Dịch giả: rolland
Trong phế tích giống như chôn giấu cái gì, hắc quang nhàn nhạt xuyên thấu phế tích bắn ra.
Yến Triệu Ca quan sát phế tích trong chốc lạt rồi xoè tay ra, Cương khí chấn động, đem đá vỡ đánh bay.
Một khối tinh thạch màu đen xuất hiện trước mặt hắn.
Yến Triệu Ca nhìn chằm chằm tinh thạch màu đen một hồi, cảm nhận khí tức lưu động trong đó, sau đó đưa ngón tay ra, chạm vào bề ngoài tinh thạch, chậm rãi rót Cương khí vào.
Cương khí tiến vào tinh thạch màu đen, sau đó chuyển động một vòng rồi quay về cơ thể của Yến Triệu Ca.
Cùng lúc dẫn dắt một chút tinh khí ẩn chứa trong tinh thạch màu đen.
Yến Triệu Ca nội thị bản thân, có thể nhìn thấy Cương khí chảy trở về, có một đạo hắc tuyến từ ngón tay chảy vào trong cơ thể, cùng với Cương khí chạy thẳng tới Đan điền Khí hải.
Đạo hắc tuyến vừa tinh thuần vừa ngưng luyện, nhưng có một cảm giác lạnh lẽo.
Cùng với cảm giác lạnh lẽo như băng, nội tâm bỗng nhiên xao động, tựa như có vật gì bị dẫn dắt, rục rịch.
Trong đầu của Yến Triệu Ca tựa hồ xuất hiện một bóng người, bóng người kia mơ mơ hồ hồ, ngũ quan tướng mạo giống như Yến Triệu Ca.
Chẳng qua là bóng người này khi đối mặt với Yến Triệu Ca, trong ánh mắt toát ra tà khí không che giấu.
Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ cười:
- Trận pháp nghịch chuyển hình thành kết tinh sao?
Trong Đan điền Khí hải, thanh khí tản ra, hỗn độn khí xuất hiện.
Hỗn độn chấn động, đem tinh khí giống như hắc tuyến nốt vào bên trong, liền bốc lên khói trắng li ti!
Trong đầu Yến Triệu Ca, bóng người đầy tà khí đó cũng dần biến mất.
Theo Yến Triệu Ca không ngừng truyền Cương khí vào trong tinh thạch màu đen, lại từ trong đó dẫn dắt ra tinh khí ngày càng nồng đậm, đến cuối cùng, giống như một lưu quang màu đen thông qua ngón tay của Yến Triệu Ca, theo kinh mạch chạy vào Đan điền.
Hỗn độn khí nuốt càng nhiều lưu quang màu đen, càng ngày càng bành trướng.
Sau một lúc lâu, tinh thạch màu đen truyền tới tiếng "răng rắc" giòn giã, sau đó, bề ngoài tinh thạch xuất hiện vết rách, rồi trực tiếp vỡ vụn.
Tinh thạch màu đen vỡ vụn, hoá thành cát, sau đó tan biến theo gió.
Hỗn độn khí trong Đan điền Khí hải của Yến Triệu Ca sau khi bành trướng, nhưng nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng trở lại nguyên dạng, tựa như chưa từng có chuyện gì phát sinh qua.
Nhưng Yến Triệu Ca có thể cảm giác được, Cương khí của bản thân, càng hùng hồn. thông suốt trăm mạch, đồng thời, linh tính càng ngày càng ngưng thật, dần có cảm giác tuỳ tâm sở dục, cách Tiên Thiên hậu kỳ, lại tiến thêm một bước.
Hỗn độn khí trở nên bình tĩnh, thanh khí hiện lên, đem hỗn độn khí che giấu đi.
Yến Triệu Ca thu công, ánh mắt quét nhìn bốn phía, chỉ thấy ma khí trong trời đất dần dần tản đi, vị trí của mọi người hiện tại chính là phía trên đáy hồ đầy bùn của Thanh Già Hồ, một mảnh hồ nước đã khô khốc, nơi này như hoá thành một cái lòng chảo vậy.
Ma khí tan hết, thiên địa ma vực tan vỡ. Không có ma khí ảnh hương, nước hồ phương xa bị ngăn cách, bắt đầu bổ sung khoảng trống, hướng về phía bên này vọt tới.
Yến Triệu Ca nghe tiếng nước chảy xiết từ bốn phương tám hướng vang lên, giống như hồng thuỷ vỡ bờ vậy.
Bên kia, Lưu Thịnh Phong đã chết trong tay Nguyễn Bình, đám người Diệp Trọng Châu, Lý Tĩnh Vãn đỡ nhau đi tới.
Yến Triệu Ca giơ tay ra, Cương khí phóng ra ngoài, hoá thành một bàn tay khổng lồ, đem đám người Diệp Trọng Châu đi theo, thân hình nhanh chóng bay lên.
Rất nhanh, lũ lụt từ bốn phía vọt tới, dưới chân mọi người, lập tức hoá thành một mảnh ngập lụt.
Nhưng Thanh Già Hồ lúc này khác với trước kia.
Ví dụ như Thanh Già Đảo ở trung tâm hồ lớn, đã không còn tồn tại, mà dưới hồ nước, một cái hố thật sâu dường như tuyên cáo chuyện đã xảy ra.
Yến Triệu Ca dõi mắt về phía xa, cảm thấy địa hình của Thanh Già Hồ trở nên bất đồng.
Rất nhiều Võ giả, nhất là có không ít cường giả Đại Tông Sư ở trên Thanh Già Hồ hoặc gần kề Thanh Già Hồ mở ra đại chiến, tuỳ tiện có thể ảnh hưởng trăm ngàn dặm, đánh long trời lở đất.
Phong cảnh tươi đẹp Thanh Già Hồ, hoàn toàn trở thành lịch sử, vân vụ quanh năm bao phủ mặt hồ hoàn toàn biến mất, linh khí lưu động của toàn bộ khu vực loạn đến không còn hình dáng.
So với thực lực của người tham chiến mà nói, nếu ban đầu không có đại trận của Trọc Lãng Các tồn tại, Thanh Già Hồ bát ngát, sợ rằng sẽ xoá khỏi bản đồ.
Yến Triệu Ca đứng giữa không trung, trong lòng khẽ động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phương xa có một bóng người nhanh chóng đến gần.
Người này là một đại hán thân hình vạm vỡ, làm một bộ khóc trời thương đất:
- Công tử, ngài không sao thật tốt quá!
Không phải A Hổ thì là ai?
Yến Triệu Ca cười nói:
- May mắn, hữu kinh vô hiểm, thuận lợi giải quyết vấn đề.
Sau lưng A Hổ là một con thú khổng lồ, màu lông đen trắng đan xen, một vòng màu đen quanh hai mắt, dáng vẻ ngây thơ, bộ dàng đi hình chữ bát.
Đương nhiên đây là Phán Phán, nó không để ý Tư Không Tinh ngồi trên lưng, xoè ra hai chân vọt tới Yến Triệu Ca.
Phán Phán thân mật với mình, Yến Triệu Ca đương nhiên cao hứng, nhưng hắn cũng không muốn gia hoả này nhảy lên người mình, vội vàng giơ tay bảo Phán Phán ngừng lại.
Yến Triệu Ca vỗ vỗ đầu lớn của Phán Phán, Phán Phán lè lưỡi khẽ liếm bàn tay của Yến Triệu Ca.
Tư Không Tinh nhìn thuỷ vực trước mắt khôi phục lại bình tĩnh, cảm nhận linh khí chấn động chứng tỏ đại chiến vẫn chưa kết thức tại phương xa, hai mắt sáng ngời.
Mặc kệ Tư Không Tinh và đám người Diệp Trọng Châu chào hỏi, Yến Triệu Ca nhìn về một phương.
Nơi đó, bóng người của Từ Phi xuất hiện.
Từ Phi nhìn thấy đám người Yến Triệu Ca không việc gì, thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi Yến Triệu Ca:
- Ma vực đại trận băng giải, khí tức Cửu U biến mất, hết thảy những thứ này là...
Yến Triệu Ca cười nói:
- May mắn, may mắn.
Từ Phi nhẹ nhàng đấm vai hắn một quyền:
- Ngươi rất tốt, chuyện này thật sự để ngươi làm được!
- Đây là chuyện còn lớn hơn cả Thông Thiên Hội Minh.
Từ Phi than thở nói:
- Khó có thể tưởng tượng được, một Võ giả Tông Sư cảnh có thể làm được chuyện này.
Yến Triệu Ca khẽ mỉm cười:
- Từ sư huynh cũng biết, ta có kỳ ngộ, lấy được một kiện Thánh binh toái phiến, bằng không cũng "không bột đố gột nên hồ".
Từ Phi lắc đầu nói:
- Là Thánh binh toái phiến, chứ không phải Thánh binh, tu vi Tông Sư có thể khiến nó phát huy tác dụng đã là chuyện rất giỏi rồi.
- Chớ đừng nói, cơ duyên của ngươi là cùng người khác tranh đấu đạt được, không phải từ trên trời rớt xuống.
Khi đang nói chuyện, phương xa có một bóng người xuất hiện, Yến Triệu Ca quay đầu nhìn lại, chính là Đường Vĩnh Hạo thất lạc trước đây.
Đường Vĩnh Hạo cũng biết Yến Triệu Ca có ý tiến sâu vào hạch tâm trận pháp, chỉ là lúc đồng hành thì bị thất lạc.
Lúc này, ma vực đại trận tan biến, Đường Vĩnh Hạo trước tiên nghĩ đến Yến Triệu Ca, sau khi biết được chuyện của Yến Triệu Ca, hắn từ đáy lòng nói:
- Yến sư đệ, bất kể giữa hai phái chúng ta có quan hệ như thế nào, trong chuyện này, ta muốn nói một tiếng bội phục, cũng vì lê dân bách tính của Bát Cực Đại Thế Giới không gặp tai hoạ mà cảm ơn ngươi.
Yến Triệu Ca nói:
- Đường sư huynh nói quá lời.
Hắn nhìn về phương xa, hơi cau mày nói:
- Chuyện lần này trở nên phiền toái như vậy, nguyên nhân là do Tuyệt Uyên thẩm thấu quá mạnh mẽ, cũng không biết vấn đề tột cùng là do ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...