Chương 38:
Đầu óc Chu Trường Dung trống rỗng.
Đây chính là biện pháp hắn đã nghiên cứu ra.
Nếu đau đớn cường đại đến mức hắn không thể rơi vào hôn mê, thì chỉ có thể chậm rãi phong bế ngũ giác của chính mình.
Nhưng thống khổ do tử khí gây ra, vốn tác dụng lên phương diện linh hồn, dù cho không còn cảm giác đau thì Chu Trường Dung vẫn cảm thấy khó có thể chịu đựng.
Nhưng dù chỉ giảm bớt một chút đau đớn, cũng đã đủ để Chu Trường Dung nghỉ ngơi một hơi.
Có lúc, Chu Trường Dung cũng sẽ “yếu đuối” trong phút chốc, nghĩ vì sao mình lại phải chịu nhiều thống khổ như vậy? Trên thế giới có rất nhiều người coi thường mạng sống bản thân, nhưng hắn cố tình lại không phải một trong số đó.
Càng thống khổ, hắn càng muốn sống tiếp thật tốt.
Hắn giống như đang đi trên một con đường càng ngày càng hẹp vậy, ven cảnh bên đường cũng chỉ là một mảnh hư vô.
Càng đi về phía trước càng nghẹt thở, nhưng hắn không thể dừng lại.
Bởi vì một khi dừng lại thì chẳng còn cơ hội bắt đầu lại nữa rồi.
Đột nhiên, bên trong đau đớn vô biên, bỗng hắn phát hiện một liều thuốc tốt có thể giúp hắn giảm bớt thống khổ.
Thuốc này vừa hay ở bên miệng hắn, nhẹ nhàng hút một cái, sinh cơ nồng nặc giống như ốc đảo trong sa mạc, hóa giải đau đớn trên người hắn trong nháy mắt.
Chu Trường Dung đã từng ăn qua rất nhiều linh vật nồng nặc sinh cơ, nhưng không có cái nào có thể giảm bớt thống khổ trên người hắn nhiều như bây giờ.
Nếu như nói đau đớn của Chu Trường Dung vừa nãy là 100, thì bây giờ cũng chỉ còn lại 10.
Tuy rằng vẫn thống khổ, nhưng Chu Trường Dung vẫn có thể nhịn.
Ngày thường dù tử khí không bạo phát, đau đớn hắn phải chịu không sai biệt lắm cũng trên dưới 15.
So sánh với lúc đó, tình huống thân thể hắn bây giờ đã có thể gọi là trạng thái tốt đẹp.
Thân thể bỗng nhẹ bẫng, thần trí Chu Trường Dung cũng khôi phục không ít.
Ít nhất, hắn có thể nghe thấy âm thanh tức giận của Sư Vô Cữu truyền bên tai.
“Ngươi nhả ra cho bản tọa, đau quá đau.”
Chu Trường Dung ý thức được thứ mình cắn trong miệng là gì, vội vã buông ra.
Sư Vô Cữu rút ngón tay bị cắn ra, đau lòng thổi gió.
Đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa bị thương? Kết quả lại bị thương chỉ vì Chu Trường Dung cắn, đơn giản vậy!
Nói ra cũng không ai tin.
“Tu vi bản tọa như thế, dù là tiên khí cực phẩm cũng đừng nghĩ muốn lưu lại vết tích trên người bản tọa.
Răng của tiểu tử lừa đảo ngươi là đại đạo thánh binh hả?” Sư Vô Cữu nhìn bên mép Chu Trường Dung còn dính chút máu, càng giận không chỗ phát tiết.
Bình thường hắn đối với tiểu tử lừa đảo này chưa đủ tốt sao?
Lại còn dám cắn hắn?
Chu Trường Dung cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, tử khí gần như đã biến mất, còn lùi tới bả vai!
Vậy mà hữu hiệu như thế?
Trong lòng Chu Trường Dung vô cùng kinh ngạc, trên ngón tay Sư Vô Cữu cùng lắm chỉ xuất hiện một cái lỗ nhỏ, dù chảy máu cũng chỉ chảy có vài giọt, vẻn vẹn một chút như thế đã có thể khắc chế tử khí trên người hắn, rốt cuộc máu Sư Vô Cữu chứa bao nhiêu sinh khí?
“Sư tiền bối, máu của ngươi có thể khắc chế tử khí trên người ta, chuyện này ngươi biết không?” Chu Trường Dung nhìn Sư Vô Cữu đang đau lòng thổi ngón tay mình, suy nghĩ một chút vẫn trực tiếp hỏi.
Mặc dù đối với Chu Trường Dung mà nói, giấu diếm chuyện này mới là điều tốt nhất.
Nhưng Chu Trường Dung muốn đánh cược một lần, từ khi hắn và Sư Vô Cữu ở chung với nhau đến bây giờ, cũng coi như hiểu rõ tính cách lẫn nhau.
Sư Vô Cữu là loại người có tính tình khá tốt, nếu ngươi thẳng thắn lừa hắn, hắn chỉ tức giận mấy ngày rồi thôi, nhưng nếu ngươi giấu giấu diếm diếm muốn chiếm món hời từ hắn, đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, sợ là thù mới hận cũ đều giải quyết với ngươi.
Nhưng mà đối với Chu Trường Dung mà nói, hắn đương nhiên có bản lĩnh che giấu Sư Vô Cữu cả đời.
“Hả?” Sư Vô Cữu nghe hỏi mà đầu óc mơ hồ, “Cái gì khắc chế tử khí? Máu bản tọa có thể khắc chế tử khí? Không thể nào, bản tọa xưa nay không biết.”
“Sư tiền bối thật sự một chút cũng không biết?” Chu Trường Dung cảm thấy có chút kỳ lạ, Sư Vô Cữu có bản lĩnh độc nhất vô nhị như vậy, là do đặc thù chủng tộc?
Nhắc mới nhớ, Sư Vô Cữu chưa bao giờ nói hắn là loại yêu tộc gì.
“Hừ, ngươi nghĩ bản tọa dễ bị thương lắm hả?” Sư Vô Cữu cười lạnh nói, từ khi hắn có ký ức, chưa bao giờ biết bị thương là cái gì!
“Mà người có thể làm cho bản tọa bị thương, làm gì rãnh đến mức nếm vị máu của bản tọa chứ?”
Nếu nói vậy, ngược lại cũng có lý.
Sư Vô Cữu là Yêu Hoàng, nhất định có vô số người bảo vệ bên cạnh.
Dù hắn bị phong ấn 70 vạn năm, thân thể cũng không bị tổn thương chỗ nào.
Có thể thấy muốn xuyên thủng lớp phòng ngự của hắn không phải chuyện dễ dàng.
Chu Trường Dung nhịn xuống kích động muốn sờ sờ răng của mình.
Chẳng lẽ hàm răng này của hắn mới là thứ vũ khí lợi hại nhất.
“Có lẽ có liên quan đến chủng tộc của tiền bối?” Chu Trường Dung thử hỏi.
“Chủng tộc của bản tọa càng không thể, bản tọa là…” Sư Vô Cữu nói được một nửa, đột nhiên phản ứng lại, “Ngươi đừng hòng biết chủng tộc của bản tọa! Các đời Yêu Hoàng đều không dễ dàng để người khác biết được chủng tộc của mình đâu.”
Yêu tộc đã bị nhân loại nghiên cứu quá kỹ càng.
Khi chưa thành thánh, thì yêu tộc cũng khó có thể kiềm nén được một số thiên tính.
Bởi vậy, nếu Yêu Hoàng bị người khác biết được chủng tộc, sẽ bị rêu rao nháo nhào khắp nơi.
Vì vậy mỗi một yêu tộc có thể trở thành Yêu Hoàng, đã phải che giấu chủng tộc của mình từ nhỏ.
Chỉ là bây giờ yêu tộc náo loạn, Yêu Hoàng mới nhậm chức tới tới lui lui đều toàn là người của mấy đại thế gia yêu tộc, chủng tộc từ lâu đã không còn là chuyện bí mật gì nữa rồi.
“Chỉ là ta đang suy nghĩ, đã như thế, sợ là ta càng không thể rời xa Sư tiền bối nữa rồi.” Chu Trường Dung thấy Sư Vô Cữu còn chưa bắt được trọng điểm, trong lòng dù bất đắc dĩ nhưng vẫn thấy buồn cười.
Rốt cuộc Sư Vô Cữu có hiểu hay không, máu của hắn có thể khắc chế Chu Trường Dung tử khí trên người thì sẽ như thế nào? Chuyện này mang ý nghĩa máu của hắn có thể cải tử hồi sinh, giúp người chết mọc lại thịt xương!
“A, nói như kiểu ngươi thật sự có biện pháp rời xa bản tọa vậy.
Chỉ cần Sổ Sinh Tử không nằm trong tay bản tọa, bản tọa tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi.” Sư Vô Cữu sẽ không bị phép khích tướng của Chu Trường Dung đả động đâu!
“Lần này đa tạ tiền bối giúp đỡ.” Lời cảm ơn này, cũng không sai lắm.
Thoạt nhìn Sư Vô Cữu không có vẻ như không vui, Chu Trường Dung cũng chịu ân tình của người ta, đương nhiên sẽ muốn cảm ơn.
“Bản tọa giúp ngươi cũng không phải lần một lần hai.” Sư Vô Cữu bĩu môi xem thường, “Cũng không thấy ngươi ngoan ngoãn hai tay dâng tặng Sổ Sinh Tử cho ta.”
Nếu dâng Sổ Sinh Tử, Sư Vô Cữu đã sớm cao chạy xa bay.
Chu Trường Dung không ngu.
“Sư tiền bối, chúng ta vẫn nên nói chuyện khác đi.” Chu Trường Dung cười đề nghị.
“Rốt cuộc tử khí trên người ngươi từ đâu mà ra?” Sư Vô Cữu vội vàng hỏi vấn đề mình hiếu kỳ nhất, “Bản tọa vừa mới thử đốt một chút, lại phát hiện nó không thể bị tiêu biệt.
Nhìn giống như là tử khí từ tầng trời Hoàng Tuyền vậy, nhưng tầng trời Hoàng Tuyền đã phong bế từ lâu, vậy thì tại sao?”
“Tầng trời Hoàng Tuyền?” Lần đầu tiên Chu Trường Dung nghe thấy lời giải thích như vậy, “Nó là từ khi ta sinh ra đã có.
Lúc nhỏ thì còn đỡ, chưa từng bạo phát, lần đầu tiên bạo phát là lúc ta 8 tuổi.”
Rõ ràng là hắn mang theo tử khí từ thế giới trước sang thế giới này, nhưng vì sao Sư Vô Cữu lại nói vậy, tầng trời Hoàng Tuyền là sao?
“Sao Sư tiền bối có thể xác định tử khí trên người ta đến từ tầng trời Hoàng Tuyền?”
“Bởi vì sau khi tầng trời Hoàng Tuyền phong bế, xung quanh bốn phía đều có tử khí như vậy chặn đường.” Sư Vô Cữu không chút do dự trả lời, “Bên trong tầng trời Tạo Hóa đều là thánh nhân đạo tổ, thiên đạo tự có phép tắc, bọn ta cơ bản không dám tới gần.
Nhưng bên trong tầng trời Hoàng Tuyền tự có một thế giới của riêng nó, còn có mấy vị trí cho đạo tổ thánh nhân, rất nhiều thần phật chưa thể thành thánh đều muốn đi vào bên trong tầng trời Hoàng Tuyền xem thử một lần.
Nếu như có thể tiến vào tầng trời Hoàng Tuyền, nói không chừng còn có thể vượt qua bước kia, chính thức trở thành thánh nhân.
Bản tọa năm đó cũng đã có tu vi Chuẩn Thánh, đương nhiên đã từng xem qua.”
Tử khí bên trong tầng trời Hoàng Tuyền quá đặc biệt, dù Sư Vô Cữu muốn quên cũng không thể quên được.
“Nhưng mà chỉ khi tử khí trên người ngươi bạo phát, bản tọa mới cảm giác nó có liên quan đến tầng trời Hoàng Tuyền.
Trong ngày thường, nhìn như không khác gì tử khí bình thường.” Sư Vô Cữu tiếp tục nói, “Xem ra Sổ Sinh Tử chọn ngươi, cũng không phải ngẫu nhiên.”
Chu Trường Dung nào có biết những chuyện này đâu?
Hiểu biết của hắn đối với tầng trời Hoàng Tuyền, cùng lắm đều là từ lời truyền miệng của người khác mà thôi.
“Chẳng lẽ ngươi là hóa thân của một vị đại năng bên trong tầng trời Hoàng Tuyền?” Ngược lại Sư Vô Cữu càng hứng thú, “Lúc trước đạo tổ ngã xuống, thánh nhân trong tầng trời Hoàng Tuyền hoặc lên tầng trời Tạo Hóa, hoặc biến mất không tung tích.
Nói không chừng ngươi là hóa thân của một người trong số đó đấy, muốn đột kích vị trí đạo tổ!”
Sư Vô Cữu càng nghĩ càng cảm thấy tên tiểu tử Chu Trường Dung này tuyệt đối không phải người thường.
Phàm là tu sĩ, muốn tăng nhanh tốc độ tu hành, nhất định đều có chỗ ỷ lại.
Chu Trường Dung bị tử khí quấn thân, không môn không phái, tự mình chiến đấu đã có thể đạt đến mức độ như vậy, nếu nói thiên đạo không hướng về hắn, thật sự không thể nào tin nổi.
Nếu không hướng về hắn, sao Sổ Sinh Tử làm sẽ chọn hắn làm chủ nhân, sao Quỷ Tinh Cửu Mệnh như Ứng Trúc Xuân và Bạch Đồng Tử sẽ chọn trở thành thuộc hạ của hắn?
“Tiền bối nghĩ xem, nếu ta là đại năng trùng tu thì còn quấn theo tử khí như vậy làm gì?” Chu Trường Dung phản bác không chút khách khí, “Nếu ta không gặp tiền bối, nói không chừng vừa nãy đã chết vì tử khí bạo phát ngay lập tức luôn rồi.”
“Ngươi mà chết thì nói không chừng tu hành còn nhanh hơn nữa đó.” Sư Vô Cữu không nhịn được nói, “Nhưng mà ngươi đúng là không giống thánh nhân tái thế gì, nhìn ngươi cứng đầu như vậy, vừa chết chắc cũng không xảy ra chuyện gì đâu.
Một thánh nhân mà sợ chết như ngươi, khẳng định không thể nào trở thành thánh nhân!”
Chu Trường Dung lười nói chuyện.
“Sao ngươi không nói nữa?” Sư Vô Cữu thấy bộ dáng câm nín không dám trả lời của Chu Trường Dung, càng cảm thấy mình đã đoán đúng.
Cái tên Chu Trường Dung này, nếu là một đại năng nào đó tái thế, vậy hẳn là đại năng kia cũng thiếu không ít nợ mới có thể tái thế thành tình trạng như vậy.
“Có vẻ Sư tiền bối còn muốn nói gì đó, ta đương nhiên phải đợi Sư tiền bối nói xong rồi.” Chu Trường Dung chỉ có thể xốc lại tinh thần trả lời một câu như vậy.
Nói xong, bỗng Chu Trường Dung nhớ ra cái gì đó, lấy ra một bộ quần áo từ nhẫn không gian, không chút kiêng dè thay đồ trước mặt Sư Vô Cữu.
Quần áo của Tu Chân giới tự có chức năng làm sạch, nhưng Chu Trường Dung cảm thấy lúc nãy bạo phát tử khí vẫn vã ra không ít mồ hôi, đổi một bộ khác thì tốt hơn.
Thay quần áo, đối với Chu Trường Dung mà nói cùng lắm chỉ là chuyện trong nháy mắt, chỉ cần vỗ một cái lên bộ quần áo đang mặc trên người là được, quần áo đổi cho nhau hoàn toàn nối liền không chút kẽ hở.
Thế nhưng đối với tu sĩ có tu vi Sư Vô Cữu như mà nói, lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Dù tốc độ thay quần áo của Chu Trường Dung có nhanh hơn đi nữa thì trong khoảng thời gian hai bộ quần áo đổi chỗ cho nhau, vẫn bị Sư Vô Cữu nhìn thấy vô cùng rõ ràng sắc nét.
“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi thay quần áo mà không biết tránh đi chỗ khác hả?” Sư Vô Cữu có chút tức giận, hắn không hề muốn nhìn thân thể của nhân tộc đâu, nhìn một cái rồi phải trở về rửa mắt đó.
“Chỉ thay một bộ quần áo thôi mà.” Chu Trường Dung khẽ cau mày, mọi tu sĩ đều thay như vậy.
“Nếu ở yêu tộc, ngươi mà dám như vậy thì sẽ bị trừng phạt.” Sư Vô Cữu dời tầm mắt, “Bản tọa thân là Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, mỗi lời nói hành động đều là chuẩn mực khiến mọi người kính ngưỡng.
Đừng nói là thay quần áo trước mặt bản tọa, chỉ sửa sang quần áo một chút thôi, cũng đều là bất kính với bản tọa!”
Thánh Yêu Hoàng Đại Đế?
Chu Trường Dung đương nhiên không chậm hiểu như Sư Vô Cữu, ngay lập tức đã bắt được trọng điểm.
“Sao Sư tiền bối lại biết cái tên này?”
Đây là Quy Cửu nói, là danh hiệu sau khi Sư Vô Cữu chết yêu tộc mới đặt ra, tương tự như sau khi hoàng đế băng hà thì mới có thụy hiệu vậy.
Mà Sư Vô Cữu chưa từng trở về tầng trời Tiêu Dao, sao có thể biết?
“Hơn nữa, vào lúc này, chẳng phải Sư tiền bối đang hưởng thụ người khác ca ngợi sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?” Chu Trường Dung tiếp tục hỏi.
Sư Vô Cữu á khẩu không trả lời được.
Chỉ là hắn không cẩn thận nói sai một câu thôi mà, sao tên tiểu tử lừa đảo này cứ hỏi mãi không tha vậy hở?
“Bản tọa chỉ là thuận tiện tới xem một chút thôi, làm sao? Nếu bản tọa không tới, nói không chừng bây giờ ngươi còn đang thống khổ đau đớn vì tử khí bạo phát đấy!” Sư Vô Cữu càng nói càng hùng hồn, trời đất bao la, hắn muốn đi đâu thì đi.
“Những lời Quy Cửu nói, tiền bối nghe hết rồi?” So với chuyện này, Chu Trường Dung càng quan tâm tới chuyện khác hơn.
“Đương nhiên.” Sắc mặt Sư Vô Cữu đột nhiên trở nên âm trầm, Chu Trường Dung không nói tới thì không sao, nhưng vừa nói tới thì lửa giận lại bốc lên, “Vị trí Yêu Hoàng của bản tọa vậy mà lại bị những kẻ khác cướp đoạt? Cướp thì cướp đi, lại còn ngồi không vững, đúng là sỉ nhục tên tuổi bản tọa.
Ngươi theo bản tọa đánh gϊếŧ tầng trời Tiêu Dao, để mấy tên yêu tộc đó nhìn cho rõ bản tọa có chết hay không?”
Hắn đường đường là Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, là đối tượng sùng bái của vô số yêu tộc, vậy mà lại bị cầm chân ở cái chốn tầng trời Hồng Trần nho nhỏ này, thật sự xin lỗi tộc nhân.
Chẳng bằng ngay lập tức trở về, đợi đến khi lấy lại vị trí Yêu Hoàng, Sổ Sinh Tử trong tay Chu Trường Dung tự nhiên cũng sẽ có.
“Sư tiền bối, tu vi ngài so với lúc trước sợ là chẳng bằng bao nhiêu.” Chu Trường Dung không có tâm tình đi đánh gϊếŧ tầng trời Tiêu Dao với Sư Vô Cữu.
Nói một câu khó nghe, bây giờ hai người bọn họ trở lại, chính là đồ ăn dâng tận miệng.
Một người mang theo Sổ Sinh Tử, một ngượi thực lực kém xa trước đây, thế đơn lực bạc, không biết bên trong tầng trời Tiêu Dao có bao nhiêu người đang chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới đấy.
“Thừa sức đối phó những tên đó.” Sư Vô Cữu không dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Nhưng lúc trước tu vi Sư tiền bối cũng đã ở cấp bậc Chuẩn Thánh mà còn bị ám hại, bây giờ e là thua càng thêm thua.” Chu Trường Dung thở dài một hơi, vô cùng lo lắng nói, “Thật ra ta rất nguyện ý đi cùng với Sư tiền bối, dù sao Sư tiền bối có đại ân đối với ta.
Nhưng nếu Sư tiền bối ngài đi lần này, thành công thì không sao, còn nếu thất bại, sợ là phải xin lỗi một câu với danh hiệu Thánh Yêu Hoàng Đại Đế này rồi.
Haiz, không biết những yêu tộc tiểu bối sùng bái Sư tiền bối kia, lúc đó phải đối mặt với ngài thế nào mới tốt?”
Sư Vô Cữu cứng đờ lại rồi.
“Sao ngươi biết bản tọa chắc chắn sẽ thất bại?” Người không nghĩ tới chiêu trò tiểu nhân, Sư Vô Cữu rất tin tưởng vào bản thân.
“Sư tiền bối làm người quang minh lỗi lạc, chân thành đơn thuần, không ưa nổi bọn tiểu nhân quỷ kế đa đoan.” Chu Trường Dung giải thích, “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, chi bằng Sư tiền bối cứ nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến khi thực lực khôi phục rồi hẳn trở về báo thù cũng không muộn.”
Nói như vậy, hình như cũng có đạo lý.
Sư Vô Cữu rơi vào trầm tư.
Chu Trường Dung thấy Sư Vô Cữu đồng ý suy nghĩ, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Sư Vô Cữu thật sự không thông, khăng khăng phải về tầng trời Tiêu Dao, Chu Trường Dung không thể không đi cùng.
Dù gì Sư Vô Cữu cũng là ân nhân cứu mạng.
“Theo lời ngươi nói, hình như cũng có đạo lý.” Giọng điệu Sư Vô Cữu hơi hòa hoãn, nhưng Chu Trường Dung còn chưa kịp cao hứng, thì đã đưa ra ý kiến khác, “Nhưng chúng ta ở tầng trời Hồng Trần, cách tầng trời Tiêu Dao quá xa, hơn nữa cũng không tiện hỏi thăm tin tức.
Chẳng bằng trước tiên ngươi theo ta vào tầng trời Tiêu Dao tu hành.
Bên trong tầng trời Tiêu Dao linh khí đậm đặc, nhất định có lợi hơn đối với tu hành của ngươi.
Bản tọa chỉ cần hơi ngụy trang một chút, sẽ không có ai nhìn ra, có thể đảm bảo an toàn không lo, yên tâm đi.”
Tới tầng trời Tiêu Dao đương nhiên có thể, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
Bây giờ Chu Trường Dung vẫn chưa phi thăng, nếu tùy tiện đi vào tầng trời Tiêu Dao, không được thiên kiếp rửa tội, sợ là cuộc sống sau đó trôi qua rất khó khăn.
Mà điều này chưa chắc có thể thuyết trình Sư Vô Cữu.
Nhưng mà cũng có thể hiểu được, trong một đêm Sư Vô Cữu phát hiện toàn bộ đồ đạc của mình bị người khác cướp đi đương nhiên phải trở về lấy lại.
Đúng lúc đó, một con hạc giấy mang theo ánh sáng pháp thuật, bay về phía Chu Trường Dung.
“Sư tiền bối, hình như có người tìm ta, ngài chờ.” Chu Trường Dung nhanh chóng đổi chủ đề, giơ tay đón hạc giấy.
Hạc giấy vừa bay vào lòng bàn tay Chu Trường Dung, giọng nói lập tức truyền ra.
Là giọng của Vương Thất Thập Ngũ Kiếm.
Vừa nãy lúc Quy Cửu nói cơ hội phi thăng của mình ở Bắc Cương, Chu Trường Dung còn đang phân vân có nên liên lạc với Vương Thất Thập Ngũ Kiếm một chút hay không, không ngờ đối phương lại truyền tin tức cho hắn trước.
Xem ra, mình thật sự phải đi Bắc Cương một chuyến .
Chỉ là Sư Vô Cữu, e là phải nghĩ cách.
“Chu đạo quân, ta là Vương Bình Nhược.” Giọng Vương Thất Thập Ngũ Kiếm phát ra từ bên trong hạc giấy, dù hạ giọng nhưng vẫn có thể nghe ra hắn đang hưng phấn, “Hạc giấy này là do ta tự tay gấp đấy, rất đáng yêu, vậy mà bây giờ ta mới biết công dụng của hạc giấy.
Nếu ngươi không có chuyện quan trọng, kính xin hãy đến Bắc Cương một chuyến, ta muốn mời ngươi luận kiếm.”
“Ngươi thật sự muốn đi Bắc Cương?” Đương nhiên Sư Vô Cữu cũng nhớ lúc trước Quy Cửu đã tính quái tượng cho Chu Trường Dung.
Nhưng mà hắn không ngại Chu Trường Dung chưa phi thăng, chỉ cần tới tầng trời Tiêu Dao, đợi đến khi hắn làm Yêu Hoàng, Chu Trường Dung muốn cái gì mà không có cái đó? Chỉ là phi thăng mà thôi, nếu hắn lấy lại địa vị của mình, dẫn Chu Trường Dung trực tiếp xuống Tiên giới trong tầng trời Hồng Trần ngâm mình trong ao tẩy rửa khí phàm mười ngày mười đêm cũng được.
Cần gì phải làm điều thừa thải vậy chứ?
“Vương đạo hữu không giống như người vô cớ sinh sự, nếu hắn đã nói như vậy, nhất định có lý do của hắn.” Chu Trường Dung biện giải một chút, “Trước đây Vương đạo hữu chưa bao giờ sử dụng loại hạc giấy này, sao bây giờ lại dùng?”
Loại hạc giấy này tìm người tương đối chậm, hơn nữa còn dễ bị người đánh rớt trên đường bay, nói kiểu gì cũng không an toàn, nếu vậy thì phải dùng phương thức an toàn nhanh chóng hơn thông báo cho hắn mới phải.
Ví dụ truyền tin phù hoặc phi kiếm đưa thư gì đó, đều nhanh hơn so với hạc giấy nhiều.
Nhưng Vương Bình Nhược lại cố tình chọn phương pháp này, thật sự kỳ lạ.
Hoặc là chuyện không quan trọng, hoặc là chuyện cực kì quan trọng!
Nghe giọng điệu của Vương Bình Nhược, phỏng chừng là khả năng thứ hai.
Nếu là chuyện vô cùng quan trọng, có lúc dùng loại hạc giấy này truyền tin sẽ không có ai chú ý, sẽ không bị người phát hiện dễ dàng.
Đúng rồi, vừa nãy Vương Thất Thập Ngũ Kiếm cố ý nói hạc giấy này là do hắn gấp sao?
Chu Trường Dung vừa nghĩ ra cái gì đó, lập tức phá hủy hạc giấy.
Sau đó hạc giấy biến thành một tờ giấy, trên giấy nhanh chóng lóe một đoạn văn.
“Bắc Cương có động phủ xuất thế, người ta nghi ngờ là trạch viện năm xưa của Thần Tàng thánh nhân, đạo quân mau tới!”
Thần Tàng thánh nhân?
Chu Trường Dung đã từng nghe qua danh tự này rồi!
Cũng giống như yêu tộc của Sư Vô Cữu có Yêu Hoàng, thì nhân tộc đương nhiên cũng có Nhân Hoàng.
Vị Thần Tàng đạo nhân này, chính là một vị Nhân Hoàng.
Nói sơ qua, nhân tộc đông đúc, Nhân Hoàng là người gánh vác toàn bộ gánh nặng của nhân loại, vì vậy phần lớn Nhân Hoàng thường đi theo con đường vô tâm, đa số đều là Tiên Tôn.
Nhưng Thần Tàng đạo nhân là một ngoại lệ.
Sau khi hắn trở thành Nhân Hoàng chưa tới vạn năm, đã thành công đột kích trở thành thánh nhân, cũng là thánh nhân cuối cùng sau khi tầng trời Tạo Hóa khai sinh!
Cùng lúc đảm nhiệm hai thân phận Nhân Hoàng và Thánh Nhân, đã làm cho Thần Tàng đạo nhân danh chấn cửu thiên thập giới.
Cuộc đời vị Thần Tàng đạo nhân này chính là truyền kỳ, được nhiều người ca tụng là “Ba ngàn đại đạo, vạn pháp Thần Tàng.”
Đó chính là chỗ lợi hại của Thần Tàng đạo nhân.
Hễ ai muốn đàm luận với hắn dù là chuyện lớn hay nhỏ gì đi nữa, thì toàn bộ đều bị hắn đánh bại.
Hắn chẳng những có thể lý giải đại đạo của người khác nhanh chóng, mà còn có thể mô phỏng đạo ý của người khác giống đến bảy tám phần.
Dù là thánh nhân, cũng không ngoại lệ.
Vì vậy năm đó mỗi khi Thần Tàng thánh nhân ra ngoài ngao du, thân phận càng nhiều kiểu nhiều loại.
Trừ phi hắn tự thể hiện, nếu không chẳng có ai có thể nhìn từ đại đạo mà đoán ra lai lịch của hắn.
Ngay cả lúc trước Sư Vô Cữu tỉnh lại từ phong ấn, phản ứng đầu tiên khi nhắc đến Nhân Hoàng của loài người, chẳng phải là Thần Tàng đạo nhân sao?
Nhưng trên thực tế, trước khi Sư Vô Cữu trở thành Yêu Hoàng thì Thần Tàng đạo nhân cũng đã dương danh tứ hải rồi.
Chỉ là bởi vì uy danh của hắn quá mạnh mẽ, người đời đã quên Nhân tộc còn có Nhân Hoàng khác, chỉ nhớ rõ mỗi hắn.
Nếu nói danh vọng Sư Vô Cữu bên trong yêu tộc là 100, thì danh vọng của Thần Tàng đạo nhân bên trong nhân tộc phải thêm ở đằng sau mấy số 0.
Mỹ danh ‘Ba ngàn đại đạo, vạn pháp Thần Tàng’ không phải nói đùa.
Đáng tiếc, bởi vì truyền thuyết về vị thánh nhân này nói quá nhiều, dẫn đến thất truyền.
Rốt cuộc hắn đã đi đâu, còn ở tầng trời Tạo Hóa hay không, không ai biết được.
Hắn đột nhiên xuất hiện như một truyền kỳ, rồi cũng biến mất như một truyền thuyết.
Nhân vật như vậy, đương nhiên khiến lòng người ngóng trông.
Bây giờ ở Bắc Cương có Tiên Phủ xuất hiện, nếu thật sự là trạch viện Thần Tàng đạo nhân từng ở tại Tu Chân giới, vậy thì gần như đã có thể làm cho cửu thiên thập giới chấn động.
Dù sao, trạch cũ, sẽ không thể thiếu dấu vết tồn tại của Thần Tàng đạo nhân năm đó, nói không chừng còn để lại không ít đạo ý.
Thánh nhân như vậy, truyền thừa đạo ý đương nhiên ngàn vạn năm cũng không mất.
Nếu có thể hiểu thấu đáo một chút, e là cũng có thể dùng cả đời.
Không trách Vương Bình Nhược mất bình tĩnh như vậy!
“Thần Tàng?” Đương nhiên Sư Vô Cữu cũng đọc được chữ Vương Bình Nhược viết trên hạc giấy.
“Sư tiền bối, ta…”
“Ta cái gì mà ta?” Sư Vô Cữu thúc giục, “Đây chính là Thần Tàng đó, chúng ta ngay lập tức xuất phát đi Bắc Cương!”
“A?” Chu Trường Dung không nghĩ không cần khuyên, Sư Vô Cữu đã lập tức đáp ứng, “Vậy chúng ta còn đi tầng trời Tiêu Dao nữa hay không?”
“Tầng trời Tiêu Dao cũng không biết chạy, ngày khác rồi đi không muộn.” Sư Vô Cữu làm nóng người, nóng lòng muốn thử, “Trạch cũ của Thần Tàng đạo nhân ở phía trước, dù bây giờ vạn yêu có quỳ lạy cầu xin ta làm Yêu Hoàng, ta cũng không đi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu: Bây giờ có ngu mới đi tầng trời Tiêu Dao đó.
Chẳng biết có bao nhiêu người phía trên đang muốn xuống đây nè, bản tọa không về!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...