Bốn chữ này từ miệng tú tài Nhan Hùng vừa đọc ra, rất nhiều người cười rần rần, ngay cả Kim Mộc Lan cũng không nhịn được mỉm cười, trong phút chốc giống như trăm hoa đua nở xinh đẹp động lòng người.
Nhưng sắc mặt thầy của Nhan Hùng tức khắc trở nên vô cùng khó coi.
Mà Nhan Hùng sau khi đọc xong liền hiểu được, mình bị đùa bỡn. Nhưng miệng nói như tát nước ra ngoài, không cách nào hốt vào trở lại, tức khắc tức giận đến toàn thân run, chỉ vào Thẩm Lãng nói:
- Ngươi, ngươi...
- Đúng, ngươi là đồ ngu! - Thẩm Lãng nói:
- Nhan Hùng huynh, từ nhỏ đến lớn huynh lúc nào cũng thành thật như vậy!
Nhan Hùng gần như muốn giận sôi lên, còn muốn tiến lên lý luận, tranh chấp cho đến khi ngã ngũ.
Lúc này, lão sư của gã, cựu thành chủ Huyền Vũ Trương Bá Ngôn cất giọng lạnh nhạt:
- Lui ra, còn thấy chưa đủ mất mặt à?
Tú tài Nhan Hùng thở hổn hển mà lui xuống, cảm nhận được ánh mắt tất cả mọi người nhạo báng, gã tức khắc hận đến mức muốn chui xuống lỗ.
Loại người đọc sách như tên này thích nhất là danh tiếng, biệt danh “ta là đồ ngu” này tối thiểu cũng phải ám gã đến suốt đời.
Thậm chí lúc đi thi, cũng phải chịu ảnh hưởng.
Tức khắc, Nhan Hùng tức giận nói:
- Bá Tước đại nhân, đây chính là phủ Bá Tước của ngài, Thẩm Lãng là con rể ngài, lẽ nào ngài để hắn ta nhục người trí thức, phá hoại danh tiếng họ Kim thế à?
Bá Tước Huyền Vũ cười cười, không nói gì.
Gã chỉ là một tú tài quèn, vốn không có khả năng mở miệng, chẳng qua thầy gã là cựu thành chủ Huyền Vũ. Nếu không, ngay cả tư cách tiến vào đại sảnh cũng không có. Nếu như lúc nào cũng phải trả lời câu hỏi của nhân vật nhỏ nhoi như thế thì mệt chết đi được.
Lại nói thêm, tên tú tài nhỏ Nhan Hùng công nhiên đứng ra nghi vấn hôn sự phủ Bá Tước, chưa bị Bá Tước Huyền Vũ truy cứu đã là khoan hồng độ lượng lắm rồi.
Thẩm Lãng cười:
- Này Nhan Hùng, bốn chữ kia chính là ngươi nói, nửa chữ thô tục ta vẫn chưa thốt ra miệng mà.
Thẩm Lãng lại nói:
- Còn chuyện phá hoại danh tiếng họ Kim thành Huyền Vũ, xin ngươi yên tâm. Gia tộc họ Kim của ta mạnh mẽ vô cùng, chỉ chút chuyện vặt vãnh này cũng không ảnh hưởng tiếng tăm. Họ Kim của ta được nhân tâm, bao nhiêu thế hệ Bá Tước Huyền Vũ đều được dân chúng yêu quý, trung thành với quốc quân, không phải qua những lời se sua nịnh nọt của đám người đọc sách các ngươi đâu.
Lời này vừa ra, Bá Tước Huyền Vũ có hơi kinh ngạc, rõ ràng thằng rể này đã nói ra tiếng lòng của ông.
Lúc trước, khi Thẩm Lãng nói lấy Kim Mộc Lan, thậm chí ông còn có ý muốn giết người.
Mà bây giờ cảm thấy cách làm người của Thẩm Lãng này cũng không tệ lắm, hơn nữa còn hiểu lòng ông.
Bá Tước Huyền Vũ sở dĩ khoan hồng độ lượng, là bởi vì ý muốn bảo vệ con dân thành Huyền Vũ từ tận đáy lòng. Nhưng ông cũng không phải dạng người cổ hủ, mỗi một gốc lông cũng quý, con rể ông mắng chửi người khác thì có làm sao, chỉ cần có lễ có tiết đánh người cũng không có vấn đề gì.
Mà Từ Thiên Thiên nghe được lời Thẩm Lãng xong, không khỏi kinh ngạc?
Tên mồm mép này là Thẩm Lãng sao? Lúc trước hắn chất phác cỡ nào, ngay cả một câu đầy đủ còn nói không thành.
Sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Từ, hắn lại thay đổi nhiều đến thế sao?
- Vô sỉ! - Trương Tấn lại nhịn không được làu bàu.
Lúc này mới vừa bái đường, Thẩm Lãng nhà ngươi liền luôn mồm họ Kim chúng ta, ngươi thật biết cách ôm bắp đùi, mặt là điểm yếu có biết không vậy?
Nhưng mà, lời này của Thẩm Lãng chọc tới một đại nhân vật.
Cựu thành chủ Huyền Vũ Trương Bá Ngôn, ông ta chẳng những là thầy của Nhan Hùng, hơn nữa còn là một trí thức điển hình.
Lúc trước Thẩm Lãng làm nhục Nhan Hùng, lão chỉ xem là trò chơi của đám trẻ.
Bây giờ, Thẩm Lãng luôn mồm sỉ vả người đọc sách, chính là đang tát vào mặt ông. Trương Bá Ngôn nhất định phải giáo huấn thằng nhỏ này một chút, chỉ biết mấy chữ lạ liền không coi ai ra gì.
- Thẩm học viên, xem ra ngươi cũng tinh thông với chữ lạ à? - Trương Bá Ngôn nói.
Thẩm Lãng đáp lại:
- Không dám nói tinh thông, chẳng qua là hiểu sơ.
- Chỗ ta có một chữ, nếu không phải môn đồ thân thuộc của ta đều không nhận ra, không biết Thẩm học viên có bằng lòng giải thích nghi hoặc của bọn họ không? - Trương Bá Ngôn nói.
Nghe câu này, tất cả mọi người tức khắc phấn chấn mấy trăm lần, học trò bị vả mặt, lão sư tự mình ra sân.
Trương Bá Ngôn này là ai, cựu thành chủ Huyền Vũ a, đọc nhiều sách vở, nhất là thích đi khảo sát di tích cổ. Sau khi về hưu sau lại ở trong thành mở một học đường, rất nhiều tú tài đều bái ông ta làm thầy, học vấn uyên bác cỡ nào?
Bá Tước Huyền Vũ là chủ nhân cả thành Huyền Vũ, vì sao cựu thành chủ này còn muốn đối nghịch với phủ Bá Tước vậy?
Cái này phải dính dáng đến tân chính, bắt đầu từ mười mấy năm trước, quốc quân bắt đầu từ nơi này mà thu hồi đất phong và quyền lực của những quý tộc danh tiếng.
Vị trí thành chủ Huyền Vũ lúc đó do phủ Bá Tước phái người đảm nhiệm, thường là em trai của Bá Tước Huyền Vũ.
Khoảng chừng ở mười một năm trước, phủ Bá Tước Huyền Vũ nhường ra chức thành chủ, đổi sang người do quốc quân phái đến đảm nhiệm.
Từ đó về sau, mỗi một thành chủ nhậm chức đều có một sứ mệnh, đó chính là phân rõ giới hạn, âm thầm đấu tranh cùng Bá Tước Huyền Vũ.
Thẩm Lãng cười nói:
- Nếu Trương đại nhân muốn thi với học trò, vậy học trò cũng muốn thử một chút xem sao.
Lần này Bá Tước Huyền Vũ cùng Kim Mộc Lan cũng không có ý kiến muốn ngăn cản, Thẩm Lãng vừa rồi đã đòi lại thể diện, lúc này dù cho bại bởi Trương Bá Ngôn cũng không có gì.
Trương Bá Ngôn nhân vật cỡ nào? Là đại nho nổi tiếng gần xa.
Thẩm Lãng chẳng qua ở học đường trấn trên học mấy năm đèn sách mà thôi, thua bởi lão cũng là chuyện bình thường thôi mà?
Nhìn thấy ân sư xuất đầu vì mình, tú tài Nhan Hùng tức khắc mừng rỡ, vội vàng tiến lên mài mực cho lão, mở cuộn giấy đỏ ra, cung kính dâng bút lông sói bằng hai tay.
Sau khi Trương Bá Ngôn nhận lấy, viết một chữ trên giấy.
Tất cả mọi người xông tới, Kim Mộc Lan cũng nhìn sang.
- Chữ đẹp!
- Vừa thoáng lại sâu xa, không có bản lĩnh mấy thập niên căn bản viết không nổi thế này.
Trương Bá Ngôn viết xong, mọi người ủng hộ tưng bừng.
Vị cựu thành chủ Huyền Vũ có trình độ thư pháp vô cùng khá, nét chữ cứng cáp.
Chỉ có điều, chữ lão viết chẳng ai ở đây nhận ra.
- Chữ của Trương đại nhân thiệt đẹp, mỗi một nét cọ cũng làm cho người say mê.
- Đúng vậy, không có công sức rèn luyện mấy thập niên căn bản là không viết ra được đâu.
- Nhưng mà, đây là chữ gì vậy?
- Không biết!
- Không biết!
Ở đây tất cả mọi người lắc đầu, không ai nhận ra được.
Bất kể là tú tài hay là cử nhân, kể cả Mộc Lan cùng Bá Tước đại nhân, đều không nhận ra cái chữ này.
Có người nói:
- Trương đại nhân thích khai thác nghiên cứu di tích, đây nhất định là từ nơi này lấy được văn bia thượng cổ, quả là hiếm lạ, căn bản không có trong sách, cho nên không ai nhận được cái chữ này?
Nghe lời của mọi người bàn tán, Trương Bá Ngôn thoải mái trong lòng.
Cái chữ này đúng là khi lão khai thác di tích cổ mới sao chép nội dung của một văn bia thời thượng cổ, lão đọc từ trên xuống dưới mới biết được đây là chữ gì, trong sách vở là căn bản không có.
Cho nên, trừ người từng đọc qua tấm bia kia, căn bản không ai hiểu cái chữ này.
Thẩm Lãng tiến lên nhìn thoáng qua, phát hiện hóa ra là một chữ tiểu triện.
(*) Triện thư là loại chữ tượng hình có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc; chia làm hai loại: đại triện và tiểu triện. Tiểu triện hay Tần triện là lối chữ phát triển từ Đại triện, ra đời từ khi Tần Thuỷ Hoàng thống nhất sáu nước và đề ra chính sách thống nhất văn tự.
Cái chữ này rất đơn giản, chính là chữ Dương (羊) xóa đi hai gạch ngang,dùng chữ giản thể viết ra chính là ¥.
Người Trung Quốc hiện đại rất quen thuộc với chữ này, đó là ký hiệu của nhân dân tệ, ở thế giới hiện đại đọc là "nguyên" (元).
Thế nhưng ở cổ đại, chữ này tuyệt đối không phải đọc là "nguyên" được, rõ ràng là có ý gì, nên đọc thế nào, Thẩm Lãng thực sự không biết.
Ở vương triều Đại Viêm trừ số người ít ỏi khai quật di tích cổ mới nghiên cứu chữ tiểu triện ra, những người khác căn bản là không đụng tới, vì vậy thế giới căn bản cũng không cần chữ tiểu triện làm công cụ văn tự, chẳng qua là một nhóm nhỏ mới ưa thích mà thôi.
Cho nên độ khó cái chữ này, thật là có chút nghịch thiên.
Nếu như dựa vào bản thân Thẩm Lãng, lần này chắc chắn phải thua.
Thế nhưng trong cơ thể hắn mang theo một laptop Alienware, đã hòa làm một thể với bộ não.
Mắt hắn chẳng qua là nhìn thoáng qua, lập tức liền từ trong kho số liệu phân hình đến đáp án.
Bá Tước Huyền Vũ nói:
- Thẩm Lãng, cái chữ này hết sức khó khăn, nếu như không phải đã từng tiếp xúc với văn bia thượng cổ, không phải ai cũng biết, nếu con không biết cũng không có vấn đề gì.
Tiếp đó ông lại nói:
- Cha mẹ của con không chịu đến dự bái đường, con và Mộc Lan đi bái kiến nhị lão đi.
Đây là đang tìm thể diện cho Thẩm Lãng xuống thang.
Thắng mỗi một Thẩm Lãng, Trương Bá Ngôn vốn cũng không quan tâm mấy.
Thế nhưng một chữ này lại quá khó trong mắt tất cả mọi người ở đây, vị cựu thành chủ Huyền Vũ này trong lòng khó tránh khỏi đắc ý vô cùng, hai tay chắp sau lưng, ra vẻ cô đơn trong tuyết lạnh.
Thẩm Lãng nói:
- Trương đại nhân, nếu như ta đoán không sai, ngài cũng không biết cái chữ này nên đọc thế nào đúng không? Ngài căn cứ nội dung văn bia từ trên xuống dưới nên mới biết nghĩa của nó, thế nhưng âm đọc lại không biết.
- Đúng, quả thực như thế.- Trương Bá Ngôn sửng sốt, nhưng lão vẫn tiếp tục nói:
- Nhưng biết nghĩa vẫn quan trọng hơn cách đọc, không phải sao?
Thẩm Lãng nói:
- Rõ ràng đúng lúc, học trò cũng vừa vặn biết cái chữ này nên đọc thế nào.
- Không thể nào. - Tú tài Nhan Hùng thốt lên:
- Thầy ta đã nói, thầy cũng chỉ dựa theo nội dung văn bia từ trên xuống dưới mới biết được nghĩa chữ này, cho nên cái chữ này căn bản cũng không có người biết đọc thế nào.
Thẩm Lãng đáp:
- Nếu như ta biết cái chữ này đọc thế nào, hơn nữa còn biết ý nghĩa của nó, ngươi tự tát một bạt tai được không? Bởi vì ngươi vừa rồi nói lung tung, chửi ta đần độn.
Nhan Hùng nói:
- Nếu như ngươi không biết thì sao? Có thể nhận lầm thì sao?
Thẩm Lãng nói:
- Vậy ta sẽ tự tát vào mặt.
- Được, ta cũng hứa. - Tú tài Nhan Hùng nói:
- Tất cả mọi người ở đây làm chứng.
Trương Bá Ngôn đại nhân không ngăn cản, bởi vì đối phó chính trị với phủ Bá Tước là chính xác, Thẩm Lãng tối hôm nay quá kiêu ngạo, cũng nên dạy cho hắn một bài học thích đáng mới được.
Thẩm Lãng nói:
- Cái chữ này đồng âm với chữ “nhẫn”.
- Ha ha...- Tú tài Nhan Hùng cười ha hả:
- Ngươi nói đọc là “nhẫn” liền đọc “nhẫn” sao? Ai có thể chứng minh được?
Thẩm Lãng nói tiếp:
- Mà ý nghĩa của chữ này, đồng nghĩa với thứ (*gai/đâm/châm biếm).
Vừa nghe lời này, sắc mặt cựu thành chủ Huyền Vũ Trương Bá Ngôn trong nháy mắt liền thay đổi, lộ ra ánh mắt hoàn toàn không thể tin.
Điều, điều này không thể nào tin nổi!
Gặp quỷ sao? Loại chữ này chưa hề xuất hiện, Thẩm Lãng lại cũng nhận được? Hơn nữa còn biết đọc thế nào sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...