Tôn Chí Tân phát hiện ra bộ sa trùng, không khỏi hứng thú nổi lên, lấy giọ trên người Tiger đến, nương ánh sáng từ cây đuốc ngay tại chỗ đi mò bộ sa trùng. Tôn Tiểu Lỗ thấy thú vị cũng đến vừa mò vừa đào loạn — chính là động tác loài khuyển thường làm nhất, chân trước chôn vào cát, dùng chân sau bới lên, khiến cho đất cát bay lên. Sau khi mỏi liền đổi chân, nhanh chóng đào ra một cái hố không nhỏ.
Đứa nhỏ này thật nóng nảy, bộ sa trùng không thấy, lại rất xông xáo, đào trong chốc lát lại đổi chỗ tái chiến. Tôn Chí Tân đi theo phía sau nó, ở chỗ Tôn Tiểu Lỗ đào lên tìm kiếm bộ sa trùng, sau một lát thật sự tìm được không ít.
Nhìn trong giọ càng ngày càng nhiều bộ sa trùng, trong lòng Tôn Chí Tân cực kì vui mừng, tuyệt không cảm thấy chúng nó nhung nhúc như dưới địa ngục có gì đáng sợ. Chỗ quái quỷ này sản lượng bộ sa trùng thật sự phong phú, phỏng chừng thời gian và sản lượng, chỗ này có thể cải thiện không ít trữ lượng thức ăn của bộ tộc. Hơn nữa thứ này rất có dinh dưỡng, người già thể hư trẻ con đái dầm gì đó hiệu quả linh nghiệm ngang cấp tiên đan, quả thực là càng ăn càng tốt. ở thời không trước, mẹ nó sáu đồng một con đó! mà nơi này nhiều như vậy, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu!
Qigeli và Alfa đối với con vật như vậy cũng không e ngại, thấy Tôn Chí Tân ở đó hào hừng thì biết là thứ tốt, cũng học bộ dáng của hắn mò mẫm trong cát, tìm được liền ném vào giọ.
Caban còn ở trong nước tìm trai nước ngọt, càng mò càng đi lên. Trai hắn ném đến mỗi lúc một lớn, về sau những con nhỏ đã không đủ hài lòng, tùy tay ném lại vào trong nước, chỉ lấy con to lên.
Tiger và Naaru bên kia vẫn bận rộn với lưới cá, vẫn chưa báo chiến quả, nhưng ở bên này mà nói đã khiến Tôn Chí Tân phi thường vui mừng. Benz và ông nhất định là không biết bộ sa trùng và trai nước ngọt có thể ăn, ngược lại chỉ nghĩ biện pháp bắt cá.
Đợi trai nước ngọt đã chồng chất thành núi nhỏ, Caban đang chọn lựa những con nhỏ ném trở về, cộng thêm ba người Tôn Chí Tân đã bắt được một giọ đầy bộ sa trùng, Naaru và Tiger vớt cá đã đến lúc thu lưới.
“Quả thực có cá!” Tiger hoan hô kêu lên, kéo lưới trở về. Tuy rằng qua ánh sáng thấy không rõ, nhưng nhìn lưới kéo trong tay hắn bị kéo căng có thể phỏng đoán được thu hoạch không ít.
Naaru không lên tiếng, cũng kéo lưới trở về. Tuy rằng kéo lưới bắt cá vận khí lớn hơn kỹ thuật, nhưng Naaru thu hoạch rõ ràng không tốt bằng Tiger.
Tiger đem cá từ trong nước tha tới trước mặt Tôn Chí Tân, vừa nhìn, ước chừng có hơn mười cân. Naaru bên kia có ba, bốn cân, hợp lại cũng là không ít.
Tiger rầm một tiếng đem cá đưa đến trước mặt Tôn Chí Tân, nói:“Ta chưa thấy qua cá như vậy, không giống với cá ở biển, ngươi xem xem có thể ăn được hay không?”
Tôn Chí Tân nhặt lên một con cá đang muốn mở đèn pin nhìn kỹ, Tôn Tiểu Lỗ nháy mắt nhảy lên, ngoạm một cái ai cùng không thấy rõ bộ dáng a ô một tiếng liền nuốt đi xuống. Cuối cùng còn chẹp miệng, muốn làm thêm phát nữa.
Tôn Chí Tân, nghiêm mặt nói với mọi người:“Hơn phân nửa là không độc có thể ăn. Sói không ngốc, năng lực phân loại thức ăn rất cao, nếu là không thể ăn, Tôn Tiểu Lỗ sẽ không như vậy…… Ạch…… ham thích. Mặt khác, có thể ăn được hay không, hai mươi phút sau liền tự nhiên biết, nếu có độc không thể ăn…… Có thể sẽ phải rửa ruột cho Tôn Tiểu Lỗ……”
Tự nói loằng ngòa loằng ngoằng một đống những người khác phần lớn nghe không hiểu, chỉ biết hai mươi phút sau Tôn Tiểu Lỗ nếu còn vui vẻ, cá kia khẳng định có thể ăn.
Hai mươi phút nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, bé Tôn Tiểu Lỗ đáng thương bởi vì gấp gáp thành vật thí nghiệm duy nhất, bị chúng mục nhìn chằm chằm.
Hai mươi phút qua đi, nó vẫn khoái hoạt như cũ, ở trong tay Tôn Chí Tân loạn chuyển, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm đống cá, vẫn muốn nhảy vào ăn cho đã. Nhớ rõ Dyami nói qua có mấy con sói rất thích ăn cá, xem ra Tôn Tiểu Lỗ chính là một trong số đó……
“Xem ra, hơn phân nửa là có thể ăn……” Vì tiết kiệm điện, đèn pin cũng lười mở, Tôn Chí Tân để Caban hạ thấp cây đuốc, ở trong đống cá kiểm tra cá chủng loại, cho Tôn Tiểu Lỗ đi thử.
Chỉ trong nháy mắt, Tôn Chí Tân cảm thấy lương tâm mình hỏng nặng rồi, đem thân con trai nhà mình Tôn Tiểu Lỗ làm người hi sinh thử độc. Nó không thử thì ai thử bây giờ? ai bảo nó lại gấp như vậy, nhào lên ngoạm luôn một con? nếu người ăn hay sói ăn đều có nguy hiểm, lựa chọn tốt nhất chính là nó. Năng lực sinh tồn của sói hoang hơn xa so với loài người, năng lực giải độc kháng độc cũng rất cao, nếu phát hiện chuyện không tốt, cứu nó còn kịp. Mà lấy cơ thể con người phức tạp yếu nhược, thì không nhất định . Huống chi đừng nhìn tuổi Tôn Tiểu Lỗ, tính tình thối kia nhưng là hầu tinh, nếu không thể ăn, nó mới không ngốc đến nỗi nuốt vào bụng. Cho nên không phải cha ruột Tôn Chí Tân không thương nó, mà là sáu người một sói trước mắt này, lấy nó đến thử độc là thích hợp nhất a……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...