//
“Tiểu hòa thượng, đừng nháo.” Văn Xuân Tương quay đầu, cảm thấy hơi ê răng, “Ngươi khó khăn lắm mới trở thành người đệ nhất Phật môn, cần gì phải biến thành nữ tử để cử hành đại điển song tu với ta?”
Càng khiến người ta đau đầu hơn là, y lại cảm giác sau khi tu vi của tiểu hòa thượng gia tăng, hắn biến thành nữ tử càng đẹp hơn.
Chỉ cần là tiểu hòa thượng, bất kể nam nữ già trẻ, ở trong mắt y đều cực kỳ đẹp.
“Nếu không làm thế, tiền bối sẽ không thừa nhận lời mình từng nói.” Thanh âm của Tạ Chinh Hồng tựa như hoàng oanh xuất cốc, còn tin nghịch cười với Văn Xuân Tương nữa chứ.
Văn Xuân Tương cảm giác răng càng ê hơn.
Đừng có tự dưng cười kiều mỵ khả ái như vậy, hại y có chút động tâm thật rồi.
“Tiểu hòa thượng, ý ta không phải thế.” Văn Xuân Tương cảm giác dù mình đánh một trận với Quý Hiết, cũng không tệ bằng tình cảnh hiện tại. Việc này cũng tại y năm đó vạ miệng, quen thói đùa giỡn tiểu hòa thượng. Không ngờ, đi đêm lắm có ngày gặp ma, giờ chính là lúc y phải trả giá.
Khoan khoan, hình như có gì sai sai.
Lời Văn Xuân Tương định nói bỗng nghẹn trong cổ họng, ngờ vực nhìn Tạ Chinh Hồng.
“Tiểu hòa thượng, chuyện này, ngươi tính kế bổn tọa bao lâu rồi?”
Trông dáng vẻ Tạ Chinh Hồng trấn định thế kia, chắc chắn không phải nổi hứng nhất thời. Văn Xuân Tương nhìn hình ảnh trong không trung, càng nhìn càng cảm thấy Tạ Chinh Hồng đã sớm có dự mưu.
Thật đúng là…..
Văn Xuân Tương quả thực không biết nên bày ra biểu cảm thế nào cho phải.
Nếu kẻ khác dám tính kế y như vậy thì đã bị tung chưởng đập chếp từ lâu rồi. Nhưng hiện tại người tính kế y là tiểu hòa thượng. Tiểu hòa thượng thanh cao đơn thuần đến thế, vì có thể cùng mình kết làm đạo lữ song tu mà làm ra chuyện như vậy, nói không cảm động đương nhiên là giả.
Nhưng trong vấn đề này, Văn Xuân Tương càng cảm động thì lại càng không đành lòng, càng không thể kết làm đạo lữ song tu với tiểu hòa thượng.
Nghĩ vậy, Văn Xuân Tương đành nói tiếp lời lúc nãy mình chưa nói xong, “Tiểu hòa thượng, dù không trở thành đạo lữ song tu, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, trăm năm hay ngàn năm đều tùy ngươi, ta cũng đâu thể bỏ ngươi mà đi. Mà nếu chúng ta muốn kết làm đạo lữ song tu, thì nhất định phải được Thiên Đạo thừa nhận. Tiểu hòa thượng, ngươi quên mất mình là Phật tu ư? Nếu ngươi và ta kết làm đạo lữ song tu, ngươi còn tu tiên cái gì, còn thành Phật cái gì?”
Chỉ là duy trì quan hệ hiện tại thôi, vẫn chưa tới mức gây chú ý như vậy.
Trong Tu Chân giới vì sao có nhiều tu sĩ có vô số lô đỉnh thị thiếp mà lại không muốn tìm một đạo lữ? Trừ lý do đạo lữ hợp với bản thân rất khó tìm, còn một lý do nữa là vì kết làm đạo lữ song tu chính thức cần phải thông báo với Thiên Đạo. Nếu một trong hai người thân tử đạo tiêu, người còn lại ắt sẽ chịu ảnh hưởng. Tu vi càng cao thâm thì càng như thế.
Với tu vi hiện tại của y và Tạ Chinh Hồng, nếu như tổ chức đại điển song tu, báo với Thiên Đạo, thì nhất định sẽ bị Thiên Đạo chú ý thời thời khắc khắc. Đương nhiên, kết làm đạo lữ song tu cũng không phải không có lợi ích. Nếu hai người thuộc tính phù hợp, lại báo với Thiên Đạo rồi, song tu một lần sẽ công hiệu bằng vài năm khổ tu.
Nhưng đối với Văn Xuân Tương mà nói, lợi ích của việc kết làm đạo lữ song tu với tiểu hòa thượng, chẳng tính là gì so với rắc rối sẽ mang đến cho tiểu hòa thượng.
Bây giờ tiểu hòa thượng và y có quan hệ ái muội, dù đám tu sĩ Phật môn kia có biết thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bọn họ. Y vẫn sẽ không cản trở tiểu hòa thượng đắc đạo thành tiên, còn sau này là chuyện của sau này. Nhưng nếu thật sự tổ chức đại điển song tu, những tu sĩ Phật môn kia sẽ đối đãi với tiểu hòa thượng như thế nào? Người của Ma môn sẽ đối đãi với tiểu hòa thượng như thế nào?
Văn Xuân Tương chẳng màng quan tâm người khác đối xử với mình ra sao, nhưng lại không chịu nổi nếu Tạ Chinh Hồng phải chịu chút ấm ức nào!
“Tiền bối, thì ra ngài lo lắng điều này sao?” Tạ Chinh Hồng vươn tay quẹt một cái, lại biến về bộ dáng ban đầu. Văn Xuân Tương thấy thế thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Chinh Hồng nghiêm túc nhìn Văn Xuân Tương, “Tiền bối, ở trong lòng ngài, ta có thành Phật được hay không, quan trọng đến vậy ư?”
“Tu sĩ tu hành, vốn là để đắc đạo thành tiên.” Văn Xuân Tương cười, nắm lấy tay Tạ Chinh Hồng, “Tiểu hòa thượng, tâm ý của ngươi bổn tọa đều hiểu, nhưng với hai chúng ta, đại điển song tu chẳng qua là hình thức mà thôi. Nếu thật sự cử hành thì sẽ chỉ khiến Thiên Đạo có thêm một cái cớ để đối phó với ngươi.”
Hình Khai Sướng nói, y đáng lẽ phải chết, mà người chết thì sao có thể nói đến khí vận?
Tiểu hòa thượng đã vì y mà trả giá quá nhiều.
Một ngày không đắc đạo, thì mỗi ngày đều mạo hiểm. Đến lúc ấy, tiểu hòa thượng từ bỏ phi thăng để ở bên y, trăm ngàn năm sau không thể phi thăng, kiếp sau còn phải chịu khổ, sao y có thể nhẫn tâm như thế được?
Tâm ý này của Tạ Chinh Hồng, đã khiến y cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.
“Tiền bối, sao ngài biết, sau khi kết làm đạo lữ song tu với ta, ta sẽ không thể thành Phật? Hoặc phải nói là, dù ta không kết làm đạo lữ song tu với ngài, chỉ cần ta…..”
Tạ Chinh Hồng còn chưa nói xong, trên bầu trời bỗng giáng xuống mấy đạo kinh lôi.
Rầm rầm rầm!
Yến Dữ Hành vội vàng đập cánh tránh đi, sửng sốt không thôi. Rốt cuộc là sao thế này, ngay giữa ban ngày, sao lại giáng sét đánh mà không có điềm báo gì?
“Chỉ cần ta…..”
Rầm rầm rầm!
Lại có vô số luồng kinh lôi bổ vào Yến Dữ Hành và Tạ Chinh Hồng ở trên người hắn.
“Tiểu hòa thượng, đừng nói.” Văn Xuân Tương nhận thấy những luồng kinh lôi này rõ ràng không bình thường, y nhìn Tạ Chinh Hồng với vẻ phức tạp, “Thiên cơ không thể tiết lộ, tiểu hòa thượng, ngươi thấy thiên lôi này chứ? Có một số việc, ngươi không thể nói với ta.”
Tạ Chinh Hồng không nói gì thêm, hắn cũng ý thức được vài điều bất thường.
Có một số việc, hắn không thể nói với tiền bối.
Hai mắt Tạ Chinh Hồng trở nên âm trầm, hắn không có chút hứng thú gì với ân oán kiếp trước của mình. Chuyện kiếp trước đã là của kiếp trước rồi, nhưng đó chỉ là mong muốn đơn phương của Tạ Chinh Hồng mà thôi. Dù là Đạo giáo hay Phật giáo, đều có thuyết về kiếp trước kiếp này.
“Tiền bối, cho dù như vậy, tâm ý của ta vẫn sẽ không thay đổi.”
“…..Vào lúc này ngươi cần gì phải tranh cãi với ta chứ?” Văn Xuân Tương thở dài.
“Tiền bối định không giữ lời ư?” Tạ Chinh Hồng chăm chú nhìn vào gương mặt Văn Xuân Tương.
“Không giữ lời thì làm sao?” Văn Xuân Tương quay đầu đi, không để mình trông thấy vẻ thất vọng trên mặt Tạ Chinh Hồng, hờ hững nói, “Chẳng lẽ ngươi vác bổn tọa chạy đi được chắc?”
Tạ Chinh Hồng trầm mặc một lát, dường như đang thật sự suy xét tính khả thi của việc này.
Khi Văn Xuân Tương còn đang nghĩ sao tiểu hòa thượng bỗng dưng chẳng có động tĩnh gì, thì một đạo Phật quang chợt lóe lên, Văn Xuân Tương theo bản năng tránh đi.
!!!
“Tiểu hòa thượng, ngươi làm thật đấy à?” Văn Xuân Tương vừa sốc vừa tức, vừa rồi y chỉ buột miệng nói thế thôi, sao tiểu hòa thượng lại xem là thật?
Lúc trước y khuyên nhủ đủ đường, sao tiểu hòa thượng chẳng nghe lọt được câu nào?
“Nếu tiền bối định không giữ lời, vậy tiểu tăng đành phải dùng cách của tu sĩ để đòi lại công bằng cho mình thôi!” Tạ Chinh Hồng chắp tay chữ thập nói.
…….Đừng có nói như thể bổn tọa làm gì ngươi chứ!
Nếu thật sự đòi công bằng, thì công bằng còn chẳng đứng về phía ngươi đâu.
Văn Xuân Tương câm nín nhìn Tạ Chinh Hồng, bả vai run run, bay lên trời, hóa thành một vệt sáng vọt vào tầng mây, từ trên cao nhìn xuống, “Tiểu hòa thượng, đừng nháo. Bây giờ ngươi vẫn chưa phải là đối thủ của bổn tọa.”
“Cứ phải thử một lần đã.” Tạ Chinh Hồng không dừng động tác, cổ tay lật lại, bát, kinh thư và phật châu xuất hiện trong tay, hắn ném lên trên, phật châu hóa thành vô số phật quang rực rỡ lấp lánh, chặn kín đường đi của Văn Xuân Tương, kinh thư và bát thì phi hành một trước một sau bên cạnh Tạ Chinh Hồng, như thể đang bảo vệ, mà cũng giống như có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Yến Dữ Hành đang đi đường thì tự dưng nghe thấy hai người đòi đánh nhau, quả thực ngỡ ngàng khó mà nói nên lời.
…..Hắn sống ở MInh Thiền tông bao năm, cũng tự nhận đã từng gặp rất nhiều tu sĩ kỳ quái, nhưng sao hai người này lại đặc biệt kỳ quái vậy? Một người thì thiên tân vạn khổ muốn làm đại điển song tu, một người thì ngươi nói gì cũng được nhưng không được làm đại điển…..
Chẳng phải loại chuyện này rất đơn giản sao?
Mấy thúy điểu thủ hạ của hắn nếu như thích nhau, muốn giao phối, chỉ cần hát một bài, nhảy một điệu là xong.
Yến Dữ Hành không biết mình có nên hóa thành hình người để giúp chủ nhân đối phó với Cửu Châu Ma Hoàng hay không? Theo hắn thấy, đây hình như chỉ là tình thú thôi, vấn đề giữa đạo lữ với nhau mà mình nhúng tay vào, có vẻ không hay cho lắm. Nhưng nếu mình không nhúng tay, không chừng chủ nhân sẽ bị đè ra đánh mất!
Mặc dù tu vi của Yến Dữ Hành không đặc biệt cao, nhưng tốt xấu gì cũng đã sống nhiều năm, làm sao không biết chỉ khi Cửu Châu Ma Hoàng không ra tay thì Tạ Chinh Hồng mới chiếm được thượng phong. Một khi Cửu Châu Ma Hoàng ra tay, dù chủ nhân có chống đỡ được một trận, đến cuối cùng chỉ sợ vẫn thua thôi.
“Chủ nhân, ta đến giúp……”
“Chim tạp mao cút sang một bên đi!”
Yến Dữ Hành còn chưa nói xong thì đã bị Văn Xuân Tương đang phiền muộn lấy làm chỗ trút giận, chỉ chớp mắt đã bị y tung một chiêu phong quyết cuốn bay đi nơi nào không biết.
Văn Xuân Tương nhìn Tam Bảo trước mắt không hề sợ hãi, song cũng có chút dè chừng cẩn thận với Tạ Chinh Hồng. Tiểu hòa thượng đấu pháp không phải lợi hại ở mức bình thường, dù là y cũng phải cẩn thận ứng phó, nếu không ngộ nhỡ bị tiểu hòa thượng lợi dụng sơ hở, vậy thật đúng là khóc không ra nước mắt!
Vừa hay, y cũng muốn cho tiểu hòa thượng biết sự lợi hại của mình, không dạy dỗ hắn một trận ra trò thì lần sau hắn lại dám tính kế y!
“Tiểu hòa thượng.” Văn Xuân Tương gọi một tiếng, ánh mắt nhìn Tạ Chinh Hồng tràn đầy sủng nịch và bất đắc dĩ, “Tuy rằng hiện tại ngươi rất mạnh, nhưng ngươi đừng quên, hơn một nửa công pháp của người đều là do ta dạy. Ngươi biết những gì, quen đấu pháp như thế nào, bổn tọa đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Khi ở tuổi ngươi, ta đương nhiên chẳng thể sánh được với ngươi. Nhưng bổn tọa hơn ngươi ở chỗ sống rất nhiều năm, muốn thắng ta bằng vũ lực ấy hả, tiểu hòa thượng ngươi mơ đẹp quá rồi đấy.”
Tạ Chinh Hồng mặt không đổi sắc, gật gật đầu với Văn Xuân Tương, “Tiền bối là một sư phụ tốt, bao năm qua đã nhọc tiền bối tận tình chỉ bảo, không có tiền bối thì sẽ không có Tạ Chinh Hồng của hôm nay. Nếu tiền bối không tiện ra tay, thì chi bằng cứ xem đây như bài khảo nghiệm xuất sư của tiểu tăng.”
“Xuất sư?” Văn Xuân Tương hơi nheo mắt lại, “Ngươi có ý gì?”
“Xuân Tương tiền bối.” Tạ Chinh Hồng nở một nụ cười nhẹ với Văn Xuân Tương, “Tiểu tăng đã nói muốn cử hành đại điển song tu với ngài. Đã là đạo lữ, thì không thể là sự quan tâm giữa tiền bối và tiểu bối được.”
“Có thể xuất sư hay không, cũng phải để bổn tọa thử ngươi một lần đã!” Văn Xuân Tương quyết định không nói tiếp với Tạ Chinh Hồng nữa.
Tiểu hòa thượng nói đúng, có đôi khi, vẫn phải dùng cách của tu sĩ để giải quyết vấn đề!
“Chỉ cần bổn tọa thắng ngươi, ngươi sẽ phải ngoan ngoan nghe theo lời ta, không nhắc đến chuyện đại điển song tu nữa, chúng ta vẫn sống bên nhau như trước đây, ngươi thấy thế nào?” Văn Xuân Tương lấy lại bình tĩnh, nói.
Tạ Chinh Hồng không trả lời, bàn tay phải đang chắp lại bỗng hạ ngang, miệng thì thầm, “Phá!”
Phật quang chắn đường Văn Xuân Tương bỗng tỏa ánh sáng mạnh mẽ, ầm ầm vỡ ra tựa như tuyết bay ban ngày, không ngừng rơi xuống, mà khi những Phật quang này dừng ở bên cạnh, Văn Xuân Tương liền cảm giác ma khí quanh mình tiêu tan đi chút ít, như thể đang sợ hãi.
Nghĩ đến cũng không sai.
Hiện nay ngoại trừ những trưởng lão phương trượng lợi hại của ngũ đại Phật môn, Tạ Chinh Hồng gần như đã không có địch thủ, cũng xứng đáng với nhiều năm luân hồi chuyển thế của hắn. Phật tu sở hữu công đức mấy đời nối tiếp nhau như vậy, đương nhiên là thiên địch của ma khí của y.
Văn Xuân Tương mặc dù bị nhốt trong Phật quang mà Tạ Chinh Hồng tạo ra, nhưng thân pháp của y cực nhanh, dù công kích dày đặc như thế nhưng cũng khó chạm tới một góc áo của Văn Xuân Tương. “Tiểu hòa thượng, ngươi thông minh đấy. Tam Bảo là thứ ngươi vừa ngưng kết được, cũng là thứ mà bổn tọa không quen thuộc nhất, giáng đòn phủ đầu, bổn tọa không dạy ngươi, mà ngươi lại học rất tốt.”
“Đi!”
Phía sau Tạ Chinh Hồng xuất hiện vô số Phật bảo pháp khí, phân tán ra chung quanh, hình thành một khối cầu trong không trung, đánh về phía Văn Xuân Tương ở chính giữa tâm cầu.
Bấy giờ số lượng pháp bảo sử dụng rất nhiều, mỗi pháo bảo đều chặn kín một đường đi, cường độ thần thức của Tạ Chinh Hồng đã sớm vượt xa trước kia, dù khống chế nhiều pháp báo như vậy nhưng rất thành thạo.
Văn Xuân Tương thấy động tác này của Tạ Chinh Hồng, trong mắt ẩn chứa khen ngợi. Tiểu hòa thượng không hiểu đấu pháp, chỉ biết tu luyện căn bản, chẳng có cơ hội học được bao nhiêu đạo pháp trong trí nhớ của y dường như đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là Tạ Chinh Hồng mỗi lần ra tay đều cực kỳ tự tin, hơn nữa còn tiếng tăm lẫy lừng ở trước mắt.
Hai trăm năm ngắn ngủi, thì ra tiểu hòa thượng đã thay đổi nhiều đến như vậy.
Y thì ngược lại, vẫn giậm chân tại chỗ, nếu cứ tiếp tục thế này, thì chẳng bao lâu nữa, tiểu hòa thượng sẽ có thể vượt qua y.
Có điều hiện giờ nói mấy cái này, vẫn còn hơi sớm đấy!
Vẻ mặt Văn Xuân Tương dần trở nên nghiêm túc, y vung tay áo, từng luồng ma khí màu đen bay ra, bao bọc lấy pháp bảo tựa như dây leo. Tạ Chinh Hồng vươn tay định triệu hồi pháp bảo, nhưng lại bị chặt đứt cảm ứng.
Tạ Chinh Hồng nhướn mày, lần này Văn Xuân Tương không dùng ma khí của mình, mà là một loại thuật pháp khác.
“Nếu như bổn tọa dùng ma khí thì pháp bảo của ngươi sẽ bị hủy hết.” Văn Xuân Tương chắp tay mà đứng, ung dung nói, “Tiểu hòa thượng, ngươi không giống bổn tọa, Phật pháp nhiều không chỗ dùng, tích cóp tài sản cũng không dễ dàng gì, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Tạ Chinh Hồng bất đắc dĩ cười với Văn Xuân Tương, lời tiền bối nói quả là chọc tức người ta. Nhưng nghĩ Xuân Tương tiền bối nói như vậy có lẽ chỉ vì muốn nhiễu loạn suy nghĩ của mình thôi, Tạ Chinh Hồng liền trấn định lại.
“Đa tạ tiền bối thông cảm.” Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng trả lời, cổ tay lật lại, lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu kiếm, cầu kiếm này tỏa ra bảo quang rực rỡ, vừa nhìn là biết nhất định không phải phàm vật.
(Ok mình đi tra thì thấy nhiều cách giải thích, nhưng đại khái thì quả cầu kiếm or “kiếm hoàn” là một quả cầu bằng sắt or vật liệu gì đó khác, có thể hóa thành kiếm quang để công kích, trông như rashengan của Naruto ấy.)
“Quả cầu kiếm này…… trông rất quen mắt.” Văn Xuân Tương ngẫm nghĩ một lát, nói không chắc chắn.
“Tiền bối nói không sai, quả cầu kiếm này là một trong những lễ vật gặp mặt mà thành chủ Cung Tử Hiên tặng chúng ta khi ở Tiểu Ma Giới.” Tạ Chinh Hồng giải thích, “Sau này tiểu tăng tiến hành luyện hóa một phen, tiền bối còn từng khen ngợi nữa.”
“Ngươi nghĩ quả cầu kiếm này có thể thương tổn đến ta sao?”
“Tiểu tăng sẽ không để bất cứ thứ gì thương tổn tiền bối.” Đôi mắt Tạ Chinh Hồng cong cong, “Có điều tiền bối lợi hại như thế, tiểu tăng đành phải dùng vài thứ mà trước đây chưa từng dùng qua.” Dứt lời, Tạ Chinh Hồng hơi nhắm hai mắt, khi lần nữa mở mắt ra, trong mắt lấp lóe chữ Vạn sáng chói. Phật quang chữ Vạn lóe lên trong mắt Tạ Chinh Hồng, nhanh chóng nhảy lên trên cầu kiếm. Cầu kiếm kia chịu một kích Phật quang, lập tức phát ra từng đạo kiếm ý, trong kiếm ý ẩn ứa vô vàn kiếm quang nhỏ vụn, trông vô cùng đẹp đẽ.
Tạ Chinh Hồng búng tay một cái, những kiếm quang nhỏ vụn này tức khắc hóa thành những thanh trường kiếm, hình thái của mỗi thanh đều có chút khác biệt. Tạ Chinh Hồng vung tay lên, trường kiếm liền tự động vọt về phía Văn Xuân Tương.
Vạn kiếm cùng phát, uy phong hiển hách.
Yến Dữ Hành vất vả lắm mới bay về được, trông thấy một trận đấu pháp kiếm quang tung hoành kinh tâm động phách như vậy, mí mắt không khỏi giật giật.
……Chơi thật hả trời?
Nếu đổi thành tu sĩ khác, một lần công kích như vậy cũng đủ thân tử đạo tiêu mấy chục lần.
Tình thú đến mức này có phải hơi quá rồi không.
Chỗ lúc trước Yến Dữ Hành bị Văn Xuân Tương đập vẫn còn đau mơ hồ, đành phải núp ở một bên yên lặng theo dõi.
Lời trong ký ức mà huyết mạch truyền thừa lại vẫn là chân lý.
Thanh điểu vương kỳ Hợp Thể, ở trong mắt đại năng chân chính, quả thực chẳng là gì cả.
Hắn không so được với Cửu Châu Ma Hoàng kỳ Độ Kiếp là bình thường, nhưng cùng có tu vi kỳ Hợp Thể, giữa hắn và chủ nhân Tạ Chinh Hồng vẫn chênh nhau mười vạn tám ngàn dặm.
“Tiểu hòa thượng, ngươi nhận thua đi.” Đánh một hồi, Văn Xuân Tương cũng hơi tức giận, “Chút công kích ấy của ngươi không đau không ngứa, nếu ngươi không nỡ hạ sát thủ thì cần gì phải lãng phí thời gian. Ta nói không tổ chức đại điển song tu thì chính là không tổ chức, ngươi có làm gì cũng vô ích thôi!”
Trong lòng Văn Xuân Tương thầm mắng một câu, sao mà cứ như thể mình có lỗi với tiểu hòa thượng vậy.
Không cử hành đại điển song tu là có lợi cho tiểu hòa thượng đấy!
Sao tiểu hòa thượng không hiểu vậy chứ?
“Tiền bối, tiểu tăng vẫn chưa thua đâu.” Tạ Chinh Hồng nói chẳng hề nao núng. Một sức mạnh hư vô tỏa ra từ người hắn tựa như sóng nước, nhanh chóng lan tràn ra.
Văn Xuân Tương thoáng nhướn mày, tiểu hòa thượng vận dụng Pháp ấn?
Trong thuật pháp Phật đạo, cũng chỉ có Tam Bảo và Pháp ấn là lĩnh vực mà Văn Xuân Tương không hiểu rõ.
Nhưng dù như thế, tiểu hòa thượng muốn dùng một đạo Pháp ấn để đánh bại y thì đúng là nghĩ quá đẹp rồi.
Văn Xuân Tương không nương tay nữa, phía sau đột nhiên bùng phát một luồng ma khí, từng vòng ma khí vây quanh Văn Xuân Tương, phòng thủ kín không một kẽ hở, bất kể Pháp ấn của Tạ Chinh Hồng tấn công từ hướng nào, y đều có thể tạm thời ngăn cản một lát. Khoảng thời gian ấy cũng đủ để Văn Xuân Tương nắm được vị trí của Pháp ấn kia.
Pháp ấn của tiểu hòa thượng khó chơi nhất chính là ở chỗ nó vô hình vô thể, khó có thể phòng thủ. Nhưng Văn Xuân Tương không phải chưa từng gặp qua kiểu công kích tương tự, nên đương nhiên không hề sợ hãi.
Tạ Chinh Hồng quát khẽ một tiếng, Chư Hành Vô Thường ấn tỏa ra, chỉ trong nửa giây đã đánh tan ma khí xung quanh Văn Xuân Tương, vọt đến trước mặt Văn Xuân Tương ngay trước khi ma khí hợp lại.
Thân hình Văn Xuân Tương nhoáng lên một cái, đã biến mất không thấy đâu.
Bên trên!
Tạ Chinh Hồng ngẩng phắt đầu lên, không có?
Đằng sau?
Bàn tay của Văn Xuân Tương đang định bắt lấy Tạ Chinh Hồng, quyển kinh thư kia bỗng lao đến trước mắt Văn Xuân Tương, ngăn trở tầm mắt y, đến khi Văn Xuân Tương đánh tan kinh thư, đâu còn thấy bóng dáng Tạ Chinh Hồng nữa?
“Tiền bối cẩn thận!”
Văn Xuân Tương bỗng nghe Tạ Chinh Hồng thét lớn, đưa mắt nhìn sang, đồng tử chợt co lại.
Trên cổ Tạ Chinh Hồng, ấy thế mà lại xuất hiện một thanh trường kiếm đỏ tươi?
“Tiểu….. Tiểu hòa thượng?” Văn Xuân Tương lập tức định tiến lên, khi đó tiểu kiếm màu đỏ liền rạch ra một vết máu trên cổ Tạ Chinh Hồng. Khí huyết tinh nhàn nhạt khiến Văn Xuân Tương gần như phát điên.
“Dừng tay! Ta không tới gần….. Ngươi đừng động!” Văn Xuân Tương hô.
“Văn Xuân Tương, sao hai các ngươi lại đánh nhau thế này?” Tiếng cười của Trảm Thương Sinh vang lên, “Không uổng công ta chờ ở chỗ này lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được cơ hội tốt. Linh khí của Tạ Chinh Hồng đã tiêu hao lớn, bắt hắn đơn giản hơn trước kia nhiều.”
“Ngươi muốn thế nào?” Văn Xuân Tương nghiến răng nói.
“Chẳng muốn gì cả.” Trảm Thương Sinh cười nói, “Lúc trước ngươi bóp nát phân kiếm của ta không phải cũng ngông cuồng lắm sao, sao giờ lại ngông cuồng không nổi? Ta cũng rất tò mò đấy, Phật tu này có gì tốt chứ, tuy rằng bộ dạng tàm tạm, nhưng có nhiều tu sĩ đẹp hơn hắn mà. Lại còn là Phật tu, chẳng hiểu tình thú, không nghe lời ngươi, còn động thủ với ngươi nữa, loại người này, nuôi làm sủng vật cũng tốn công!”
Văn Xuân Tương lạnh lùng nhìn nó, “Chỗ tốt của hắn, một thanh kiếm như ngươi há có thể biết được? Nếu ngươi không muốn thật sự biến thành sắt vụn thì thả hắn ra cho bổn tọa.”
“Không được không được.” Thân kiếm của Trảm Thương Sinh lắc lư, “Tạ Chinh Hồng chẳng có gì tốt, nhưng tu vi quả là không tệ. Nuốt hắn còn bổ hơn nuốt mấy chục tu sĩ loạn thất bát tao. Xem dáng vẻ này, chắc là ngày thường cũng giữ mình trong sạch lắm nhỉ, linh lực tinh thuần quá cơ, ngươi nói xem, ta nên bắt đầu ăn từ cổ hắn trước hay là bắt đầu ăn từ tay chân hắn đây?”
“Nháo đủ chưa!” Văn Xuân Tương quát lớn, “Chơi như vậy có vui không hả tiểu hòa thượng?”
Tạ Chinh Hồng cười khổ lắc đầu, “Chơi không vui chút nào, tiền bối ạ.”
Hắn vươn tay, bóp nát Trảm Thương Sinh, “Cuối cùng vẫn bị tiền bối nhìn thấu được.”
“Nếu thật sự là mớ sắt vụn kia thì sẽ chẳng nói nhiều lời vô nghĩa như thế.” Văn Xuân Tương cười lạnh, chớp mắt đã tới trước mặt Tạ Chinh Hồng, vươn hai tay ôm chầm lấy hắn, “Không phải bổn tọa không cho ngươi cơ hội đâu đấy, tiểu hòa thượng, là ngươi cứ bám lấy bổn tọa, chứ không phải ta không thả ngươi đi.”
Tạ Chinh Hồng cũng ôm lấy Văn Xuân Tương, “Đúng vậy, tiền bối, là tiểu tăng cam tâm tình nguyện.”
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Có nhiều màn thầu và việc làm thuê, họa nạn ở huyện kế bên nhanh chóng ổn định lại, các phú thương kia cũng không bị quỷ cắn nữa. Ngược lại, nhờ hành động của mình, bọn họ còn được biết bao nạn dân ca ngợi và cảm tạ, khiến bọn họ cũng rất cảm động. Sau này còn tiếp tục làm việc thiện tích đức, nhưng chuyện đó hãy để nói sau.
“Lão đại, hình như chúng ta vẫn chưa xài chút tiền nào cả? Số tiền này phải dùng thế nào đây?” Thiếu nữ sùng bái hỏi.
“Cứ theo như các ngươi nói lúc trước đi, nhưng mà xây thêm mấy gian khách phòng nhé. Nếu tiền không đủ thì chỗ ta có đây.” Dứt lời, Phật Tử liền lấy ra châu báu ngọc thạch đủ màu, khiến thiếu nữ và đại hán ngớ cả người.
“Lão, lão đại, đây là dạ minh châu đúng không, hiếm lắm nha.” Đại hán sắp nói không rõ đến nơi.
Phật Tử nở nụ cười, đây đều là những yêu quái thiện lương cho hắn. Nơi nhân loại không tới được, trong mắt bọn chúng thì chẳng phải vấn đề gì. Hơn nữa yêu quái sống rất lâu, càng chiến loạn thì càng có lợi cho yêu quái, nên thường có không ít thứ tốt rơi vào tay yêu quái.
Phật Tử cảm kích ý tốt của bọn chúng, muốn xây mấy gian khách phòng ở đạo quan cho bọn chúng cư trụ, vừa làm nơi để dừng chân, không cần trốn tránh khắp nơi nữa.
“Lão đại, cầm đại ra mấy món cũng có thể mua núi xây nhà, nhưng mà thời gian có thể sẽ hơi lâu.”
“Không sao, cứ làm từ từ, thời gian còn rất nhiều mà.” Phật Tử cười đáp, “Ta còn chuyện phải ra ngoài một chuyến, các ngươi chọn địa điểm rồi bắt đầu làm đi nhé.”
“Lão đại muốn đi đâu ạ?” Thiếu nữ lo lắng hỏi.
“Rời đi đã lâu, hồi sơn một chuyến, vấn an sư phụ.”
——————Tiểu phiên ngoại thời thơ ấu của Tạ Chinh Hồng——————
Nhân Chân tự.
“Nghe gì chưa? Đứa nhóc rách rưới mà phương trượng nhặt về ấy, mấy hôm trước kiểm tra ra tư chất là thiên linh căn, những trưởng lão lúc trước không thích đứa nhóc kia đều muốn nhận nó làm đồ đệ!”
“Thằng nhóc đó thì có gì hay, không khóc không quấy, y như quái vật vậy. Có khi là lão quái vật đoạt xá cũng nên.”
“Xuỵt, nhỏ giọng thôi, ngươi muốn bị người khác nghe được à? Có phải đoạt xá hay không, chẳng lẽ trưởng lão và phương trượng còn không nhận ra? Nói không chừng, đứa nhóc này về sau sẽ là đại sư huynh của chúng ta đấy!”
“Một đứa nhóc mới năm tuổi, đại sư huynh á, ngươi đừng có đùa.”
“Haiz, ai bảo chúng ta tư chất thấp chứ!”
“Có thể sống được đến mười sáu tuổi hay không rồi hẵng tính, ha ha, thiên tài, thiên tài thì sao?”
Những Phật tu này không kiêng dè gì mà dùng những ác ý lớn nhất để phỏng đoán về đứa trẻ đến tên cũng chẳng có kia.
Bọn họ tư chất thấp, chỉ có thể bắt đầu từ tạp dịch bình thường, nhưng dù vậy, bọn họ cũng chẳng học được bao nhiêu thứ. Sở dĩ đến Nhân Chân tự, chẳng qua là vì tư chất của bọn họ kém cỏi, các môn phái khác đều không muốn thu nhận thôi.
Kinh văn Phật môn không thể gột rửa lệ khí của bọn họ, mà ngược lại, trong quá trình ngày qua ngày niệm kinh, đả tọa, tuân thủ các loại giới luật, oán hận của những đệ tử này lại càng nặng hơn, thậm chí không ít người bắt đầu hối hận vì năm đó chạy đến ngôi đùa rách nát này.
Bọn họ không nhìn thấy, phía sau một cây cột khác, một đứa trẻ đã nghe hết toàn bộ lời bọn họ nói.
Tạ Chinh Hồng nhỏ tuổi vẫn chưa được gọi là Tạ Chinh Hồng, nó không có tên họ hay pháp danh, mọi người chỉ gọi nó là “Bé con”, “Nhóc con”.
Trên dưới Nhân Chân tự chỉ có mỗi một đứa bé như vậy, cho nên xưng hô này chỉ có thể là Tạ Chinh Hồng.
Lời tương tự Tạ Chinh Hồng đã từng nghe rất nhiều lần rồi.
Tuệ Chính mặc dù có tâm dìu dắt Tạ Chinh Hồng, nhưng bản thân ông cũng là phương trượng của Nhân Chân tự, công việc bề bộn, đành phải phân phó các tiểu đệ tử dạy Tạ Chinh Hồng đọc sách viết chữ. Thái độ ấy rõ ràng đã cho những người phía dưới một nhận thức sai lầm, chính là đứa trẻ này kỳ thực không được chưởng môn phương trượng thích.
Dù sao cũng là Phật môn, hơn nữa Tạ Chinh Hồng là người do phương trượng mang về, dù khinh thường nhưng cũng không để nó chết. May mà Tạ Chinh Hồng chưa biết nói, chưa biết đi, nhưng không hề khóc lóc nghịch ngợm, cũng dễ nuôi. Cứ cách một hai tháng lại cho nó một viên Tích Cốc đan là xong.
Khi Tạ Chinh Hồng ba tuổi, nó bắt đầu xuất hiện trong đại điện của Nhân Chân tự, lắng nghe các tăng nhân niệm kinh.
Tăng nhân dạy nó học chữ chẳng dạy được mấy bữa, Tạ Chinh Hồng vẫn luôn yên lặng học thuộc lòng kinh văn mà mọi người niệm, sau đó đối chiếu từng chữ từng chữ một, dần dần cũng biết được đại khái những chữ kia. Say này mới biết, thực ra ở Tu Chân giới chỉ cần một miếng ngọc giản là có thể khắc ghi toàn bộ tri thức trong đó vào đầu rồi. Tuệ Chính lúc ấy chưa từng nuôi con nít bao giờ, cũng không biết Tạ Chinh Hồng có thể biết những thông tin này, cho nên mới không dùng cách đó.
Thời điểm Tuệ Chính đi ra kiểm tra việc tụng kinh buổi sáng, mới trông thấy đằng sau có một đứa nhỏ chân ngắn.
Ồ, thì ra là đứa bé mình nhặt về, nó đã lớn thế này rồi sao?
“Bé con, lại đây.” Tuệ Chính vẫy tay bảo với Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng do dự một chốc rồi rón rén chạy ra, ngẩng đầu hỏi người tới, “Ngài có việc gì sao?”
“Con không quen ta sao?” Tuệ Chính chỉ vào mình, cười tủm tỉm hỏi.
Tạ Chinh Hồng lắc đầu.
“Cũng phải, mấy năm nay ta bận bế quan, không chiếu cố con, khiến con chịu khổ rồi.” Tuệ Chính xoa tóc Tạ Chinh Hồng, nói.
Tạ Chinh Hồng vẫn chưa chính thức xuất gia, tóc của nó đương nhiên cũng không có ai chỉnh lý giúp.
Khi Tạ Chinh Hồng đi đường, thấy tóc mọc dài bất tiện, bèn mượn một con dao nhỏ cắt đi hơn phân nửa. Bây giờ đã dài đến ngang hông.
Tạ Chinh Hồng lắc đầu, “Không khổ ạ.”
Nó vẫn chưa hiểu khổ nghĩa là gì.
Sinh hoạt của nó rất đơn giản, đến thời điểm thì tới nhận một viên Tích Cốc đan, sau đó ban ngày tới đây nghe các tăng nhân niệm kinh, vào ban đêm, nó lại đối chiếu kinh văn để học chữ thuộc lòng, cuộc sống vừa đơn giản và quy luật.
Tuệ Chính hiển nhiên không nghĩ được nhiều như vậy, ông thật sự cho rằng đệ tử của mình đang chăm sóc Tạ Chinh Hồng rất tốt, không thì sao đứa nhỏ này lại ngoan ngoãn đến đại điện nghe giảng kinh như thế?
“Con nghe có hiểu bọn họ đang nói gì không?” Tuệ Chính buồn cười hỏi.
Tạ Chinh Hồng im lặng lắng nghe, “Bọn họ đang đọc《Kim Cang kinh》, thế nhưng ca ca ở đằng sau đọc sai rồi.” Tạ Chinh Hồng chỉ vào tu sĩ ngồi thứ hai từ dưới lên, “Vừa rồi huynh ấy đọc ngược một đoạn.”
“Cách xa như vậy mà con vẫn nghe được sao?” Tuệ Chính ngạc nhiên nói.
“Nghe được ạ.”
“Vậy con có thuộc được không?” Tuệ Chính hỏi tiếp.
“Được ạ, ngài có muốn nghe không?” Tạ Chinh Hồng hỏi ngược lại.
“Có, để ta nghe xem nào.” Tuệ Chính gật đầu bảo.
Ông không nghĩ đứa bé này có thể thuộc nằm lòng cả một thiên kinh văn, chỉ thuộc được vài đoạn cũng là rất giỏi rồi. Đứa nhỏ này thông minh hiểu chuyện, xem ra căn cốt cũng không kém, khiến ông muốn nhận nó làm đồ đệ.
Song Tạ Chinh Hồng vẫn tiếp tục đọc, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Thần sắc Tuệ Chính trở nên ngỡ ngàng.
Không sai một chữ nào!
“Con đọc giỏi lắm.” Tuệ Chính không để nỗi sửng sốt trong lòng lộ ra ngoài, khen ngợi, “Con còn biết cái gì nữa không?”
“Chỉ đọc thuộc kinh Phật thôi thì không có ích gì.” Tạ Chinh Hồng cúi đầu nói, “Phải hiểu nghĩa của nó thì mới được.”
Tuệ Chính không khỏi bật cười, một đứa con nít nói ra lời thế này, quả đúng là đáng yêu.
“Ngay cả thuộc cũng không thuộc được, đương nhiên càng không thể hiểu ý nghĩa trong đó.” Tuệ Chính cười đáp, “Bây giờ con còn nhỏ nên vẫn chưa hiểu. Nhưng con rất thông minh, có muốn làm đồ đệ của ta không?”
Tạ Chinh Hồng lẳng lặng nhìn ông, “Chờ con kiểm tra xem có tư chất tu tiên không rồi bàn đến cũng không muộn.”
“Bé con, con biết nhiều quá nhỉ.”
“Ngày nào bọn họ cũng nói mà.” Tạ Chinh Hồng trả lời, “Con không muốn sau này ngài sẽ hối hận.”
“Bé con, con có biết ta là ai không?”
“Con biết, ngài là Tuệ Chính phương trượng.” Tạ Chinh Hồng nhẹ giọng nói, “Hầu hết người trong chùa này con đều biết, chỉ có ngài là lạ mặt thôi.”
Tuệ Chính cảm giác trước mặt đứa nhỏ này, uy nghiêm của mình sắp hết sạch rồi.
“Được rồi, vậy con cứ chơi trước đi, đợi con kiểm tra tư chất xong cũng không muộn.” Tuệ Chính đáp ứng.
Sau khi trở về, Tuệ Chính liền nói chuyện của Tạ Chinh Hồng cho các trưởng lão, ông không nói quá nhiều, chỉ bảo rằng mình gặp được một đứa bé rất có Phật tính.
Lập tức có một trưởng lão nhìn Tuệ Chính với thần sắc không mấy vui vẻ, “Đứa trẻ này quá kỳ quái, phương trượng cần phải chú ý một chút.”
“Kỳ quái chỗ nào?”
“Trẻ con bình thường đâu có đứa nào không khóc không quấy như nó? Nó thoạt nhìn như thể mười mấy tuổi vậy, hơn nữa không hề quan tâm đến sự việc chung quanh. Vật cực tất phản, dáng vẻ khác thường này, nhất định có chỗ kỳ quái.”
(Vật cực tất phản: tức là sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển sang hướng ngược lại.)
“Đúng vậy thưa phương trượng. Đứa nhỏ này mạng lớn lắm, sau núi của Nhân Chân tự chúng ta có không ít yêu thú ẩn núp, nó hay đến sau núi chơi, một đệ tử nói rằng thấy nó thường xuyên gặp gỡ mấy con yêu thú đó, rất kỳ quái. Song nó dù sao cũng là do chưởng môn mang về, tuổi lại nhỏ, chúng ta không tiện xử trí.”
Tuệ Chính nghe các trưởng lão nói thế, trong lòng cũng có phần dao động.
Cẩn thận ngẫm lại thì, đứa bé này quả thực có điểm kỳ lạ.
“Nhưng nó không giống đoạt xá trùng sinh.”
“Chuyện này…… Chuyện này chúng ta cũng không rõ lắm. Nhưng thưa chưởng môn, nếu ngài muốn nhận đồ đệ thì đệ tử thế nào mà chẳng có, hơn nữa tư chất của nó rốt cuộc ra sao, không ai dám chắc được, nhỡ may không có tiên duyên, vậy chẳng phải là uổng phí sự chỉ bảo của ngài hay sao?” Một trưởng lão tiến lên nói.
Thấy những trưởng lão này đều không ủng hộ mình, Tuệ Chính cũng không vì một đứa trẻ mà chống lại các trưởng lão, “Cũng được, vậy cứ xem coi sao đã.”
“Chưởng môn anh minh.”
Tạ Chinh Hồng chạy tới sau núi.
Những yêu thú thường mang trái cây và linh thảo đến cho nó lại chẳng hề đến.
Tạ Chinh Hồng bây giờ chỉ là nhục thể phàm thai, đương nhiên là sợ lạnh.
Tích Cốc đan của nó chỉ ăn được chứ không chống lạnh.
Khi nó không đi được, sẽ có một con yêu thú lông xù chạy tới mỗi đêm, dùng da lông của mình bọc lấy Tạ Chinh Hồng, đến sáng lại lặng lẽ rời đi. Con yêu thú kia vừa ôm nó là cả ngày đều ấm áp.
Lúc ấy nếu có hòa thượng Nhân Chân tự đưa điểm tâm cho Tạ Cinh Hồng, có lẽ đã sớm phát hiện chỗ dị thường của nó.
“Tiểu hòa thượng kia lại tới nữa sao?”
“Nhưng chẳng phải lão đại của chúng ta mấy hôm trước đã biến hóa thành công rồi còn gì?”
“Tiểu hòa thượng này lợi hại thật, mỗi khi ở cạnh nó, là cảm giác yêu khí của mình trở nên thoải mái hơn rất nhiều.”
“Không thì làm gì có chuyện lão đại tốt bụng đi sưởi ấm cho người ta chứ? Cơ mà lão đại cũng thiệt tình, nói đi là đi, chẳng đoái hoài gì cả!”
“Haiz, lão đại còn phải báo thù mà! Tiếp cận tiểu hòa thượng này cũng chỉ vì muốn mượn Phật khí của nó để khôi phục thương thế thôi, nhưng lão đại cũng bảo là, nếu được thì chúng ta phải chiếu cố nó cho tốt.”
“Nhưng đám lừa trọc Nhân Chân tự hình như đã chú ý tới bên này rồi, chúng ta cũng sắp không ở đây được nữa. Linh khí ở nơi này thật sự quá ít, ta cảm giác tu vi của ta còn hạ xuống nữa cơ.”
“Ủa, sao tiểu hòa thượng kia lại đi rồi?”
Tạ Chinh Hồng ngồi tại chỗ hay đợi, rồi không tiếp tục đợi nữa.
Trực giác mách bảo nó rằng, yêu thú kia sẽ không xuất hiện.
Hoặc phải nói là, ngoại trừ giúp nó sưởi ấm, con yêu thú kia sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời nó nữa.
Đây có lẽ chính là “Vô duyên” mà trong kinh Phật từng nhắc đến.