Sử Tiền Đại Hốt Du


Ở phía sau có một cái sơn động được Kiêu dùng làm nơi cất trữ con mồi cùng da lông.

Nơi này đông ấm hè mát, mùa hè cất thịt ở đây sẽ không dẽ bị hư thối.

Sơn động rất lớn, bên trong được mở rộng, diện tích cũng không hề nhỏ, không chỉ có một gian mà chia làm bốn gian.

Một gian chất đầy da thú, đều đã được sơ chế qua.

Kiêu đem nơi này nói cho Hạ Mẫn, bởi vì khi mùa đông tới, hai người sẽ qua chỗ này ở.Hạ Mẫn mấy ngày này đều đi dạo cách sơn động này không xa, nhưng hôm nay lại muốn đi xa hơn một chút.


Cô dọc theo đường hôm qua đi tới, vừa đi vừa cẩn thận phân biệt các loài thực vật, sau lưng đeo cái giỏ dùng sợi mây đan đơn giản.

Đây là do Kiêu làm.

Hạ Mẫn chỉ miêu tả qua loa, nhưng cô không nghĩ tới Kiêu lại làm được.Ngày nay thu hoạc cũng rất khá, hái được rất nhiều trái cây, còn có một số có thể dùng làm gia vị.

Điều quan trọng nhất là cô đã tìm thấy khoai tây, khoai tây thế nhưng lại là thứ tốt a.

Cô không phải người nơi này, một ngày ăn ba bữa thịt, cô là không chịu được.

Nếu như có thể tìm được một số loại rau củ cùng thực phẩm dễ bảo quản, đợi đến mùa đông có thể sẽ khá hơn một chút.Đến khi Hạ Mẫn quay về thì Kiêu đã ở đó, nói rằng mấy ngày nữa, nhiều bộ lạc tụ họp lại trao đổi lần cuối trước khi mùa đông đến.Hạ Mẫn có chút tò mò, “Nơi đó bán cái gì, ý tôi là những bộ lạc khác trao đổi cái gì”.“Da thú, nanh thú, muối...!còn có nô lệ và nữ nhân, vân vân, rất nhiều.

Còn có chút vật tự làm, có người thích cũng có thể trao đổi”.

Kiêu nói rồi quay đầu nhìn Hạ Mẫn, “Hạ muốn thứ gì, đến đó có thể trao đổi, chúng ta còn rất nhiều da thú”“Anh nói là tôi cũng có thể đi sao? Vậy tôi phải chuẩn bị thật tốt, hôm nào vậy ?” Hạ Mẫn không nghĩ tới mình cũng được đi, dù sao mấy ngày này cô cũng chưa từng đi qua bộ lạc.

Nghĩ lại nhớ tới hôm nay thu thập được chút đồ vật, vội nói với Kiêu “Anh xem hôm nay tôi tìm được cái gì? Có ớt, còn có cả khoai tây.


Khoai tây thì chúng ta sẽ giữ lại, ớt thì trên núi có rất nhiều, cái này có thể đổi được không?”“Em hái hạt đậu độc này làm gì? Thứ này ăn vào sẽ chết người.” Kiêu chỉ vào khoai tây nói “Chung quanh bộ lạc có rất nhiều loại đậu độc này.”Hạ Mẫn hiểu rằng khoai tây còn xanh hoặc mọc mầm có chứa chất solamin, là chất độc, ăn phải những củ khoai tây như vậy quả thực sẽ chết người.

Nói cách khác, người nơi này không biết ăn khoai tây, lại nghe Kiêu nói cũng cảm thấy thú vị, khoai tây ở đây rất nhiều, chỉ là không ai ăn, liền rất lãng phí.

Thật sự là đáng tiếc.“Thứ này gọi là khoai tây, có thể ăn, tôi sẽ chế biến ra.

Đây là món ăn chống đói, dễ bảo quản.

Còn nữa, nếu bị bong gân dùng nó để chườm nóng cũng có tác dụng chống viêm, giảm đau.

Đó là đồ ăn ngon, nếu như nơi này nhiều, có thể hay không chúng ta đi lấy thêm nhiều chút.” Hạ Mẫn nói.Kiêu mặc dù không biết cái gì là chống viêm, nhưng hắn biết giảm đau, nói cách khác thứ này có thể chữa bệnh.


“Em biết nó có thể chữa bệnh?”“Đúng vậy, tại quê hương của tôi, tôi là bác sĩ, chính là người chuyên đi chữa bệnh.”“Ra ngoài đừng nói những điều này, ở đây, chỉ có vu y mới có thể chữa bệnh cho mọi người.” Kiêu nói.(Vu y: phù thủy, người hành nghề bói toán, chiêm tinh và dùng dược liệu để cầu phúc trừ tai, chữa bệnh tật cho con người).Nói cách khác, vu y mà Kiêu nói vẫn là đại phu, nếu là như vậy, dự định thu thập thảo dược đi bán có thể bị hủy bỏ.“Chúng ta làm cái giỏ cũng rất tốt, có thể làm thêm, hẳn là có rất nhiều người sẽ muốn.

Những ngày này, tất cả mọi người đều đang bận bịu cho chuyến tụ họp, không cần đi săn, chúng ta ở nhà làm nhiều một chút.” Kiêu nói thêm.“Được, tôi còn biết một số loại giỏ khác nhau, chúng ta có thể làm.” Hạ Mẫn trả lời.Vài ngày sau, cuối cùng cũng đến ngày phiên chợ tụ họp.

Nơi này phiên chợ chia làm hai loại, thường diễn ra khoảng một tháng một lần, nhưng chợ họp lớn thì hai lần một năm, một lần vào đầu mùa xuân và một lần vào cuối mùa thu.

Phiên chợ mùa xuân chủ yếu là qua hết mùa đông, vật dụng trong bộ lạc sẽ không đầy đủ.

Dù sao mùa đông cũng tiêu hao rất lớn, liền dùng đồ vật của bộ lạc mình cùng các bộ lạc khác trao đổi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận