Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu


Chương 45:
Thật sự không nghĩ tới, lại xuất hiện một tên yêu tộc tới đây phá hắn.
Nội tâm Sư Vô Cữu đã tức đến mức hận không thể trực tiếp nhổ trụi lông con hồ ly ngu xuẩn này một trận, nhưng nghĩ đến chuyện cùng là đồng tộc trong yêu tộc, hơn nữa còn là con dân của mình thì chỉ có thể yên lặng bất lực nuốt xuống một ngụm máu này.
Huống chi, nếu thực sự không được, kết quả sau khi mình lộ diện ra ngoài bánh bại mấy tên này thì nhiều nhất chính là những ngày tháng sau này sẽ hơi phiền phức một chút, thỉnh thoảng còn phải chơi trò đuổi gϊếŧ.
"Danh dự yêu tộc, chỉ với một con hồ ly lông tạp như ngươi e rằng không gánh nổi đâu." Một khi Sư Vô Cữu đã mặc kệ vách ngăn giữa đồng tộc xuống, miệng lưỡi sẽ vô cùng ác, "Nếu các ngươi có bản lĩnh, vậy thì mau bắt ta ra đi, còn không có bản lĩnh thì dù bản...!bổn yêu có muốn đổi trắng thay đen, các ngươi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi."
"Ngươi!"
Lời nói thực sự rất ngông cuồng, lại có thể thoải mái đâm sâu vào trong tim của nhóm tiên quân tiên tôn ở bên ngoài.
Nếu bọn họ không để phân thần đến đây, nào có phải chịu nhiều nhục nhã như vậy?
Bầu không khí trên sân nhất thời trở nên vô cùng khẩn trương.
Trầm mặc nhanh chóng lan tràn ra xung quanh.
Đám người Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đứng dưới áp lực như vậy, mồ hôi tuông đầm đìa.
Bọn họ chỉ cảm thấy hô hấp trở nên vô cùng khó khăn, bảo kiếm bản mệnh trên người cũng bắt đầu run rẩy, tựa như vô lực đối kháng với loại áp lực như vậy vậy.
Bỗng nhiên, cơ thể được thả lỏng.
"Các ngươi rút lui trước đi." Vào đúng lúc này, trong đầu Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đột nhiên xuất hiện giọng nói của Sư Vô Cữu.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm lập tức hiểu ý, hắn đưa mắt nhìn mấy người quanh mình, bao gồm cả những tiên nhân kia, hình như không có ai nghe được giọng nói của Sư Vô Cữu.
Bởi vậy có thể thấy, bản lĩnh Sư Vô Cữu, e là vượt xa những tiên nhân này.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm không dám nghĩ nhiều thêm nữa.
Bọn họ ở đây chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể rước thêm phiền phức, vô duyên vô cớ nộp mạng mà thôi.
Bây giờ người ta nguyện ý nhắc tỉnh một câu, đều nhờ vào mặt mũi của Chu Trường Dung.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm rất biết điều, ngay lập tức ra quyết định rời đi.

Trình độ đấu pháp của các thượng tiên ở mức quá cao siêu, hắn muốn nhìn cũng không nhìn ra được gì, cần gì phải tiếp tục ở lại? Hơn nữa, hắn vừa mới được ăn một trái đào, hên là luyện hóa nhanh, nếu không sợ là bây giờ cũng đã bị hoài nghi.
Vì vậy, Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đưa mắt ra hiệu cho mấy người Lôi Đình đạo quân, biểu hiện mình phải đi.

Mấy người Lôi Đình đạo quân càng xem càng cảm thấy họ càng phải rời đi, không đi lúc này thì đợi tới khi nào? Mắt thấy bọn họ sắp động thủ, lúc đó mấy người bọn họ mới gọi là ao cá nhỏ bị vạ lây, sợ là ngay cả chút xíu hài cốt cũng không cứu được!
Nghĩ vậy, mấy người ngay lập tức hướng về phía nhóm mấy tiên quân tiên tôn dập đầu nói, "Chư vị thượng tiên, chúng ta xin phép cáo từ."
Nhóm tiên quân tiên tôn hoàn toàn không đặt chút tâm tư nào trên mấy tên tu sĩ phàm tục này, chỉ tùy ý phất tay một cái, ra hiệu bọn họ nhanh rời đi.
Bọn người Vương Thất Thập Ngũ Kiếm vừa ra khỏi cửa Lệ Cư, nhanh chóng dùng toàn lực, gia tăng tốc độ rời khỏi chỗ này.
Đừng nói là Lệ Cư, dù là nơi cách ngọn núi này ngàn dặm, bọn họ cũng không dám tới gần.
Ra ngoài, bọn họ lập tức bố trí các loại trận pháp, phòng ngừa những tu sĩ khác tới gần.

