//
Tiên giới.
“Ủa, hồ phi thăng bên kia hình như có động tĩnh, lẽ nào có người sắp phi thăng?” Mấy tiên nhân đang vội vã lên đường thì bỗng thấy phía trước mịt mù tiên khí, liền ngạc nhiên nói.
“Chẳng phải hồ phi thăng bên đó đã bỏ hoang nhiều năm lắm rồi à? Sao lại có người phi thăng được?” Một tiên nhân khác hoài nghi, “Chỗ chúng ta có bốn hồ phi thăng, chỉ mỗi hồ này là rất lâu rồi không có động tĩnh. Ta còn nhớ ba ngàn năm trước, có Ma Thần xâm nhập Tiên giới chúng ta, đánh một trận với Tán Hoa Tiên Đế, cuối cùng Tán Hoa Tiên Đế trọng thương, tên ma đầu kia cũng hôi phi yên diệt, nhưng khi sắp chết còn muốn cắt đứt căn cơ của Chính đạo chúng ta, cho nên liền phá hỏng hồ phi thăng này.”
Nhưng mà có tới bốn hồ phi thăng, hỏng mất hồ này thì vẫn còn ba hồ nữa. Hồ phi thăng muốn chữa trị thì cần phải dựa vào chính bản thân nó, người khác không thể làm gì được. Vậy nên trong mắt mọi người, cái hồ phi thăng này chẳng khác nào bỏ hoang.
Tu Chân giới nơi Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng sống suốt ba ngàn năm nay không có người phi thăng, chính là vì lẽ ấy.
Hồ phi thăng chưa sửa xong, tu sĩ hạ giới muốn phi thăng đương nhiên hết sức khó khăn. Mà khi Tạ Chinh Hồng phi thăng, hắn dựa vào công đức trăm kiếp rót vào hồ phi thăng này một dòng linh khí cuối cùng, khiến nó khôi phục bình thường, vậy nên hạ giới mới có thể tiếp tục trở thành tiên nhân.
Nhưng mà ai thực sự để ý chứ?
Không có hồ này thì vẫn còn ba hồ khác, người Tiên giới nhắc tới hồ phi thăng này thì cùng lắm cũng chỉ thở dài một câu, chứ biết làm sao được?
“Khoan đã, không bình thường.” Một tiên nhân khác ngăn đồng bạn lại, “Ngươi nghe xem, tiếng gì vậy?”
“Hình như là tiếng phạm xướng, xem kìa, phía sau hồ phi thăng là Phật quang vạn trượng, người phi thăng là Phật tu!”
“Phật Tiên?” Nghe nói có khả năng là người bên Phật giáo phi thăng, mấy tán tiên lập tức tụt hứng.
“Haiz, không ngờ lại là Phật tu. Xem ra Phật giáo được phen mừng to rồi, hồ này ba ngàn năm không ai phi thăng, mãi mới có một người thì lại là Phật tu.”
“Không chừng là Sứ Giả đấy!” Một tán tiên khác hiếu kỳ nói.
Tiên Giới phân cấp không giống Tu Chân giới cho lắm.
Tiên giới đại khái có thể chia làm Địa Tiên, Thiên Tiên, Linh Tiên, Đại La Kim Tiên, Tiên Quân, Tiên Tôn, Tiên Đế. Ma giới cũng tương tự, chia làm Địa Ma, Thiên Ma, Huyền Ma, Ma Tướng, Ma Quân, Ma Tôn và Ma Đế. Đẳng cấp hết sức rõ ràng.
Nhưng Phật giáo thì lại khác, Phật giáo chia ra làm mười pháp giới, theo thứ tự từ thấp đến cao là Địa Ngục đạo, Ngạ Quỷ đạo, Súc Sinh đạo, A Tu La đạo, Nhân đạo, Thiên Đạo, ấy là lục đạo chúng sinh. Trên đó còn có tứ thánh pháp giới, theo thứ tự là Thanh Văn, Viên Giác, Bồ Tát, Phật. Người thuộc đạo thống khác cảm thấy chia như vậy quá rắc rối, cho nên liền chia làm bốn loại đơn giản là Sứ Giả, La Hán, Bồ Tát và Phật. Trong bốn cấp này lại có những cấp khác nhau, nhưng cái đó hãy để nói sau. Bốn cấp có thể thường xuyên chuyển đổi, căn cứ vào đệ tử Phật giáo biểu hiện ra pháp tướng gì.
Ví dụ như Quan Thế Âm Bồ Tát, thành Phật trong vô lượng kiếp, Phật hiệu là Chính Pháp Minh Như Lai, song vì muốn khơi gợi cái tâm Bồ Đề Bồ Tát của mọi người, cho nên khi xuất hiện vẫn lấy thân phận là Bồ Tát. Nói cách khác, đôi khi tu vi của đệ tử Phật giáo không quyết định bởi quả vị của người đó, mà phải xem người đó thích xuất hiện bằng thân phận gì. Vì việc này mà không ít tiên nhân ngầm chửi Phật tử quá âm hiểu, bất cẩn tưởng mình trêu chọc một vị La Hán, nhưng không chừng người ta lại là Chân Phật.
Phật tu sau khi phi thăng thì hầu hết đều là Sứ Giả. Sứ Giả là gì, là người đưa tin của Phật, chính là loại chưa chứng được Phật Thân, không có Tam Bảo, Pháp Ấn của Phật gia hoặc chỉ mới có một hai cái. Nhưng nếu đối phương tu hành một loại Bồ Tát đạo hoặc La Hán đạo nào đó rồi đạt thành chân thân, thì sau khi ra khỏi hồ phi thăng, người ấy rất có khả năng trở thành Bồ Tát hoặc La Hán.
Tuy nói Bồ Tát La Hán rất nhiều, nhưng có danh hào thì chỉ có vài vị.
Mười vạn năm trước cuộc đại chiến kia qua đi, có biết bao nhiêu thần phật chết đi, năm trăm vị trí La Hán đến nay mới chỉ có ba trăm, vẫn còn hai trăm đang chờ tân nhân ngồi vào. Tương tự, năm phương Phật, tám Bồ Tát, mười tám vị La Hán, hai mươi chư thiên gì đó cũng đều đang thiếu người, vẫn chưa lấp đầy hết.
Ai cũng biết đạo lý thà thiếu chứ không ẩu.
Trừ phi trở thành những vị Phật có tôn hào rõ ràng, không thì trong mắt những tu sĩ đạo thống khác, Chân Phật Bồ Tát cũng chẳng khác gì mấy Địa Tiên Thiên Tiên.
Bên này mấy tán tiên đang nghĩ ngợi chuyện của Phật giáo, bên kia người của Phật giáo cũng đã nhận được tin tức, mau chóng đi đến hồ phi thăng.
Nếu trong hồ phi thăng có tiên nhân phi thăng, thần phật từ cấp bậc Tiên Quân trở xuống đều không thể tới gần.
Tương tự, tiên nhân vừa phi thăng cho dù có nhỏ yếu đến đâu, thì trong vòng ít nhất một ngàn năm người khác không được ra tay với hắn, trừ phi hắn thực sự đã gây ra tội ác tày trời gì. Tam giới Tiên Phật Ma đều ước định như thế, mục đích là để bảo vệ tân nhân, bằng không mọi người cũng chẳng cần phải đấu tới đấu lui, canh giữ ở hồ phi thăng của đối phương, có tên tân nhân nào thì giết ngay tên đó là có thể diệt tuyệt đạo thống của đối phương.
Vì vậy, chí tôn tam giới cùng nhau lập lời thề với Thiên Đạo, ước định thời hạn ngàn năm, xem như cho những người mới này một cơ hội sống. Nếu có kẻ dám cả gan ra tay với tân nhân, chí tôn sẽ lập tức phát hiện ra, thậm chí không cần tự mình ra mặt, chỉ một ý niệm là có thể khiến ngươi không chịu nổi rồi. Bởi thế, nào có ai tự tin mình có thể qua mặt được những chí tôn này để đánh lén tân nhân?
Có tổng cộng ba tốp đệ tử Phật giáo ở lân cận đi đến.
Một tốp Sứ Giả, một tốp La Hán, một tốp Bồ Tát.
Những người thuộc đẳng cấp Chân Phật ở Tây phương Phật giới rất ít ỏi, hiếm khi đi theo đoàn nhóm, hơn nữa cực ít tu sĩ mới phi thăng đã có Phật Thân, ai tốt một chút thì đều có đạo thống truyền thừa riêng, kém một chút thì thường chuyển sang tu Bồ Tát đạo hoặc La Hán đạo. Dần dà, mấy Phật môn này cũng chẳng đến nữa, mà mặc cho những tân nhân tự mình lựa chọn.
Dù có duyên hay không, sau này đều sẽ gặp gỡ thôi.
Nhóm Bồ Tát hầu hết là Cung Dưỡng Bồ Tát, cũng chính là cấp bậc có tu vi thấp nhất, Hiếp Thị Bồ Tát[1] tu vi cao không xuất hiện. Mà Cung Dưỡng Bồ Tát đại khái có thể chia thành một trăm đoàn thể nhỏ, hôm nay mỗi đoàn thể đều cử ra khoảng hai – ba người. Bên phía La Hán cũng có mấy trăm đoàn thể, mỗi đoàn thể cũng đều cử ra một – hai người, về phần Sứ Giả thì, khụ, các Sứ Giả thức thời đứng ở ngoài cùng, không vội vã chen vào bên trong.
Chỉ cần Sứ Giả đến, các vị La Hán Bồ Tát đều sẽ chủ động nhường đường, bọn họ có gì mà không vào được? Các Sứ Giả đa phần đều có tâm tính bình đạm, dù sao nhân số của bọn họ đông nhất, hơn nữa cũng không thành kính với Phật đạo nhiều như vậy. Phần lớn bọn họ khi ở Tu Chân giới đều chủ tu theo công pháp Phật đạo, nhưng cũng tu hành những đạo thống khác, khi phi thăng công pháp Phật tu chiếm phần nhiều cho nên liền trở thành Sứ Giả. Một số ít nữa là trời xui đất khiến, còn lại là tiên nhân đạt thành Phật Thân được điểm hóa đến đây, đủ các kiểu khác nhau.
“Hồ này ba ngàn năm nay không có người phi thăng, người phi thăng lần này ắt hẳn khí vận phi phàm, không chừng là Bồ Tát đấy.” Một vị Bồ Tát tu hành Như Nhân Quan Âm Bồ Tát đạo cười nói.
Quan Âm Bồ Tát đạo của bọn họ có thể nói là nhánh quan trọng nhất trong Bồ Tát đạo, người tu hành nhiều gấp đôi những Bồ Tát đạo khác. Bọn họ tôn kính Đại Quan Thế Âm Bồ Tát, tự thấy mình không có khả năng đạt thành nhiều pháp tướng như Đại Quan Âm, cho nên thường chỉ lựa chọn một pháp tướng để tu hành. Bởi vậy các vị Bồ Tát thuộc Bồ Tát đạo hầu như đâu đâu cũng có, bình ngọc tịnh cành dương liễu đều trở thành bảo vật thiết yếu trên tay.
“Chưa chắc, biết đâu là Văn Thù Bồ Tát đạo chúng ta thì sao?” Một vị Bồ Tát cầm bảo kiếm hừ lạnh nói.
“Ta thì thấy, đối phương rất có khả năng là La Hán chúng ta.” Các La Hán cũng xen lời, “Hồ phi thăng này bỏ hoang nhiều năm, hắn là người đầu tiên phi thăng sau ba ngàn năm, ắt hẳn đạo pháp cao thâm, căn cơ vững vàng. La Hán đạo của ta, đặc biệt là Hàng Long Phục Hổ đạo có chiến lực phi phàm, ta thấy khả năng hắn thuộc Hàng Long La Hán đạo của chúng ta là cao nhất.”
Các Sứ Giả đằng sau liếc nhau, đều không nói gì.
Phật giáo bọn họ có hằng hà sa số chi nhánh, tu cái gì cũng có, chướng mắt nhau cũng là chuyện thường, vì giải thích một câu kinh văn khác nhau mà bùng nổ đại chiến cũng là chuyện thường nốt. Haiz, từ cuộc đại chiến mười vạn năm trước, những đệ tử thần phật có thể áp chế các tông phái Phật giáo này đều tử thương hơn phân nửa, người bên dưới cũng tự hình thành những đoàn thể nhỏ, muốn quản cũng chẳng quản nổi.
Phật giáo thì như thế, bên phía Đạo gia cũng chẳng khá hơn là bao, nghe nó Pháp tu, Kiếm tu, Phù tu, Trận tu cũng thường không có gì làm liền đánh nhau một trận, mọi người như nhau, không ai cười ai.
“Ơ, sao vị đạo hữu này vẫn chưa đi ra?”
Không biết ai nói ra câu ấy, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mấy Bồ Tát La Hán đang cãi nhau sang bên này.
“Ở trong hồ phi thăng này suốt mấy canh giờ rồi, sao người này còn chưa trở ra, đối phương căn cơ thâm hậu đến thế ư?”
Toàn bộ cơ thể Tạ Chinh Hồng đều chìm trong hồ phi thăng, nghe hết tất cả những gì người bên trên nói.
Về một ít tri thức cơ bản của Phật giáo, Tạ Chinh Hồng đều biết rõ. Chẳng qua hắn đang đắm mình trong hồ phi thăng, không ngừng tẩy luyện thân thể mình một lần nữa, cho nên mới không phát ra động tĩnh gì.
Nhưng nếu thực sự có ý nghĩ, thì trong lòng Tạ Chinh Hồng cũng chỉ có một chút thất vọng mà thôi.
Những Bồ Tát La Hán trước mắt này, cả tu vi lẫn tâm cảnh đều khác xa trong ký ức của hắn. Hắn nhớ trước khi phi thăng thần niệm của Thần Tú có nói với mình rằng, hiện nay thần phật Tiên giới đang suy mòn, cho nên trong lòng cũng đã chuẩn bị trước.
Chỉ e trong cuộc đại chiến mà bọn họ nhắc tới, chẳng những tử thương vô số, mà hơn nữa còn tổn hại đến không ít chi nhánh đạo thống. Thời kỳ không còn được như thưở toàn thịnh vì thần phật tu vi cao chết đi, thường sẽ có một thần phật mở Phật hội giúp các đệ tử bên dưới ổn định tâm cảnh, cứ như thế trở thành một vòng tuần hoàn ác tính, tu vi của những Bồ Tát La Hán này đương nhiên cũng không tăng lên nổi.
Những tôn vị kia sở dĩ bỏ trống, ngoại trừ vì nhân tố thà thiếu không ẩu, thì cũng bởi bản thân tôn vị cần phải có nhân quả cực lớn thì mới gánh vác được, nếu tu vi tâm cảnh không đủ, thì dù đưa lên cho đủ số lượng cũng bất thành.
Sau khi thần niệm kia dung nhập vào trong đầu, Tạ Chinh Hồng liền phát hiện cảm xúc của mình cũng có chút thay đổi. Nhưng dù thế nào, cho hắn biết hạn chế của Phật giáo vẫn còn tốt hơn là không biết gì.
Nếu như mình hoàn toàn không biết gì cả, ngay khi ra khỏi hồ phi thăng trông thấy một đám Bồ Tát La Hán, thì e sẽ vừa kinh hãi vừa hoang mang.
Nghĩ đến đây, Tạ Chinh Hồng mỉm cười, cát bụi trên người đã được tẩy sạch, hắn liền đi ra khỏi hồ phi thăng.
“Bần tăng Thần Tú, bái kiến chư vị đạo hữu, A Di Đà Phật.”
Người vây xem chung quanh nhìn thấy hồ phi thăng bỗng xuất hiện một xoáy nước khổng lồ, dòng chảy trung tâm ngưng tụ thành một cột nước nhỏ, chưa đợi bọn họ nhìn kỹ thì cột nước kia đã biến mất, ở giữa hiện ra một vị tăng nhân áo trắng.
Tăng nhân nọ thần sắc đạm nhạt, đôi mắt sâu thẳm vô biên, mái tóc đen buông xõa, trông như là một cư sĩ hơn. Nhưng sau khi nhận thấy Phật lực trên người hắn, tâm trạng mọi người lập tức sục sôi.
Tu vi Kim Phật?
Đẳng cấp Phật Tiên chiếu theo thứ tự như Đạo giáo thì có thể chia làm Địa Phật, Thiên Phật, Kim Phật, Vô Lượng Thần Phật, Linh Phật, Chân Phật, Phật Tôn. Tiếp lên cao nữa thì tất cả đạo thống đều gọi chung là Chuẩn Thánh, Thánh Nhân, Đạo Tổ, vv… tạm thời không đề cập tới.
Nói chung, Phật tu vừa phi thăng, nếu đạo thống không có vấn đề gì thì hầu như đều là Địa Phật, nếu đạo thống đặc biệt hoàn chỉnh, thì sau khi phi thăng có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Phật Tiên thuộc đạo thống đó, ấy vậy là tu vi Thiên Phật. Mà tu vi Kim Phật thì có nghĩa người này am hiểu rất sâu về đạo thống đó, tương đương trình độ đệ tử y bát, vô cùng hiếm.
Đệ tử trình độ Kim Phật như vậy vừa xuất hiện thì sẽ có Phật Tiên của đạo thống đó tới đón. Nhưng hiện giờ Thần Tú đã đi ra hồi lâu mà vẫn chẳng có ai tới đây, chứng tỏ Phật Tiên thuộc đạo thống của hắn hoặc là đang bế quan, không có ở nơi này, hoặc là đã thân tử đạo tiêu, đi vào luân hồi.
Cho dù thế nào thì bọn họ mượn sức đệ tử Kim Phật một phen là tuyệt đối không sai được!
“Thần Tú đạo hữu, chúng ta tu theo Dương Chi Quan âm đ*o, một điểm cam lộ, diệu pháp khôn cùng!”
“Thần Tú đạo hữu, ta thấy ngươi nên thử Cát Tường Bồ Tát đạo, một kiếm tung ra, uy lực vô biên!”
“La Hán đạo chúng ta cũng hết sức hoan nghênh…..”
Các Sứ Giả đứng ở ngoài đều ngớ ra, hiển nhiên cũng ngỡ ngàng vì cảnh tượng náo nhiệt này.
Được rồi, Phật tu chưa xuống tóc cũng có không ít, chẳng phải đặc biệt gì, hơn nữa người này rõ ràng đã đạt thành Phật Thân, lại còn là trình độ Kim Phật, khởi điểm của hắn ở Phật giới đã cao hơn rất nhiều người rồi. Người đạt thành Phật Thân, dù tu hành Bồ Tát đạo hay La Hán đạo thì đều hiệu quả cực cao, đoàn thể nào cũng muốn dốc lòng bồi dưỡng. Nếu có thể đưa hắn lên tôn vị, sau này bảo hộ cả một thế lực cũng thừa sức, tuyệt đối là một việc có lời.
Trong ghi chép, phàm là tu sĩ lần đầu phi thăng đã đạt thành Kim Phật chi thân, chỉ cần giữa chừng không bỏ mạng thì đến cuối cùng bét nhất cũng sẽ trở thành Hiếp Thị Bồ Tát.
Haiz, xem ra không có việc của Sứ Giả bọn họ rồi.
Các Sứ Giả nhìn nhau, không nán lại đây nữa, mà quyết định đi đến một hồ phi thăng khác.
Sứ Giả nhân số đông nhất vừa đi, trên sân lập tức trống trải hơn nhiều.
Tạ Chinh Hồng lẳng lặng nhìn mọi người, nở một nụ cười, trả lời, “Đa tạ chư vị đạo hữu ưu ái, có điều bần tăng đã có sư thừa ở hạ giới, e là không thể tùy tiện gia nhập môn phái của chư vị được.”
“Sư thừa nào vậy?” Có người hỏi ngay tức thì.
Truyền thừa hoàn chỉnh ở hạ giới vô cùng ít ỏi, hơn nữa ai biết Phật thuộc truyền thừa của ngươi có còn ở đây hay không? Phật giới có nhiều thần phật chết đi, cho nên việc không có truyền thừa, không có sư phụ cũng chẳng hiếm.
Tạ Chinh Hồng nhớ tới lời tăng nhân áo trắng nói, bèn chắp tay nhẹ nhàng đáp, “Là Nam Mô Bảo Quang Phật.”
Nam Mô Bảo Quang Phật?
Các Bồ Tát La Hán đều yên lặng, hiển nhiên họ không ngờ Tạ Chinh Hồng lại thật sự nói ra một nhân vật khó lựa chọn như thế.
Tạ Chinh Hồng thấy vậy bèn chắp tay hành lễ, hỏi lại lần nữa, “Chẳng hay chư vị đạo hữu có biết Bảo Quang Phật ở nơi nào không?”
“Không biết.” Một vị Bồ Tát khẽ thở dài, nói, “Nếu ngươi hỏi vị Phật khác thì có lẽ chúng ta sẽ biết, nhưng Bảo Quang Phật thì chúng ta thực sự không biết.”
“Nghe nói Nam Mô Bảo Quang Phật đã bế quan từ một vạn năm trước, đến nay vẫn chưa trở về.”
“Ra là vậy, đa tạ chư vị đạo hữu.” Tạ Chinh Hồng thành tâm nói.
“Thần Tú đạo hữu, ngươi hãy suy xét cẩn thận xem. Nếu như đổi ý thì cứ liên hệ với ta qua Phật bài này.” Dứt lời, vị Bồ Tát nọ liền lấy ra một tấm Phật bài, đưa Tạ Chinh Hồng, “Đạo hữu có thời gian một ngàn năm để từ từ suy nghĩ, không cần phải gấp đâu.”
Tạ Chinh Hồng nhìn người nọ, đối phương có tu vi sâu vô cùng, nhìn thoáng qua như thể thấy vô số đôi tay ẩn hiện, hẳn là tu Thiên Thủ Quan âm đ*o, có lẽ đã có tiểu thành.
“Đa tạ Bồ Tát ưu ái.” Tạ Chinh Hồng nhận lấy Phật bài, bên trên khắc hư tượng Thiên Thủ Quan Âm, không thể nhìn ra chất liệu, chắc là vật mấy năm gần đây mới xuất hiện.
“Ngươi rất ưu tú.” Thấy Tạ Chinh Hồng nhận Phật bài, vị Bồ Tát kia nở nụ cười tươi, “Nếu đạo hữu gặp nạn thì hãy bóp nát Phật bài, tu sĩ thuộc Thiên Thủ Quan âm đ*o chúng ta nếu ở gần đó thì sẽ tức tốc tới ngay.” Song nếu bóp nát Phật bài thì đồng nghĩa với việc Tạ Chinh Hồng đồng ý gia nhập Thiên Thủ Quan âm đ*o, không thể đổi ý.
“Tiểu tăng hiểu rồi.” Tạ Chinh Hồng gật đầu nói.
“Bọn ta cũng có Phật bài đây, xin đạo hữu nhận lấy.”
“Ta cũng có.”
Thấy Tạ Chinh Hồng dễ nói chuyện, các La Hán Bồ Tát bên cạnh vừa chê bai tu sĩ Thiên Thủ Quan âm đ*o quá gian trá, vừa vội vàng lấy Phật bài của môn phái mình ra tặng.
Tạ Chinh Hồng lần lượt nhận lấy và nói cám ơn.
Thấy hắn như vậy, không ít người thầm lấy làm tiếc nuối.
Người này vừa nhìn liền biết là mầm tốt để tu Phật, không biết sau này tương lai sẽ ra sao đây? Nếu lai lịch của hắn thấp một chút, bọn họ mang người đi cũng chẳng vấn đề gì, phiền là phiền ở chỗ, người này là truyền nhân của Nam Mô Bảo Quang Phật.
Phải biết rằng Nam Mô Bảo Quang Phật là một trong năm mươi ba vị Phật, địa vị ở Phật giới không phải thấp, thậm chí có thể nói là khá cao. Mà năm mươi ba vị Phật tối thiểu cũng phải là trình độ Phật Tôn, tương đương với Tiên Tôn của Đạo gia. Hơn nữa đệ tử Phật giáo nhiều vô số kể, người đạt thành Phật Thân cũng cơ man, nhưng mấy vị có thể có bài danh trên Phật vị, còn đứng trong hàng ngũ năm mươi ba vị Phật thì không hề dễ chọc.
Nếu như xác định Nam Mô Bảo Quang Phật đã viên tịch, vậy thì bọn họ thu nhận Thần Tú cũng không sao, không chừng tương lai còn bồi dưỡng ra một trong năm mươi ba vị Phật ấy chứ. Nhưng Nam Mô Bảo Quang Phật chưa viên tịch, thực tế mà nói thì chỉ mất tích thôi, nếu như bọn họ cứ cố ép buộc bằng được, sau này Bảo Quang Phật trở về thì phải giải quyết thế nào đây? Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên để Thần Tú tự quyết định thì hơn. Nếu sau này Nam Mô Bảo Quang Phật trở về, bọn họ và Thần Tú kết giao quan hệ cũng là chuyện tốt, còn nếu không trở về, vậy thì không thể trách bọn họ tiên lễ hậu binh được.
Dù sao cũng có tận một ngàn năm cơ mà, tân nhân này rồi sẽ hiểu ra chỗ hạn chế của việc đơn độc một mình, bọn họ không vội, kẻo để lại ấn tượng xấu trong mắt tân nhân thì sẽ mất nhiều hơn được. Mọi người đều phải tu hành từng bước mới tới được đây, không ai thấp kém hơn ai hết.
Vả lại trông dáng điệu đệ tử này từ tốn không hoang mang, hẳn là trong lòng cũng đã có tính toán, bọn họ mà chèn ép quá đáng thì thật không hay chút nào.
Thấy Tạ Chinh Hồng nhận Phật bài rồi, một ít đoàn thể thực lực cao cường liền lần lượt rời đi, bọn họ rất tự tin rằng tân nhân sẽ lựa chọn mình. Còn những đoàn thể thực lực không mạnh, vốn đang định nói gì đó với Tạ Chinh Hồng, nhưng chỉ thấy hắn mỉm cười đáp lại, biết đối phương không phải loại ngây thơ, cho nên cũng không tiếp tục nữa.
Tạ Chinh Hồng mới tới Phật giới ngày đầu tiên đã thu được một đống túi trữ vật và Phật bài, hắn dở khóc dở cười, sau khi nghỉ ngơi một lát bèn đứng dậy rời đi, quyết định thăm thú khu vực mình ở một chút.
Trong Tiên giới, địa bàn của Đạo gia và Phật gia có chỗ trùng, cũng có chỗ không trùng. Không trùng thì ít, trùng thì nhiều. Tổng thể có thể chia làm ba mươi ba tầng trời. Mười một tầng đầu đều là người có tu vi Đại La Kim Tiên trở xuống ở, tương đương với Cung Dưỡng Bồ Tát cấp cao nhất. Mười một tầng giữa thì thường hay thấy Đại La Kim Tiên, Tiên Quân, cũng có cả Hiếp Thị Bồ Tát, Bồ Tát La Hán Chân Phật mang tôn vị ẩn hiện. Mười một tầng còn lại thì khá thần bí. Nói đúng hơn là, từ tầng trời thứ hai mươi lăm trở đi, tiên nhân bình thường đều không biết rõ. Tiên nhân bình thường muốn tiến vào tầng thứ hai mươi lăm thì tu vi bét nhất cũng phải là Phật Tôn, Tiên Tôn, càng lên cao càng gian nan. Sau tầng thứ ba mươi hầu hết đều là nhân vật cấp bậc truyền thuyết, căn bản không thể tới gần. Tiên khí ở hai mươi hai tầng đầu tăng dần theo thứ tự, cũng thường hay có chiến tranh, tổng thể mà nói thì không thể xem là thái bình.
May là tân nhân có ước định bảo vệ ngàn năm, cho nên có thể đi chung quanh quan sát, không bị ai gây hấn. Trong khoảng thời gian này, tiên nhân mới phi thăng cũng nhanh chóng hiểu được thế lực đại khái của Tiên giới, là thời điểm tốt để gia tăng tu vi của mình. Nếu biết tận dụng tốt thì thậm chí có người sau ngàn năm trở thành Tiên Quân. Nhưng nếu để uổng phí thì tương lai e khó mà tìm được thời gian nhàn nhã như vậy, chỉ cần cố gắng tu hành, không cần lo đến an toàn của bản thân.
Phòng vệ của mười một tầng đầu không quá nghiêm ngặt, thường hay có người từ Ma Giới chạy đến mười một tầng đầu để săn những tân nhân nhỏ yếu. Một trăm năm sau khi thời kỳ bảo hộ ngàn năm của tân nhân qua đi chính là khoảng thời gian có tỷ lệ tử vong cao nhất. Nếu may nắn thì còn có thể đầu thai chuyển thế, không may thì thân tử đạo tiêu. Vậy nên thời gian một ngàn năm này rất quý giá.
Tạ Chinh Hồng hiện đang ở tầng trời thứ ba, tiên khí cũng xem như không trở ngại gì với một người vừa phi thăng đã là Kim Phật như hắn. Hắn luân hồi trăm kiếp trở về Phật giới, trong lòng cũng có cảm giác về lại chốn xưa, chỉ tiếc những người hắn quen biết trước kia đều tử thương, không biết đã đi nơi nào.
Hắn lựa chọn Nam Mô Bảo Quang Phật để ngụy trang, là bởi xưa kia hắn từng có qua lại với Bảo Qunag Phật, cho nên cũng có thể ngụy trạng một chút đạo pháp của ông, chỉ cần các Phật Tiên trên tôn vị không tới đây thì không ai có thể nhận ra được. Ở mười một tầng đầu thì lại càng đảm bảo.
Có điều nghe nói Bảo Quang Phật cũng mất tích, lòng Tạ Chinh Hồng dâng lên chút sầu muộn.
Năm ấy Phật Tổ để hắn luân hồi trăm kiếp, tìm lại Pháp Ấn, xem ra là phúc chứ không phải họa.
Mấy chục năm sau.
Tu vi của Tạ Chinh Hồng hiện đã là Kim Phật trung kỳ, bên cạnh hắn còn có một vị đạo hữu Nguyên Ưu tu hành Hoan Hỉ La Hán đạo. Nguyên Ưu đã lĩnh ngộ được “Sát tặc” trong tam nghĩa của La Hán[2], sau khi thành Phật Tiên thì tu vi là Kim Phật hậu kỳ, cao hơn Tạ Chinh Hồng một chút. Ba mươi năm trước Nguyên Ưu bị vây công, Tạ Chinh Hồng tình cờ đi ngang qua, bị cuốn vào trong đó. Tạ Chinh Hồng vẫn là tân nhân, được ba bên bảo hộ, đám tu sĩ vây công Nguyên Ưu không ngờ lại có tân nhân tu vi Kim Phật đến quấy rối, đành phải ngậm đắng bỏ đi. Dần dà, Nguyên Ưu và Tạ Chinh Hồng trở nên thân quen.
Nguyên Ưu phi thăng sớm hơn Tạ Chinh Hồng một ngàm năm, kỳ tân nhân vừa qua liền bị chặn đánh, giờ thấy một hậu bối vừa phi thăng cứu mình, y vô cùng lo lắng, thế là liền quấn lấy hắn.
Theo như lời Nguyên Ưu thì, kẻ Thần Tú đắc tội có bản lĩnh lớn hơn hắn, nếu kỳ tân nhân qua đi thì chưa chắc sẽ may mắn có người đến cứu giống mình, vẫn nên đi theo trả ơn cứu mạng, toàn vẹn nhân quả.
Lần này hai bọn họ vừa từ Phật hội của đệ tử Đa Văn Thiên Vương đi ra, còn chưa kịp tiêu hóa tri thức ở Phật hội thì Tạ Chinh Hồng chợt biến sắc, vội vã chạy ra ngoài.
“Thần Tú, chậm thôi, có chuyện gì thế?” Nguyên Ưu cảm thấy thật là mệt tâm, ở cùng một bằng hữu như vậy, suốt mấy chục năm chẳng chủ động nói lời nào, nếu câu hỏi mà không quan trọng thì hắn đều có thể trả lời trong một chữ. Chẳng trách vừa phi thăng đã là Kim Phật, bản lĩnh tích chữ như vàng này chẳng hề thua kém mấy vị Vô Lượng Thần Phật kia chút nào!
Mấy chục năm qua, đoạn dài nhất mà Tạ Chinh Hồng nói chính là về đạo lữ của hắn.
Khoan khoan, vẻ mặt Thần Tú kích động như vậy không phải vì đạo lữ của hắn sắp phi thăng đó chứ?
Giờ mới bao nhiêu năm trôi qua, tưởng phải chờ mấy trăm năm chứ, còn chưa được một trăm năm mà!
Nguyên Ưu vừa lơ là là đã thấy Tạ Chinh Hồng bay sắp mất dạng rồi, cuối cùng lòng hiếu kỳ về đạo lữ của Tạ Chinh Hồng vẫn vượt lên hết thảy, y tức tốc đuổi theo.
Tu Chân giới.
Nhan Kiều và Mục Điều đang rất phiền toái vì tu sĩ tìm tới truy hỏi.
Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương là Ma tu đại danh đỉnh đỉnh cơ mà, sao lúc độ kiếp phi thăng lại hiện ra tiên tướng, biến thành Yêu Tiên thế này? Lẽ nào Cửu Châu Ma Hoàng không phải Nhân tộc ư? Nếu là Yêu tu thì hồi trước phải gọi là Cửu Châu Yêu Hoàng mới đúng. Nhưng ai cũng biết Văn Xuân Tương ma khí đầy mình, nhập ma rồi mà còn có thể độ kiếp trở thành Yêu Tiên, quả thực đang khiêu chiến tam quan của tu sĩ Tu Chân giới.
Ma khí của Văn Xuân Tương nặng như vậy, bất kỳ ai từng qua lại với y đều ấn tượng sâu sắc. Nhưng một Ma Hoàng như thế mà lại phi thăng đến Tiên giới, chẳng phải là đang giáng một cú bạt tai đau điếng vào mặt tu sĩ Chính đạo hay sao?
Trưởng lão các môn phái lớn nhỏ trong Tu Chân giới nghĩ đến nát óc vẫn không hiểu nổi nguyên nhân. Đang yên đang lành sao Văn Xuân Tượng lại tự dưng biến thành Yêu tu? Dù có thành Yêu tu thì y cũng không nên phi thăng đến Tiên giới, mà phải là đến Ma giới mới đúng chứ? Lẽ nào, những tu sĩ chết trong tay Văn Xuân Tương năm xưa đều chẳng tính là cái gì hết?
Các Tiên tu Chính đạo đau đầu vô cùng, thần hồn chực điên đảo vì chuyện của Văn Xuân Tương.
Bên phía Ma tu thì cũng chẳng khấm khá hơn là bao.
Lúc hay tin Văn Xuân Tương phi thăng đến Tiên giới, không ít Ma tu rớt cả mắt ra ngoài.
Trời má.
Lúc Văn Xuân Tương phi thăng còn có tiên hạc bay lượn, trời quang mây tạnh, vạn dặm sáng trong?
Không phải quý khóc sói gào, đất rung núi chuyển, đại hạn mười năm hả?
Đây chính là một trong cửu đại Ma Hoàng đấy, là nhân vật tung hoàng trong địa bàn Ma tu suốt mấy ngàn năm đấy, có Ma tu nào chưa từng nghe đến uy danh của cửu đại Ma Hoàng không?
Nhưng sự thật bày ra ngay trước mặt, Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương, y không phi thăng thành ma, mà phi thăng thành tiên.
Nghe đâu không ít tu sĩ xem xong về nhà liền sinh tâm ma, cơ mà cái này để nói sau.
Văn Xuân Tương vừa phi thăng, đám tu sĩ vừa phục hồi tinh thần liền quay ngoắt sang hảo hữu của y. Nhan Kiều và Mục Đình hiển nhiên thuộc hàng ngũ đó, nghe nói đám Kỳ Vĩnh Duyên với Chu Ninh cũng phiền đến nỗi tuyên bố bế quan hết sạch.
Cuối cùng Nhan Kiều và Mục Đình tung chiêu giết gà dọa khỉ, giết mấy tên Ma tu cứ luôn miệng lải nhải, bấy giờ mới đuổi được đám người nhiệt tình thăm hỏi này đi. Nhưng Nhan Kiều và Mục Đình chặn được mấy tên lâu la chứ sao chặn được mấy Ma Hoàng khác, còn cả những trưởng lão Độ Kiếp và tán tiên tam tứ kiếp nữa?
Nhan Kiều và Mục Đình hận không để kéo Văn Xuân Tương từ trên Tiên giới xuống để mà đánh một trận nhừ tử.
Ngươi phi thăng thì phi thăng, tạo ra động tĩnh lớn như vậy để làm gì? Giờ thì hay rồi, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào hai bọn ta, muốn tới đây xem Nhan Kiều và Mục Đình có phi thăng đến Tiên giới luôn một thể không đây này!
Đương nhiên, vấn đề này khỏi cần nghĩ.
Mục Đình là hậu duệ cuối cùng của tiên thiên ma vật, nhất định phải đến Ma giới. Nhan Kiều và Tịnh Hỏa cũng đã chuẩn bị để đến Ma giới, không muốn can thiệp vào Tiên giới.
Dù Nhan Kiều và Mục Đình đã tỏ rõ thái độ là “Ta không biết!”, nhưng đồn đoán trong Tu Chân giới vẫn không ngừng nghỉ, cuối cùng lý do mọi người tán đồng nhất chính là phong hoa tuyết nguyệt.
Chính xác, rất nhiều tu sĩ cho rằng Văn Xuân Tương ma khí đầy mình mà vẫn phi thăn thành Yêu Tiên, nguyên nhân chủ yếu là ở Tạ Chinh Hồng. Nhất định là đạo lữ Tạ Chinh Hồng của y tinh lọc ma khí hay gì gì đó giúp y. Vậy nên Tạ Chinh Hồng được vô vàn công đức liền phi thăng nhanh chóng, còn Văn Xuân Tương thì không còn khổ sở vì ma khí, hóa thân thành tiên. Không thì ngươi nói xem, trong một năm sau khi độ kiếp thành công, Tạ Chinh Hồng với Văn Xuân Tương làm cái gì với nhau?
Lý do này nghe vô cùng logic thuyết phục, nhanh chóng được không ít người công nhận.
Thế cho nên ở tương lai rất lâu về sau, thường xuất hiện tình trạng đệ tử Phật gia bị tu sĩ đạo thống khác mồi chài, đặc biệt Ma tu chiếm đa số. Đồng thời, ân oán giữa Ma tu và Phật tu cũng giảm đi một cách thần kỳ, khiến các môn phái Phật tu không biết nên khóc hay cười.
Dù chuyện Văn Xuân Tương phi thăng gây chấn động lớn đến đâu thì y cũng đã phi thăng, cho nên sự tình tạm kết thúc.
Nhưng dù là Văn Xuân Tương hay Tạ Chinh Hồng, sự tích về hai người bọn họ vẫn được ghi chép lưu truyền rất lâu trong Tu Chân giới, khiến người đời sau kính ngưỡng khôn xiết, vừa đọc những giai thoại đó vừa tưởng tượng ra phong thái của đôi đạo lữ truyền kỳ ấy.
Ở Tiên Giới, nếu hỏi nhân số phi thăng nào ít nhất, vậy câu trả lời nhất định là Yêu Tiên.
Trong số Yên Tiên thì yêu thú chiếm đa số.
Còn Linh tu yêu thực thì rất ít, phải nói là của hiếm.
Chưa bàn đến những cái khác Linh tu không so được với yêu thú, linh trí của Linh tu vốn rất khó khai hóa, dù hóa thành người thì vẫn có nguy cơ bị ăn mất. Hơn nữa Linh tu đa phần có tuổi thọ dài lâu, nếu không có việc gì thì hoàn toàn có thể vui vẻ nhởn nhơ ở hạ giới, có khi còn sống lâu hơn khi phi thăng ấy chứ! Vậy nên trong giới Yêu tu, số lượng yêu thực ít đến đáng thương, mặc dù bọn họ có chỗ dựa vững chắc, tài nguyên dồi dào, nhưng mà nhân số thực sự quá ít ỏi, chỉ gần bằng nhân số của tộc Long Phượng phi thăng.
Lần này, cung chủ của Linh Tu Thiên bấm tay tính toán, phát hiện trong Tu Chân giới có một Linh tu yêu thực phi thăng, bèn lập tức sai người mau mau đi đón hậu bối hiếm có kia.
Trời ơi, Linh tu yêu thực bọn họ đã một vạn tám ngàn năm rồi chưa có đệ tử mới phi thăng.
Nàng đã ngắm cái mặt già nua của mấy kẻ này đủ rồi!
Thấy nhóm thiên tài địa bảo hình người này xuất động, tu sĩ ở tầng mười một không khỏi choáng váng.
Uầy uầy uầy, đám thiên tài địa bảo bình thường trốn rúc trong Linh Tu Thiên sao lại ùa ra như ong vỡ tổ thế này? Lẽ nào Linh Tu Thiên không thể ở được nữa?
“Ngươi có thấy tu sĩ xanh trắng kia không?” Một Huyền Tiên kéo đồng bạn lại, nói “Đừng thấy y xinh xắn mà lầm tưởng, ngươi có biết thân phận y là gì không?”
“Màu xanh trắng, à, là cải trắng hả?”
“Cải trắng cái đầu nhà ngươi, thu hồi cái điệu bộ đầu bếp kia lại ngay cho ta. Đó là Bích Thanh Bàn Đào đấy, chín ngàn năm mới nở hoa, chín ngàn năm mới kết quả, chín ngàn năm quả mới chín, toàn bộ Linh Tu Thiên chỉ có một cây ấy thôi, ăn một miếng là có thể tăng thêm mười vạn năm thọ mệnh. Ghê gớm lắm đấy!”
“Ăn một miếng tăng mười vạn năm thọ mệnh?”
“Cũng không hẳn, nhưng mà ngươi đừng có mưu đồ gì đấy, người không có thể chất Tiên Tôn thì ăn vào chỉ nổ tan xác mà chết thôi. Bản thân tu sĩ này cũng có tu vi Tiên Tôn, bình thường toàn ở trong Thiên Ngoại Thiên tầng hai mươi mốt, là một trong thập đại hộ pháp của Linh Tu Thiên, chúng ta không trêu vào được đâu !”
“Đạo hữu quả là tin tức linh thông.”
“Xời, tin tức linh thông cái gì, đây là thường thức. Linh tu trong Linh Tu Thiên cộng lại chỉ có ba trăm, ai cũng có mặt trong danh sách đăng ký của Linh Tu Thiên, thiếu một người là bọn họ biết ngay, có thể nói là một bá chú hoàn mỹ trong Tiên Giới, đang dưng đâu ai dám chọc vào? Haiz, chúng ta cũng đi xem đi. Bọn họ xuất động nhiều người như vậy, hẳn là có Linh tu mới sắp phi thăng! Nhưng không biết rốt cuộc là giống loài gì.”
Hồ phi thăng ở tầng trời thứ ba dạo này phải nói là vô cùng nổi bật.
Cứ tưởng nó hỏng rồi, không ngờ trong mấy chục năm lại liên tiếp có người phi thăng.
Đầu tiên là Phật tu tu vi Kim Phật, cả đống Bồ Tát La Hán chào mời, sau đó là mấy vị Pháp tu tu vi Thiên Tiên. Sau đó nữa là một khí linh, vừa đặt chân xuống đã có một Tiên Quân vội vàng tới mang khí linh kia đi. Hôm nay còn hay hơn, thậm chí cả Linh tu cũng xuất hiện! (Ý ý ý Ngọc Tuyền khí linh gặp lại chủ nhân cũ rồi nè
Mừng quá mừng quá!!)
Yêu tu và Linh tu không giống nhau, tuy ngoài mặt thì cùng chung một mạch, nhưng sau lưng thì quan hệ chẳng tốt đẹp gì. Bọn họ cùng sống ở tầng thứ hai mươi mốt, chia tầng thứ hai mươi mốt thành hai nửa, bên trái là Linh Tu Thiên, bên phải là Yêu Tu Thiên, địa vị ngang nhau, như thể tay chân.
Tóm lại là không dễ chọc.
“Bích Thanh hộ pháp, ngài nghĩ hậu bối này sẽ là loài gì, đệ tử tò mò quá. Đã hơn vạn năm rồi chúng ta chưa có người mới.” Nghe nói linh khí ở hạ giới đang ngày càng tệ đi, linh thảo vài năm tuổi hầu như bị đào sạch. Khiến nhân số của Linh tu bọn họ càng thêm thưa thướt, mấy năm trước còn có vài người đột phá thất bại, cuộc sống quả thực vô cùng gian nan.
“Bất kể là loài gì, chỉ cần người đó biết cố gắng phấn đấu là được rồi.” Bích Thanh Bàn Đào tất nhiểu nghĩ xa hơn đệ tử này. Mặc dù hiện giờ đám tu sĩ kia không dám làm gì bọn họ, nhưng đó chẳng qua là vì Linh tu bọn họ có Linh Đế che chở. Tuy nhiên Linh Đế sẽ có lúc phải bế quan, các hộ pháp cũng phải cố gắng tu luyện, mà các đệ tử bên dưới lại chẳng được mấy ai xuất sắc, buộc phải tạo danh sách, quản lý chặt chẽ. Nếu có ngày Linh Đế xảy ra việc gì, hoặc là các hộ pháp gặp chuyện chẳng lành, sợ rằng những đệ tử Linh tu đều sẽ bị phân thây xẻ thịt, ăn chẳng còn một mống!
“Đến rồi.” Các Linh tu đã đến trước hồ phi thăng, “Nước hồ trong vắt thế này, chắc hẳn đồng bạn mới sở hữu yêu khí tinh thuần.”
Bích Thanh cũng nở nụ cười, tuy bọn họ không sợ Nhân tộc, nhưng chưa từng giết người dù sao vẫn là chuyện tốt.
Văn Xuân Tương có thể tưởng tượng được lúc mình phi thăng thành tiên, sắc mặt đám tu sĩ Tu Chân giới sẽ ra sao.
Văn Xuân Tương y ở Tu Chân giới sống tiêu sái, lúc phi thăng nhất định phải khiến đám kia chấn động một phen mới được.
Nụ cười trên gương mặt y tươi rói.
Khi Thiên kiếp vừa đánh xuống y còn hơi lo lắng, vì y bị Thiên kiếp bổ nhiều lần như vậy rồi, chẳng có lần nào là ký ức tốt đẹp cả. Nhưng lần này thì khác, lần này không có ai đến cứu y, y phải vượt qua Thiên kiếp này để đi tìm tiểu hòa thượng.
Thời gian xa nhau càng dài, nỗi nhớ Tạ Chinh Hồng lại càng sâu thêm.
Thì ra khi tiểu hòa thượng đi rồi, cuộc sống trở nên khó khăn như thế ư?
Phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, những lời này không sai, song Văn Xuân Tương vẫn muốn mãi mãi ở bên Tạ Chinh Hồng.
Y bị ngu rồi nên mới để Tạ Chinh Hồng rời đi.
Thời gian Văn Xuân Tương nán lại Tu Chân giới rất ngắn. Đây đã không phải lần đầu y gặp Thiên kiếp, độ kiếp thành công là y gấp gáp phi thăng đến Tiên giới ngay.
Tạ Chinh Hồng đang nghe Phật hội thì bỗng cảm ứng được Văn Xuân Tương đến.
Hắn lao ra khỏi Phật hội, ngay cả thời gian tạm biệt Nguyên Ưu cũng chẳng có, lập tức hướng đến hồ phi thăng.
Thanh âm ngang tàng của Văn Xuân Tương vang lên trong đầu Tạ Chinh Hồng: “Tiểu hòa thượng, bổn tọa đã tới, mau mau nghênh đón!”
“Tiền bối đợi chút nhé, tiểu tăng sắp tới rồi đây.”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Vốn đã muốn viết nhiều về Phật giới ngay từ đầu truyện, cơ mà phần trước kéo dài quá, 囧. Thiết lập hơi dài dòng một chút, mọi người chỉ cần nhớ phân chia Sứ Giả, La Hán, Bồ Tát, Phật là được rồi. Sứ Giả chính là người đưa tin của Phật, cũng chính là nhóm người đông đảo nhất, không xuống tóc, nổi tiếng thì có Trư Bát Giới, Tịnh Đàn Sứ Giả ấy. Sứ Giả, La Hán và Bồ Tát có thể tu hành thành Phật, bỏ qua giai đoạn sơ cấp của Phật tiến thẳng đến giai đoạn cao cấp, cũng có thể đạt thành Phật Thân, nếu không muốn làm Phật tiếp thì làm Bồ Tát hoặc La Hán.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
“Mời hai vị công tử vào trong.” Lại có mấy thiếu nữ xinh đẹp đi ra, cười nói với Phật Tử và Yến Xích Hà.
“Ừm.”
Yến Xích Hà và Phật Tử đưa mắt nhìn nhau, trực tiếp đi vào.
Hai người vừa bước qua cửa Lan Nhược tự thì cánh cửa lập tức đóng lại, mà bài trí xa hoa bên trong cũng nhanh chóng trở nên u ám cũ nát.
“Thiên đường có cửa ngươi chẳng đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào. Lão thân không tới tìm các ngươi mà các ngươi lại tự tới đây.” Lão Lão chậm rãi bước ra, nhìn Yến Xích Hà và Phật Tử, nói, “Hai vị là đạo sĩ ở Thanh Dương quan đúng không, chúng ta ở hai ngọn núi, nước giếng chẳng phạm nước sông, nhưng hai vị lại cố tình gây hấn với Lão Lão ta, vậy thì không thể trách ta được.”
“Ngươi tàn hại sinh linh, hút tinh khí của nam tử, trừ ma vệ đạo vốn là việc người tu đạo bọn ta nên làm.” Yến Xích Hà hừ lạnh, bảo kiếm trong tay xuất ra, kiếm quang chiếu sáng đại điện, trông muôn phần chính khí.
“Vậy thì chúng ta đành phải so tài thôi, bây đâu, lên, tinh khí của đạo sĩ mạnh hơn bọn đàn ông thối nhiều đấy.”
“Vâng thưa Lão Lão.”
Các thiếu nữ xinh đẹp bỗng lộ ra gương mặt dữ tợn, nhào vào tấn công hai người.
“Tiểu Thiến, chúng ta cũng mau lên.” Tiểu Ngọc kéo Nhiếp Tiểu Thiến.
“Tiểu Ngọc, biết đâu bọn họ có thể cứu chúng ta thì sao!” Nhiếp Tiểu Thiến nhỏ giọng nói.
“Ôi trời đừng có ngốc thế chứ, đám đạo sĩ lúc trước cuối cùng đều hóa thành xương trắng đấy còn gì, lần trước chúng ta không tranh thủ cơ hội, lần này mà không nhanh là không kịp nữa đâu.” Nói rồi, móng tay Tiểu Ngọc mọc dài ra, vọt về phía Yến Xích Hà.
Nhiếp Tiểu Thiến cắn môi, cũng hòa vào trong đám đồng bạn, thế nhưng không ra tay.
Phật Tử lẳng lặng nhìn thoáng qua, tay đã kết hơn mười pháp ấn, vô số phù lục từ tay áo bay ra, vây kín cả đại điện.
“A!”
Có nữ quỷ muốn đi xé mấy lá phù kia, nhưng tay vừa chạm vào đã hồn phi phách tán, không còn xót lại một chút gì, đám nữ quỷ lập tức ngừng lại, sợ hãi nhìn Phật Tử.
“Ngươi rốt cuộc là hòa thượng hay đạo sĩ?” Lão Lão khiếp sợ nhìn Phật Tử, hoang mang vô cùng.
******
★Chú thích:
[1]Hiếp Thị Bồ Tát: là những vị Bồ Tát tu hành ở bậc cao nhất, thường hầu ở bên cạnh Đức Phật, giúp đỡ Đức Phật giáo hóa chúng sinh. Theo lý luận Phật giáo, trong thập phương tam thế của đại thiên thế giới có vô số Phật, trong mỗi Phật thổ lại có một Phật giáo hóa chúng sinh. Mà mỗi Phật đều có hai hoặc ba vị Hiếp Thị Bồ Tát.
[2]Tam nghĩa của La Hán: La Hán có ba nghĩa, đó là sát tặc, vô sinh và ứng cúng.
– Sát tặc là giết sạch hết mọi giặc phiền não trong tâm.
– Vô sinh, hay còn gọi là bất sinh, tức là đạt đến trạng thái không còn sinh diệt, thoát khỏi sinh tử luân hồi.
– Ứng cúng là La Hán đạt đủ công đức, xứng đáng được thờ cúng.
Editor: Xin lỗi vì thời gian qua t ăn chơi lười biếng ko chịu edit =.=||||