Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu



Chương 107



Thức thứ hai của Như Lai thần chưởng đối với Nhan Kiều là thấy được mà sờ không được là con vịt đặt ngay bên miệng rồi mà còn không thể ăn

Thức thứ hai của Như Lai thần chưởng đối với Nhan Kiều, là thấy được mà sờ không được, là con vịt đặt ngay bên miệng rồi mà còn không thể ăn. Nhưng đối với Tạ Chinh Hồng, hắn chỉ cần nhân lúc Nhan Kiều rời đi rồi, thay đổi vẻ ngoài lén tìm Tịnh Cốt linh hỏa trao đổi là được.

Khó là khó ở chỗ Nhan Kiều sẽ không dễ dàng buông tay, Tạ Chinh Hồng muốn tránh Nhan Kiều lén tìm Tịnh Cốt linh hỏa sẽ rất rắc rối. Vả lại, số người biết trong tay Tịnh Cốt linh hỏa có thức thứ hai của Như Lai thần chưởng không nhiều hơn hai, nếu về sau Nhan Kiều lại đến hỏi, Tạ Chinh Hồng trăm phần trăm sẽ bại lộ.

Tuy rằng quan hệ giữa Nhan Kiều và tiền bối không tệ, nhưng tiền bối hiện giờ đang bị vây trong khốn cảnh, phải bám vào trên người hắn, cũng không lựa chọn tìm Nhan Kiều nhờ hỗ trợ, vậy thì quan hệ với hắn cũng chưa tốt đến mức có thể lấy tính mạng ra nhờ vả.

Tạ Chinh Hồng nghĩ tới nghĩ lui trong lòng, cuối cùng vẫn giữ bình tĩnh.

Nhất động không bằng nhất tĩnh, bây giờ Nhan Kiều và Tịnh Cốt linh hỏa vẫn chưa có dấu hiệu thỏa thuận, hắn chỉ cần đứng một bên quan sát là được rồi.

(Nhất động không bằng nhất tĩnh: điều không chắc chắn hoặc không mang lại tác dụng gì thì tốt nhất là không nên làm)

“Nhưng bây giờ kẻ đứng trước mặt ta cũng đâu phải Cửu Châu Ma Hoàng.” Tịnh Cốt linh hỏa không hề xúc động, “Nghe nói trong tay Yêu Hoàng có một bàn cờ Thiên Cơ, được sắp xếp phỏng theo sao trời, thể cướp lấy Thiên Cơ. Vậy thì hẳn Yêu Hoàng có thể tìm được ta cũng chính là nhờ bàn cờ này. Nếu Yêu Hoàng chịu từ bỏ thứ yêu thích, Như Lai thần chưởng giao cho ngài cũng không sao.”

“Tu vi thì không cao lắm, nhưng khẩu khí thì lại không nhỏ đâu nhỉ.” Nhan Kiều cười lạnh một tiếng, người muốn có bàn cờ Thiên Cơ của hắn có rất nhiều, nhưng chẳng còn kẻ nào sống sót. Bàn cờ là do hắn lấy gỗ cây của chính mình tạo nên, trừ hắn ra thì không ai có thể dùng được.

“Tu vi cao hay không không phải do Yêu Hoàng bệ hạ định đoạt. Nếu Yêu Hoàng muốn đùa giỡn với ta, ta đây cũng đùa giỡn cùng Yêu Hoàng.” Tịnh Cốt linh hỏa lẳng lặng nhìn Nhan Kiều, “Thức thứ hai của Như Lai thần chưởng là ta dùng tự do mấy ngàn năm để đổi lấy, những thứ khác ta đều chướng mắt. Muốn thức thứ hai, thì phải lấy thức thứ nhất ra đổi.”


“Được lắm!” Nhan Kiều vốn thấy đối phương cũng là Yêu tu nên muốn cho một cơ hội, không ngờ người này dầu muối không ăn, còn dám cả gan trêu chọc hắn? Từ khi Nhan Kiều tu hành đến nay, chẳng có mấy kẻ dám dùng loại khẩu khí này để nói chuyện với hắn.

“Yêu Hoàng bớt giận.” Tạ Chinh Hồng thấy tình thế không ổn, vội vàng tiến lên, niệm một câu “A Di Đà Phật”, “Nếu hai vị đấu pháp, e rằng Bạch Sa Cảnh sẽ hủy diệt mất, vốn chỉ là lời nói thôi, cần gì phải nổi giận như thế?”

“Bổn tọa đâu có muốn nổi giận, nhưng kẻ này căn bản không chịu nghe lời khuyên bảo.” Nhan Kiều thấy Tạ Chinh Hồng tiến đến, sắc mặt nhu hòa hơn một chút, “Trong Viêm Hỏa đại thế giới cũng có không ít kẻ thèm muốn Như Lai thần chưởng, cho dù không phải ta, cũng sẽ có người khác tìm tới đây. Một khi đã vậy, chi bằng giao cho ta, ít nhất trong đám tu sĩ đó, bổn tọa xem như là đáng tin nhất.”

“Chẳng qua chỉ là một lũ tu sĩ thích xum xoe nịnh hót, nếu bọn chúng muốn lấy, có bản lĩnh thì cứ việc đến, ta chẳng có gì phải sợ cả.” Tịnh Cốt linh hỏa bị giam cầm mấy ngàn năm, tâm tình chẳng tốt là bao. Giờ lại nghe Nhan Kiều mặt ngoài khuyên bảo nhưng lại ngầm uy hiếp như thế, liền không thể nhẫn nại được nữa.

Một ngọn linh hỏa hóa hình thành tu sĩ, nếu tính tình thận trọng chứ không phải nóng nảy, vậy cũng là biến hóa có sai lầm.

“Tạ đạo hữu, ngươi cũng nghe thấy rồi đó. Đây không phải là bổn tọa muốn gây chuyện.” Nhan Kiều lại cười lạnh, quay đầu nhìn Tạ Chinh Hồng nói, “Y cho rằng bản thể của bổn tọa không ở đây thì có thể càn rỡ. Không thèm đặt Nhan Kiều này vào mắt, đúng là không biết trời cao đất rộng. Tạ đạo hữu, nếu ngươi đứng trong này thì cứ an tâm chứng kiến đi.”

Dứt lời, trên ngón tay Nhan Kiều mọc ra một cành cây, cành cây nọ nháy mắt biến thành bảo kiếm, công kích về phía Tịnh Cốt linh hỏa.

“Sợ ngươi chắc?” Tịnh Cốt linh hỏa cởi áo choàng ra, trong lòng bàn tay cũng nổi lên một ngọn lửa nhợt nhạt, bay về phía Nhan Kiều.

Tốc độ của hai người cực nhanh, lấy thần thức của Tạ Chinh Hồng cũng khó mà bắt kịp tốc độ của bọn họ.

Những nơi bọn họ tạt qua có chớp lóe, hư ảnh của cả hai còn chưa biến mất thì đã lại lần nữa đánh giáp mặt.

Bản thân Tịnh Cốt linh hỏa là ngọn lửa biến thành, Viêm Hỏa đại thế giới này lại nhiệt độ kinh người, với tu vi kỳ Độ Kiếp của y thì mang lửa từ nơi khác đến Bạch Sa Cảnh là việc quá dễ dàng, chỉ chốc lát sau, trên bầu trời đã bay đến một biển lửa ngùn ngụt, che kín tầm mắt.

Nhan Kiều bên kia cũng không chịu thua kém.


Hắn vung kiếm gỗ trong tay lên, vô số cành cây chen chúc mọc ra, giương nanh múa vuốt, cực kỳ hung ác. Bổ xuống một nhát, tuyết trắng trong Bạch Sa Cảnh hóa thành từng con rồng băng, uốn lượn bay lên từ mặt đất, gào thét vang dội.

“Ngươi có lửa không sai, nhưng chẳng phải nơi này cũng có nước sao?” Thủy Mộc tương sinh, nước tuyết ở nơi đây đủ để Nhan Kiều mọc ra mấy yêu thực đến trợ trận. Quả thực, dù bản thể không có ở đây, hắn cũng có thể khắc chế Tịnh Cốt linh hỏa. Hơn nữa Nhan Kiều làm Yêu Hoàng đã nhiều năm, kinh nghiệm chiến đấu không phải là thứ Tịnh Cốt linh hỏa bị giam cầm nhiều năm có thể so bì được.

(Trong ngũ hành, Thủy sinh Mộc, Thủy và Mộc là tương sinh nghĩa là có thể giúp nhau phát triển.)

Nhan Kiều nhìn lửa cháy trong không trung, vẻ mặt chẳng hề dao động, thản nhiên vung kiếm gỗ, xé ra một lỗ thủng lớn giữa hỏa diễm trận, sau đó lại cầm kiếm lao tới lỗ thủng nọ tiếp tục ẩn mình.