Còn các tiên nhân ở bên trong, đấy không phải việc bọn họ có thể bận tâm, có thể ngăn cản những tu sĩ khác muốn tìm chết là được rồi.
Đợi đến khi bố trí xong các loại trận pháp, mấy người liếc mắt nhìn nhau, gần như đều mất hết sức lực.
"Sau này nếu lại có thêm loại chuyện như trạch cũ xuất hiện, ông đây sẽ không nhúng tay vào nữa." Bây giờ Lôi Đình đạo quân mới phát hiện hai chân mình đã muốn mềm nhũn hết rồi.
Hắn tung hoành Tu Chân giới nhiều năm, đây chính là lần đầu tiên cảm nhận được loại cảm giác bất lực như vậy.
Trước đây khi chưa tiếp xúc với tiên nhân trên Tiên giới, hắn cảm thấy Tiên giới rất tốt, bây giờ xem như mộng đẹp đã triệt để bị dập tắt.
Mà cũng tốt, ít nhất có thể sớm biết Tiên giới có hình dáng như thế nào.

Miễn cho sau này ngu ngốc phi thăng, dễ bị lừa gạt, vận may thấp một chút, nói không chừng ngay cả mạng cũng bay theo.
Nhọc nhằn khổ sở tu hành hơn nghìn năm, để rồi cuối cùng sau khi phi thăng bị người ta bẫy chết, sợ là dù có đầu thai sống lại cũng không thể quên được nỗi hận này.
"Ta cũng phải trở về nhắc nhở tông môn một chút, sau này vẫn nên bớt giao lưu với Tiên giới hơn thôi." Một tu sĩ khác lòng vẫn còn sợ hãi nói, "Tầng trời Hồng Trần tách riêng Tu Chân giới và Tiên giới ra, cũng là vì tốt cho tu sĩ chúng ta."
Nếu không, sợ là ngay cả một ngụm canh những tiên nhân này cũng không muốn để cho bọn họ uống.
"Đúng vậy, đúng vậy."

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm trầm mặc không nói.
Trong khoảng thời gian hắn gặp phải này, thứ hắn có thể nhìn thấy so với nửa đời trước gộp lại còn nhiều hơn, cũng giúp hắn trưởng thành hơn rất nhiều.
Nếu hắn biết trước ở trạch cũ thánh nhân sẽ xuất hiện loại chuyện như vậy, có lẽ hắn vẫn sẽ cố chấp thò một chân vào, học thêm kiến thức.
Chỉ là lời như vậy, không thể nói với mấy người Lôi Đình đạo quân.
"Các hạ quá tự cao tự đại." Sắc mặt mấy tiên nhân rất khó coi, bọn họ bị người ta dẫm lên chân đau, lúc này đã hơi không nhịn được.
Nếu cứ giằng co như vậy mãi, chuyến này của bọn họ coi như không.
Đã như vậy, cũng không phải liều mạng, từ bản thể bên kia dùng chút bí pháp, gia tăng tu vi trong khoảng thời gian ngắn.

Dù sẽ lập tức bị thiên đạo bài trừ ra khỏi vùng thế giới này, nhưng chỉ cần chút chớp mắt như vậy thôi cũng đã đủ để bọn họ lôi cái tên ẩn thân bên trong thân đào ra rồi, bắt hắn đến Tiên giới sau đó từ từ thẩm vấn sau!
Chỉ là nếu vậy, chắc chắn bản thể của bọn họ cũng phải chịu phản phệ, bởi vậy nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không làm như vậy.
"Người có bản lĩnh, đương nhiên có thể tự tin." Sư Vô Cữu cây ngay không sợ chết đứng nói, một xíu cũng không sợ.

Mấy tên nhân tộc quyền cao chức trọng này đó, trước đây hắn đã đánh không biết bao nhiêu lần rồi.

Hắn càng biểu hiện ra vẻ cao thâm khó dò không sợ chết, mấy tên này sẽ càng sợ hãi.
Nếu ngươi khách khí lịch sự, bọn họ sẽ động tay động chân.
Nếu ngươi biểu hiện càng hung hăng, bọn họ cũng chỉ có thể hung hăng hơn ngươi, đây ngược lại là một chuyện tốt.
Đôi lúc Chu Trường Dung thường hay hoài nghi, đầu óc Sư Vô Cữu như vậy sao có thể đảm đương nổi chức vụ Yêu Hoàng, sao nhiều năm như vậy rồi mà không một ai phát hiện ra manh mối?
Thật ra đáp án rất đơn giản.
Bởi vì Sư Vô Cữu biểu hiện càng trực tiếp, càng đơn giản, ở trong mắt người khác thì lại càng có vẻ cao thâm khó dò, họ sẽ càng kiêng kỵ hắn.
Tiếc là Chu Trường Dung không phải người chơi hệ lòng vòng này, nếu không Sư Vô Cữu hoàn toàn có thể đùa giỡn với Chu Trường Dung trong lòng bàn tay.
"Xem ra vị đạo hữu này đã nhận được biếu tặng từ thánh nhân rồi." Trên mặt nữ nhân cửu vĩ hồ mang ý cười, chân lại từng bước từng bước đi về hướng cây đào, mà trông như chẳng có chút hành động nào.
Cửu vĩ hồ từ khi sinh ra đã tự mang sẵn thiên phú, đó chính là thứ giúp nàng tung hoành khắp nơi.
Giống như bây giờ vậy, nữ tử cửu vĩ hồ vừa tiếp lời Sư Vô Cữu, vừa thử dùng đồng thuật quan sát cây đào, ý đồ tìm ra chỗ Sư Vô Cữu ẩn thân.
[đồng thuật: một loại kỹ năng bẩm sinh về mắt, ai xem Naruto thì sẽ hiểu rõ hơn như là mấy loại mắt như rinnegan, byakugan, sharingan này kia.]
Nếu như có thể chạm lấy tầm mắt của Sư Vô Cữu, nàng tự tin có thể lôi Sư Vô Cữu từ bên trong ra ngoài!
Tộc cửu vĩ hồ trước đây, cũng đã từng là Yêu Hoàng! Chỉ là bởi vì hồ tộc từ trước đến giờ vốn đa tình, lại không câu nệ chủng tộc mà thông hôn với rất nhiều yêu tộc, nhân tộc khác, bởi vậy mới đánh mất đi nguồn huyết thống bẩm sinh thuần túy nhất, sau này dù sinh ra từ trong dòng dõi hồ tộc cao quý thì nói chung huyết thống vẫn là pha loảng.
Tộc cửu vĩ hồ bây giờ, đã không sánh được với thế hệ cường thịnh lúc trước.
Trong trí nhớ của Sư Vô Cữu, hồ tộc đã dần dần sa sút, bây giờ nhìn thấy nữ hồ dùng đồng thuật thành bộ dạng này, đoán cũng có thể đoán được hồ tộc đã biến thành cái dạng nào rồi.
Trong lúc Sư Vô Cữu suy nghĩ, hai mắt cũng từ từ đổi sang màu xanh, cũng sử dụng đồng thuật yêu tộc tương tự.
Chỗ kinh khủng của đồng thuật yêu tộc là dù mặt không đối mặt, nhưng chỉ cần tầm mắt đối nhau thì cũng đã có thể cách không bắt giữ con mồi.

Nhưng yêu tộc có thiên phú cỡ đó rất hiếm thấy, thông thường chỉ có hậu duệ của yêu tộc đỉnh cấp mới có thể xuất hiện hiện tượng như vậy.
Nữ tử cửu vĩ hồ này đã là người có thiên phú cao nhất, huyết thống thuần túy nhất trong hồ tộc những năm gần đây.
Vì vậy quy định của hồ tộc đối với nàng rất ít, còn đối với tu vi của nàng lại hết sức yên tâm, để nàng đi tới nhân tộc chơi đùa cũng không lo lắng.

Dù sao người có thể đánh bại nữ hồ không nhiều, hơn nữa bên người nữ hồ có đồng thuật, dù có gặp phải nhiều tiên tôn thì cũng có thể sử dụng đồng thuật tìm cho chính mình một cơ hội đào tẩu.
Cuộc sống nữ hồ từ trước đến giờ đều rất thuận buồm xuôi gió.
Nhóm tiên quân tiên tôn biết bản lĩnh nàng, lúc này cũng đã ngầm hiểu trong lòng, cùng giúp nữ hồ xác định vị trí của Sư Vô Cữu, bám riết lấy Sư Vô Cữu nói chuyện.
"Vị đạo hữu này, biếu tặng Thần Tàng thánh nhân để lại, không nói đến bọn ta, trong cửu thiên thập giới này chẳng biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm? Dù ngươi có thể che giấu nhất thời, thì sao có thể giấu giếm một đời? Bọn ta cũng không phải phường thích cướp bóc, chỉ cầu có thể nhìn qua thứ thánh nhân để lại thôi.

Nếu ngươi muốn cái gì khác, ta cũng có thể trao đổi với ngươi."
Tiên tôn nói ra những lời này chính là tên giàu có nhất trong đám người, đương nhiên có bản lĩnh nói chuyện.

"Tu vi tiên nhân càng tăng cao, ngoại vật có thể sử dụng sẽ càng ít ỏi.

Nếu tình cờ xuất hiện, sẽ có vô số tiên nhân xuất hiện đến cướp đoạt.

Mà vừa vặn, trong tay ta có không ít vật như vậy." Vị tiên tôn này càng nói càng cảm thấy mình thật sự rất có thành ý, "Nếu ngươi không tin, ta có thể ước định khế ước với ngươi, mời ngươi đến đạo trường của ta làm khách, che chở ngươi chu toàn, thế nào?"
Mấy tiên nhân khác cũng nhanh chóng hoàn hồn, hơi tức giận trừng cái tên đang nói chuyện kia một cái.
Bọn họ thì vất vả tìm người, còn cái tên này thì hay lắm, trực tiếp cấu kết với người ta làm bậy, muốn nuốt trọn một mình.
Điều kiện này cũng không được!
Ài, điều kiện này rất được.
Sư Vô Cữu không nhịn được nghĩ thầm như vậy.
Nếu trong tay Sư Vô Cữu thật sự có cái gì mà quà tặng đại đạo, chứ không phải vì bảo vệ tên nhóc lừa đảo Chu Trường Dung thì nói không chừng hắn đã ỡm ờ đáp ứng mất tiêu rồi.
"Đáng tiếc." Sư Vô Cữu cảm thán một tiếng như thế.
"Đáng tiếc cái gì?" Tiên tôn đang nói chuyện tự cho là mình đã đưa ra điều kiện rất chân thành.
"Đương nhiên là đáng tiếc lời của vị thượng tiên ngươi nói quá chậm."
Vừa dứt lời, hai mắt Sư Vô Cữu đã đối diện trực tiếp với hai mắt của nữ hồ ở phía bên kia cây đào.
Ánh sáng trong mắt nữ hồ nhanh chóng bị nuốt chửng, cả người chẳng khác nào bị sóng lớn biển rộng nhấn chìm, một chút cơ hội để hít thở cũng không có.
Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, Sư Vô Cữu muốn nàng làm gì, nàng cũng chỉ có thể làm cái đó.
Nữ hồ dứt khoát xoay người lại.
"Ngươi tìm ra hắn?"
Nhóm tiên tôn lập tức tiến tới hỏi thăm.
"Ừ, tìm ra." Nữ hồ khẽ mỉm cười, nhưng hai tay lại âm thầm ngưng tụ yêu lực, tiên tôn cách nàng gần nhất, hứng trọn một màn móng vuốt vồ tới.
Tiên tôn đứng gần kia theo bản năng muốn chạy, nhưng nào có thể chạy khỏi một đòn đã được thiết kế tỉ mỉ? Lúc này trên người nhanh chóng xuất hiện năm vết máu, cơ thể bị chấn động liên tục lùi về sau mấy bước.
"Cửu vĩ hồ, ngươi!"
Mấy tiên tôn khác còn muốn nói lại gì đó, nhưng nữ hồ một chút cũng không muốn dông dài với họ, ngược lại tiếp tục tấn công về phía mấy tiên nhân.
Thân thể nàng hầu như đã biến thành hình dáng yêu tộc, hai tay ngọc ngà mảnh khảnh lúc trước giờ đây cũng đã biến thành móng vuốt, móng tay sắc nhọn, khiến người nhìn mà tim sợ chân run.
Hồ ly khác với mãnh thú, thứ duy nhất có thể có xem là vũ khí chính là móng vuốt của bọn họ.

Mà hồ tộc trời sinh thích chưng diện, lúc thường hận không thể dũa móng tay đến gọn gàng tròn trịa, làm gì còn có chút lực sát thương nào?
Lúc trước Sư Vô Cữu cũng có tìm hiểu một số tập tính của hồ ly, vì vậy bây giờ điều khiển nữ hồ vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Sư Vô Cữu vốn am hiểu đấu pháp, kinh nghiệm phong phú, bây giờ người có tâm tính kẻ vô tâm, điều khiển nữ hồ đánh nhau với nhóm tiên tôn, trong nhất thời cũng có thể đánh không phân cao thấp với bọn họ!
"Nàng bị người ta dùng đồng thuật điều khiển ngược lại rồi!"
Tiên tôn có chút hiểu biết nhanh chóng phát hiện ra điều không đúng, biểu cảm của nữ hồ từ nãy đến giờ đều không có chút thay đổi nào, chỉ bị động công kích, rõ ràng cho thấy đã bị điều khiển nhận thức.
"Chẳng phải nàng xuất thân từ tộc cửu vĩ hồ sao? Dùng đồng thuật rồi mà còn có thể bị người phá?"
"Chẳng lẽ bên trong thật sự là một yêu tộc?"
...
Trong lòng nhóm tiên tôn vừa kinh vừa sợ, bởi vì bọn họ phát hiện cái tên có ý đồ làm chim hoàng tước này thật sự có bản lĩnh.

Chỉ cần một chiêu thôi mà đã có thể phá vỡ kỹ năng dùng ảo thuật của tộc cửu vĩ hồ vừa rồi, có thể thấy tu vi đối phương tuyệt đối không thể nào là đại la kim tiên, ít nhất cũng phải ngang hang với bọn họ!
Nhưng nếu thật sự có tiên tôn trên trời ở đây, sao bọn họ không biết?
Hơn nữa, làm cách nào mà đối phương có thể chạy trốn khỏi trừng phạt của thiên đạo, ẩn thân ở đây?
Nếu là tu vi đại la kim tiên, phân thần của bọn họ còn có thể liều mạng một phen.


Nhưng nếu là tu vi tiên tôn, thì làm gì có chỗ cho bọn họ nói chuyện?
Sau khi mọi người đồng tâm hiệp lực chế ngự nữ hồ, ánh mắt nhìn về phía cây đào đã thay đổi.
"Ta đúng là không biết, từ khi nào mà cửu thiên thập giới lại xuất hiện một đại năng như vậy?" Sắc mặt Châu Ngọc tiên quân hơi thay đổi, "Nếu đã vậy, trạch cũ thánh nhân này, thiếp không nhúng tay vào nữa."
Dứt lời, Châu Ngọc tiên quân trực tiếp bóp nát thủ lệnh của Nhân Hoàng trong tay, trở về bản thể.
Núi xanh còn đó lo gì không có củi đun.
Người đằng sau chậm chạp không muốn lộ ra thân phận, chắc chắn thân phận khác thường.

Nếu bọn họ cứ dồn ép không tha, lúc đó người ta thật sự đi ra, bọn họ bị người ta gϊếŧ chết, dù không nguy hiểm đến tính mạng bản thể, nhưng tu vi cũng phải thụt lui mấy ngàn năm.
Không đáng!
Trạch cũ thánh nhân không phải chỉ có ở nơi này.
Có một Châu Ngọc tiên quân làm mẫu phía trước, mấy tiên quân sau này cũng tỏ rõ thái độ, liên tiếp quay về trời.
Tu vi tiên quân vốn không sánh được với tiên tôn, dù thật sự tìm được gì đó, thứ tốt có thể phân đến tay bọn họ cũng có hạn, tội gì phải khổ sở dây dưa?
Không lâu lắm, trên sân cũng chỉ còn sót lại một nữ hai nam, ba tiên tôn.
Thấy những người này thức thời như vậy, trong lòng Sư Vô Cữu cũng thoải mái được chút chút.
Hắn không thích gϊếŧ người, nhưng nếu người khác cứ từng bước ép sát, thì không thể trách hắn.
"Nếu không cân nhắc trên phương diện tình cảm giữa yêu tộc với nhau, bây giờ ngươi đã biến thành kẻ ngu si từ lâu rồi, đừng quản việc của bản tọa.

Trở về bế quan năm trăm năm, không có chuyện gì thì không được đi ra!"
Giọng nói Sư Vô Cữu vang vọng trong đầu nữ hồ, nữ hồ đã nếm qua sự lợi hại của hắn nào dám phản bác gì, "Vâng vâng vâng, thiếp trở về sẽ bế quan ngay lập tức, trong vòng ngàn năm tuyệt đối không dám ra ngoài nữa."
Nói xong, nữ hồ cũng nhanh chóng bóp nát thủ lệnh Nhân Hoàng, trở về bản thể.
Đạo trường Phục Hy.
Đột nhiên Nhân Hoàng Tịch Chu phát hiện có rất nhiều tiên nhân cùng bóp nát thủ lệnh của hắn trở lại trời, vốn còn cho là bọn họ đã tìm được gì đó ở trạch cũ thánh nhân, nhưng nhìn sắc mặt của bọn họ, hình như có hơi không đúng.
"Mấy vị tiên hữu, các ngươi đã tìm được di bảo của thánh nhân rồi?" Tiên nhân ở bên cạnh nhỏ giọng lịch sự hỏi thăm, rất tò mò, không biết có thể may mắn nhìn xem một chút bảo bối bọn họ tìm được hay không.
"Ha ha." Một tiên quân không hề nể nang mặt mũi cười ra tiếng, "Xin lỗi, nhân hoàng bệ hạ, ta hơi mệt, tại hạ rời đi trước."
Tịch Chu hơi ngơ ngác, nhưng cũng không nói gì, "Vậy thì mời tiên hữu trở lại nghỉ ngơi."
Tiếp đó cũng có mấy tiên quân dồn dập cáo từ.
Các tiên nhân xung quanh mơ hồ, "Chúng ta cũng đâu có cướp với các ngươi, các ngươi chạy cái gì?"
"Còn cướp?" Sắc mặt Châu Ngọc tiên quân khó coi, cũng lười duy trì phong độ, "Hay là chư vị chờ ba vị tiên tôn còn lại trở về rồi hẳn hỏi rõ đi, trong Tu Chân giới xuất hiện một tiên nhân cấp bậc tiên tôn, không biết là cao nhân phương nào, có hắn ở, nào còn có chỗ cho bọn ta nói chuyện?"
Để lại một quả bom như thế, rồi mặc kệ những người khác nghe mà khiếp sợ như thế nào, Châu Ngọc tiên quân lập tức rời đi không quay đầu lại.
Nàng đúng là đi một chuyến không công, tức muốn chết!
Lại nói về phía Chu Trường Dung bên này.
Thần thức của hắn không ngừng mở rộng, lại hầu như không chút dấu vết.

Thần thức của đạo thống quỷ tu, có hơi khác với thần thức đạo thống khác, rất khó phát hiện.
Chu Trường Dung rơi vào một loại trạng thái rất kỳ diệu, dường như hắn có thể xem rõ mọi chuyện xảy ra bên ngoài, thế nhưng những người bên ngoài, bao gồm cả Sư Vô Cữu lại giống như không phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Đúng là thú vị.
Chu Trường Dung xem vô cùng kĩ lưỡng màn trình diễn của Sư Vô Cữu.

Nếu 100 điểm là điểm tối đa thì xem như có thể đạt điểm trung bình.
Sư Vô Cữu có thể dọa phần lớn người rời đi, nhưng vẫn có mấy người tự tin vào tu vi của mình ở lại.
Nói cho cùng, vẫn là do lòng dạ Sư Vô Cữu quá mềm yếu.
Tuy hắn thể hiện ra tu vi tiên tôn, nhưng hắn lại không nhẫn tâm hạ đòn sát thủ, dù đó chỉ là một tia phân thần.
Muốn đối phó với mấy lão hồ ly này, biện pháp bình thường đều vô dụng, ân uy phải cùng tồn tại mới có tác dụng.
Mà, đây chẳng phải là ưu điểm của Sư Vô Cữu sao?
Nếu hắn thật sự tàn nhẫn, quyết đoán mãnh liệt như vậy, chắc chắn Chu Trường Dung đã là người đầu tiên chết dưới tay Sư Vô Cữu rồi.
Hơn nữa, từ khi hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu quen biết đến giờ, tuy lần đầu gặp gỡ có hơi ngoài ý muốn, nhưng sau đó từ từ ở chung, ngược lại cũng sinh ra một chút tình cảm bạn bè cũng như tình nghĩa thầy trò với nhau.
Bây giờ nhìn thấy Sư Vô Cữu vì bảo vệ hắn mà ở giả vờ giả vịt lừa người ở bên ngoài, trâm trạng Chu Trường Dung vô cùng vui vẻ.
Xưa nay Chu Trường Dung vốn không tin trên thế giới này có loại chuyện vô duyên vô cớ sinh ra tình cảm mãi mãi không đổi.


Dù là ai đi nữa thì chuyện tình cảm xưa nay đều đến từ hai phía, chỉ có hy sinh trả giá cho nhau thì tình cảm mới từ từ trở nên sâu sắc.
Trong khoảng thời gian cùng đồng hành với Sư Vô Cữu này, Sư Vô Cữu đã bảo vệ Chu Trường Dung nhiều lần, nhưng chẳng phải Chu Trường Dung cũng mang đến cho cuộc sống sinh hoạt thường ngày của Sư Vô Cữu trở nên thú vị hơn sao?
Mối quan hệ giữa bọn họ, vẫn luôn duy ở trạng thái tốt đẹp và không bị cắt đứt.

Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến tính cách của hai người.
Bây giờ, Chu Trường Dung đã có thể cảm giác được, không lâu nữa hắn cũng sắp phi thăng.
Thiên đạo Tu Chân giới đã lúc ẩn lúc hiện không dung nạp được hắn, chỉ một trạch cũ thánh nhân thôi đã có thể khiến cho người trên Tiên giới phản ứng lớn như vậy rồi.

Nếu tin tức Chu Trường Dung cầm trong tay đại đạo thánh binh lộ ra ngoài, sợ là toàn bộ Tu Chân giới cũng phải run rẩy theo.
Bởi vậy, đối mặt với một tên đại khí vận dễ gây chuyện như vậy, thiên đạo Tu Chân giới đương nhiên hận không thể tiễn Chu Trường Dung đi càng xa càng tốt.
Phía trên bầu trời Lệ Cư, bắt đầu dần dần biến sắc.
Vô số mây đen không ngừng tập trung về phía Lệ Cư, mơ hồ hiện ra khí thế độ kiếp.
Dị tượng như vậy, hiển nhiên đã dẫn tới vô số sự kinh ngạc của tu sĩ bên trong Bắc Cương.
Cao nhân phương nào đang chuẩn bị độ thiên kiếp?
Là Lôi Đình đạo quân, hay là Ngư Huyền đạo quân?
Nhắc đến mới thấy, gần đây hình như có không ít đại năng sắp độ kiếp ở Bắc Cương xuất hiện nhỉ, cũng không biết vì chuyện gì?
Chuyện đó, bọn họ không biết, nhưng bọn họ vẫn biết đây là dấu hiệu có người sắp độ thiên kiếp.
Mọi người men theo kiếp vân, nhanh chóng tập trung về phía Lệ Cư.
Còn chưa tới gần, đã phát hiện không chỉ xung quanh bốn phía đều bị trận pháp vây lại mà người canh giữ xung quanh trận pháp toàn là đại năng đỉnh cấp của Bắc Cương bọn họ.
Lôi Đình đạo quân, Ngư Huyền đạo quân, còn có Vương Thất Thập Ngũ Kiếm vừa thăng cấp lên kỳ Độ Kiếp, tất cả đều trông coi ở đây.
Rốt cuộc ai đang độ kiếp mà có thể mời được những người này đến thủ vệ vậy?
Thật ra, mấy người Vương Thất Thập Ngũ Kiếm cũng rất mờ mịt.
Khoan đã, chẳng phải bên trong Lệ Cư đều là tiên nhân sao, sao còn có người độ thiên kiếp?
Theo bản năng Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nghĩ đến Chu Trường Dung.
Trừ hắn ra, bên trong Lệ Cư hình như đâu có tu sĩ nào khác.
Nhưng Chu Trường Dung vừa tiến vào kỳ Đại Thừa chưa được bao lâu, nhanh như vậy đã muốn phi thăng?
Trong phút chốc Vương Thất Thập Ngũ Kiếm cảm thấy hơi khó tiếp thu, nhưng ngẫm lại lại thấy đây là chuyện đương nhiên.
Sư huynh Chu Trường Dung lợi hại như vậy, chỗ kỳ quái của hắn cũng có thể lý giải.

Tuy Chu Trường Dung tài năng xuất chúng, nhưng Vương Bình Nhược hắn cũng không kém đâu!
"Nơi này không thể đi vào." Lôi Đình đạo quân thấy nhiều tu sĩ không sợ chết muốn đi vào xem như vậy, trực tiếp thi triển một tay lôi pháp tuyệt diệu ra.
Cũng may có thiên kiếp lấy làm cớ, ngược lại có thể che giấu sự việc liên quan đến Lệ Cư, có thể nhân cơ hội đuổi những tu sĩ này đi.
Về phần người biết đến sự tồn tại của Lệ Cư, nhưng không có ca trực vào ngày hôm nay, nhóm bọn họ cần phải tốn chút công phu nói chuyện một chút.
Còn những người cảm thấy mấy người Lôi Đình đạo quân muốn liên thủ lại độc chiếm Lệ Cư, đúng là không biết mùi.
"Các ngươi nói có tiên nhân ở đây? Vậy vừa vặn, bọn ta bái kiến tiên nhân, đó cũng là chuyện đương nhiên."
"Đúng vậy, chỉ dựa vào lời mấy người Lôi Đình đạo quân bọn ngươi nói, nói miệng không bằng bằng chứng, bọn ta muốn tận mắt chứng kiến!"
"Trạch cũ thánh nhân này cũng không phải do các ngươi phát hiện, tự nhiên các ngươi nói không cho phép đi vào, bên trong lại có người đang độ kiếp, đúng là khiến người khó hiểu!"
Những người chưa từng nếm qua chỗ kinh khủng của những tiên nhân kia đương nhiên dám nói như vậy, nhưng nếu thật sự để bọn họ đi vào, lúc đó gây ra chuyện gì, lấy cái chết của bọn họ chưa chắc đã có thể giải quyết.
Ở bên ngoài Lệ Cư bởi vì chuyện Chu Trường Dung muốn độ kiếp mà đã huyên náo sôi sùng sục như vậy, huống chi là bên trong Lệ Cư?
Chân trước Sư Vô Cữu còn đang nhàn nhã tự đắc đối thoại với ba tên tiên tôn còn lại, chân sau Chu Trường Dung đã truyền ra khí tức muốn độ kiếp phi thăng.
Dù ba tên tiên tôn này có là người ngu thành tinh, thì cũng có thể phát hiện ra điều không đúng.
Trong này giấu, vốn dĩ không phải một người, mà là hai người!
Người chân chính có được quà tặng đại đạo hoàn toàn không phải người vừa ra tay và tán gẫu với bọn họ, mà là cái người mãi không lên tiếng kia, ở sau lưng yên lặng tiêu hóa quà tặng đại đạo.
Bọn họ bị người ta đùa giỡn đến tận cùng!
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu: A a a a a a, bản tọa sắp giải quyết xong mọi chuyện rồi, tại sao ngươi lại chui ra?
Chu Trường Dung (rất vô tội): Ta là nhân vật chính mà, nguy hiểm của vai chính sao có thể giải quyết dễ dàng như vậy chứ?
Sư Vô Cữu: Bản tọa mặc kệ ngươi tìm chết, tự ngươi giải quyết đi, bản tọa không rãnh đi theo!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui