Ngày liền như vậy trôi qua, hoạt động câu cá dần dần lan rộng trong doanh địa . Nói đùa, tộc trưởng làm gương tốt mỗi ngày ngồi ở trên tảng đá cùng Zimmer của mình chơi đến hô to gọi nhỏ, người khác sao có thể không noi theo ? một là có cá để thu hoạch — bà vợ miệng rộng lưỡi dài nhà Khang sớm đã nói cho người trong toàn doanh địa biết, cá là thứ tốt, ăn rất ngon, trước kia không cách nào nuốt xuống là do vấn đề về cách chế biến. Ừ, tỷ như nàng, hiện tại sẽ làm cá, cùng Zimmer nhà tộc trưởng học , hắn tay nghề đệ nhất, nàng chính là Đệ nhị ! thứ hai hoạt động câu cá này quả thật tràn ngập sức quyến rũ hấp dẫn người ta, thử qua mấy lần sẽ rất khó không mê, xem, Naaru không phải là ví dụ tốt nhất à? Hắn hiện tại đã xuất phát trên con đường tiến đến cấp bậc người ham mê câu cá phát cuồng, mỗi ngày hăng hái còn hơn Tôn Chí Tân. Mặt khác tài nghệ của hắn cũng đã vượt qua Tôn Chí Tân, dã nhân chính là khác với người thường, về nhãn lực, tốc độ, phản ứng, độ nhanh nhẹn đều vượt trên Tôn Chí Tân một ít. Đây là ân điển mà thiên nhiên trong quá trình tiến hóa đã ban thưởng cho những dã nhân tiền sử như Naaru, Tôn Chí Tân có muốn cũng không học được, chỉ có thể uất ức nuốt nước mắt.
Bởi vì câu cá không cần bỏ nhiêu sức lực, bãi sông cách doanh địa lại gần, lão nhân trong tộc đều học giống Naaru câu cá, một đám thực vui vẻ, cũng thực thỏa mãn, đối với người đã mang đến một hoạt động mà người già cũng có thể tham gia là Tôn Chí Tân tràn ngập yêu quý và ưa thích. Tôn Chí Tân bởi vậy nên nhân khí rất cao, rất có hương vị bạn của người già.
Ngày thứ tám, Naaru câu lên một con cá rồi buông xuống cần câu, nhìn nước sông bắt đầu trầm mặc. Tôn Chí Tân nhìn bên mặt Naaru, một lát liền hiểu được giãy dụa trong lòng hắn, không biết sao lại hơi đau lòng.
“Naaru……”
Naaru hít một hơi thật sâu, chua xót cười nói:“Ta thủy chung là tộc trưởng.”
Tôn Chí Tân nhe răng cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn:“ tộc trưởng Vĩ đại mà dũng cảm!”
Naaru buồn nói:“Ta không muốn làm tộc trưởng, ta muốn giống như vậy ngày ngày có thể cùng ngươi cùng nhau câu cá. Xem mặt trời mọc, nhìn ngươi cùng ta chờ mặt trời lặn.”
Lời nói hàm chứa tình ý làm cho Tôn Chí Tân có chút rung động, có những lúc hắn chính là còn lý trí hơn cả Naaru, nhân tiện nói:“Nhưng không được. Chưa ăn thì ngày mai mặt trời mọc lên cũng nhìn không thấy! Còn có hơn một trăm người đang chờ ngươi dẫn dắt. Mùa đông đã đến ngay trước mắt, để có thể sinh tồn, người làm tộc trưởng là ngươi sẽ phải làm càng nhiều chuyện, vì tộc đàn, cũng vì chính mình. Nhiệm vụ nặng nhất luôn sẽ rơi xuống những người có năng lực nhất, là vinh dự, cũng là trách nhiệm. Naaru, ta cũng dựa vào ngươi mà.”
Naaru bỗng nhiên xoay người, một phen ôm chặt Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân cả người cứng đờ, thở dài không đẩy hắn ra, đưa tay ôm Naaru, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“để ta ôm một lát.” Naaru bả đầu chôn ở đầu vai Tôn Chí Tân buồn nói.
Mỗi người đều sẽ có lúc yếu ớt, giống Naaru, chỉ biết đem yếu ớt của hắn biểu hiện trước mặt mình. Hiểu được điểm ấy, Tôn Chí Tân có chút kinh hỉ, có chút thụ sủng nhược kinh, lại dâng lên khôn kể đau lòng. nam nhân Này, vi quá mức vĩ đại, cho nên hai vai mới gánh vác trách nhiệm nặng nề, vĩnh viễn không thể thư thái trải qua những ngày tháng của bản thân.
“Phải.” Tôn Chí Tân nhẹ giọng nói:“Ta ở phía sau ngươi, vô luận chuyện gì, cùng nhau chống đỡ. Ta không phải kẻ yếu, nhưng ta hy vọng ngươi so với ta càng phải kiên cường. Trong lòng ta Naaru, dũng cảm mà không sợ, là nam nhân đỉnh thiên lập địa!”
“Ta có tốt như vậy sao ?” Naaru ông thanh ông khí nói.
“So với ta nghĩ còn hoàn hảo hơn.” Tôn Chí Tân thực khẳng định.
“Vậy ngươi vì sao không chịu chấp nhận ta ?”
Tôn Chí Tân nhất thời liền 囧 . Gia, ta với ngươi đều là nam nhân có được hay không…… Ta cũng không phải gay, gánh nặng tâm lý đè chết người.
“Ách, này…… Ai nha, ta nhìn thấy có cá nhảy ra khỏi mặt nước !” Tôn Chí Tân bắt đầu nói loạn.
“Tiểu tân.”
“hử ?”
“Buổi tối cho ta làm, mấy ngày rồi , ngươi đều lấy miệng vết thương làm cớ, ta rất khó chịu.”
Tôn Chí Tân lông tơ dựng thẳng, có chút hoài nghi Naaru có phải giả yếu ớt dụ dỗ mình hay không. Không phải sao có thể nhanh như vậy liền nghĩ đến chuyện đó ?
Quả nhiên là cầm thú a cầm thú !
“Không được !” Tôn Chí Tân vẫn không tiếp thụ được nam nam tính sự.
“Tiểu tân……” Naaru kéo dài thanh âm, đại hình khuyển giống nhau ở trên người Tôn Chí Tân cọ đến cọ đi, Tôn Chí Tân hoảng sợ phát hiện trong váy da của hắn thứ kia quả nhiên bừng bừng phấn chấn dựng lên, đứng vững cọ xát bụng dưới của mình như đòi mạng. Dưới váy da của hắn được nó mở rộng, chớp mắt đã vượt qua hà giới Sở Hán, vươn vào trong váy da thú của mình quấy rối. Cảm giác này thật sự quái dị, làm cho người ta tâm hoảng ý loạn, lại nhiều thêm chút ngọt ngào như mật mà trước kia không có, Tôn Chí Tân sợ đến chỉ muốn xách dao chém người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...