Tịnh Cốt linh hỏa cảm thấy tức giận, trước khi ra tay y vẫn cảm thấy mình chẳng hề kém tên Yêu Hoàng này là bao. Y không phản phệ đại trưởng lão mà trái lại đổi được Như Lai thần chưởng này, trong lòng vốn đang sục sôi chiến ý. Đúng lúc đó tên Yêu Hoàng này lại đột nhiên xuất hiện quấy rầy y đi tìm Cực Địa u hỏa, phẫn nộ trong lòng càng dâng cao. Vạn vạn lần không ngờ được là, chỉ mới so đấu một lúc, Nhan Kiều trông như tùy ý xuất chiêu mà lại có thể chọc ra chỗ hổng trong trận pháp của y. Hỏa diễm trận của y trông như thể bố trí đơn giản, nhưng thực ra là một đại trận trải rộng một phương, dù có bị hủy vài ngọn lửa, cũng sẽ có ngọn khác nhanh chóng bù vào.

Nếu Tạ Chinh Hồng biết được suy nghĩ này của y thì nhất định sẽ cười to.

Nhan Kiều vốn là kẻ tinh thông âm dương bát quái, trận pháp hỏa diễm nho nhỏ này trong mắt hắn quả thực chẳng là gì cả. Tịnh Cốt linh hỏa chỉ nghe từ miệng người khác nói rằng Yêu Hoàng lợi hại, biết sự tồn tại của bàn cờ Thiên Cơ, lại không biết bàn cờ này rốt cuộc vận hành như thế nào? Lúc này còn từ bỏ ưu thế của mình để sửa chữa hỏa diễm trận, hiển nhiên là làm nhiều công ít.

Nhan Kiều thản nhiên đảo mắt nhìn quanh, không nói một lời, chỉ dựa theo tri giác bản thân mà hủy diệt từng ngọn lửa trong hỏa diễm trận, tựa như tản bộ trên sân vắng, ý cười trên mặt càng tăng thêm.

Ý cười này trong mắt Tịnh Cốt linh hỏa, lại là cười nhạo rành rành.

Tịnh Cốt linh hỏa nắm tay lại, lửa cháy trong không trung bỗng bốc lên ngùn ngụt, tăng nhiều thêm vài lần.

“Lên!”

Lửa lớn cuồn cuộn xông lên, nhanh chóng bay vọt về hướng Nhan Kiều và rồng băng dây leo phía sau hắn, thoáng chốc đã quấn quanh rồng băng, lập tức thiêu rụi không còn một mảnh. Rồng băng kêu lên một tiếng, biến thành một làn sương trắng, bay lên không trung, hóa thành vô vàn những mũi tên băng, tên băng lấp lóe hàn quang, lửa từ bốn phương tám hướng hợp lại cùng nhau hướng về phía Nhan Kiều.


Nhan Kiều cả kinh, biết linh hỏa này có lẽ tức giận thật rồi, trong lòng không dám khinh thường nữa.

Vẻ mặt Nhan Kiều như sương lạnh, ném kiếm gỗ trong tay lên trên, lập tức kiếm gỗ phóng to lên mười mấy lần. Vô số rồng băng từ mặt đất vùng lên, bảo hộ kín kẽ bốn phía quanh kiếm gỗ, nửa điểm cũng không để lọt.

Tên băng bắn về phía rồng băng, xé ra hết khe hở này đến khe hở khác, những ngọn lửa kia như thể có mắt, thiêu đốt những khe hở nọ, “Xèo xèo” vài tiếng, lửa nhỏ bớt một vòng, rồng băng cũng bị đứt thành hai đoạn.

Tạ Chinh Hồng đứng ở đằng xa mà còn có thể cảm nhận được uy thế từ trận đấu pháp của hai người, may mà hai bọn họ đều có chừng mực, không đến mức phá hủy Bạch Sa Cảnh này, song dù có vậy, Bạch Sa Cảnh cũng gần như không thể nhìn ra được nữa.

Lửa rơi trên mặt đất, đốt ra rất nhiều động lớn, mà rồng băng bị Nhan Kiều “mượn đi” thì biến thành vô số mũi tên băng, xé ra vài lỗ hổng giữa nền tuyết trắng xóa, lộ ra chút bùn đất màu vàng nhạt.

“Xin hai vị hãy dừng tay.”

Tạ Chinh Hồng nâng một tay đặt trước ngực, hô lớn, “Đây là nơi Cực Địa u hỏa cư trú, hai vị đánh nhau như vậy, e rằng Cực Địa u hỏa sẽ trốn thoát, đến ngoại giới tái tạo một Bạch Sa Cảnh mới. Bạch Sa Cảnh là chuyện nhỏ, nhưng nếu hành tung lai lịch của hai vị tiền bối bị bại lộ, về sau sẽ là chuyện lớn.”

Cả Nhan Kiều và Tịnh Cốt linh hỏa đều giật mình, lại nhìn tình cảnh bi thảm như bị cuồng phong càn quét của nơi này, không hẹn mà cùng dừng tay lại.

Rồng băng và biển lửa trên không trung cũng lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

Nhan Kiều do dự một chút, thấy khuôn mặt nghiêm túc của Tạ Chinh Hồng, cuối cùng không nói gì nữa, “Nếu Tạ đạo hữu đã nói vậy thì ta phải nể mặt thôi.”

“Đa tạ Yêu Hoàng.” Tạ Chinh Hồng hơi cúi người nói.

Tịnh Cốt linh hỏa liếc nhìn hai người bọn họ, hai tay ôm trước ngực. Hiển nhiên không có gì để nói.

“Nếu muốn hai bên đều vui vẻ, các hạ vẫn nên đổi điều kiện đi.” Nhan Kiều giơ một ngón tay đáp lời.

“Tại hạ không có điều kiện nào khác.” Tịnh Cốt linh hỏa rõ ràng rất bướng bỉnh, căn bản không chịu cho một bậc thang đi xuống (Cho người khác một giải pháp, một lối thoát để tránh mất mặt), “Nếu Yêu Hoàng thực sự muốn đánh, đổi nơi khác cũng đâu phải chuyện gì khó. Thức thứ nhất của Như Lai thần chưởng với ta là tình thế bắt buộc!”

“Được.” Nhan Kiều tức cười, “Một khi đã vậy, bổn tọa sẽ tính cho ngươi, xem ngươi rốt cuộc đến bao giờ mới có thể lấy được thức thứ nhất của Như Lai thần chưởng?”


Vừa dứt lời, luồng khí tức giam giữ không gian quen thuộc kia lại lần nữa truyền đến, Tạ Chinh Hồng bị một chưởng của Nhan Kiều đẩy ra, bàn cờ Thiên Cơ xuất hiện từ trong hư vô.

Trực giác của Tịnh Cốt linh hỏa cảm nhận được bất ổn, vội vàng lui về phía sau bay ra ngoài, kinh ngạc nhìn Nhan Kiều, hiển nhiên cũng bị bàn cờ này làm xao động.

“Hừ.”

Bàn cờ Thiên Cơ chắn ngang giữa Nhan Kiều và Tịnh Cốt linh hỏa, ước chừng vượt quá cự ly vài chục trượng.

Mây đen hội tụ, thiên địa lại bị giam cầm.

Ánh sáng từ sao trời dừng trên bàn cờ, xếp thành những quân cờ.

Tạ Chinh Hồng lại cảm thấy không ổn.

Thức thứ nhất của Như Lai thần chưởng chẳng phải đang nằm trong tay hắn sao?

“Nhan Kiều đang làm gì thế?” Văn Xuân Tương trốn trong hạt châu cũng nhận ra điều bất ổn, vội vàng đi ra hỏi Tạ Chinh Hồng.

“Tiền bối, Tịnh Cốt linh hỏa muốn dùng thức thứ hai của Như Lai thần chưởng để đổi lấy thức thứ nhất, không chịu đổi điều kiện khác, vậy nên Yêu Hoàng mới dùng bàn cờ Thiên Cơ để tính xem đến bao giờ thì Tịnh Cốt linh hỏa sẽ lấy được thức thứ nhất của Như Lai thần chưởng.”

“Hở?” Lượng thông tin trong một câu này của tiểu hòa thượng hơi bị lớn nha.

Văn Xuân Tương nhanh chóng hiểu rõ mối quan hệ này, sắc mặt thay đổi, “Tiểu hòa thượng, trong ba ngàn thế giới, bổn tọa dám cam đoan, chỉ hai chúng ta có thức thứ nhất của Như Lai thần chưởng.”

“Ý tiền bối là……”

“Còn không mau nhân cơ hội mà chạy đi? Đồ hòa thượng ngốc!” Văn Xuân Tương không kìm được mà gào lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui