//
Các Linh tu trong mộ địa ngớ hết cả người.
Khoan khoan, thế này không đúng.
Tên Văn Xuân Tương này đã hút sạch những gì trân quý của bọn họ, dù có gây động tĩnh lớn nữa thì cũng là bình thường. Nhưng động tĩnh đã đủ lớn rồi mà cuối cùng chỉ nở thêm một bông hoa, quả thực chẳng đáng chút nào.
Cho dù đóa hoa này có xinh đẹp cung vô dụng đi chăng nữa.
“Uiii….”
Văn Xuân Tương rên rỉ mở mắt ra, ánh mắt hiện lên vẻ mờ mịt, rồi nhanh chóng khôi phục thanh tỉnh.
À, đúng rồi, lúc trước y hấp thu nhiều thứ như vậy, sau đó đau quá ngất đi. Nhưng giờ có vẻ y đã vượt qua rồi.
“Ngươi tỉnh rồi.” Một giọng nói vang lên.
Văn Xuân Tương sực nhớ ra mình còn đang trong mộ địa, y nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, động tác nhìn rất linh hoạt, chỉ người hết sức quen thuộc với y mới có thể nhận thấy Văn Xuân Tương thoáng sững lại trong một giây lát.
“Ta ở đây bao lâu rồi?” Văn Xuân Tương cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình, đã tới Đại La Kim Tiên tầng tám, thực lực cách biệt một trời một vực so với lúc trước.
“Ba trăm bảy mươi năm.” Một giọng nói sâu xa cất lên, “Ngươi ở nhân gian không bao lâu, ngươi hấp thu sức mạnh kia tốn khoảng một trăm năm, sau đó lại hôn mê gần hai trăm năm nữa.”
“Lâu đến thế ư?” Văn Xuân Tương lẩm bẩm, “May là cũng không quá hạn.”
Y muốn có được sức mạnh thì đương nhiên phải trả giá.
Đừng nói là ba trăm bảy mươi năm, dù là ba ngàn bảy trăm năm y cũng chịu.
“Ngươi điều tức một lát đi, tu vi của ngươi tăng nhanh như thế, có lẽ chưa ổn định lắm. Hiện giờ ngươi giống như thể ăn vô số thiên tài địa bảo, trong cơ thể chứa đầy tiên khí nhưng lại không biết sử dụng thế nào. Nếu tố chất của ngươi xuất sắc thì vọt lên hẳn cấp Tiên Quân cũng không phải việc khó.”
Nguyên nhân vì ăn Linh tu sẽ tiến cảnh vượt trội như vậy, cho nên Linh tu mới gặp nhiều nguy hiểm rình rập, nếu không phải bây giờ có Linh Đế che chở thì e rằng Linh tu đã chẳng sống sót được nổi. Trong cơ thể Văn Xuân Tương đang có một bộ phận của các thiên tài địa bảo, trở thành Tiên Quân là điều hoàn toàn có thể. Song phần lớn sức mạnh đã dùng để giúp Văn Xuân Tương thoát thai hoán cốt rồi, một ít còn lại vẫn đang lưu trữ trong cơ thể y, cần phải không ngừng luyện hóa mới được.
Đây cũng là điểm mà những tàn hồn này không thể hiểu.
Văn Xuân Tương gây ra chấn động không nhỏ, những thứ kia cũng tiến vào hết trong cơ thể y, nhưng Văn Xuân Tương lại vẫn là một cây hoa mẫu đơn, không hề dị biến thành loài khác. Cái duy nhất khiến người ta để ý là đóa mẫu đơn trắng mới nở ra.
Nếu như bản thể của các tàn hồn vẫn còn thì có lẽ sẽ cảm nhận được sự uy hiếp phát ra từ đóa mẫu đơn trắng này, nhưng hiện tại bọn chúng vô hình vô thể, chỉ có ý niệm chống đỡ, với ánh mắt của chúng thì đương nhiên không phát hiện được khác thường.
Cuối cùng, chúng nó chỉ có thể tổng kết nguyên nhân là do Văn Xuân Tương đã hấp thu quá nhiều.
Vạn vật tương sinh tương khắc, nếu thứ bản thể lưu lại có hiệu lực va chạm nhau, thuộc tính không hợp nhau, vậy thì gây chết người cũng là bình thường. Loại bí thuật truyền thừa ngoại lai này vốn dĩ chẳng có bao nhiêu người thành công vượt qua, là do bọn họ không có tư cách này, mà có thì cũng không đủ bản lĩnh. Văn Xuân Tương có thể đi được đến đây đã là may mắn lắm rồi.
Đương nhiên, Văn Xuân Tương không biết việc này.
Hoặc phải nói là, cho dù có biết, y cũng lười suy nghĩ mấy vấn đề này.
“Ừm.” Văn Xuân Tương gật đầu, ngồi xuống đất, bắt đầu ổn định lại tiên khí trong cơ thể.
Hiện giờ thân thể y giống như một vùng biển rộng, chứa đựng tiên khí vô biên vô hạn, số lượng khổng lồ không đếm xuể. Nhưng chỉ như vậy thôi không đủ, y cần phải không ngừng nén tiên khí lại, giống như ở Tu Chân giới chuyển hóa linh khí thành tiên nguyên vậy, y cũng cần tiến hành nén tiên nguyên trong cơ thể một lần nữa. Có điều không thể làm một lần là xong, hiện tại Văn Xuân Tương chỉ đơn giản xử lý và khống chế, cố gắng khiến chúng tồn tại hài hòa mà thôi.
Trong lúc Văn Xuân Tương bế quan nhập định, mấy thanh âm kia lại âm thầm trao đổi với nhau.
Đồ của chúng đã bị Văn Xuân Tương lấy đi hết, nói cách khác, chúng nó sẽ phải lập tức đầu thai chuyển thế. Chúng vốn là tàn hồn, chỉ vì thủ hộ những thứ bản thể lưu lại nên mới ở đây, giờ đồ đã bị Văn Xuân Tương cầm đi, chúng đương nhiên cũng không cần nán lại nữa. Tuy nhiên trước khi đi, vẫn phải dạy dỗ Văn Xuân Tương một phen, để cho y tận tâm tận lực hơn với Linh Tu thiên cung thì mới được.
Khi Văn Xuân Tương đã ổn định được tiên khí trong cơ thể, những thanh âm kia liền vang lên.
“Nếu ngươi đã nhận truyền thừa của Linh Tu thiên cung chúng ta thì nghĩa là ngươi đã nợ chúng ta một phần nhân quả to lớn, sau này xin hãy giúp đỡ Linh Tu thiên cung nhiều hơn.”
“Tất nhiên rồi. Văn Xuân Tương ta ân oán rõ ràng, Linh Đế đối xử tử tế với ta, ta nhất định sẽ làm tròn bổn phận của mình.” Văn Xuân Tương trả lời không chút ngần ngại.
“Ừm, thế thì tốt.” Một giọng nói khác cất lên, “Cơ thể ngươi có hơi kỳ lạ, đợi đến khi ra ngoài gặp Linh Đế, ngươi có thể trao đổi với y xem.”
“Ta sẽ bảo với Linh Đế.” Văn Xuân Tương đáp, dù sao y cũng không rõ việc trong mộ địa này lắm, vẫn nên đi hỏi chủ nhân nơi này thì hơn.
“Vậy thì chúng ta lập khế ước thôi.” Một giọng nói vang lên, “Chỉ cần ngươi ký khế ước là có thể rời khỏi nơi này.”
“Khế ước gì vậy?” Văn Xuân Tương nhướn mày hỏi, chẳng lẽ y trông không đáng tin đến thế sao, còn phải ký khế ước mới chịu thả nữa?
Nhưng rồi y lại nghĩ chắc mấy tàn hồn này làm thế cũng để phòng ngừa vạn nhất thôi, tuy trong lòng hơi khó chịu, nhưng Văn Xuân Tương vẫn đè nén cảm xúc lại, nếu khế ước kia hợp lý thì ký cũng không sao.
“Ngươi xem đi.”
Theo giọng nói nọ cất lên, trên không trung bỗng hiện ra một quyển trục, bên ngoài quyển trục vẽ chim muông trùng cá sống động. Khi Văn Xuân Tương nhìn vào, quyển trục chậm rãi mở ra, để lộ nội dung bên trong.
“Mọi sự đều đặt Linh Tu thiên cung lên hàng đầu? Tốt nhất là cách vài trăm năm lại báo cáo hành tung của mình, phải cống hiến phục vụ cho Linh Tu thiên cung ba vạn năm?” Văn Xuân Tương lần lượt đọc từng điều một, mặt càng lúc càng khó coi.
“Cống hiến phục vụ ba vạn năm thì không thành vấn đề, báo cáo hành tung cũng được thôi. Nhưng ta muốn sửa cái chỗ mọi sự đều đặt Linh Tu thiên cung lên ưu tiên hàng đầu.” Văn Xuân Tương bình tĩnh nói.
“Ngươi muốn sửa thế nào?”
“Sửa thành bất cứ việc có lợi nào cũng ưu tiên suy xét cho Linh Tu thiên cung.” Văn Xuân Tương chắp tay sau lưng nói, “Mọi sự đều đặt Linh Tu thiên cung lên hàng đầu thì chẳng phải là ta bán mình cho Linh Tu thiên cung sao? Ta thừa nhận Linh Tu thiên cung cho ta rất nhiều lợi ích, nhưng vẫn không đủ để ta đổi mạng. Có lẽ người khác sẽ đồng ý, nhưng ta thì không thể.” Y còn có đạo lữ, nếu mà đáp ứng điều kiện này thì tiểu hòa thượng cũng sẽ bị trói buộc cùng.
“Không thể sửa, điều này không thể sửa được.” Một giọng nói đanh thép khác đáp lại, “Thứ chúng ta cho ngươi đủ cứu ngươi cả trăm ngàn lần, cho dù bảo ngươi lấy mạng để trả thì cũng chẳng quá đáng.”
“Nhưng mạng của ta không chỉ là mạng của ta.” Văn Xuân Tương đáp trả, “Tự do của ta không nên mặc cho mấy người hạn chế. Ta có thể hứa sau này ta sẽ trả cho Linh Tu thiên cung nhiều hơn những gì các người cho ta bây giờ, nhưng muốn mọi sự đặt Linh Tu thiên cung lên hàng đầu thì không thể được!”
“Ngươi!”
“Văn Xuân Tương, ngươi nghĩ chúng ta không làm gì được ngươi hả?”
Những tàn hồn này hầu như không có bao nhiêu lý trí, ý nghĩa tồn tại của bọn họ là vì Linh Tu thiên cung, quyển trục này cũng đã viết ra từ lâu. Xưa kia Linh tu viết ra quyển trục này nghĩ rằng thứ bọn họ lưu lại đem đi mua mấy trăm cái mạng của tiên nhân cũng dư dật, vậy nên mới không xem điều kiện này là hà khắc. Nhưng Văn Xuân Tương thì khác, y không phải mấy Linh tu thuần lương kia, cũng chẳng phải kẻ chính nghĩa gì, điều khoản chuyên chế như vậy y không thể nào đồng ý được.
“Các người có thể thử xem.” Văn Xuân Tương cười lạnh, “Tưởng bổn tọa sợ các người chắc?”
Bầu không khí lập tức trở nên dữ dội.
Văn Xuân Tương cũng không biết mình nắm chắc được bao nhiêu phần có thể phá vỡ những tàn hồn này để rời đi, nếu không bị dồn đến đường cùng, y cũng không muốn biến những tàn hồn này thành thức ăn cho hồng châu, làm như vậy quá vô đạo đức.
“Nào nào, sao mấy người lại cãi nhau thế hả?” Linh Đế không biết đã xuất hiện ở nơi này từ bao giờ, y mỉm cười phá vỡ bầu không khí xấu hổ, “Có chuyện gì thì từ từ nói, chư vị hảo hữu, các ngươi đừng bắt nạt Văn Xuân Tương, tuổi của y còn chẳng bằng số lẻ của các ngươi đâu!”
“Linh Đế, sao ngươi lại tới đây?”
“Linh Thành, chúng ta cũng là vì suy nghĩ cho Linh Tu thiên cung cả thôi.”
Linh Đế ngẩng đầu, nhìn quyển trục lơ lửng trên không trung, y không khỏi bật cười, vươn tay cuộn quyển trục kia lại, “Thứ này không cần ký, ta tin tưởng Văn Xuân Tương.”
“Không thể thưa Linh Đế, nhất định phải đề phòng!”
Ánh mắt Văn Xuân Tương nhìn Linh Đế tốt hơn một chút.
Biết rõ Linh Đế cố ý làm vậy là để cho y xem, song phải công nhận rằng khiến người ta cảm thấy rất thỏa đáng.
Nói tái nói hồi, cho dù những tàn hồn này chẳng nói gì đi nữa, một khi người khác đối tốt với Văn Xuân Tương, y nhất định sẽ báo đáp lại, hơn nữa Linh Đế rất tử tế với y và tiểu hòa thượng, còn giúp đỡ Tạ Chinh Hồng nữa, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ khiến Văn Xuân Tương không thể mặc kệ Linh Tu thiên cung rồi. Nhưng những tàn hồn này lại cho rằng Văn Xuân Tương có tình có nghĩa là dễ bắt chẹt, thế là sai toàn tập rồi đấy.
“Chư vị không cần nói nhiều làm gì.” Linh Đế cười nói, “Cũng đến giờ rồi, ta tới đây là để tiễn chư vị một đoạn đường cuối cùng. Chư vị nhiều năm thủ hộ ở nơi đây, đại ân đại đức, Linh Thành khắc ghi trong tâm. Kiếp sau nếu có duyên phận, ta nguyện làm một người dẫn đường, đón chư vị trở về Linh Tu thiên cung của chúng ta.”
“Thôi, nếu ngươi đã nói như vậy.”
“Haiz, suy cho cùng chúng ta cũng chẳng thể phơi mình dưới ánh mặt trời nữa, Linh Thành, năm ấy ngươi là người thông minh nhất trong số chúng ta, chúng ta cũng tin tưởng mắt nhìn của ngươi. Đại đạo mịt mờ, chúng ta rồi sẽ có ngày gặp lại.”
“Chư vị lên đường bảo trọng.” Linh Đế chắp tay, hướng về phía những tàn hồn này vái một cái thật sâu.
Bầu trời vốn đen tối mịt mù lập tức sáng lên.
Trên mặt đất ào ạt trổ lên những mầm xanh tràn trề sức sống. Chỉ trong khoảnh khắc, mộ địa đã biến thành một hoa viên hoàn toàn mới, vừa đáng yêu lại vừa rực rỡ.
Linh Đế nhìn những mầm xanh mơn mởn ấy, sắc mặt có chút phức tạp, nhưng phần nhiều vẫn là vui mừng.
Dưới này là đất trồng, cuối cùng sẽ có một ngày, các bằng hữu của y một lần nữa lớn lên rồi hóa thành hình người, chỉ cần y sống đủ lâu, hoặc là đợi được một Thánh Nhân hay Đạo Tổ nào đó ngược dòng thời gian, hồi sinh các bằng hữu trở lại cũng không phải việc khó.
Văn Xuân Tương đứng phía sau Linh Đế cũng vái lạy, tuy rằng bọn họ gây gổ nhau không được thoải mái cho lắm, nhưng Văn Xuân Tương vẫn kính nể những người này. Không phải ai cũng có thể dựa vào một ý niệm, một tàn hồn mà chờ đợi bao nhiêu năm ở nơi chẳng thấy mặt trời này.
“Đa tạ bệ hạ.” Văn Xuân Tương chắp tay nói với Linh Đế.
“Việc nhỏ thôi mà.” Linh Đế cười rộ lên, “Nếu đã đưa ngươi đến đây thì là do ta biết tương lai ngươi sẽ phát triển, ta không làm chuyện mổ gà lấy trứng đâu.”
Văn Xuân Tương cũng bật cười, kỳ thực Linh Đế là một người rất thú vị.
“Thật ra ta không đến thì ngươi cũng không chịu thiệt đâu.” Linh Đế sâu xa nhìn Văn Xuân Tương, “Ta tới rốt cuộc là để giúp ai, cũng khó mà nói lắm.”
“Bệ hạ nói lời này thật khiến tại hạ thụ sủng nhược kinh.”
“Ta đã muốn hỏi từ lâu rồi.” Linh Đế tò mò nhìn Văn Xuân Tương, “Ta nhận thấy trên người ngươi có một ít khí tức rất kỳ lạ, nhưng mọi người đều có bí mật, cho dù có vài món dị bảo cũng là bình thường. Điều khiến ta thấy lạ là, với tính tình của ngươi thì ở Tu Chân giới, chắc chắn không có chuyện ngươi chẳng đắc tội ai, thế nhưng trên người ngươi lại không dính chút huyết khí nào, còn thuận lợi phi thăng đến Tiên giới. Lúc ở Tu Chân giới, rốt cuộc là ngươi làm gì?”
“Tu ma.” Văn Xuân Tương nhún vai, trả lời thẳng thắn, “Hồi ở Tu Chân giới, ta là một trong số các Ma Hoàng, cũng xem như là kẻ khá ngông cuồng trong giới Ma tu.”
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Người cuối cùng gánh áp lực nặng như núi.
Những người phía trước đã chọn hạt thông xong hết rồi, chỉ có mỗi hắn là chưa chọn, mà cũng chỉ còn một hạt để cho hắn chọn.
Nhưng trực giác mách bảo hắn rằng, người trước mắt tuyệt đối không thể chọn.
“Ta….. Ta…..” Tu sĩ nọ bị một đống hạt thông và tu sĩ nhìn chòng chọc, càng lúc càng lí nhí, “Ta bỏ cuộc!”
Vừa dứt lời, sắc mặt của đám hạt thông lập tức trở nên đặc sắc.
Cái…. Cái gì?
Hắn bỏ cuộc?
Hắn dám bỏ cuộc?!
Chín mươi tám hạt thông nổi giận, xưa nay chỉ có bọn nó lựa chọn người khác chứ làm gì có chuyện bọn nó bị ghét bỏ thế này, thà bỏ cuộc cũng không chịu chọn Cửu Thập Cửu đệ sao? Cửu Thập Cửu đệ có chỗ nào không tốt hả?
Các tu sĩ còn lại thì có thể hiểu được.
Cũng bất đắc dĩ mà, hạt thông thứ chín mươi chín này tạo cho người ta cảm giác rất kỳ quái. Nhìn thấy hắn là cứ vô thức nhớ tới các trưởng bối nhà mình, hắn dường như có thể nhìn thấu tâm tư của người khác vậy. Chọn hạt thông như thế đi theo bên cạnh chẳng phải là hành tội mình sao? Hơn nữa, hạt thông này có vẻ cũng không muốn ký khế ước.
Ngay lúc chín mươi tám huynh đệ tức giận định cho tu sĩ bỏ cuộc kia biết tay thì chợt thấy Cửu Thập Cửu đệ của mình nở nụ cười vui vẻ, “Đa tạ đạo hữu.”
“Không có gì không có gì.” Tu sĩ vội vàng xua tay.
“Đại hội lần này đến đây là kết thúc. Các vị huynh trưởng, sau này nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại.” Phật Tử quay đầu nói với các huynh trưởng của mình. Bởi vì sau khi đại hội chấm dứt, bọn họ sẽ phải theo tu sĩ ký khế ước với mình đi đến các thế giới ở bốn phương tám hướng, sau này muốn gặp lại sẽ rất khó khăn.
Bọn họ vốn sinh ra từ cùng một quả thông, tình cảm đương nhiên gắn bó hơn bình thường.
“Cửu Thập Cửu đệ, đệ ở ngoài một người nhớ phải cẩn thận, chớ để bị người khác phát hiện rồi ăn mất đấy.” Các huynh trưởng nước mắt lệ nhòa.
“Huynh trưởng yên tâm.” Phật Tử gật đầu, “Ta sẽ không bị ăn đâu.”
Mọi người lưu luyến bịn rịn một hồi rồi mới vẫy tay tạm biệt, ai đi đường nấy.
Âyyy, giờ hắn lại một mình rồi.
Ủa, sao hắn lại nói là “lại” nhỉ?