốt.”
Trong lòng Tôn Chí Tân động đậy, nhất thời không lên tiếng , động tác trong tay càng thêm mềm nhẹ, sợ là dù dùng lông chim bôi thuốc vẫn sẽ khiến hắn bị đau.
Ba người ngồi cùng nhau, Tôn Chí Tân ép hai người trở về ngủ. bỏ dở Săn thú có thể ngẫu nhiên xảy ra một lần, nhưng tuyệt đối không thể tái xuất hiện. Hai người không lay chuyển được hắn, lại đều biết phân nặng nhẹ , tuy đau lòng Tôn Chí Tân cũng đanh trở về ngủ, lưu lại Tôn Chí Tân một mình một người canh đến buổi sáng.
đến Buổi sáng đầu óc Tôn Chí Tân sớm đã loạn đến hồ đồ, lúc Caban mang bữa sáng đến hắn cũng không biết mình làm sao ăn sạch nó .
Sau đó mọi người trong doanh địa đến, phỏng chừng độ ấm hẳn là đã hạ không tệ, Tamu đánh bạo vươn tay cẩn thận đi sờ nhiệt độ cửa lò, nói:“Tôn Chí Tân, chỉ là có chút phỏng tay, có thể mở lò chưa ?”
Trước đây Tôn Chí Tân từng có vô số lo lắng, luôn không thể kiềm chế nghĩ nếu vạn nhất nung thất bại thì làm sao bây giờ ? đầu tư nhiều nhân lực và vật tư như vậy, ngay cả đám thợ săn cũng bỏ mọt ngày thu hoạch thức ăn đến hỗ trợ, nếu nung thất bại…… Nghĩ vậy Tôn Chí Tân liền cảm thấy chính mình ngay cả dũng khí mở lò cũng không có. Nhưng nghe Tamu quát to, trong lòng sinh ra một loại cảm giác trần ai lạc định không thể thay đổi. bước lên cũng là đao, quay đầu cũng là đao, còn không bằng thống khoái bất chấp mọi giá nhận lấy kết quả.
Tân chí tân đột nhiên chấn định tinh thần, nói:“mở lò !”
Tamu nhanh chóng đứng lên, đi theo phía sau Tôn Chí Tân kêu lên:“Mở lò!“
lò nung chân chính ở Hiện đại dung tích đều rất lớn, người có thể trực tiếp đi vào chất phôi gốm, đậy lò rồi nung xong có thể lại vào trong lấy ra. Mà lò tiền sử chỉ có thể ở bên đào một lỗ lấy đồ nung ra.
căn cứ nguyên tắc tái sử dụng, Tamu và những người khác lúc lấy đồ rất cẩn thận, hết sức cam đoan kết cấu đầy đủ của lò nung, cũng hết sức tránh trong quá trình lấy có đổ vỡ bên trong. Mọi toàn bộ vây ba vòng ở bên ngoài theo dõi, giống Tôn Chí Tân nín thở tĩnh khí chờ đợi kết quả cuối cùng.
Đào một trận, đụng phải mặt trong đã bị nung thành gốm, Tamu quay đầu lại nhìn Tôn Chí Tân.
“đục nó ra! cẩn thận chút, đừng để nhiệt độ bên trong làm bị thương.” Tôn Chí Tân nói. Mặt lò bị nung khiến hắn tin tưởng, ngay cả mặt lò còn có thể bị nung, như vậy Luyện cục nội bích cho hắn điểm tin tưởng, ngay cả nội bích đều có thể luyện cục, nói vậy những thứ bên trong hắn không kém.
Tamu là chủ lực, vài người cùng nhau ngồi xổm đục lò, trực tiếp đào mặt trong.
“Để ý !” Tôn Chí Tân kêu lên.
Tamu đầu óc ngốc nghếch, nhưng tứ chi phản ứng nhanh chóng, mang theo mấy người tránh sang bên, né sóng nhiệt phun ra. sợi nhiệt Kia kỳ thật không phải quá nóng, nhưng cẩn thận một chút luôn tốt hơn.
Đợi đến khi khí nóng tan hết, Tamu nhìn vào trong, , giật mình phát ra một tiếng:“Di ? !”
“Làm sao vậy ?”tim Tôn Chí Tân liền vọt lên, không phải thật sự nung hỏng chứ?
Tamu kinh ngạc nhìn bên trong, cứng họng nói:“Đây là đồ gốm ?”
Esuike khẩn trương:“tên Bộ tộc gió biển ngu xuẩn ! ngươi mang một vái ra cho mọi người xem xem !”
Tamu một chút không vì Esuike dưới tình thế cấp bách công kích mà bão nổi, mà mang theo vẻ mặt kinh nghi thần sắc bất định vươn tay vào trong lò lấy ra một cái.
Đó là một cái bát gốm, hoặc nói về bản chất nó nên là một cái bát gốm. Mà trên thực tế nó hiển nhiên không phải bát gốm, bát gốm hẳn nên ố vàng hoặc đen, mặt ngoài thực thô ráp, có vết rạn nhỏ lung tung khắp nơi. Mà thứ này nhìn qua bóng loáng vô cùng, toàn bồ là một màu trắng toát, ngoại trừ bộ dáng nhìn qua giống bát gốm, bản thân nó nhìn thế nào cũng không giống một cái bát gốm.
thành thực mà nói, nó so với bát gốm có vẻ còn tinh xảo trân quý hơn, bề ngoài tinh xảo kia, mặt ngoài nhẵn nhụi, mang theo một tầng phản quang, chất lượng cực phẩm này so với bát gốm, nó là tận trên trời bát gốm thì ở dưới đất, khoảng cách giữa hai thứ chính là như vậy.
Tamu yêu thích không buông thứ đang được cẩn thận bưng trong tay, hắn vừa nhìn lần đầu liền thích, cảm thấy nó không chỗ nào không tốt, chỉ là nhìn qua không rắn chắc như đồ gốm, dễ bị vỡ. Thế này có tính là nung hỏng không? hắn không dám khẳng định, nhưng hăn rất thích. Hắn trước mắt quyết định, hắn sẽ lưu những thứ trân quý này lại, hắn thực thích vẻ ngoài của nó.
Thật cẩn thận cầm tới, lại thật cẩn thận giao cho Tôn Chí Tân, Tamu hỏi dò:“Thế này là nung thành cái gì? có bại không ?”
ánh mắt Esuike tròn xoe nhìn bát gốm trong tay Tamu, thấp giọng rên rỉ :“Úc, đồ ngốc này……”
Tôn Chí Tân khó có thể tin nhìn bát gốm còn đang tản ra hơi nóng trong tay. Chỉ thấy nó trắng noãn trong suốt, bởi vì công nghệ không đủ cũng không có hoàn toàn chân chính trắng noãn, mà là hơi phiếm một tầng vàng nhạt . Nó sáng bóng hoạt mà nhẵn nhụi, hoàn toàn tìm không thấy vết rạn, chỉ là có chút bởi vì khiếm khuyết kinh nghiệm và nguyên liệu xử lý không chuẩn mà có chút pha tạp rất nhỏ. Đồng thời bởi vì Naaru và Tiger nặn hoàn mỹ, phơi nắng thoát hơi nước cũng đúng độ, quá trình nung không phát sinh biến hóa sai lầm nào, cơ hồ bảo trì bộ dáng khi đưa vào lò gốm.
Cho nên thứ này, nó không phải đồ gốm, mà là đồ sứ !
Một lò gốm này, mọi người canh lửa thất bại, nhưng lại nung thành công. Bởi vì cuối cùng kết quả không có nung ra đồ gốm, cũng là nung ra một thứ tốt, đồ sứ ! hiển nhiên Esuike là kẻ biết hàng , liếc một cái liền nhìn ra ưu khuyết của đồ gốm và đồ sứ, mới kêu Tamu là đồ ngốc.
Đang cầm này bát, Tôn Chí Tân đột nhiên có chút muốn khóc. Cầm chén giao cho Esuike, Tôn Chí Tân nhịn, nhưng không nhịn được, đột nhiên cất tiếng cười to:“Oa ha ha ha ! chúng ta đốt thành ! chúng ta nung ra so với đồ gốm còn tốt hơn! đây không phải đồ gốm, mà là đồ sứ !”
Mọi người cũng không ngốc như Tamu, thấy hắn cầm ra thứ màu trắng này, chỉ nhìn vẻ ngoài cùng phẩm chất liền mơ hồ ở đoán nó hẳn là so với đồ sứ tốt hơn, vừa đoán lại không dám hoàn toàn khẳng định. Lúc này nghe được Tôn Chí Tân xác nhận, mọi người mừng như điên tiếng hoan hô như sấm dậy !
Bộ tộc mình cũng có thể nung đồ gốm , hơn nữa còn nung ra đồ sứ còn tốt hơn.
Hỏi đồ sứ là cái lông gì ? không hiểu !
Bất quá không quan trọng, về sau tất biết , tóm lại như Tôn Chí Tân nói, nó tốt hơn đồ gốm rất nhiều lần, biết thế là đủ !
Cầm bảo bối trong tay, Esuike thật sự rơi lệ , vẫn thấp giọng nói:“Cảm ơn tổ tiên, cảm ơn tổ tiên ! sinh hoạt về sau của chúng ta sẽ trở nên rất tốt !”
“Nga dã ! nga dã !” Tôn Chí Tân mừng như điên hoan hô, kêu hai tiếng một hơi liền ngừng, ngửa mặt lên trời yếu đuối ngã ra đất .
“Tôn Chí Tân !” Tamu kinh hãi, nháy mắt liền đến.
Esuike cẩn thận kiểm tra Tôn Chí Tân té trên mặt đất, sau một lúc lâu nhẹ nhàng thở ra, cười nói:“Không có việc gì, hắn quá mệt mỏi, ngủ một giấc là được.”
Gần hai ngày vẫn thủ vững trận , Tôn Chí Tân thật đã mệt mỏi đến cực hạn. Như là xác minh hắn trong lời nói, Tôn Chí Tân lập tức liền phát ra tiếng ngáy vang trời, hoàn toàn không có hình tượng mà chỏng vó ngủ.
Caban và Alfa hai người chạy tới, cười nói:“Chúng ta đưa hắn về lều đi. Trí giả, cho cái chỉ thị, không ai được vào lều của hắn.”
Esuike cười đáp ứng, sau đó cúi đầu xem bát trong tay , thấp giọng nói:“Bảo bối, bảo bối a.”
biểu tình Kia, giọng điệu kia, động tác kia, nếu Tôn Chí Tân tỉnh sẽ cười như điên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...