Sư Thuyết

Màn đêm buông xuống, Cổ y cốc một mảnh yên tĩnh.
Bên trong tiểu viện, đèn đuốc sáng trưng, xa xa nhìn lại, giống như mấy vì sao rơi vào nhân gian, sáng ngời mà ấm áp.
Sau khi được châm cứu, cố tật của bốn vị bà bà có thể nói là bệnh tình giảm bớt, nhất thời cũng chưa gọi là chuyển biến tốt đẹp nhưng hôm nay có thể ăn no, mặc ấm, đã là hy vọng xa vời trong nhân sinh của họ.
Bốn vị bà bà sóng vai ngồi trong đình, cười khanh khách nhìn bầu trời đêm, như là khi họ còn trẻ.
"Đại tỷ, ngươi nói, chúng ta có phải là đang nằm mơ hay không?"
"Khụ khụ, nói cái gì, khụ khụ, mê sảng quá!"
Tứ muội khụ đánh gãy lời Tam tỷ, nàng sáp đến gần Đại tỷ, suy yếu nở nụ cười, "Có thể gặp gỡ Đỗ cô nương, khụ khụ, là ông trời, khụ khụ, rốt cục mở mắt, khụ khụ."
"Ngươi nha, bớt dùng sức, cố gắng dưỡng bệnh." Đại tỷ vội vàng khẽ vuốt lưng Tứ muội, có chút đau lòng, "Cũng đừng làm cho người tỷ tỷ kiêu ngạo ta đây phải tiễn ngươi trước."
"Nói mê sảng!" Nhị tỷ hét lên một tiếng, phun một ngụm nước miếng, "Mất linh nghiệm! Mau phun nước miếng!"
"Phun!"
Ba người nhìn nhau cười, cùng nhau phun một ngụm, giờ khắc này, dường như không còn là lão bà bà tóc trắng mà ngược lại như thời còn trẻ tuổi thanh xuân.
"Các nàng nhất định là có nỗi khổ." Thương Thanh Đại cùng Đỗ Nhược ngồi ở bên cạnh bàn thạch, tinh tế xay thảo dược, đột nhiên Thương Thanh Đại có chút đăm chiêu mở miệng nói một câu như vậy.
Đỗ Nhược gật gật đầu, "Cuộc sống mặc dù cực khổ, nhìn các nàng như vậy..." Vốn định nói "Tỷ muội tình thâm", nhưng Đỗ Nhược càng muốn nói hai mặt chữ khác "Ân ái".
Phu thê cũng tốt, tỷ muội cũng thế, đi đến cuối cùng đều là thân nhân giống nhau, phu thê dùng hai chữ ân ái, tỷ muội tự nhiên cũng có thể dùng hai chữ ân ái.
"Như vậy sao?" Thương Thanh Đại lẳng lặng nhìn nàng.
Đỗ Nhược lấy lại bình tĩnh nhìn Thương Thanh Đại, "Đột nhiên ta có chút hâm mộ các nàng, có thể cùng nhau làm bạn đến đầu bạc."
"Làm gì hâm mộ người khác đây?" Thương Thanh Đại buông cây chày xuống, đưa tay nắm lấy tay Đỗ Nhược, cố ý lạnh lùng hỏi, "Gặp khó khăn thì A Nhược của ta muốn nửa đường bỏ chạy?"
"Ta như thế nào nửa đường bỏ chạy?!" Đỗ Nhược kinh ngạc trừng lớn hai mắt, kiên định nói, "Phu tử, dù ngươi đuổi ta đi, ta cũng không đi!"

Thương Thanh Đại nhíu mi, giọng lạnh nhạt nói: "Nga, ta đuổi ngươi đi, ngươi không đi, vậy nếu có người câu ngươi đi thì sao đây?"
"Phu tử!" Đỗ Nhược bỗng nhiên đứng dậy, đưa ba ngón tay lên trời, "Ta thề, ta..." Lời còn chưa nói hết, cố kỵ bên cạnh còn có người bên ngoài, liền đem tất cả lời thề biến thành hai chữ, "Sẽ không!"
Thương Thanh Đại nhìn bộ dáng nàng đứng đắn, nghiêm túc, âm thầm buồn cười, trên mặt lại lạnh như băng, "Ngươi sẽ không cái gì?"
Đỗ Nhược chột dạ liếc mắt nhìn bốn vị bà bà bên kia một cái, lại nhìn A Lương đang cẩn thận ngao dược bên cạnh, nàng nhẫn nhịn nói, cúi thấp đầu xuống, "Ta... tối chút... Nói sau..."
"Tối chút a..." Thương Thanh Đại thì thào lập lại một câu, "Hôm nay ngươi miên man suy nghĩ gì đó còn chưa nói cho ta biết đấy."
"Ta..."
"Thương Đại tiểu thư, Đỗ cô nương."
Hai người bận nói chuyện phiếm, cũng không chú ý tới Đại tỷ đã đi đến bên này.
Thương Thanh Đại nhợt nhạt cười nói: "Lão bà bà, dược lập tức sẽ ngao xong, uống thêm mấy ngày, chứng bệnh trên người các ngươi mới có thể giảm bớt, nếu có chỗ nào không thoải mái, có thể nói với chúng ta."
"Không! Không! Không!" Đại tỷ liên tục lắc đầu, nàng quay đầu lại nhìn nhìn ba muội muội ngồi bên kia, quyết định chủ ý, xoay mặt lại, nói, "Chúng ta chỉ sợ là không chịu nổi phí kim châm và dược..."
Đỗ Nhược cười nói: "Lão bà bà, các ngươi yên tâm, ta cùng phu tử đều là chữa bệnh từ thiện, sẽ không thu các ngươi dù là nửa phần bạc."
"Không, ý của ta là, tay chân chúng ta đều lành lặn, không thể ăn không, ở không như vậy được, bằng không trong lòng chúng ta luôn cảm thấy bất an."
Thương Thanh Đại hiểu được ý tứ của các nàng, cười nói: "Vậy... Không bằng ta dạy cho các ngươi phơi dược, về sau các ngươi đến giúp chúng ta?"
"Hảo!" Đại tỷ cao hứng gật đầu, quay đầu lại nói, "Kỳ thật, trước kia chúng ta bị đuổi ra khỏi nhà, nữ hồng và vân vân đều biết làm, Nhị muội vẽ tranh rất đẹp, Tam muội nấu ăn rất ngon, Tứ muội cũng là một người giỏi đàn tỳ bà."
Thương Thanh Đại nhíu mi nói: "Nghe ngươi nói vậy, xem ra các ngươi cũng không phải là khổ dân bình thường, như thế nào lại trở thành như vậy?"
Đại tỷ hít một tiếng, "Chúng ta tình nguyện chính mình là dân bần cùng thì hơn."
"Như thế nào lại vậy?"
"Nếu ta là nữ nhân khổ cực, ít nhất còn có thể canh tác, ít nhất có thể làm ruộng như hán tử, cũng không bị cha mẹ hứa gả cho một phú hộ gọi là môn đăng hộ đối. Ta không nghĩ đến lang quân lại là tú tài không công danh, lại nghiện cờ bạc hơn tính mạng, không chỉ... mà còn bại hết gia sản, còn muốn đem ta bán cho người khác để gán nợ."

"Vậy là trên đường đi ngươi trốn thoát sao?" Đỗ Nhược nghe xong tâm lạnh, không nhịn được hỏi một câu.
Vành mắt Đại tỷ hồng hồng gật đầu, "Trừ bỏ nữ hồng, cái gì ta cũng không biết, đối với châm pháp của ngươi, ta càng tầm thường, có thể nào nuôi sống chính mình? Vì thế liền lưu lạc đầu đường, làm khất bà nửa đời người."
"Vậy... Những vị bà bà khác thì sao?" Đỗ Nhược thở dài một tiếng, nhìn thoáng qua mấy vị bà bà.
Nhị tỷ hút hấp cái mũi, buồn bả cười nói: "Ta... Khụ khụ... Là bị chị dâu gài bẫy... Khiến ta hại chết phụ thân bệnh nặng..."
"Đây..."
"Phụ thân bệnh nặng, dùng hết một nửa vàng bạc trong nhà cũng không khởi sắc, chị dâu cùng ca ca liên thủ hại chết phụ thân, kết quả còn đem tội danh gán lên người ta, vì thế..." Nhị tỷ cúi đầu nhìn bản thân mình gầy guộc, "Huyện thái gia vu oan giá họa, ta liền bị sung quân Nam Cương..."
Đỗ Nhược nghe thêm rầu rĩ, chợt một bàn tay ấm áp nắm lấy, nàng quay đầu nhìn Thương Thanh Đại, "Phu tử..."
"Xem hết ấm lạnh trên thế gian, càng hiểu được chân tình đáng quý, ta nghĩ, ta cố thể hiểu các ngươi." Thương Thanh Đại mỉm cười, "Các ngươi hãy đem nơi này trở thành nhà của mình, an tâm ở trong này tĩnh dưỡng thân mình, chờ các ngươi khỏe hơn, ta sẽ giúp các ngươi an bài."
"Điều này sao có thể đây? Chúng ta đã được Thương tiểu thư chiếu cố nhiều lắm rồi."
Thương Thanh Đại nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không thể trị tận gốc cố tật trên người các ngươi, đã là ta vô năng, nếu về sau còn để cho các ngươi lưu lạc đầu đường xó chợ, ta đây không chỉ vô năng mà còn vô trung. Sau này,..." Thương Thanh Đại nhìn Đỗ Nhược, "Ta sao có thể dạy A Nhược như thế nào về bốn chứ "Nhân tâm y giả"?"
Đỗ Nhược hiểu ý cười, nói: "Phu tử nói rất có lý! Các ngươi nghe lời phu tử đi, an tâm ở lại đây."
"Chúng ta đây liền giúp đỡ sinh hoạt cuộc sống chút, như vậy trong lòng chúng ta cũng thoải mái chút."
"Có thể."
Thương Thanh Đại cười nhẹ nói xong câu đó, quay đầu nhìn về A Lương, "A Lương, dược khao xong chưa?"
A Lương phẩy phẩy cây quạt nhỏ, cười nói: "Sắp xong!"
"Vậy chờ chốc lát thì đưa cho các vị bà bà uống đúng giờ, chớ để lâu mất tác dụng." Thương Thanh Đại dặn một câu.
A Lương gật gật đầu, cười nói: "Yên tâm, trước kia tiên sinh thường khen ta ngao dược, cho tới bây giờ cũng chưa sai đâu."

"Vậy chờ Lan tiên sinh trở về nhìn thấy, ta muốn hỏi xem, ngươi có hay không khuếch đại nói bậy?" Thương Thanh Đại cười nhẹ, dứt lời, nhìn Đại tỷ, "Đêm nay, trên người các ngươi còn thương tích cần dưỡng thêm mấy ngày, đợi qua vài ngày, ta sẽ dạy các ngươi xay dược như thế nào, được không?"
"Được, Thương tiểu thư mau nghỉ ngơi đi, nơi này, chúng ta đến giúp Đỗ cô nương thu thập." Đại tỷ cũng cười nhẹ gật gật đầu.
Thương Thanh Đại lại nói: "Không, cũng đừng chiều A Nhược, nàng làm chuyện nên làm, cũng không thể cho nàng nhàn hạ."
Đỗ Nhược cười khẽ gật đầu, "Vâng, phu tử."
Thương Thanh Đại lại thâm ý nói: "Ta đi chuẩn bị nước ấm trước, ngươi thu thập chỗ này xong thì đến giúp ta đi."
Đỗ Nhược đỏ mặt lên, gật gật đầu.
Thương Thanh Đại thích nhìn bộ dáng ngượng ngùng, khuôn mặt ủng hồng của Đỗ Nhược, nàng cười nhẹ, liền đi vào phòng bếp.
Đỗ Nhược cười khanh khách, cúi đầu, rất nhanh đã dọn dẹp mọi thứ trên bàn thạch, giúp đỡ A Lương phân dược ra đua cho bốn vị bà bà uống.
Cùng lúc đó, bên ngoài tiểu viện, có một chiếc xe ngựa đã ngừng từ lâu.
Hứa đại phu nhấc màn xe lên nhìn hình dáng tiểu viện xa xa, đưa một ánh mắt cho gã sai vặt, "Phái người âm thầm theo dõi tiểu tiểu thư, không cho nàng rời Lâm Hoài."
"Vâng, lão gia."
Hứa đại phu nặng nề thở dài, lại nói: "Cho ngươi đi tìm người đâu?"
Gã sai vặt đáp: "Bẩm lão gia, tùy thời chờ lão gia giao việc."
"Cho người thông tri tin tức tiểu tiểu thư ở chỗ này đến Linh Xu Viện chưa?"
"Tiểu nhân làm việc, lão gia yên tâm."
Gã sai vặt vỗ vỗ ngực, chắc nịch đáp.
"Vậy cho các nàng hồ nháo thêm một trận." Mâu quang già nua của Hứa đại phu hiện lên một tia lãnh ý, "Đợi đến đúng lúc, nên đi làm sao, cút đi nơi nào, đừng lại quấn quýt lấy Thanh Đại của ta." Nói xong, Hứa đại phu buông màn xe xuống, "Đi, hồi phủ!"
"Vâng, lão gia."
Gã sai vặt lên tiếng, liền đánh xe chở Hứa đại phu dần dần đi xa.
Bóng đêm càng sâu, ngọn đèn dầu trong tiểu viện cũng đã tắt mấy cái.

Chỉ có một ngọn đèn, như trước phát sáng trong ban đêm yên tĩnh.
Đỗ Nhược cùng Thương Thanh Đại ngồi ở trong phòng, Thương Thanh Đại vắt khăn ấm, nói: "Đưa tay."
"Ân."
Đỗ Nhược thuận theo vươn tay ra, bàn tay mất ngón út sạch sẽ, không nhiễm một tia cát bụi, "Phu tử, ta đã rửa tay sạch."
"Ta biết ngươi đã rửa tay, chỉ là ta muốn lau tay cho ngươi." Thương Thanh Đại giải thích một câu, nàng đem khăn ấm phủ lên mu bàn tay Đỗ Nhược, ngón tay cách lớp khăn nhẹ nhàng ấn niết cho Đỗ Nhược, "Bàn tay của y giả rất trọng yếu, mỗi ngày ngươi nấu cơm, rửa chén, luôn dính nước lạnh, nếu không lưu thông máu, ta sợ ngươi bị hàn khí tích tụ vào khớp xương, ngày sau sẽ thành bệnh, không thể bắt huyệt vị chính xác được."
Đỗ Nhược hưởng thụ giờ khắc ôn nhu này, cảm thấy như say lòng người, cười khanh khách gật gật đầu, "Có phu tử ở đây, cái gì cũng tốt."
"Thật cái gì cũng tốt sao?" Thương Thanh Đại liếc nàng một cái, trên mặt ý cười càng dày đặc.
Đỗ Nhược nghiêm túc gật đầu, nói: "Ân!"
"Làm sao tốt? Ngươi nói xem." Thương Thanh Đại cười nhẹ hỏi một câu.
Đỗ Nhược sợ run một chút, ngơ ngác nhìn gương mặt Thương Thanh Đại, trong bụng đầy từ khen ngơi, lại không biết nói bắt đầu từ đâu, chỉ có... Chỉ có... Đỗ Nhược hít một hơi, đột nhiên xoay mặt qua, hung hăng hôn một cái lên gò má Thương Thanh Đại, rồi xấu hổ cúi đầu xuống.
Thương Thanh Đại cảm thấy một cỗ nhiệt nóng bỏng theo cái hôn môi đó lan rộng ra, đem hai gò má của nàng đốt đỏ bừng, xấu hổ hắng giọng: "Ngươi... Lá gan ngươi thật sự là càng lúc càng lớn!"
"Ta..."
"Dám can đảm khi dễ phu tử, A Nhược, ta phải phạt ngươi!"
"Vâng, phu tử!"
"Đứng lên..."
Đỗ Nhược ngoan ngoãn đứng lên.
Thương Thanh Đại buông khăn ra, ôm lấy sau gáy Đỗ Nhược, cánh môi gần trong gang tấc, "Hôm nay... Ta không cho ngừng... Ngươi không được dừng lại..."
"Vâng... Phu... Ngô..."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới ~~~ hắc hắc ~~~~ cuốn hút không nào
Đôi lời: Hôm nay đấu tranh nội tâm quá, nên chỉ edit 1 chương. Mai không hứa nhưng sẽ cố gắng. Nếu kịp sẽ edit thêm 1 chương cho mọi người. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ a~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui