//
Nguyên Ưu thấy Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng quấn quít thắm thiết như vậy, trong lòng liên tục niệm kinh văn tĩnh tâm, bấy giờ mới có thể phản ứng bình thường trước hành vi của hai người này, trước mặt công chúng, không thể tém tém lại chút được hả?
Có điều thấy Tạ Chinh Hồng vui vẻ như thế, Nguyên Ưu cũng mừng thay cho hắn.
Tạ Chinh Hồng mà hắn biết trước đây là một phiên bản hoàn mỹ nhất của Phật Tiên, cứ thấy thiếu mấy vài phần sức sống. Nhưng Văn Xuân Tương vừa đến là Tạ Chinh Hồng như biến thành người khác vậy, có thể điều này không thể hiện ra trên mặt, nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được sự khác biệt ở hắn.
“Chẳng trách Thần Tú đạo hữu tâm tâm niệm niệm các hạ, đạo lữ tốt nhường này thì ai nỡ bỏ chứ.” Nguyên Ưu khen, “Haiz, nhưng mà Thần Tú đạo hữu cũng thiệt tình, thấy đạo hữu đến là chạy lại đây ngay, chẳng nói chẳng rằng gì cả. Văn đạo hữu phải quản lý hắn chặt vào nhé.”
Văn Xuân Tương khẽ cười lắc đầu, “Hắn như vậy đã rất tốt rồi.”
Nguyên Ưu sững sờ, lời này thật sự không hề khách sáo, nhưng từ miệng Văn Xuân Tương nói ra lại nghe như thể đương nhiên vậy.
Ôi trời, hắn phải biết sớm hơn mới đúng, tu sĩ kết làm đạo lữ với Thần Tú phỏng chừng cũng chẳng phải kẻ thuần lương gì.
Nguyên Ưu thức thời không hỏi về việc linh tu, ai cũng có bí mật riêng, hắn không nên nhúng tay vào. Lúc trước hắn khuyên nên suy xét cẩn thận mà Tạ Chinh Hồng có nghe đâu, giờ hắn hỏi cũng chẳng để làm gì.
“Tiền bối, chúng ta đi thôi.” Tạ Chinh Hồng kéo Văn Xuân Tương, nói.
“Ừ.”
“Đi đâu cơ?’ Nguyên Ưu ngạc nhiên.
“Một vị bằng hữu ở Tiên giới có tặng ta một tòa động phủ, ta chưa đến bao giờ. Hôm nay tiện thể qua xem.” Tạ Chinh Hồng trả lời.
“Tặng động phủ?” Nguyên Ưu hỏi, “Là ở tầng nào?”
“Hình như là tầng chín.” Tạ Chinh Hồng đáp.
“……Bằng hữu của ngươi hào phóng thật đấy.” Nguyên Ưu nói, “Tầng chín là nơi thích hợp tu luyện nhất trong mười một tầng đầu, không trả mười mấy khối hắc tinh là không có nổi.” Thứ không thiếu nhất trong mười một tầng đầu tiên chính là tiên nhân, tương tự, những tiên nhân có chỗ dựa vì muốn chuyên tâm tu luyện nên cũng cần chuẩn bị một động phủ. Tầng thứ chín linh khí dồi dào, đầy rẫy thế lực lớn, phân chia tầng chín thành các tiên vực để quản lý. Nhưng đa phần tiên vực đều dùng làm nơi nuôi trồng tiên thảo tiên quả, tiên nhân không tu luyện ở đó, vậy nên chẳng còn nhiều nơi thích hợp để làm động phủ tu luyện. Vật lấy hiếm làm quý, dần dà, động phủ trong tầng chín cũng trở nên quý giá.
Tiền tệ thông hành ở Tiên giới là tiên tinh, một miếng nhỏ bằng móng tay cũng đủ cho một Địa Tiên bình thường tu luyện hơn mười ngày. Tiên tinh càng thuần túy thì màu sắc lại càng đậm, hắc tinh là hiếm nhất và cũng quý nhất.
Tạ Chinh Hồng khẽ cười, “Ngài ấy đúng là rất hào phóng.”
Thứ quý nhất mà Nam Minh Tiên Quân tặng cho hắn còn có mấy tờ giấy thông hành tầng mười lăm, tiên nhân trong mười một tầng đầu muốn đến tầng mười một thì ắt phải luồn cúi dựa dẫm nhiều, đạt được đủ thứ điều kiện thì mới có thể lấy được một tờ giấy thông hành. Nhưng Nam Minh Tiên Quân đã tặng giấy thông hành cho Tạ Chinh Hồng, giúp hắn bớt được không ít thời gian.
“Hai người đi nhé, có việc gì thì gọi ta.” Nguyên Ưu thức thời ôm quyền nói, “Đôi tình nhân hai người khó khăn lắm mới gặp lại, ta không quấy rầy nữa.”
Nghe Nguyên Ưu nói vậy, Văn Xuân Tương cười càng chân thành hơn, “Đạo hữu lo lắng quá rồi.”
“Haiz.” Nguyên Ưu thoải mái xua tay, “Đây là lần đầu tiên ta gặp Phật tu có đạo lữ, Thần Tú đạo hữu có thể xem như là mở ra tiền lệ đấy. Mà Thần Tú đạo hữu vẫn chưa xuống tóc, chỉ cần che giấu cẩn thận là được. Trong Phật giới có nhiều kẻ kích động lắm, lỡ để bọn chúng thấy được thì phiền phức. Hừ, rõ ràng còn không vào được Tây Thiên mà tự xưng là người vệ đạo.”
Chốn Tây Thiên Cực Lạc ở xa ngoài tầng ba mươi, cực ít Phật Tiên có thể đi vào, dù là Phật có tôn hào thì chỉ khi nào Tây Thiên có Phật hội, được Phật Tổ triệu hoán mới được tiến vào. Càng khỏi nói đến hằng hà sa số đệ tử Phật giáo lớn nhỏ. Ấy thế nhưng vẫn có vài kẻ không chịu nhận rõ hiện thức, đi khắp nơi làm loạn, hỏng hết cả phong khí.
Dứt lời, Nguyên Ưu vẫy vẫy tay với hai người rồi rời đi.
“Vị bằng hữu này của ngươi thú vị đấy.” Văn Xuân Tương bảo.
“Lúc trước Nguyên Ưu đạo hữu từng bị vây công, suýt thì thân tử đạo tiêu, kẻ ra tay chính là những người vệ đạo kia.” Tạ Chinh Hồng nói.
“Ồ? Nghe có vẻ Phật giới cũng không được yên bình nhỉ.” Văn Xuân Tương hiếu kỳ nói, “Lẽ nào người tu thành Phật Thân rồi mà Phật tâm còn bất ổn như thế sao?”
“Không phải Phật tâm bất ổn, mà là đi đường tắt.” Tạ Chinh Hồng buồn cười nói, “Tiền bối không biết đấy thôi, Tây Thiên ở xa ngoài tầng ba mươi, tôn hào Phật giáo có không ít chỗ trống, nhưng chẳng mấy ai có thể chen chân vào được. Cũng không ai tổng kết ra được quy luật cả, chỉ có thể nói là cơ duyên đến thì sẽ thành công thôi. Vì vậy ở những nơi hỗn cư thế này liền có lời đồn rằng, phải cho các thần phật ở Phật giới thấy được quyết tâm của mình thì mới có thể công đức viên mãn. Suy cho cùng ít người có thể đến Ma giới trảm yêu trừ ma, công đức còn lại đương nhiên phải kiếm từ bên cạnh mình. Thế là có Phật Tiên tự phát lập nên các tiểu đội tuần tra, nếu phát hiện kẻ không tuân thủ thanh quy giới luật, sợ mạnh hiếp yếu thì đều sẽ ra tay tương trợ.”
“Nếu gặp phải kẻ khó chơi hì sao?” Văn Xuân Tương tò mò.
“Khụ, vậy thì đương nhiên là tạm tha kẻ đó.” Tạ Chinh Hồng nói.
“Té ra là thế.” Văn Xuân Tương gật đầu, “Xem ra phi thăng rồi cũng không khác Tu Chân giới là bao, chẳng qua ai nấy đều sĩ diện hơn, làm màu hơn thôi.”
“Tiền bối nói vậy cũng không sai.” Tạ Chinh Hồng trả lời.
“Vị bằng hữu của ngươi chắc là rước khổ vì chuyện này đó hả?”
“Đúng thế.” Tạ Chinh Hồng nói, “Nguyên Ưu đạo hữu khá là phóng khoáng, các Phật Tiên bảo thủ thấy mà chướng mắt, cho nên không ít lần gây sự với hắn, dần dà ân oán không thể giải được nữa. Vì vậy Nguyên Ưu đạo hữu rất phản cảm với những Phật Tiên tuần tra kia.”
“Việc này cũng là bình thường. Những kẻ mượn cái danh nghĩa Phật đạo đó chẳng qua cũng vì thỏa mãn riêng mình mà thôi.” Văn Xuân Tương tiếc nuối lắc đầu, “Nhưng chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến ngươi và ta. Tiểu hòa thượng, chúng ta mau đến động phủ kia xem đi.”
“Ừm.”
Tạ Chinh Hồng nhanh chóng dắt Văn Xuân Tương bay tới tầng trời thứ chín.
“Ở tầng chín có tới mấy trăm tiên vực, nhưng chỉ một vài tiên vực được cho phép xây động phủ tu luyện.” Tạ Chinh Hồng vừa bay vừa giải thích cho Văn Xuân Tương, “Động phủ mà Nam Minh Tiên Quân tặng ta nằm ở tiên vực thứ ba, tiên khí tuy không phải dồi dào nhất song cũng rất quý giá. Ngọc Tuyền khí linh lén đưa tin bảo đó là động phủ tốt nhất của Nam Minh Tiên Quân, y xin cho chúng ta đấy.”
Tuy Ngọc Tuyền khí linh rất hạnh phúc khi gặp lại chủ cũ, nhưng y cũng vô cùng biết ơn Tạ Chinh Hồng nhiều năm chiếu cố, cho nên hay tranh thủ vài món tốt cho Tạ Chinh Hồng. Nam Minh Tiên Quân hiếm khi thấy Ngọc Tuyền khí linh vui vẻ như thế, hơn nữa Tạ Chinh Hồng còn ưu tú tài năng, cho nên cũng chiều ý y.
“Y quả là trọng tình.” Văn Xuân Tương vừa nghe vừa gật gù, “Trước khi ta phi thăng, Yến Dữ Hành và Tiểu Ngốc Tử cũng đã đến kỳ Hợp Thể rồi, chắc mấy trăm năm nữa cũng phi thăng thôi. Đám Nhan Kiều và Mục Đình thì đều quyết tâm đến Ma giới.”
Hai người trò chuyện câu được câu không, những cái tên quen thuộc thi thoảng lại xuất hiện trong cuộc đối thoại. Tuy bình thường Văn Xuân Tương hay ghen, nhưng giờ chỉ có mình y và Tạ Chinh Hồng, biểu hiện hào phóng một chút cũng không sao. Đợi mấy người kia phi thăng thì cũng chẳng biết phải bao năm nữa cơ mà.
“Đến rồi.”
Tạ Chinh Hồng dừng bước, quay đầu bảo.
Phía trước có tiếng nước chảy ào ào, đến nơi liền trông thấy muôn vàn nước xiết ồ ạt trút xuống, thi thoảng lại có thuyền bay lướt qua bên cạnh. Nhưng điều khiến người ta thắc mắc là dòng nước này không thấy đầu cũng chẳng thấy cuối, chỉ có một đoạn ở giữa vắt lơ lửng trên trời như vậy, hai đầu chỉ nghe thấy âm thanh chứ không thấy được dòng nước, càng khiến người ta trầm trồ kinh ngạc.
“Đây là ‘Thập Nhất Hạp’ đi thông mười một tầng đầu, phải có tín vật đi đến các tầng khác mới được thông qua, bằng không dù tiên nhân bình thường đi vào thì cũng phải ra về, không nghĩ ra được cách nào khác.” Tạ Chinh Hồng cười nói, “Sau này nếu tiền bối muốn thì có thể nghiên cứu diệu pháp này một phen.”
“Giờ không vội, chúng ta nên nâng cao tu vi trước đã.” Văn Xuân Tương không nhìn dòng nước nữa, trong mắt hiện vẻ hưng phấn. Ở Tu Chân giới y được xưng là thông hiểu cửu châu, những thứ nên biết nên học thì hầu như đều đã biết, mặc dù khoe khoang trước mặt tiểu hòa thượng rất vui, song cũng vô cùng nhàm chán. Hôm nay đến Tiên giới, có vô vàn thứ mới lạ đang chờ mình khám phá, chẳng phải là một việc quá tốt hay sao?
“Trong lúc chờ đợi tiền bối, tiểu tăng cũng có thu thập một ít văn thư ngọc giản, tiền bối có thể xem thử.” Tạ Chinh Hồng nói. Sau đó, hắn lấy ra một lệnh bài hình nón, lệnh bài vọt về phía Thập Nhất Hạp, hóa thành một chiếc thuyền bay, chở Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương ở bên trong.
Thuyền bay khởi hành, cảnh sắc chung quanh lui về sau như bay.
Chẳng mấy chốc, Văn Xuân Tương đã thấy mình đến trước một ngọn núi, ở giữa có mây mù lượn lờ, ẩn hiện dáng hình cung quan lầu các, vài đỉnh núi nhỏ bơi qua bơi lại như cá ở trước lầu.
Văn Xuân Tương cảm nhận được tiên khí nồng đậm của nơi này, cơ thể khoan khoái hơn không ít.
“Du Ngư sơn đang chuyển động kia chính là nơi đặt động phủ.” Nói rồi, Tạ Chinh Hồng lại khẽ cười, “Ta cũng mới đến đây lần đầu tiên, trước kia chỉ mới thấy trong ghi chép thôi. Không biết động phủ của ta và tiền bối là tòa nào nhỉ?”
“Đi xem thử là biết ngay mà.” Văn Xuân Tương trả lời.
“Đúng vậy.”
Tạ Chinh Hồng mở lòng bàn tay, bên trên là một chiếc chìa khóa thanh đồng lấp lóe ánh sáng, dài chừng nửa bàn tay.
Chìa khóa thanh đồng vừa xuất hiện, một ngọn núi nhỏ liền dừng lại, chậm rãi bay về phía Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương.
“Xem ra là tòa này.” Tạ Chinh Hồng nhìn tòa Du Ngư động phủ trước mắt, không khỏi buồn cười.
Chắc hẳn Ngọc Tuyền khí linh cố ý chọn tòa động phủ trông giống nụ hoa cho bọn họ đây mà.
Du Ngư sơn được bao bọc bởi vô vàn đỉnh núi, động phủ nằm ở trung tâm, trông giống như một nụ hoa khép kín.
“Tuyệt quá.” Mắt Văn Xuân Tương sáng lên.
Thấy Văn Xuân Tương thích, Tạ Chinh Hồng cũng vui lây, hai người lập tức bay vào trong.
Đi đến động phủ, chuyện đầu tiên là làm gì, đương nhiên là song tu!
Tạ Chinh Hồng vừa chạm chân xuống đất, còn chưa kịp đứng vững thì Văn Xuân Tương đã nhào vào lòng hắn.
“Xung quanh Du Ngư sơn này là trận pháp cường đại, mặc dù bổn tọa không nhìn thấu song cũng biết sự lợi hại của nó. Không có chìa khóa thì không ai vào được, rất hợp ý ta.” Văn Xuân Tương vươn tay nhấc cằm Tạ Chinh Hồng, nở nụ cười tà khí, “Chi bằng tiểu hòa thượng cho bổn tọa xem xem, mấy năm nay phi thăng có tiến bộ được chút nào không?”
Tạ Chinh Hồng bất đắc dĩ nhìn Văn Xuân Tương, gật đầu phối hợp.
Việc tiếp theo đương nhiên không cần nói nhiều.
Tiểu biệt thắng tân hôn, câu này áp dụng với tiên nhân cũng rất đúng.
Linh Tu thiên cung trong Linh Tu thiên.
“Ủa Bích Thanh, sao các ngươi về một mình thế này? Không đón được đệ tử mới hả?” Bạch Nhật Thần Chi – một trong những hộ pháp của Linh Tu thiên cung hỏi.
“Bạch Chỉ hộ pháp, chúng ta có gặp được đệ tử mới, nhưng mà đệ tử mới không muốn về cùng chúng ta.” Nam nhân đi sau Bích Thanh trả lời.
“Phi Hạc, ngươi nói vậy là sao?” Bạch Chỉ hiếu kỳ, “Điều kiện của Linh Tu thiên cung chúng ta mà cũng có người cự tuyệt á? Ê này, ngươi đừng có bao biện cho Bích Thanh nha. Trong mắt Bích Thanh đệ đệ luôn không chứa nổi dù chỉ một hạt cát, lại không giỏi ăn nói, đừng bảo là dọa người ta sợ đấy nhá?”
Phi Hạc Thảo là linh thảo cộng sinh của Bích Thanh Bàn Đào, đã đi theo bên cạnh Bích Thanh không biết bao nhiêu năm, luôn luôn trung thành tận tụy. Hắn tuy hơi trầm lặng nhưng lại rất thông minh. Nếu không phải vì một lòng muốn làm việc cho Bích Thanh thì hắn đã có thể đảm nhiệm chức hộ pháp rồi.
“Không phải thế đâu.” Phi Hạc nghiêm túc nói, “Bích Thanh hộ pháp lần này biểu hiện cực kỳ khéo léo, chỉ là vị đệ tử mới phi thăng kia có đạo lữ ở Tiên giới, đạo lữ của y cũng đến đón, bọn ta không thể ép buộc người ta chia cắt, cho nên đành ra về tay không.”
“Đạo lữ?” Bạch Chỉ hơi nghiêng đầu, “Tuy hiếm nhưng cũng không phải chưa từng có tiền lệ. Vị đệ tử mới phi thăng kia là loài gì?”
“Hắc mẫu đơn.” Bích Thanh tiếp lời.
“……Mẫu đơn?” Bạch Chỉ trố mắt, “Đó là hoa ở thế gian mà?”
“Đúng vậy.” Xích Hà chen lời, “Bạch Chỉ trưởng lão còn biết cả hắc mẫu đơn sao!”
“Tiểu nha đầu ra chỗ khác chơi, mẫu đơn rất được ưa chuộng ở thế gian, có quan hệ chặt chẽ với Nhân tộc, xưa nay hiếm có đế vương nào mà không yêu mẫu đơn.” Bạch Chỉ cười mắng, “Linh Đế từng có thời gian nghiên cứu hoa cỏ thế gian, ta cũng xem cùng mấy lần. Có lẽ Linh Đế sẽ có vài biện pháp đối với đệ tử này, các ngươi trước hết sửa soạn đi nhé, ta đi bẩm với Linh Đế.”
“Vâng ạ.”
Nếu hỏi người được tôn kính nhất trong Linh Tu thiên cung là ai, thì câu trả lời đương nhiên là Linh Đế – người đã lập nên Linh Tu thiên cung của bọn họ.
Nghe nói bản thể của Linh Đế là một cây tiên thảo xuất hiện ở nơi khai thiên lập địa, thực lực có thể tùy ý ra vào tầng trời thứ ba mươi mốt, là một trong số ít những tiên nhân đạt tới cấp bậc Tiên Đế, chính nhờ có nàng mà Linh Tu bọn họ từ hoàn cảnh vừa phi thăng liền bị đuổi giết mà trở thành ít kẻ dám trêu chọc như hôm nay. Linh Đế bình thường không có sở thích gì, chỉ là bản thể của nó không phải nam cũng chẳng phải nữ, vậy nên cứ vài năm lại thích biển đổi hình dạng, có phần giống với ngàn vạn Pháp Thân bên Phật giáo. Dung mạo của Linh Đế hiện tại là một thiếu nữ đôi tám.
Bạch Chỉ bẩm báo toàn bộ tin tức mình biết cho Linh Đế, sau đó im lặng chờ đợi Linh Đế phân phó.
“Hắc mẫu đơn?” Linh Đế một tay chống cắm, trông vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, “Hồi trước xem sách ở thế gian đã cảm thấy rất đẹp, không ngờ lại thật sự có hắc mẫu đơn biến hóa được, hơn nữa còn tu luyện thành tiên, thú vị đấy. Haiz, Bạch Chỉ, ngươi nói xem tại sao đám mẫu đơn ta trồng chẳng sống được vậy?”
Bạch Chỉ ở bên dưới cúi đầu không nói gì, cô biết Linh Đế chỉ hỏi vậy thôi chứ không phải thật sự muốn biết đáp án.
Mà đáp án thì vô cùng đơn giản.
Tu vi của Linh Đế quá cao, trong phạm vi nàng xuất hiện không có bất kỳ linh thực thiên tài địa bảo nào dám ló mặt, đương nhiên cũng không nuôi sống được linh thực, càng khỏi bàn tới mẫu đơn ở thế gian. Song điều này mọi người đều biết, bản thân Linh Đế tất nhiên cũng biết.
“Chắc là vẫn còn nữa nhỉ?” Linh Đế ngẩng đầu, cười nhìn về phía Bích Thanh vừa tới bẩm báo, “Bích Thanh, chắc là ngươi vẫn còn lời muốn nói đúng không?”
“Bệ hạ anh minh.” Bích Thanh chắp tay cười thưa, “Hắc mẫu đơn kia tên là Văn Xuân Tương, tiên khí trên người tinh thuần lạ kỳ, vô cùng hiếm có. Đáng lẽ mang cả y và đạo lữ của y cùng về cũng không vấn đề gì, chỉ là thuộc hạ cứ cảm thấy có gì đó khác thường về đạo lữ của y.”
“Ồ? Chẳng lẽ với tu vi của ngươi mà lại nhìn không thấu được?”
Bích Thanh vái lạy lần nữa, “Không biết đạo lữ của Văn Xuân Tương dùng biện pháp gì mà không phá hỏng kết giới của thuộc hạ nhưng vẫn có thể vô thanh vô thức tiến vào trong, thuộc hạ không hề cảm ứng được. Hơn nữa đạo lữ của y còn là một Phật tu có tu vi Kim Phật, mới phi thăng chưa đến trăm năm. Thuộc hạ cũng xem như có chút tự tin về tu vi của bản thân, nhưng không biết vì sao Tạ Chinh Hồng lại có được năng lực như vậy? Thuộc hạ nghĩ tới nghĩ lui, e rằng hắn là thần phật chuyển thế, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
“Ngươi suy xét chu đáo lắm, mấy năm nay có tiến bộ đấy.” Linh Đế mừng rỡ, “Không vội, để ta tính xem. Ngươi bảo đạo lữ của y tên là Tạ Chinh Hồng hả? Có pháp danh không?”
“Cái này thì….. Thuộc hạ không biết ạ.” Bích Thanh chán nản, “Thuộc hạ quên hỏi.”
“Không sao, ta tính xem nào.” Linh Đế xua tay, miệng lẩm bẩm, “Tạ Chinh Hồng, tu vi Kim Phật, phi thăng chưa đến trăm năm, có một đạo lữ là hắc mẫu đơn Văn Xuân Tương.”
Khí tức quanh người Linh Đế lập tức trở nên xa xăm.
Thần thức của nàng rộng đến độ có thể trải khắp ba mươi tầng trời, những người có tu vi Tiên Đế cỉ cần muốn là có thể biết được hết thảy mọi chuyện phát sinh trong ba mươi tầng trời. Tin tức mà Bích Thanh bẩm báo đã đủ cho nàng xác định Tạ Chinh Hồng rồi.
Tìm đươc rồi, ở tầng thứ chín!
Linh Đế tiếp tục thăm dò, nhưng sắc mặt bỗng trắng bệch, khí tức cũng ngưng trệ.
“Bệ hạ!”
Bạch Chỉ và Bích Thanh vẫn luôn chú ý tới Linh Đế, thấy vậy thì không khỏi lo lắng.
“Các ngươi lui xuống trước đi.” Linh Đế đanh mặt, “Ta cần cẩn thận ngẫm lại.”
“…..Vâng.” Bạch Chỉ và Bích Thanh không dám cãi lời, bèn vái lạy Linh Đế rồi lui xuống.
Thấy hai thuộc hạ lui đi rồi, máu tươi trong miệng Linh Đế mới trào ra.
Khí tiên linh tức khắp tràn ngập toàn bộ đại điện, nếu có tiên nhân thực lực không đủ ở đây, chỉ ngửi phải khí tức cường đại này thôi cũng đủ khiến bọn họ mất mạng!
Sống trong Linh Tu Thiên, Linh Đế ngày thường đều cực kỳ khắc chế sức mạnh của mình để tránh làm hại đến các đệ tử Linh Tu thiên cung. Tất cả nhân vật cấp bậc Tiên Đế đều phải sống ngoài tầng ba mươi, chính là để tránh cho sức mạnh khổng lồ của mình ảnh hưởng đến các tiên nhân khác. Còn những nhân vật cấp bậc Thánh Nhân Đạo Tổ thì sống ở trong hư không vô tận ngoài ba mươi ba tầng trời, căn bản sẽ không đến cái xó nhỏ của bọn họ, chỉ một hình chiếu thần thức ngẫu nhiên cũng đủ áp chế toàn bộ Tiên Đế rồi.
“Phải nói là may mắn hay xui xẻo đây?” Linh Đế lau đi máu tươi bên miệng, thu hồi khí tức trong điện, chậm rãi bình tĩnh lại.
Thần thức của nàng thế mà không thăm dò được? Thần thức tu vi Tiên Đế của nàng mà lại không thăm dò được?
Không, phải nói là vì nàng có tu vi Tiên Đế, cho nên mới không thể thăm dò. Nếu đổi lại thành Bạch Chỉ hoặc Bích Thanh thì tuyệt đối không có vấn đề gì.
Xem ra Bích Thanh nói không sai, Tạ Chinh Hồng này quả thực có điểm kỳ quái, khả năng luân hồi chuyển thế là rất lớn. Có điều trong Phật Giới, nàng quen biết hầu hết những thần phật ngang hàng với mình, Phật Tiên luân hồi chuyển thế không thể gây ra ảnh hưởng lớn như thế đến nàng được?
Vậy thì Tạ Chinh Hồng này là ai?
Khoan đã!
Hai mắt Linh Đế dần trợn to, nàng nhớ từng nghe qua một truyền thuyết, chỉ là không biết có phải thật hay không.
Không, hẳn là không phải.
Nếu Tạ Chinh Hồng thật sự là Phật Tử, vậy thì làm sao có thể có đạo lữ được? Nếu như Phật Tử trở về thì chư Phật Tây Thiên hẳn phải mở pháp hội tưng bừng để chúc mừng chứ, sao lại để Tạ Chinh Hồng một mình tiêu dao ở tầng thứ chín được?
“Thú vị dấy.” Linh Đế lẩm bẩm, “Cùng lắm thì áp chế tu vi để thăm dò lần nữa. Người kỳ lạ như thế, chẳng lý nào chỉ mình mình phát hiện được.”
Tại tầng thứ chín.
“Đỉnh Du Ngư sơn ở đối diện hình như có động tĩnh, nếu con nhớ không lầm thì nó là đồ của Nam Minh Tiên Quân.” Một tu sĩ tuấn lãng vén pháp y, ngồi xuống đất, nói với tu sĩ đối diện.
“Nam Minh Tiên Quân, hừ!” Tu sĩ đối diện nghe thấy cái tên này hiển nhiên rất khó chịu, mặt mày hằm hằm, “Nếu không phải hắn đoạt tiên vực của ta thì cái chức Tiên Quân đâu đến lượt hắn đảm đương?”
Tiên nhân muốn có chức vị Tiên Quân thì nhất định phải được một tiên vực lớn thừa nhận.
Trong tiên vực cũng có địa mạch, tuy không thể biến hoá, nhưng thần trí lại chẳng thua kém bất cứ chủng tộc nào. Sau khi tiên nhân có được thực lực Tiên Quân, còn cần được một địa mạch thừa nhận, nguyện ý tôn người đó là chủ của địa mạch này thì mới có thể quản lý một tiên vực, trở thành chủ nhân tiên vực, tức Tiên Quân.
Song tiên vực có hạn, chức vị Tiên Quân đã có vài người nắm giũ rồi. Hoặc là đi tìm một tiên vực chưa có Tiên Quân, đạt được sự chấp thuận của địa mạch, hoặc là thừa dịp Tiên Quân kia không được địa mạch yêu thích liền tranh đoạt với kẻ dó. Mà Nam Minh Tiên Quân thì đã đánh bại một vị Tiên Quân, sau đó được địa mạch thừa nhận làm Tiên Quân. Mặc dù tiên vực không lớn lắm, nhưng đầy đủ tài nguyên cho hắn tha hồ hưởng dụng.
“Tiên vực của ta chẳng rộng lớn gì, không ngờ cũng bị Nam Minh đoạt mất, giờ phải đến một chốn hoang vu làm Tiên Quân chẳng cao chẳng thấp, thù này nhất định phải trả.”
“Quách Phi Ngữ, việc ta giao cho con thì vẫn cần làm, song giờ con có thêm một nhiệm vụ nữa, hẳn là con biết rồi chứ.” Tu sĩ đối diện hỏi.
“Đệ tử rõ rồi.”
“Nếu con làm tốt thì động phủ của Nam Minh Tiên Quân có thể cho con. Dù sao vẫn tốt hơn cái động phủ nhỏ con đang thuê.” Nói rồi, tu sĩ đối diện biến mất như ảo ảnh. Quách Phi Ngữ biết đây là Tiên Quân phá bỏ hình chiếu thần thức của mình.
“Nhưng mà người bên đó hình như còn đang trong kỳ tân nhân.” Thấy hình chiếu của Tiên Quân biến mất rồi, Quách Phi Ngữ không khỏi thở dài, “Không thể gây sự với bọn chúng được, đành để bọn chúng tự chui đầu vào rắc rối vậy.”