Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Sau khi nghe nói như thế, gương mặt Bá tước Huyền Vũ chợt không khỏi chùng xuống.

Khinh người quá đáng đó!

Quốc quân vừa phát tín hiệu ra, đám chó điên không thèm đếm xỉa coi sắc mặt như thế ư?

Tướng ăn của đám người kia lại khó xem đến thế.

Bá tước Kim Trác lạnh giọng nói:

- Con gái của ta đến tột cùng phạm vào tội gì? Lại để Tuần sát sứ các hạ làm to chuyện như vậy, mang binh tới cửa?

Đã hơn trăm năm, không ai ngang nhiên mang binh đến cổng phủ Bá Tước thúc ép.

Trương Xung sẽ không làm như vậy, Tổng đốc Chúc Nhung cũng chẳng làm thế.

Bởi vì bọn họ là đại nhân vật, một khi làm vậy, liền chẳng còn đường lui.

Nhưng Lý Văn Chính không hề giống, lần này trở về từ cõi chết, gã đã hoàn toàn hóa thành một con chó điên.

Gã cho rằng đã có thánh quyến của quốc quân, còn có cái gì không dám làm?

Nghe câu hỏi của Bá tước Huyền Vũ, Lý Văn Chính cười gằn phán:

- Tội danh gì hả? Nhiễu dân tới chết!

Toàn tràng mọi người nghe xong biến sắc.

Ai cũng biết, Bá tước Huyền Vũ yêu dân nhất.

Tuy rằng toàn bộ dân chúng thành Huyền Vũ không phải là con dân của ông, thế nhưng trong thâm tâm ông vẫn đối với những dân chúng này tràn đầy thương tiếc.

Chớ đừng nói chi là những con dân ở đất phong này, Bá tước Huyền Vũ thuế má là thấp nhất.

Vào cái năm thiên tai ấy, phủ Bá Tước chẳng những không kiếm tiền, ngược lại còn bỏ tiền ra nuôi sống con dân trên đất phong.

Chính là bởi vì như thế, cô nương bên ngoài đều tính trăm phương nghìn kế muốn gả cho người đàn ông Bá Tước phủ Huyền Vũ, thậm chí có nhiều chỗ trực tiếp trốn hộ tiến vào thái ấp nhà họ Kim.

Lý Văn Chính lạnh giọng tra hỏi:

- Kim Mộc Lan, bộ hạ kỵ binh chính quy của ngươi bất chấp vương pháp, bên đường phóng ngựa, đụng bị thương mười ba kẻ bình dân, đụng chết năm. Ngươi là chủ quan của bọn họ, ngươi có chịu trách nhiệm hay không? Ta lấy tư cách Ngân y Tuần sát sứ, thay quốc quân dò xét thiên hạ, thấy chuyện thiên hạ đều căm ghét như thế, đương nhiên phải xen vào.

- Mang người bị thương cùng thi thể tới đây.

- Dẫn nhân chứng tới.

Khi Lý Văn Chính ra lệnh một tiếng, năm xác chết được đưa lên tận nơi.

Còn có tám bình dân gãy xương cũng được nâng ra.

Mấy chục nhân chứng cũng dẫn tận đây.

Một màn này nhìn rất quen mắt phải không nhỉ?

Đúng rồi!

Trên đời này chẳng có chuyện gì mới hết.

Điếu (ngư) chấp pháp! Bính từ chấp pháp. (*)

(*) Điếu ngư chấp pháp – entrapment – là một thuật ngữ trong luật hình sự chỉ hành vi của cơ quan thi hành án đã đặt bẫy, chủ động tạo ra tội trạng để kết án một người nào đó; bính từ chấp pháp - Staged crash – dàn dựng tai nạn giao thông giả vờ bị đụng xe, thông thường là dùng để bòn rút tiền bảo hiểm)

Nhóm người Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan dễ dàng nghĩ tới từ đó.

Chẳng qua thủ đoạn của đám người Lý Văn Chính độc ác, dùng chính dân thường.

Diễn trò diễn phải nguyên bộ!


Kim Mộc Lan bước khỏi hàng, nàng hỏi:

- Đội kỵ binh kia của ta đâu?

Lý Văn Chính đáp:

- Bị sở Thiên Hộ Diêm Sơn bắt lại, đang trong đại lao. Loại binh lính ngang ngược càn quấy, điên rồ như vậy, bên đường giẫm lên dân chúng vô tội, bản quan bẩm báo Thái Thú cùng Tổng đốc xong, nhất định đưa bọn họ xử tử toàn bộ.

Làm sao có thể?

Kỵ binh phủ Bá Tước cẩn thận nhất rồi.

Dù cho lúc mấy trăm kỵ binh hành quân, cũng sẽ không giẫm đạp đụng người.

Một lần kia Thẩm Lãng cố ý giả bị đụng cũng chỉ là bị một chút vết thương nhẹ mà thôi, đội ngũ tuần tra chỉ mười mấy kỵ binh, làm sao có khả năng đâm chết đụng bị thương mười mấy người?

Hiện tại đội kỵ binh tinh nhuệ dưới quyền Mộc Lan đó lại bị người bắt, giam cầm trong đại lao sở Thiên Hộ Diêm Sơn.

Toàn bộ thành Huyền Vũ có ba cái sở Thiên Hộ, sở Thiên Hộ Diêm Sơn là một trong số đó.

Chính là một thành Huyền Vũ, lại có ba cái sở Thiên Hộ, hơn nữa còn là đủ biên chế, quân đội ước chừng ba nghìn.

Nhằm vào ai? Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra.

Sở Thiên Hộ Diêm Sơn là quân đội tinh nhuệ chân chính, dứt khoát không phải cái loại như sở Thiên Hộ dân quân của Điền Hoành đâu.

- Bá tước Huyền Vũ, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực. - Lý Văn Chính nói:

- Kỵ binh dưới quyền Kim Mộc Lan phóng ngựa giẫm lên dân chúng vô tội dẫn đến tử vong, nàng lấy tư cách chủ quan có trách nhiệm đúng không nào?

- Tướng quân Kim Mộc Lan, mời ngươi theo ta đi phủ Thái Thú, làm điều tra rõ ràng chuyện này đi.

Giọng của Lý Văn Chính vang vọng khắp bầu trời đêm, trong ánh mắt tràn đầy vui sướng.

Mười mấy ngày nay gã lo lắng hoảng sợ, cuối cùng có thể báo thù.

Quá sung sướng!

Nội tâm của gã khát vọng một màn kia.

Bá tước Huyền Vũ tức giận dựng tóc gáy, dẫn đầu kỵ binh trực tiếp đi sở Thiên Hộ Diêm Sơn cướp người.

Như vậy, Tổng đốc Chúc Nhung cùng Thái Thú Trương Xung, có thể danh chính ngôn thuận dẫn binh bình rối loạn.

Mấy năm trước bá tước Đông Giang chính là chết như thế!

- Tướng quân Kim Mộc Lan, ngươi dám làm không dám chịu sao? - Lý Văn Chính nói tiếp:

- Nếu ngươi không đi nói rõ ràng, vậy cũng đừng trách sở Thiên Hộ Diêm Sơn bên kia chất vấn tra tấn ha, trong quân đám đàn ông ra tay nặng, nhỡ ra lũ kỵ binh dưới quyền ngươi có gặp chuyện bất trắc. Dù cho không chết người, nhưng mà gãy tay chân gì đó cũng là mọi người chúng ta không muốn nhìn thấy, rốt cuộc đội trưởng kỵ binh trong đó lại là một cô gái nhỉ.

Đội trưởng kỵ binh đó Thẩm Lãng gặp qua, tên gọi Kim Kiếm Nương.

Nàng từ nhỏ lớn lên ở phủ Bá Tước, là gia tướng trung thành nhất. Võ công vị Kim Kiếm Nương ấy cao phi thường, nhưng lại vô cùng thẹn thùng, mỗi lần thấy Thẩm Lãng đều có thể đỏ mặt.

Một nữ tướng rơi vào trong tay kẻ địch, nếu nghĩ cách cứu viện trễ, hậu quả liền khó nói.

Mộc Lan thật sự thương lính như con mình, huống hồ Kiếm Nương là tâm phúc của nàng, như người chị vậy.

Cho nên, nàng phải đi ra ngoài. Đi phủ Thái Thú liền đi phủ Thái Thú, chí ít mang Kiếm Nương cùng mười mấy kỵ binh phủ Bá Tước cứu ra.

Thế nhưng, Thẩm Lãng nắm tay nhỏ bé của nàng lại.

Tiếp đó, bóng dáng của hắn bước lên trước, ngăn trước mắt Mộc Lan.

Trong nháy mắt ấy, trái tim Mộc Lan thực sự muốn hòa tan.

Một người đàn ông có mạnh mẽ hay không, không phải xem võ công mạnh bao nhiêu, mà là lúc mấu chốt có nguyện ý đứng ra hay không.


......

Thẩm Lãng đi tới trước mặt Lý Văn Chính.

- Ôi chao Lý huynh, thế nào trở nên gầy gò thế kia? - Thẩm Lãng bày tỏ:

- Vì sao không thương tiếc thân thể của chính mình thế nhỉ, huynh còn trẻ như vậy, đừng làm cho cha mẹ của huynh người đầu bạc tiễn người đầu xanh ha.

Cút mẹ mày đi người đầu bạc tiễn người đầu xanh, mày đã từng nói rồi.

Lý Văn Chính cười gằn:

- Nhảy đi chỗ khác đi Thẩm Lãng! Đừng diễn trò giống một tên hề vậy, vô dụng!

Giờ khắc này, Lý Văn Chính là tràn đầy không sợ cùng cảm giác về sự ưu việt.

Thậm chí đối với Thẩm Lãng còn thương hại tràn trề.

Quả thực Thẩm Lãng nhà ngươi tài hoa hơn người, Nhưng mà không có cách nào đâu, chỗ dựa vững chắc của ngươi không xong rồi nên cho dù có tài hoa cũng vô dụng, vẫn bị nghiền chết.

Phía sau Lý Văn Chính ta đây là quốc quân, còn có chỗ dựa vững chắc nào cứng rắn hơn ư?

Lý Văn Chính đắc ý nói:

- Thẩm Lãng có một câu nói không biết ngươi có nghe qua chưa?

Thẩm Lãng đáp:

- Châu chấu đá xe, hay là lấy trứng chọi đá?

Lý Văn Chính cười nói:

- Hai câu này đều được! Cái gì quyền mưu, loại quỷ kế gì, cái gì trí gần như yêu? Chả có ích lợi gì, lực lượng tuyệt đối có thể nghiền ép tất cả âm mưu.

- Thẩm Lãng nhà ngươi là rất lợi hại, cực kỳ phi thường nhạy bén, gần như vùi lấp ta vào bước đường cùng, nhưng vậy thì sao chứ? Quốc quân tin cậy ta, ta có thánh quyến, ta thế nào cũng sẽ không chết đấy!

- Lý Văn Chính ta đây không chết, Thẩm Lãng nhà ngươi liền xui xẻo, phủ Bá tước Huyền Vũ nhà ngươi liền xui xẻo.

- Kế tiếp, ta liền ở lại thành Huyền Vũ không đi, ta sẽ dùng tận dụng hết thảy bản lĩnh đối phó các ngươi phủ Bá tước Huyền Vũ, đối phó Thẩm Lãng nhà ngươi, thẳng đến ngươi cửa nát nhà tan mới thôi!

- Thẩm Lãng, ta muốn cho ngươi biết, đắc tội Lý Văn Chính ta đây là ác mộng cả đời ngươi, ta sẽ cho ngươi xuống địa ngục đều hối hận cùng ta là địch!

Khi Lý Văn Chính nói ra những lời này, hàm răng đều đổ máu.

Chân chính nghiến răng nghiến lợi nhé.

Lúc này đây nỗi thống khổ Thẩm Lãng mang đến cho gã quá khắc cốt ghi tâm, để gã trở thành trò cười trong vòng quyền quý, hình tượng phá hủy ráo rọi.

Từ nay về sau, kế hoạch gã là danh sĩ hiền thần hủy diệt rồi.

Kế tiếp, chỉ có thể đi kế hoạch khác dưới hình thức là chó điên của quốc quân.

Thẩm Lãng nhìn con người trước mắt này, hốc mắt hãm sâu, gần như điên cuồng, nguyên bản phong độ tài tử đã chẳng thấy, chỉ còn là một con rắn độc nham hiểm.

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Thẩm Lãng bình thản đáp:

- Lý Văn Chính à, nhà ngươi chạy mau, bọn họ sẽ đến ngay lập tức đó!

Nghe Thẩm Lãng bảo xong, Lý Văn Chính không khỏi kinh ngạc, cười lạnh hỏi:

- Thẩm Lãng, ngươi lại giở trò gì đấy?

Thẩm Lãng nói:


- Ba canh giờ trước, bọn họ tiến vào quận thành Nộ Giang, đi truy tìm ở phủ Thái Thú, kết quả vồ hụt. Bọn họ bây giờ chắc đã đến thành Huyền Vũ, nhà ngươi chạy mau đi!

Lý Văn Chính run giọng nói:

- Thẩm Lãng nhà ngươi điên rồi sao? Đến tột cùng ngươi đang nói gì cơ?

Thẩm Lãng đáp:

- Lý Văn Chính, ngươi phải chết, ngươi không thấy được mặt trời ngày mai.

Lý Văn Chính ngẩn ngơ, sau đó cười ha hả nói:

- Thực buồn cười ghê đấy, ai dám giết ta? Quốc quân chẳng qua là phạt bổng một năm mà thôi, ta còn có một bí mật chưa nói cho ngươi biết, tên thái giám chuyên môn truyền chỉ đi qua nhà ta, tặng cho cha mẹ ta một khoản tiền, vừa vặn là bổng lộc ba năm của ta, ngươi biết cái ý này là sao không?

- Ý nghĩa quốc quân thưởng thức ta, ý nghĩa ngày tận thế Thẩm Lãng nhà ngươi và phủ Bá tước Huyền Vũ sắp đến.

- Hiện tại Thẩm Lãng nhà ngươi lại nói ta phải chết, rõ ràng kiểu gì hoang đường ghê? Người nào tới giết ta hả? Người nào tới giết ta đó?

- Là Thẩm Lãng nhà ngươi ư? Là phủ Bá tước Huyền Vũ à? Ta liền đứng ở chỗ này, các ngươi cũng chả dám đụng đến một cọng tóc gáy của ta.

- Ta là Việt quốc Ngân y Tuần sát sứ, ta đại biểu cho quốc quân, các ngươi dám giết ta đó chính là mưu phản đó?

- Thẩm Lãng, ta liền đứng ở chỗ này, có can đảm có bản lãnh, ngươi liền tới giết ta đi!

- Ngươi không dám, các ngươi không dám!

Mấy ngày mấy đêm chưa ngủ Lý Văn Chính, đã tiến vào một loại trạng thái cực kỳ kích động.

Thẩm Lãng nói:

- Dĩ nhiên ta không thể giết ngươi, phủ Bá tước Huyền Vũ quả thực không dám giết ngươi. Bởi vì người muốn giết ngươi là quốc quân đó.

- Ha ha ha ha... - Lý Văn Chính cười to, chỉ vào Thẩm Lãng phán:

- Ngươi bị bệnh tâm thần à? Ngươi cứ mơ tưởng hão huyền đi, quốc quân vừa nãy hạ chỉ nhé, đừng nói giết ta, ngay cả chức quan cùng công danh cũng chưa hề cướp đoạt đâu. Ngươi muốn quốc quân giết ta? Quả thực người si nói mộng, dù cho mặt trời mọc hướng tây cũng không thể!

Lý Văn Chính nói đúng.

Hiện tại gã đại biểu cho một tín hiệu, quốc quân nếu đã đặc xá gã, làm sao sau đó lại giết gã?

Đừng nói gã chưa làm gì sai, dẫu gã đã làm sai điều gì, quốc quân cũng không thể giết gã.

Bằng không, chẳng phải là tự đánh mặt của mình sao?

Lý Văn Chính đắc ý cười:

- Thẩm Lãng, ngươi có biết không, ta hiện tại liền đại biểu cho ý chí quốc quân, ngài làm sao muốn giết ta chứ? Ngươi rõ ràng vô cùng ngu xuẩn dốt nát mà.

- Đúng vậy, để quốc quân phủ định thánh chỉ của bản thân, điều này nào được? Người phàm căn bản làm không được nha. - Thẩm Lãng hờ hững bảo:

- Nhưng ta không phải là người phàm đâu, đối với bực phàm phu tục tử các ngươi đây mà nói, ta hoàn toàn giống thần nhân nhé.

- Dạng người có gương mặt đẹp trai cùng trí tuệ hợp lại như ta vầy, còn có chuyện gì là làm không được? Chớ nói chi là giết một con chó điên như ngươi.

Thẩm Lãng vuốt chòm râu chẳng hề tồn tại trên cằm hắn, nói bâng quơ:

- Mặc dù ta cách kinh đô nghìn dặm, thế nhưng nửa tháng trước ta lược thi tiểu kế, liền quyết định tử cục của ngươi rồi!

Lý Văn Chính cười to nói:

- Khoe khoang khoác lác, ăn nói lung tung. Thẩm Lãng nhà ngươi cố làm ra vẻ như thế, thật giống một tên hề đó.

Tiếp tục, gã lớn tiếng quát lên:

- Kim Mộc Lan, đi với ta một chuyến phủ Thái Thú đi, tra rõ chuyện này, bằng không liền không kịp thời gian rồi! Bây đâu, mời tiểu thư Kim Mộc Lan theo chúng ta đi một chuyến!

Mấy người võ sĩ Ngân Y tiến lên.

Nhưng mà vào lúc này!

Mấy chục kỵ sĩ áo đen rất nhanh tới.

Bọn họ một thân đen kịt, mỗi người đều mang mặt nạ, trên mặt nạ thêu một con quạ đen.

Cao thủ Hắc Thủy Đài!

Hắc Thủy Đài này chính là nanh quốc của quốc quân, trực tiếp nghe lệnh của quốc quân, không hề lệ thuộc bất luận nha môn nào.


Bọn họ chỉ thực hiện nhiệm vụ bí mật, nhiệm vụ trọng đại.

Khoảng chừng tương đương với độ khủng bố của Đông Hán cùng Cẩm Y Vệ nhà Minh cộng lại.

Lý Văn Chính kinh ngạc, chuyện gì vậy, lại muốn xuất động cao thủ đại nội Hắc Thủy Đài?

Mười mấy đại nội cao thủ trực tiếp vọt tới Lý Văn Chính, cầm đầu một tên Thiên hộ ngồi trên lưng ngựa, thản nhiên hỏi:

- Ngươi là Lý Văn Chính sao?

Lý Văn Chính đáp:

- Bản quan đúng là Ngân y Tuần sát sứ Lý Văn Chính, các vị đại nhân Hắc Thủy Đài tới thật đúng lúc, hiệp trợ ta phá án. Kỵ binh phủ Bá tước Huyền Vũ tàn ác vô lễ, xem mạng người như cỏ rác, lấy tư cách tướng lĩnh Kim Mộc Lan bụng làm dạ chịu, mời chư vị đại nhân bắt nàng.

Tiếp tục Lý Văn Chính cười gằn nói:

- Thẩm Lãng, hiện tại quốc quân phái đại nhân Hắc Thủy Đài tới. Ngươi chết đến nơi rồi, phủ Bá tước Huyền Vũ có gan chống lại quốc quân đại nội cao thủ sao? Đây tương đương với mưu phản!

Vị thiên hộ Hắc Thủy Đài kia ngó Lý Văn Chính một cái, lấy ra bức họa đối chiếu phát, nói:

- Lý Văn Chính đại nhân, ngươi hãy bảo tất cả mọi người giải tán đi!

Lý Văn Chính hân hoan đáp:

- Xong ngay.

Cao thủ đại nội Hắc Thủy Đài đều tới, những tên lính đó gã đều chả cần dùng hết.

Sau một lát, tất cả mọi người nơi đây rời đi sạch sẽ.

Chỉ còn lại Thẩm Lãng, Kim Mộc Lan, Bá tước Huyền Vũ, đám người Lý Văn Chính.

Cao thủ Hắc Thủy Đài nói:

- Bá tước Huyền Vũ, tất cả những thứ phát sinh kế tiếp, người làm như chưa thấy gì đi.

Tiếp đó, gã thản nhiên hạ lệnh:

- Bắt Lý Văn Chính mang đi, lăng trì xử tử!

Lệnh vừa hạ xuống.

Hết thảy mọi người kinh ngạc sững sờ.

Lý Văn Chính càng giống như bị sét đánh vậy, hoàn toàn phảng phất không tin được lỗ tai của mình.

Có phải tính sai rồi không?

Các ngươi chắc là lầm rồi, có phải muốn mang Thẩm Lãng đi lăng trì xử tử hay không, các ngươi đọc lầm tên đi.

Lý Văn Chính muốn điên rồi, cất giọng gào thét.

- Chư vị đại nhân Hắc Thủy Đài, các ngươi nghĩ sai rồi đi, quốc quân vừa nãy hạ chỉ ta, phạt bổng ba năm thôi.

- Ý chỉ của quốc quân làm sao có thể thay đổi xoành xoạch chứ?

Thế nhưng không người nào để ý đến lời nói của Lý Văn Chính.

Mấy vị cao thủ Hắc Thủy Đài, trực tiếp kéo gã đi, đưa vào trong 1 buồng xe lớn. Thậm chí không kịp áp giải vào kinh đô, trực tiếp sẽ phải tại trong xe lớn đây tra tấn.

Lý Văn Chính hồn phi phách tán.

Lúc này, gã ngó khuôn mặt Thẩm Lãng chẳng khác gì thấy quỷ vậy.

- Thẩm Lãng, ngươi đến tột cùng làm cái gì? Ngươi là người hay quỷ hả?

- Thẩm Lãng, ngươi đến tột cùng dùng loại quỷ kế gì? Lại để quốc quân sửa lại ý chỉ?

Đúng vậy, Thẩm Lãng đến tột cùng làm thủ đoạn gì?

Lại trở mặt như lật sách vậy, xa ở ngoài ngàn dặm lại để quốc quân sửa lại ý chỉ của mình, muốn giết chết Lý Văn Chính còn chưa tính gì, hơn nữa còn là lăng trì xử tử tàn nhẫn nhất.

- Thẩm Lãng, ngươi nói cho ta biết, nói cho ta biết đi, để ta chết cũng hiểu, chết nhắm mắt được chứ!

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba lên, ngày hôm nay đổi mới một vạn ba nghìn chữ. Lạc giọng xin hỗ trợ, xin vé tháng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui