Dịch giả: rolland
Trước đây liên tục bị nhục dưới tay Yến Triệu Ca cùng Tư Không Tinh, làm một đám đệ tử Thương Mang Sơn trên mặt không có chút ánh sáng nào.
Thắng bại là một chuyện, sau khi chịu thiệt dưới tay Yến Triệu Ca, còn muốn dựa vào người ta khôi phục mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch của nhà mình, càng làm cho đám người Kỷ Hán Như khó chịu.
Sau này muốn lấy lại thể diện, đều có cảm giác anh hùng nhục chí.
Tuy rằng Triệu Hạo không được nhiều người thích, nhưng cuối cùng vẫn là đệ tử của Thương Mang Sơn, làm khó chịu trong lòng mọi người chậm rãi dãn ra.
- Hắn nói có hai pháp môn, ai biết có phải phô trương thanh thế hay không, cho Quảng Thừa Sơn hắn tăng thêm lợi thế, kỳ thật chỉ có một biện pháp như thế này?
Có đệ tử Thương Mang Sơn oán hận nói.
- Coi như không phải, cho dù hắn có có biện pháp khác cũng vô dụng.
Một người bên cạnh trên mặt vui vẻ nói:
- Đệ tử của bản môn cung cấp biện pháp, làm mạch khoáng khôi phục trên tám thành, tới gần chín thành, không kém biện pháp của hắn.
- Đã như vậy, chúng ta cần gì phải xin giúp đỡ từ một người ngoài?
Những đệ tử Thương Mang Sơn xung quanh đều gật đầu:
- Không sai, đúng là như vậy, lần này Yến Triệu Ca đã đánh sai chủ ý.
Vẻ mặt của Kỷ Hán Như nghiêm túc, cũng không có cao hứng lắm, dù sao hắn thật sự thua Yến Triệu Ca, hiện tại lại cần một đệ tử mới nhập môn giúp lấy lại mặt mũi.
Bản thân hắn chính là một trong những nhân vật lĩnh quân của thế hệ trẻ Thương Mang Sơn, muốn tìm về thể diện, chỉ có thể dùng thân thủ đánh bại Yến Triệu Ca mới được.
Nhưng mà mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch có thể khôi phục, hơn nữa không cần mượn ngoại lực, là một đệ tử của Thương Mang Sơn, Kỷ Hán Như cũng thở phào một hơi.
Phó Ân Thư xưa nay đâu có che dấu tâm tình của mình, lúc này cũng chau mày.
Đám người Triệu Minh, Cảnh Vân Chi đều có chút lo lắng nhìn Yến Triệu Ca.
Lần này không công mà về, càng bị đối phương đánh bại, đối với Yến Triệu Ca luôn thuận buồm xuôi gió mà nói, không thể nghi ngờ là một đả kích khổng lồ.
Giao lưu tiếp theo giữa Quảng Thừa Sơn và Thương Mang Sơn cũng không còn ưu thế nữa mà trái lại rơi vào bị động.
Nội bộ của Thương Mang Sơn cũng tồn tại phân chia, nhưng mặc dù lưu phái thân thiện Quảng Thừa Sơn, cũng không thể nào toàn tâm toàn ý giúp đỡ Quảng Thừa Sơn, dù sao bọn họ vĩnh viễn phải suy tính lợi ích của Thương Mang Sơn nhà mình.
Nói cho cùng, mặc dù quan hệ "môi hở răng lạnh", nhưng trực diện Đại Nhật Thánh Tông đầu tiên vẫn là Quảng Thừa Sơn, Thương Mang Sơn có nhiều không gian trăn trở hơn.
Sơn Thạch Ông là một đại lão cao tầng của Thương Mang Sơn thân thiện với Quảng Thừa Sơn, nhưng đối với vấn đề mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch ở Vân Triệu Sơn, có thể do đệ tử nhà mình giải quyết đương nhiên thấy vui.
Về phần Tả trưởng lão vốn bài xích Quảng Thừa Sơn thì càng cao hứng hơn.
Hắn thản nhiên nhìn Yến Triệu Ca, lúc này ngược lại chú ý vấn đề thực lực cá nhân của Yến Triệu Ca cao hơn Kỷ Hán Như.
Về phần mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch, đại cục đã định.
Thậm chí hiện tại tâm tình của Tả trưởng lão có chút kém, bởi vì Triệu Hạo lúc này đã có thể một bước lên trời.
Nghĩ đến miệng Triệu Hạo quá kín, không đem chút công lao nào nhường lại, trong lòng Tả trưởng lão cũng không tốt đẹp gì.
Nhưng dù sao lần này hắn cũng có chút công lao, nên hành động tiếp theo như thế nào ở tông môn, Tả trưởng lão bắt đầu tự đánh giá kỹ càng.
Yến Triệu Ca nhìn chúng sinh trăm dạng trước mặt, nháy mặt một cái.
Hắn lưu ý đến tầm nhìn của Triệu Hạo luôn chăm chú vào mình.
Thấy ánh mắt của Yến Triệu Ca nhìn qua, Triệu Hạo nhàn nhạt nói:
- Nhìn Xuyên Tham Pháp của ngươi, ta thay đổi phương pháp vốn có, mới cho hiệu quả tốt hơn, chính ngươi tạo thành kết quả như bây giờ.
Tả trưởng lão hướng Phó Ân Thư chắp tay nói:
- Để cho các vị khổ cực "một chuyến tay không", nhưng bản môn cũng cám ơn.
- Tuy không sử dụng biện pháp mà đệ tử Yến Triệu Ca của quý phái cung cấp, nhưng trong toàn bộ quá trình, hắn cũng làm ra cống hiến.
Nghe Tả trưởng lão giả vờ hào phóng nói chuyện, sắc mặt của Phó Ân Thư càng ngày càng khó coi.
Nhưng nàng cũng không phát giận với Yến Triệu Ca mà ánh mắt nhìn Tả trưởng lão càng ngày càng không tốt.
Nhìn dáng dấp của nàng, nếu không phải ba đại lão của Thương Mang Sơn ở chỗ này, sợ rằng muốn trực tiếp hủy đi mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch tại đây.
Triệu Hạo nhìn Yến Triệu Ca:
"Ngày hôm nay, chỉ mới bắt đầu!"
"Ngươi, cùng Quảng Thừa Sơn phía sau ngươi, cuối cùng phải hủy diệt trong tay ta, không phải Đại Nhật Thánh Tông, không phải Thiên Lôi Điện, không phải Thương Mang Sơn, mà là ta!"
Tuy những lời này không nói ra, nhưng Yến Triệu Ca chú ý ánh mắt của Triệu Hạo, mơ hồ cảm giác được tâm tình của đối phương.
- Có hậu thủ gì, hiện tại nên dùng đi, giữ lại cũng không có tác dụng gì.
Lúc này, Yến Triệu Ca đột nhiên nghe Phong Vân Sanh truyền âm cho mình.
Khóe miệng của Yến Triệu Ca nhếch lên.
- Còn có hậu thủ gì? Không thấy bây giờ ta bị người khác vẽ mặt đánh kêu "chát chát" sao? Mất mặt một đường từ Vân Triệu Sơn ném về Quảng Thừa Sơn đi.
Yến Triệu Ca nói:
- Mà vị Triệu sư đệ của Thương Mang Sơn này, thì trở thành anh hùng của tông môn.
- Ngươi xem, người bên ngoài đến địa bàn nhà mình, hung hăng vênh váo, khoa tay múa chân, những người khác của tông môn không thể làm gì, chỉ có thể nhìn người bên ngoài diễu võ dương oai, một cổ lửa giận nghẹn ở trong lòng nhưng bất lực.
- Lúc này, một vị đệ tử trẻ tuổi ngang trời xuất thế, cứu vớt sóng to, làm cả tông môn hãnh diện, không chỉ giải quyết xong vấn đề không nhỏ của tông môn, còn đem người từ bên ngoài vênh vang đắc ý đánh cho sưng mặt, một bộ mặt đầu quét sạch, chỉ có thể xám xịt cút đi.
- Mà vị đệ tử trẻ tuổi ngăn cơn sóng dữ này, từ nay hưởng cuộc sống đỉnh phong, được tông môn coi trọng chiếu cố, có tài nguyên tốt nhất, bí tịch Võ học cùng giáo dục bồi dưỡng tốt nhất.
- Ừ, còn có khả năng nhiều sư tỷ, sư muội xinh đẹp vì vậy mà ái mộ không ngớt.
Yến Triệu Ca cười khẽ:
- Thế nào, cố sự rất chuyên tâm sao? Đơn giản là cảm động Bát Cực.
Phong Vân Sanh cười mà không cười nhìn Yến Triệu Ca:
- Nghe là lạ, ngươi như thế nào lại nghĩ ra những thứ này?
Nàng nhìn chính mình, lại nhìn Tư Không Tinh:
- Như vậy theo ngươi nói, có phải hay không, nữ tử cùng đi với kẻ thù từ bên ngoài, hoặc là tâm hồn thiếu nữ xao động, hoặc là hiếu kỳ, hoặc là hiếu thắng không phục, nhưng tóm lại từ nay về sau một lòng thắt ở trên người này?
Yến Triệu Ca nhìn nàng cười nói:
- Hả, làm sao ngươi biết?
- Theo theo cái ý nghĩ cổ quái của ngươi mà ra.
Phong Vân Sanh có chút không vui nói:
- Ngươi còn cố tình suy nghĩ những thứ không giải thích được này trong đầu, hay là suy nghĩ làm sao để giải quyết vấn đề trước mắt này đi, lẽ nào ngươi dự định theo lời ngươi nói, bị đánh cho sưng mặt, bộ mặt đều bị quét hết, cuối cùng xám xịt cút đi sao?
Yến Triệu Ca thản nhiên nói:
- Có câu nói như vầy, nổ tung là nghệ thuật, là chính nghĩa, là tín ngưỡng.
Những lời này rất nhỏ, Phong Vân Sanh không có nghe rõ hỏi:
- Cái gì?
Lời còn chưa dứt, mạch khoáng dưới chân mọi người, đột nhiên kịch liệt chấn động!
Nhất là khu vực tủy khoáng, dĩ nhiên làm người ta cảm giác phiên gian đảo hải, dường như muốn bạo tạc!
Huyền Thạch trưởng lão kinh hãi, quả quyết dừng lại Đoạn Mạch Hồi Lưu Chi Pháp của Triệu Hạo, toàn lực trấn áp mạch khoáng dị biến.
Dù như thế, toàn bộ mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch cũng giống như một thùng thuốc súng to lớn bị đốt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...