Liền thấy trong nhóm người này tất cả đều là đàn ông cao lớn tráng niên, trừ bỏ vị tộc trưởng đi đầu ra, còn lại toàn bộ trần trụi hệt như trẻ con mới sinh. Tôn Chí Tân nghĩ bọn họ khi xuất phát khẳng định là có mang theo vũ khí, hiện tại tất nhiên là không cho phép mang vào mà đặt ở ngoài doanh địa, cho nên mới ở trần hoàn toàn như vậy. Lỏa nam a, lại thấy lỏa nam, như không mất tiền hoành tráng đứng trước mặt ngươi, một chút cũng không quẫn bách khi xích thân lộ thể, một đám thật sự thản nhiên, lại hùng tráng kiện mỹ, thứ tượng trưng nam tính không hề cố kỵ vung đến lắc đi. Nếu có hủ nữ ở đây, chỉ sợ sẽ lập tức che mặt thét chói tai, lại từ kẽ ngón tay hở thật rộng lén nhìn xem. Nhưng Tôn Chí Tân không phải hủ nữ, sau khi đã nhìn quen mọi người ở thời hiện đại đều ra vẻ đạo mạo nhét mình trong quần áo, hiện tại thực dối trá thích ứng không được với loại thản nhiên này, ánh mắt mất tự nhiên quay loạn nơi nơi, chính là không dám nhìn một đoạn ở giữa thân đối phương kia.
Trong mười người, hải tặc nam nhân thật sự quá bắt mắt, làm cho Tôn Chí Tân muốn không chú ý đến hắn cũng khó. Chín nam nhân ở trần ở giữa chi có một người duy nhất mặc váy da thú , giống như hạc trong bầy gà, thập phần dễ thấy.
Hắn cao ngang Naaru, diện mạo mắt ưng mũi cao, vầng trán rộng lớn cùng với cái cằm vuông vức chính trực dương cương. Hai mắt ẩn trong hốc mắt rất sâu, ánh mắt lợi hại lại mang theo một loại bản năng chiếm đoạt của giống đực. Con ngươi của hắn hiện lên màu xám nhạt, nhìn qua có chút lãnh khốc vô tình, hoặc như ánh mặt trời chiếu không vào được, tản ra vị đạo lạnh lẽo như băng. Toàn thân cũng giống Naaru thon dài kiện mỹ, trải khắp những cuộn cơ tràn ngập sức sống, không phồng lên khoa trương mà là vừa đúng, cũng là một thân thể kết hợp hoàn mỹ giữa lực lượng và nhanh nhẹn. Hắn so với Naaru trắng hơn một ít, làn da không thô ráp như Naaru mà có vẻ co dãn lại căng chặt, làm cho người ta liên tưởng đến da lông bóng loáng của loài báo săn. Lại nhìn tay cùng chân hắn, bàn tay to rộng mười ngón thon dài, chân lớn mà trầm ổn, là một người nội liễm mà khí chất cường đại.
Đứng đối diện Naaru, người này một chút cũng không rơi vào thế hạ phong, cơ ngực bằng phẳng, cơ bụng đều đều từng hình khối, lúc đến bụng thì thu thành đường cong lưu sướng, cơ bắp chỗ bụng phẳng mà rắn chắc, phía dưới váy da, thứ đặc thù nam tính gồ lên cao cao. Vô luận nhìn thế nào, cũng là một người đàn ông anh hùng vĩ đại hơi thở giống đực tản ra bốn phía.
Tôn Chí Tân không thể khống chế đem hắn so với Naaru, Naaru tính cách trầm ổn, người này mang theo tính xâm lược lợi hại; Naaru hào sảng, giống một đoàn liệt hỏa, người này nội liễm ngạo nghễ, giống băng bọc hỏa diễm; đồng tử trong mắt Naaru ôn hòa mà đa tình, người này lãnh khốc mà lý trí; Naaru càng cứng cỏi dũng cảm, người này càng hung mãnh nhạy bén; Naaru giống như Lang Vương của bầy sói, người này càng giống báo săn tao nhã trong núi rừng. Đúng, tao nhã, Tôn Chí Tân tìm nửa ngày rốt cuộc đặt từ này lên hắn. Tuy rằng dùng tao nhã để hình dung một người tiền sử có chút buồn cười, nhưng trên người hắn chính là có loại hương vị này, như một công tử quý tộc không gặp thời, bởi vì hoàn cảnh mà không thể không trở thành hải tặc.
Tóm lại, người này tuyệt đối không phải nhân vật dễ đối phó, Tôn Chí Tân hạ định nghĩa như vậy cho hắn.
Tôn Chí Tân nhìn hắn, hắn nhìn Tôn Chí Tân, thấy Tôn Chí Tân dùng ánh mắt không sợ hãi kẻ mạnh cùng mình đối diện, ánh mắt bằng phẳng mà trực tiếp, đồng tử sáng tỏ như bầu trời xanh lại lộ ra vài phần tò mò, một đôi con ngươi xinh đẹp tối như mực làm cho người ta kinh dị. Người nọ như không đoán trước được thoáng giật mình, lập tức nhìn Tôn Chí Tân lộ ra một nụ cười như hắc báo: “Ta tên là Tiger. Ngươi có phải là đệ thân bị Naaru cướp đi của ta không?”
Một câu xuất khẩu, sắc mặt mọi người đại biến, đồng tử Naaru như lang lập tức rút lại, hắn cùng với Tiger bắt đầu có hương vị giương cung bạt kiếm.
Quả nhiên sắc bén mà gan lớn, tay không vũ khí đối mặt Naaru lại dám phát ra bản tính chiếm đoạt của mình.
Tôn Chí Tân nửa điểm cũng không bị hơi thở xâm lược lợi hại của hắn đánh lui, bình tĩnh tự nhiên mỉm cười:“ đệ thân của ai cũng không phải, ta chính là ta, Tôn Chí Tân.”
Tự tin, tiêu sái, bình tĩnh, cùng với hơi thở tinh anh mà giáo dục hiện đại dạy nên, chính là phong thái Tôn Chí Tân phát ra hiện tại. ánh mắt Tiger đột nhiên sáng ngời, nhìn chằm chằm Tôn Chí Tân như báo săn khóa chặt con mồi. Naaru sắc mặt trầm xuống, buồn bực liếc nhìn Tôn Chí Tân một cái.
Là người còn sợ người nhìn ? Tôn Chí Tân sáng sủa cười:“Hoan nghênh ngươi đến, tộc trưởng Tiger của bộ tộc gió biển, hy vọng ngươi đến đây thoải mái như ở nhà.” Dừng dừng, trên mặt mang theo ý có lỗi, phong độ phiên phiên khẽ gật đầu với hai người đàn ông đang trừng nhau như gà chọi bên kia, mỉm cười nói:“Hai vị tộc trưởng có chuyện trọng yếu muốn thương lượng, chúng ta sẽ không quấy rầy .”
Tiger sắc mặt giật giật, Tôn Chí Tân gật đầu khí độ ngàn vạn, hơn nữa câu hoan nghênh kia của hắn nhìn như vô tình, trong câu nhấn mạnh nhà và thoải mái, nghe như là một loại cảnh cáo. Người này thật không đơn giản, quả không uổng mình đến lần này, ánh mắt của Tiger càng thêm lóe sáng.
Xoay người giữ chặt Qigeli, Tôn Chí Tân lại lộ ra nụ cười nhiệt thành không giống giải quyết việc chung:“Qigeli, không phải chuyện của chúng ta. Đi, đi nếm thử tay nghề của ta.”
Qigeli to gan lớn mật , nghe vậy cũng cười, không nói một lời tùy Tôn Chí Tân đưa mình rời đi.
Naaru cùng Tiger bị lưu lại phòng bị trừng mắt nhìn nhau, hơi thở ngụy trang hòa bình hữu hảo khi còn Tôn Chí Tân không sót lại chút gì.
trừng mắt nhìn một lát, Tiger đánh vỡ trầm mặc trước, nói:“Naaru, người từ xa đến là khách, ngươi dùng thái độ như vậy chiêu đãi ?”
Naaru triển lộ ra sắc bén chưa từng thấy trước mặt Tôn Chí Tân:“Còn phải xem ngươi dùng thái độ gì. Nếu ngươi thực sự muốn làm khách, ta sẽ coi ngươi như khách. Nếu ngươi không hành xử như khách, ta cũng không sợ vũ khí của mình và tộc nhân nhiễm máu tươi !”
Tiger mở tay ra:“Ta cái gì cũng không đem theo.”
Naaru hừ một tiếng, nói:“Đến chỗ trí giả trao đổi.”
Tiger từ chối cho ý kiến cười cười, đi theo Naaru. chín tộc nhân đi theo phía sau, đến ngoài lều của Esuike theo quy củ canh giữ ở bên ngoài nghỉ ngơi, một người cũng không tiến vào. Đây là quy củ của bộ tộc nguyên thủy, lều trí giả không có việc không phải ai cũng có thể tùy tiện vào
trong lều Naaru, Tôn Chí Tân cùng những tộc nhân đi trao đổi muối trò chuyện với nhau thật vui. Hai nữ nhân có một người kêu Shiren mồm miệng đặc biệt lanh lợi, vui vẻ tỉ mỉ kể lại.
“……Lúc sắp đến bộ tộc Gió Biển đột nhiên xuất hiện một con heo răng nhọn, ta rất sợ hãi. Nếu không phải Jigelli che miệng, ta đã kêu lên rồi..”
Tôn Chí Tân cười ha ha nói:“Vậy ngươi sao không kêu ?”
Quen Tôn Chí Tân một lần, đều biết người này nửa điểm cái giá cũng không, Shiren liền cười nói:“Nhờ có Qigeli. May mắn động tác của hắn mau, bằng không đã xảy ra đại sự.”
Tôn Chí Tân nhìn về phía Qigeli, Qigeli liền tiếp lời ngắn gọn giải thích:“Lợn răng nhọn chưa bao giờ đi một miình, đều là một con thủ lĩnh dẫn theo một đàn, ít thì bảy tám con, nhiều có thể đến tận ba mươi mấy, rất khó xử lý. Nói như vậy, chỉ cần đánh một con, cả đám phải đánh với cả đàn còn lại. Chúng nó tuy rằng thịt ngon, nhưng da dày, rất khó sát thương. Đồng thời tính tình chúng nó dữ dằn, một con bị công kích thì cả đàn xông lên, sức phòng ngự cường đại hơn nữa lực công kích không thấp, đối đầu với chúng luôn sẽ thiệt thòi lớn.”
Shiren lại nói:“May mắn có Qigeli và những thợ săn khác, một đường qua lại hữu kinh vô hiểm.”
“Rất lợi hại !” Tôn Chí Tân cười tủm tỉm nhìn về phía Qigeli.
Đối với Tôn Chí Tân khen ngợi không chút nào che dấu, Qigeli chỉ như không có việc gì cười cười, đưa ra một thứ cho Tôn Chí Tân xem:“Ngươi có biết thứ này hay không ?”
Tôn Chí Tân vừa thấy, nhất thời vừa mừng vừa sợ:“Đây là gừng ! ngươi làm sao tìm được ?”
Lật xem thứ trong tay, chỉ thấy là một khối rễ cây lớn bằng nửa bàn tay, liếc mắt nhìn qua thịt chất đầy đặn, hình bẹp, hiện lên màu vàng gừng, còn mang theo hương thơm cay nồng độc hữu tuyệt đối không thể nhận sai, còn không phải là một củ gừng già sao!
Qigeli nhẹ nhàng thở ra, hơi mím môi, nói:“Trước kia thấy bộ tộc khác dùng nó làm thuốc, lần này ra ngoài thấy — gần chỗ cắm trại của chúng ta liền thuận tay đào chút. Ta thấy ngươi biết nhiều thứ kì quái , liến lấy về
Tôn Chí Tân cầm củ gừng cười đến không khép miệng. Gừng, làm thuốc chữa bệnh phòng bệnh , trị ngoại cảm phong hàn, mũi không thông khí, chảy nước mũi, đau đầu phát sốt hoặc bị lạnh sau khi đi mưa, đau bụng cũng chữa được, còn có thể trị liệu viêm dạ dày mãn tính, chóng mặt buồn nôn, còn có thể trị ho khan cho trẻ em; mặt khác với các bệnh phong hàn đau xương đau khớp cũng có hiệu quả không sai, gần đây còn được dùng để trị liệu mấy tật xấu như tóc rụng tóc thưa, nói ngắn gọn, thật sự là một thứ tốt tác dụng rất nhiều. Mà Tôn Chí Tân thấy gừng kinh hỉ vô hạn, còn là thấy được tác dụng làm gia vị của nó. Thứ này có thể khử tanh ướp thơm, hết thảy những thứ nặng mùi chỉ cần có nó, hương vị sẽ thay đổi càng thêm ngon miệng. Cho dù là nấu canh, xắt hai lát ném vào, canh cũng sẽ trở nên càng thơm.
Trong lòng mừng rỡ, cuống cuồng chụp lưng Qigeli:“Làm sao tìm được ? đây chính là thứ rất tốt !”
“cách doanh địa chúng ta có chút xa, ước chừng có hai ba ngày đường, bất quá ta có đánh ký hiệu ở đó, cũng đào một ít trở về. Ngươi chừng nào thì muốn ?”
“Hiện tại !”
Qigeli cười cười, ra ngoài trong chốc lát lại trở về, ôm đến một đống gừng.
một đống kia ước chừng có gần mười cân, phần lớn đều còn cành lá. Mà gừng là loài thực vật dễ sống, có cành có lá lại càng dễ. Tôn Chí Tân vui quá đỗi, bất chấp đang nói chuyện với mọi người, đem gừng Qigeli lấy đến để lại một ít ở trong lều, vội vội vàng chạy đi, đem phần lớn đến khu rừng đối diện bên sông nhỏ trồng xuống. Lúc này muốn thu hoạch gừng non là không có khả năng , nhưng chúng nó trồng xuống là có thể tiếp tục sinh trưởng, đồng thời cam đoan sẽ không hỏng mất, có thể liên tục thu thập gừng già. Trong lòng Tôn Chí Tân đã nghĩ, có rảnh sẽ đến chỗ Qigeli đánh dấu kia một chuyến, đem toàn bộ gừng nơi đó mang hết về. Thứ này vô luận làm thuốc hay gia vị, đều là thứ tốt !
Qigeli nhìn Tôn Chí Tân một đầu mồ hôi chạy tới chạy đi, nhịn không được nhếch khóe miệng cười. hành động kia, chính là đối với mình khẳng định. Lúc ấy thầm nghĩ thứ này có lẽ có tác dụng, liền không để ý thành viên đổi muối khác phản đối, đào 1 chút trở về. Bởi vì tất đạt a sát lạp tô lai lịch bất phàm, có lẽ thứ này đến trong tay hắn có thể phát huy công năng thần kỳ. Hiện tại xem, quả nhiên là như thế, chỉ nhìn thái độ coi như bảo bối của hắn thì biết đó là thứ vô cùng tốt.
“Thực sự tốt như vậy ?” Shiren hỏi.
Có người tiếp lời nói:“Nhìn phản ứng của Tôn Chí Tân là biết. May mà Qigeli đào trở về. Vẫn là lão thợ săn của chúng ta ánh mắt lợi hại ! ha ha, ta lúc ấy cũng phản đối. May mà hắn không có nghe lời của ta.”
Qigeli liền lại mỉm cười, nói trong lòng không có cảm giác thành tựu, đó là giả .
Qua một lúc Tôn Chí Tân trồng gừng trở về, đối với Qigeli sáng sủa cười to:“Nếu một ngày bộ tộc du mục trao đổi cùng chúng ta, ta có thể nói cho ngươi, thứ ngươi lấy trở về này một khối có thể đổi một con dê !”
Lần này, ngay cả Qigeli cũng ngạc nhiên, nửa điểm cũng nghĩ đến thứ mình mang về lại có lợi hại như vậy. Kết quả là mọi người đều hưng phấn, đều tưởng tượng tương lai một ngày dùng một khối gừng đi đổi một con dê
Sau khi hưng phấn mọi người lại tiếp tục nói chuyện, Qigeli còn nói khoai sọ, đoàn người phát hiện không ít, vừa đi vừa đào lấy, dùng nó nướng chín ăn, giải quyết vấn đề rất lớn. Shiren còn phát hiện dùng khoai sọ và thịt nấu với nhau, nấu canh vừa nồng lại vừa thơm, thực dễ dàng làm cho người ta ăn no, thật sự là thứ tốt. Bất quá khi cùng bộ tộc gió biển nhân trở về, đoàn người lại một khối khoai sọ đều không đào, hoàn toàn dựa vào săn bắt con mồi để no bụng, không muốn để cho đối phương biết tác dụng của khoai sọ.
Tôn Chí Tân nghe đến đó lại nhịn không được mà cười, ai nói người nguyên thủy ngu ngơ, những việc cần gian hoạt như bảo trì ưu thế, thứ tốt phải giấu riêng bọn họ đều biết. Cái gọi là khẳng khái nhiệt tình hào phóng là chỉ đối với tộc nhân của mình mới hào phóng, đối đãi với người ngoại tộc cũng thực gian trá phòng bị.
Đang định hỏi Qigeli nguyên nhân bộ tộc gió biển theo trở về, thình lình nghe có người ở lều kêu lên:“Tôn Chí Tân, trí giả mời ngươi tới chỗ hắn.”
Tôn Chí Tân giật mình, cùng Qigeli liếc nhau, đều thấy được khó hiểu trong mắt đối phương.
Hai tộc trưởng thương lượng, kêu Tôn Chí Tân đi làm cái gì ?
Qigeli trấn an liếc nhìn Tôn Chí Tân một cái, nói:“Không phải sợ, ta sẽ bảo hộ ngươi.”
Tôn Chí Tân gật gật đầu, hắn không lo lắng cái này, mình cũng không kẻ trói gà không chặt. Luận đấu trí, người tiền sử sao có thể so với được với hắn đã lăn lộn trong lòng người ở xã hội hiện đại? Còn nói đến đấu thể lực, nếu thật sự phải dùng hết tâm tư lấy mạng đổi mạng, ngay cả Naaru cũng không thể so sánh với hắn. Bởi vì Naaru chỉ quen vật lộn cùng dã thú đổi lấy thức ăn, còn Tôn Chí Tân làm người hiện đại thì càng thành thạo đánh nhau chết sống với con người, bởi vì ở thời đại mà hắn sống, kẻ địch cường đại nhất của con người lại chính là chủng quần của mình.
Lập tức hướng Qigeli gật gật đầu, nói:“Yên tâm, ta đi nhìn xem.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...