Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu



Chương 144 Đại sát tứ phương





Thiên Khuyết cung chính là động phủ mà Uất Trì Tu Bình tạo cho mình khi tiến lên kỳ Độ Kiếp.

Mặt đất trong cung được tạo ra bởi linh thạch cực phẩm đủ màu sắc thuộc tính, dưới đất cất giấu vô số linh mạch lớn nhỏ, không ngừng cung cấp linh khí cho động phủ này. Mà bên trên cung điện treo hơn trăm ngọn cung đăng điểm xuyết chân hỏa của phượng điểu, kim bích huy hoàng, sáng sủa dị thường, hoảng hốt tựa như có phượng điểu múa lượn. Bên trong cung điện như thể có vô vàn mây khói, lai lịch của những mây khói này cũng vô cùng bất phàm. Mỗi khi có thế giới hoặc động thiên mới sinh ra, trong thiên địa sẽ bốc lên đám mây mù này, gọi là “Hồng Mông Vân Yên”, tu sĩ nếu quanh năm hô hấp thứ này, có thể giúp thể hội được sự ảo diệu sinh ra từ thiên địa.

Chỉ riêng đồ bài trí trang hoàng trong này, cũng đủ ngang với hai ba món bán tiên khí, càng không nói đến bản thân Thiên Khuyết cung này cũng là một món chân bảo đứng đầu, được Uất Trì Tu Bình tế luyện đã lâu, có tâm thần tương liên với hắn. Lúc ấy khi gặp Thiên kiếp phi thăng, nó cũng được Uất Trì Tu Bình lấy ra để đối kháng với mấy đạo Thiên Lôi, có được vài phần tiên khí, tăng lên đến cấp bậc bán tiên khí. Đáng tiếc dù có như vậy, Uất Trì Tu Bình vẫn không thể thành công phi thăng, trước khi vài đạo Thiên Lôi cuối cùng giáng xuống, hắn đã chủ động binh giải thành tán tiên. Nếu không làm thế, e rằng cả cung điện đầy ắp trân bảo khiến vô số tu sĩ đỏ mắt này cũng sẽ theo hắn tan thành mây khói.

Bởi vậy thời điểm Văn Xuân Tương một thân mặc bào, một cước đá sập cửa Thiên Khuyết cung, vẻ mặt Uất Trì Tu Bình cực kỳ không tốt. Nhưng càng khiến người ta không biết làm sao là, cánh cửa bị đá nát này biến thành những mảnh vỡ khổng lồ, khí lưu không ngừng cuốn vào, khiến vài mảnh vỡ nghiêng lệch đập trúng gương truyền tin.

Những chiếc gương này vốn cứng rắn vô cùng, song lại xuất hiện vài vết nứt khi bị mảnh cửa vỡ va phải, phá mặt của Gia Ngọc tiên tử và Phi Dực tán tiên thành mảnh nhỏ.

Sắc mặt Gia Ngọc tiên tử và Phi Dực tán tiên lập tức trở nên khó coi, hành động này của Văn Xuân Tương rõ ràng là đang cảnh cáo bọn họ. Trước đây bọn họ tốn công sức che giấu bản thân, nhân lúc Văn Xuân Tương bị thương nặng để cướp nhẫn và túi trữ vật của y, e rằng Văn Xuân Tương đã sớm biết rồi, bọn họ căn bản không giấu nổi. Vậy Văn Xuân Tương chủ động tìm đến cửa, rõ ràng chính là đến đòi lại.

Đáng tiếc, nếu năm đó mấy người bọn họ không ngó trước trông sau như vậy, có lẽ đã bắt được Văn Xuân Tương rồi, sao có thể để cho y trốn đến Đạo Xuân trung thế giới, không thể không mượn dùng thủ đoạn của người khác để phong ấn y lại.

Bây giờ, nói mấy lời này còn có tác dụng gì đâu?

Trên người Văn Xuân Tương tổng cộng có hai nhẫn trữ vật và hai túi trữ vật, Uất Trì Tu Bình và Phi Dực mỗi người giữ một chiếc nhẫn. Còn nàng và Quy Nguyên tán tiên mỗi người giữ một túi trữ vật, hơn nữa còn phát lời thề Đạo Tâm, dù ai phát hiện được bí mật vượt qua Thiên kiếp, đều phải lấy ra chia sẻ. Trăm năm trôi qua, nếu ba người bọn họ thực sự giải được phong ấn trên nhẫn thì không nói làm gì, nhưng bọn họ căn bản chẳng thể kiếm được nửa điểm ưu việt, ngược lại còn rước họa vào thân, lửa giận trong lòng há có thể nguôi ngoai?

Văn Xuân Tương có cách vượt qua Thiên kiếp, vậy phải nên chủ động lấy ra. Dù y muốn vô số thứ trao đổi, bọn họ cũng sẽ hao hết tâm tư tìm kiếm. Nhưng Văn Xuân Tương lại cố tình giả câm vờ điếc, vậy thì bọn họ không thể không nhẫn tâm.

Nếu không lấy được biện pháp, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ chết dưới đạo Thiên Lôi thứ hai.

Trong đại thế giới cứ mỗi một ngàn năm trôi qua lại xuất hiện một người phi thăng. Theo Tu Chân giới phồn vinh hưng thịnh, biện pháp phi thăng thất bại binh giải thành tán tiên cũng dần dần có không ít người biết được. Theo lý thuyết, tán tiên trong ba ngàn thế giới không nên chỉ có ít như vậy. Đáng tiếc, bọn họ binh giải thành tán tiên nhiều, nhưng người có thể bình yên vượt qua Lôi kiếp đã ít lại càng ít. Hiện nay trong ba ngàn thế giới, tán tiên trên ngũ kiếp chỉ có một, còn lại không phải biến mất vô thanh vô tức thì chính là niên đại quá xa xưa hầu như không xuất hiện.

Lúc trước vì trở thành tán tiên nhất kiếp, bọn họ đã dùng hết những con bài chưa lật, đổi lấy thời gian một ngàn năm an ổn. Uy lực của Thiên Lôi nhị kiếp so với Thiên Lôi nhất kiếp đâu chỉ lớn hơn gấp đôi? Mấy người bọn họ không ai có tự tin mình có thể vượt qua được.

Trong khoảng thời gian một hai trăm năm cuối cùng này, bọn họ nghe được một tin tức nói Văn Xuân Tương có cách vượt qua Thiên kiếp. Ban đầu khi nghe tin bọn họ chỉ cười nhạt. Mãi đến khi Văn Xuân Tương thực sự bị một tu sĩ phi thăng làm liên lụy, bị một đạo Thiên Lôi bổ trúng, song khi tin tức y chỉ bị trọng thương không hạ tu vi truyền đến, bọn họ mới hoàn toàn tin tưởng.

Nghe nói trước đây Văn Xuân Tương cũng từng phi thăng thất bại, không binh giải không luân hồi không đoạt xá, làm lại một lần nữa.

Hôm nay sự thật vững như sắt này đặt ngay trước mặt bọn họ, bọn họ không thể không tin!

Sắc mặt Uất Trì Tu Bình nặng nề, ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, nhẹ nhàng phất tay khiến những mảnh cửa vỡ tan thành mây khói, cao giọng nói, “Ma Hoàng đại giá quang lâm hàn xá, không biết có gì chỉ giáo?”

“Chỉ giáo thì không dám nhận.” Văn Xuân Tương cố ý kéo dài giọng điệu, chậm rì từ ngoài cửa đi vào, khóe mắt hơi nhướn lên, hiện ra vài phần lợi hại cùng chua ngoa, “Lúc trước mấy vị có tâm, cố ý chọn thời điểm tốt như vậy để phục kích bổn toạ. Hôm nay bổn tọa trở lại, mấy thứ chư vị đang giữ đương nhiên cũng của về chủ cũ[1] không phải sao?”

“Bần đạo không biết Ma Hoàng đang nói đến thứ gì?” Uất Trì Tu Bình thần sắc bất động mỉm cười đáp lại, “Bần đạo và Ma Hoàng luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, về phần phục kích mà ngài vừa nói, ha ha, hẳn là Ma Hoàng đại nhân nghĩ lầm rồi. Thiên kiếp của bần đạo sắp đến, mấy năm nay vẫn tu thân dưỡng tính. Nếu Ma Hoàng đại nhân cố ý tạt nước bẩn lên người bần đạo, vậy đừng trách bần đạo đi nhờ các vị tán tiên tiền bối khác đòi công đạo.”

Nghe thấy lời biện giải ngầm chứa uy hiếp này, Văn Xuân Tương khẽ nhướn mày, khinh thường tên này thật mặt dày.

“Không sai, mấy ngươi chúng ta chưa bao giờ dính dáng gì đến Ma Hoàng.” Gia Ngọc tiên tử thấy Uất Trì Tu Bình có đánh chết cũng không nhận, trong lòng thầm mắng lão hồ ly. Chỉ cần mấy người bọn họ không nhận tội, nhận định Văn Xuân Tương là vu khống, đến lúc đó lại mời vài vị tiền bối tán tiên tam kiếp tứ kiếp chủ trì công đạo cho bọn họ, chẳng lẽ Văn Xuân Tương có thể chống lại mấy lão tiền bối kia hay sao?


Dấu vết để lại lúc trước bọn họ đã xử lý xong, túi và nhẫn trữ vật cũng giấu đi toàn bộ rồi, Văn Xuân Tương muốn trả thù bọn họ, cũng phải lấy ra chứng cớ. Bốn tán tiên, một Ma Hoàng, lời của ai đáng tin hơn còn cần phải nói hả?

Văn Xuân Tương khẽ nheo mắt lại, “Thôi, bổn tọa cũng chẳng trông mong các ngươi có thể thống khoái thừa nhận.” Văn Xuân Tương dừng một chút, thần sắc nhất thời thay đổi, như cười như không, “Nếu các ngươi thừa nhận nhanh như vậy, bổn tọa cũng không tiện ra tay.”

Uất Trì Tu Bình âm thầm căng thẳng, trực giác cảm thấy một nguy cơ bỗng nhiên sinh ra, lập tức nhảy ra khỏi bồ đoàn.

Chỉ thấy cái bồ đoàn hắn vừa ngồi bị vô số ma khí đỏ tươi xé rách, mặt đất cũng bị ăn mòn một mảng lớn, đám ma khí kia thoát ra từ dưới lòng đất, gần như có thể nghe được tiếng kêu rên của linh mạch ẩn sâu dưới đất.

Ma khí của Văn Xuân Tương không biết đã ẩn vào trong mặt đất như thế nào, ma khí không ngừng lan tràn, cắn xé thôn phệ từng chút một linh khí trong linh mạch, vung đũa ngấu nghiến như thể gặp được một đại tiệc mỹ vị vậy. Đèn phượng hoàng chân hỏa trên đỉnh cũng bị ảnh hưởng, dần dần yếu đi, như nến tàn trong gió, lắc la lắc lư. Đèn phượng hoàng chân hỏa và ma khí vốn là vật tương khắc, nhưng không chịu nổi ma khí quá nhiều quá đậm, chút ít chân hỏa phượng hoàng này căn bản chẳng có tác dụng gì.

Dưới sự tàn sát bừa bãi của ma khí đỏ tươi, chẳng bao lâu, cung điện vốn tiên khí lượn lờ này liền trở nên tử khí dày đặc, cảm giác áp lực có vẻ càng trở nên nặng nề hơn. Khí huyết tinh nồng đậm khiến người ta muốn nôn mửa, âm u đậm đặc, liếc nhìn trông qua, không ai nghĩ nơi này vốn là động phủ của một vị tán tiên đức cao vọng trọng!

Uất Trì Tu Bình nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm thấy tim mình đang nhỏ máu, hắn gần như là rít gào mà hô lên, “Văn Xuân Tương, ngươi đang làm cái gì thế hả?”

“Đang tìm đồ của bổn tọa, Thiên Khuyết cung của ngươi lớn như vậy, bổn tọa không tìm cẩn thận thì sao mà tìm ra được? Nếu thật sự không tìm được, vậy bổn tọa đền cho ngươi, còn nếu tìm được, vậy thì……. A.” Văn Xuân Tương cười khẽ một tiếng, còn chưa nói xong, nhưng Uất Trì Tu Bình đã hiểu ý của y.

Tên này, quả thật là muốn giương oai ở đây!

“Văn Xuân Tương, ngươi làm vậy cũng quá không cho bọn ta……..”

“Dong dài.” Văn Xuân Tương nhíu mày, ma khí phân tán mà lên, đâm dập nát gương của Gia Ngọc tiên tử và Phi Dực tán tiên.

“Chết tiệt!” Gia Ngọc tiên tử và Phi Dực tán tiên bên kia nhịn không được cùng nhau mắng. Tên Văn Xuân Tương này quả là cuồng vọng đến cực điểm, hành vi như thế? Hành vi như thế!

