Từ sáng sớm Tôn Chí Tân liền dẫn theo đám trẻ con, còn có trợ thủ chủ lực của mình mãnh nam huynh đồng chí Tamu đi đến lò nung bờ sông bên kia chuẩn bị hôm nay chính thức động thủ bắt đầu nung gốm. bọn nhỏ rất cố gắng cùng mãnh nam huynh đã sớm đã đem củi gỗ và than củi đem đến bên cạnh lò nung, so với Tôn Chí Tân, bọn họ còn càng hưng phấn, rất sớm liền đứng lên làm công tác chuẩn bị này. Bọn họ thậm chí đã giành trước một bước đem phôi gốm đưa vào lò nung, làm tất cả những việc bọn họ có thể làm, chờ đợi hiệu lệnh bắt đầu nung gốm!
Thậm chí ngay cả Naaru và Tiger đều không yên lòng, hai người dùng ánh mắt cổ vũ nhìn Tôn Chí Tân một hồi mới lưu luyến không rời xuất phát đi săn thú, điều này khiến Tôn Chí Tân cảm thấy áp lực trầm trọng, trong lòng rất là lo lắng nếu vạn nhất nung thất bại , hắn thật đúng là không có cách nào khác đối mặt ánh mắt đầy hy vọng của hai người. hai đồng chí này thế nhưng rất cố gắng duy trì nghiệp lớn nung gốm của Tôn Chí Tân, phôi gốm phơi nắng có hơn phân nửa đều là hai người bọn họ nặn ra……
chuyện Nung gốm đã thông tri trí giả Esuike, hắn mang theo những người khác trong tộc đến bên lò nung, dùng ánh mắt cảm giác được thứ mới mẻ đánh giá lò nung thoạt nhìn cũng không thu hút lắm kia. Alfa và Caban cũng đến, Alfa đứng ở bên người Esuike, Caban lại giống một con bọ chó vây quanh lò nung đổi tới đổi lui theo dõi.
thái độ Esuike đối với Tôn Chí Tân luôn luôn là chăn dê ăn cỏ, mặc hắn cao hứng muốn điên thể nào thì điên thế ấy. Nhưng chuyện nung gốm thật sự là quá mức to lớn, hắn không thể lẳng lặng ngồi chờ kết quả, rốt cục kiềm chế không được nhảy vào tham gia.
Là một trưởng giả lớn tuổi, cũng là một trí giả uyên bác có kiến thức và trí tuệ hơn người, không ai có thể so với Esuike càng thêm rõ ràng ý nghĩa của việc nung gốm thành công! nó có nghĩa là toàn bộ sinh hoạt của bộ tộc đã tiến lên một bước lớn, giống như trong sách khảo cổ ghi lại: Đồ gốm xuất hiện, là đặc thù quan trọng nhất của thời đại đồ đá mới.
Cho nên Esuike cùng Tôn Chí Tân ở điểm này rất thống nhất.
Tôn Chí Tân nói:“Chuẩn bị đốt lửa !”
Esuike liền nói:“Chậm đã !”
Tôn Chí Tân vẻ mặt không hiểu nhìn hắn, Esuike lại nói:“Trước đó để ta cầu tổ tiên và thần linh trợ giúp. Có bọn họ dẫn dắt, nhất định nung được!”
lý do quỷ dị. Tôn Chí Tân nghe được vẻ mặt 囧, đây là cái gì sự a……
Nhưng người cố chấp bảo thủ hiển nhiên không nhìn đến suy nghĩ của Tôn Chí Tân, vẻ mặt túc mục trở lại lều của mình mang đến một cây trượng. Tại đây trước kia Tôn Chí Tân còn chưa nhìn thấy lão đầu nhi dùng đến cái thứ đặc biệt này, lúc này mặt hắn mang biểu tình trang nghiêm trịnh trọng đang cầm nó đi đến, toàn bộ thân thể già cả tản ra một khí thế vô hình, hắn thật đúng là không dám lỗ mãng.
“Là Đại Vu trượng !”
Gì cơ ? nghe khẩu khí này…… Hình như là một thứ thực khó lường.
Tôn Chí Tân nghe được có người nhỏ giọng đổ hấp khí, dùng khẩu khí không dám tin nói chuyện, nhịn không được liền cẩn thận đi cái gậy được gọi là Đại Vu trượng kia.
cái trượng kia cao ngang người, nhìn qua phi thường khiến người ta không thoải mái. đỉnh chóp cắm một đầu lâu — đừng hoài nghi, thật là một cái đầu lâu không còn da thịt không biết đã phơi khô bao nhiêu năm. Trong hốc mắt tối như mực của đầu lâu có hai viên bảo thạch, một đỏ một xanh, có vẻ là ruby và ngọc bích, hình như so với ngọc trai Tiger cho Tôn Chí Tân còn quí giá hơn. Trên đỉnh đầu lâu cố định một mũ lông vũ, giống như trang sức rối tung. Cái mũ lông này làm từ lông chim vĩ, màu sắc thực tiên diễm, mang trên đầu lâu nhìn càng quái dị. Dưới đầu lâu ba tấc lại giắt nhiều nanh thú, sợ là phải đến mấy chục cái, càng làm cây quải trượng thoạt nhìn quái dị mà cổ xưa, giống như một thứ dụng cụ vu thuật cố xưa nào đó
Đối với thứ này, Tôn Chí Tân đánh đáy lòng không vui , cảm thấy nó tàn khốc mà ngu muội. Nhưng hành động kế tiếp và lời nói của Esuike hoàn toàn phủ định suy nghĩ của hắn
động tác của Esuike mềm nhẹ vuốt ve cái đầu lâu đáng sợ kia, thấp giọng nói:“ tổ tiên, xin đứng sau lưng ta, cùng ta chứng kiến thời khắc vĩ đại này.”
Tôn Chí Tân chấn động mạnh, đột nhiên nhớ tới tựa hồ Naaru và Tiger đều có nhắc qua, bộ tộc là thờ phụng thần linh và tổ tiên . trí giả qua đời, đầu của hắn sẽ được lưu lại, chế thành khí cụ nào đó dùng để phù hộ toàn bộ bộ tộc. Đến khi trí giả kế tiếp qua đời, đầu của hắn mới có thể được thay thế, tiền một viên, đầu của hắn lúc này mới có thể chân chính được an bình, trang nghiêm hạ táng.
Thần linh cái gì, Tôn Chí Tân không tin, nhưng người bộ tộc tin. Bởi vì bọn họ cho rằng trí giả cho dù là đã mất đi, hồn hắn vẫn đang trung thành thủ hộ bộ tộc của mình. Nói ở một góc độ khác, chính là trí giả trước đây dù thân không còn, nhưng lực lượng tinh thần vẫn như cũ che chở toàn bộ bộ tộc lấy.
Tôn Chí Tân không thể không kính trọng điểm này, chiếc đầu lâu kia siêu việt không phải do ý nghĩa đại biểu của nó mà là ý nghĩa tượng trưng càng sâu xa hơn —— dù ta không còn, nhưng ta vẫn như cũ trung thành thủ hộ các ngươi !
Đối với việc này Tôn Chí Tân vô cùng tin tưởng — người có thể không tồn tại, nhưng rất nhiều thứ trân quý có thể lưu lại truyền thừa, tỷ như kích phát lực lượng tinh thần, lại tỷ như tín niệm kiên định mà vĩ đại!
Cây trượng đầu lâu kia không đẹp đẽ gì kia truyền lại chính là ý nghĩa này.
Hốc mắt nhịn không được rưng rưng, Tôn Chí Tân đi về phía trước hai bước, không sợ mà thành thực nhìn thẳng cái đầu quái dị kia, chân thành nghiêm mặt nói:“Cảm ơn tổ tiên phù hộ, xin ban cho ta dũng khí và sức mạnh. Phù hộ ta và tộc nhân của ta có thể sinh hoạt thật tốt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...