Chương 49:
“Sư tiền bối, trên mặt ta cũng đâu có nhiều hơn một đôi mắt hay nhiều hơn một cái mũi đâu, ngươi thật sự không cần phải nhìn tới nhìn lui như vậy.” Chu Trường Dung hơi bất đắc dĩ, dù hắn đã chuẩn bị từ trước nhưng mà bị Sư Vô Cữu nhìn chằm chằm như thế, áp lực vẫn lớn lắm đấy.
“Ngươi mà mọc dư ra thêm một cái gì đó thiệt thì ngược lại bản tọa cũng không cảm thấy ly kỳ như vậy.” Sư Vô Cữu vừa nói vừa nhìn chòng chọc vào Chu Trường Dung, muốn tìm ra cái gì đó từ trên mặt hắn.
“Ngươi thật sự không thừa dịp độ kiếp đổi cho mình một gương mặt mới hả?” Sư Vô Cữu vẫn cảm thấy không đúng, “Người bệnh một đời, chẳng lẽ dung mạo lại thay đổi nhiều như vậy sao?”
Thế nhưng sau khi nói xong lời này, Sư Vô Cữu lại cảm thấy không thể nào, Chu Trường Dung không phải người như vậy, hơn nữa việc đổi mặt lúc độ kiếp cũng cần có kỹ thuật, không cẩn thận hay không chuẩn bị tốt, mặt mũi sẽ có hình dạng rất kì lạ, nhìn không được hài hòa, ngoài ra việc này còn rất ảnh hưởng đến đạo tâm.
Bởi vậy, trừ phi là người đặc biệt để ý đến vẻ ngoài, nếu không sẽ không đổi mặt cho chính mình.
Nhưng Chu Trường Dung thay đổi thật sự rất nhiều.
Bởi vì nguyên nhân dung mạo của mình mà Sư Vô Cữu đối với bộ dáng của người khác có yêu cầu rất cao.
Lúc trước ấn tượng của hắn đối với Chu Trường Dung là vành mắt đen và chết sớm.
Nhưng bây giờ, dù với tiêu chuẩn thẩm mỹ đầy khắc khe của Sư Vô Cữu cũng phải thừa nhận Chu Trường Dung lớn lên rất được.
Nếu như nói dung mạo của Sư Vô Cữu tựa như ngọn núi tuyết ngàn năm không thể vượt qua, vậy thì Chu Trường Dung chính là ngọn núi xanh cao chót vót lẫm liệt sừng sững.
Tướng mạo của Chu Trường Dung là loại hình mà cả phái nam và phái nữ đều vô cùng tán thưởng.
Góc cạnh rõ ràng, mắt lạnh như sao, thiếu một phần thì mất uy nghiêm, thêm một phần thì quá lạnh lùng.
Đây là một gương mặt rất đẹp trai nhìn qua thì hơi sắc bén nhưng lại không đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy bị công kích.
Tuy Sư Vô Cữu không muốn thừa nhận nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Hắn đã biết Chu Trường Dung lâu như vậy rồi, kết quả đợi đến hôm nay mới biết dung mạo thật sự của Chu Trường Dung nhìn như thế nào.
Chẳng phải đã bị lừa rồi sao?
Tên nhóc lừa đảo này!
“Trên người ta từ nhỏ đã tự mang theo tử khí, cho nên khuôn mặt mới bị dằn vặt thay đổi nhiều như thế.” Chu Trường Dung kiên trì giải thích, “Người sinh bệnh nhiều năm, gương mặt so với lúc khỏe mạnh đương nhiên cũng khác đi rất nhiều.”
Ngươi nhìn thế nào mà ra khác đi rất nhiều, rõ ràng là đổi nguyên cái mặt.
Sư Vô Cữu im lặng oán thầm trong lòng.
“Nhưng mà ngay cả Sư tiền bối còn kinh ngạc như vậy, xem ra ta cũng không cần phải lo lắng bị phát hiện nữa rồi.” Chu Trường Dung suy nghĩ một chút, cười trả lời.
Chỉ riêng điểm này thôi, đúng là không cần lo lắng.
Bởi vì này trước sau vốn dĩ là hai người!
“Ngươi cứ như vậy chắc chắn mình có thể an toàn qua ải?” Sư Vô Cữu tiếp tục hỏi, “Mấy người ở trên Tiên giới kia có thể làm ra điều gì thì bản tọa không dám nói chắc, nhưng ngươi cũng đừng coi thường sức hấp dẫn của Độ Vong Kinh.”
“Sức hấp dẫn của Độ Vong Kinh có lớn hơn đi nữa cũng không sánh bằng Sổ Sinh Tử.
Nếu ta muốn che giấu bí mật càng quan trọng hơn thì trước tiên nhất định phải lộ ra một bí mật.” Chu Trường Dung nói rất rõ ràng, “Cái này có hơi liên quan đến kiến thức về tâm lý học, nghĩa là…”
“Ngừng, nói thứ bản tọa nghe hiểu dùm.” Sư Vô Cữu trực tiếp đánh gãy lời Chu Trường Dung, hắn là yêu tộc, chỉ muốn nghe thứ yêu tộc có thể hiểu.
“Đơn giản mà nói, chính là bỏ xe hộ tướng.” Chu Trường Dung giải thích ngắn gọn, “Dưới tình huống ai cũng biết ta là người nhận được biếu tặng của thánh nhân.
Nếu như ta không để lộ chút bí mật nào, chắc chắn bọn họ sẽ rất tò mò việc bên cạnh ta không những có người như Sư tiền bối ở mà còn nhận được biếu tặng đại đạo, lúc đó cái gì bọn họ cũng có thể nghĩ tới.
Nhưng nếu như chủ động bại lộ Độ Vong Kinh, bọn họ sẽ đổ tất cả các lời giải thích cho Độ Vong Kinh.”
“Chỉ như vậy?” Sư Vô Cữu luôn cảm thấy còn có âm mưu gì đó lớn hơn ở bên trong.
“Nếu nhất định phải nói.” Chu Trường Dung hơi ngạc nhiên với độ mẫn cảm của Sư Vô Cữu, nhưng mà bây giờ giữa hắn và Sư Vô Cữu đã xây dựng được bước đầu của sự tín nhiệm, ngược lại Chu Trường Dung rất nguyện ý giải thích cho Sư Vô Cữu nghe.
“Đồng thời cũng là thả con tép, bắt con tôm, ta muốn biết chuyện liên quan đến tầng trời Hoàng Tuyền.” Chu Trường Dung nghiêm túc nói, “Ta nhớ Sư tiền bối đã từng nói, tử khí trên người ta như là đến từ tầng trời Hoàng Tuyền, cho nên ta chắc chắn phải biết rõ tất cả gốc rễ của những thứ này.”
Rõ ràng hắn từ thế giới hiện đại xuyên qua, thế nhưng lúc hắn tu hành Độ Vong Kinh, tiến bộ cực kì nhanh.
Cái gì mà một ngày nhập cảnh, nửa năm Trúc Cơ, một năm Kim Đan, năm năm Nguyên Anh, đối với hắn mà nói thực sự bình thường như chuyện ăn cơm bữa.
Giống như trời sinh hắn đã thuộc lòng bộ công pháp này vậy.
Nhưng nếu tử khí trên người hắn đến từ tầng trời Hoàng Tuyền, hắn lại có được Sổ Sinh Tử, vậy rốt cuộc giữa hắn và tầng trời Hoàng Tuyền có quan hệ như thế nào?
Mà tầng trời Hoàng Tuyền quá thần bí.
Ngay cả Sư Vô Cữu cũng không biết rõ những chuyện ở tầng trời Hoàng Tuyền.
Như vậy nếu muốn biết chuyện liên quan đến tầng trời Hoàng Tuyền, cũng chỉ còn cách dò hỏi từ những người cùng là quỷ tu, hơn nữa tốt nhất là người tu hành một trong tám loại kinh mà Vô Thường Đạo Tổ cai quản sinh tử luân hồi truyền lại như hắn.
Giống như Hoan Hỉ Thiên Nữ lúc trước tu hành Niết Bàn Kinh vậy.
Nhưng tầng trời Hồng Trần quá lớn.
Đạo thống quỷ tu lại vô cùng héo tàn.
Nếu để Chu Trường Dung tìm từng người từng người một, chẳng biết phải hao phí bao nhiêu năm công sức.
So với việc hắn tự tìm người, chi bằng để người tự tìm hắn.
Chu Trường Dung chủ động để lộ công pháp, dung mạo, như vậy trong khi hắn đang hấp dẫn những tiên nhân kia thì chắc chắn cũng đang hấp dẫn những quỷ tu kia.
Bản thể chân chính của vị Hoan Hỉ Thiên Nữ nọ, hiển nhiên cũng sẽ biết được tin tức về hắn.
Lúc đó, hắn cũng dễ dàng biết được tin tức liên quan đến tầng trời Hoàng Tuyền.
“… Ngươi tự lấy mình làm mồi dụ, lẽ nào chưa bao giờ nghĩ tới lỡ đâu thất bại, lúc đó thứ đợi ngươi có thể càng thống khổ hơn so với cái chết?” Sư Vô Cữu trầm mặc một lát rồi nói, “Rõ ràng ngươi rất sợ chết.”
“Ta sợ chết, là bởi vì ta sợ ta không thể tự lựa chọn cái chết của chính mình.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện đều do ta cam tâm tình nguyện, ta muốn tin tức về tầng trời Hoàng Tuyền, vậy thì nhất định phải có trả giá.
Hơn nữa, ta hơi có dự cảm, bí mật của tầng trời Hoàng Tuyền chắc chắn có liên quan đến bát kinh đạo tổ lưu lại.” Chu Trường Dung tiếp tục nói, “Chỉ với điều này, ta chấp nhận mạo hiểm.”
Một số lúc, Sư Vô Cữu cảm thấy Chu Trường Dung thật sự rất khó tin.
Tại sao lại có người có thể dung hợp hoàn mỹ cả hai thứ sợ chết và không màng sống chết hoàn toàn tương phản nhau lại thành một như vậy chứ?
Có lẽ, đây chính điều đặc biệt ở Chu Trường Dung?
Dù sao, ngay cả mặt hắn cũng có thể đổi!
Sư Vô Cữu lại nhìn Chu Trường Dung thêm vài lần mới miễn cưỡng dời tầm mắt, cố gắng nói lảng sang chuyện khác, “Ngươi bây giờ, đại khái là tu vi thiên tiên, xem như tạm được.”
Chu Trường Dung trực tiếp vượt qua nhân tiên, địa tiên thành thiên tiên, dù đặt ở Tiên giới cũng đã khá hiếm thấy.
Người khác có thể đạt tới tu vi thiên tiên, là bởi vì tu vi thiên tiên cần xem gân cốt, ngộ tính, cơ duyên, mọi thứ cùng nhau hợp lực thúc đẩy mới được.
Còn Chu Trường Dung đạt tu vi thiên tiên, chỉ đơn giản là vì thiên đạo hạn chế tu vi cao nhất tiên nhân vừa mới phi thăng chỉ có thể đến mức tu vi thiên tiên mà thôi.
Nếu hạn mức tối đa là đại la kim tiên, Sư Vô Cữu không chút nào nghi ngờ Chu Trường việc Dung có thể đạt tới đẳng cấp đại la kim tiên.
Lẽ thường sở dĩ là lẽ thường, là bởi vì nó đặt ở trên người bình thường.
Còn Chu Trường Dung, không thể nghi ngờ hắn chính là người đánh vỡ lẽ thường.
Bên trong tầng trời Thị Phi so với những nơi khác có chút khác biệt.
Nơi này hoàn toàn lấy thực lực làm đầu, không có cái gì gọi là môn phái gia tộc cả, bởi vì dù là ma tu hay ma tộc, đều khá ích kỷ, thích hưởng lạc nhưng không thích chịu trách nhiệm.
Vì vậy, những người thực lực cao cường đã chia tầng trời Thị Phi này thành từng toà thành trì to nhỏ không đều.
Nếu thực lực mạnh, lãnh địa một toà thành có thể là cả một khu vực rộng lớn, thực lực yếu hơn, lãnh địa cũng nhỏ hơn.
Mà đa số nhóm ma tộc ma tu đều không chịu làm kẻ dưới, bởi vậy một số thành trì nhỏ thay đổi luân phiên cũng rất nhiều.
Ngoại trừ mấy tòa thành nhỏ, toàn bộ tầng trời Thị Phi đại khái được chia làm 72 toà chủ thành, người đứng đầu mỗi thành hầu như đều đã là cấp bậc ma tôn.
Trong đó khu vực rộng lớn nhất, cũng là nơi có ma khí nặng nhất là tòa thành chủ thành Cửu Tử, đứng đầu là vị tu vi chuẩn thánh giống như Sư Vô Cữu trước đây.
“Trước lúc bản tọa trở thành chuẩn thánh, thành chủ thành Cửu Tửđã đạt tu vi chuẩn thánh, kiểm soát toàn bộ tầng trời Thị Phi.
Mặc kệ các thành chủ xung quang thay đổi bao nhiêu lần, hắn vẫn không hề nhúc nhích.
Lần này, bản tọa muốn tới đó nhìn thử xem.” Thái độ Sư Vô Cữu không cho từ chối, đây là lần đầu tiên hắn đưa ra yêu cầu rõ ràng như vậy với Chu Trường Dung.
So sánh với trước kia, mỗi lần Sư Vô Cữu tìm Chu Trường Dung đòi Sổ Sinh Tử như là trẻ con vậy đó.
Chu Trường Dung suy nghĩ một chút, nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân, “Là bởi vì đến bây giờ Sư tiền bối vẫn chưa khôi phục tu vi?”
Ngoài miệng Sư Vô Cữu không nói, nhưng hắn đối với việc mình đã từng là chuẩn thánh rất đắc ý, nhắc đến không chỉ một hai lần.
Bây giờ đến tầng trời Thị Phi, ngay cả bảo khố bên người cũng đã có thể mở ra, thế nhưng tu vi lại không có dấu hiệu khôi phục.
Theo lý mà nói, tầng trời Sư Vô Cữu đặt chân càng cao, tu vi phải càng từ từ khôi phục mới đúng.
Bởi vì thân thể chuẩn thánh thân sẽ tự động thu nạp linh khí, tiến hành trị liệu cho bản thân.
Bây giờ Sư Vô Cữu lại không cảm nhận được mình có xu thế khôi phục, đương nhiên sẽ hơi sốt ruột.
Mà quy tắc đặc biệt của chuẩn thánh, muốn biết làm thế nào để khôi phục, e là chỉ có thể hỏi thăm từ người cùng là chuẩn thánh.
Bởi vậy, Sư Vô Cữu không nhịn được có chút nóng nảy.
Sư Vô Cữu nhẹ nhàng nhìn Chu Trường Dung một cái, trong mắt mang theo tia bất đắc dĩ, “Cả người ngươi thật sự toàn là ý đồ nhỉ.”
Hắn chỉ vừa mới nói có một câu, Chu Trường Dung đã biết chuyện tiếp theo rồi, cái cảm giác này không thể nói là tệ nhưng lại giống như chẳng có chuyện gì có thể gạt được Chu Trường Dung, cả người mình ở trong mắt hắn hình như một chút bí mật cũng không có.
Sư Vô Cữu tự biết mình bản lĩnh cao cường, dù bất cứ lúc nào cũng có thể đè Chu Trường Dung ra mà đánh cũng không nhịn được cảm thấy Chu Trường Dung quá giảo hoạt.
Nếu đổi thành những người phàm kia, sợ là chẳng thể nào an tâm nổi.
Ai mà chẳng có bí mật khi làm bằng hữu với người khác?
“Đối với tầng trời Thị Phi, ta không biết chút gì.” Chu Trường Dung bất đắc dĩ nói, “Ở đây, ta chỉ có thể dựa vào Sư tiền bối thôi.”
“… Lúc bản tọa tới đây đã là bảy vạn năm trước, ngươi có cảm thấy tầng trời Thị Phi này sau bảy vạn năm vẫn không hề thay đổi gì không?” Ngay cả vị trí Yêu Hoàng cũng đã thay đổi mấy bận rồi, huống hồ là ma tu thích thay đổi nhanh chóng chứ?
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu nhìn nhau không nói gì.
Cộng cả hai người bọn họ lại cũng chẳng biết gì về tầng trời Thị Phi này luôn.
Hừm, xem ra trước tiên vẫn phải tìm hiểu tin tức cái đã.
Chu Trường Dung gọi ba tỷ muội ra, mấy người các nàng tìm hiểu tin tức đã quen tay hay làm, hắn và Sư Vô Cữu tạm thời chờ một chút vậy.
Sư Vô Cữu thì không cần phải nói, vất vả lắm mới có thể không cần phải dùng ảo thuật che mặt, đương nhiên không muốn ngụy trang nữa.
Còn Chu Trường Dung, cũng vừa mới khôi phục dung mạo vốn có, vẫn còn hơi mới, không tiện che giấu.
Mà nếu cả hai người cùng đi, e là sẽ khiến không ít người chú ý, tốt nhất vẫn nên đợi một chút.
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu ở ngoài thành, đợi ba tỷ muội truyền tin tức trở về.
Chỉ là bọn hắn vẫn chưa đợi được một nén nhang, Chu Trường Dung đã nhận được lời cầu cứu từ ba tỷ muội.
“Chủ nhân, cứu mạng, chúng em bị bắt rồi.”
Nhanh vậy?
“Sư tiền bối, trước tiên ta vào xem xem.” Chu Trường Dung hơi lo lắng.
“Khoan, để bản tọa ẩn thân theo sau ngươi.” Sư Vô Cữu suy nghĩ một chút, quyết định cùng đi với Chu Trường Dung.
Hắn không thích che giấu dung mạo, nhưng ẩn thân thì không sao.
Chu Trường Dung khẽ gật đầu, xem như đồng ý.
Bọn họ đến một tòa thành gọi là thành Nam Phong, không phải một trong 72 chủ thành đứng đầu, đây chỉ là một thành nhỏ khá vắng vẻ.
Mà dù là thành nhỏ, nhưng có thể sinh hoạt trong thành thị thì ít nhất cũng phải là tu vi địa ma tương tự như tu vi địa tiên.
Cấp bậc thấp nhất giống tiên nhân là ma nhân, bởi vì thực lực thấp nhất nên thông thường sẽ tìm một địa phương hẻo lánh để tu luyện, hoặc đầu nhâp làm môn hạ cho các thế lực, đợi đến khi tu hành thành công thì mới ra ngoài.
Đây cũng vì lí do an toàn mà cân nhắc.
Ở hạ giới thì vẫn còn tồn tại một số ràng buộc của đạo đức và pháp luật, nhưng đã đến thượng giới thì phải dựa vào thực lực.
Trước cửa thành Nam Phong có hai, ba thủ vệ, không sai biệt lắm đã là tu vi ma tu, nhưng mà ngược lại vũ khí trong tay bọn họ lại đậm đặc ma khí, không phải ma khí tầm thường.
Lúc Chu Trường Dung ở hạ giới, dầu gì cũng là đại năng, song sau khi phi thăng, tu vi so với loại kém cỏi nhất vẫn chỉ giỏi hơn chút chút, đương nhiên vẫn có chênh lệch.
Cũng may Chu Trường Dung đã nhanh chóng điều tiết tâm tình, thay đổi phương thức hành động.
“Ngươi từ đâu tới đây?” Thủ vệ canh cửa không vì Chu Trường Dung lớn lên đẹp trai mà để hắn đi vào, ngược lại, sau khi nhìn thấy Chu Trường Dung lớn lên không tệ nhưng thực lực không mạnh mà nổi lên một số tâm tư.
Nếu sau lưng người này không có bối cảnh gì, vậy thì có thể trói hắn lại đưa đến chỗ thành chủ cũng được đấy, biết đâu còn kiếm được chút tiền thưởng.
“Hừ, liên quan gì đến các ngươi?” Chu Trường Dung nhìn hai thủ vệ, sắc mặt vô cùng tệ, ghét bỏ nhìn bọn họ vài lần, “Cút khỏi mắt bổn thiếu gia ngay, bớt chặn đường đi, nếu các ngươi dám làm hại bổn thiếu gia rồi bị những thị vệ kia bắt lại, lúc đó bổn thiếu gia sẽ tìm thành chủ của các ngươi nói cho rõ ràng một chút đấy.”
Hai thủ vệ kia nghe thấy lời này, nhất thời chần chờ.
Người này hình như không giống người dễ chọc đâu ha.
Nhưng bọn họ cũng không dễ đuổi như vậy đâu.
“Xin lỗi, vị thiếu gia này, thành chúng ta có quy định, người mới vào thành nhất định phải được sắp xếp kiểm tra.” Một thủ vệ tu vi cao hơn hơi chắp tay nói với Chu Trường Dung, chỉ là giọng điều vẫn rất cứng rắn.
“Bổn thiếu gia từ chủ thành tới, ngươi nghĩ ta muốn đến cái loại nông thôn như này lắm chắc?” Chu Trường Dung không hề rụt rè, “Còn vì sao tới hả, chỉ là tùy tiện đi dạo thôi, mỗi ngày ăn thịt cá nhiều rồi, ngẫu nhiên muốn ăn chút cháo đạm bạc?”
Chu Trường Dung vốn đã đẹp trai rồi, bây giờ còn thêm vào giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng như vậy, nhìn kiểu gì cũng không giống như người dễ chọc.
“Sư tiền bối, phiền ngài đến gần hơn chút, toả ra khí thế trợ uy cho ta.” Chu Trường Dung dùng thần thức truyền âm.
Sư Vô Cữu ở bên cạnh rất hào hứng xem, cũng không ngại giúp một tay.
Đột nhiên, Sư Vô Cữu nổi lên chút ý xấu, cả người gần như dán sát lên lưng Chu Trường Dung.
Rõ ràng cảm nhận được, cơ thể Chu Trường Dung lập tức cứng đờ.
Ha ha.
Sư Vô Cữu rất thoả mãn đối với hiệu quả trò đùa bất ngờ của mình.
Chu Trường Dung nhìn như cái gì cũng biết, nhưng trên thực tế chỉ là tên nhóc mới sống được mấy chục năm thôi, còn không bằng số lẻ của mình nữa.
Chu Trường Dung thật sự đã bị Sư Vô Cữu dọa sợ.
Cái tư thế này của hắn, giống như là bị Sư Vô Cữu trực tiếp ôm lấy vậy.
May là chiều cao giữa hắn và Sư Vô Cữu không chênh lệch mấy, nếu không tính tới búi tóc của Sư Vô Cữu thì nhìn qua mình vẫn cao hơn một chút.
Nhưng Chu Trường Dung rất thức thời không nhắc đến chuyện này, nói nói, coi chừng Sư Vô Cữu thẹn quá hóa giận trực tiếp chặt một đoạn chân của hắn luôn ấy chứ.
Mà Sư Vô Cữu đùa dai thì đùa dai, chứ hỗ trợ thì vẫn hỗ trợ.
Chu Trường Dung có cảm giác khí thế trên người mình đang không ngừng tăng lên.
Sư Vô Cữu vốn là yêu tộc, yêu ma từ xưa không tách riêng, khác biệt khí thế giữa yêu khí và ma khí không nhiều, người bình thường chắc chắn không phân biệt được.
Hai tên thủ vệ vừa nãy còn có chút vênh váo tự đắc, bây giờ cảm nhận được khí trên người Chu Trường Dung nhất thời cả kinh, lúc này lập tức quỳ xuống dập đầu lạy lục xin lỗi.
“Là tiểu nhân có mắt không tròng, kính xin ngài ma quân không lấy làm phiền lòng.”
Bọn họ dập đầu lạy đến sứt đầu đổ máu, rất cố gắng.
Dù sao đây cũng là lãnh địa của tập thể ma tộc, đối với nhóm tu vi phía dưới mà nói chính là bốn bề nguy cơ.
Dập sứt đầu đổ máu so với trực tiếp mất mạng vẫn tốt hơn nhiều.
“Nếu có người tới tìm ta, không được nói đã gặp qua ta.” Chu Trường Dung lạnh lùng nhìn bọn họ dập đầu rất lâu mới cho bọn họ đứng lên, “Nếu còn có lần sau, bổn thiếu gia sẽ khoét con mắt các ngươi ra trước.”
“Vâng vâng vâng.”
Hai thủ vệ vô cùng cung kính để Chu Trường Dung đi.
Một đại ma đầu như vậy tự nhiên chạy đến thành nhỏ của bọn họ chơi cái gì chứ?
“Giả bộ giống dữ.” Sư Vô Cữu ở bên cạnh nhỏ giọng nói, “Xem ra loại chuyện cáo mượn oai hùm như vậy trước đây ngươi làm cũng không ít ha.”
“Trước đây làm không nhiều.” Chu Trường Dung thành thật trả lời.
“A, bản tọa không tin.” Nhìn bộ dáng quen cửa quen nẻo của hắn, chắc chắn đã lừa gạt rất nhiều lần.
Chu Trường Dung không thể làm gì khác hơn ngoài bất đắc dĩ sờ mũi một cái.
Hắn nói thật.
Hắn có thể mô phỏng giống thật như vậy, nói ra thì cũng nhờ diễn lại từ vật mẫu Sư Vô Cữu mà có.
Chỉ cần nhớ lại thái độ của Sư Vô Cữu khi đối mặt với những tu sĩ bình thường kia, sau đó diễn lố thêm hai phần nữa, vậy thì không sai biệt lắm chính là bộ dáng của mình hồi nãy.
Nhưng mà loại lời nói thật như thế tốt nhất không nên nói lung tung.
Đi vào thành Nam Phong, Chu Trường Dung mới xem như thật sự cảm nhận được sự khác biệt giữa tầng trời Thị Phi so với tầng trời Hồng Trần.
Ở bên trong tầng trời Hồng Trần, các loại cửa hàng san sát nối tiếp nhau, một vài vật dụng sinh hoạt hằng ngày thông thường đều có thể mua được, hơn nữa còn khá trật tự và quy luật.
Thế nhưng ở bên trong loại thành thị nhỏ này, lại hoàn toàn không thể nhìn thấy cảnh tượng phồn vinh náo nhiệt như vậy.
Đường trong thành nhìn qua tương đối chật hẹp, xung quanh cũng không có chỗ nào nhìn ra dáng nhà ở.
Những người đi trên đường kia, có ma tu, có ma tộc, hầu như đều rất vội vã, chỉ như người qua đường, không có dấu hiệu đừng chân ở lại.
Ngược lại ở đây cũng có không ít người bắt đầu đánh nhau, cũng may xung quanh có bố trí trận pháp che giấu, nếu không còn có thể nhìn thấy cảnh máu me bay đầy trời.
Đương nhiên, dưới tình huống như vậy, muốn mở cửa hàng sợ là khó càng thêm khó, ven đường cũng chỉ có mấy ma đầu túm năm tụm ba mua đồ mang đi thôi, hơn nữa đồ mang đi đa số đều là vật sống.
“Thành thị nhỏ ở tầng trời Thị Phi chính là như vậy.” Giọng nói Sư Vô Cữu mang chút vẻ xem thường, “Chỉ có ở bên trong chủ thành, bởi vì thành chủ chiếm quyền uy tuyệt đối, người ở đó mới dựa theo ý của thành chủ mà sinh hoạt.
Còn nếu là loại thành chủ uy tín không cao, đương nhiên sẽ là cảnh tượng vô cùng hoang vu.”
Muốn mở cửa hàng ở đây? Hàng và vật của ngươi vốn dĩ chẳng thể vận tới.
Muốn làm ăn? Người ở đây vừa nhìn đã muốn cướp.
Có công sức đánh với mấy tên này, còn không bằng đi chỗ khác làm ăn cho rồi.
Bởi vậy, những thành thị nhỏ gần như không thể giữ nổi người.
Có thể làm thành chủ của loại thành thị nhỏ như vậy, thường thì thực lực cũng ở mức trung bình.
Người có chút tham vọng đối với tương lai, chắc chắn sẽ không ở lại một nơi như thế mãi.
Chu Trường Dung gật gật đầu, biểu thị có thể hiểu.
Liên tưởng một chút, ở đây giống như là kiểu nông thôn tập thể hoàn toàn không được kết nối điện ở kiếp trước vậy, muốn phát triển kinh tế ở một nơi như thế, khó càng thêm khó.
Rất nhanh, Chu Trường Dung đã đi đến chỗ ba tỷ muội để lại tin tức, đi một đường thẳng là đến phía trước phủ thành của thành Nam Phong.
“Đi thêm một bước nữa là chết!”
Hiển nhiên, hắn cũng bị vô số thủ vệ cản lại.
Chu Trường Dung hơi sửng sốt.
Chuyện này…
Sao ba tỷ muội lại đến phủ thành chủ?
Tìm hiểu tin tức cũng đâu đến nỗi đến phủ thành chủ của người ta chứ.
Rất nhanh, Chu Trường Dung đã phản ứng lại.
Đồ ngu!
Chu Trường Dung hận không thể tự đấm cho mình một phát.
Hắn đã coi đây là điều hiển nhiên.
Khi còn sống ba tỷ muội là người phàm, bây giờ dù tu vi mình tăng mạnh, thực lực ba người cũng chỉ tương đương với tu sĩ kỳ Nguyên Anh ở hạ giới mà thôi.
Nhưng mà đối với nhóm ma tu ở tầng trời Thị Phi mà nói, sao bọn họ có thể để ý đến tu vi của ba tỷ muội thế nào? Bọn họ chỉ cần biết, ba tỷ muội này không phải ma tu, mà là người phàm, vậy là được rồi.
Người phàm, ở loại thành thị nhỏ như vậy đã là loại đồ vật vô cùng quý giá, sau khi phát hiện sao có thể không nhanh chóng bắt lấy dâng lên phủ thành chủ chứ?
“Là ta nhất thời không suy nghĩ thấu đáo.” Chu Trường Dung là người có lỗi sẽ nhận, đột nhiên đổi sang một thế giới khác, trong phút chốc Chu Trường Dung không thể xoay chuyển tư duy kịp cũng có thể thông cảm, chỉ là ngược lại hại ba tỷ muội.
“Sư tiền bối, xem ra chúng ta phải xông vào phủ thành chủ của người này một lần rồi.” Sau khi Chu Trường Dung suy nghĩ, quyết định dùng sức mạnh đi vào.
Ở một nơi như thế này, thực lực chính là tất cả.
Thất bại của ba tỷ muội là điều hiển nhiên khi mà hắn vẫn cho rằng có thể dùng cách làm việc như ở giới Tu Chân trước đây.
Cũng may bây giờ tỉnh ngộ không chậm, chỉ cần thành chủ ở đây đánh không lại Sư Vô Cữu, mọi chuyện đều dễ.
“Được.” Sư Vô Cữu sảng khoái đáp ứng, một chút yêu cầu cũng không có.
Tốt xấu gì cũng là mấy tay cao thủ chơi mạt chược cố định với hắn, không thể để cho người khác bắt trói như vậy được.
“Lúc nào động thủ?” Sư Vô Cữu nóng lòng muốn thử.
“Không cần gấp gáp như vậy.” Chu Trường Dung không ngờ Sư Vô Cữu lại đáp ứng nhanh như vậy, nhưng mà cái này không gấp, hơi suy nghĩ một chút rồi nói, “Ba tỷ muội vốn đã chết, chỉ cần Sổ Sinh Tử còn, các nàng sẽ không thể chết nữa.
Chẳng bằng chờ một chút xem sao, ba người rất thông minh, đợi sau khi phát hiện ra chỗ này là phủ thành chủ, nói không chừng sẽ tìm được không ít tin tức.”
“Được rồi.” Sư Vô Cữu hơi tiếc nuối.
Lúc trước hắn ở Lệ Cư đánh nhau với mấy tiểu tiên tôn kia, đánh vẫn có chút buồn bực, vừa lúc có thể xả ra một chút ở đây!
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Quy tắc làm tròn, xem như ôm nha.
Quả nhiên sau khi khôi phục dung mạo, tiến triển nhanh hơn nhiều he, ha ha ha.
Chu Trường Dung: …
Sư Vô Cữu: …
Độc giả: … Ngươi thấy vui là được rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...