Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Ngọc Tuyền khí linh đợi ở bên ngoài bảy bảy bốn chín ngày, đóa hoa mẫu đơn đóng kín kia rốt cuộc cũng mở ra lần nữa, mùi hoa nồng đậm trong không khí dần dần tan đi, xao động trong động thiên cũng bắt đầu ổn định lại.

Quần áo của Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng rõ ràng không hề giống bốn mươi chín ngày trước.

Ngọc Tuyền khí linh không nói nửa chữ, làm như không thấy.

Nụ hoa kia thỉnh thoảng lung lay chấn động, y kỳ thực cũng không có thấy đâu.

“Tiền bối.” Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng gọi một tiếng, mặt Văn Xuân Tương nhất thời ửng đỏ, “Ngươi đi xuống trước đi, đừng giẫm lên người ta.”

Tạ Chinh Hồng gật đầu, đảo mắt liền bay xuống, mỉm cười nhìn Văn Xuân Tương.

Văn Xuân Tương thầm cắn môi, trong đầu cứ bất giác hiện lên cảnh tượng song tu với Tạ Chinh Hồng. Nhất cử nhất động của Tạ Chinh Hồng luôn có thể khiến y liên tưởng đến rất nhiều thứ.

Thật là…..

Văn Xuân Tương không khỏi đỡ trán, rốt cuộc mọi chuyện làm sao lại đến nước này? Rõ ràng, rõ ràng y muốn làm tiểu hòa thượng cơ mà, sao cuối cùng y mới là đối tượng bị ăn? Mặc dù rất khoan khoái, nhưng bốn chữ “Tự làm tự chịu” này vẫn khiến y có hơi khó mà chấp nhận nổi. Y tuyệt đối không thừa nhận là năm xưa mình không hiểu chuyện, không lường trước được rằng sẽ dạy hư tiểu hòa thượng!

Văn Xuân Tương nghĩ nát óc vẫn không hiểu nổi, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quy tội cho Bách Hoa tửu mà Quý Hiết đem đến.

Phàm nhân thường nói, rượu vào hỏng việc, lời này quả thực không giả.

Thế nhưng nhờ hai người đều là nguyên dương chi thân, lần đầu tiên song tu mang đến cho bọn họ lợi ích rất lớn.

Mỗi lần Văn Xuân Tương nở hoa xong, thân thể đều sẽ suy yếu đôi chút trong một đoạn thời gian. Thế nhưng hiện tại y chẳng những không suy yếu, mà ngược lại, sắc mặt hồng nhuận, thân thể cũng dễ chịu hơn mấy phần. Tâm thần y vừa động, đóa mẫu đơn đen khổng lồ kia liền tức khắc biến mất, thân thể vốn còn hơi mờ ảo liền ngưng thực. Mặt khác, khi Văn Xuân Tương áp chế ma khí trên người mình, có vẻ cũng càng thuận buồm xuôi gió hơn.

Về phần Tạ Chinh Hồng…..

Không bao lâu nữa, hắn hẳn có thể trở thành tu sĩ kỳ Hợp Thể.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Văn Xuân Tương liền liếc qua liếc lại trên người Tạ Chinh Hồng, rồi nhân lúc Tạ Chinh Hồng không phát hiện, âm thầm thu hồi tầm mắt lại.

Tuy nói vấn đề trên dưới có hơi ngoài dự liệu chút, nhưng tiểu hòa thượng cuối cùng cũng là của y rồi.

Với hiểu biết của y về tiểu hòa thượng, còn lo lắng tiểu hòa thượng ăn xong chùi mép, không chịu nhận trách nhiệm hay sao?

Dù sao y cũng không phải nhân loại, đối với vấn đề trên dưới cũng không cố chấp như vậy. Chỉ là khi sự thật đến mới phát hiện khác xa tưởng tượng của y, bấy giờ mới có chút khó chịu trong lòng mà thôi. Nói thật thì, đối với thành tựu từ chuyện tốt của mình và tiểu hòa thượng, Văn Xuân Tương vẫn vô cùng vừa lòng.

Y thích môi của tiểu hòa thượng, cũng thích tay của hắn nữa, còn thích…… Khụ khụ.

Cẩn thận ngẫm lại, dường như trên chuyện tình cảm, vận khí của y gần như có thể xem là rất tốt.

Một trăm năm trước, y cùng tiểu hòa thượng bởi vì khế ước nên thân mật khăng khít, tạo cơ sở cho tình cảm về sau. Sau này dây dây dưa dưa, nhân quả giữa hai người cắt không đứt lại còn loạn. Đợi đến không bao lâu sau khi Văn Xuân Tương thông suốt tâm ý của mình, liền vì đủ loại thúc đẩy từ ngoại giới mà tiến triển thần tốc.

Hôm nay mới trôi qua bao lâu, y và tiểu hòa thượng đã bên nhau rồi.

Cũng không biết đây rốt cuộc là vận khí của mình hay là vận khí của tiểu hòa thượng nữa?

Tuy nhiên điểm này, hình như vốn chẳng cần phải nghĩ.

Thôi, giờ nghĩ mấy cái này làm gì chứ? Dù sao, sự tình đã thành, kết cục đã định.

Chỉ là…..

“Mới bốn mươi chín ngày, tốc độ của các ngươi rất nhanh đấy chứ.” Ngọc Tuyền khí linh nhanh chóng tiến đến, ra vẻ bình tĩnh nói.

Văn Xuân Tương cười nhẹ, “Làm phiền một vị khí linh tiên khí hộ pháp cho bọn ta, bổn tọa vô cùng áy náy, cho nên liền ra sớm một chút.”

Khóe miệng Tạ Chinh Hồng nhếch lên chút ý cười, cũng không tính nói tiếp.

Ngọc Tuyền khí linh nghe Văn Xuân Tương nói vậy, không nhịn được mà cười lạnh, “Ma Hoàng đại nhân cũng đúng là lợi hại. Hai ngàn năm trước thì hủy gần hết động thiên của ta, ép ta đi ra. Lần này còn ghê gớm hơn, khiến ta không thể không chủ động đi ra thu dọn cục diện rối rắm cho ngươi.”

“Đạo cao một thước ma cao một trượng, khí linh các hạ còn có thể không ngừng khích lệ bản thân tiến bộ hơn, bổn tọa đương nhiên cũng có thể.” Văn Xuân Tương gật đầu nói, “Hiện tại trong Ngọc Tuyền động thiên này chỉ còn lại bổn tọa và tiểu hòa thượng, người có thể có được quyền chi phối của ngươi, cũng chỉ có thể chọn một trong hai người bọn ta mà thôi.” (Đạo cao một thước ma cao một trượng: Khi tu hành đến cảnh giới nhất định, sẽ gặp phải ma chướng quấy nhiễu, dẫn đến kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nghĩa là khi đạt được thành tựu cao thì khó khăn gặp phải sẽ càng lớn hơn.)


Ngọc Tuyền khí linh nghiến răng, nếu không phải thế, sao y có thể chờ bọn họ ngoài nụ hoa bốn mươi chín ngày không dám rời đi cơ chứ?

Năm xưa chủ nhân của y phi thăng thành công, y lại bởi vì sinh linh trí, ở phàm trần còn có nhân quả chưa xong, nên không thể không nán lại nơi này. Trước khi phi thăng, chủ nhân có tính cho y một quẻ, bảo y mỗi một ngàn năm lại mở động thiên một lần, chọn một người tạm thời sở hữu quyền chi phối mình, thời gian qua đi là có thể khôi phục lại tự do. Nhờ đó, y có thể tìm được một chủ nhân thích hợp cho mình, giải quyết nhân quả cho y, rồi phi thăng cùng chủ nhân mới.

Thoại tháo lý bất tháo. (Nói nghe thì thô, không xuôi tai, song lại có lý.)

Lời này của Văn Xuân Tương tuy rằng rất không lọt tai, nhưng lại là tình hình thực tế.

Ngọc Tuyền khí linh không thể để nhiều tu sĩ như vậy trong động thiên bị ma khí của Văn Xuân Tương thôn phệ, bởi vậy sẽ chỉ làm ma khí trên người Văn Xuân Tương trở nên càng khó giải quyết hơn thôi. Hơn nữa là tiên khí tiên linh, Ngọc Tuyền khí linh vẫn có chút tâm địa nhân từ bi thiên mẫn nhân. Vậy nên trước tiên y liền ngăn trở ma khí, khi phát hiện bất ổn cũng chuyển dời toàn bộ tu sĩ ra bên ngoài.

Trong những tu sĩ mà Ngọc Tuyền khí linh từng gặp, Văn Xuân Tương có thể xưng là đứng đầu.

Tuy rằng khí vận của Văn Xuân Tương quả thực không tính là cao, thậm chí còn xui xẻo, lúc nào cũng vuột mất đủ loại cơ duyên, nhưng cũng chính vì thế, mới có thể nhìn ra sự bất phàm của Văn Xuân Tương. Trong tình huống khó khăn, y vẫn lấy được quyền chi phối Ngọc Tuyền động thiên những hai lần. Nếu không phải Văn Xuân Tương là Ma tu, ma khí trên người lại khó chơi như vậy, có lẽ ở lần thứ hai Ngọc Tuyền khí linh đã chọn Văn Xuân Tương làm chủ nhân mới của mình rồi.

Mà hiện tại, tuy nói là có hai lựa chọn, song thực tế, căn bản chỉ có một lựa chọn là Tạ Chinh Hồng mà thôi.

“Ma Hoàng đại nhân quả nhiên là toàn tâm toàn ý suy tính cho tiểu tình nhân của ngươi.” Ngọc Tuyền khí linh không khỏi trợn trắng mắt, ngược lại lại hiện ra một chút khí chất thiếu niên phù hợp với diện mạo của y.

Văn Xuân Tương dứt khoát đặt lựa chọn ở ngay trước mặt y như vậy, còn không phải chính là vì khiến y nhận Phật tu này làm chủ hay sao?

“Người của bổn tọa, sao có thể bạc đãi được?” Văn Xuân Tương hơi nâng cằm, nói có chút tự tin.

Ngọc Tuyền khí linh hồ nghi nhìn Văn Xuân Tương, chẳng lẽ đóa hoa này mới là kẻ ở trên? Không thể nào, với trạng thái của Văn Xuân Tương lúc ấy thì sao có thể làm Phật tu là đại năng Phật giới chuyển sinh kia được.

Văn Xuân Tương nhận ra được hàm ý trong ánh mắt của Ngọc Tuyền khí linh, không nhịn được mà càng hưng phấn hơn.

Tạ Chinh Hồng thấy Văn Xuân Tương như vậy, không khỏi nhớ tới dáng vẻ tiền bối đỏ mặt cất tiếng khàn khàn mê ngoài lúc trước…..

A Di Đà Phật.

Tạ Chinh Hồng lấy lại bình tĩnh, lẳng lặng chôn giấu mấy hình ảnh này vào đáy lòng, hơi hơi nghiêng mặt đi, trông lại như thể thừa nhận hoài nghi của Ngọc Tuyền khí linh.

Nếu tiền bối thích, hắn để tiền bối chiếm tiện nghi ngoài miệng cả đời cũng được, không sao hết.

“Người khôn không nói chuyện mập mờ.” Văn Xuân Tương thoáng trầm tư, nói với Ngọc Tuyền khí linh, “Tiểu hòa thượng nhà ta là người như thế nào, có tiềm lực ra sao, bổn tọa hiểu rõ hơn ngươi. Có bổn tọa tương trợ, cộng thêm cơ duyên của bản thân tiểu hòa thượng, hắn đã là đối tượng lựa chọn thích hợp nhất. Hiện tại ở Tu Chân giới, người có năng lực phi thăng hầu như đều không đến Tiên giới, trừ hắn.”

Thần sắc Ngọc Tuyền khí linh thoáng biến đổi, y đương nhiên cũng biết tình huống hiện tại.

Lời này của Văn Xuân Tương, thực sự không thể tính là sai.

“Dù sao cũng phải cho ta thử sự lợi hại của hắn trước đã.” Ngọc Tuyền khí linh không muốn dễ dàng bị Văn Xuân Tương dắt mũi như vậy, bèn phản bác.

“Tất nhiên là được.” Văn Xuân Tương gật đầu, “Vậy bổn tọa liền mỏi mắt mong chờ.”

Dứt lời, Văn Xuân Tương liền biến ra một chiếc ghế dài, biếng nhác dựa vào trên đó, dường như xem cuộc đấu pháp của hai người bọn họ giống một màn diễn vậy.

Không coi ai ra gì như thế, đích xác là tác phong xưa nay của Văn Xuân Tương.

Tạ Chinh Hồng lại khẽ nhíu mi, chẳng lẽ là lúc trước lăn lộn ghê quá, nên eo tiền bối còn đau sao? Hay là, lát nữa xoa cho tiền bối một chút nhỉ? Tuy nói là tu sĩ, nhưng bọn họ tốt xấu gì cũng song tu bảy bảy bốn chín ngày, hao tổn đối với tâm thần vẫn là rất lớn.

“Tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng, ngươi ngây ngẩy cái gì thế hả, nghĩ gì vậy?” Văn Xuân Tương dùng thần thức truyền âm.

“Nghĩ tiền bối có còn đau hay không.” Tạ Chinh Hồng bật thốt ra.

Mặt Văn Xuân Tương đỏ lên, “Ngươi đang xem thường ta đấy à? Nhanh đi đánh một trận ra trò với Ngọc Tuyền khí linh, cho y chiêm ngưỡng bản lĩnh của ngươi một chút đi. Đường đã bày sẵn cho ngươi cả rồi, chỉ thiếu ngươi chủ động bước lên thôi.” Dứt lời, Văn Xuân Tương hơi nghiêng người, tránh đi ánh nhìn chằm chằm của Tạ Chinh Hồng.

Mặc dù y là đóa hoa, thế nhưng mới quen với tình ái, tiểu hòa thượng lại nhìn y như vậy, y cũng đâu thể cầm lòng được?

“……Tiền bối nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Tạ Chinh Hồng im lặng một cách khả nghi, chốc lát sau liền xoay người bay đến trước mặt Ngọc Tuyền khí linh.

“Ồ, mắt đi mày lại xong rồi à.” Ngọc Tuyền khí linh châm chọc, “Tuy rằng không biết các ngươi dùng cách gì để người khác không nghe thấy mình nói chuyện, nhưng có thể thu bớt biểu cảm khả nghi một chút được không? Ngươi dù gì cũng là Phật tu, dây dưa cùng một chỗ với một Ma Hoàng như Văn Xuân Tương, ngoài mặt cũng phải giả bộ một chút chứ.”


“Tâm chi sở hướng, không cần che giấu.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu nói.

Văn Xuân Tương ở bên kia lẳng lặng cười.

“Thanh quy giới luật của ngươi đâu?” Ngọc Tuyền khí linh nhíu mày, “Ngươi vừa động phàm tâm, phá sắc giới, ngươi còn tu Phật cái gì nữa?”

Tạ Chinh Hồng nghe đến đây, liền cười.

“Phật Tổ trước khi xuất gia cũng là người trong phàm tục, rất nhiều Bồ Tát La Hán trước khi đạt thành đại đạo cũng có gia thế, thậm chí có vài người trên tay dính đầy máu tươi, nhất niệm thành Phật. Phật sống Tề công cũng uống rượu ăn thịt, nhưng có ai nói bọn họ bất kính với Phật Tổ sao?” Tạ Chinh Hồng khều một lọn tóc, cũng không biết rốt cuộc là đang nói với Ngọc Tuyền khí linh hay là với Văn Xuân Tương, “Bần tăng chưa xuất gia, hồng trần chưa dứt, Phật ở trong lòng, đành phải tu tâm để tu Phật.”

Ngọc Tuyền khí linh khẽ gật đầu, “Hay cho một câu tu tâm để tu Phật, nếu tiểu tử ngươi khăng khăng như thế, vậy để ta xem xem Phật đạo của ngươi có bao nhiêu bản lĩnh?”

Dứt lời, sau lưng Ngọc Tuyền khí linh dâng lên từng trận bạch quang, xè xè rung động, tựa như lôi xà thè lưỡi, vươn tay móc một cái, trong động thiên vọt tới hai thanh bảo kiếm, một đen một trắng, một ngắn một dài. Song kiếm vừa xuất hiện, pháp bảo và linh thực xung quanh lập tức đồng loạt tránh lui. Song giống loài có thần trí chi linh, đều có thể cảm nhận được sát lục chi ý vô cùng vô tận từ hắc bạch song kiếm kia.

Mí mắt Văn Xuân Tương khẽ giật, thầm mắng Ngọc Tuyền khí linh thật không biết xấu hổ.

Hắc bạch song kiếm này vừa khéo là thứ Văn Xuân Tương từng nghe nói qua, tên là Âm Dương Song Ngư kiếm, vốn là vật mà một vị Kiếm tu dùng để trấn áp rất nhiều hào kiệt vào hơn vạn năm về trước, thời đại mà Tu Chân giới xuất hiện thiên tài lớp lớp. Mặc dù không phải nguyên kiếm bản mạng, nhưng lại theo Kiếm tu kia chinh chiến vạn dặm, thanh danh hiển hách, máu của yêu ma tu sĩ thấm dưới lưỡi kiếm đâu chỉ trăm vạn ngàn vạn? Không ngờ rằng, Ngọc Tuyền khí linh ngay cả nó cũng đem ra.

Bản thân Ngọc Tuyền khí linh là khí linh của tiên khí, lực phòng ngự có thể nói là cao nhất, Âm Dương kiếm này cũng là pháp bảo có lực công kích đứng đầu, mang cấp bậc của bán tiên khí. Dùng vật ấy để đối phó với một tu sĩ còn chưa đạt kỳ Hợp Thể như tiểu hòa thượng, chỉ thiếu không nói thẳng ra “Ta muốn bắt nạt người khác”.

“Chủ nhân của ta năm xưa chính là một kiếm tiên tiếng tăm lừng lẫy, Âm Dương kiếm này là vật hộ thân mà ngài ấy để lại cho ta sau khi phi thăng, hôm nay cũng mới chỉ là lần thứ hai ta dùng nó. Tuy rằng hiện tại ngươi tu vi không cao, song lai lịch của ngươi lại đặc biệt, khí vận cực tốt, còn có đạo lữ song tu là Ma Hoàng, không thể khinh thường được, dùng kiếm này để đối phó ngươi, mới không tính là sỉ nhục ngươi.” Ngọc Tuyền khí linh nghĩa chính ngôn từ nói.

Văn Xuân Tương thầm cười ha ha hai tiếng, nếu kiếm này của ngươi làm tổn hại đến một sợi lông của tiểu hòa thượng, ta sẽ bay xuống bẻ gãy nó!

Tạ Chinh Hồng chắp tay, “Đa tạ khí linh cất nhắc.”

Ngọc Tuyền khí linh cười đắc ý, “Yên tâm, chỉ cần ngươi chống đỡ qua ba chiêu, ta sẽ suy xét để ngươi làm chủ nhân mới của ta.” Đấy là nếu qua ba chiêu mà Tạ Chinh Hồng còn nhúc nhích được.

“Mời.” Tạ Chinh Hồng vươn tay nói.

“Được.” Cổ tay Ngọc Tuyền khí linh run lên, khẽ hừ nhẹ một tiếng, thân của Âm Dương kiếm chấn động, phân hóa thành hai đạo kiếm quang một trắng một đen, một ngắn một dài.

Kiếm quang này một nhanh một chậm, một trái một phải, xếp thành hình bán nguyệt bay tới chỗ Tạ Chinh Hồng.

Nơi kiếm khí đi qua trào lên từng trận sóng khí, vẽ ra vài khe rãnh sâu khôn cùng dưới đất, gần như đâm thủng mặt đất. Từng trận bụi đất cuộn lên cũng đột nhiên ngưng kết thành vô số yêu thú, cùng vọt về phía Tạ Chinh Hồng.

Sắc mặt Tạ Chinh Hồng lập tức trở nên nghiêm túc.

Sau khi song tu cùng Văn Xuân Tương, hắn cảm thấy linh khí mà kinh mạch mình có thể dung nạp đã tăng thêm vài lần. Nếu nói thân thể nguyên bản tựa như dòng sông, vậy thì giờ phút này nó là đại dương mênh mông, biến hóa lớn tới mức khiến người ta có ảo giác được thoát thai hoán cốt.

Lợi ích mà lần đầu tiên song tu mang lại là vô cùng to lớn.

Văn Xuân Tương tuy rằng là Ma Hoàng, nhưng trên người cũng có Phật pháp làm nền tảng, nguyên dương chi thân giữ gìn hơn vạn năm. Mặc dù xuất thân mẫu đơn phổ thông, nhưng tu luyện và công pháp trên vạn năm đủ khiến y không thua kém bất cứ linh hoa cực phẩm nào. Trước đây khi nhận được một mảnh lá của Văn Xuân Tương, Tịnh Hỏa đã nhận ra, Văn Xuân Tương tuy bị ma khí quấn thân, nhưng cũng có không ít ma khí thành công chuyển hoán, hợp cùng một chỗ với Phật pháp của y, gần như là hoàn mỹ. Mà càng tiếp cận với mật hoa và phấn hoa ở bên trong, lại càng là vật hiếm có, hiện giờ đều cho Tạ Chinh Hồng, cũng giống như Tạ Chinh Hồng ăn vô vàn thiên tài địa bảo, đương nhiên uy lực vô cùng. Có điều bản thân Tạ Chinh Hồng cũng mang công đức mấy đời nối tiếp nhau, công pháp xuất chúng, lại chưa từng bị cảnh đời liên lụy, hiện tại ích lợi có được từ song tu đều bị Liên Hoa ấn trên tay hắn tạm thời áp chế, lưu lại để về sau tu luyện cần đến, không vội chuyện nhất thời này.

Nhưng dù vậy, thời điểm đối mặt với Âm Dương kiếm quang, Tạ Chinh Hồng vẫn cảm thấy hô hấp của mình trở nên nặng nhọc.

Hai đạo kiếm quang kia mặc dù có nhanh có chậm, nhưng nhanh cũng chỉ là khi so sánh với chậm, với ánh mắt của tu sĩ mà nói, tốc độ của hai đạo kiếm quang này thực sự quá mức chậm chạp. Dù chỉ là một tu sĩ kỳ Kim Đan bình thường cũng có thể thoải mái tránh được.

Nhưng Tạ Chinh Hồng biết, mình tránh không nổi.

Hai đạo kiếm quang này trong lúc phi hành, đã hóa thành ngàn vạn đạo kiếm ảnh, trùng trùng điệp điệp, kín không kẽ hở.

Trong mắt Văn Xuân Tương, đây là thiên la địa võng.

Trong mắt Tạ Chinh Hồng, lại là trống rỗng không một vật.

Chưa đạt đến tu vi kỳ Độ Kiếp, tuyệt đối không nhìn thấy ngàn vạn đạo kiếm ảnh này!


Văn Xuân Tương định nhắc nhở, lại bị Ngọc Tuyền khí linh trừng mắt lườm một cái.

“Nếu ngươi ra tay giúp đỡ, vậy ta tình nguyện đợi thêm một ngàn năm nữa.” Ngọc Tuyền khí linh ở cùng kiếm tiên đã lâu, tính tình cũng là kiểu thà gãy chứ không cong. Tu sĩ đấu pháp vốn là việc thiêng liêng, trận chiến này lại liên quan đến quan hệ ngày sau của y và Tạ Chinh Hồng có sâu cạn hay không, đương nhiên không thể để người khác nhúng ta vào, chơi trò ăn gian.

Văn Xuân Tương chẳng mảy may chột dạ, “Yên tâm, tiểu hòa thượng chặn cảm giác của ta rồi, căn bản không cần ta ra tay tương trợ.”

Tạ Chinh Hồng không dám làm cử động nào, bởi vì dự cảm nói cho hắn, giờ phút này nếu hắn động, chỉ sợ sẽ bị vô số kim quang xuyên thủng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai đạo kiếm quang càng lúc càng tiến gần tới mình.

Không được, không thể ngồi chờ chết.

Sâu trong đan điền, Khí Vận hương lại nhích ra ngoài một bước không lộ dấu vết.

Liên Hoa ấn trong tay hiện lên rõ ràng.

Tạ Chinh Hồng hít sâu một hơi, thân thể nhoáng một cái, phía sau dâng lên từng trận kim quang, chính là Toái Ngọc Tiên Đồ mà lúc trước Văn Xuân Tương dạy cho.

Nhưng lại có chút khác biệt.

“Hở! Tiểu hòa thượng học pháp thuật của Pháp Tướng tông lúc nào vậy, thế mà lại là Nguyên Anh Biến Hóa của Pháp Tướng tông?”

Tạ Chinh Hồng chỉ cảm thấy trong đầu như có cái gì đó buông lỏng, từng câu Phạm âm không ngừng vang lên bên tai, thân tâm dường như lại tiến vào trạng thái huyền diệu khó lý giải kia. Hai mắt khép hờ, nhất thời kim quang phía sau từng trận trải ra, bay lên không trung, dần dần lộ ra chút hình dáng.

Không trung bỗng truyền đến một tiếng rồng ngâm thét dài!

Kim quang hóa thành một con trường long màu vàng, lộc giác đà đầu, xà phúc ưng chân (sừng hươu, đầu lạc đà, bụng rắn, chân chim ưng), ngay cả lớp vảy tựa như vảy cá trên thân mình cũng có thể thấy được rõ ràng.

Tu sĩ có pháp tướng là rồng nhiều không đếm xuể, nhưng trông sống động như của Tạ Chinh Hồng thì lại chưa nghe đến bao giờ.

Không, trên chân của kim long kia còn có thứ gì đó!

Văn Xuân Tương tập trung nhìn, dưới chân kim long kia đạp ngũ sắc tường vân, trên đầu đội một vòng kim hoàn xanh sẫm, không trung nhất thời sấm vang chớp giật, bầu trời quang đãng vốn vạn dặm không mây lập tức bị vô số mây đen bao phủ, sắp che kín hết cả bầu trời.

Trông như thể có Thiên kiếp đánh tới vậy.

Nhưng đây là bên trong Ngọc Tuyền động thiên, sao lại có Thiên kiếp?

Dù là Văn Xuân Tương, khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng không khỏi dâng lên cảm giác khủng hoảng và kinh ngạc.

Sao lại như thế?

Tiểu hòa thượng tuy rằng lợi hại, nhưng tuyệt đối chưa lợi hại đến mức này.

Vào thời điểm y không hay biết, trên người tiểu hòa thượng rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?

Chẳng lẽ……

Kim long nọ từ biển mây đen quay đầu lại, bán yểm tỳ bà bán già diện, chỉ lộ ra một đôi mắt rồng, khiến người đối diện bỗng dưng phát lạnh, lạnh từ thân thể đến đáy lòng.

(Bán yểm tỳ bà bán già diện: Là câu thơ trong bài “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị, tả người đàn bà đánh tỳ bà khi xuất hiện, dùng cây đàn tỳ bà che nửa bên mặt, về sau câu này để chỉ người làm việc không bộc lộ hết năng lực, hoặc cũng để ẩn dụ người ngượng ngùng.)

Yêu thú bụi đất ngưng kết bởi hắc bạch kiếm quang nhất thời như thể mục rữa, từng mảnh vụn bụi đất lần lượt rơi xuống, không còn khí phách uy mãnh như trước nữa.

Hào quang trong mắt Ngọc Tuyền khí linh lại càng thịnh, “Hay!”

Song kiếm trong tay y chỉ về phía chân trời, ngàn vạn kiếm ảnh vốn hư ảo liền hiện hình, tỏa ra kiếm khí sắc bén mênh mông khôn cùng.

Bổ tay chém một nhát!

Tạ Chinh Hồng đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía hai đạo kiếm quang không chút né tránh.

Cự long màu vàng từ trên trời lao xuống, nháy mắt đã vọt đến phía trước hai đạo kiếm quang, đuôi rồng vung lên, đập thẳng vào hai đạo kiếm quang.

Ầm!

Kiếm quang nọ xuyên qua đuôi rồng, khóe miệng Tạ Chinh Hồng cũng chảy ra một vệt máu tươi.

Văn Xuân Tương đang sắp nổi sùng, chợt thấy trong ánh mắt tiểu hòa thượng hàm chứa ý cười.

Như là đang cao hứng, cũng như thể đang sửng sốt.

Văn Xuân Tương biết, Tạ Chinh Hồng đây là đang hưng phấn.


Nắm tay siết chặt của Văn Xuân Tương dần thả lỏng, lui về phía sau hai bước.

Nếu tiểu hòa thượng thích, vậy cứ để hắn chơi đi.

Hai đạo kiếm quang nọ xuyên qua đuôi rồng, còn chưa bay được bao lâu, ngay sau đó tay rồng lại tiếp tục vọt tới, sừng rồng húc về phía hai đạo kiếm quang, móng rồng thì đang bắt đầu phá hủy những hư ảnh kiếm quang ở bên cạnh.

Ngọc Tuyền khí linh càng trở nên kinh hỉ, động tĩnh trên tay cùng lớn dần lên.

Cái gì mà ba chiêu hay không ba chiêu chứ, tóm lại, y đã nhận định người chủ nhân Tạ Chinh Hồng này rồi!

Khi bên trong Ngọc Tuyền động thiên lại lần nữa khôi phục an tĩnh, đã là chuyện của ba ngày sau.

Mây đen trên bầu trời rốt cuộc cũng bắt đầu tan đi, kim long kia cũng lại lần nữa hóa thành từng vệt sáng vàng, cuối cùng biến thành Nguyên Anh mang dáng vẻ Tạ Chinh Hồng thiếu niên, bay trở về trong thân thể Tạ Chinh Hồng.

Nguyên Anh vừa quay về vị trí, Tạ Chinh Hồng rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, ngã thẳng xuống.

Văn Xuân Tương ôm Tạ Chinh Hồng vào lòng, trên mặt hiện lên vẻ ôn nhu.

“Hắn rất mệt, phỏng chừng phải vài ngày nữa mới tỉnh lại, ngươi đánh đã nghiền chưa?” Văn Xuân Tương quay đầu nhìn về phía Ngọc Tuyền khí linh cũng có chút chật vật.

“Cũng tàm tạm.” Ngọc Tuyền khí linh cười ha ha, “Chờ hắn tỉnh lại rồi lập khế ước là xong. Chỗ ta có cất chứa vô số trân bảo mà chủ nhân lưu lại năm xưa, đủ cung cấp cho hắn tu hành đến lúc phi thăng.”

Văn Xuân Tương nghe vậy thì cười nhạo, “Mấy thứ kia bổn tọa đều có, hơn nữa so với của ngươi lại càng thích hợp hơn nhiều.”

“Cái này đâu giống nhau.” Ngọc Tuyền khí linh nghiêm túc suy nghĩ, “Ngươi về sau sẽ là đạo lữ song tu của hắn, còn ta là pháp bảo của hắn.”

“…….” Văn Xuân Tương nhẹ nhàng xoa mặt Tạ Chinh Hồng, trầm mặc một hồi lâu mới nói, “Ta sẽ là đối tượng song tu của hắn, nhưng lại không thể là đạo lữ song tu của hắn.”

“Ngươi…..?” Ngọc Tuyền khí linh sửng sốt, nhưng rất nhanh liền hiểu ra, “Cũng đúng, đạo bất đồng bất tương vi mưu, hắn vừa nhìn liền biết có thể phi thăng, nhưng mà ngươi thì……”

“Chuyện này hắn tạm thời không biết được.” Văn Xuân Tương nhếch khóe miệng, “Cách ngày tiểu hòa thượng phi thăng, ít nhất cũng còn mấy ngàn năm nữa, nhưng thời gian đạo lữ song tu ân ái và tín nhiệm lẫn nhau, có được mấy người vượt qua trăm năm? Như vậy tính ra thì, bổn tọa cũng không thiệt. Hắn là đại năng Phật giới công đức mấy đời nối tiếp nhau, còn chưa vượt qua tình kiếp, chỉ cần qua được ải tình, tiểu hòa thượng về sau sẽ tiền đồ vô lượng.”

“Dù bổn tọa có phi thăng thì cũng chỉ có thể đến Ma giới, nhưng ta Phật công bất phàm, căn cơ thâm hậu, Ma giới cũng không muốn dung nạp ta, huống hồ, chuyện phi thăng đâu có khả năng thành công.”

“Ta nguyện ý trở thành tình kiếp của hắn.”

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Tôn Ngộ Không lộn nhào mấy vòng liền đến Tử Trúc Lâm trên Phổ Đà Lạc Già sơn để cầu kiến Quan Âm. (Đây là địa điểm thuộc tỉnh Chiết Giang, tương truyền là nơi đầu tiên mà Quan Thế Âm Bồ Tát phổ độ chúng sinh.)

Quan Âm đang cho cá trong ao ăn, thấy Tôn Ngộ Không ưỡn cái mặt khỉ cợt nhả đi tới, liền biết con khỉ ngang ngược này có chuyện nhờ vả mình đây mà.

“Ngộ Không, ngươi có chuyện gì thì nói đi.”

“Hề hề, Bồ Tát, lão Tôn ta lần này là phụng lệnh sư phụ đến đây tìm ngài.” Tôn Ngộ Không bày đặt chắp tay thi lễ.

“Ồ? Tam Tạng bảo ngươi đến tìm ta?” Quan Thế Âm thực sự có chút ngạc nhiên.

“Đúng vậy, sư phụ ta vừa ý một tiểu yêu tinh, muốn thu làm đồ đệ, thế nhưng ông ấy hi vọng ngài có thể đến chứng kiến, quy y cho tiểu yêu kia.”

Quan Thế Âm nghe vậy, liền bấm đốt tay tính toán, sắc mặt trở nên nghiêm túc, “Kỳ lạ thật, ta không tính ra được lai lịch của tiểu yêu này. Thôi được rồi, ta sẽ đi cùng với ngươi.”

Tôn Ngộ Không thấy Quan Thế Âm không tính ra được lai lịch của tiểu yêu, trong lòng cũng lấy làm lạ, chẳng lẽ lại là đồ tử đồ tôn của đại nhân vật nào chuyển thế chăng?

“Sư phụ, người xem, đó hình như là đại sư huynh trở lại.” Trư Bát Giới sợ mình bị thất sủng, ân cần hầu hạ Đường Tăng, nói, “Phía sau đại sư huynh hình như là Quan Âm Bồ Tát, tốc độ của đại sư huynh đúng là nhanh thật.”

“Ây dà, đại sư huynh lộn nhào một cái là đã đi được mười vạn tám ngàn dặm, đi một chuyến đến Tử Trúc Lâm cũng không cần bao nhiêu thời gian.” Sa Tăng nói xen vào.

“A Di Đà Phật, đệ tử Đường Tam Tạng kính chào Quan Âm Bồ Tát.” Đường Tăng vội vàng mặc áo cà sa, mang theo hai đồ đệ và Phật Tử hổ yêu đi ra nghênh đón Quan Âm, hai tay chắp thành chữ thập, nói.

“Tam Tạng không cần đa lễ.” Quan Thế Âm cười đáp lễ, ánh mắt đảo qua, liền thấy hổ yêu lẳng lặng đứng phía sau Đường Tăng.

“Bồ Tát, vị này là Hổ thí chủ, tuệ căn xuất chúng, thật sự hiếm thấy.” Đường Tăng vội vàng tránh ra, dẫn Phật Tử hổ yêu tới gặp Quan Thế Âm.

Phật Tử hổ yêu chắp tay chữ thập, nói, “Tiểu yêu kính chào Quan Thế Âm Bồ Tát.”

Nói rồi, Phật Tử hổ yêu định hành đại lễ với Quan Thế Âm, thần quang trên đầu Quan Thế Âm rung lên, vội vàng tránh đi.

“Không được không được!” Quan Thế Âm vội vàng xua tay, quay đầu nhìn về phía Đường Tăng, nói, “Đệ tử này, chúng ta đều không thu được.”

Editor: Má ơi dài dã man con ngan…….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui