Bất kể là nước Ngô hay là nước Việt, cũng chẳng bởi vì nói mà hoạch tội được.
Còn nhớ rõ lần trước cái tay Ngự Sử Trung thừa đặc biệt không sợ chết ngay trước mặt mọi người vạch trần gian tình của Thẩm Lãng cùng công chúa Ninh Diễm dẫn đến công chúa Ninh Diễm bị giam lỏng Tông Chính Tự, cho tới bây giờ cũng không có thả ra.
Đây hoàn toàn là tát vô mặt vương thất bôm bốp.
Mà cái tay Ngự Sử Trung thừa cũng không phải vì thế mà định tội, mà sau dùng được gán cho tội tham ô mà xử.
Ngự Sử Đài giống như bẩm sinh có quyền lực này, cái quyền điên cuồng rủa xả người ta.
Nếu như bởi vì tố người ta mà bị đánh, nếu không chết không tàn phế, vậy chúc mừng ngươi, ngươi sẽ trở nên nổi tiếng, gây sốt, sẽ trở thành thần tượng chốn quan trường.
Đám Ngự sử trẻ tuổi này có lẽ có người là bởi vì trong lòng oán giận, vì vạn dân chết mà đau lòng.
Nhưng nhiều hơn chính là muốn nổi.
Muốn nổi như cồn thật nhanh.
Theo bọn họ, việc này căn bản không có bất kỳ nguy hiểm gì.
Thẩm Lãng đã phạm vào tội danh trời đánh kia mà.
Tuy rằng hắn lập công lớn, tiêu diệt chủ lực phản quân họ Tô.
Thế nhưng hắn chính là dẫn kỵ binh Khương quốc nhập cảnh, đây chính là tội danh khổng lồ, một trận đại họa trăm năm trước còn sở sờ ở trước mắt mà.
Chưa kể phản loạn hành tỉnh Thiên Tây đã trở lại bình thường, cũng là lúc nên tháo cối giết lừa (*).
(*) Tá ma sát lư: nghĩa đen là chỉ con lừa trở nên vô dụng sau khi đã tháo cái cối đá (loại dùng sức kéo của động vật, ở Việt Nam hay dùng bò) nên phải giết, câu thành ngữ có nghĩa tương tự là qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát…
Cái tên Thẩm Lãng này công nhiên giết Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, tiến đánh quan quân triều đình, đây không phải là tự tìm đường chết à?
Thẩm Lãng nhà ngươi đã ngoan ngoãn đặt cái đầu trước chúng ta, nếu chúng ta không giết thì rõ ràng phụ lòng sao?
Cho nên những thứ Ngự sử trẻ tuổi này liền vọt tới hành cung phía bắc, quyết định muốn giết Thẩm Lãng!
Vậy mà lúc này, lại có một đám võ sĩ như lang như hổ lao tới, một tay lấy đè đám Ngự Sử trẻ tuổi xuống, trực tiếp lột quần.
Giơ gậy lên, sẽ phải đánh.
Ngự sử trẻ tuổi hết hồn, tiếp đó hô toáng lên:
- Bệ hạ, chúng thần làm theo lệnh của vạn dân kia mà!
- Bệ hạ không thể tin một bề gian nịnh!
- Các vị đồng liêu, chúng ta đọc sách mười năm chính là vì hôm nay.
- Chúng ta thà chết, cũng muốn tru diệt quốc tặc Thẩm Lãng.
- Vì thiên hạ thái bình, vì vạn dân công nghĩa... A...
Đám Ngự Sử này còn tưởng rằng chẳng qua là đánh bằng roi, vẫn chỉ là đình trượng mà thôi, cho nên mượn cơ hội điên cuồng hô to khẩu hiệu.
Nhưng mà thật không ngờ, cú đập này vừa ra, hoàn toàn không thích hợp.
- Răng rắc...
Một trượng đánh xuống.
Toàn bộ xương chậu trong nháy mắt nát bấy.
Trượng thứ hai giáng xuống, xương đùi gãy.
Trượng thứ ba đập xuống, xương sống xương hông gãy, toàn bộ phần eo trở xuống hoàn toàn không cảm giác.
Trong nháy mắt, đám Ngự Sử trẻ tuổi này không khỏi hồn phi phách tán.
- Bệ hạ tha mạng!
- Bệ hạ tha mạng, tha mạng...
- Bệ hạ, chúng thần sai rồi.
Đại thái giám Lê Chuẩn đặc biệt lạnh lùng, lòng bàn tay khẽ đảo xuống.
Gậy gỗ trong tay tức khắc chợt đập trên đầu tên Ngự sử trẻ.
Trong nháy mắt bị mất mạng!
Toàn bộ tĩnh lặng không một tiếng động!
Lê Chuẩn phất tay, xác bốn tên Ngự sử trẻ như là chó chết bị lôi ra ngoài!
...
- Bệ hạ, đánh chết rồi!
- Ừ. - Ninh Nguyên Hiến bưng một chén bánh trôi bọc nếp ăn từ từ.
Sau khi bốn tên Ngự sử trẻ bị đánh chết, ông cũng chẳng tức giận như hồi trước.
Cả người cũng có vẻ bình tĩnh trở lại.
Lấy tư cách quân vương, loại chuyện này thấy nhiều lắm.
Toàn bộ triều đình, thậm chí toàn bộ thiên hạ đều là như vậy.
Đại bộ phận con người là đồ ngu, đều là hạng người thấy lợi tối mắt.
Chỉ bất quá hành động quá mức vụng về, mới để cho người ta lửa giận vạn trượng.
- Thằng nhãi ranh Thẩm Lãng này cũng nên đánh, nên đánh... - Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:
- Con người này chính là quá mức ngạo mạn, cái từ kia nên nói như thế nào? Gần như ngu xuẩn thì phải?
Lê Chuẩn phất tay.
Sử quan lui ra ngoài, bởi vì kế tiếp là chuyện riêng tư, không phải trường hợp công khai.
Lê Chuẩn đáp:
- Từ đó là ngu ngốc.
- Đúng, chính là cái từ này. - Quốc quân nói:
- Thằng khốn Thẩm Lãng này quá ngạo mạn, Lương Vạn Niên là một kẻ ngu, tội đáng chết vạn lần, nhưng hắn chỉ cần dễ dàng tha thứ một chút không được sao? Vì sao phải trước mặt mọi người giết vậy? Hơn nữa còn giết cả mấy nghìn quân đội phế thải của Lương Vạn Niên hết cả. Người khác vu oan hắn, hắn ngay cả một chút cãi lại đều không tiết, trực tiếp giết quạch, còn làm ra điệu bộ ta muốn làm đấy thì sao? Tên khốn kiếp này quá ngạo mạn.
Lê Chuẩn cười nói:
- Nhưng cũng chính vì thế mà giải quyết một cái phiền phức cho bệ hạ rồi, bệ hạ cũng không cần đau đầu giết Lương Vạn Niên thế nào.
Ninh Nguyên Hiến cười lạnh:
- Ta sẽ đau đầu vì hắn? Cái loại cẩu vật như Lương Vạn Niên, ta nhắm mắt lại cũng giết được.
Tiếp tục, Ninh Nguyên Hiến lại ăn vài miếng bánh nếp.
- Bây giờ được rồi, bản thân ta vốn phong thưởng tên khốn kiếp này, cũng không cần phong thưởng, trở về còn muốn đánh mấy roi, không có ý chỉ quả nhân đã đi giết quan lớn biên giới, sai lầm cực kỳ. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Bổ sung cho hắn một ý chỉ đi, nói là phụng ý chỉ quả nhân giết Lương Vạn Niên.
Lê Chuẩn khom người đáp:
- Vâng.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Nhưng mà thằng nhãi này có thể cũng sẽ không cảm kích ta, hắn căn bản cũng không chẳng muốn được phong thưởng cái gì cả.
Lê Chuẩn đáp:
- Có lẽ vậy, hắn đã nói ràng, hắn đi hành tỉnh Thiên Tây chính là đi báo thù, chính là đi diệt họ Tô, không phải là vì kiến công lập nghiệp.
- Khốn kiếp, nói năng vô liêm sỉ. - Ninh Nguyên Hiến cầm chén canh quay một vòng tròn rồi đặt lại trên bàn:
- Quả nhân phong thưởng mà hắn chẳng thèm để ý chút nào, thật là lợi hại, thật là bản lãnh!
Khi nói đến câu này, Ninh Nguyên Hiến không khỏi hơi giận.
Thẩm Lãng thiên tài như vậy, thứ thúc đẩy hắn nhiên là báo thù rửa hận, công danh lợi lộc nửa điểm đều thu hút không được hắn, ở rể phủ Hầu tước Huyền Vũ đắc ý đến mức chẳng có ý định tiến lên gì cả.
Lê Chuẩn nói:
- Bệ hạ, bây giờ còn có những lời gièm pha lan tràn, nói trước kia Tô Nan lũng đoạn ngoại giao nước Khương, kết quả mưu phản. Bây giờ Thẩm Lãng nào chỉ là lũng đoạn ngoại giao nước Khương, thậm chí toàn bộ quân đội Khương quốc đều phải nghe hắn điều khiển, cho nên dã tâm của hắn e rằng càng lớn.
- Ha ha ha... - Ninh Nguyên Hiến cười ha ha, giống như nghe được trò cười hoang đường nhất thế gian vậy.
Lời như vậy quả thực không đúng chút xíu nào.
- Tên khốn kiếp này mà có dã tâm có khi còn tốt, người khác ta còn sợ có dã tâm, mà thằng lỏi này ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Hạ chỉ để tên khốn kiếp này mau chóng về đi, trước tiên không nên trêu chọc Trịnh Đà, đây cũng không phải là Lương Vạn Niên, Trịnh Đà đã chiếm cứ phủ Hầu tước Trấn Viễn, trong tay có hai vạn đại quân, vô cùng khó đối phó, quả nhân phải chầm chậm mưu tính.
- Việc cấp bách nhất chính là trước tiên phải bình định hoàn toàn hành tỉnh Thiên Tây để nước Sở hoàn toàn mất đi hy vọng, sau đó cùng nước Ngô đàm phán.
- Bảo thằng ranh Thẩm Lãng mau trở về, đừng để bị thua thiệt thật sự.
Lê Chuẩn nói:
- Vậy thanh danh của hắn thì sao.
Bây giờ danh tiếng của Thẩm Lãng có thể nói là ngàn người lên án, vô số người kêu đánh kêu giết.
Ninh Nguyên Hiến hỏi:
- Tên khốn kiếp này sẽ để ý thanh danh của mình hay sao?
Nghe những lời này, Lê Chuẩn gật đầu.
Một tay tra nam vụn trộm mon men đến lầu xanh, kết quả quá nhát nên vô số người cho bản lĩnh trên giường chả bằng ai, thế mà còn quan tâm danh tiếng hay sao?
Sẽ không!
Da mặt của hắn so với tường thành còn dầy hơn.
Ninh Nguyên Hiến bỗng nhiên hỏi:
- Lê Chuẩn, ngươi cảm thấy nếu như Ninh Diễm ly dị xong xuôi, gả cho Thẩm Lãng có được không vậy?
Đại thái giám Lê Chuẩn tức khắc cúp đầu tiu nghỉu xuống mà đáp:
- Nô tài không dám nói.
Ninh Nguyên Hiến phất tay nói:
- Tính toán một chút, không nói cái này, không nói cái này! Hạ chỉ để cho thằng ranh Thẩm Lãng mau về, Trịnh Đà giao cho quả nhân đối phó.
- Vâng! - Lê Chuẩn nói.
Nhưng mà vào lúc này, một võ sĩ Hắc Thủy Đài chạy vội mà vào.
- Bệ hạ, trưởng công chúa Ninh Khiết mật tấu!
Quốc quân không khỏi kinh ngạc, tại sao lại có mật tấu hả? Hơn nữa còn là hai phong.
Mở ra lá thư đầu tiên.
Quốc quân không khỏi chấn động, nhìn nội dung phía trên mà không dám tin.
Sau khi chủ lực họ Tô thất bại sang ngày thứ hai, Tô Nan dẫn toàn tộc trốn về phía tây vực, Thẩm Lãng sau hai mươi lăm canh giờ sau dẫn đầu kỵ binh Khương quốc truy kích, nhưng đã không truy kích được.
Nhưng Thẩm Lãng lợi dụng lòng tham của Tô Nan, dùng vàng của cung vua Khương làm mồi dụ Tô Nan sập bẫy.
Cả gia tộc họ Tô bị Thẩm Lãng giết sạch, đã vận chuyển toàn bộ đầu người đến.
Họ Tô diệt tộc!
Xem hết lần này đến lần khác.
Quốc quân thật là kinh hãi.
Tô khó chạy thoát, ông ta đương nhiên tiếc nuối.
Hơn nữa bản lĩnh của lão tặc Tô Nan thế nào chính Ninh Nguyên Hiến rõ ràng nhất, nếu để cho Tô Nan quật khởi ở Tây Vực, vậy sẽ gây hại trong tương lai không nhỏ.
Thế nhưng các nước Tây Vực, hoàn toàn ngoài tầm tay với.
Thật không ngờ, cả gia tộc họ Tô lại thực sự bị Thẩm Lãng chém giết sạch sẽ.
Quốc quân gần như rất khó tưởng tượng, trận quyết đấu đỉnh điểm giữa Thẩm Lãng cùng Tô Nan cuối cùng có tình hình như thế nào.
Nhưng chắc chắn vô cùng đặc sắc đi.
Cho tới nay, cũng là tin tức xấu thay phiên đến.
Tin tức tốt rất khó liên tục.
Thật không ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, thậm chí còn nhận đến hai tin tức cực kỳ tốt.
Thằng lỏi con Thẩm Lãng này.
Thật đúng là lợi hại, quả thực lợi hại vô biên vô hạn.
Tiếp tục, Ninh Nguyên Hiến lại mở ra một phần mật tấu khác.
Lần này, ông lại bị dọa đến run cả người.
Thẩm Lãng dẫn đầu hai nghìn kỵ binh Khương quốc, tiến đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn, tiến đánh Trịnh Đà.
Trong phút chốc, toàn bộ da đầu Ninh Nguyên Hiến tê dại.
Thằng lỏi con này bị điên thật sao?
Phủ Hầu tước Trấn Viễn phòng thủ kiên cố vạn người không thể khai thông.
Trịnh Đà ở bên trong có chừng hai vạn đại quân.
Trịnh Đà cũng không phải phế thải như Lương Vĩnh Niên, địa vị hôm nay của ông ta tuy không thể tách rời với sự đề bạt của Ninh Nguyên Hiến nhưng cũng là một đao một thương chém giết mà có.
Hơn nữa quân đội dưới trướng ông ta cũng là Tây quân tinh nhuệ thật sự, loại quân đội phế thải như Lương Vĩnh Niên càng không thể so được.
Do Trịnh Đà phòng thủ phủ Hầu tước Trấn Viễn, đừng nói hai ngàn người, dù cho hai vạn người, dù cho năm vạn người, dù cho tám vạn người cũng tiến đánh chẳng được.
Tòa thành phủ Hầu tước Trấn Viễn là một trong những thành lũy thiên hạ khó đánh chiếm nhất.
Thẩm Lãng dùng hai ngàn người tiến đánh, thấy thế nào cũng là tự tìm đường chết.
Tên khốn kiếp này điên rồi.
Tên khốn kiếp này dùng cũng rõ ràng dùng tốt, nhưng... hoàn toàn không quản được.
- Thằng lỏi con này không thể để ta yên tĩnh mấy ngày à? Không phải ta đã nói rồi sao, Trịnh Đà giao cho quả nhân đi đối phó. - Ninh Nguyên Hiến cả giận.
Lê Chuẩn không khỏi liếc mắt một cái, sau đó đáp lời:
- Bệ hạ, Thẩm công tử có thể cũng là muốn phải làm một mẻ, khoẻ suốt đời, hoàn toàn giải quyết loạn cục hành tỉnh Thiên Tây, đại quân Tô Nan huỷ diệt xong xuôi, Trịnh Đà liền trở thành nhân tố không ổn định duy nhất.
Ninh Nguyên Hiến run rẩy:
- Quá mạo hiểm, quá mạo hiểm. Lúc trước mạo hiểm là bất đắc dĩ, then chốt bây giờ đại cục đã định, vì sao còn muốn bất chấp mạo hiểm lớn như vậy? Trịnh Đà thực sự sẽ giết hắn, tin tưởng Trịnh Đà thủ đoạn độc ác, nhất định sẽ mượn cơ hội giết hắn!
Lê Chuẩn nói:
- Bệ hạ quan tâm quá nhiều sẽ bị loạn, Tô Nan lợi hại như vậy đều giết không được Thẩm công tử, Trịnh Đà dù cho lợi hại hơn nữa cũng thua kém Tô Nan kia mà.
Ninh Nguyên Hiến tức giận đến toàn thân run.
Rõ ràng đại cục đã định, vậy mà lại tự nhiên đâm ngang.
- Dùng tốc độ nhanh nhất hạ chỉ cho Trịnh Đà, sắc phong hắn là Trấn Viễn Bá. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Trước ổn định hắn, tiếp đó để thằng lỏi con Thẩm Lãng này chạy trở về, cục diện tốt như vậy không cần mạo hiểm.
Lê Chuẩn run lên.
Trấn Viễn Bá, cái này sẽ cho Trịnh Đà vô số tưởng tượng.
Trịnh Đà vốn là Bình Tây Bá, là quý tộc kiểu mới, không giống dạng gia tộc có đất phong, cũng không có thứ giống như tư quân.
Mà Trấn Viễn Bá, chính là đã từng là phong hào của Tô Nan, Trấn Viễn Hầu.
Trịnh Đà sẽ nghĩ, quốc quân đây là ý gì hả?
Cái này là muốn để ta chiếm lấy, muốn sắc phong lãnh địa gia tộc họ Tô cho ta sao?
Mấu chốt là Trịnh Đà đối với lần này vô cùng khát vọng.
Dù cho biết Ninh Nguyên Hiến có dấu tâm tư khác, ông ta vẫn sẽ mắc câu, bởi đây là khát vọng tận đáy lòng của ông ta.
Lê Chuẩn hạ giọng:
- Bệ hạ, cái này ý chỉ đến phủ Hầu tước Trấn Viễn nhanh nhất cũng cần năm ngày, cho đến lúc này có thể đã muộn. Thẩm công tử lợi hại, cũng sẽ không đánh một cuộc chiến không có chuẩn bị kỹ càng.
Ninh Nguyên Hiến nổi giận:
- Tên khốn kiếp này, một khắc trước có thể cho quả nhân bao nhiêu ngạc nhiên, sau một khắc là có thể cho quả nhân bao nhiêu hoảng sợ. Cục diện quá tốt, làm gì cần phải mạo hiểm? Hắn sao có năng lực lớn như vậy, không nên dùng hai ngàn người đi đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn? Nhỡ ra thất bại phải làm sao? Chết thì...
- Vội vàng truyền chỉ, truyền chỉ...
Ninh Nguyên Hiến vung lên tuyệt bút, đã nghĩ ra ý chỉ sắc phong Trịnh Đà là Bá tước Trấn Viễn.
Tiếp tục, ông lại viết cho Thẩm Lãng một ý chỉ khác, chỉ có đơn giản ba chữ: Chạy về đi!
- Nhanh nào, dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến phủ Hầu tước Trấn Viễn đi, trong vòng năm ngày phải đưa đến, chậm một canh giờ, ta sẽ lấy đầu bọn ngươi!
Võ sĩ võ sĩ Hắc Thủy Đài dập đầu đáp:
- Vâng.
Lê Chuẩn dùng tốc độ nhanh nhất, dán hai phần mật chỉ, đóng dấu sáp lên, giao cho, đắp lên sáp ấn, tiếp đó giao cho Hắc Thủy Đài võ sĩ.
Tên võ sĩ Hắc Thủy Đài kia chạy vội ra.
Kế tiếp, toàn bộ Hắc Thủy Đài phải vận dụng tất cả nhân lực cùng vũ lực, dùng tốc độ nhanh nhất đưa ý chỉ đến.
Ninh Nguyên Hiến giận dữ, đạp luôn chén bánh trôi bọc nếp chưa ăn xong, còn đạp thêm mấy cú.
- Sau khi thằng khốn Thẩm Lãng này quay về, giam lại cho ta, để hắn tỉnh táo bớt gây tai họa lại!
- Khả năng gây họa của hắn từ đâu tới hả? Đây là nói là con trai nông dân sao, quỷ mới tin.
- Trịnh Đà đáng chết, đáng chết, đáng chết!
Lê Chuẩn tiến lên, im hơi lặng tiếng thu thập những mảnh chén vỡ!
Trong lòng thở dài.
Tính cách của chủ tử, ông là người rõ ràng hơn ai hết.
Tuy ông là người vô cùng trung thành, nhưng từ tận đáy lòng, ông vẫn cho là vị bệ hạ này cay nghiệt thiếu tình cảm thật sự, đừng nói những người khác, ngay cả con ruột cũng không quá quan tâm.
Những người mà vị quốc quân này thật sự thương yêu cũng chỉ có một số ít người như Biện phi, Thái tử, Tam vương tử, công chúa Ninh Hàn.
Công chúa Ninh Diễm cũng là bởi vì trong lòng hổ thẹn, cho nên mới có cảm thông dung túng nàng thôi.
Hôm nay Ninh Nguyên Hiến đã quan tâm Thẩm Lãng thật sao.
Bằng không lấy tính cách của ông ta làm sao sẽ hướng Trịnh Đà chịu thua?
Trong lòng ông ta hận không thể phanh thây xẻ thịt Trịnh Đà thành muôn mảnh, kết quả vì Thẩm Lãng, gắng gượng cắn răng phong Trịnh Đà là Trấn Viễn Bá, chính là vì ổn định Trịnh Đà, không cho hắn với Thẩm Lãng hạ độc thủ.
Mối quan hệ giữa người và người, thật đúng là duyên phận.
Thích liền thích vô cùng, chán ghét cũng ghét vô cùng.
Trương Xung lập công lao lớn như vậy, trong lòng quốc quân vô cùng cảm động, thế nhưng khi đại chiến quận thành Bạch Dạ kết thúc, sự quan tâm giữa quốc quân với Trương Xung liền có hơi phai nhạt.
Mặc dù trong ý chỉ vẫn đối với Trương Xung vô cùng thân thiết, nhưng Lê Chuẩn vẫn có thể cảm giác được suy nghĩ của quốc quân biến hóa.
Mà Lê Chuẩn cũng thấy rõ ràng.
Vị bệ hạ này rõ ràng khi quan tâm đến ai đó sẽ bị loạn.
Thẩm công tử là người vô cùng gian xảo thế này, không có mười phần chắc chắn, hắn làm sao dám đi đánh Trịnh Đà kia chứ?
Nghe vào là rất hoang đường.
Thẩm Lãng chỉ có hai ngàn người, tiến đánh hai vạn người của Trịnh Đà, hơn nữa còn có một tòa phủ Hầu tước Trấn Viễn không thể phá vỡ.
Nhưng Thẩm công tử là dạng người ác như vậy, còn có chuyện gì làm không được sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...