Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

“Đạo hữu, xin dừng bước.”

Dương Thành được sư muội dìu chật vật đứng lên, thấy Tạ Chinh Hồng lấy đi túi trữ vật của những đệ tử Nguyên Dương tông đã chết xong nên định rời đi thì cất tiếng gọi hắn.

Tạ Chinh Hồng dừng bước, quay đầu nhìn Dương Thành hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

“Đạo hữu, tốt nhất ngài nên ném hết những túi trữ vật kia đi, mấy thứ đồ bên trong trừ linh thạch ra còn lại nên nhanh chóng đem bán.” Dương Thành khẽ nói, “Nguyên Dương tông có tiếng hay bao che khuyết điểm, nhìn trang phục của những kẻ này hẳn đều là đệ tử nội môn. Chúng đều chết không rõ ràng, trong Nguyên Dương tông có không ít tu sĩ am hiểu bốc quẻ bói toán, họ có thể dễ dàng thông qua pháp khí có con dấu nội môn khắc dấu hiệu của Nguyên Dương tông để tìm ra ngài.” Khẩu khí của Dương Thành vô cùng cung kính, tuy hắn không biết tu sĩ trước mặt rốt cuộc có thứ hạng bao nhiêu trên Thiên Đan bảng, nhưng chắc chắn không hề thấp.

“Đa tạ đã nói cho ta biết.” Tạ Chinh Hồng gật đầu, hắn biết thuật bói toán kia thực sự rất phiền toái.

Tiếng cười của Văn Xuân Tương vang lên trong đầu Tạ Chinh Hồng, “Không cần lo lắng, Liên Hoa ấn trên tay ngươi có thể giúp che giấu Thiên Cơ.” Nếu những đại năng trùng tu chuyển thế đều bị mấy tu sĩ bốc quẻ tìm ra, vậy thì chuyển thế trùng tu còn có ý nghĩa gì nữa?

“Tuy nhiên cũng không bỏ qua khả năng chúng có thể lần theo pháp khí tìm ra ngươi.” Văn Xuân Tương thay đổi giọng điệu, vả lại mấy năm nay trong các trung tiểu thế giới thường xuyên xuất hiện mấy chiêu trò kỳ quái, chỉ hơi không cẩn thận là có thể dễ dàng bị trúng chiêu.

“Đạo hữu, đây là những thứ mà chúng ta đã hứa lúc trước.” Dương Thành đưa ra túi trữ vật của mình và sư muội.

“Không cần phải thế.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, ”Lời nhắc nhở vừa rồi của hai người rất có ích.”

“Nếu vậy mong đạo hữu nhận lấy miếng ngọc giản này.” Dương Thành chần chừ một lát, lấy một miếng ngọc giản từ trong túi trữ vật của mình ra đưa cho Tạ Chinh Hồng rồi thành khẩn nói, “Mười năm sau, di chỉ của tiên nhân bên trong ngọc giản sẽ lại xuất hiện. Những kẻ đó đuổi giết ta và sư muội chính bởi vì di chỉ này. Ban đầu khi chúng ta đến thám hiểm thì chỉ cho rằng đó là nơi bình thường, không ngờ bên trong bố trí rất nhiều cơ quan, chúng ta vào chưa đến nửa ngày liền phải thoát ra, pháp khí trên tay chúng ta cũng lấy được từ nơi đó.”

“Ngươi nói ra bí mật này không sợ ta sẽ để lộ ra ngoài sao?” Tạ Chinh Hồng hỏi.

“E rằng không bao lâu nữa bí mật này cũng sẽ không giữ được.” Dương Thành lắc đầu, “Mỗi khi có di chỉ xuất hiện đều kéo theo một ít dị tượng, lộ ra chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Song có lẽ lần tiếp theo di chỉ mở ra, chúng ta có thể tiến vào trước. Ta tin tưởng nhân phẩm của đạo hữu.”

Tạ Chinh Hồng khẽ cười, chắp tay với họ rồi rời đi.


Mười năm, vẫn còn chút thời gian chuẩn bị.

“Sư huynh, sao huynh lại nói cho hắn biết.” Sư muội của Dương Thành đương nhiên rất thắc mắc.

“Những gì chúng ta nói lúc trước chắc hẳn hắn đã nghe thấy hết rồi, vả lại trong túi trữ vật của mấy tên khốn kia nhất định cũng có ghi lại thông tin, chi bằng chủ động nói ra thì hơn.” Dương Thành trải qua sự việc vừa rồi, tất nhiên phải suy xét cẩn thận hơn, “Hơn nữa, có thể một chiêu giết sạch năm đệ tử nội môn của Nguyên Dương tông, nếu hắn không chết, một ngày nào đó sẽ nổi danh khắp Đạo Xuân trung thế giới. Thực ra giờ ta cũng đoán được đại khái thân phận của hắn rồi.”

“Là ai vậy?”

“Hắn hẳn là vị Bán Phật chân quân mà gần đây tăng hạng nhanh nhất trên Thiên Đan bảng.” Dương Thành cảm thán nói, cùng là tu sĩ kỳ Kim Đan, hắn và sư muội cũng xem như nhân vật nổi bật trong tông môn, nhưng so với bên ngoài thì cũng chẳng là gì. Mà những người xếp hạng đầu trên Thiên Đan bảng đều vô cùng lợi hại, khó trách người ta thường nói, chênh lệch một hạng trên Thiên Đan bảng cũng cách nhau hai cấp độ.

Tạ Chinh Hồng nhanh chóng đem pháp khí của đám tu sĩ Nguyên Dương tông đổi thành linh thạch, mua lấy một pháp khí phi hành thượng phẩm, còn mua thêm ít phù lục và đan dược, bấy giờ mới xem như đổi hết toàn bộ trang phục đạo cụ trên người.

“Thế này trông càng không giống Phật tu!” Văn Xuân Tương cười khẩy nói, “Nếu giờ ngươi mua thêm một thanh linh kiếm, có nói ngươi là Phật tu cũng chẳng ai thèm tin.”

“Đạo ở trong tâm chứ không ở ngoài thân.” Tạ Chinh Hồng nói.

“Đủ rồi, bổn tọa chỉ nói chơi thôi, ngươi đừng có lúc nào cũng trả lời nghiêm túc cứng nhắc như thế được không?” Văn Xuân Tương lật sách, trả lời có chút không vui.

“………….Làm sao mới không bị coi là nghiêm túc cứng nhắc?” Tạ Chinh Hổng nghi hoặc hỏi.

“Cứ xem như ta chưa nói gì đi.” Văn Xuân Tương không khách khí trợn trắng mắt, “Đây là bộ dáng điển hình của những kẻ đọc nhiều kinh Phật đấy!”

Tạ Chinh Hồng vốn muốn nói Văn Xuân Tương đọc kinh Phật chẳng lẽ không nhiều sao, thế nhưng nghĩ lại vẫn nên không nói thì hơn.


Bên trong Đạo Xuân trung thế giới luôn không thiếu trò hay.

Chẳng hạn như Thiên Cơ các hai ngày trước đã công bố một tin khiến hai mươi hạng đầu trên Thiên Đan bản trở thành trung tâm cơn bão.

☆Kinh Thiên kiếm quân Lịch Hòa Quang, xếp thứ nhất trên Thiên Đan bảng.

Bối cảnh: Đại đệ tử đích truyền của Quy Nguyên tông, Kiếm tu.

Sự tích: Nửa tháng trước giết chết một Ma tu nửa bước vào kỳ Nguyên Anh, tiêu diệt ba trăm người trong Ma Quật.

Đánh giá: Danh bất hư truyền, kiếm xuất vô địch.

☆Tuyệt Tiên ma quân Cảnh Dĩ Phong, xếp thứ hai trên Thiên Đan bảng.

Bối cảnh: Đệ tử của Vạn Ma cốc.

Sự tích: Mười ngày trước luyện thành “Vạn Hồn đỉnh”, chủ hồn trong đỉnh có vẻ có tu vi ở kỳ Nguyên Anh.

Đánh giá: Thủ đoạn tàn nhẫn, đủ sức giao đấu một trận với Lịch Hòa Quang.

……….


☆Thất Sát chân quân Thẩm Phá Thiên, xếp thứ mười một trên Thiên Đan bảng.

Bối cảnh: Đệ tử của Lạc Kiếm tông, Kiếm tu.

Sự tích: Hai mươi ngày trước, thành công vượt qua “Thất Thập Nhị kiếm trận” của Lạc Kiếm tông, sau khi xuất sơn đánh thắng Hương Vụ tiên tử Thần Chân Chân.

Đánh giá: Tâm tính kiên định, có phong thái của Kiếm Tâm chân quân.

……….

☆Bán Phật chân quân Tạ Chinh Hồng, xếp thứ mười bốn trên Thiên Đan bảng.

Bối cảnh: Tán tu.

Sự tích: Mười lăm ngày trước dùng một chiêu giết sạch vài tu sĩ kỳ Kim Đan.

Đánh giá: Cao thâm bí hiểm.

Tin tức này lan truyền cực nhanh, hầu như ai cũng có một bản, càng khiến người ta kinh ngạc hơn là Thiên Cơ các còn kể lại tường tận những việc hai mươi người này đã làm gần đây, có thể thấy mạng lưới tình báo của họ rất lợi hại! Nhưng Thiên Cơ các lại không hề tiết lộ bí mật về tuyệt chiêu hay công pháp của bọn họ, chỉ bình luận đơn giản một hai câu, giữ kín những điểm mấu chốt. Tuy nhiên cũng vì thế mà tin tức của Thiên Cơ các cứ nghênh ngang tăng giá!

Vị trí mười hạng đầu trên Thiên Đan bảng vẫn không có chút thay đổi nào, ngược lại Thẩm Phá Thiên tăng lên hạng mười một, Hương Vụ tiên tử vốn xếp thứ mười một đổi chỗ với hắn. Mà thứ hạng của Tạ Chinh Hồng cũng tăng lên hạng mười bốn.

Tạ Chinh Hồng nhìn bốn chữ “Cao thâm bí hiểm” một hồi lâu, câu này có lẽ là khích lệ hắn nhỉ.

Tạ Chinh Hồng không biết rằng, bốn chữ này không chỉ mang nghĩa cao thâm bí hiểm.

Tin tức của Thiên Cơ các nói Tạ Chinh Hồng chỉ dùng một chiêu đã giết chết vài tu sĩ kỳ Kim Đan, điều này cho thấy Tạ Chinh Hồng am hiểu về công kích, sức chiến đấu cũng phi phàm. Mọi người vốn rất tò mò không biết có phải Tạ Chinh Hồng được truyền thừa từ Phật tu nên mới có tên trên bảng hay không, bây giờ tin tức vừa công bố, họ liền hiểu là công pháp của Tạ Chinh Hồng thiên về công kích giống như “Nộ Mục Kim Cương” hay “Hàng Long La Hán”. Thêm nữa, một chiêu giết sạch vài tu sĩ kỳ Kim Đan, việc này đại biểu cho điều gì, còn phải xem mấy tông môn Phật tu kia nghĩ như thế nào.


Tiếp đó, bốn chữ “Cao thâm bí hiểm” này có nghĩa Thiên Cơ các không hiểu rõ về tính cách và thông tin của Tạ Chinh Hồng, nên đành dùng đại bốn chữ này cho xong chuyện. Cứ xem thông tin của những người khác là thấy, đều rất rõ ràng, không khiến người ta phải suy diễn lý giải nhiều như của Tạ Chinh Hồng. Đây chính là mặt hạn chế khi Tạ Chinh Hồng là một tán tu vô danh. Nếu Tạ Chinh Hồng xuất thân từ đại tông môn, tin tức của hắn nhất định phải phù hợp với “cái mác” mà đại tông môn muốn, Thiên Cơ các dùng những cái mác này thì phải nể mặt các đại tông môn, trên thực tế chính là cách họ bảo vệ mình.

Lời nói lúc trước của Thẩm Phá Thiên thể hiện rất rõ trên Thiên Đan bảng.

Những kẻ không có tông môn, nhất là những tán tu không có chỗ dựa là đại tông môn, thực tế đều phải chịu rất nhiều thiệt thòi. Nếu không, vì sao lại có nhiều tán tu không cần tự do, tình nguyện chấp nhận ràng buộc và mệnh lệnh từ các tông môn như thế chứ?

Những việc này ngầm đại biểu cho điều gì, Tạ Chinh Hồng không biết, nhưng Văn Xuân Tương lại hiểu rõ ràng.

“Cái đó không phải để khen ngươi, mà là đang hại ngươi!” Văn Xuân Tương tức giận nói, “Xem ra trong Thiên Cơ các có khá nhiều nhân tài am hiểu thuật bói toán, bọn họ đã biết được chuyện ngươi giết chết lũ tu sĩ Nguyên Dương tông kia. Cũng may họ không công bố số lượng và danh tính cụ thể, nếu không người của Nguyên Dương tông sớm muộn gì cũng tìm đến ngươi.”

Văn Xuân Tương vừa nói xong liền cảm thấy như thể đang tự vả vào mặt mình, khi trước y còn cam đoan nói Tạ Chinh Hồng sẽ không bị phát hiện, kết quả liền bị Thiên Cơ các cho ăn vài tát, Văn Xuân Tương cảm giác da mặt mình nóng bừng bừng.

“Sinh tử luân hồi, vốn là chuyện thường.” Tạ Chinh Hồng cũng không để ý lắm, “Nếu Nguyên Dương tông tìm đến, đó cũng là do nhân quả thôi.” Vả lại Nguyên Dương tông không thể phái tu sĩ kỳ Nguyên Anh đến gây phiền toái cho hắn, cùng lắm thì cho đệ tử trên Thiên Đan bảng đến bàn công đạo với hắn thôi.

Cũng vừa khéo, Nguyên Dương tông tuy là danh môn chính phái, nhưng địa vị lại thua xa hai con quái vật lớn là Quy Nguyên tông và Lạc Kiếm tông, thậm chí cũng không so được với tông môn dành cho nữ tu là Tú Huyền các, đệ tử duy nhất lọt vào mười lăm hạng đầu trên Thiên Đan bảng chính là người đứng trên Tạ Chinh Hồng một hạng, Kình Sơn chân quân Chu Ninh xếp thứ mười ba trên Thiên Đan bảng, được đánh giá là “Ứng biến linh hoạt, tính tình hòa nhã.”

Tin tức lần này của Thiên Cơ các khơi dậy một trận sóng gió lớn, những Kim Đan chân quân xếp từ hạng hai mươi đổ về sau đều đem nó nghiên cứu kỹ càng, mong muốn tìm ra sơ hở gì đó, mà người bỗng nhiên không ngừng tăng hạng như Tạ Chinh Hồng lại càng thu hút nhiều sự chú ý. Có điều Tạ Chinh Hồng xưa nay luôn hành động độc lập, muốn tìm ra hắn giữa biển người đông đúc là vô cùng khó khăn.

Lúc này Tạ Chinh Hồng đang ở phía Đông Nam của Đạo Xuân trung thế giới, địa bàn của tông môn nữ tu Tú Huyền các và những tông môn phụ thuộc họ. So với những nơi trước kia Tạ Chinh Hồng từng ghé qua, thành trấn ở đây rõ ràng tinh tế khéo léo hơn rất nhiều, đâu đâu cũng nhìn thấy những nữ tu xinh đẹp.

Gần đây có tin đồn, trưởng lão của Ngọc Hoàn môn – tông môn phụ thuộc của Tú Huyền các là Bạch Yến Vi có tu vi Kim Đan hậu kỳ vừa kiếm được một cây “Tử Dạ Yên La” ba ngàn năm tuổi, trân quý phi phàm, nên nàng cho mời các Kim Đan chân quân gần đó đến tham dự đại hội ngắm hoa, cùng nhau luận đạo.

Ngọc Hoàn môn tuy rằng so ra vẫn kém Tu Huyền các khổng lồ, thế nhưng trong môn có rất nhiều nữ tu xuất chúng, được nhiều người theo đuổi, trước đây cũng từng tổ chức nhiều lễ hội giống thế này, tác hợp cho không ít đôi đạo lữ, cho nên danh tiếng cũng không nhỏ. Hơn nữa phàm là các buổi lễ long trọng, ban tổ chức đều nhân cơ hội biếu tặng hoặc bán đấu giá vài đồ vật giống như Tử Dạ Yên La, càng làm buổi lễ thêm phần náo nhiệt. Đại hội lần này có rất nhiều Kim Đan chân quân không ngừng kéo đến, người có đạo lữ hay không đều đến chung vui.

“Tử Dạ Yên La ba ngàn năm tuổi trong thế giới này cũng xem như đồ dùng tốt nhất cho tu sĩ kỳ Kim Đan.” Văn Xuân Tương trầm ngâm một lát rồi nói, khẽ liếc nhìn Tạ Chinh Hồng, “Chỉ cần ngươi không bị mấy nữ tu kia mê hoặc đến độ đầu óc choáng váng, với tu vi hiện tại của ngươi, khả năng lấy được Tử Dạ Yên La rất cao.”

Thứ gì đã mang đến tận cửa mà không cướp lấy thì đâu giống tác phong của Văn Xuân Tương?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui