//
“Xong rồi.” Nhan Kiều thi pháp phong ấn đạo thuật pháp cuối cùng vào trong tráp, nâng tráp lên, đặt vào trong cây bản thể của mình.
“Không ngờ kết cục lại như vậy.” Tịnh Hỏa hiếm khi không ở trong phòng luyện đan, mà ngồi dưới tàng cây.
“Cũng chẳng kỳ lạ.” Nhan Kiều cười khổ, “Bọn họ sống quá thuận lợi. Trên thế giới này, làm gì có chuyện mãi thuận buồm xuôi gió chứ? Hoạn nạn lần này, có lẽ sẽ giúp bọn họ tiến cao một bước.”
Từ rất lâu trước kia, thực ra đã mơ hồ có điềm báo.
Dù là ma khí của Văn Xuân Tương, bí mật của Tạ Chinh Hồng, hay Quý Hiết giấu đầu giấu đuôi, tất cả đều chỉ là những cơn sóng dập dềnh dưới lớp vỏ bọc hạnh phúc của Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng.
Chúng ẩn náu, không có nghĩa là chúng không tồn tại.
Văn Xuân Tương trông có vẻ cô độc cao ngạo, trong lòng biết rõ rất nhiều chuyện, nhưng kỳ thực y lại thích một mình gánh vác mọi việc, không muốn làm phiền người khác quá nhiều.
Mà Tạ Chinh Hồng, công đức nhiều đời, còn cả thiên phú và khí vận như thế, trời cao sao có thể thoải mái để cho hắn và Văn Xuân Tương kết làm đạo lữ song tu.
Rốt cuộc, hết thảy mọi thứ gộp lại, tạo thành một đòn đả kích nặng nề sau cùng.
Nếu nói tâm ma của Văn Xuân Tương xuất hiện không có sự nhúng tay của Thiên Đạo, hắn sẽ không tin. Sao có thể xuất hiện trùng hợp đến thế, còn khiến Văn Xuân Tương chết nhanh như vậy nữa chứ?
Trước đây, không phải Văn Xuân Tương chưa từng trải qua chuyện còn nguy cấp hơn thế này.
Nếu không vì xuất hiện tâm ma, không vì chính mắt trông thấy Tạ Chinh Hồng trọng thương, Văn Xuân Tương tuyệt đối sẽ không đi đến bước đường đồng quy vu tận.
Một người xui xẻo như y, không biết đã trải qua bao nhiêu khổ cực, sao lại dễ dàng chết đi như thế?
Bao việc xâu chuỗi, dù cho xảy ra một chút vấn đề, Văn Xuân Tương cũng sẽ không lựa chọn cách như vậy.
Rốt cuộc có kẻ nhúng tay vào hay không, liệu có ai biết được đây?
Suy cho cùng, vẫn là chữ “Tình” hại người!
Nghĩ kỹ thì, việc lần này cùng một lúc giải quyết cả Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, còn khiến Quý Hiết thân tử đạo tiêu, tất cả những người có sức uy hiếp mạnh nhất đều không sống sót.
Quả là tính toán hay!
Song điều này, hắn không thể nói với Tịnh Hỏa được.
Nghe nói sau khi đám tán tiên Phật Đà gây chuyện kia trở về, một phần ba trong số đó đều bị ảnh hưởng của ba trận Thiên kiếp kia dẫn đến độ kiếp trước kỳ hạn, đã tử thương hơn phân nửa. Có một số việc, biết còn tốt hơn là không biết.
“Vậy ngươi nghĩ, phải bao lâu bọn họ mới có thể trở về?”
“Dù là bao lâu chúng ta cũng chờ được.” Nhan Kiều ôm eo Tịnh Hỏa, nhẹ giọng nói, “Có lẽ cũng chẳng tốn bao nhiêu năm đâu.”
Mục Đình nói Liên Hoa ấn trên tay Tạ Chinh Hồng phỏng chừng có rất nhiều cánh, việc này cũng không phải mới lần một lần hai, có lẽ đối với hai người họ mà nói, làm lại từ đầu mới là đường sống.
Mấy tháng trước.
Thiên lôi đánh liên tục suốt nửa năm!
Mỗi đạo thiên lôi đều uy thế kinh người, dù là những người như Nhan Kiều và Mục Đình cũng không thể không nín thở giả chết, lại thêm cây hoa của Văn Xuân Tương tỏa ra mùi hương, khiến bọn họ mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Đến khi hoa mẫu đơn một lần nữa trồi lên khỏi mặt đất, bọn họ mới tỉnh lại, bấy giờ thiên lôi đã ngừng, trong không khí chỉ còn chút khí tức của Thiên kiếp lưu lại.
Huyết quang và ma khí đã biến mất hoàn toàn, linh khí cũng chẳng còn chút gì, còn không bằng một tiểu thế giới.
E rằng chỉ mấy ngàn năm nữa, Tà Dương đại thế giới sẽ không còn tồn tại.
Sắc mặt Mục Đình vô cùng khó coi, nếu nói ai bỏ nhiều tâm huyết nhất vì Tà Dương đại thế giới, người đó chắc chắn là y.
Tà Dương đại thế giới, có hơn phân nửa là do tay y mà nên.
“Tạ Chinh Hồng, ngươi…..” Nhan Kiều lo lắng quay đầu nhìn về phía Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng ngẩng đầu, vươn tay, một cánh hoa nhỏ bé lững lờ bay xuống từ trên trời, rơi vào lòng bàn tay hắn.
“Nhan đạo hữu, tiểu tăng có một việc muốn nhờ.” Tạ Chinh Hồng cẩn thận thu hồi cánh hoa, nói với Nhan Kiều.
Thần sắc của hắn rất tệ, cơ thể thì yếu ớt chực ngã bất cứ lúc nào.
Chung quy, Tạ Chinh Hồng hiện tại mới sống hai trăm năm, tuy hắn có tu vi kỳ Độ Kiếp, nhưng lại chưa vượt qua Thiên kiếp. Hứng chịu một kiếm của Quý Hiết, e rằng sẽ đau ốm suốt phần đời còn lại. Trừ phi, trừ phi như Ngọc Tuyền khí linh và Văn Xuân Tương dự liệu lúc trước, độ kiếp thành tiên, thì mới có thể hoàn toàn hồi phục.
Văn Xuân Tương là nỗi vướng bận duy nhất của Tạ Chinh Hồng.
Giờ y đã thân tử đạo tiêu, Tạ Chinh Hồng đương nhiên không còn vướng bận nào nữa, đại triệt đại ngộ lập địa thành Phật cũng là bình thường.
Nhưng dáng vẻ Tạ Chinh Hồng lúc này, đâu có chỗ nào trông giống đại triệt đại ngộ.
“Chủ nhân, xin ngài hãy nén bi thương.” Ngọc Tuyền khí linh xuất hiện, cam nguyện quỳ gối trước mặt Tạ Chinh Hồng, “Cửu Châu Ma Hoàng đã tiên đoán từ trước, xin chủ nhân hãy học cách buông xuôi, thì mới có thể đại tự tại!”
“Đại tự tại?” Tạ Chinh Hồng khẽ cười, “Trời đất bao la, mình ta độc hành, sao có thể tự tại?”
Ngọc Tuyền khí linh cắn môi không nói gì.
Y cũng chẳng phải người giỏi ăn nói.
“Chủ nhân, Cửu Châu Ma Hoàng giao nó lại cho ta.” Ngọc Tuyền khí linh lấy ra thanh Long Thúy kiếm sứt mẻ, “Trên này có tinh huyết của Thẩm Phá Thiên, không chừng có thể tìm được chuyển thế luân hồi của hắn. Chỉ cần có Long Thúy kiếm, Thẩm Phá Thiên có thể khôi phục lại tất cả ký ức.”
Tạ Chinh Hồng tiếp nhận Long Thúy, lấy ra một món đồ dưỡng hồn từ trong nhẫn trữ vật, bỏ nó vào đó.
“Yêu Hoàng, ngài có thể giúp tiểu tăng bảo quản vài thứ được không?” Tạ Chinh Hồng quay đầu hỏi Nhan Kiều.
“Thứ gì?”
“Long Thúy kiếm này, và một cuộn da dê.” Tạ Chinh Hồng đặt hai vật trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Nhan Kiều.
Nhan Kiều cảm giác có gì đó bất thường.
Lời nói và hành động của Tạ Chinh Hồng, thật sự không phải một điềm báo tốt.
“Ngươi muốn giữ thì hãy tự giữ lấy.” Nhan Kiều rụt tay về, không có ý muốn nhận.
Tạ Chinh Hồng quay đầu nhìn về phía Tịnh Hỏa và Mục Đình, hai người đều lui về sau một bước.
“Chủ nhân, ngài đừng kích động.” Ngọc Tuyền khí linh nói.
“Đúng vậy, ngươi còn nhớ con chuột của mình không?” Nhan Kiều vội nói, “Nó sắp biến hóa rồi, nó vốn cũng muốn tới, nhưng thời gian không cho phép. Bổn hoàng đã giúp ngươi nuôi nó rồi, thứ khác ngươi hãy tự mình lo đi!”
Tạ Chinh Hồng lắc đầu cười, “Khi tiền bối còn ở đây, tiểu tăng hầu như đều nghe lời y, bây giờ, sợ là phải vi phạm một lần rồi. Ta phải giữ lời hứa của mình khi đại điển song tu thành.”
“Ngươi nghĩ ngươi như vậy thì y sẽ vui sao?” Nhan Kiều giận dữ nói.
“Tiền bối chưa chết.” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc nói.
“Không……”
Nhan Kiều nhìn Tạ Chinh Hồng như vậy, chẳng nói ra được lời.
Dưới Thiên kiếp, Quý Hiết và Trảm Thương Sinh đều hồn phi phách tán, Văn Xuân Tương không thể nào sống sót được.
“Khế ước đạo lữ song tu vẫn chưa mất đi hiệu lực, thời gian còn dư tám trăm năm.” Giọng điệu của Tạ Chinh Hồng ẩn chứa chút ngọt ngào, “Tiền bối luôn cho rằng khí vận của mình kém, nhưng y cũng có công đức.”
“Y có công đức?” Mục Đình rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Công đức có hai.” Tạ Chinh Hồng chậm rãi nói, “Thứ nhất là ma khí. Ma khí trên người tiền bối là do y hấp thu từ một thế giới, có công cứu thế, chỉ là nhân quả chưa thể tính trước khi ma khí biến mất.” Hiện tại Văn Xuân Tương thân tử đạo tiêu, ma khí cũng biến mất, công đức đương nhiên sẽ thành lập.
“Thứ hai thì sao?”
“Tiểu tăng và tiền bối liên kết khí vận, công đức của ta tất nhiên cũng là công đức của y.” Tạ Chinh Hồng nở nụ cười, “Ta còn ở đây, cho nên tiền bối sẽ không chết dễ dàng như thế.”
Văn Xuân Tương có vài chuyện giấu diếm Tạ Chinh Hồng, đồng thời, Tạ Chinh Hồng cũng giấu diếm y.
Công hiệu của khế ước cuộn da dê mà Tạ Chinh Hồng nói cho Văn Xuân Tương đã được lược giản.
Ngoại trừ tâm thần tương liên, tức khắc dịch chuyển đến bên cạnh đối phương, khế ước còn có thể khiến đồng sinh cộng tử, chuyển thế cùng nhau.
Nói cách khác, nếu Văn Xuân Tương chuyển thế luân hồi, Tạ Chinh Hồng cũng có thể một lần nữa tìm được y.
Tạ Chinh Hồng biết Văn Xuân Tương nhất định sẽ không muốn đồng sinh cộng tử, cho nên mới cố tình che giấu không nói ra. Văn Xuân Tương nghĩ Tạ Chinh Hồng sẽ không lừa mình, cho nên dứt khoát mạnh tay.
Lại không biết rằng một khi y chết rồi, Tạ Chinh Hồng cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
“Ngươi muốn đi tìm y?” Tịnh Hỏa khẽ hỏi.
“Phải.” Trong vòng tám trăm năm, bọn họ sẽ có vô số cơ hội gặp gỡ, sau khi gặp được nhau, ký ức của bọn họ sẽ được khế ước khôi phục.
Tạ Chinh Hồng cúi đầu nhìn Liên Hoa ấn trên tay mình, cánh hoa thứ chín mươi chín đã nửa ẩn nửa hiện.
Điều đó có nghĩa là kiếp này của hắn đã sắp đến hồi kết.
“Ta giữ giúp ngươi, chờ ngươi trở về lấy.” Tịnh Hỏa không để ý đến vẻ sửng sốt của Nhan Kiều, nhận lấy Long Thúy kiếm và cuộn da dê kia, “Đợi sửa xong Long Thúy rồi, chúng ta sẽ thay ngươi đi tìm Thẩm Phá Thiên, ngươi cứ yên tâm.”
“Đa tạ.” Tạ Chinh Hồng cúi đầu hành lễ Phật với Tịnh Hỏa.
“Đừng khách khí.” Tịnh Hỏa lắc đầu, “Các ngươi có thể trở về là tốt rồi.”
“Chủ nhân, còn ta thì sao?” Ngọc Tuyền khí linh lên tiếng hỏi, y không thể chuyển thế theo cùng, chẳng lẽ y sẽ bị vứt bỏ ư?
“Ta sẽ giải trừ khế ước.” Ánh mắt Tạ Chinh Hồng hiện lên vẻ áy náy, “Xin lỗi.”
“Tám trăm năm đúng không?” Ngọc Tuyền khí linh lặng yên một hồi, rồi nói, “Vậy ta sẽ chờ tám trăm năm.” Ngọc Tuyền động thiên một ngàn năm mở một lần, tám trăm năm cũng có là gì.
“Ngươi không cần…..”
“Nếu như ngài không thể phi thăng, thì còn ai có thể phi thăng đây?” Ngọc Tuyền khí linh nói với Tạ Chinh Hồng, “Kiếp sau, chủ nhân sẽ được viên mãn.”
Tạ Chinh Hồng mỉm cười.
Hắn lẳng lặng chắp tay hành lễ với mọi người, sau đó lơ lửng bay lên giữa không trung.
Theo sự hô hấp thổ nạp của hắn, vô số linh cơ thoát ra từ trong cơ thể, phong vân trên cao xoay tròn, bầu trời tỏa ra hào quang rực rỡ. Tựa như mặt trời mọc đằng Đông, hào quang ấy tuy mạnh mẽ nhưng lại chẳng hề chói gắt, mà ngược lại còn ấm áp vô cùng, gột tẩy khiến tâm hồn con người ta trở nên thanh tĩnh.
Tiếp đó, vô vàn tiếng Phạm xướng truyền đến.
Trong tiếng Phạm âm bất tận, núi non sóng nước được dẫn dắt, lại lần nữa bừng tỏa sức sống.
Hồ nước lặng dần, ngọn núi cũng không còn cằn cỗi héo úa nữa. Thần hồn của rất nhiều sinh linh bay lên không trung, ẩn giấu những khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, mỗi lúc một nhỏ, cuối cùng hóa thành những đốm sáng li ti rồi biến mất.
Gương mặt Tạ Chinh Hồng cũng từ từ già đi.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua.
Nhóm người Nhan Kiều bỗng không mở mắt ra được.
Đến khi cơ thể có thể tự do hoạt động, trước mắt đã chẳng có thân ảnh Tạ Chinh Hồng nữa, chỉ còn lại những viên xá lợi lấp lánh lơ lửng giữa bầu trời.
—————————————————————————————————
Bầu trời âm u, lất phất hạ xuống những giọt mưa phùn.
Dân cư vãng lai trong trấn nhỏ bung dù, chậm rãi trở về nhà.
Mùa xuân đến, cứ hai ngày lại đổ vài cơn mưa nhỏ, chẳng có gì đặc biệt. Trên đường về nhà, mọi người thậm chí còn có tâm tình tán gẫu với người bên cạnh.
“Thằng bé ấy lại đi lên núi sao?”
“Chắc vậy, nó vẫn luôn bất chấp mưa gió mà.”
Người trong tiểu trấn đều biết, ngoài trấn có một đứa trẻ vô cùng đáng yêu. Cha mẹ nó đều là dân quê thiện lương, chẳng may bệnh nặng qua đời, nó bị người chú ác độc đuổi ra khỏi nhà. May mà đứa trẻ thông minh từ bé, mở một sạp nhỏ ở đầu đường, bình thường hay viết thư từ giùm cho mọi người, cũng kiếm được chút bạc.
Thiếu nữ và các bà các cô trong trấn đều yêu mến đứa nhỏ này. Nghe nói năm ngoái còn có một vị quan giàu có đi ngang qua, thương cho thân thế đứa trẻ, muốn mang nó về làm con nuôi, không ngờ lại bị đứa trẻ từ chối.
Thằng bé này vừa xinh xắn vừa ngoan ngoãn, song lại có một sở thích.
Nó yêu hoa, và yêu hơn cả là mẫu đơn.
Nhưng nó vừa không chăm hoa, cũng chẳng muốn hoa.
Trấn nhỏ của bọn họ rất thích hợp cho mẫu đơn sinh trưởng, nhà nào cũng trồng mẫu đơn, nếu phẩm tướng đặc biệt xuất chúng thì tiền bán được đủ để họ chẳng lo ăn mặc. Cũng từng có người tặng hoa mẫu đơn cho đứa bé ấy, nhưng nó chẳng những từ chối toàn bộ, mà cứ khi nào rảnh rỗi là lại lên núi tìm hoa mẫu đơn dại.
Có người bảo là thằng bé kén chọn quá, chẳng tìm được mẫu đơn vừa ý.
Trong hội mẫu đơn năm ngoái, cây mẫu đơn đẹp nhất được người ta bỏ ngàn vàng để mua lấy, thế mà cũng chẳng thấy đứa bé kia phản ứng gì.
Tiểu trấn bốn phía là núi, phong cảnh tuyệt đẹp, có đông đảo du khách ghé thăm, trên núi cũng thường xuất hiện mẫu đơn dại, vậy nên ngày nào cũng có rất nhiều người lên núi.
Đứa trẻ còn nhỏ, đi cũng chậm, chọn đi vào lúc thời tiết không tốt sẽ tiện hơn.
Tính ra thì, có lẽ nó đã đi khắp vùng núi ở quanh đây rồi.
Không biết sau khi đi hết toàn bộ núi chung quanh, đứa bé có rời khỏi nơi này hay không?
“Mà thôi, chúng ta cũng đâu quản được. May mà trên núi không có dã thú, đi loanh quanh đó sẽ không có chuyện gì.”
“Hình như năm nay thằng bé sắp mười một tuổi rồi, thời gian trôi qua nhanh thật đấy.”
Một hòa thượng tha phương tránh mưa ở bên cạnh nghe hết cuộc trò chuyện của bọn họ, bèn muốn đi gặp đứa trẻ này một lần.
Trụ trì của Hộ Quốc tự bọn họ sắp viên tịch, phân phó bọn họ phải tìm được một linh đồng trở về thì mới có tư cách trở thành trụ trì. Hòa thượng đã tìm gần ba năm, cũng từng gặp không ít thần đồng, đáng tiếc sau khi tiếp xúc, chẳng đứa nào là người mà ông muốn tìm, lần này, biết đâu chính là cơ duyên chăng.
Đường trên núi chẳng dễ đi.
Tuy chỉ mưa nhỏ, nhưng mặt đường đầy bùn lầy, đi rất khó khăn, vậy nên người cũng chỉ lác đác, toàn là người xuống núi.
“Vị sư phụ này, ngài muốn lên núi sao?” Một hoa nông tiến đến, nhỏ giọng hỏi, “Ngài nên mau xuống đi thì hơn, ta thấy trận mưa này càng lúc càng lớn đấy.”
“Đa tạ thí chủ nhắc nhở.” Hòa thượng chắp tay cười nói, “Thí chủ có nhìn thấy một đứa trẻ không?”
“Ngài nói đến tiểu hoa đồng đúng không!”
“Tiểu hoa đồng?”
“Ha ha, chúng ta đều gọi thằng bé như vậy, lúc trước ta có mấy cây mẫu đơn sinh bệnh, sắp sửa héo rũ đến nơi, đúng lúc nó đi ngang qua nhà ta, chỉ giúp ta chăm một chút mà mấy hôm sau, mẫu đơn của ta liền sống lại. Cho nên mấy hoa nông chúng ta đều gọi nó là tiểu hoa đồng.”
“Vậy vị tiểu hoa đồng thí chủ này còn ở trên núi không?”
“Tất nhiên là còn.” Sắc mặt hoa nông có phần ủ rũ, “Mấy hôm trước có người nói ở sâu trong núi mới nở một đóa mẫu đơn trắng đẹp vô cùng, tiểu hoa đồng vừa nghe vậy liền đi ngay. Tìm vài ngày vẫn chẳng được, bây giờ vẫn còn đang tìm!”
Hòa thượng nghe thế thì lấy làm ngạc nhiên, chẳn lẽ tiểu hoa đồng này thật sự có bí quyết gì?
“Xin hỏi thí chủ, ngài có biết vị tiểu hòa đồng thí chủ ấy đang ở chỗ nào không?”
“Đại sư muốn đi tìm nó sao?” Hoa nông tò mò hỏi.
“A Di Đà Phật, có lẽ bần tăng có duyên với nó.”
Hoa nông chỉ tay về phía trước, “Đại sư, nếu ngài gặp được thằng bé thì bảo nó trở về đi nhé, mưa mỗi lúc một lớn, cứ tiếp tục thì e rằng sẽ nguy hiểm.”
“Thí chủ thật nhân hậu, xin đa tạ.” Hòa thượng gật đầu, đi theo hướng hoa nông chỉ.
Hoa nông đứng ở chỗ cũ suy nghĩ hồi lâu, thở dài nói, “Haiz, đây cũng chẳng phải chuyện mình có thể quản được.”
Lúc trước hoa nông có nói trên núi có một gian nhà nhỏ cho người lên núi sử dụng, mưa lớn thế này, có lẽ phải vào đó trú một lát. Nếu như đứa bé kia thông minh, nó hẳn cũng sẽ tới đó.
Hòa thượng nâng tay áo che đầu, chạy về phía gian nhà nhỏ.
“Mưa to quá!”
Hòa thượng không khỏi than, nhưng khi ông đẩy cửa ra, bên trong lại chẳng có một ai.
Gượm đã, không phải không có ai.
Hòa tượng trông thấy dấu chân trên mặt đất, dấu chân rất nhỏ, chủ nhân của nó hẳn vẫn ít tuổi. Song chẳng hiểu sao lại chạy ra ngoài.
“Mưa to thế này, nó muốn đi đâu?” Hòa thượng rất lo lắng.
Ngoại trừ dấu chân, trong phòng còn có một giỏ hoa, khoan, tiếng gì vậy nhỉ?
Hòa thượng cẩn thận tiến lại gần, lòng thầm niệm vài câu kinh văn, mở chiếc giỏ kia ra.
“Meo ~ Meo ~!”
Đó là một con mèo chỉ to bằng bàn tay!
“A Di Đà Phật.” Hòa thượng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng có lẽ mèo con nghe thấy giọng mình nên tưởng là tiểu hoa đồng trở lại.
Hòa thượng ôm mèo con ra, bất ngờ phát hiện trên người chú mèo chẳng dính chút nước mưa nào!
Ngược lại, bên ngoài giỏ hoa có không ít nước mưa, bên trong thậm chí còn lót một chiếc áo khoác sạch sẽ.
Hòa thượng vươn tay sờ chiếc áo, chỉ hơi ẩm một chút.
“A Di Đà Phật, vị tiểu thí chủ này quả thực có tấm lòng Bồ Tát.”
Rõ ràng tiểu hoa đồng thấy chú mèo con này đáng thương nên bèn cởi áo che cho nó. Bằng không với hình thể của mèo con, sau trận mưa này, chưa biết được có sống nổi hay không.
Bởi thế, trong lòng hòa thượng càng thêm vui vẻ.
Dù tiểu hoa đồng này không phải linh đồng, tấm lòng từ bi như vậy cũng đủ khiến ông muốn thu nhận đồ đệ!
“Lạ thật, sao còn chưa về?”
Mưa vẫn chưa vơi đi, phỏng chừng sẽ mưa rất lâu nữa.
Hòa thượng nhóm lửa trong nhà, hong khô quần áo xong rồi, mà tiểu hoa đồng vẫn chưa trở lại.
“Chết rồi, lẽ nào xảy ra chuyện gì!”
Hòa thượng vô cùng lo lắng, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, ông đặt mèo con vào trong giỏ hoa, khoác tấm áo tơi trong phòng, quyết định đi tìm vị tiểu hoa đồng kia.
Trời cao phù hộ, sau khi hòa thượng phủ áo tơi đi ra ngoài, mưa bắt đầu nhỏ dần đi.
Chỉ có một con đường dẫn vào sâu trong núi, chỉ cần men theo con đường này là sẽ dễ dàng tìm được.
Đi khoảng độ nửa canh giờ, mưa chỉ còn rất nhỏ, hẳn không bao lâu nữa trời sẽ quang đãng.
Hòa thượng men theo con đường, cuối cùng cũng thấy ở đằng trước có một tiểu thiếu niên cũng mặc áo tơi giống mình.
“Tiểu thí chủ chính là tiểu hoa đồng phải không?” Hòa thượng cất tiếng hỏi.
Đứa trẻ quay đầu lại nhìn hòa thượng, “Ngài là ai ạ?”
Hòa thượng thấy rõ gương mặt đứa trẻ, không khỏi khen thầm trong lòng.
Ông đã sống nhiều năm, cũng không phải chưa từng gặp người có dung mạo đẹp hơn đứa bé này, song những người đó không có được khí chất thanh tĩnh của nó. Bọn họ làm hòa thượng, khi đã làm lâu rồi, chỉ cần liếc nhìn là có thể biết được đối phương có tuệ căn hay không, có Phật tính hay không.
Không nghi ngờ gì, đứa trẻ trước mắt này, sở hữu Phật tính sâu nhất.
Người như thế nếu không phải linh đồng mà phương trượng nói, vậy thì có thể là ai nữa?
“Tiểu thí chủ, bần tăng là tăng nhân Liễu Phàm của Hộ Quốc tự.” Liễu Phàm hòa thượng cố nén niềm vui trong lòng, cất nhanh bước chân, đi đến trước mặt đứa trẻ, “Xin hỏi danh hào của tiểu thí chủ?”
“Gia mẫu thương ta yếu ớt nên chưa đặt đại danh cho ta. Nhưng ngày nhỏ ta từng gặp một tăng nhân, nói rằng nên lấy một pháp hiệu cho ta. Gia phụ tra rất nhiều kinh thư sách cổ, cuối cùng lấy hai chữ “Thần Tú” làm tên.” Đứa bé trả lời.
“Thần Tú, Thần Tú, quả là tên hay.” Liễu Phàm cảm khái, đúng là có duyên với Phật môn bọn họ!
“Sao đại sư lại xuất hiện ở chốn thâm sơn này?” Thần Tú hỏi.
“Ừm….. Bần tăng đến chính là để tìm tiểu thí chủ.” Liễu Phàm đáp, “Chẳng hay tiểu thí chủ đến chốn thâm sơn giữa ngày mưa to như vậy là vì cớ gì?”
Thần Tú không trả lời câu hỏi này, mà nhìn về phía Liễu Phàm, “Vậy là đại sư đang ngao du nhân gian sao?”
“Xem như là thế.”
“Ta và đại sư không quen biết, vì sao đại sư lại tìm ta?” Thần Tú hỏi.
Liễu Phàm cười, “Trụ trì bảo ta phải tìm một người, bần tăng tìm khắp thiên hạ, ba năm chưa về, vẫn chẳng thể tìm được người phù hợp. Sau này nghe được sự tích về thí chỉ nên bèn muốn đến gặp, hân hạnh hân hạnh.”
“Khéo thật, ta cũng có một vật yêu quý muốn tìm.” Thần Tú cười nói, “Ta sinh ra đã biết nhớ, trong lòng luôn có một dự cảm, rằng đời này sinh ra là để tìm vật ấy.”
“Tiểu thí chủ đã tìm ra chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy…..” Liễu Phàm thấy Thần Tú thông minh hơn người, càng muốn mang nó về, song đối phương rõ ràng có điều vướng bận, có lẽ phải thay nó hoàn thành tâm nguyện trước đã, “Chẳng hay thí chủ muốn tìm vật gì? Hộ Quốc tự ta nhân tài đông đúc, không chừng có thể giúp đỡ thí chủ.”
Thần Tú nghe vậy, bèn nở nụ cười tươi, “Ta tìm tiểu mẫu đơn của ta.”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Tôi sẽ viết riêng một phiên ngoại nhỏ về Quý Hiết, đến lúc đó sẽ báo trước, xem hay không xem đều tùy, tôi đã từng đề cập rằng Quý Hiết chính là Luật Thanh, bị xóa đi nhân quả không thể nhớ được mình là ai, cũng không thể nào phi thăng, cụ thể là ở chương 200.
Tôi không giỏi viết mấy cảnh hoành tráng lắm, phần sau nếu viết không tốt thì mong mọi người thông cảm nhé, cúi người.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Phật Tử và Yến Xích Hà quyết định sẽ đến Lan Nhược tự để tìm hiểu một phen.
Người trong đạo quan rất không yên lòng, nhất là đại hán, “Lão đại, không, quan chủ, lần trước ta đi ngang qua Lan Nhược tự thì bị một nữ quỷ bám lấy, nếu không phải lúc ấy Lão Lão không ở đó, nữ quỷ kia cũng mới đến còn ngu ngơ thì e rằng ta khó mà rời đi được. Lan Nhược tự kia vốn là nơi cực âm, hơn nữa yêu khí dày đặc, rất bất lợi với Đạo gia chúng ta!”
“Không sao đâu, ta và Yến đạo hữu cùng đi, tự vệ không thành vấn đề.” Phật Tử xua tay cười bảo, “Nếu bây giờ không đi, chờ bọn chúng hấp thu càng nhiều nhân tinh nguyên huyết thì càng khó đối phó hơn.”
“Vậy bọn ta đi cùng với quan chủ!” Thiếu nữ nói.
“Không cần, việc này càng ít người càng tốt. Các ngươi hãy thủ hộ đạo quan cho tốt.” Nói rồi, Phật Tử lấy ra mấy tấm phù lục mới luyện chế, “Nếu có kẻ lợi hại tìm tới, các ngươi có thể đốt phù lục này, trốn ở trong đạo quan, sẽ có kết giới bảo vệ.”
Đại hán nhận lấy phù lục, thấp giọng vâng dạ.
“Quan chủ, cô hồn ở Lan Nhược tự thích nhất là tinh nguyên của nam tử, hai người đi thế này không ổn lắm.” Thiếu nữ lại bảo, “Tiểu Hồ, ngươi lại đây.”
“Đây, đến đây!”
Một thiếu nữ dung mạo yêu mị tiến lên, phúc thân với Phật Tử, “Bái kiến quan chủ.”
“Miễn lễ.”
“Quan chủ, Tiểu Hồ rất giỏi hóa trang, hãy để muội ấy hóa trang cho hai người.” Thiếu nữ khuyên nhủ.
Tiểu Hồ bĩu môi, nếu sớm biết Thu cô nương dễ dàng bán mình đi như vậy thì đã chẳng chia một nửa son phấn mua được cho nàng.
“Cũng được.” Phật Tử cảm thấy thiếu nữ nói có lý.
Tiểu Hồ hết sức vui vẻ, “Quan….. Quan chủ, ý ngài là cho phép ta hóa trang sao?”
“…..Làm sao cho trông đáng tin một chút là được.” Phật Tử giật mình bởi nụ cười của Tiểu Hồ, vội vàng nói.
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Tiểu Hồ tươi cười nhìn Thu cô nương, sau này nhất định sẽ cho cô ấy nhiều phấn son hơn!
Có thể hóa trang cho quan chủ, quả đúng là phúc ba đời!
“Mau mau mau, đống quần áo lúc trước các ngươi xuống núi lừa người đâu rồi, không mặc thì mau lấy ra đây!”
“Đáng ghét, đừng có bảo là lừa chứ, bọn ta rõ ràng chẳng làm gì cả. Là mấy người đó chủ động lấy lòng đó chứ.”
“Đúng đúng.”
Tuy nói vậy nhưng mấy tiểu yêu tinh vẫn nhanh chóng mang đống quần áo mình mua được ra.
Nhờ thế mà Phật Tử mới biết thì ra đám tiểu yêu tinh trong đạo quan giấu mình mua nhiều thứ như vậy!
“Khụ khụ, quan chủ, tâm tính thiếu niên thôi mà. Bọn họ chỉ thi thoảng nam mặc đồ nữ hoặc là nữ mặc đồ nam xuống núi chơi chút thôi, không có hại người đâu.” Đại hán vội nói.
“Sau này phải cẩn thận một chút.” Phật Tử đỡ trán, xua tay cho qua.
Cuộc sống ở đạo quan kham khổ, cũng khó mà ép đám yêu tinh này ngày ngày tụng kinh ăn chay với hắn được.