Trong lòng đám người Gia Ngọc tiên tử không khỏi dâng lên cảm giác tuyệt vọng, Văn Xuân Tương có thể không khách khí mà đối đãi với Uất Trì Tu Bình như vậy, thì cũng có thể làm thế với hai người bọn họ. Mấy người bọn họ, e rằng chẳng một ai chạy thoát. Tuy trước đó nói là đã làm tốt chuẩn bị chờ Văn Xuân Tương tìm đến, nhưng khi y thật sự đến, vẫn khiến người ta kinh hoảng thất thố.

Dùng tiêu chuẩn đạo đức của Tu Chân giới để đánh giá một Ma Hoàng, có hợp lý không, có khả năng không?

Đám người Gia Ngọc tiên tử nhìn chiếc nhẫn thuộc về Văn Xuân Tương còn chưa giải bỏ phong ấn trong tay mình, không biết nên xử trí ra sao.

Không!

So với việc ngồi chờ chết, không bằng chủ động đưa ra. Không thì đợi Văn Xuân Tương đánh bại từng người bọn họ, lúc đó liền là chờ chết thật.

“Bên này hình như không có, chỗ này có vẻ cũng không.” Văn Xuân Tương buồn rầu thở dài, song trong mắt lại mang ý cười, y có vẻ buồn bực suy tư một lát, vỗ tay cười nói, “Hay là Uất Trì tán tiên giao nhẫn và túi trữ vật của mình ra đây cho bổn tọa kiểm tra một phen, đợi bổn tọa kiểm tra xong liền trả lại cho ngươi, như vậy cũng có thể đổi lại sự trong sạch cho ngươi và ta.”

Môi Uất Trì Tu Bình giật giật, hiển nhiên đã tức giận không nhẹ. Nếu hắn giao nhẫn trữ vật ra, bị đám ma khí này thôn phệ mất thì đâu còn gì? Nếu có thể đuổi tên ôn thần Văn Xuân Tương này đi, thì những vật ngoài thân đó buông bỏ cũng được. Nhưng với tình trạng hiện giờ, dù hắn có giao nhẫn trữ vật và cả đồ lấy được từ chỗ Văn Xuân Tương ra, Văn Xuân Tương cũng sẽ tuyệt đối không thu tay lại.

“Nhẫn gì cơ, chỗ bần đạo không có. Văn Xuân Tương, nếu ngươi không đặt lão phu vào mắt như vậy, đừng trách lão phu không nể tình.” Uất Trì Tu Bình chống đỡ đến cùng, nghiêm túc nói.

“Ha ha, bổn tọa còn cần ngươi nể tình chắc?” Văn Xuân Tương cười to, nâng tay tung một chiêu đánh về phía Uất Trì Tu Bình.

Uất Trì Tu Bình mặc dù bất an, nhưng chung quy vẫn là một tán tiên quen nhìn sóng gió. Lúc này nếu không thể thiện, thì chỉ có thể nghênh đón khó khăn mà lên.

Nói không chừng, hôm nay hắn còn có thể loại bỏ cái tên của Cửu Châu Ma Hoàng khỏi ba ngàn thế giới!

Nghĩ đến đây, Uất Trì Tu Bình cũng lấy ra pháp bảo của mình, bay về phía Văn Xuân Tương.


Một bên là tán tiên nhất kiếp, linh khí sung mãn, mênh mông như sao trời biển lớn; Một bên là Ma Hoàng đã gây dựng ảnh hưởng nhiều năm, ma khí ngút trời, sâu không lường được. Hai người này đấu pháp đương nhiên sẽ khiến đất rung núi chuyển, đất trời cũng vì thế mà biến sắc.

Linh khí hỗn độn bạo động, những kiến trúc và sơn mạch ở phụ cận chạm vào ắt vỡ.

Yêu thú ở phụ cận Thiên Khuyết cung đồng loạt trốn vào động phủ, co đầu rụt cổ không dám chui ra. Linh điểu trên bầu trời yết hầu khàn khàn, kéo bầy kết đội vội vàng bay đi. Các tu sĩ bảo vệ Thiên Khuyết cũng cũng muốn đến giúp Uất Trì Tu Bình, nhưng toàn bộ đều bị người khác cường ngạnh lôi đi.

Giỡn hả, tu sĩ cấp bậc này đấu pháp, đám bọn họ e rằng còn chưa tới gần liền trực tiếp hồn phi phách tán. Mình chịu chết thì không sao, nhưng nếu trận đấu pháp kia ngay cả ánh mắt của đại năng cũng hấp dẫn đến chỗ bọn họ, bọn họ còn có thể sống được hay không?

“Không bao lâu nữa, ắt sẽ có các đại năng tới đây ngăn cản, chúng ta đừng đi vô giúp vui.” Một tu sĩ đau khổ khuyên can.

“Nhưng mà tán tiên tiền bối…….” Vài tu sĩ có chút chần chờ, “Chúng ta chịu đại ân của Uất Trì tán tiên, được ngài ấy chỉ điểm, không chừng có thể trở thành đệ tử ký danh của ngài ấy. Cứ đi như vậy, sao xứng với lương tâm của chúng ta?”

……..Mạng sắp đi tong rồi mà còn nói lương tâm cái gì chứ! Trong Tu Chân giới mạnh được yếu thua cướp đoạt tài nguyên tu luyện có thấy ai nói lương tâm bao giờ chưa?

“Người có thể đối kháng với tán tiên Uất Trì Tu BÌnh, chỉ e cũng chẳng tốt lành gì, ngươi nhìn ma khí này xem…….” Tu sĩ bĩu môi nhìn đám ma khí đang bay nhanh phía chân trời. Dù bọn họ không có kiến thức, nhưng cũng có thể nhìn ra chỗ bất phàm.

Linh sơn ở phụ cận Thiên Khuyết cung dù không tốt bao nhiêu, nhưng cũng không phải thứ người bình thường có thể phá hủy được. Thế nhưng những linh sơn kia vừa chạm vào linh khí, liền giống như miếng đậu hủ vậy, không có chút sức chống cự nào liền tan rã.

Xa xa lại truyền đến một tiếng vang lâu dài mà to lớn.

Một luồng linh khí khổng lồ bỗng nhiên trùng kích về phía những người này, đỏ trắng tôn lên lẫn nhau, quấn lấy nhau, ngược lại rất có mỹ cảm. Nhưng không ai có tâm tình thưởng thức, bởi vì bọn họ thấy đám linh khí này còn chưa tới gần, ngọn núi mà linh khí đi qua lần lượt chấn động, kinh động vô số chim chóc.

Sắc mặt mọi người đại biến, không biết là ai hô lên một tiếng, “Trốn mau!”

Tốc độ của mấy tu sĩ này nhanh, nhưng tốc độ phi hành của đám linh khí này còn nhanh hơn, dù bọn họ thi triển độn pháp, nhưng vẫn cảm thấy đám linh khí phía sau như bóng với hình.

“Á, cứu…….. cứu mạng.” Một tu sĩ tụt lại phía sau cảm nhận được áp lực sau lưng mình, kinh hoảng thất thố, không khỏi la lên.

Nhưng hiện giờ mọi người đều ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì có ai cao phong lượng tiết (phẩm hạnh thanh cao, chính trực) mà đi ra tương trợ?

Đúng lúc đó, không trung nứt ra một lỗ hổng, một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu xanh nhạt chậm rãi bước ra, vươn tay điểm một cái, chỉ thấy xung quanh linh khí bỗng nhiên xuất hiện vô số dây leo, dũng cảm xâu xé cắn nuốt từng ngụm linh khí.

Nhưng đợi đến khi dây leo thôn phệ linh khí xong, dây leo cũng nổ tung từng sợi, hai bên đều biến mất vô tung vô ảnh

“Ma khí của Văn Xuân Tương, vẫn khó giải quyết như vậy.” Nhan Kiều lắc đầu cảm thán. Hắn cố ý thi triển pháp thuật không gian từ Tà Dương đại thế giới đuổi tới nơi này, có vẻ đến đúng lúc cục diện không tệ.

“Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ.” Tu sĩ tìm được đường sống trong chỗ chết vội càng chắp tay cảm tạ.

“Các ngươi hãy mau mau rời đi. Nơi này không phải chỗ đám tu sĩ các ngươi có thể ở đâu.” E rằng sau khi trận chiến này qua đi, với tính tình của Văn Xuân Tương, trong thiên địa sẽ không còn Thiên Khuyết cung nào nữa.

“Vâng.” Tu sĩ nọ được nhắc nhở, không dám nấn ná lâu ở chỗ này, lập tức hóa thành vệt sáng trốn đi.

Nhan Kiều âm thầm cười, hô hấp cũng dấy lên liệt phong vì trận đấu pháp, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng loạn thất bát tao này, chỉ cảm thấy vô cùng khoái trá.

Cũng rất nhiều năm rồi hắn chưa được xem trò hay, bây giờ đương nhiên muốn cẩn thận xem xét một chút. Văn Xuân Tương một lần nữa bước lên ngôi vị Ma Hoàng, còn chưa được bao lâu, liền nhanh chóng rời khỏi Tà Dương đại thế giới đi đến nơi này, khiến hai người Nhan Kiều và Mục Đình đợi trong động phủ của mình hồi lâu mà chẳng thấy Văn Xuân Tương đến.


Như vậy, thì chỉ có thể tự lực cánh sinh, tự mình chạy đến trước mặt Văn Xuân Tương.

Đương nhiên, ý nghĩ thật sự của Nhan Kiều vẫn là muốn chọn giờ lành nói cho Văn Xuân Tương biết chuyện y có một “đệ tử Phật tu” nha, đến lúc đó sắc mặt y nhất định rất đặc sắc, phải dùng tinh thạch ghi lại, mang về thưởng thức mới được. Nhưng nể tình mình quen biết với Tạ Chinh Hồng, hắn vẫn sẽ cầu tình cho tên kia, ha ha ha.

Nhan Kiều chỉ ngẫm lại, liền cảm thấy khoái trá, bởi vậy, hắn cố ý tạm biệt đạo lữ nhà mình, một mình đi đến nơi này. (Vợ ơi anh đi kiếm thằng bạn nha (o´▽`o)ノ)

Còn vì sao không để Tịnh Hỏa đến thì lại là một chuyện khác. Ma khí trên người Văn Xuân Tương cái gì cũng ăn, tiên khí cũng vậy, linh khí cũng vậy, ma khí cũng vậy, linh hỏa linh thủy linh thực thậm chí là Nguyên Anh của tu sĩ cũng vậy nốt, không có cái gì không ăn được. Nếu sau đó đạo lữ nhà mình không cẩn thận bị ma khí trên người Văn Xuân Tương ăn mất, vậy thì đúng là to chuyện. Hơn nữa, hắn bấm đốt ngón tay tính toán, hoa kỳ của Văn Xuân Tương hẳn sẽ đến trong mấy năm gần đây.

Trong ấn tượng, Nhan Kiều chỉ mới thấy hoa kỳ của Văn Xuân Tương đến một lần. Y tìm đến động thiên mà một tán tiên lục kiếp lưu lại sau khi vẫn lạc, ở trong động thiên đó mấy chục năm. Chẳng ai biết y rốt cuộc vượt qua như thế nào, chỉ đợi đến khi Nhan Kiều và Mục Đình phát hiện, động thiên vốn có thể cản được Thiên kiếp kia đã triệt để bỏ đi, bị ném vào một cái khe không gian.

Nếu thật sự bàn đến lực phá hoại, e là chẳng mấy khác biệt mới tên Quý Hiết huyết tế thế giới kia.

Là một cái cây thế giới, Nhan Kiều vô cùng am hiểu về tập tính của Yêu tu thực vật. Nếu hoa kỳ của Văn Xuân Tương thật sự đến, tìm ai đó song tu một chút thải bổ một chút cũng được, một kẻ không đủ thì có thể dùng trăm ngàn kẻ, cũng không có gì to tát cả. Đáng tiếc, Văn Xuân Tương lại chẳng thân cận được với ai.

Nghĩ đến đây, Nhan Kiều không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Một hoa yêu xui xẻo như vậy, không, phải là Ma Hoàng chứ, chỉ sợ là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả (Đời trước đời sau không có ai như vậy, xưa nay chưa từng có).

Nhan Kiều vẫy tay áo, thân mình nhoáng một cái, nháy mắt đã đến địa điểm hai người đối chiến. Vừa đặt chân đến, liền có ngàn vạn ma khí tạo nên một trận sóng khổng lồ, tức tốc vọt tới chỗ Nhan Kiều.

“Văn Xuân Tương, tiếp tục đánh như vậy có gì thú vị sao?” Uất Trì Tu Bình đã có chút không chống đỡ nổi, nếu cứ tiếp tục như vậy, Thiên kiếp của hắn thể nào cũng đánh xuống trước. Hơn nữa Văn Xuân Tương đến giờ vẫn chưa tung ra chiêu số lợi hại nào, rõ ràng có chủ ý chậm rãi tra tấn hắn. “Hay là như vầy, chúng ta dừng tay lại, nhẫn trữ vật của ngươi bần đạo sẽ đi tìm cho ngươi.”

Từ khi hắn tu hành tới nay, chưa bao giờ bị vũ nhục như vậy!

“Đương nhiên là thú vị rồi.” Văn Xuân Tương cười nói, “Đợi khi nào Thiên kiếp của ngươi đến, nhìn ngươi bị Thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, bổn tọa liền dừng tay.”

“Ngươi……. Ngươi…….. Ngươi!”

“Bổn tọa không thích kẻ khác chỉ vào mặt mình nói chuyện.” Văn Xuân Tương khẽ nhíu mày, sắc mặt lập tức dịu đi không ít, “Còn về nhẫn trữ vật, bổn tọa đương nhiên biết chúng ở chỗ nào.”

Sắc mặt Uất Trì Tu Bình thay đổi, trưng ra một nụ cười, “Hả?”

“Ngươi xem, chẳng phải đang ở ngay trước mặt ngươi đó sao?” Văn Xuân Tương mỉm cười, chỉ lên phía trên Uất Trì Tu Bình.

Uất Trì Tu Bình ngẩng đầu, thấy chiếc nhẫn trữ vật kia quả thật đang bay trên đó.

Sao có thể như vậy được, cái nhẫn này rõ ràng đã bị hắn giấu đi mà!

“Ha ha.” Nhan Kiều đứng một bên nhìn, không khỏi bật cười, “Các ngươi không giải được cấm chế, bên trên nhất định sẽ có ấn ký thần thức của chủ nhân nó. Bây giờ chủ nhân đã đi ra, chỉ cần tâm thần khẽ động một chút, cái nhẫn kia tất nhiên sẽ ngoan ngoan đi ra.”

Dù Văn Xuân Tương không đến đây, cách xa mấy thế giới, y cũng có thể thi pháp lấy nhẫn về. Chẳng qua là mượn cơ hội gây sự mà thôi, về điểm chỉ sợ thiên hạ không loạn này, Văn Xuân Tương không thua kém bất kỳ Ma tu nào.

Tay Uất Trì Tu Bình dùng quá lực một chút, kéo rớt mất mấy cọng râu.

Sắc mặt hắn cứng ngắc.

Văn Xuân Tương lạnh lùng nhìn Nhan Kiều, vẻ mặt nhất thời xị xuống, “Sao ngươi lại tới đây?”

“Trăm năm không gặp, Cửu Châu Ma Hoàng lại tỏ thái độ như vậy sao?” Nhan Kiều hỏi ngược lại.

……..Không, bổn tọa mới vừa gặp ngươi cách đây không bao lâu.

Văn Xuân Tương yên lạnh nhìn hắn.

Nhan Kiều chẳng hiểu sao dâng lên một luồng ý lạnh, cứ cảm thấy như có chỗ nào không ổn vậy.

————————————————————————


Tạ Chinh Hồng vuốt ve dấu vết bên cửa sổ, không biết đã nhìn bao lâu. Hắn đứng dậy rời đi, đẩy cửa ra, ngoài cửa lại là một cảnh tượng khác.

Ngoài căn phòng là một cảnh tượng khác, trông có vẻ là nơi hoang dã.

Tạ Chinh Hồng bất chợt nhớ tới gì đó, đột nhiên quay đầu, gian phòng kia đã biến mất vô tung vô ảnh.

Đến lúc này, dù Tạ Chinh Hồng có trì độn, cũng phát hiện điểm không đúng. Một gian phòng không thể nào biến mất vô duyên vô cớ, cũng không thể lập tức di chuyển đến một nơi khác. Trừ phi, nơi này căn bản không chân thật.

Cẩn thận ngẫm lại, Tạ Chinh Hồng nhớ trước khi đến đây hình như mình đã gặp được tiền bối, sau đó tỉnh lại liền ở chỗ này. Đoạn ở giữa là như là trống rỗng. Tiền bối có tu vi cao như vậy, không ai có thể từ tay tiền bối đưa hắn đến nơi này. E là, thân thể mình còn đang ở nơi khác.

Đây rốt cuộc là nơi nào, vì sao hắn lại cảm thấy quen thuộc như vậy? Nếu nơi này là ảo cảnh, vì sao lại chẳng có một sinh linh nào?

Tạ Chinh Hồng không nghĩ ra được, liền dứt khoát không nghĩ nữa.

Nơi này trông có vẻ là một sơn cốc, xem ra hẳn là Tu Chân giới, có điều linh khí khá ít ỏi. Một ít linh thực ở đây sinh trưởng không tốt lắm, có chút kiệt quệ, như thể ngay sau đó liền héo rũ vậy.

Thân thể Tạ Chinh Hồng vô thức tiến lên hai bước, đi đến một vị trí, tự động ngồi xuống dưới.

Bàn tay tự vươn ra, sờ lên một chỗ.

Dường như, cho hắn cảm giác giống với dấu vết bên cửa sổ.

Cho nên, mấu chốt của nơi này, hẳn là một đóa hoa vốn từng tồn tại ở đây, hoặc đã từng xuất hiện ở đây.

Một đóa, hoa mẫu đơn.

——————–——————– Tiểu phiên ngoại ——————–——————–

Phật Tử ở thư viện tu nghiệp đã đủ, khi làm bài thi chính thức kết thúc khóa học, không ít học sinh đều cảm động phát khóc.

Ôi, tên này cuối cùng cũng đi rồi.

Mấy năm nay ở thư viện, hầu như ai có quan hệ với hắn đều biết đứa con đồ tể này rốt cuộc là người như thế nào. Dù sao, luôn luôn chỉ có người đắc tội hắn chịu thiệt, chứ chưa bao giờ hắn phải chịu thiệt. Mỗi lần cha mẹ của các đồng học đến thăm con mình, cuối cùng đều sẽ mạc danh kỳ diệu (khó lý giải, chẳng hiểu ra sao) có hảo cảm với Phật Tử, chỉ thiếu điều nhận hắn làm con nuôi. Các phu tử trong thư viện lại càng chắc chắn Phật Tử là kỳ tài khó gặp, có lẽ là thiên tài thi đâu đậu đó xịn nhất của thư viện!

Bởi vậy, cuộc sống của Phật Tử mấy năm qua không thể nói là không tốt.

Đồng thời, kể từ khi Lưu gia không giết heo nữa, tài vận của họ lập tức tốt lên.

Mở cửa hàng, tài nguyên cuồn cuộn, tùy tiện cứu một người, đều là quý nhân khó gặp, mọi chuyện đều như ý.

Có một cao tăng qua đường bảo rằng, đây là nhờ Lưu gia tích phúc mà đạt được. Nhưng việc nhà mình thì nhà mình biết, Lưu đồ tể tự nhận mình giết heo cả đời, tuyệt đối chẳng có phúc khí gì cả. Thế nhưng ông nuôi nấng một đứa con giai a, đây đều là phúc khí mà con trai mang đến!

Phật Tử ở nhà chưa đến ba ngày, liền có bạn học gọi hắn cùng lên kinh đi thi, Lưu đồ tể khóc nước mắt rào rào, lưu luyến không rời tiễn con trai đi thi.

Nửa năm sau, có người đến báo tin, nói con ông đỗ Trạng Nguyên.

******

★Chú thích:

[1]Của về chủ cũ: Nguyên văn là “Hoàn bích quy Triệu”. Thời Chiến quốc, Triệu Huệ Văn Vương có viên ngọc Hòa Thị Bích rất đẹp. Tần Chiêu Tương Vương biết tin thì rất thèm muốn viên ngọc này, ngỏ ý dùng mười lăm ngôi thành để đổi viên ngọc. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Câu thành ngữ “Hoàn bích quy Triệu” dùng để ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ.

Editor: Mấy phần phiên ngoại cute quá nhờ ^^, có cảm giác đan xen giữa phần chính truyện gian truân khó khăn thì phần phiên ngoại như một ly nước ấm khiến lòng mình yên bình khoan khoái vậy. À phần phiên ngoại cũng khá quan trọng đấy, mấy bạn đừng bỏ lỡ, hiện tại nó chưa liên quan lắm, nhưng càng về sau sẽ có nhiều chi tiết thú vị liên hệ đến cái mác “Kiếp trước kiếp này” của truyện, vì hẳn các bạn đọc đến đoạn gian phòng là đoán được hết rồi đúng không, anh công là ai ấy nhỉ ^_^

P/s: Thực sự rất rất thích cặp đôi Nhan Kiều x Tịnh Hỏa, càng đọc càng thấy hai người này kawaii ghê gớm, vợ chồng êm ấm thương nhau thí mồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui