Mấy câu ba lăng nhăng của Bản Bản khiến Trần Mặc tốn gần ba tiếng giải thích kiểu trẻ con cho Huân Nhi biết vì sao chú và dì lại đánh tới cởi cả quần áo.
Mãi cho đến 2 giờ sáng thì hắn mới dỗ cho Huân Nhi ngủ được rồi hắn cũng lịm đi luôn.
Có điều mộng đẹp không có kéo dài được lâu, khi ánh nắng mặt trời vừa theo cửa sổ chiếu vào thì bên ngoài truyền đến tiếng nhốn nha nhốn nháo khiến hắn bực tức tỉnh dậy.
Mơ mơ màng màng đi ra cửa, nhất thời hắn bị cảnh bên ngoài làm cho ngây người.
Chỉ thấy Đô-la của Gia Địch đã có tác dụng, vách tường bên ngoài tiệm cơm Cắt Tường đã được sửa xong, ngay cả dấu vết sửa chữa cũng khó nhìn ra.
Thế nhưng đó không phải là điều quan trọng, quan trọng là lúc này ở trước cửa có một đám người vây quanh, giống như là vây quanh Mít tơ Góp, một minh tinh có tiếng của 4vn khi đặt chân đến Trung Quốc vậy.
(Biên: Góp hôi lông ai đồ ngôi sao đã xịt của pho vi en )
- Ặc, chẳng lẽ có người đến cướp dâu?
Tuy đã thấy nhiều cảnh như vậy, nhưng mà thấy cảnh tượng này Trần Mặc vô cùng kinh ngạc.
Trong tầm mắt của hắn, Diệp Dung đang khoác chiếc áo ngủ, miễn cường đứng ngăn đám người nhiệt tình đó:
- Các vị, buổi trưa chúng tôi mới bắt đầu buôn bán… Cái gì, có bát cháo là được rồi sao? Cái này, chẳng lẽ chỗ các vị không có đồ ăn sao?
- Chuyện gì thế?
Trần Mặc châm một điếu thuốc rồi bước ra.
Thấy được hắn, Diệp Dung nhất thời giống như nhặt được thỏi vàng, lao như bay tới.
- Cảm ơn trời đất, tôi bị bức điên rồi đây!
Không đợi Trần Mặc mở miệng, nàng liền vội vội vàng vàng thúc giục:
- Làm cơm, làm cơm! Không phải nói j nữa, trước hết mau đi làm mấy trăm món ăn đi!
Trần Mặc lúc này mới để ý những gương mặt kia có chút quen thuộc, mơ hồ đoán ra mọi chuyện, mà kỳ thật không đợi hắn đoán thì những người này đã lên tiếng.
- Trần lão đệ, nhanh chóng nấu vài món đi…
Cơ hồ đồng thời, người đàn ông trung niên xuất hiện hôm qua đã chen lên trước:
- Đêm qua về nhà, cảm giác ăn cái gì cũng không ngon cho nên dứt khoát sáng nay đến đây để ăn!
Thoạt nhìn đám người này cũng có suy nghĩ như thế, cho nên không đợi Diệp Dung mở cửa tiệm thì bọn hắn đã chen vào quán, rất nhiều người liền hô to gọi nhỏ kêu những món ăn.
Diệp Dung cười đến mức mồm không ngậm lại được, thuận thế lôi kéo Trần Mặc thấp giọng nói:
- Tiểu Mặc Mặc, anh cứ làm món gì đắt tiền vào, hắc hắc, ngày hôm qua tôi mới mua mấy ký bào ngư.
- Ặc, Dung tỷ quả là tàn nhẫn, quả nhiên là tối độc phụ nhân tâm mà (độc nhất là lòng dạ phụ nữ).
Trần Mặc đẩy kính lên, chỉ kém giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ bội phục.
Bất quá khi hắn đeo tạp dề lên thì theo bản năng nhìn nhà hàng đối diện, do dự hỏi:
- Mà này, sáng nay Gia Địch không có cướp sinh ý với chúng ta chứ?
- Không có, đại khái là bị bá vương khí của tôi làm rung động rồi.
Hừ lạnh một tiếng, Diệp Dung khôi phục lại vẻ tươi cười sáng lạng:
- Anh làm nhanh lên, tôi đi mua thêm đồ nữa, nghe nói vây cá đang bán rẻ, tôi muốn đi kiếm mấy tấn.
- Cô tưởng mình đi mua cải trắng chắc.
Nhìn thấy bóng dáng Diệp Dung vội vàng rời đi, Trần Mặc chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi vào bếp, phân phó đám Oa Oa bắt đầu làm việc.
Về phần hắn, đương nhiên là đi đánh răng rửa mặt thay quần áo. Đúng lúc này Diệp Dung quay trở lại, nàng háo hức nói:
- Mặc Mặc, trâu nướng nguyên con kia là anh làm sẵn từ hôm qua sao?
- Ặc. . .
Nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Diệp Dung thì Trần Mặc có một loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên sau đó, Diệp Dung tươi cười nói:
- Quên chưa nói với anh, sáng nay tôi chưa kịp mua thịt cho nên đã bảo mấy người Lâm Lâm cắt thịt trâu kia để bán cho khách!
- Phụt!!
Trần Mặc đang súc miệng thiếu chút nữa bị sặc chết, hắn không buồn lau bọt kem trên miệng mà vội vàng chạy vào đại sảnh.
Nhưng lúc này mấy vị khách kia đã sớm tận sức mà ăn, có vị đã chén tới vài suất.
Thấy Trần Mặc điên cuồng chạy tới, người đàn ông trung niên kia lập tức dựng thẳng ngón cái lên, lớn tiếng khen:
- Trần lão đệ, thịt trâu này nướng quá tuyệt, tôi đã ăn ba đĩa rồi.
Lạy hồn ba đĩa, Trần Mặc nghe thế đột nhiên cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt, không nói nên lời.
Nghe được người đàn ông kia nói thế thì mấy vị khách còn lại lại nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Tài nấu nướng của Trần lão đệ thì đương nhiên là không cần phản đối, nhưng mà tôi cảm thấy thịt trâu này có chất lượng rất tốt… Nhất định giá tiền không hề rẻ đi?
Chỉ chốc lát, đông đảo thực khách đã nếm thử mùi vị thịt trâu kia liền thảo luận sôi nổi.
Trần Mặc nghe thế chỉ biết nuốt nước mắt thầm nghĩ, thịt trâu này không tốt mới là lạ!
Đó là gì? Đó là ngưu yêu tu luyện mấy trăm năm, thịt không ngon, không chất mới thật sự gặp quỷ! Nói không chút khoa trương, chỉ một mẩu thịt trâu đó thôi cũng có chứa số linh khí tính giá trị dinh dưỡng còn cao trăm lần cả loại thịt bò Kobe thượng hạng nhất.
- Chết có ý nghĩa! Chết có ý nghĩa!
Hướng về linh hồn kim giác ngưu yêu tỏ ra xót xa, Trần Mặc cũng thuận tiện cầu nguyện vài câu, thầm nghĩ lão ngưu, mày có linh thiêng muốn báo thù thì đi tìm bọn họ đi!
Có điều không đợi hắn cầu nguyện xong, Diệp Dung mặt tươi cười chạy tới, vỗ vai của hắn nói:
- Mặc Mặc, thịt trâu này anh lấy đâu ra vậy, cũng không thể lãng phí như thế, để tôi xem nào...
- Ách, cô muốn làm gì?
Trần Mặc nhìn nàng thầm nghĩ cẩn thận bị ngưu hồn đòi mạng:
- Cũng đã nướng chín rồi, không thể làm đồ ăn khác được.
- Chín thì sao? Làm tiếp một lần nữa cũng được.
Diệp Dung hiển nhiên đã tính xong:
- Ra rồi! Tối nay chúng ta sẽ làm món lẩu trâu, mì xào xương trâu, đuôi trâu hầm… Nói tóm lại là trâu mười món.
Được rồi. Nếu kim giác ngưu yêu có linh, giờ phút này nhất định sẽ rơi lệ đầy mặt, cái này kêu là "Toàn thân trâu đều là bảo bối"!
Nhưng Diệp Dung còn chưa nói xong, kế tiếp lại bồi thêm một câu:
- Đúng rồi, da trâu còn có thể làm dây lưng. Tuyệt, quá tuyệt vời!! Tiểu Mặc Mặc, về sau anh kiếm nhiều trâu thế này vào nha.
- Dở à ! Tôi đi đâu mà kiếm đây?
Trần Mặc hữu khí vô lực nhún nhún vai, ngay cả hứng thú giải thích cũng không có.
Nặc Nặc thấy vậy thì từ trong túi hắn than thở:
- Lão đại, điều này cũng dễ thôi, không phải Huân Nhi nói muốn trảm yêu trừ ma sao, về sau chúng ta cùng con bé đi làm là được, nó đánh nhau còn chúng ta thu thi thể là tốt rồi.
Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, không đợi Nặc Nặc nói hết thì tiểu Huân Nhi khoác váy ngủ màu hồng, khuôn mặt còn ngái ngủ đã xuất hiện.
Đại khái là chưa từng thấy qua tiểu cô nương như từ ngọc đúc ra thế này, toàn trường lập tức im ắng lại, mấy chục đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Vài bác gái khát cháu nội còn không nhịn được mà bàn tán:
- Thật đáng yêu quá! Thật muốn ôm về nuôi.
- Đúng rồi, tôi thiếu chút nữa đem quên đi.
Vài giây sau, đột nhiên Diệp Dung nhớ tới cái gì mà vỗ vỗ trán:
- Mặc Mặc, sáng nay lúc xuống lầu đã thấy anh cùng bé con kia đang ngủ ngáy khò khò… Tôi hỏi thật, không phải là anh bắt cóc nó đấy chứ, cái trò “mẹ mìn” là thất đức lắm đó nha…
- Tôi nhặt được, được chưa?
Tức giận trừng mắt nhìn Diệp Dung một cái, Trần Mặc nhẹ nhẹ vỗ lên tay Huân Nhi.
Vẻ mặt Diệp Dung tràn đầy hoài nghi, thầm nghĩ một tiểu loli đáng yêu như thế lại cũng có thể nhặt được thì bà đây về sau sẽ tản bộ trên phố mỗi ngày thử vận.
Tuy nghĩ như thế nhưng ngay lập tức nàng mỉm cười hướng về tiểu Huân Nhi giơ tay muốn ôm.
- Không muốn!
Huân Nhi trừng mắt liếc Diệp Dung một cái, trực tiếp xem nhẹ nụ cười của nàng, lập tức nhào vào người Trần Mặc:
- Dì này là người xấu, làm Huân Nhi mất giấc, Huân Nhi muốn ba ba ôm, ba ba làm điểm tâm cho Huân Nhi ăn nữa!
- Ơ, dì có đánh thức cháu sao?
Bị trực tiếp từ chối, tinh thần Diệp Dung không khỏi chán nản, thầm nghĩ mình gần đây bị Gia Địch kích thích, ngay cả nụ cười tât sát cũng bị giảm uy lực.
Nhưng chưa nói xong, nàng đột nhiên ngẩn ra, khó có thể tin nhìn vào Trần Mặc:
- Đợi một chút, tiểu Mặc Mặc, nó vừa nói cái gì… Ba ba?
Nhìn thấy sát khí trong mắt Diệp Dung, Trần Mặc liền đổ mồ hôi, không biết giải thích thế nào mới tốt.
Nhưng mà không đợi hắn giải thích thì Huân Nhi ở trong lòng hắn lần thứ hai hô một câu:
- Ba ba!
Trong chớp mắt, tất cả lặng ngắt như tờ, rất nhiều người đang ăn bỗng dừng lại.
Diệp Dung đột nhiên khó có thể tin run rẩy lên, nhìn bộ dáng giống như lúc nào cũng có thể bạo phát:
- Tiểu Mặc Mặc thân ái, anh không có gì muốn giải thích gì với tôi sao?
- Ặc. . . Kỳ thật rất đơn giản mà.
Trần Mặc thực biết điều lui về phía sau ba bước, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười:
- Cái gọi là ba ba này chính là ngôn ngữ địa phương vùng Tây Bắc, đại ý là tương tự với… Chậm, đánh người không được đánh vào mặt!
- Đi chết đi.
Diệp Dung ngày hôm qua còn ôn nhu nhã nhặn, lúc này hoàn toàn tiến hóa thành siêu cấp ác ma.
Toàn bộ thực khách chỉnh tề rụt đầu sát nhất có thể, thầm nghĩ buổi sáng hôm nay đã tính sai, sớm biết ăn điểm tâm cũng nguy hiểm tính mạng thế này thì đã mua trước bảo hiểm nhân thọ…
Trần Mặc rơi lệ đầy mặt nhìn lên bầu trời thầm nghĩ bản thân còn oan hơn cả Thị Mầu a.
- Chờ, chờ tôi hỏi rõ ràng rồi tiếp tục xử lý anh.
Hung hăng giẫm Trần Mặc một cước, Diệp Dung chợt ôn nhu tươi cười, xoay người hướng Huân Nhi hỏi:
- Bé à, vì sao cháu lại gọi Mặc Mặc là ba ba? Hắn thật sự là ba ba của cháu sao?
- Tôi không phải…
Trần Mặc liền cướp lời mở miệng trước, lại bị ánh mắt chằm chằm của thực khách nhìn vào nên nuốt ngược lời nói trở lại, phải biết rằng ai dám quầy rầy nhân dân đang tám chuyện thì chính là kẻ thù với nhân dân.
Tiểu Huân Nhi thật mê hoặc cắn ngón tay, chớp chớp mắt, nói:
- Ba ba chính là ba ba mà! Mẹ nói, con vừa ra đời thì ba ba đã rời đi, con còn tưởng rằng ba ba không cần Huân Nhi nữa.
- Cầm thú.
Lời nói vừa ra thì mọi người đều nhìn Trần Mặc bằng ánh mắt tức giận, hãy nhìn xem hắn cũng không có khác gì Trần Thế Mỹ.
(Biên: Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.)
Giờ khắc này, Diệp Dung đột nhiên lại không giận mà lại cười, ôn nhu chân thành nhìn Trần Mặc:
- Tiểu Mặc Mặc thân ái, thì ra anh lại có một đoạn chuyện cũ như vậy, tốt, rất tốt!
- Ông trời ơi, tám năm trước con còn học đại học cơ mà?
Trần Mặc rơi lệ đầy mặt than.
Diệp Dung ngẩn ra, cũng có chút nhíu mày, đột nhiên TIểu Huân Nhi giơ tay lên:
- Con… Con có chứng cớ.
- Chứng cớ?
Mọi người liền nhìn vào, chỉ thấy tiểu Huân Nhi lấy từ trong túi ra một bức ảnh.
Trong tấm ảnh là một người thanh niên đang mỉm cười, tuy cách ăn mặc của hắn có vẻ kỳ lạ nhưng mà khuôn mặt thanh tú lại có vài phần giống với Trần Mặc… Không, phải nói là hoàn toàn giống nhau!
- Tốt lắm! Rất tốt! Vô cùng tốt!
Đột nhiên Diệp Dung nghiến răng nghiến lợi cười rộ lên, nhìn bộ dạng giống như lúc nào cũng có thể nhào tới cắn xé.
Trần Mặc thực vô tội nhìn vào nàng, lại nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của toàn trường thì rốt cục thở dài một tiếng:
- Được rồi! Kỳ thật chuyện là như vậy... Ừm, tôi có nói qua chưa nhỉ, rằng tôi có một người anh em song sinh?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...