Đến lúc Tôn Chí Tân hoàn toàn chịu không nổi kiểu ăn tạp như heo của Auge — hình tượng kia thật sự rất đáng sợ, heo cũng không được đến thế, quả thực là vói hết cả miệng vào trong bát lật loạn một mạch. Nếu Auge là do hắn sinh , hắn đã lập tức ấn đầu hắn vào bồn cầu dìm chết. Còn có động tĩnh kia, mấy đầu heo cộng lại cũng không đấu được với hắn, gọi là hào khí ngất trời cũng không ngoa. Lại nghe thêm một trận, Tôn Chí Tân đã hoàn toàn phát điên, toàn bộ thể xác và tinh thần đều ngấp nghé bên bờ bạo tẩu, mười ngón không ngừng duỗi thẳng gấp khúc làm ra dáng cửu âm bạch cốt trảo đang định dùng thủ đoạn bạo lực sửa đúng một chút lễ nghi ăn uống của hắn, Buku đã rửa nồi xong tiến vào lều.
Tôn Chí Tân nhẹ nhàng thở ra, Auge cũng tránh được một lần nguy cơ trên đầu mọc ra năm lỗ ngón tay. Tôn Chí Tân chưa từng giống như bây giờ cảm kích Buku đến phân tán lực chú ý của mình, không đến mức vì tướng ăn của Auge mà ra tay hành hung. Tôn Chí Tân mang theo vẻ mặt cảm động hỏi Buku:“Cha người ngũ chưa?”
“Ngủ. Ta vừa đi xem.”
“Hắn không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, ngủ thật sự an ổn.”
Tôn Chí Tân nhẹ lọng. Trên đùi Narru có thương tích, lại rất thính ngủ, mình mà đi qua khẳng định sẽ đánh thức hắn. Hắn thật vất vả mới ngủ được, không bằng để cho hắn ngủ nhiều thêm chốc lát. Cúi đầu nhìn đồng hồ, mới qua tám giờ một chút, chưa đến giờ ngủ của mình, để Naaru ngủ thêm một lát, muộn chút nữa rồi về.
Tôn Chí Tân nghĩ, trong lúc vô tình thấy được trong tay Buku mang theo thứ gì đó:“Di ? Ngươi sao vẫn còn mang theo nồi?”
Buku cúi đầu nhìn tay, 囧:“Ách…… Đúng vậy. Ta vừa rồi căng thẳng quá, liền quên buông nó luôn……”
Tôn Chí Tân nhìn Auge, hai người đồng thời bị Buku làm cho chịu không nổi..
Buku mặt đỏ tai hồng đem nồi buông, nói:“Zimmer, lúc ngươi sang đó thì mang về đi.”
Tôn Chí Tân lên tiếng, đột nhiên nhớ tới thành quả ban ngày của Buku, liền cười nói:“Buku, còn không nhanh lấy quà làm cho anh trai của ngươi ra?”
“A, đúng rồi ! bị cha dọa, ta suýt nữa đã quên.” Buku lật tung trong lều một hồi, tìm cái bình trúc kia đưa cho Auge, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười:“anh trai. Tặng cho ngươi.”
Tôn Chí Tân nói:“Buku cố gắng làm rất thật lâu, là thứ tốt !”
Auge nhận lấy lật trái lật phải xem xét, hắn không có được linh tính tại phương diện này như Buku, nhìn nửa ngày vẫn không hiểu được là cái gì. Liền hỏi:“Là cái gì ?”
Tôn Chí Tân chịu không nổi trợn trắng mắt. Hàng này săn thú đúng là hảo thủ, nhưng phương diện khác thì thật sự là hết hi vọng.
Buku không để ý, rất thân thiết đi đến bên người Auge làm mẫu:“Anh trai, đó là một bình trúc. Ngươi xem, đẩy nút ở nơi này ra, nhấn nó vào trong sông là có thể đựng nước. Lấy nước xong thì bịt nút lại, dùng da thằng này là có thể đeo lên trên lưng. Ngươi về sau ra ngoài săn thú trên lưng đeo nó, chỉ cần khát nước tùy thời có thể mở nút uống nước giải khát. Có phải rất hữu dụng hay không? ta đã lấy đầy nước sông , ngươi nếm thử xem, Zimmer nói dùng nó đựng nước sẽ có một cỗ mùi trúc, uống ngon hơn bình thường.”
trên mặt Auge lộ ra tươi cười, lật xem bình trúc trong tay, càng xem càng thích, không chỉ vì là món quà, còn bởi vì tâm ý của em trai Buku, lúc này mở nút ra đưa đến bên miệng uống một ngụm.
“Thế nào ?” Buku vội vàng hỏi.
“Phải, quả thật có một cỗ hương vị, rất thơm, àm cho nước trở nên rất dễ uống. Hơn nữa mang theo cũng thực thuận tiện, về sau lúc săn thú có thể tùy thời đều uống được nước.. Cám ơn ngươi, Buku, anh trai rất thích !”
“Thật sự ?” Buku mừng rỡ.
Auge mặt mày loan loan nhìn Buku, nói:“Thật. Ngươi có rảnh thì làm thêm cho dũng sĩ trong tộc mỗi người một cái.”
“Được !” Buku đáp ứng.
“Đến, ngươi cũng uống một ngụm thử xem.”
Buku nhận bình trúc uống một ngụm, vừa mừng vừa sợ nói:“Ai nha, thật sự có mùi trúc.”
“Ngươi chưa thử à ?” Auge ngạc nhiên nói.
Buku cười ngây ngô:“Chưa kịp, muốn làm tốt tặng cho ngươi.”
Auge nhịn không được nở nụ cười, ôm Buku cầm bình trúc đưa đến miệng nó rót vào. Hai anh em nhất thời cười thành một đoàn.
Tôn Chí Tân nhìn hai anh em, trong lòng có cảm giác ấm áp, trong phút chốc lại cảm thấy chỉ nhìn bọn họ đã là hạnh phúc.
Náo loạn một trận, Buku đột nhiên nhớ tới cái gì, nhỏ giọng kêu lên:“Anh trai, Zimmer làm được một thứ còn lợi hại hơn!”
“Nga ?” Auge tà mắt nhìn Tôn Chí Tân, vẻ mặt biểu lộ hoài nghi. Tôn Chí Tân liền rối rắm , đứa trẻ chết tiệt, vừa rồi còn đòi sống đòi chết, hiện tại ăn uống no đủ rong lòng không khó chịu nữa liền lập tức nhếch đuôi lên mặt, tính tình gì mà………
Buku tâm tư đơn thuần, nửa điểm không cảm giác được mạch nước ngầm mãnh liệt giữa Tôn Chí Tân và Auge, kêu lên:“Zimmer, đem ống thổi tên cho hắn xem đi !”
Tôn Chí Tân cũng không thèm so đo với cái tên không được tự nhiên đang trong thời kỳ trưởng thành như Auger, về doanh địa xem Naaru một chút, thấy hắn nghỉ ngơi an ổn thỏa đáng làm cho người ta yên tâm, càng không có bất luận tình huống chuyển biến xấu nào, mới đem hai ống thổi tên hôm nay làm lấy ra quay lại chỗ Auge
“Ta đến thổi !” Buku mê thứ ống thổi này đã thật lâu, lúc này không có Naaru, tính tình nghịch ngợm ưa gây sự liền lộ ra, từ trong tay Tôn Chí Tân đoạt lấy một bộ ống thổi.
Buku đã thấy Tôn Chí Tân và cha làm nhiều lần, rất là thuần thục đem tên nhét vào ống thổi, chọn một mục tiêu rồi thổi.
Buku uổi còn quá nhỏ, tên cũng không chịu nể tình chừa cho đứa nhỏ này chút mặt mũi nào, được thổi ra chỉ bay gần mười mét liền rơi xuống, cái gì cũng không bắn trúng. Buku có chút ủ rũ, lập tức lại vui vẻ đứng lên, vui tươi hớn hở chạ qua kiếm tên về.
Chỉ là như vậy, đã khiến Auge giật mình mở to mắt, nhanh chóng nghĩ tới tác dụng chân chính của ống thổi tên. Không thể khống chế kích động đứng lên, Auge dùng khẩu khí giống cha hắn lúc ấy như đúc vội vàng nói:“Lấy đến ta thử xem !”
Tôn Chí Tân đưa một bộ còn lại trong tay cho hắn, lại nói tường tận cách dùng.
Auge vội vàng đem tên nhét vào, nhắm chuẩn một đỉnh lều khác cách đó cũng phải hơn hai mươi mét dùng lực thổi một cái.
Một tiếng phụt nhỏ vang lên, trong bóng đêm mũi tên kia nửa điểm bóng dáng cũng không thấy, im lặng vô tức liền bắn ra ngoài, phập một tiếng găm trúng mục tiêu của Auger, trực tiếp cắm luôn trên nó.
“Ai ? !” Bên kia lều truyền đến một tiếng quát khẽ, một bóng người chạy ra
Auge bị uy lực của ống thổi tên làm kinh người, lấy lại bình tĩnh mới nói:“Shade, là ta. Không có việc gì, ta ở đây thử nghiệm một chút .”
Người được gọi là Shade xem xét lều của mình, từ trên đó rút mũi tên xuống, huỳnh huỵch chạy tới
“Đây là cái gì…… Di ? tất đạt a sát…… Duẩn tử tâm, ngươi ở đây à ?”
Tôn Chí Tân gật gật đầu, vì bản thân một lần nữa bị biến thành măng do người khác phát âm sai tên mà rối rắm không thôi.
Ngẩng đầu đánh giá người vừa tới, là một thanh niên cùng tuổi với Auge, cũng thuộc nhóm thợ săn. Bộ dạng Shade so với Auge hơi gầy yếu, hai ánh mắt rất nhỏ, giống lưỡi dao cắt ra vậy. Giờ phút này hắn đang đầy mặt ngạc nhiên nhìn ống tên trong tay Auge, tò mò hỏi:“Đây là cái gì ?”
Auge đem ống thổi tên làm mẫu một lần, nói:“ống thổi tên, vũ khí Zimmer làm ra.” Auge mẫn cảm giống Naaru, chỉ dùng qua một lần liền chính xác quy nó về phạm vi vũ khí.
“Dùng như thế nào ?” Shade cảm thấy hứng thú. Nam nhân luôn đối với vũ khí cảm thấy hứng thú, nhất là thanh thiếu niên, biểu hiện của Shade là rất bình thường.
Auge lại làm mẫu một lần, lần bắn này xuất hiện sai lầm, bắn thủng lều da thú của nhà Shade.
Shade cả kinh trợn mắt há hốc mồm, hít vào một hơi, thất thanh nói:“Lợi hại !”
Auge quay qua nhìn Tôn Chí Tân, hai mắt tóe lửa:“Có phải làm cho chúng ta dùng khi săn thú phải không?”
Đứa trẻ chết tiệt, ngay cả Zimmer cũng không chịu kêu một tiếng…… Tuy rằng không biết Zimmer nghĩa là gì, nhưng hẳn là rất lợi hại đi ? Tôn Chí Tân bất đắc dĩ gật đầu, ặp lại những lời về uy lực cùng mục tiêu ứng dụng của nó đã nói với Naaru thêm một lần.
Shade hưng phấn , không khỏi phân trần đoạt lấy trong tay Buku một bộ, cũng thử một lần theo chỉ đạo của Tôn Chí Tân.
tên lại một lần nữa bay vụt ra ngoài, không hề ngoài ý muốn càng làm Shade chấn kinh. Xem người khác làm vĩnh viễn không sâu sắc bằng tự mình thử làm, tính nhẹ nhàng dễ mang, tính thao tác đơn giản, tính sát thương hoàn toàn không tương xứng với hình thể của ống thổi tên, làm cho đôi mắt nhỏ của Shade cũng bị trừng lên thành lớn hơn rất nhiều.
Auge hưng phấn liếm môi:“Có thể nghĩ biện pháp thí nghiệm một chút uy lực của nó hay không?”
Tôn Chí Tân nhíu mày:“ Chưa qua tinh chế lần hai, chỉ xem như bán thành phẩm, không thử ra được uy lực chân chính.”.”
Shade òn đang bị tính năng nổi trội xuất sắc mà thứ này biểu hiện ra chấn đến vẻ mặt chết lặng, tiếp miệng theo bản năng nói:“Bán thành phẩm đã lợi hại như vậy, vì sao không đi thử xem ?”
“Đã qua nửa đêm ……” Tôn Chí Tân đột nhiên ngậm miệng, tròng mắt quay tròn loạn chuyển một lúc trên mặt lộ ra biểu tình cực kì không an phận, giơ ngón tay lên chỉ chỉ cánh rừng bên kia sông:“Nếu không, thử một chút ? coi như luyện tập thực chiến.”
“Âu ~” Buku mới hưng phấn nhượng một tiếng đã bị Tôn Chí Tân bịt miệng.“Câm miệng ! Để cha ngươi nghe thấy là chết cả lũ!”
Shade lúc này cũng đã khôi phục về từ trong khiếp sợ, nắm chặt ống thổi tên không chịu trả lại cho Buku, thấp giọng nói:“Ta nhớ rõ trong rừng đối diện có dạ ly, thịt rất ngon. Ta ớm đã muốn giết một con ăn, nhưng vẫn luôn săn không được. Hiện tại, hắc hắc !” Thì ra vị này cũng là một tên không an phận.
Auge không nói hai lời đứng dậy, Shade theo sát chui ra khỏi lều. Tôn Chí Tân cùng Buku bị bỏ qua không nhìn đến .
Bĩu môi, Tôn Chí Tân lôi kéo Buku đuổi theo, nói:“Hai người các ngươi chờ đã. Ít người đi sợ không an toàn, kêu thêm vài người.” Auge đang định phản đối, Tôn Chí Tân lại nói:“ hông kinh động cái vị tộc trưởng cha ngươi kia là được. An toàn quan trọng nhất, nếu không được, ai cũng không được đi!”
Auge cùng Shade đều là thợ săn, biết Dã thú lợi hại. Hai người lại càng không phải người không biết nặng nhẹ, lúc này tự phân công nhau đi kêu những thợ săn giao hảo tốt với mình cùng nhau hành động. Buku cũng không cam tâm, đi gọi thượng bạn bè của mình Lugaoren và Bone. ểu đội đi săn đêm tính cả Tôn Chi Tân gồm chín người , Auge, Shade, mỗi người gọi một người bạn cùng với cha của một người trong số đó, lại thêm ba thiếu niên nhóm Buku.
Chín người cùng nhau hành động, tự nhiên động tĩnh sẽ không ít, có người còn ở cùng cha mẹ, cứ như thế dẫn đến sự chú ý của cả một nửa doanh địa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...