Sư Thuyết

Xe ngựa đi lòng vòng trong thành Bá Lăng được nửa canh giờ, chung quy Thương Thanh Đại vẫn lo lắng trong lòng nên mở miệng nói: "Đột nhiên ta muốn đi Tảo Đầu thôn nhìn xem, không biết thôn dân ở đó mấy ngày qua như thế nào?"
Yến Vân Thâm thầm khen ngợi nhìn nhìn Thương Thanh Đại, "Thương tiểu thư có một viên nhân tâm như thế này, bổn vương há có thể nói 'Không'? Bổn vương cũng nên đi nhìn dân chúng như thế nào, chỉ có như vậy, ngày mai hoàng huynh truyền triệu ta vào cung, ta cũng có chuyện để nói." Nói xong, liền vén rèm nói với gã sai vặt đánh xe, "Đi Tảo Đầu thôn."
"Vâng, điện hạ!"
Gã sai vặt quay đầu ngựa lại, đánh xe hướng Tảo Đầu thôn.
Tâm, cuối cùng cũng ổn định một chút.
"Hu --"
Xe ngựa chạy được ba khắc, đột nhiên gã sai vặt ghìm ngựa lại, hu một tiếng thật dài.
Yến Vân Thâm nhíu mày hỏi: "Phía ngoài có chuyện gì vậy?"
Gã sai vặt vội vàng trả lời: "Bẩm điện hạ, phía trước vây quanh rất nhiều người, hình như có chuyện gì?"
"Gặp chuyện không may?!" Trong lòng Thương Thanh Đại căng thẳng, không phải tiểu nha đầu kia tự mình chạy đi, ngất trên đường? Không đợi Yến Vân Thâm nói với gã sai vặt kia, Thương Thanh Đại đã kéo váy nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh đến đám người đang tụ tập phía trước.
"Này tiểu cô nương sợ là cứu không kịp..."
"Nha đầu thật đáng thương..."
"Ai, nghiệp chướng a..."
Thương Thanh Đại đi lại càng gần, càng nghe được rõ ràng dân chúng nghị luận, trái tim càng thêm bối rối.
"Tiểu Nhược!"
Thương Thanh Đại đẩy đám người ra, nhịn không được hô một tiếng, sau đó đứng sững tại chỗ.
"Thương... Phu tử?!" Tiểu nha đầu xoay người nhìn thấy Thương Thanh Đại, mâu quang hiện lên vui mừng, tay lại vẫn giữ cổ tay một tiểu khất cái đang nằm ngất trên đường.
Đỗ Trọng đã sớm nghe qua thanh danh Thương phủ tử, nay được nhìn thấy người, hắn bỗng ngây người, tim đập so với bình thường cũng nhanh hơn nhiều, thì thào hỏi muội muội, "Muội muội, vị này chính là Thương phu tử ngươi thường nói?"
(Thương phu tử... người bán hoa đào khắp nơi rồi nha. Từ đương kim bệ hạ đến vương gia, nay cả anh trai của đồ đệ cũng không tha. :))) Ta xem người về sau trị dấm từ chua thành ngọt như thế nào? =))) )
Đỗ Nhược gật gật đầu, nhưng không có ý cùng Thương Thanh Đại hàn huyên, mi tâm Đỗ Nhược nhíu một chút, vội vàng mở hòm thuốc bên người, lấy ra túi châm, nghiêm trọng nhìn ca ca, "Ca ca, giúp ta nâng nàng dậy."
Đỗ Trọng hồi thần, vội vàng đem tiểu khất cái bế đứng lên.
Thương Thanh Đại cẩn thận quan sát tiểu thất cái kia, con ngươi lõm vào, nguyên thần mất đi một nửa, thần chí trống rỗng, nếu không mau châm cứu mấy đại huyệt trên đầu, chỉ sợ hôm nay thật phải chết ở đây.
Sau khi quan sát chẩn đoán, Thương Thanh Đại xoay người bắt mạch, lập tức khẳng định Đỗ Nhược muốn châm là chính xác, nàng lấy chiết tử (mồi lửa) từ trong tay áo ra, thổi sáng ngọn lửa, đưa đến bên cạnh Đỗ Nhược, "Hơ châm."

"Vâng, phu tử." Đỗ Nhược nhận được sự đồng thuận, gật gật đầu, đem ngân châm hơ qua ngọn lửa, chuẩn bị hạ châm.
"Phong phủ."
"Đã châm."
"Bên phải, đầu duy,"
"Đã châm."
"Bên trái, thừa linh."
"Đã châm."
"Trăm hội, huyệt này nguy hiểm, chú ý đừng hạ châm quá sâu."
"Ân, đã châm."
"Bên phải, phong trì."
"Đã châm."
"Bên phải, thừa linh."
"Đã châm."
"Bên trái, phong trì."
"Đã châm."
"Thần đình."
"Đã châm."
Thương Thanh Đại cùng Đỗ Nhược hai người, một người nói tên huyệt đạo, một người hạ châm, liên tiếp hạ chín châm, làm cho người dân đứng xem sợ hãi, thì thầm khen ngợi.
Yến Vân Thâm mỉm cười đứng ở bên trong đám đông, giờ khắc này, lại cảm thấy càng hiểu được Thương Thanh Đại thêm vài phần.
Nữ tử như vậy ở tại dân gian là phúc của bách tính, nếu là vào thâm cung, vậy thì có khác gì chim hoàng yến đây?
"Hoàng huynh, ngươi đã là minh quân của Đại Yến, nếu có thể thành toàn Thương tiểu thư, đó chính là phúc của Đại Yến." Yến Vân Thâm âm thầm nói xong, chung quy ý cười trên mặt vẫn cứng đờ, nặng nề thở dài.
Để cho hoàng huynh buông tay, căn bản không phải chuyện dễ.

Hôm nay vừa nói với nhau, cùng Thương Thanh Đại không ai nợ ai, chính mình làm sao lại đi sầu não vùng nước đục này đây?
"Tỉnh!" Đỗ Trọng kinh hô một tiếng.
Thương Thanh Đại dò xét lại mạch đập của tiểu khất cái, lắc đầu thở dài, cởi áo bạch cừu trên người xuống, khoác lên người tiểu khất cái, "Nàng là do nhiều ngày chưa được ăn, thân mình suy yếu, lại gặp tuyết đông lạnh, mới có thể làm cho tâm mạch huyết khí không đủ, nhất thời ngất."
Đỗ Nhược cẩn thận nghe Thương Thanh Đại phân tích, lập tức hạ quyết định, nàng thu thập hòm thuốc, đeo hòm thuốc đứng lên, "Ca ca, ngươi mau đưa nàng đến Hành Y Đường thỉnh phụ thân tiếp tục cứu nàng đi."
Đỗ Trọng gật gật đầu, lại nghĩ đến chưa đưa Đỗ Nhược quay về Linh Xu Viện, "Nhưng mà... Ngươi làm sao bây giờ?"
Đỗ Nhược nhìn thoáng qua Thương Thanh Đại, nói: "Phu tử, hôm nay ta nhờ ca ca cưỡi ngựa đưa ta đi Tảo Đầu thôn, đã giúp bà bà thay dược, còn nửa canh giờ cũng đủ cho ta trở về Linh Xu Viện."
Thương Thanh Đại giật mình, lạnh nhạt nói: "Vậy ngươi đi về trước đi."
"Vâng, phu tử." Đỗ Nhược cung kính cúi đầu với Thương Thanh Đại, ngay lúc đi ngang qua người Thương Thanh Đại, lại dừng chân, nói một câu, "Chút nữa ta sẽ nấu chút thuốc khu hàn cho phu tử, còn thỉnh phu tử cũng sớm quay trở về Linh Xu Viện đi."
Thương Thanh Đại lẳng lặng nhìn vào con ngươi Đỗ Nhược, bên trong tràn đầy ưu tư, cũng tràn đầy đau lòng.
Không đáp lời, trong lòng lại ấm áp, Thương Thanh Đại hơi hơi vuốt cằm.
"Ca ca, mau cưỡi ngựa mang nàng đi tìm phụ thân đi, bằng không châm hết hiệu quả, nàng thật sự không sống nổi." Đỗ Nhược đi vài bước, lại quay đầu thúc giục ca ca một tiếng, "Ta không sao đâu."
"Ân." Đỗ Trọng gật gật đầu, Bá Lăng là kinh thành dưới chân thiên tử, trị an và vân vân, tự nhiên là tốt, tối nay lại không có gió tuyết, muội muội từ nhỏ cũng đi trị bệnh tận nhà vài lần, nói vậy chắc không có chuyện gì. Nhưng là, hắn vẫn có chút lo lắng dặn dò một câu, "Ngươi cẩn thận chút."
Nói xong, Đỗ Trọng liền vội đem tiểu khất cái bế đứng lên, bước nhanh đi ra khỏi đám người, mang tiểu khất cái đặt lên ngựa, sau đó phi thân lên ngựa, hướng Hành Y Đường mà phi nhanh đi.
Đỗ Nhược an tâm thở phào nhẹ nhõm, lén lút liếc nhìn Thương Thanh Đại một cái, lại bị Thương Thanh Đại vừa vặn bắt gặp, Đỗ Nhược chột dạ cúi đầu, bước nhanh đi về phía Tây thành.
"Tiểu nha đầu..."
Thương Thanh Đại cười nhẹ, băng sương trên mặt hòa tan, chợt thấy trên vai ấm áp, nguyên lai là Yến Vân Thâm lấy áo khoác trên xe ngựa khoác lên cho nàng.
Tươi cười trên mặt Thương Thanh Đại nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi, nàng hướng Yến Vân Thâm nói, "Điện hạ không cần phải như thế."
(phu tử lật mặt nhanh thật =))) )
Yến Vân Thâm cũng biết Thương Thanh Đại là người băng lãnh, hắn thản nhiên cười nói: "Thương tiểu thư chớ nghĩ nhiều, bổn vương chỉ là thay mặt tiểu thất cái kia cảm ơn ngươi." Nói xong, hắn liền cho gã sai vặt một ánh mắt, "Đi mời tiểu nha đầu kia trở lại đây."
"Vâng."
"Chậm!" Thương Thanh Đại lạnh lùng nói, "Tiểu Nhược cùng Nhị nương của ta có ước định, hôm nay ta không thể giúp nàng cái gì, tất cả đều phải tự nàng hoàn thành."

Yến Vân Thâm có chút tò mò hỏi một câu, "Mới vừa rồi chẳng lẽ không tính ngươi giúp nàng?"
"Mới vừa rồi bất quá là ngoài ý muốn, không tính trong phạm vi ước hẹn." Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói xong, nhìn thấy bóng dáng tiểu nha đầu kia, chắc chắn nói, "Đệ tử Thương Thanh Đại ta, nếu dám mở miệng, nhất định có thể làm được, ta tin nàng!"
Lần đầu tiên Yến Vân Thâm nhìn thấy biểu tình kiên định như vậy trên mặt Thương Thanh Đại, "Vậy bổn vương cũng chỉ có thể tiễn ngươi một người trở về?"
"Thanh Đại đa tạ điện hạ." Thương Thanh Đại hơi hơi cúi đầu, tạ ơn Yến Vân Thâm, sau đó liền đi đến xe ngựa.
"Chậm!" Lúc này, lại là Yến Vân Thâm mở miệng.
Thương Thanh Đại dừng chân, quay đầu lại, "Điện hạ?"
Yến Vân Thâm nhìn về phía gã sai vặt, "Đem tiểu nha đầu kia trở về, bổn vương muốn đích thân tiễn nàng trở về."
"Điện hạ tựa hồ không nghe rõ lời ta nói."
"Bổn vương nghe rất rõ ràng, là Thương tiểu thư không nghe rõ lời của ta, ta nói, là bổn vương muốn đích thân đưa nàng trở về." Yến Vân Thâm hướng gã sai vặt phất phất tay, ý bảo hắn mau đuổi theo chút, hắn đến gần Thương Thanh Đại, đè thấp giọng, "Hôm nay Thương tiểu thư đột nhiên bái phỏng, chỉ sợ còn có một nửa là vì tiểu nha đầu này đi?"
Thương Thanh Đại bị nói trúng tâm sự, lập tức sắc mặt lãnh đến cực hạn, "Điện hạ, lời này là có ý gì?"
Yến Vân Thâm đưa tay nhấc lên màn xe cho Thương Thanh Đại, "Thương tiểu thư, thỉnh."
Thương Thanh Đại đành phải vén váy leo lên xe ngựa, ngồi thẳng lưng trong xe.
Yến Vân Thâm cười nói: "Đánh xe đi lòng vòng trong thành, bất quá là muốn ngẫu nhiên gặp được, đúng không? Nếu ngươi không thể giúp nàng, thì bổn vương liền ra mặt, như vậy viện chủ phu nhân cũng coi như là thua tâm phục khẩu phục."
Thương Thanh Đại nhẹ nhàng mà thở dài, "Nha đầu kia là người si mê y học..."
"Ngươi có yêu mới có tâm, bổn vương cũng luyến tiếc người tài, Đại Yến có càng nhiều thầy thuốc, chính là bách tính Đại Yến có phúc." Yến Vân Thâm cười thản nhiên, thâm ý nói thêm, "Ngày sau Thái Y Viện có thêm một ít nha đầu như vậy làm ngự y, chướng khí mù mịt ở đó cũng có thể yên tĩnh một ít."
"Điện hạ..."
"Viện chủ phu nhân của các ngươi dùng thủ đoạn, bổn vương đã lĩnh giáo qua, cho nên, cũng chỉ có bổn vương mới có thể chống đỡ lại." Yến Vân Thâm hí mắt cười, "Xem ra, ngày mai hoàng huynh hỏi đến ta, ta lại có một ít lời để nói với hoàng huynh rồi."
Chưa bao giờ nghĩ tới, Tống Vương điện hạ đúng là trí tuệ hơn người!
Thương Thanh Đại chỉ có thể gật gật đầu với Yến Vân Thâm, nói: "Nhị nương mà thua không dậy nổi, tiểu nha đầu kia trên đường về, chắc chắn nguy hiểm, cho nên tối nay còn thỉnh điện hạ thông cảm nhiều hơn vì Thanh Đại dùng chút tâm tư với điện hạ."
"Vốn nghĩ đến, hôm nay cùng Thương tiểu thư không ai nợ ai, nhưng mà, xem như lần này Thương tiểu thư ngươi nợ bổn vương." Yến Vân Thâm hiểu ý cười.
Thương Thanh Đại nghiêm túc nói: "Ngày sau Điện hạ nếu có việc gì cần đến Thanh Đại..."
"Ngày hội Nguyên Tiêu sắp tới, bồi bổn vương đi ra ngoài chút đi." Trên mặt Yến Vân Thâm hiện lên ý cười nồng nàn, "Đột nhiên bổn vương cảm thấy, có thể làm bằng hữu với ngươi, cũng là một chuyện may mắn."
Thương Thanh Đại nghĩ nghĩ, im lặng gật gật đầu.
Gã sai vặt ở phía sau nhấc màn xe lên, "Điện hạ, tiểu nha đầu kia đã dẫn đến."
Đỗ Nhược kinh ngạc trừng mắt nhìn bên trong xe là Thương Thanh Đại và Yến Vân Thâm, hoàn toàn không hiểu được đây là có chuyện gì?
Lại theo bản năng rụt tay về, đem mứt quả vừa mua giấu ở phía sau, "Phu tử..."

Không nghĩ tới nha đầu kia lại còn là nha đầu tham ăn!
Thương Thanh Đại không để ý đến Đỗ Nhược, nhìn Yến Vân Thâm, "Vị này chính là đương kim Tống Vương điện hạ."
Đỗ Nhược lại kinh ngạc một trận, "A, gặp qua... Bái kiến Tống Vương điện hạ..." Muốn thở dài, động tác hành lễ làm được một nửa, mứt quả trong tay rốt cuộc cũng giấu không được, Đỗ Nhược thầm kêu không ổn, trộm nhìn thoáng qua Thương Thanh Đại.
"Đừng giấu giấu nữa, mau lên xe đi, sắc trời cũng không còn sớm, cần phải trở về." Thương Thanh Đại lạnh nhạt mở miệng, xe dịch thân mình, ý bảo Đỗ Nhược ngồi xuống cạnh mình, "Lại đây."
"Nhưng mà..."
"Bổn vương hôm nay tự mình tiễn các ngươi trở về, không tính là các ngươi vi phạm ước hẹn." Yến Vân Thâm cảm thấy tiểu nha đầu này thật là buồn cười, trong lòng đối với nha đầu có chút hảo cảm, "Ngươi tên là gì?"
Đỗ Nhược nhìn Yến Vân Thâm, "Khởi bẩm điện hạ, ta gọi là Đỗ Nhược."
"Đem vị dược liệu làm ấm xe giúp bổn vương đến đây!" Yến Vân Thâm đột nhiên hạ lệnh, gã sai vặt liền động tay đem Đỗ Nhược đến làm ấm xe, Đỗ Nhược sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Yến Vân Thâm nhịn xuống ý cười, ho khan một tiếng, "Mau đánh xe đưa nhị vị thầy thuốc quay về Linh Xu Viện, bổn vương có chút mệt mỏi."
"Vâng!" Gã sai vặt gật gật đầu, buông màn xe xuống, kéo lấy dây cương, giơ roi đánh ngựa, xe ngựa liền hướng tới Linh Xu Viện.
Đỗ Nhược còn chưa phản ứng kịp, đã bị Thương Thanh Đại nắm tay, kéo ngồi xuống bên người.
Ngón tay ấm áp đặt trên mạch cổ tay, trái tim bối rối của Đỗ Nhược cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
Mi tâm Thương Thanh Đại nhíu lại, nói: "Phong hàn nhập thể, trách không được đột nhiên liều lĩnh, trở về nên uống một chén thuốc khu hàn là ngươi."
"Phu tử..."
"Mau ăn mứt quả đi."
"Này không phải ta..."
"Ân?"
"Vâng... Phu tử..."
Đỗ Nhược cúi đầu, cắn một ngụm nho nhỏ mứt quả, chỉ cảm thấy tối nay mứt quả này, không hiểu sao so với ngày xưa ngọt hơn rất nhiều.
(Trần Thủy Tô ở trường gào thét: Phu tử, đó là mứt quả của ta!!! Là của ta a~~~~ =))) tội nghiệp!! )
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đột nhiên cảm thấy tiểu Nhược manh manh đáng yêu, ha ha ha ha ~
Nửa đêm đổi mới, nhìn xem ngày mai ai ngủ sô pha ~~ ngủ ~~ mọi người ngủ ngon ~
Đôi lời: lần đầu tập tành edit, lướt lướt page hỗ trợ nhau dịch, mình thấy có vài bài các bạn editor lên than vãn bị truyện đem đi web khác đăng. Mình cũng vội search thử xem truyện mình có bị không thì hên quá. :))) Hổng có ai đọc hết nên cũng hổng có ai thèm đem đi nơi khác đăng. Đây giống thế giới tự tạo tự chơi một mình tự luyến quá. =))) Nhưng mà mình thấy vui. Haha ~~
Rồi cảm giác khi gặp 1 câu đọc đi đọc lại 2, 3 lần bỗng nhận thấy, ủa? Sao mình edit giống ngữ pháp tiếng Anh vậy? Rồi ngẫm lại một lúc thì chuyển qua được tiếng Việt. Nó mắc cười ghê. Bị loạn ngữ pháp. =))) Ngồi cười khúc khích, mà cũng hổng có ai kế bên để kể cho nghe trải nghiệm edit của mình nên mình lảm nhảm luôn trên này. Mai mốt đọc lại cũng được. :)))
Ai thức khuya được thì đêm nay cùng đọc thêm 1 chương với mình nhé. :">


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui