Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu




//
894894

Nghe Văn Xuân Tương nói vậy, sắc mặt Thẩm Phá Thiên thoáng xao động, sau đó nở nụ cười với y.

Có được dũng khí và quyết tâm như vậy, cũng đã rất tốt rồi.

Thiên mệnh không thể nghịch ư? Đương nhiên là có thể.

Khi hắn biến thành Thẩm Phá Thiên hạ giới, mang tán ma chi thể, chẳng phải cũng quyết tâm muốn thay đổi thiên mệnh, cố gắng làm Kiếm tu trừ ma vệ đạo đó sao? Chỉ là hôm nay một lần nữa trở thành Đông Phương Thiên Đế, hắn lại không làm những việc là Thẩm Phá Thiên chưa từng làm. Hắn có quá nhiều chuyện phải suy xét, dù trong lòng có giận thì cũng chỉ có thể cố ép xuống mà thôi.

“Văn đạo hữu quyết tâm như vậy, nhất định có thể làm được.” Thẩm Phá Thiên nể tình gật đầu đáp.

“Làm không được thì cũng phải làm, bằng không tiểu hòa thượng trở thành Phật Tử rồi, ta phải làm thế nào đây?” Văn Xuân Tương nhẹ nhàng trả lời.

Sùng Dương cung.

“Đăng Thiên tháp đến giờ vẫn chưa ném người ra, xem ra thí sinh tham dự Tứ Phương Thiên Hội lần này có tố chất tốt đấy.” Một Tiên Đế vui vẻ nói Đăng Thiên tháp này là do bọn họ hợp sức tạo nên, nhưng vì vật liệu xây dựng Đăng Thiên tháp cực kỳ quý hiếm, sau khi luyện thành thì Đăng Thiên tháp tự có ý thức riêng, tính tình cũng có phần…… không được tốt lắm.

“Đương nhiên, mấy cuộc đấu trước đó đã đủ chứng minh trình độ của lớp hậu bối này rồi, quả thực là cao hơn năm trước nhiều. Không chừng lần này còn có mấy chục người thành Tiên Quân ấy chứ! Đến lúc đó các ngươi phải kiềm chế lại đấy nhé, đừng có tranh giành với ta.”

“Ha ha, cái này phải xem thực lực.”

Các Tiên Đế bình thường cũng quản lý một tiên vực lớn, có khi thậm chí còn quản lý một nửa tầng trời, tiên vực mênh mông rộng lớn, nếu không có Tiên Quân đắc lực hỗ trợ thì quả thực không thể tu hành mà phải dành toàn tâm toàn ý cho mấy công việc lặt vặt. Hơn nữa, nhận một Tiên Quân làm đệ tử thì tốt hơn là tự mình bồi dưỡng từ đầu, tỷ lệ đệ tử tử vong cũng sẽ không cao. Từng có vị Tiên Đế nọ chết mất hơn trăm đệ tử, cuối cùng vẫn không thể truyền thừa y bát đạo thống, thực sự khiến người ta xót thương đến rơi lệ. Tứ Phương Thiên Hội lần này, trừ những người có tông môn sư thừa thì vẫn có không ít người tự do. Haha, dù không phải tự do thì chỉ cần lừa khéo một chút là vẫn đào góc tường ngon ơ!

Đáng tiếc Thần Tú là Phật tu, muốn lôi kéo thì rất khó.

Không ít Tiên Đế tiếc nuối nghĩ, nếu Tạ Chinh Hồng là Đạo tu, để cướp được hắn thì đánh một trận với các đạo hữu khác cũng chẳng là gì. Haiz, cũng chỉ có thể than thở rằng đạo bất đồng, bất tương vi mưu!

Nghĩ đến đây, nhiều Tiên Đế liền nhìn sang Kim Bà La Hoa và Hưu Tức tôn giả. Thần Tú có quan hệ khá thân thiết với hai người ngày, nếu lựa chọn tiên vực sáng lập đàn tràng thì cũng rất có khả năng sẽ thuộc phạm vi thế lực của hai bọn họ, chẳng biết hoa sẽ rơi xuống nhà ai đây. Tuy nhiên ngoài Thần Tú, Văn Xuân Tương của Linh Tu thiên cung cũng biểu hiện rất xuất sắc. Tuy y không vào Đăng Thiên tháp, nhưng có Đông Phương Thiên Đế chỉ điểm thì cũng không hề thiệt thòi.

Năm nay hai người này đã giành hết nổi bật rồi. Hơn nữa bọn họ còn là một cặp đạo lữ, đúng là chuyện lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay thì đặc biệt nhiều!

“Đằng kia hình như có người tới đây.” Linh Đế nãy giờ chẳng lên tiếng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thoáng về phía xa, “Lại còn không ít người nữa.”

Kim Bà La Hoa lấy làm lạ, “Sao ta cảm giác khí tức của mấy người đó quen quen thế nhỉ?” Người mà hắn thân quen hầu hết đều là người ở Phật giới, chẳng lẽ đó là đám bạn quanh năm ru rú trong nhà của hắn ư?

“Bên này cũng có!” Một cái khác Tiên Đế quay đầu về hướng ngược với đám người Linh Đế.

Sao hai phía đều có người thế này?

Văn Xuân Tương và Thẩm Phá Thiên thình lình dừng lại, cảnh giác nhìn về phía trước.

“Văn đạo hữu, ta nghĩ chúng ta tới muộn mất rồi.” Thẩm Phá Thiên thở dài, phía đối diện rõ ràng toàn là đại năng cao cường của Phật giới, nói không dễ nghe thì chiến lực hàng đầu của Phật giới hiện nay đều đã tề tựu ở đây. Có thể khiến nhiều Phật tu lộ diện thế này, e rằng thân phận của Tạ Chinh Hồng đã bại lộ. Song ngẫm lại cũng không lạ, phong ấn tầng ba mươi buông lỏng, Văn Xuân Tương dung hợp Khí Vận Xích Châu, cộng thêm cả biểu hiện xuất sắc của Tạ Chinh Hồng lúc trước, đến Linh Đế và Kim Bà La Hoa còn phát giác được thì đối với các đại năng, việc này lại càng đơn giản.

“Đến sớm hay muộn thì cuối cùng cũng phải gặp thôi.” Văn Xuân Tương nở nụ cười, “Từ lâu bổn tọa đã trời sinh tương khắc với đám lừa trọc này rồi, đánh một trận cho bọn chúng biết sợ là xong.”

“Khụ khụ, vậy ta xin chúc mừng Văn đạo hữu trước.” Thẩm Phá Thiên sờ sờ mũi, tuy hắn rất muốn gia nhập, nhưng hắn là Đông Phương Thiên Đế, đại diện cho giới Pháp tu, nếu thật sự đánh nhau với mấy Phật tu này thì cục diện sẽ càng mất khống chế.

“Đa tạ, bổn tọa đi trước gặp đám lừa trọc kia đây!”


Nói rồi, Văn Xuân Tương hóa thành một luồng sáng, biến mất rồi lại tức khắc xuất hiện ở trước mặt chúng tiên tại Sùng Dương cung điện.

“Ngươi là…… Văn Xuân Tương?” Một Tiên Đế thấy Văn Xuân Tương lặng lẽ xuất hiện bên cạnh, bèn nói có vẻ không dám chắc, “Ngươi tới tìm Tạ Chinh Hồng hả? Hắn đã tiến vào Đăng Thiên tháp rồi……” Còn chưa nói xong, Tiên Đế nọ chợt biến sắc.

Không phải ảo giác, kẻ trước mắt là Ma tu chứ không phải Linh tu.

Chẳng phải Văn Xuân Tương được Đông Phương Thiên Đế chỉ điểm ư, sao lại biến thành Ma tu xuất hiện ở đây thế này?

“Ngươi…… Ngươi rơi vào Ma đạo?” Linh Đế trợn mắt, không thể tin nổi, “Sao có thể thế được?” Trên người Văn Xuân Tương có truyền thừa của Linh Tu thiên cung, linh khí rất đậm, sao có thể dễ dàng rơi vào Ma đạo được? Hơn nữa trông bộ dáng Văn Xuân Tương hiện giờ, tu vi rõ ràng đã đến cấp Ma Đế!

Bây giờ mới qua bao lâu chứ, cho dù có rơi vào Ma đạo thì tu vi cũng không thể tăng nhanh như thế được.

“Linh Đế bệ hạ nói sai rồi. Không phải bổn tọa rơi vào Ma đạo, mà là quay trở về Ma đạo.” Văn Xuân Tương vươn tay vẽ một ma phù, ma phù bay ra từ đầu ngón tay, hóa thành ngọn lửa dữ dội, bao phủ bên ngoài Sùng Dương cung điện, “Trước đây bổn tọa đã nói rồi mà, khi còn ở Tu Chân giới, ta vốn là Ma Hoàng. Chỉ là Linh Đế không quan tâm thôi, việc này không thể trách tại bổn tọa được.”

Thấy mọi người đều bị ma hỏa vây quanh, trong lòng Văn Xuân Tương có chút khoan khoái.

Sau khi dung hợp sức mạnh y cứ cảm giác toàn thân dư thừa sức lực, vừa khéo đánh một trận với mấy Tiên tu này trước cũng được.

“Văn Xuân Tương, ngươi đang nói cái gì vậy hả?” Có vị Tiên Đế nhìn không nổi, tức giận nói, “Chẳng lẽ Linh Đế còn chưa đủ quan tâm ngươi hay sao?”

“Y quan tâm việc của y, ta làm việc của ta, đôi bên tình nguyện, vốn chẳng ai nợ ai cả. À, ta là Ma tu, các người còn hi vọng ta lấy ơn báo oán sao? Lấy oán báo ơn mới là tác phong của Ma tu bọn ta chứ!” Văn Xuân Tương hờ hững nhìn Linh Đế rồi nhanh chóng dời mắt đi, có vẻ như chẳng buồn để ý đến Linh Đế.

Linh Đế nhìn Văn Xuân Tương với vẻ phức tạp, im lặng không nói gì.

Với hiểu biết của y về Văn Xuân Tương, y đương nhiên biết Văn Xuân Tương là người thế nào. Nếu Văn Xuân Tương thật sự thích lấy oán báo ơn thì Tạ Chinh Hồng đã chẳng ở bên y rồi. Vậy thì nguyên nhân Văn Xuân Tương cố ý nói như thế chỉ có một, đó là phủi sạch quan hệ với Linh Tu thiên cung!

Văn Xuân Tương giờ đã là Ma Đế, trở thành kẻ đối đầu với Tiên giới, dù có biện giải thế nào, Linh Tu thiên cung và Linh Đế cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được. Nhưng nếu biến Linh Đế thành “kẻ bị hại”, để người khác nghĩ Linh Tu thiên cung bị Văn Xuân Tương lừa dối, vậy thì sẽ không có quá nhiều rắc rối.

Linh Đế tự nhận mình không phải kẻ hay tưởng bở, nhưng lý do y có thể nghĩ ra chỉ có mỗi cái này thôi.

Mấy Tiên Đế khác tuy cũng hơi nghi ngờ quan hệ giữa Văn Xuân Tương và Linh Tu thiên cung, song bây giờ bọn họ quan tâm đến tu vi và mục đích y tới đây hơn.

“Nếu ngươi đã thành Ma tu thì còn đến Tứ Phương Thiên Hội làm cái gì nữa? Tỷ thí đã kết thúc rồi, ngươi không có cơ hội đâu.” Một Tiên Đế trung tuổi uy nghiêm bước ra, phía sau có kim long ẩn hiện, nhìn vào khiến người ta sinh lòng kính sợ.

“Bổn tọa tới đón đạo lữ, chẳng lẽ cũng không được sao?” Văn Xuân Tương hỏi ngược lại.

“Ồ, nói là đón đạo lữ, thế đám lửa này của ngươi là cái gì?” Một vị Tiên Đế cười khẩy, “Hắc Viêm Ngục Hỏa đến từ tầng mười ba của Ma giới, tiên khí thất bát phẩm cũng bị đốt thành tro. Ngươi đừng bảo với ta là ngươi dùng lửa này làm quà đón đạo lữ nhé.”

“Bổn tọa sợ hắn bị lạnh cho nên đốt chút lửa ấy mà. Đợi đạo lữ của bổn tọa đi ra rồi thì dùng lửa này đốt pháo hoa chúc mừng cũng được.” Văn Xuân Tương nghiêm túc đáp.

“Ma tu chớ có càn rỡ!”

Một La Hán giơ thiền trượng trong tay lên, quát to một tiếng, cây thiền trượng kia liền biến lớn, cách xa cả mấy trăm dặm mà vẫn nhanh chóng vung về phía đỉnh đầu Văn Xuân Tương.

Cây thiền trượng kia lao đến, không trung vang lên tiếng xé gió tựa như có sấm sét ầm ầm giáng xuống, giữa sát khí lẫm liệt lại xen lẫn chính khí vô biên, nếu Ma tu bình thường mà thấy thì có khi đã sợ đến nhũn cả chân.

“Đó là Hàng Yêu Trừ Ma trượng!” Ai đó hào hứng hô lên.

Hàng Yêu Trừ Ma trượng này là do Hàng Long La Hán sáng chế ra, nó sở hữu uy lực mạnh mẽ, đặc biệt đối với tà ma ngoại đạo thì càng phát huy hiệu quả thần kỳ. Hàng Long La Hán là người có tấm lòng rộng lượng, sau khi sáng chế ra món thần thông này thì không ngần ngại quảng bá, coi như đưa tặng một chiêu bảo mệnh cho các Bồ Tát La Hán không có thần thông mạnh.

Mà hiển nhiên giờ phút này vị La Hán sử dụng Hàng Yêu Trừ Ma trượng hiểu rất rõ điều ấy, thiền trượng vừa vung ra, người tinh tường lập tức nhận ra sự lợi hại của nó. Trận này mà đánh thật, cho dù Văn Xuân Tương có tu vi Ma Đế thì cũng phải phun ra mấy ngụm máu.


Trong lúc mọi người ngạc nhiên hoảng hốt, Văn Xuân Tương bị thiền trượng công kích trực diện lại mỉm cười, không tránh không né, mặc cho cây thiền trượng kia đánh về phía mình.

“A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai.” Không ít Phật tu đã đoán trước được cảnh tượng sắp xảy ra, lần lượt chắp tay chữ thập đọc lẩm bẩm.

Lặng yên chẳng một tiếng động.

Tiếng nổ lớn mà bọn họ dự đoán không hề xuất hiện, mà ngược lại, cây thiền trượng khí thế kia đúng vào hồi quan trọng lại im hơi lặng tiếng?

Mọi người nhìn về phía Văn Xuân Tương, trông thấy trong màn linh cơ dày đặc, một ngón tay trắng nõn đang chĩa vào chính giữa cây thiền trượng.

Thấy tình hình như vậy, không ít người đều tỏ vẻ khiếp sợ.

Chỉ là một ngón tay, một ngón tay mà chặn được Hàng Yêu Trừ Ma trượng?

Làm sao có thể?!

Trước kia Văn Xuân Tương vẫn chỉ là một Linh tu trình độ Đại La Kim Tiên, cho dù rơi vào Ma đạo, lại có bí pháp tăng cao tu vi thành Ma Đế, căn cơ sẽ không quá sâu mới phải. Nhưng nhìn dáng vẻ Văn Xuân Tương ung dung thế kia, rõ ràng là rất tự tin! Mà hành động của y giờ phút này cũng chứng minh rằng y có thực lực để tự tin.

“Cây thiền trượng này to đấy, nhưng lại chẳng hữu dụng lắm nhỉ.” Văn Xuân Tương lắc đầu, nhìn thoáng qua các Phật tu đối diện, “Cơ mà người thế nào thì dùng đồ thế ấy, Phật giáo có bao nhiêu là môn đồ, nhưng giỏi giang thì cũng chỉ có mấy người thôi. Sao bổn tọa có thể chờ mong quá nhiều ở các người được?” Nói rồi, Văn Xuân Tương lại duỗi thêm một ngón nữa, hai ngón kẹp nhẹ lấy thiền trượng, dùng lực bóp một cái.

Lập tức, vô vàn luồng sóng gợn tỏa ra từ nơi Văn Xuân Tương dùng lực, chỉ trong chớp mắt đã tràn ra vài trăm dặm, lao tới đỉnh của cây thiền trượng kia.

Vị La Hán cầm thiền trượng thấy bất ổn, bèn buông lỏng tay ra.

Ầmmmm!

Cây thiền trượng giống như một khúc gỗ mục nát, phát ra tiếng gãy giòn vang rồi hoàn toàn vỡ nát thành những mảnh nhỏ.

“Phù ~!” Văn Xuân Tương thổi nhẹ, cây thiền trượng vỡ vụn liền di chuyển, tạo nên cảnh tượng “Mưa mảnh vỡ thiền trượng” oanh liệt đổ xuống trước mặt các đại năng Phật tu.

“Chút tấm lòng nho nhỏ, mượn hoa dâng Phật, không đúng, là mượn thiền trượng tạ Phật chứ.” Văn Xuân Tương còn đường hoàng chắp tay hành lễ với bọn họ, “Mong chư vị tiền bối chớ chê.”

Khinh người quá đáng!

Đúng thật là khinh người quá đáng!

Tên Văn Xuân Tương này rõ ràng là đang khiêu khích, lại còn là khiêu khích trước mặt bao nhiêu người bọn họ nữa.

Thẩm Phá Thiêu cố ý đi chậm sau Văn Xuân Tương, lúc chạy tới thì thấy cảnh này, cũng lấy làm bất đắc dĩ. Haiz, năm xưa lúc hắn chưa gặp Văn Xuân Tương, Cửu Châu Ma Hoàng trong truyền thuyết luôn là kẻ ngang tàng tùy hứng. Hơn nữa Cửu Châu Ma Hoàng bao năm vẫn giữ nguyên sở thích chọc tức Phật tu của Phật môn, đối với y, không có gì đơn giản hơn chọc tức mấy vị Phật tu này cả.

Văn Xuân Tương thường nói mấy hòa thượng khắc y, nhưng theo Thẩm Phá Thiên thấy, rõ ràng là Văn Xuân Tương khắc mấy hòa thượng này. Ở Tu Chân giới bắt nạt Phật tu người ta thì cũng thôi, giờ lên Tiên giới rồi còn muốn tiếp tục ăn hiếp Phật tu nữa hả?

Ấy thế mà, Văn Xuân Tương lại tìm một Phật tu làm đạo lữ.

Đúng là khó nói thật.

“Vị Ma Đế này quả là uy phong, chi bằng cũng để lão nạp lãnh giáo thần thông vô biên của các hạ?” Một vị Bồ Tát lắc cành dương liễu trong tay, lạnh giọng quát.

“Bổn tọa cảm thấy, lũ hòa thượng các ngươi thay phiên nhau đánh một mình bổn tọa mới là vô cùng uy phong đấy.” Văn Xuân Tương đứng chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn vị Bồ Tát nọ, “Chẳng lẽ đây chính là truyền thống của Phật giáo sao?”


“Ngươi!”

Bồ Tát bị Văn Xuân Tương nói cho cứng họng không đáp lại được, tức mà chẳng nói nổi câu nào.

“Ôi chao, xưa kia bổn tọa bói mệnh cho mình, quẻ bói nói rằng lúc bổn tọa gặp phải lừa trọc thì phải trốn cho kỹ, kẻo lại dính xúi quẩy vào người. Nhưng nếu tránh không nổi thì sẽ trở thành xúi quẩy của bọn chúng. Dù sao cũng phải có một bên xui xẻo, Phật Tổ nói ‘Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục’, nếu chư vị thiền sư đều là đệ tử của Phật Tổ thì chi bằng học theo Phật Tổ, thay bổn tọa gánh chịu vận rủi này đi. Mỗi năm bổn tọa nhất định sẽ thắp ba nén hương, cảm tạ đại ân của chư vị thiền sư.” Văn Xuân Tương thành khẩn nói.

“Phììì.” Thẩm Phá Thiên phì cười.

“Thiên Đế, Thiên Đế ngài trở lại rồi ư?”

“Thiên Đế, ngài xem xem chuyện này rốt cuộc là sao đây?”

Các Tiên Đế thấy Thẩm Phá Thiên trở về thì liền lao đến vây quanh hắn như ong vỡ tổ, “Tên Văn Xuân Tương này hình như định đánh nhau với mấy Bồ Tát của Phật giới.”

“Chớ sốt ruột chớ sốt ruột, mấy vị Bồ Tát lợi hại kia còn chưa nói gì mà.” Thẩm Phá Thiên nhìn thoáng về phía phe Phật giới, mỉm cười trả lời.

“Thí chủ nói hơi quá rồi đấy.” Đột nhiên, các La Hán ở hàng đầu đồng loạt tránh ra, một Bồ Tát với ánh mắt trong veo bước đến.

Vị Bồ Tát nọ vô cùng xinh đẹp, mà đôi mặt lại tràn đầy trí tuệ, nhìn vào giống như thể được chiêm ngưỡng hết thảy mọi mỹ cảnh trên đời. Song hình hài vừa thông minh vừa xinh đẹp ấy đặt ở vị Bồ Tát này, lại chẳng có vẻ gì là mâu thuẫn.

Văn Xuân Tương bình tĩnh nhìn Bồ Tát nọ, bỗng nhiên cười tươi nói, “Nghe nói Văn Thù Bồ Tát có danh xưng là Diệu Cát Tường, cứ tưởng truyền thuyết có điều nhầm lẫn, hôm nay được diện kiến mới biết thì ra truyền thuyết còn không bằng người thật. Tại hạ Văn Xuân Tương, bái kiến Văn Thù Bồ Tát.”

Văn Thù Bồ Tát khẽ gật đầu với Văn Xuân Tương, “Thí chủ, tâm trạng các Hiếp Thị Bồ Tát có chút kích động, nếu có chỗ thất lễ, mong thí chủ hãy thông cảm cho.”

“Ồ, nếu bổn tọa không muốn thông cảm thì sao?”

“Oan gia nên giải không nên kết, Phật Tổ cũng nói không được tùy tiện đấu pháp vì oán hận để tránh gây nguy hiểm đến tính mạng.” Văn Thù Bồ Tát cười khổ trả lời, “Vừa rồi chúng ta đã vô lễ động thủ, thí chủ không muốn tha thứ cũng là bình thường.”

“Văn Thù Bồ Tát, sao ngài lại nâng chí khí kẻ khác, hạ uy phong bản thân như thế?” Một vị La Hán nóng tính nhịn không nổi, “Tuy chúng ta động thủ trước, nhưng tên này vô lễ, không mời tự đến cơ mà.”

Văn Thù Bồ Tát thở dài, “A Di Đà Phật, ngươi lui xuống trước đi.”

Lúc bọn họ đang chạy tới Sùng Dương cung điện thì những Hiếp Thị Bồ Tát này đã đến đông đủ hết cả rồi, cũng không biết bọn họ lấy tin từ đâu. Người đã đến rồi, đương nhiên không thể bảo bọn họ chạy về hết. Mang bọn họ đi đến Sùng Dương cung điện cũng là hành động bất đắc dĩ.

“……Vâng.” La Hán nọ bị Văn Thù Bồ Tát liếc, không còn ý định động thủ nữa, đành ngoan ngoãn lui xuống.

“Vẫn là Văn Thù Bồ Tát hiểu lý lẽ.” Văn Xuân Tương cười to.

Văn Thù Bồ Tát mỉm cười nhìn Văn Xuân Tương cười xong, bấy giờ mới mở lời, “Không biết thí chủ đến Sùng Dương cung điện này vì lý do gì?”

“Đương nhiên là đến vì đạo lữ của bổn tọa.” Ánh mắt Văn Xuân Tương trở nên dịu dàng hơn nhiều, y nghiêng đầu nhìn Đăng Thiên tháp trên tầng mây cao ngất, chỉ vào nó nói, “Đạo lữ của bổn tọa đang ở nơi đó. Hắn không đi, bổn tọa cũng sẽ không rời đi.”

“Ở trong Đăng Thiên tháp?” Văn Thù Bồ Tát gật đầu, “Trong Đăng Thiên tháp ẩn chứa rất nhiều cơ duyên, rốt cuộc sẽ nhận được cơ duyên thế nào, cũng không ai dám chắc được. Song nếu thí chủ lựa chọn chờ ở đây thì ắt hẳn tình cảm giữa ngươi và đạo lữ rất sâu đậm. Xin hỏi tên của đạo lữ thí chủ là gì? Đương nhiên, nếu thí chủ không nói thì cũng là điều dễ hiểu.”

Thấy Văn Thù Bồ Tát và ma đầu kia trò chuyện hòa ái như vậy, các La Hán Bồ Tát phía sau đều có phần lúng túng.

Đạo lữ gì đó đâu liên quan đến Phật tu bọn họ. “Làm Phật tu thì phải giữ lục căn thanh tịnh, nếu có đạo lữ thì chỉ có thể vì đạo lữ mà bỏ Phật theo Pháp. Cơ mà nhìn Ma tu này ghê gớm thế kia, rốt cuộc là kẻ nào không sợ chết dám làm đạo lữ của y?” Nhiều người trẻ tuổi chưa từng nghe đến quan hệ giữa Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng liền âm thầm phỏng đoán.

Các Tiên Đế ở Tiên giới nhìn nhau, nhưng lại không ai nói ra.

“Đạo lữ của bổn tọa tên là Tạ Chinh Hồng.” Văn Xuân Tương kiêu ngạo ưỡn ngực đáp, “Nếu hắn đang ở trong Đăng Thiên tháp thì bổn tọa sẽ đợi đến khi hắn xuất quan!”

Tạ Chinh Hồng?

Các Phật tu hoảng hốt, đây chẳng phải là họ tên tục gia của Phật Tử sao? Sao lại thành đạo lữ của tên Ma tu này rồi!

Không ít người lập tức nhìn sang Văn Thanh Đắc Quả tôn giả, trong mắt tràn đầy sự thắc mắc. Văn Thanh Đắc Quả tôn giả có từng tính Phật Tử còn có một đạo lữ là Ma Đế không thế?

Pháp tướng của Văn Thanh Đắc Quả tôn giả không thay đổi, nhưng hiển nhiên cũng có chút hoài nghi.


“Phật Tử sao lại có đạo lữ được?”

“Chỉ e chính là vì có đạo lữ, vẫn còn lưu luyến những chuyện khác, cho nên Phật Tử trở lại Tiên giới mà chúng ta mới không hề phát giác.”

“Vậy phải làm sao đây?”

Nếu Phật Tử có đạo lữ thì tạm thời không thể trở về làm Phật Tử được, nói cách khác, phong ấn tầng ba mươi vẫn không thể mở.

Văn Thanh Đắc Quả tôn giả tiến lên, khẽ gật đầu với Văn Xuân Tương, “Xin hỏi quan hệ đạo lữ giữa thí chủ và Tạ Chinh Hồng đã bao nhiêu lâu rồi?”

“Từ trước khi phi thăng thì đã ở bên nhau rồi.” Văn Xuân Tương cười nói với Văn Thanh Đắc Quả tôn giả, “Tình cảm của chúng ta luôn rất tốt đẹp, chắc hẳn quan hệ đạo lữ vẫn sẽ tiếp tục duy trì.”

“Hứ, ngươi mà cũng xứng làm đạo lữ của Phật Tử à?” Một La Hán rốt cuộc chịu không nổi, bèn chửi ầm lên.

“Phật Tử, Phật Tử gì cơ?”

Mấy Tiên Đế vây quanh Thẩm Phá Thiên xem biến, chỉ có thể nghe tiếng trò chuyện, mà từ Phật Tử này lại xuất hiện thường xuyên, khiến người ta rất để ý.

“Phật Tử mà bọn họ nói đến, không phải là người biến hóa từ phật quang mười mấy vạn năm trước đó chứ?” Một vị Tiên Đế lớn tuổi vuốt râu, ngẩn người nói, “Ngoài ngài ấy ra, lão hủ thật sự không nhớ còn ai có thể tự xưng là Phật Tử nữa?”

“Phật quang cũng có thể biến hóa ư?” Các Tiên Đế ngỡ ngàng, Phật tu có phật quang, bọn họ cũng có pháp quang thần thông, thế nhưng bọn chúng không biến hóa được.

“Đương nhiên là có thể.” Một vị Bồ Tát tiếp lời, “Phật quang ở Đại Lôi Âm tự nghe pháp hội không biết bao nhiêu lần, phật quang vốn có hơn phân nửa là tín niệm, mà những tín niệm này đa phần đến từ phàm nhân. Phàm nhân khai khiếu nhanh nhất, cho nên phật quang biến hóa cũng thuận lợi hơn.”

“Vậy các ngươi kéo đến đông đủ thế này, rốt cuộc là……?”

“Đương nhiên là muốn nghênh đón Phật Tử trở về!”

Màn hỏi đáp này nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt mọi người, đặc biệt là ánh mắt sắc bén của Văn Xuân Tương, “Phật Tử cái gì, đón về cái gì, đạo lữ của bổn tọa, bổn tọa đi chỗ nào, hắn đương nhiên đi chỗ ấy.”

“A Di Đà Phật, tuy Tạ Chinh Hồng có duyên cùng thí chủ, nhưng nay duyên phận đã hết, mong thí chủ đừng quá cố chấp.”

“Ồ.”

Văn Xuân Tương cười gằn, “Các người nói duyên phận hết là hết, nghĩ ta sẽ tin chắc?”

“Hồ đồ ngu xuẩn!” Có mấy người của Phật giới tức giận mắng chửi.

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Làm một con chồn, Phật Tử nhanh chóng cảm nhận được ác ý đến từ Yêu Thú đại tế giới.

Giống loài như chồn không được hoan nghênh ở Yêu Thú đại thế giới cho lắm, nhưng đồng thời cũng là loài mà không ai muốn chọc vào, thứ nhất bởi chồn nổi tiếng là có thù tất báo, hơn nữa bầy đàn thiên vị bao che, thứ hai, là tại vì hôi!

Yêu tu chồn thành tinh luôn bị người ta tránh chẳng kịp. Yêu tu đều cao lớn uy vũ hoặc xinh đẹp yêu kiều, nói tóm lại là hầu như không có kẻ xấu xí. Ấy thế nhưng có lẽ vì thiên phú không tốt lắm, Yêu tu chồn thành tinh đều chanh chua cay nghiệt, hoặc là mặt mũi tái mét, nhìn kiểu gì cũng thấy khó coi. Bởi nhiều nguyên nhân như thế, Yêu tu chồn đương nhiên không được người ta thích.

Ban đầu, có không ít Yêu tu ở Yêu Thú đại thế giới cũng tiếp cận vì khí chất dung mạo của Phật Tử, nhưng dăm ba ngày liền phát hiện bản chất “chồn thành tinh” của Phật Tử, thế là ánh mắt lập tức thay đổi.

Một mặt ôm hi vọng chồn tinh không thể nào đẹp như thế, tiếp tục lân la làm quen, mặt khác lại không chịu nổi mùi phát ra từ người đối phương, không thể ép buộc bản thân được, cuối cùng đều bỏ chạy lấy người.

Phật Tử…… rất chi là thích thú.

Thế giới của người được hoan nghênh và của người không được hoan nghênh là hoàn toàn khác nhau.

Làm hạt thông, làm hổ phách, hắn đều được người ta yêu thích, đón nhận thiện ý từ mọi người, mà làm chồn, dung mạo phẩm tính đều giữ nguyên không đổi, thế nhưng kết quả nhận được lại khác hẳn.

Phật Tử như ngộ ra gì đó, càng nhiệt tình sắm vai chồn yêu. Hồn nhiên không biết người bên ngoài tìm hạt thông, tìm hổ phách nhựa thông đã loạn thành thế nào.

Editor: Mình vẫn chưa thi xong, cơ mà đã bớt căng rồi, tranh thủ edit một tí. À mà mình sắp đi xin việc, chúc mị may mắn đi cả nhà ưi huhu >.<


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui