Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Có chút tin tức xấu nhất định sẽ tới.

Thứ khác biệt duy nhất chính là tin tức xấu, hay là tin tức tệ hơn.

Mà chủ soái quân Ngô liền nghênh đón tin tức tệ hơn.

Sau khi kết thúc loạt tiếng nổ động trời, Ngô Mục muốn dẫn quân xông vào pháo đài.

Nhưng vì tính bảo thủ bẩm sinh mà gã đã bỏ qua.

Cứ như vậy!

Trời đã sáng!

Tiếp đó quân đội gia tộc họ Kim lại một lần nữa xuất hiện ở trên tường thành.

Kim Mộc Lan xuất hiện.

Kim Sĩ Anh xuất hiện.

Cuối cùng, lại Kim Trác cũng xuất hiện.

Huyền Vũ Hầu Kim Trác!

Tất cả mọi người tức khắc kêu lên.

Hầu tước Kim Trác không phải đã chết rồi sao?

Ông ta không chỉ chẳng hề xuất hiện khá lâu, hơn nữa rất nhiều tín hiệu đều phản hồi, Hầu tước Kim Trác xác định đã chết.

Mà lúc này!

Ông ta lại xuất hiện ở trên tường thành.

Chuyện này sẽ là cú đánh mạnh cỡ nào với đám quân Ngô ngoài thành.

Ngô Mục trước mắt tối sầm, cả người giống như muốn ngất xỉu!

Lúc này, Kim Sĩ Anh tiến lên trực tiếp quăng một cái đầu xuồng.

Là đại tướng Ngô Luyện tâm phúc của Ngô Mục.

- Ầm ầm ầm rầm...

Tiếp đó mấy nghìn cái đầu người bị ném xuống tới.

Giống như có một trận mưa đầu người vậy.

Mỗi cái đầu quân Ngô đều đầy vẻ đau đớn dữ tợn, tử trạng vô cùng thảm, da mặt đều có vết bỏng.

Kim Sĩ Anh nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ngô Mục, một vạn đại quân ngài phái vào trong đã diệt sạch hết rồi. Vốn có thể giết sạch tòan bộ, thế nhưng chủ nhân nhân từ, bắt tù binh bảy ngàn người còn sót lại.

Lúc này, Ngô U tỉnh lại, nhìn thấy Kim Sĩ Anh trên đầu thành, cả người gần như lại một lần nữa bất tỉnh đi.

- Kim Sĩ Anh, chàng gạt ta, chàng gạt ta... - Ngô U kêu thất thanh, tiếp đó gần như muốn nôn ra một ngụm máu tươi.

Kim Sĩ Anh nhìn ả một cái, cuối cùng chẳng nói điều gì.

Ngô U chợt sẽ phải xông lên.

Chủ soái Ngô Mục kéo ả lại, lớn tiếng nói:

- Không nên như vậy, như thế có vẻ rất yếu đuối.

Hít một hơi thật sâu.

Ngô Mục nói:

- Huyền Vũ Hầu mỗi người đều nói ngài ngay thẳng, hiện tại xem ra cũng không hẳn vậy.

Kim Trác nói:

- Ngô Hầu, ngài nghĩ sai rồi, chính trực là chính trực, cũng không phải ngu xuẩn.

Huyền Vũ Hầu chính trực đến từ nội tâm và xương tủy, mà không phải mua danh chuộc tiếng, ông làm việc bằng vào bản tâm, mà cũng không phải là vì danh tiếng.

- Ngô Hầu, ngài còn muốn đánh tiếp à?

Ngô Mục liếc mắt về một vạn bảy ngàn đại quân phía sau mình, nhưng có năm nghìn là hải tặc của Cừu Hào.

Nhưng nhìn trên tường thành!

Gia tộc họ Kim lại có thêm hơn hai nghìn võ sĩ.

Hai nghìn võ sĩ này lúc trước chẳng bao giờ xuất hiện qua, dù cho chiến cuộc rất vô cùng lo lắng thời điểm, cũng từ đầu đến cuối án binh bất động.

Bọn họ cũng không thuộc về gia tộc họ Kim, mà là võ sĩ hội Thiên Đạo.

Hôm nay số lượng quân Ngô, vẫn là gấp bốn gia tộc họ Kim.

Thế nhưng Ngô Mục biết, với cái pháo đài như cái mai rùa này, gã chẳng thể hạ được nữa.

Đây là một loại thế.

Quân Ngô đã dốc hết toàn lực, đêm qua chính là lần giết cuối cùng.

Chẳng những đêm qua chẳng đánh chiếm được gì, ngược lại hao tổn một vạn chủ lực.

Vậy cũng không có cơ hội nữa.

Gã mang đến ba vạn đại quân bây giờ chỉ còn lại một vạn hai.

Tổn thất này quả thực để cho người ta hộc máu.

Kết quả, vẫn không có chút thu hoạch gì.

Hầu tước Kim Trác nói:

- Ngô Hầu, còn đánh hay không?

Cái pháo đài trước mắt này không thể hạ được rồi.

Kế tiếp phải làm gì?

Tiếp tục vây khốn cái pháo đài này?

Hay là lui về giữ ở trong hai cái pháo đài khác của thành Nộ Triều đi?

Hoặc là hoàn toàn thối lui đến thành Thiên Phong?

Nhưng mà vào lúc này, Hầu tước Kim Trác nói:

- Ngô Hầu, trong tay chúng ta còn bảy ngàn tù binh, ngài có muốn hay không?

Nghe những lời này, Ngô Mục run lên.

Gia tộc họ Kim lại không giết sạch một vạn người sao? Còn bắt làm tù binh bảy ngàn người?

Đương nhiên muốn!

Đây chính là bảy ngàn người, gần như hoàn toàn là dòng chính của Ngô Mục.

Bị thương còn có thể trị, còn sống là tốt rồi.

Đương nhiên muốn!

Kim Trác nói:

- Ngô Hầu, bảy ngàn tù binh này đều được nhốt trong hầm giam của chúng ta, mỗi trên người một người đều bị nổ và bỏng nặng, cần phải chữa trị nhanh một chút, nếu như ngài muốn bảy ngàn tù binh này thì nắm chắc cơ hội này, bằng không chỉ đến vài ngày thì tất cả kết thúc.

Ngô Mục lớn tiếng nói:

- Huyền Vũ Hầu, ngài có phẩm đức cao thượng, lẽ nào liền mắt mở trừng trừng nhìn bảy ngàn tù binh quân Ngô chúng ta chết sao?

Kim Trác nói:

- Ta cho tới bây giờ cũng không có tự cho rằng mình cao thượng, người khác đánh giá ta thế nào thì ta chẳng quan tâm. Nhưng đối với địch nhân nhân từ, chính là tàn nhẫn đối với mình, điểm đạo lý này ta vẫn hiểu.

Kim Sĩ Anh đứng dậy, nói:

- Ngô Hầu, muốn nhận lại bảy ngàn tù binh không? Chúng ta đây làm ngay một cái giao dịch, dùng một cái đầu người có thể đổi bảy ngàn tù binh này, giao dịch đặc biệt có lời.

Nghe những lời này.


Trong quân một người tức khắc hồn phi phách tán.

Con nuôi của vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, thành chủ Thiên Phong Cừu Hào.

Nếu như đổi thành người thường, chắc chắn hô to Ngô Hầu tuyệt đối không thể làm ra việc thân giả thống, cừu giả khoái (người thân thì đau, kẻ thù thì vui).

Nhưng Cừu Hào vốn xuất thân là đầu lĩnh hải tặc, bẩm sinh đa nghi, vừa nghe được lời của Kim Sĩ Anh, lập tức lùi về phía sau thật nhanh!

Kim Sĩ Anh nói:

- Hầu tước Ngô Mục, chỉ cần ngài giết Cừu Hào, chúng ta liền đem bảy ngàn tù binh giao trả lại cho ngươi, đơn giản là một vốn bốn lời!

Nghe những lời này, Cừu Hào sắc mặt kịch biến.

- Đi, đi, đi!

- Lui lại trở về đảo Thiên Phong!

Gã không có cho Ngô Mục bất cứ cơ hội nào, trực tiếp dẫn đầu năm nghìn đại quân của gã rút khỏi thật nhanh.

Ngô Mục kinh hãi, không khỏi hô to:

- Trấn Hải tướng quân dừng bước, Trấn Hải tướng quân dừng bước, Ngô Mục ta đây tuyệt đối sẽ không làm ra sự việc hủy giang sơn đâu.

Một khi gã này đuổi theo, đám quân sau lưng cũng cùng hùa theo đuổi.

Cừu Hào kinh hãi, chợt rút ra chiến đao quát lên:

- Ngô Hầu, vì để không gây ra hiểu lầm, quân đội của ngươi tuyệt đối không nên đi lên nữa, bằng không chính là xung đột vũ trang.

Ngô Mục hận cực kỳ.

Cừu Hào này chẳng khác chi loài chó, bất cứ lúc nào liền trở mặt.

Then chốt ở chỗ, gã vốn chẳng có ý giết Cừu Hào, mặc dù muốn thu bảy ngàn tù binh về nhưng tuyệt đối chẳng muốn dùng đầu của Cừu Hào để đổi.

Gã không thích Cừu Hào, thế nhưng cũng biết không có thể giết Cừu Hào.

Bằng không sau này ai còn dám đầu nhập dưới trướng gã nữa?

Quan trọng nhất là một khi Cừu Hào đã chết, quyền làm chủ trên vùng biển này phải làm sao?

Nhưng Cừu Hào không nghĩ như vậy.

Gã có lòng dạ tiểu nhân, cảm thấy Ngô Mục sẽ khẳng định giết bản thân đổi bảy ngàn tù binh, đồng thời chiếm đoạt hạm đội của mình.

Gã tuyệt đối sẽ không mạo hiểm.

Nhìn thấy quân đội Cừu Hào rút đao ra kiếm, Ngô Mục vội vàng dừng lại, tiếp tục hướng gã kêu gọi đầu hàng:

- Tướng quân Cừu Hào, ngươi tuyệt đối không thể rời khỏi, không bằng như thế, ngươi đóng ở cái pháo đài phía tây thành Nộ Triều, chỗ đó vốn thuộc về người. Còn ta đóng ở pháo đài đông, hai nhà chúng ta vây thế gọng kìm kẹp chặt bao vây pháo đài chính của gia tộc họ Kim. Cuộc chiến thành Nộ Triều còn chưa tới lúc tuyệt vọng, ta lập tức thuyết phục bệ hạ, để ngài thêm binh!

Cừu Hào sáng mắt, hơi động lòng với đề nghị của Ngô Mục.

Mà lúc này An Tái Thiên bỗng nhiên cười ha ha.

- Thằng ngu Cừu Hào này, Ngô Mục nhất định là đánh chẳng được thành Nộ Triều, cho nên muốn muốn cho ngươi ở tại chỗ này kiềm chế gia tộc họ Kim của ta, mà nước Ngô đã ra thì làm sao về, chiếm lấy đảo Thiên Phong của ngươi, như thế cũng không coi là không thu hoạch được gì.

Nghe những lời này, sắc mặt Cừu Hào kịch biến.

Gã cảm thấy lời này đặc biệt rất có lý.

Nước Ngô nỗ lực chi phí lớn như vậy, cũng không thể một chuyến tay không đi, cho nên sẽ khẳng định đoạt đảo Thiên Phong của gã.

- Đi, đi, trở về thành Thiên Phong!

- Ngô Hầu, thuộc hạ sợ đảo Thiên Phong có biến, vì vậy cáo lui trước.

Tiếp đó, gã dẫn đầu năm nghìn đại quân lùi lại thật nhanh, hướng bến tàu sát biển chạy như điên.

Ngô Mục lại điên cuồng đuổi theo nói:

- Tướng quân Cừu Hào, tuyệt đối không thể trúng kế, tuyệt đối không thể trúng kế!

- Tướng quân Cừu Hào, ngài không muốn chức vị Bá tước sao?

Tức khắc Cừu Hào dừng bước, tiếp đó cười lạnh nói:

- Chức vị Bá tước ta đương nhiên muốn, nhưng cũng phải giữ mạng mới muốn, đầu năm nay cái gì cũng là giả, chỉ có địa bàn cùng quân đội trong tay mới là thật.

Tiếp đó, đại quân Cừu Hào rút lui sạch.

Trực tiếp leo lên thuyền, cũng không quay đầu lại trở về đảo Thiên Phong.

- Ngu xuẩn, tham lam, bỉ ổi, thấp hèn...

Ngô Mục cuồng nộ, ra sức chửi bới Cừu Hào.

Cái tên hải tặc như nhà ngươi, lẽ nào thì không thể đối với ta tin tưởng hơn chút nào sao?

Ở thời khắc mấu chốt này, ta làm chủ soái làm sao sẽ cùng ngươi nội chiến?

Ta đường đường Ngô Hầu, ta là đường đệ của Ngô vương, thân phận tôn quý cỡ nào, ta muốn là cả quần đảo Lôi Châu, ta muốn là thành Nộ Triều.

Nếu lấy không được thành Nộ Triều, ta muốn một đảo Thiên Phong có ý nghĩa gì?

Nhưng đối với dạng đầu lĩnh hải tặc như Cừu Hào, dù cho ngươi có dùng đạo lý nói đến lòi bản họng cũng chẳng dừng đâu.

Bẩm sinh Cừu Hào là dạng người đa nghi xảo quyệt, không cách nào nghe theo lẽ thường.

Cho nên lúc Trương Xung cùng Cừu Hào giao tiếp, vĩnh viễn ra vẻ hoàn toàn giao phó sống chết của ta cho ngươi.

Mỗi một lần, ông chỉ mang theo mấy người ở trên thuyền Cừu Hào.

Dù cho ở thành Thiên Phong, quân đội trong tay Trương Xung cũng nhất định sẽ ít hơn nhiều so với Cừu Hào, tuyệt đối sẽ không để Cừu Hào cảm giác được có chút bất an.

Thế nhưng Ngô Mục trẻ tuổi, còn không cách nào cảm thấy đến điểm này.

Dạng hải tặc đa nghi xảo quyệt như Cừu Hào, Trương Xung có thể khống chế, Ngô Mục còn thiếu hỏa hầu.

...

Ngô Mục một lần nữa về tới trước pháo đài chính của thành Nộ Triều.

Hầu tước Kim Trác nói:

- Ngô Hầu, còn đánh không?

Ngô Mục đau khổ không thể tả.

Gã thật không ngờ, cục diện một khi tan vỡ, dĩ nhiên là sạch sành sanh như vậy.

Nguyên bản dù cho một vạn chủ lực bị diệt, nhưng quân đội của gã cùng Cừu Hào cộng lại vẫn có một vạn bảy, vẫn là gấp bốn gia tộc họ Kim.

Gã dẫn đầu đại quân tiến vào chiếm giữ lâu đài của Cừu Yêu Nhi, Cừu Hào dẫn binh tiến vào chiếm giữ lâu đài phía đông của thành Nộ Triều.

Như thế vẫn có thể tiến hành bao vây với gia tộc họ Kim.

Mà trên mặt biển tiếp tục phong toả gia tộc họ Kim.

Mặc dù không thể trực tiếp bắt thành Nộ Triều, nhưng vẫn có thể bảo trì chiến lược chủ động.

Tiếp tục, chờ nước Ngô sẽ điều động một vạn viện quân xuôi nam, lại một lần nữa tiến đánh pháo đài chính thành Nộ Triều.

Lần này không trông cậy vào bất luận kẻ nào mở thành luỹ cổng, dùng người lệnh đôi cũng phải đem thành luỹ lấy xuống.

Cho nên, một trận chiến này tuy rằng gã thua.

Nhưng không có bại.

Nhưng Cừu Hào đi lần này, quăng một vạn hai ngàn đại quân Ngô Mục tại đây.

Đương nhiên, đây vẫn gấp ba với gia tộc họ Kim.

Nhưng thì có ích lợi gì?

Quyền làm chủ trên biển mất đi rồi!

Chỉ cần Cừu Hào lui trở về đảo Thiên Phong.

Hạm đội gia tộc họ Kim nhất định sẽ lại một lần nữa đoạt lại quyền làm chủ trên biển khu vực này.

Cho đến lúc này, bị nhốt chết trong cái thành này, ngược lại là một vạn hai ngàn quân đội của Ngô Mục.


Kế tiếp phải làm sao?

Nên đi hay ở, cần phải quyết định thật nhanh.

Ngô Mục vắt hết óc.

Gã không muốn cứ như vậy rút đi.

Tuyệt đối không cam lòng!

Gã rõ ràng còn có một vạn hai ngàn đại quân.

Gã có thể phái ra bốn ngàn thủy sư đi trên mặt biển, khống chế quyền làm chủ trên vùng biển này.

Còn lại tám ngàn người, có thể chiếm lĩnh hai tòa thành nào đó thuộc khu vực Nộ Triều để tạo thành thế gọng kìm bao vây pháo đài Nộ Triều chính.

Binh lực như thế thì không đủ.

Chỉ cần không tự ý xuất kích, mới có thể chống đỡ.

Thế nhưng quân lương thì sao?

Quân lương mang tới có hạn, sẽ phải hết.

Một khi quân đội cạn lương thực, hậu quả khó lường.

Nhưng gia tộc họ Kim sẽ không có bất kỳ nguy cơ thiếu lương nào, trong pháo đài chính của ông ta không biết tích trữ bao nhiêu lương thực, ăn mấy năm cũng không vấn đề.

Muốn để nước Ngô lại một lần nữa điều động viện quân xuôi nam tiến đánh thành Nộ Triều, tối thiểu phải mất nửa tháng sau.

Lương thực của Ngô Mục có thể chống đỡ cho đến lúc này à?

Không thể!

Từ nước Ngô vận lương qua đây?

Vậy cũng phải đợi thật lâu.

Ở trong thành Nộ Triều trực tiếp mua lương thực, hay hoặc là đơn giản trực tiếp cướp bóc?

Càng thêm không được!

Đám thương nhân thành Nộ Triều đều có vũ trang hộ vệ, bây giờ nước Ngô cùng họ Kim đại chiến, bọn họ đóng chặt cửa nhà, bảo trì trung lập.

Mà một khi quân Ngô cướp lương thực của bọn họ cướp giật lương thực bọn họ, đám người kia liền sẽ lập tức đứng ở họ Kim rồi cùng nhau tấn công.

Cho đến lúc này, quân Ngô liền thực sự rơi vào biển rộng mênh mông.

Vắt hết óc, lại hoàn toàn không có ra một sách lược vẹn toàn.

Nơi này chính là địch cảnh, nơi này chính là sân nhà gia tộc họ Kim.

Hơn nữa, thủy sư gia tộc họ Kim đánh không lại hạm đội, Cừu Hào chẳng lẽ còn đánh không lại hạm đội của Ngô Mục à?

Mọi người đều là tay mơ trên biển, tám lạng nửa cân.

Một khi mất đi quyền làm chủ trên biển, Ngô Mục dù cho muốn về nước Ngô cũng là vọng tưởng.

Binh lực của gã gấp ba lần, thì có ích lợi gì?

Ở hay không ở, thoát hay không thoát.

Trong lúc nhất thời, Ngô Mục cảm thấy vô cùng đau khổ.

Thêm phía trên mấy ngày mấy đêm không có ngủ, tức khắc cảm thấy đầu cháng váng choáng váng, cả người bất tỉnh.

...

Hơn một canh giờ sau đó!

Ngô Mục yếu ớt tỉnh lại.

Ngẩng đầu nhìn lên, tức khắc gặp được mười mấy đôi mắt vô cùng lo lắng.

- Thế nào? Lại chuyện gì xảy ra?

Tướng lĩnh dưới trướng nói:

- Gia tộc họ Kim đã đưa hết bảy ngàn tù binh của chúng ta ra rồi.

Ngô Mục kinh ngạc.

Trả lại tù binh rồi, chẳng lẽ có gì đó không ổn?

Tướng lĩnh dưới trướng nói:

- Bảy ngàn người này mỗi người đều bị bỏng, bị thương rất nặng, hơn nữa đều ở phát sốt, nhất định phải vội vàng được cứu trị, bằng không toàn bộ đều có thể chết.

Ngô Mục hiểu.

Bảy ngàn tù binh, kỳ thực chính là trói buộc.

Sẽ khiến cho một vạn hai ngàn đại quân liên lụy trói buộc. mà chết Nếu như tiếp tục ở lại thành Nộ Triều, bảy ngàn tù binh bị thương sẽ chết sacg5.

- Còn nữa, lương thảo chúng ta bị đốt bảy phần rồi. - Ngô U nói.

- Cái gì? - Ngô Mục hết hồn hỏi:

- Tại sao phải như thế? Chúng ta phòng thủ lương thảo nghiêm ngặt thế kia, bốn bên đều có nước, bất cứ lúc nào có thể cứu hoả, vì sao còn có thể bị đốt cháy.

Ngô U nói:

- Gia tộc họ Kim không biết dùng một loại vũ khí gì, dính vào lương thảo chúng ta, sau đó trực tiếp gặp phải lửa ma trơi màu lục, ngay cả nước đều dội không tắt, thậm chí trực tiếp đốt cháy ở trên mặt nước.

Rõ ràng nhà dột gặp mưa suốt đêm.

Mới vừa tỉnh lại Ngô Mục, tức khắc cảm thấy ngực quặn đau một trận.

Không có phun ra máu, lại ọe ra một ngụm đàm, mang theo tơ máu.

Bây giờ cuối cùng có thể hạ quyết tâm.

- Lui binh, lui binh...

Tướng lĩnh dưới trướng hỏi:

- Lui binh, rút về nơi nào?

Ngô Mục chảy nước mắt mà đáp:

- Lui về nước Ngô.

Tướng lĩnh dưới trướng nói:

- Không lùi trở về thành Thiên Phong à? Chúng ta có thể tiêu diệt Cừu Hào, chiếm lấy đảo Thiên Phong.

Ngô Mục lắc đầu thở dài đáp:

- Đánh chẳng được thành Nộ Triều, bắt đảo Thiên Phong lại có ý nghĩa gì? Nó ở trong tay tên ác ôn Cừu Hào, so với chúng ta trong tay còn hữu dụng.

Lúc này Ngô Mục nghĩ lại.

Gã vẫn quá non!

Khai chiến thứ nhất, kỳ thực gã không có phạm sai lầm gì.

Thậm chí trúng độc kế gia tộc họ Kim, dẫn đến một vạn tinh nhuệ chôn vùi, đây cũng là tài nghệ không bằng người mà thôi, cũng chưa nói tới phạm sai lầm.

Nhưng nếu như là một chủ soái cay độc, khi một vạn tinh nhuệ huỷ diệt, sau đó cần phải liền sẽ nghĩ tới Cừu Hào sẽ giở trò xấu.

Hoặc là lập tức trấn an gã, hoặc là quyết định thật nhanh giết chết gã ngay, đoạt hạm đội của gã.

Mà không phải đến khi gia tộc họ Kim phá vỡ lớp giấy, rõ ràng ly gián gã và Cừu Hào.

- Lui binh, lui binh...

Ngô Mục rơi nước mắt đầy mặt hạ lệnh.


Ngô U bỗng nhiên nói:

- Đại soái, chúng ta có bảy ngàn tù binh bị thương, lui lại đứng dậy đặc biệt phiền phức, thậm chí sẽ ảnh hưởng tốc độ toàn bộ đại quân lên thuyền, lúc này là thời điểm yếu ớt nhất của chúng ta, gia tộc họ Kim có thể hay không bắt đầu thừa cơ tập sát?

Ngô Mục lắc đầu đáp:

- Sẽ không, sẽ không.

Sau khi trải qua sự rèn luyện của trận chiến này.

Có một số việc tối thiểu gã cũng hiểu được.

Nếu như không có bảy ngàn tù binh thì gia tộc họ Kim còn có thể có thể thừa dịp bọn họ lên tập kích.

Nhưng bảy ngàn tù binh trọng thương, họ Kim ngược lại sẽ không đánh lén.

Bởi vì phẩm đức Kim Trác quả thực rất cao.

Sau mấy canh giờ!

Ngô Mục dẫn một vạn hai ngàn đại quân ngồi mấy chục chiếc thuyền, sa sút tinh thần về phương bắc!

Hơn nữa tháng trước, gã dẫn đầu ba vạn đại quân trùng trùng điệp điệp xuôi nam, uy phong lẫm lẫm, khí thôn như hổ cỡ nào.

Cảm thấy công trạng lớn đang ở trước mắt!

Mà bây giờ, ảo não chạy trốn, như là chó chết chủ.

Ngắn ngủi nửa tháng, cảnh ngộ lại như thiên đường địa ngục thế kia.

Ngô Mục nằm ở trên boong thuyền, đau khổ đang nhìn bầu trời, nhìn ánh tà dương phía Tây.

Một trận chiến này, gã đón nhận rất nhiều kinh nghiệm giáo huấn, cũng học tập rất nhiều.

Thế nhưng...

Gã còn có cơ hội cải chính à?

Sau khi trải qua đại bại như thế, gã còn có cơ hội trở mình à?

Bệ hạ, thần thất bại, thần phụ tín nhiệm của ngài.

Thần tội đáng chết vạn lần!

Ta có bại một lần không hề gì, thậm chí hắn tiền đồ của mình cũng không cần gấp, mấu chốt là bệ hạ sẽ phải thế nào đây?

Đám cựu thần bảo thủ trong triều, sẽ vồ đến thế nào?

Đây đối với uy tín bệ hạ sẽ tổn thương thế nào đây?

Nghĩ tới đây, Ngô Mục lại một lần nữa tim đau như dao cắt.

Bệ hạ, thần tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần!

Lúc trước gặp hai lần thất bại mạnh mẽ Ngô Mục không có hộc máu.

Mà nghĩ đến Ngô vương sẽ phải chịu vả mặt thế nào, cũng không nhịn được nữa, trực tiếp ói ra một ngụm máu!

...

Trong nước Khương!

Khoảng cách Tô Nan mang cả tộc thoát đi đã tầm đi qua bảy ngày.

Ở đây cách phủ Hầu tước Trấn Viễn đã xấp xỉ một nghìn tám trăm dặm.

Suốt bảy ngày này, cả gia tộc họ Tô gần như tiến tới không ngừng, ngày đêm thần tốc mà chạy đi.

Suốt bảy ngày này, người có thể không ăn ăn no, nhưng ngựa nhất định phải ăn no.

Người có thể không nghỉ ngơi, thế nhưng ngựa lại phải nghỉ ngơi.

Ngày thứ tám!

Lúc này khoảng cách phủ Hầu tước Trấn Viễn đã hai nghìn dặm.

Nơi này cách Tây Vực, đã không đến một nghìn ba trăm dặm.

Ở bốn phương hướng chung quanh, Tô Nan đều phái ra trinh sát, kiểm tra nhất cử nhất động xung quanh hai trăm dặm bên trong.

Nhất là phía sau, càng là trinh sát thật xa..

Một khi có kẻ địch đuổi theo, trinh sát của ông sẽ lập tức chạy vội đến đây báo cáo.

Dù cho địch nhân ở phía sau bốn năm trăm dặm, Tô Nan cũng sẽ lập tức biết được.

- Chủ công, phía trước không có kẻ địch, bên trái không có kẻ địch, bên phải không có kẻ địch.

- Chủ công, phía sau cách bốn trăm dặm, không có kẻ địch!

Nghe đến mấy cái báo cáo này, sau đó Tô Nan không khỏi thở phào một cái thật dài.

Cả gia tộc họ Tô an toàn!

Bất kể là Trịnh Đà hay Thẩm Lãng, đều đã không đuổi kịp.

Kỵ binh chủ lực của Khương quốc, đại bộ phận chết ở Đại Kiếp Cung, còn lại một bộ phận ở trong tay Thẩm Lãng, lúc này vẫn còn cảnh nội Việt quốc.

Mấy ngày nữa, cả tộc họ Tô liền muốn đi vào Tây Vực.

Cuối cùng an toàn!

May mà bị sát phạt quyết đoán, tin tức chủ lực thất bại thảm hại truyền đến, sau đó chỉ chậm một đêm liền lập tức dẫn đầu toàn tộc trốn đi.

Bằng không, lúc này gia tộc họ Tô có thể đã bị mấy vạn đại quân vây khốn, diệt tộc họa đang ở trước mắt!

- Chủ công, quân đội sĩ khí đặc biệt hạ!

- Rời nhà càng xa, sĩ khí càng xuống thấp.

- Đã rất nhiều binh sĩ đoán được, chúng ta đây là muốn đào tẩu, các võ sĩ không muốn rời quê hương, ở chỗ riêng tư đều oán giận!

Đây là nhất định!

Mấy nghìn quân đội này ngay từ đầu cho rằng chẳng qua là xuất chinh bình thường, nhưng lúc này rời Việt quốc càng ngày càng xa, luôn luôn hướng phía tây đi.

Dù cho kẻ ngu si cũng có thể đoán được, gia tộc họ Tô muốn chạy trốn.

Hơn nữa không phải trốn về hướng nước Sở.

Nếu như trốn sang nước Sở thì chắc hẳn là lên bắc, không nên cứ mãi đi về phía tây.

Cho nên đây là muốn bỏ chạy sang Tây Vực.

Bỏ chạy sang nước Sở, tư quân họ Tô còn có thể tiếp nhận, cuối cùng đó cũng là quốc gia văn minh, chủ công đi trực tiếp có thể phong hầu.

Nhưng một khi đi Tây Vực, đây chính là nơi của bọn man di và hỗn loạn, có khi sau đó phải chém giết một trận, phải giành địa bàn lần nữa.

Tô Nan nhìn xa trông rộng, thế nhưng quân đội phía dưới cũng không phải như vậy.

Bọn họ mong muốn là an nhàn, muốn ở trong tòa thành vững chắc.

Tây Vực, cái địa phương quỷ quái, bọn họ không muốn đi, nơi nào cũng là kẻ ngoại tộc.

Tô Nan cất giọng thản nhiên:

- Thấy được không, đây là nhân tâm. Nhưng mà yên tâm, chỉ cần đến Tây Vực, sau đó bọn họ không có lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể vây quanh ở bên cạnh ta, ngược lại sẽ càng thêm thuần phục ta. Dù cho oán giận, cũng không đi được ngàn dặm.

Tô Trản nói:

- Thưởng cho một chút vàng đi, kích thích sĩ khí một chút.

Bất cứ lúc nào vàng dùng cũng tốt.

Tô Dong nói:

- Chúng ta đã không còn nhiều vàng nữa.

Tô Nan nói:

- Có bao nhiêu?

Vô dụng nói:

- Cũng chỉ có bốn mươi mấy vạn.

Tô Nan co rụt ánh mắt lại, ít như vậy?

Con số này kỳ thực không ít!

Nhưng vì một trận chiến này, Tô Nan bỏ ra quá nhiều vàng.

Thuê tăng binh Đại Kiếp Tự, thuê lính đánh thuê Tây Vực, hối lộ vua Khương.

Nhất là đại quân Tô Nan tiến đánh chủ thành quận Bạch Dạ, mỗi một ngày tốn hao vàng cũng là con số khổng lồ.

Huống chi, quan trọng nhất là quân lương, cho nên Tô Nan lúc trước liền số vàng lớn đổi thành lương thực trữ để trong trong phủ Hầu tước Trấn Viễn.

Mà những thứ lương thực này đại bộ phận đều mang không đi.

Trong tay Tô Nan chỉ có năm nghìn người, đi Tây Vực, sau đó không cách nào dùng võ lực mở đường, nhất định phải dùng vàng mở đường.

Người Tây Vực càng thêm thấy tiền sáng mắt so với người phương Đông.

Bốn mươi mấy lượng vàng này chả khác chi trứng chọi đá.

Nếu có nhiều vàng, Tô Nan có nắm chắc ở trong khoảng thời gian ngắn ở Tây Vực mở ra cục diện, chiếm lĩnh một mảnh địa bàn.


Hơn nữa ông và nước Thoa coi như là có quan hệ thông gia.

Tô Dong bỗng nhiên nói:

- Chủ công, cung vua Khương có vô số vàng. Arugan cướp bóc vài thập niên, tất cả vàng toàn bộ xây thành kiến trúc, nóc nhà là vàng, mặt đất cũng là vàng, đổi thành lượng vàng tối thiểu có hai trăm vạn!

Nghe những lời này, mắt Tô chợt co rụt lại.

Cung vua Khương bên trong có bao nhiêu vàng, Tô Nan so với Tô Dong càng rõ ràng hơn.

Arugan cũng là tên điên, cướp được vàng căn bản cũng không xài, toàn bộ dùng để xây hoàng cung.

Chỉ là một hoàng cung của tên man vương mà nguy nga lộng lẫy còn vượt qua vua Việt, vua Sở.

Nhưng hết lần này tới lần khác quan điểm thẩm mỹ của ông ta hết sức thô sơ ác liệt, căn bản không có bất kỳ cảm giác nghệ thuật, trực tiếp nấu vàng ra rồi quét trên tường, trên nóc nhà, trên sản!

Cho nên, một tầng bao bên ngoài hoàng cung cũng là vàng.

Thế nhưng mấy ngày nay, ông cố ý không dám nghĩ đến con số vàng này.

Bởi vì ông biết khuyết điểm của mình, quá mức tham lam.

Lòng tham một khi nổi lên liền không cách nào ức chế!

Tức khắc, Tô Nan lâm vào lựa chọn chật vật cùng dày vò.

Không, không thể đi cung vua Khương, không thể tham, bài học trước đó còn chưa đủ tàn khốc à?

Nhưng là bây giờ gia tộc họ Tô quá thiếu vàng, có số vàng ở cung vua Khương đi Tây Vực chí ít có thể rút ngắn hai ba năm thời gian phấn đấu.

Hai ba năm, quý báo dường nào?

Tô Nan ta đây đã sáu mươi tuổi, ta còn có thể có mấy năm.

Thế tử Tô Kiếm Đình có thể đã chết.

Đứa con trai xuất sắc nhất kế tiếp của ông là Tô Kiếm Trường, năm nay mới mười tám tuổi.

Ta cần phải gầy dựng nên một mảnh cơ nghiệp trong vòng mấy năm, sau đó sẽ tốn thời gian vài năm bồi dưỡng được Tô Kiếm Trường.

Thời giờ của ta rõ ràng quá cấp bách.

Ta quá cần cái này khoản tiền vàng.

Vua Khương Arugan mấy thập niên tích lũy, Khương quốc trên trăm năm cướp bóc tích lũy a.

Xấp xỉ có gần hai trăm vạn lượng vàng.

So với cả năm thuế má của Việt quốc còn nhiều hơn.

Lẽ nào cứ như vậy bỏ đi à?

Trong lúc nhất thời, Tô Nan đúng là khó có thể lựa chọn.

Lý trí nói cho hắn biết, cần phải chuyên chú trốn đi về phía tây vực, không thể là bất kỳ đồ ăn dừng lại, cho dù là hai trăm vạn lượng vàng.

Nhưng bị kích động lại để cho hắn muốn có được cái này khoản tiền vàng.

Cung vua Khương cách nơi này không đến hai trăm dặm, khoản tiền vàng hoàn toàn dễ như trở bàn tay.

Giống như một thịt mỡ ở bên môi, chẳng lẽ không ăn à?

Chuyện này tương đương với một gã đàn ông nhu cầu tràn trề, khi gã bị lưu manh truy sát, dù cho ven đường của một cô gái cực đẹp khỏa thân thì gã cũng chẳng hề có ý dừng lại.

Chỉ khi nào trốn ra được, bỏ xa đám lưu manh một đoạn đường mấy ngày đêm, lúc này bên người xuất hiện một tuyệt sắc đại mỹ nhân uống say và đang không ngừng trêu chọc thì làm sao mà người đàn ông nhịn nổi?

Tuyệt đối không thể!

- Trinh sát thì sao? Sau chúng ta có kẻ thù không?

- Chủ công, phía sau chúng ta trong vòng năm trăm dặm, cũng không có bất cứ địch nhân nào!

Tô Trản cất giọng run rẩy:

- Huynh trưởng, chém giết đi! Được cái này bút vàng, các huynh đệ cũng sẽ không oán trách, cũng sẽ không tác loạn.

Tô Dong nói:

- Chủ công, một khi được khoản tiền vàng này, chúng ta ở Tây Vực có thể đại triển quyền cước! Trong khoảng thời gian ngắn, liền có thể mở ra cục diện, có đầy đủ lượng vàng, vua nước Thoa thậm chí có thể trực tiếp sắc phong chủ công là hành tỉnh Tổng đốc.

Đây là thật.

Ở các nước Tây Vực, bất kỳ vật gì đều có thể dùng tiền mua, cho dù là chức quan.

Tô Nan chợt cắn răng nói:

- Không, không đi cung vua Khương, không nên để lỡ bất kỳ thời gian nào, việc cấp bách chính là lập tức đi Tây Vực!

Tiếp tục, Tô Nan lớn tiếng hạ lệnh:

- Nghỉ ngơi xong rồi, tiếp tục chạy đi, lên đường về phía tây, đi về phía tây!

Có lẽ là giáo huấn lần trước quá khắc sâu, Tô Nan hạ lệnh như đinh đóng cột tây tiến, không đi cung vua Khương đoạt vàng.

Nhưng có trời mới biết, hắn dưới đạo mệnh lệnh này thời điểm, gần như dùng hết tất cả lực lượng.

Cung vua Khương bên kia vô số vàng bạc, với cám dỗ của hắn so với bất luận kẻ nào cũng phải lớn hơn.

Tô Nan đã hạ lệnh.

Đám người Tô Trản cùng Tô Dong dù cho không cam tâm nữa, cũng chỉ có thể thi hành mệnh lệnh.

...

Thế nhưng!

Quân đội họ Tô lại không muốn đi, không muốn tiếp tục tây tiến nữa.

Tô Nan tức khắc giận dữ:

- Vì sao không muốn đi, lúc này mới vài ngày thôi? Đám người này đã cãi lệnh à?

Tô Dong nói:

- Rất nhiều các huynh đệ cũng biết chuyện cung vua Khương có vàng, bọn họ muốn lấy số vàng đó mang đi.

Tô Nan đi ra ngoài!

Tức khắc, mấy nghìn tư quân gia tộc họ Tô quỳ xuống chỉnh tề.

- Chủ công, phía sau vài trăm dặm cũng không có truy binh, cung vua Khương cách chúng ta cũng không đến hai trăm dặm!

- Chủ công, chúng ta biết muốn chuyển vào Tây Vực. Nhưng các huynh đệ không có gì cả trong lòng bất an, có vàng, các huynh đệ ở Tây Vực cũng có thể có ăn có uống.

- Chủ công, cung vua Khương chỉ có hai trăm dặm, mấy triệu lượng vàng đang ở trước mắt, lẽ nào chúng ta không lấy sao?

- Chủ công, khi mà được số vàng này rồi, các huynh đệ chỉ cần một phần mười thôi, còn dư lại toàn bộ nộp lên trên chủ công, để ngài phát triển đại nghiệp.

- Chủ công khai ân!

- Chủ công khai ân!

Hơn bốn ngàn tư quân, quỳ xuống chỉnh tề, thỉnh cầu Tô Nan khai ân.

Ở con số khổng lồ vàng trước mặt, ai cũng không chống đỡ nổi mê hoặc.

Tô Nan vốn là cây cân lung lay lúc này hoàn toàn nghiêng lệch.

Toàn bộ quân đội dưới trướng đều phải xin đi lấy vàng.

Lần này không lấy thứ gì thì….

Tô Nan cả giận nói:

- Các ngươi, các ngươi đó!

Tiếp đó, ông ta ra lệnh một tiếng:

- Toàn quân xuôi nam, dùng tốc độ nhanh nhất cướp giật cung vua Khương vàng, tiếp đó lập tức tây vào.

- Tuân lệnh!

- Tuân lệnh!

- Chủ công vạn tuế!

- Chủ công vạn tuế!

Mấy nghìn tư quân họ Tô nguyên bản sĩ khí hạ thấp, lúc này bỗng nhiên tăng vọt.

Tiếp đó, Tô Nan dẫn đầu năm nghìn người nhanh chóng xuôi nam, nhằm phía cung vua Khương đoạt vàng.

Rất nhiều kết quả là tất nhiên!

Nhất là nhân tính.

Cục diện quả nhiên không có ngoài Thẩm Lãng dự liệu!

Sau khi Tô Nan chạy ra khỏi tuyệt cảnh, cuối cùng lại một lần nữa vào vào địa ngục!

Cung vua Khương có vô số vàng!

Nhưng đối với họ Tô mà nói, đó chính là địa ngục!

Thẩm Lãng bày ra địa ngục thiên la địa võng!

...

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Vì vấn đề bị thiếu nên phải update lại


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui