Bên ngoài gió tuyết dần dần lớn hơn, bóng đêm cũng càng ngày càng tối.
Đỗ Trọng giữ A Lương và Uyển nhi lại, không cho hai người bọn họ đòi trở về trấn trên tìm nơi ngủ trọ nữa.
Nhưng mà, nơi này thật sự là đơn sơ, cho nên Đỗ Trọng cho A Lương ngủ cùng hắn, Đỗ Nhược cũng ở cùng Uyển nhi, định dồn lại ngủ qua một đêm.
Đỗ Nhược đóng cửa phòng xong, lại cài cửa sổ nhỏ cẩn thận, tới bên giường nói: "Uyển nhi, nên ngủ thôi."
Uyển nhi gật gật đầu, đi tới bên ngọn đèn dầu, vừa định thổi tắt.
"Uyển nhi, ta có chút sợ tối, không cần tắt nến." Đỗ Nhược ngăn cản nàng.
Uyển nhi lại gật gật đầu, nghe theo lời Đỗ Nhược, ngã lưng xuống giường, sau đó đắp chăn lên.
Đỗ Nhược nằm nghiêng nhìn ngọn đèn trên bàn, sau đầu lại một trận đau đớn nhỏ, đây là linh tính trí nhớ sắp khôi phục.
"Ngươi sợ tối sao?"
"Lui vào trong thì sẽ không bị chói, ngủ đi, tiểu nha đầu."
Khóe miệng không tự chủ được giương lên, Đỗ Nhược bình yên nhắm mắt, dần dần tiến vào mộng.
Bên trong gió tuyết, nàng cùng phu tử hai người cùng cưỡi một con ngựa, phi xa xa.
Hành lang gấp khúc, nàng chậm rãi bước lên từng dấu chân của phu tử phía trước.
Dưới pháo hoa, nàng cười khẽ tùy ý phu tử tặng nàng một đóa mai vàng tầm thường cài lên tóc.
Chỗ tối đường vắng, nàng cởi hài phu tử ra, nhẹ nhàng xoa bóp.
Phía trên vách núi đen, nàng nói với phu tử, mặc kệ phu tử đi nơi nào, bọn họ cũng sẽ đi theo phu tử đến đó.
Đêm tối dài đằng đẵng, nàng không ngừng nói nhỏ nhẹ một lần lại một lần bên tai phu tử, khẩn cầu phu tử có thể sớm tỉnh lại.
"Ta không cần thế nhân nhìn ta như thế nào, ta cũng không để ý thiên địa có làm chứng hay không, ta để ý...!Chỉ có ngươi, A Nhược."
Bên tai, đột nhiên vang lên từng lời phu tử từng nói.
"Phu tử!" Đỗ Nhược kinh ngạc tỉnh lại, đổ mồ hôi lạnh.
Ngọn đèn không biết đã cháy hết từ lúc nào, bên trong phòng nhỏ một mảnh tối đen, Đỗ Nhược kinh hãi hoảng sợ lợi hại, nàng ngồi dậy, lẳng lặng tự ôm lấy mình ngồi tại chỗ, không nhúc nhích.
"Nhược tỷ tỷ, ngươi gặp ác mộng sao?" Uyển nhi cũng ngồi dậy, vỗ vỗ đầu vai của nàng, "Đừng sợ, Uyển nhi ở đây, nếu sợ tối, Uyển nhi đi thắp đèn lên."
"Không cần..." Đỗ Nhược chán nản nhắm mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, nguyên lai chỉ cần trên giường có người, nàng sẽ không sợ bóng tối.
Nhưng mà, người kia, chỉ có thể là phu tử.
"Uyển nhi, ngươi ngủ tiếp một lát, ta nghĩ trời cũng mau sáng, ta đi chuẩn bị bữa sáng cho các ngươi một chút." Đỗ Nhược sờ soạng đi xuống giường, đụng đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra một khe, phủi một chút tuyết đọng, để ánh sáng bên ngoài chiếu vào một ít.
"Nhược tỷ tỷ, ngươi thật sự không có việc gì?" Uyển nhi vẫn lo lắng cho nàng.
"Không có việc gì, cẩn thận cảm lạnh, ngươi nhanh đắp chăn ngủ thêm một lát đi." Đỗ Nhược ôn nhu nói xong, nương theo ánh tuyết mặc xiêm y chỉnh tề, đẩy cửa đi ra ngoài, quay đầu lại đóng cửa.
Mọi âm thanh đều yên tĩnh, chỉ có âm thanh tuyết vẫn tuôn rơi.
Đỗ Nhược hà hơi, chà xát hai tay lạnh lẽo, đi hướng phòng bếp, chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.
Trời, cuối cùng dần dần sáng lên.
Đỗ Trọng thức dậy sớm hơn A Lương, hắn vặn thắt lưng, mặc xiêm y chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm, nhưng vừa ra cửa phòng đã ngửi thấy mùi đồ ăn.
"Muội muội, sao ngươi dậy sớm vậy?" Đỗ Trọng cười khẽ đi vào phòng bếp, lại không phát hiện bóng dáng Đỗ Nhược, hắn nghĩ nghĩ, đi đến cửa phòng muội muội, gõ cửa phòng, "Muội muội, ngươi đây là làm xong điểm tâm lại trở về ngủ một giấc sao? Dậy ăn điểm tâm."
Qua một hồi, Uyển nhi mặc xiêm y mở cửa ra, híp mắt buồn ngủ, "Đỗ đại ca, Nhược tỷ tỷ không có trong phòng.
Đêm qua trở về nói lạnh, cầm một kiện xiêm y đi ra."
"Không ở trong phòng? Chẳng lẽ nha đầu kia đi đốn củi?" Trong lòng Đỗ Trọng chợt lạnh, thầm cảm thấy không ổn, hắn bước nhanh đi ra phía sau phòng, nhưng cũng không thấy thân ảnh Đỗ Nhược.
"Phát sinh chuyện gì?" A Lương ngáp một cái đi đến.
Đỗ Trọng không biết nên trả lời A Lương như thế nào, hắn vội vàng vòng quanh trong ngoài phòng nhỏ, xác nhân bên ngoài quả thật cũng không có bóng dáng Đỗ Nhược, lại bước nhanh đi vào tiền đường, ánh mắt tập trung vào một phong thơ trên bàn gỗ.
Đỗ Trọng vội vàng mở thư ra, bên trong quả nhiên là chữ viết Đỗ Nhược.
"Ở trong lòng, có một số việc vĩnh viễn đều không thể quên được.
Ta phải quay về Bá Lăng, không muốn liên lụy ca ca.
Chỉ cầu ca ca đáp ứng ta, chớ đuổi theo.
Cha nương đã mất, ca ca ngươi nhất định phải còn sống thật tốt, vì ta, vì cha nương, phải sống khỏe mạnh.
Chớ nhớ ta, ta sẽ tự chiếu cố tốt chính mình.
Muội muội kính thư."
"Nàng vẫn nghĩ tới..." Đỗ Trọng suy nghĩ, vành mắt đỏ hồng tức giận trừng Uyển nhi, "Đêm qua rốt cuộc ngươi nói cái gì với nàng?!"
Uyển nhi bị trừng sợ hãi, nàng lui lại phía sau A Lương, nói: "Ta...!Ta cũng chưa nói cái gì..."
"Nhược tỷ tỷ sớm hay muộn cũng nhớ ra, hiện tại việc chúng ta có thể làm là lập tức đuổi theo kéo về Nhược tỷ tỷ!" A Lương đề nghị.
Đỗ Trọng suy sụp lắc đầu, "Đuổi theo kéo về như thế nào? Nàng vẫn là muốn quay về Bá Lăng! Cừu hận của cha nương không báo không được! Thương phu tử đã trở thành Đại phi nương nương của Đại Yến, nàng căn bản không gặp được nàng ấy!" Hắn hít một hơi, "Ta ở lại đây chờ nàng trở lại, chờ nàng nhìn thấy sự thật, ta tin tưởng nàng sẽ trở về."
"Nhưng vạn nhất Nhược tỷ tỷ gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?" A Lương thật sự lo lắng.
Đỗ Trọng than thở nói: "Nàng sẽ trở về."
"Sẽ sao?" Tim Uyển nhi đập nhanh lợi hại.
Đỗ Trọng trào phúng lắc đầu, "Có lẽ...!Sẽ...!Ta không thể đi Bá Lăng tìm nàng, vạn nhất hai chúng ta đều bị người Linh Xu Viện bắt, chúng ta sao có thể làm...!cha nương hy sinh vô nghĩa?"
A Lương vỗ vỗ ngực nói: "Ta đi tìm Nhược tỷ tỷ trở về!"
"Ngươi?" Mâu quang Đỗ Trọng chợt lóe.
A Lương gật đầu thật mạnh, áy náy nhìn thoáng qua Uyển nhi, "Uyển nhi, ngươi ở lại đây, chiếu cố cho Đỗ đại ca, ta an tâm hơn."
"Ân." Uyển nhi gật đầu.
"Ta đã lớn rồi, ta đi Bá Lăng thích hợp hơn ngươi và Uyển nhi." A Lương kiên định với quan điểm.
"Muội muội phải dựa vào ngươi."
"Được!"
Ngay lúc A Lương đuổi theo Đỗ Nhược, một đêm gió tuyết đồng thời cũng ngừng lại.
Đỗ Nhược đi trong rừng, nhìn phía trước dần dần hiện rõ hình dáng trấn nhỏ, hiu hiu một chút, lẩm bẩm nói: "Phu tử, ta tới tìm ngươi, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, ta nhất định có thể đến bên cạnh ngươi."
Gió tuyết sẽ ngừng, nhưng thời gian thì sẽ không ngừng, năm năm kia, những sự việc kia, chỉ có thể yên lặng trong trí nhớ, cũng không thể yên lặng qua năm tháng.
Từng xúc động trong tim, cũng sẽ không bởi vì năm tháng trôi qua mà quên hết cảm giác.
Bá Lăng, hoàng thành.
Đêm, gió tuyết như trước.
Trong Tuyết Hương điện thật là ấm áp, Thương Thanh Đại ôm ấm lô, ngã vào giường nhỏ.
Chỉ Lan sợ Đại phi cảm lạnh, cực kỳ cẩn thận giúp nàng choàng thêm một tấm thảm lông chồn đen, cẩn thận hầu hạ bên người nàng.
Lại một lần mộng thấy nàng.
Ba năm trôi qua, bộ dáng của nàng cùng trong mộng còn giống nhau sao?
Giấc ngủ của Thương Thanh Đại rất cạn, từng có A Nhược trong mộng, luôn nhìn rõ mặt mặt A Nhược, nháy mắt, bỗng nhiên tỉnh dậy, nàng còn không kịp bắt lấy tay A Nhược, càng không kịp ôm nàng ấy một chút.
"Ai..." Thương Thanh Đại mở mắt ra, nặng nề thở dài.
Chỉ Lan không khỏi hỏi: "Nương nương, đây là làm sao vậy? Thân mình không thoải mái sao?"
Thương Thanh Đại nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn lướt qua trong điện, nhíu mi nói: "Vân nhi đâu?"
Chỉ Lan trả lời: "Bẩm nương nương, canh giờ này là thời điểm Thái Y đang bắt mạch cho Vân nhi."
"Bản cung vậy mà lại quên chuyện này." Thương Thanh Đại khoác thảm chồn đen ngồi dậy, đột nhiên cười lạnh, "Đi, đem Vân nhi ôm trở về, hắn nên nghỉ ngơi rồi."
"Vâng."
Chỉ Lan gật gật đầu, từ trong điện lui ra, quay người lại liền nhìn thấy thiên tử mặc long bào, nàng vội vàng quỳ xuống đất, đang chuẩn bị hành lễ nói một câu vạn tuế.
Yến Vân Hoa phất tay ý bảo nàng im lặng lui ra, cũng cho lui nội thị bên người đi phía sau.
"Nếu thực thích đứa nhỏ, vậy sớm chữa khỏi bệnh cho trẫm, trẫm với ngươi sinh mấy đứa." Yến Vân Hoa từng bước bước vào Tuyết Hương điện, chưa đi đến bên người Thương Thanh Đại đã mở miệng nói.
Thương Thanh Đại hít một hơi, quay sang, giương lên một cái mỉm cười khẽ, "Bệ hạ đã trở lại."
Yến Vân Hoa tiến đến, cầm tay nàng, "Đại nhi đang nhớ trẫm sao?"
"Bệ hạ cảm thấy sao?" Thương Thanh Đại luôn như vậy, Yến Vân Hoa càng muốn nghe thì nàng càng không muốn nói.
Sắc mặt Yến Vân Hoa trầm xuống nhưng cũng không thật sự có ý tứ tức giận.
"Đại nhi, ngươi nói thích đứa nhỏ, muốn đem đệ đệ tiến cung để tự mình chiếu cố, trẫm liền hạ chỉ cho Thương viện chủ tự mình đưa tới.
Nhưng trẫm cảm thấy, từ khi Thanh Vân vào cung, Đại nhi cùng trẫm có bất hòa một chút."
Thương Thanh Đại vẫn lạnh nhạt như vậy, đưa tay bắt mạch cho Yến Vân Hoa, "Thân mình bệ hạ càng ngày càng tốt, tin rằng sắp khỏi hẳn."
"Đại nhi, trẫm không muốn nói cái này với ngươi." Yến Vân Hoa không thể không thừa nhận, có vài cuộc chiến tranh hắn chưa từng thắng qua, có một số người hắn cũng không biết nên chinh phạt tới tay như thế nào, ví như, Thương Thanh Đại.
Ba năm qua, hắn nghĩ có thể dùng quân uy lấy được thứ hắn muốn, lại không biết Thương Thanh Đại luôn ôn hòa như vậy, mỗi lần hắn cảm thấy chính mình đã có thể đi vào lòng nàng, nháy mắt tiếp theo đột nhiên cảm thấy nữ nhân này kỳ thật cách hắn rất rất xa.
Người luôn không chiếm được mới là tốt nhất, càng khó có được, mới càng trân quý, càng luyến tiếc phải hủy diệt.
Ba năm trước đây, nữ nhân này ỷ vào y thuật trở thành long mạch giữ mạng hắn, ba năm sau, nữ nhân này lại ỷ vào cảm giác như gần như xa trở thành trân bảo của hắn.
Có lẽ nàng nói đúng, người sẽ thay đổi.
Thương Thanh Đại đem thảm chồn đen ấm áp phân một ít lên người Yến Vân Hoa, lạnh nhạt hỏi: "Bệ hạ muốn nói cái gì đây?"
Trên người tràn đầy đều là độ ấm của nữ nhân này, Yến Vân Hoa lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Trẫm, khi nào có thể khỏi hẳn?"
Thương Thanh Đại từ từ hỏi: "Bệ hạ thời gian qua cảm thấy đi tiểu có thể khống chế?"
Yến Vân Hoa gật đầu nói: "Quả thật như thế."
"Vậy sẽ nhanh thôi."
"Trẫm muốn biết chính xác thời gian."
"Nô tì không biết."
"Ngươi không biết?"
Thương Thanh Đại bình tĩnh nhìn mặt Yến Vân Hoa, "Nếu không tin nô tì, hôm nay cũng không cần lại tán gẫu việc này nữa."
"Đại nhi, ngươi phải bắt trẫm như thế nào với ngươi mới đúng đây? Trẫm..." Yến Vân Hoa vừa định giải thích một câu.
Thương Thanh Đại lại đem đề tài thay đổi, "Bệ hạ xử lý chính sự hẳn là mệt mỏi, nô tì đến hầu hạ bệ hạ, xin hãy cởi áo ra."
"Được rồi..." Yến Vân Hoa nặng nề thở dài, chỉ có thể giơ hai tay ra, tùy ý Thương Thanh Đại hầu hạ.
Hắn không biết, ở phía sau, đáy mắt Thương Thanh Đại luôn cất giấu vô số cảm giác mất mác, hắn lại càng không biết, mỗi lần cái gọi là tiêu độc, Thương Thanh Đại chính là lặng yên đem độc trong cơ thể hắn ép đến chỗ khác.
Cho nên, thời gian qua, độc trong cơ thể Yến Vân Hoa vẫn chưa giảm bớt một giọt, nên mạch tượng hắn yếu hơn so với ba năm trước rất nhiều.
Thương Thanh Đại cũng sẽ không làm cho hắn chết nhanh như vậy, bởi vì Tề Tương Nương và Thương Thanh Vân cốt nhục chia lìa mới ba năm thôi, trừng phạt chỉ mới bắt đầu, vẫn còn chưa đủ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...