Ngay khi Đỗ Nhược đi ra cửa thành Lâm Hoài không đến vài bước, hai gã du côn đã đi tới phía sau.
Đỗ Nhược cảm giác sau lưng có người, vội vã quay đầu lại --
Bọn lưu manh chộp lấy dược liệu trong tay Đỗ Nhược, mạnh mẽ giữ tay Đỗ Nhược, nói với đồng lõa: "Động thủ!"
"Các ngươi muốn làm cái gì?!" Đỗ Nhược kinh hô một tiếng, muốn giãy khỏi tay du côn, tên du côn cầm dao nhỏ hung hăng xuyên thấu tay phải của nàng, xoáy một cái mới rút dao ra.
Đỗ Nhược kêu thảm một tiếng, lỗ thủng trên tay đau đớn làm cho nàng toàn thân run rẩy không ngớt, máu tươi từ lòng bàn tay cuồn cuộn chảy ra không ngừng, nhưng tên du côn không định dừng tay.
Khi hắn kéo lấy tay trái Đỗ Nhược, Đỗ Nhược nhịn đau hung hăng đâm đầu vào mặt tên du côn kia.
Chóp mũi du côn bị đâm đau nhức, hắn không thể không buông tay, gương mặt hung tợn nhăn nhó hét lên giận dữ: "Đại ca, tìm cách hủy xú nha đầu này!"
Vài người từ ngoài thành đi vào nhìn thấy sáng sớm liền có người ở gần cửa thành Lâm Hoài hành hung, sợ hãi tránh ở một bên vây xem, có mấy hán tử cuốn cuốn tay áo bước nhanh xông lên chuẩn bị ngăn hai tên du côn hành hung lại.
Tên du côn nhìn thấy tình hình không ổn, vội vàng nói: "Đi mau!"
Tên du côn nhăn nhó nhìn thoáng qua vài hán tử đang xông lên, lập tức bỏ chạy.
Đỗ Nhược đau đớn ngã ngồi trên mặt đất, ôm tay phải tràn đầy máu tươi, trong lòng sợ hãi, bị trọng thương thế này, chỉ sợ là phải phế đi.
"Tiểu cô nương đáng thương a, ngươi rốt cuộc chọc tới người nào?" Đại tỷ hảo tâm vây quanh lại, từ trong lòng lấy ra chiếc khăn, muốn giúp Đỗ Nhược che miệng vết thương, cầm máu lại.
Mấy hán tử truy hai tên du côn trở về, lắc đầu thở dài, trong đó có một gã xoay người nói, "Tiểu cô nương, ta cõng ngươi đi tìm đại phu, nếu tay ngươi chậm trễ, chỉ sợ là nguy hiểm."
Thương Thanh Đại đuổi theo một đường thật vất vả, nhìn từ xa có rất nhiều người vây quanh phía trước, trong lòng không yên càng phát ra bất an mãnh liệt, nàng một mặt hé miệng thở hổn hển, một mặt bước nhanh đi đến đám đông.
"A Nhược..."
Khi nhìn rõ người ngồi trên mặt đất nửa người nhiễm máu tươi chính là Đỗ Nhược, Thương Thanh Đại nghẹn ngào gọi một tiếng, bổ nhào vào bên người Đỗ Nhược, đau lòng, tâm loạn, hoảng hốt cùng nhau tuôn ra trong lòng, đáy mắt nàng liền nổi lên nước mắt, "Đừng sợ, ngươi sẽ không có việc gì, ta sẽ chữa cho ngươi, nhất định ngươi sẽ khỏi!"
Đau đớn có xuất hiện trở lại, Đỗ Nhược cũng có thể nhịn xuống nước mắt, nhưng hiện tại, thấy Thương Thanh Đại trong mắt, nàng rốt cuộc nhịn không được nước mắt, tuyệt vọng lắc đầu nói: "Phu tử... Tay của ta... Chỉ sợ... Là phế đi..."
Nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, từng giọt từng giọt thấm vào xiêm y.
Thương Thanh Đại đưa tay nâng Đỗ Nhược dậy, nhịn khóc mà nói: "Ta nói ta có thể chữa cho ngươi! A Nhược, ngươi không được phép nói lời xui xẻo!" Nói xong, nàng đối với dân chúng vây xem nói, "Đều tránh ra! Tránh ra!"
Nàng không kịp mang Đỗ Nhược quay về Cổ y cốc trị liệu, chỉ có thể giúp đỡ Đỗ Nhược không ngừng run rẩy hướng vào hiệu thuốc bắc trong thành Lâm Hoài.
Lão bản hiệu thuốc bắc nhìn thấy tiểu cô nương vừa mới mua dược liệu hiện giờ nửa người huyết dịch được giúp đỡ tiến vào, lập tức cả kinh, tiến lên hỏi: "Đây là có chuyện gì?"
Thương Thanh Đại sau khi giúp Đỗ Nhược ngồi xuống, từ trong lòng lấy ra thỏi bạc đưa cho lão bản, gấp giọng nói: "Ta mua nam tinh, đại hoàng, cây giáng hương, bồ hoàng thán, huyết kiệt, đoán long cốt, hoàng liên, nhi trà, bông thán, trần vôi, phải nhanh nhanh giã thuốc!"
"Được." Lão bản hiệu thuốc nhận bạc, liền phân phó tiểu nhị mau chóng đi chuẩn bị dược liệu.
Thương Thanh Đại cẩn thân đem tay phải Đỗ Nhược đặt lên đầu gối, ôn nhu nói: "A Nhược, nhẫn một chút."
"Ân..." Tay phải Đỗ Nhược không ngừng run rẩy, lỗ thủng trên lòng bàn tay thật sự là nhìn thấy ghê người.
Thương Thanh Đại vén tay áo lên, lấy túi châm trên thắt lưng xuống, nhìn về phía dân chúng vây xem, "Làm phiền vị kia có thể lấy giúp ta ngọn nến đến?"
"Cô nương, đây." Thu chi tiên sinh của hiệu thuốc liền bước ra, cầm một cây nến đến, đặt bên cạnh người Thương Thanh Đại.
Thương Thanh Đại thấy đau lòng, nàng khàn giọng nói: "Ta còn cần nước ấm cùng khăn, làm phiền..."
Lão bản hiệu thuốc đưa ánh mắt cho tiểu nhị, "Ngươi đi chuẩn bị nước ấm đến."
"Vâng!"
Đỗ Nhược mang theo giọng mũi nồng đậm nói: "Phu tử... Ta... Ta không động đậy ngón tay được..." Nước mắt nàng chưa kịp khô, lại thêm nước mắt mới, cũng không biết bởi vì đau, hay là do đứt gân tay, Đỗ Nhược muốn động bốn ngón tay, nhưng nửa điểm cũng không có phản ứng.
"Không được nói bậy!" Thương Thanh Đại quát chói tai một câu, xuất ra ngân châm hơ qua ngọn lửa, "Ta nói có thể cứu ngươi, liền nhất định có thể cứu ngươi!"
Nói xong, Thương Thanh Đại vén lên tay áo Đỗ Nhược, một châm chuẩn xác hạ vào bàn tay cách lỗ thủng ba đốt.
Nhìn Đỗ Nhược nhíu mi, gương mặt nước mắt, Thương Thanh Đại đau lòng cúi xuống, tiếp tục đốt ngân châm tiếp theo, lại đâm vào tay cách lỗ thủng năm đốt.
Châm pháp bất quá chỉ có thể làm giảm đau, phải cầm máu và đắp dược.
Khi tiểu nhị đem nước ấm đến, nhưng dược vẫn chưa giã xong, Thương Thanh Đại nhịn không được thúc giục một câu, "Dược đâu?!"
Đỗ Nhược nhìn thấy cặp mắt đỏ ngầu của Thương Thanh Đại, trong lòng cũng hiểu được khổ sở, nàng biết, nếu chính mình không kiên định hơn, chỉ sợ phu tử càng khó chịu, cho nên nàng hít hít cái mũi, nhịn xuống nước mắt, khuyên một câu, "Ta có thể nhịn đau, phu tử, ta tốt lắm, thật sự tốt lắm."
"Tốt cái gì tốt? Hôm nay ta không nên cho ngươi đến đây mua thuốc cầm máu, như vậy cũng sẽ không bị trúng bẫy hãm hại thành như vầy!" Thương Thanh Đại hối hận lợi hại, nhưng động tác trên tay cũng không đình trệ, nàng vắt khăn, mềm nhẹ vô cùng chấm chấm lên phụ cận da thịt Đỗ Nhược, rốt cuộc nhịn không được, nước mắt một giọt một giọt rơi xuống.
"Phu tử..."
"Ta không sao!"
Thương Thanh Đại lại đem khăn nhiễm đỏ chà xát trong chậu nước, nhìn thấy một chậu đỏ sẫm, nàng lẩm bẩm một câu: "Hắn thế nhưng ngoan độc như vậy!"
Đỗ Nhược vươn tay trái ra, vỗ vỗ đầu vai Thương Thanh Đại, "Phu tử, ta..."
Không đợi Đỗ Nhược nói hết lời, Thương Thanh Đại hít một hơi thật sâu, quay đầu lại đem khăn chấm chấm vào miệng vết thương của Đỗ Nhược, đến khi Đỗ Nhược cắn chặt khớp hàm vì đau đớn, nửa ngày không nói ra lời.
Chiếc khăn nháy mắt biến thành màu đỏ, Thương Thanh Đại thê lương quát: "Vì sao dược còn chưa chuẩn bị xong?! A Nhược của ta không thể có việc!"
Lão bản hiệu thuốc tự mình bước nhanh đem dược nấu xong đưa tới, "Tốt lắm, tốt lắm, dược ở chỗ này!"
Thương Thanh Đại buông khăn ra, lập tức tiếp nhận thuốc bột, đôi mắt ngập nước nhìn Đỗ Nhược, "Chịu đựng!"
Đỗ Nhược gật gật đầu, gắt gao cắn răng.
Thuốc bột được rắc lên miệng vết thương, đau như thế nào, Đỗ Nhược biết, nếu chính mình rên ra tiếng, trong lòng phu tử sẽ càng không dễ chịu, nàng chỉ có thể gắt gao chịu đựng.
Nhìn thuốc bột bị thấm thành màu đỏ, nhìn thấy máu loãng tiếp tục dũng mãnh tuôn ra, Thương Thanh Đại vội hô: "Băng gạc!"
Tiểu nhị đưa Thương Thanh Đại băng gạc, Thương Thanh Đại đem băng gạc đắp lên miệng vết thương, giờ khắc này sao còn nghĩ Đỗ Nhược có đau hay không, nàng thầm nghĩ mau mau cầm máu.
Khi băng gạc băng lại miệng vết thương kỹ lưỡng, màu đỏ huyết châu lại thấm ra, Thương Thanh Đại lắc đầu thê lương nói: "Không cần chảy, ta không cho ngươi lại chảy máu!"
Nhưng mà, nàng chung quy là người, không phải thần.
"Nhược tỷ tỷ!"
Vừa nghe nói hôm nay ở cửa thành có xảy ra vụ án, trái tim A Lương liền treo lên, hắn hỏi thăm mới biết được cô nương kia được đưa tới hiệu thuốc bắc, nghĩ lại đây nhìn xem, không nghĩ tới thật là Nhược tỷ tỷ.
Thương Thanh Đại hung hăng trừng A Lương, "Hôm nay ta phân phó ngươi như thế nào?"
"Ta..." A Lương chưa bao giờ nhìn thấy Thanh Đại tỷ tỷ tức giận như vậy, sợ tới mức đứng như cọc gỗ tại chỗ.
"Phu tử, đừng trách hắn, là ta bảo hắn đi..."
"Câm miệng!"
Thương Thanh Đại đánh gãy lời nói Đỗ Nhược, hai mắt đẫm lệ trừng mắt A Lương, "Ta kêu ngươi phải đi theo sát A Nhược! Các ngươi vì cái gì đều không nghe lời ta nói đây?!"
"Ta... Ta là... Phải..." A Lương nơm nớp lo sợ lỡ miệng, hắn cúi đầu đi tới, nhìn tay Đỗ Nhược, nhỏ giọng nói: "Thanh Đại tỷ tỷ, chúng ta mau dẫn Nhược tỷ tỷ trở về đi."
"Máu chưa ngừng, làm sao đưa A Nhược trở về được!"
"Nam Cương có nhiều xà trùng, thường có người bị phệ cắn đổ máu không ngừng, thuốc thường và kim châm cứu không có cách nào cứu." A Lương nghiêm túc nói xong, "Trong Cổ y có một loại cổ trùng, có khả năng cầm máu, được dưỡng trong cổ phòng."
"Nếu có loại cổ trùng này, vì sao mới vừa rồi ngươi không nói, làm sao để A Nhược chạy đi Lâm Hoài mua thảo dược cầm máu?" Thương Thanh Đại lạnh lùng vừa quát vừa nâng Đỗ Nhược dậy.
A Lương ủy khuất nói: "Nhưng cổ trùng kia không đến mười con, cũng không đủ dùng a..."
"A Nhược, chúng ta trở về!" Thương Thanh Đại ôm thắt lưng Đỗ Nhược, mang nàng hướng ra ngoài thành.
Trong thành Lâm Hoài ban ngày ban mặt phát sinh án hành hung này, tự nhiên Phương đại nhân phải làm bộ dáng, cho người đi truy bắt, bất quá, cũng sẽ giống như án sơn trà kia, cuối cùng chỉ có như đá chìm xuống đáy biển, thực tế không dậy nổi nửa điểm gợn sóng.
Hứa phủ, hậu viện.
Hứa đại phu nghe gã sai vặt báo cáo lại, mặt lạnh nói: "Chỉ phế đi tay phải?"
Gã sai vặt gật đầu nói: "Không kịp đâm hai dao, lão gia."
"Phế vật!"
Hứa đại phu quát lạnh một tiếng, "Các ngươi tìm cơ hội, cần phải cho nha đầu kia cả đời cũng không hành y được!"
"Vâng, lão gia."
Ngay lúc gã sai vặt lui ra, một gã sai vặt truyền tin liền chạy tới.
"Lão gia, Bá Lăng cho người tới!"
"Mời vào đây."
Hứa đại phu thu liễm hàn ý trên mặt, hòa ái ngồi trở về, "Nhanh đi lo pha trà."
"Vâng."
Xe ngựa dừng ở trước cửa Hứa phủ, trên xe ngựa đi xuống là hai người tuổi trẻ choàng áo thủy lam Linh Xu Viện, một người xinh đẹp động lòng người, một người độc nhãn, không phải ai khác, đúng là Trần Thủy Tô và Đỗ Trọng.
"Lão gia ở bên trong chờ các ngươi đấy."
"Làm phiền."
Trần Thủy Tô so với năm đó ổn trọng hơn rất nhiều, nét trẻ con trên mặt cũng ít đi, trên mặt nàng mang theo sắc mặt vui mừng, cuối cùng có thể nhìn thấy bằng hữu tốt mất tích nhiều năm, so với bất luận kẻ nào, nàng đều vui mừng hơn.
Đỗ Trọng cũng vội vã muốn gặp muội muội, đã hơn một năm, thư tín muội muội luôn đứt quãng, hắn ngay cả đại sự đậu vào Linh Xu Viện cũng chưa có cách nào chia sẻ cùng muội muội.
"Bái kiến Hứa lão gia." Hai người ở giữa nội đường, cung kính cúi đầu với Hứa đại phu.
Hứa đại phu cười gật đầu nói: "Đệ tử Linh Xu Viện quả nhiên diện mạo bất phàm, dâng trà."
Trần Thủy Tô vội vàng xua tay nói: "Không được, chúng ta phụng mệnh viện chủ phân phó, phải nhanh chóng đưa Đại tiểu thư trở về." Nói xong, nàng nhìn xung quanh nội đường, vẫn không nhìn thấy người muốn gặp, "Đại tiểu thư các nàng đâu?"
Hứa đại phu cười nói: "Thanh Đại không ở đây." nói xong, hắn nhìn quản gia, "Quản gia, ngươi dẫn bọn họ đi tới Cổ y cốc đón người."
"Vâng, lão gia."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới ~ Thủy Tô cùng Ca Ca tới đón A Nhược quay về Bá Lăng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...