Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Trẫm cung có tội, không thể muôn phương; muôn phương có tội, tội tại trẫm cung.
Những lời này đến từ « Luận Ngữ Nghiêu Viết Thiên », cũng đã trở thành đoạn mở đầu Tội Kỷ Chiếu của Vạn Duẫn hoàng đế.
Y nhận tất cả sai lầm đều thuộc về mình, bởi vì y là hoàng đế, cho nên toàn bộ sai lầm đế quốc, chính là cá nhân y mắc sai lầm.
Bản Tội Kỷ Chiếu này là chính Vạn Duẫn hoàng đế viết, lúc nói ra đương trường, cũng làm quần thần kinh hãi.
Bởi vì viết cực độ tốt, nếu như đặt ở khoa cử khảo thí, dạng văn chương này có thể vấn đỉnh mấy hạng đầu.
Có thể thấy học vấn vị Vạn Duẫn hoàng đế này phi thường cao, sách cũng đọc rất khá.
Ở trong Tội Kỷ Chiếu, y cho mình vài tội lớn.
Nhưng quần thần nghe xong, lại tê cả da đầu, bởi vì vài tội lớn này, cuối cùng là tội của bọn họ.
Tất cả mọi người nói vị hoàng đế này chỉ vì cái trước mắt, nhưng cũng không nhìn một chút. Đại Chu vài chục năm không đánh trận, đã không thao luyện, quân bị lỏng lẻo, nếu tiếp tục như vậy, sức chiến đấu chỉ sợ càng ngày càng kém. Nhấc lên bắc phạt chi chiến, còn có thể trọng chấn quân đội hùng phong.
Dòng nước mới sẽ không mục nát, nhìn lại trong quân cao tầng, bị đại lượng huân quý vô năng nắm giữ. Tướng lĩnh hữu dũng hữu mưu không thăng nổi, chỉ có ý chí báo quốc, lại chỉ có thể dần mất hết hứng.
Trong Tội Kỷ Chiếu còn nói chính mình giáo hóa không nghiêm, khiến cho đế quốc mục nát, người nhiều hơn việc.
Nói mình uy nghiêm không đủ, khiến cho trong đảng triều tranh nhau càng ngày càng nghiêm trọng.
Lưu loát mấy ngàn chữ, nói rõ rõ ràng ràng toàn bộ tệ nạn Đại Chu đế quốc, sau đó nhận hết thảy đều thuộc về hoàng đế y.
Từ bản Tội Kỷ Chiếu này có thể nhìn ra được, ánh mắt Vạn Duẫn hoàng đế vẫn vô cùng sắc bén, cái gì y cũng thấy rõ rõ ràng ràng.
Đại Chu đế quốc dù sao cũng là đế quốc uy tín lâu năm, mặc dù trải qua Thiên Diễn trung hưng, nhưng rất nhiều tệ nạn thói quen khó sửa.
Huân quý cầm giữ cao tầng trong quân, tinh anh bình quân không cách nào ra mặt.
Giống như tổ chức Nguyệt Đán Bình do tập đoàn văn nhân cầm giữ quyền dư luận, bè cánh đấu đá, cấu kết tập đoàn quan văn, lũng đoạn quyền dư luận.
Đều nói dòng nước bất hủ, nhưng toàn bộ quan trường đế quốc đã như trần thang cũ kỹ. Không giống như Đại Doanh đế quốc vừa mới quật khởi không lâu, mạnh mẽ như triều dương.
Trước đó Đại Chu trung hưng, nói trắng ra là bởi vì chiếm đoạt Nam Man cảnh, đạt được 135 vạn cây số vuông thổ địa này mang tới tiền lãi to lớn.
Mà tai hại của triều đình Đại Chu căn bản không có cải biến, toàn bộ Nam Chu đế quốc giống như một cự nhân đang chạy, nhất định phải từ đầu đến cuối chạy, không được dừng lại.
Một khi dừng lại, thân thể cự nhân này sẽ bắt đầu sinh bệnh, trong triều sẽ bắt đầu đảng tranh, bắt đầu nội chiến.
Mà Đại Chu đế quốc đã ra đời một tập đoàn lợi ích cự đại, nhu cầu của bọn họ càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.
Chỉ có không ngừng thôn phệ, không ngừng thỏa mãn khẩu vị tập đoàn lợi ích này, bọn họ mới có thể tiếp tục chạy. Nếu như cho ăn không no, bọn họ sẽ bắt đầu nội đấu đá, sẽ nghĩ biện pháp nuốt vào những phái hệ khác của đế quốc.
Ngao Tâm thật vất vả quản lý thành quả Nam Man cảnh, triều đình triệu hồi gã vào kinh thành, như vậy triều đình Đại Chu đế quốc, huân quý, đại gia tộc mới có thể chia ăn tiền lãi Nam cảnh.
Nhưng hiện tại bánh ngọt Nam Man cảnh đã chia xong, làm sao bây giờ?
Bước chân Nam Chu đế quốc không thể dừng lại, cần phải có tiền lãi mới, cần một mục tiêu càng lớn hơn.
Hoàng đế muốn kiếm chuyện cho triều đình Đại Chu làm, cho nên tự nhiên là đưa ánh mắt đến Vô Chủ chi địa, sau đó bắc phạt Đại Doanh đế quốc.
Hoàng đế muốn tìm đồ ăn cho đế quốc, nếu không tập đoàn lợi ích sẽ tự ăn chính mình.
Cho nên, vị hoàng đế này vội vàng phát động đại chiến Vô Chủ chi địa.
Nếu như là một tân sinh đế quốc, vậy có thể chầm chậm mưu toan, bởi vì toàn bộ giai tầng thống trị đế quốc còn rất mới, còn tràn đầy sức sống.
Nhưng một đế quốc cũ kỹ, nếu như ngươi chờ đợi thêm, chỉ sợ tốc đôi góp nhặt quốc lực vẫn không bằng tốc độ giai tầng thống trị hủ hóa sa đọa.
Vạn Duẫn hoàng đế viết Tội Kỷ Chiếu này, chân chính đinh tai nhức óc. Thậm chí cả thủ tướng, thứ tướng đều nhao nhao mồ hôi đầm đìa.
Trước đó Hồ Dung liều chết can gián xé toang mặt mũi hoàng đế, mà phần Tội Kỷ Chiếu này, hoàng đế xé toang mặt mũi quần thần.
Vạn Duẫn hoàng đế nhìn văn võ đại thần quỳ đầy phía dưới, chậm rãi nói: "Nghe trẫm phát ra phần thứ hai, phần thứ ba thánh chỉ, có lẽ trong lòng các ngươi cảm thấy trẫm đã điên rồi."
Lập tức văn võ bá quan lại liều mạng dập đầu xuống dưới.
"Các ngươi yên tâm, trẫm không điên!"
"Không phải Nam cảnh phản loạn, không phải phía bắc Đại Doanh đế quốc thừa dịp lửa ăn cướp sao? Thậm chí phía tây Đại Lương vương quốc cũng tới tham gia náo nhiệt, Đại Chu đế quốc ta nhìn phảng phất là tứ phía thọ địch, nhìn phảng phất nguy hiểm diệt quốc?"
"Ta thấy rất tốt, rất tốt!"
"Đại Chu đế quốc ta không phải võ tướng lười biếng, quan văn tham nhũng sao? Dưới nguy hiểm diệt quốc này, ta ngược lại muốn xem các ngươi có tỉnh lại hay không?"
"Sinh vào khốn khó chết vào yên vui! Nguy cơ càng lớn, động lực càng lớn."
"Trẫm đã quyết định, Nam cảnh có người phản loạn, vậy trấn áp đến cùng. Đại Doanh đế quốc phía bắc muốn xâm phạm, trẫm là hoàng đế tự mình đi thủ biên giới. Phía tây Đại Lương vương quốc muốn tới đánh lén, chúng ta cũng đối kháng đến cùng, không để cho ngựa Hồ qua Tây cảnh trường thành một bước."
"Không phải có người luôn miệng nói thái thượng hoàng hoàn chính sao? Vậy thì thật là tốt để thái thượng hoàng lão nhân gia ông ta trấn thủ kinh thành!"
"Ta mặc kệ những công thần các ngươi thế nào, dù sao trẫm thà rằng thịt nát xương tan, cũng tuyệt đối không đầu hàng, không thỏa hiệp. Trẫm tình nguyện làm vong quốc chi quân, cũng không nguyện ý làm thỏa hiệp chi quân."
"Đại Chu đế quốc ta hoặc là dục hỏa trùng sinh, hoặc là thịt nát xương tan!"
Thanh âm Vạn Duẫn hoàng đế vang vọng toàn bộ đại điện, rung động trong tai mỗi người.
Tất cả mọi người giờ mới biết, nguyên lai võ công hoàng đế bệ hạ cao như thế.
"Chư vị ái khanh, các ngươi còn có ai muốn khuyên nhủ ta không?" Vạn Duẫn hoàng đế lạnh giọng hỏi.
Lúc nói lời này, ánh mắt y nhìn về phía sáu cự đầu nội các cùng Xu Mật Viện.
Sáu cự đầu lập tức quỳ đi xuống, trán kề sát đất.
"Chúng thần tuân chỉ!"
"Chúng thần tuân chỉ!"
Hoàng đế nói: "Nếu không có ai khuyên nhủ, vậy cứ định như vậy! Phó Viêm Đồ, 150.000 cấm quân đã tập kết xong, còn có từng quân đội hành tỉnh, cũng đã tập kết xuôi nam, chờ ngươi đi tiếp quản. Ba ngày sau, tuyên thệ trước khi xuất quân xuôi nam."
"Thần tuân chỉ!" Vĩnh Thành Hầu Phó Viêm Đồ dập đầu nói: "Bệ hạ, vậy có giết cả nhà Ngao Tâm tế cờ không?"
Hoàng đế thản nhiên nói: "Tế cờ? Đương nhiên phải tế!"
Phó Viêm Đồ đại hỉ, dù xuất hiện khó khăn trắc trở, nhưng gã vẫn trở thành Chinh Nam đại đô đốc, vẫn nắm giữ mấy chục vạn đại quân binh quyền, mà vẫn như cũ có thể chém giết cả nhà Ngao Tâm, báo mối thù quất roi mười mấy năm trước.
Hoàng đế lại nói: "Chu Liên."
Xu Mật Viện phó sứ Chu Liên quỳ xuống nói: "Bệ hạ."
Hoàng đế nói: "Đại Chu ta hao phí ba mươi lăm năm, xây dựng Tây cảnh trường thành, chống cự Đại Lương vương quốc, mà lại Trấn Tây đô đốc phủ còn có mười mấy vạn đại quân, ngươi đi Tây cảnh làm Trấn Tây đô đốc, có thể thủ được Tây cảnh trường thành, chống cự Đại Lương đánh lén không?"
Chu Liên dập đầu nói: "Thần nguyện lập quân lệnh trạng, nếu như Tây cảnh ném đi một châu một quận, thần vươn cổ chịu chết."
Hoàng đế nói: "Tốt, Sắc phong Xu Mật Viện phó sứ Chu Liên là Trấn Tây đại đô đốc, kiêm Tây cảnh đô hộ."
Chu Liên công tước dập đầu nói: "Thần tuân chỉ, tạ chủ long ân!"
"Đại quân bắc bộ đế quốc đã sớm tập kết tại phòng tuyến Kim Châu, chờ trẫm tự mình bắc thủ. Chỉ cần quân Đại Doanh đế quốc dám can đảm xâm nhập phía nam, trẫm sẽ cùng hắn quyết tử chiến."
Thanh âm hoàng đế vang vọng đại điện, hồi âm lượn lờ, âm vang hữu lực.
Đơn thuần từ trong mấy đạo ý chỉ của Vạn Duẫn hoàng đế, có thể nhìn ra Đại Chu đế quốc uy tín lâu năm này vốn liếng phong phú bực nào.
Năm ngoái một trận chiến hao tổn ba bốn mươi vạn đại quân, vẫn không thương cân động cốt.
Chỉ cần một đạo ý chỉ hoàng đế, liền có thể từ trong hơn ngàn vạn nhân khẩu đế quốc triệu tập đến càng nhiều quân đội.
Lương thực chứa đựng, quốc khố tồn ngân, đây đều là vốn liếng. Chỉ có thể nói vài thập niên trước chiếm đoạt Nam Man, khai phát Nam Man cảnh mang tới tiền lãi quá khổng lồ.
Để hoàng đế có lực lượng phát ra tiếng gầm thét.
...
Tội Kỷ Chiếu hoàng đế trong thời gian ngắn nhất truyền khắp thiên hạ.
Chí ít trong vòng một ngày, đã truyền khắp toàn bộ kinh thành, cùng lúc đó còn có hai đạo ý chỉ khác của hoàng đế, cũng truyền khắp kinh thành.
Đại quân xuôi nam bình định, tuyệt không thỏa hiệp phản tặc Nam cảnh, trấn áp đến cùng.
Đối mặt chiến tranh Đại Doanh đế quốc đe doạ, cũng tuyệt đối không thỏa hiệp, đấu tranh đến cùng, hoàng đế tự mình lên phía bắc, trấn thủ phòng tuyến Kim Châu.
Trẫm tình nguyện thịt nát xương tan, cũng không muốn làm thỏa hiệp chi quân, không nguyện ý làm đầu hàng chi quân.
Hoàng đế thủ biên giới.
Những lời nói hùng hồn này trong thời gian rất ngắn, truyền khắp lỗ tai mỗi người.
Nhất thời, vô số người bị hoàng đế làm cảm động đến nhiệt huyết sôi trào.
Rất nhiều tráng đinh tuổi trẻ, nhao nhao đăng ký nhập ngũ.
Rất nhiều văn võ quan viên trẻ tuổi, cũng kích động vạn phần, dõng dạc.
Bất kể thế nào, Vạn Duẫn hoàng đế tỏ thái độ bằng những lời nói hùng hồn này, quả thật có thể khích lệ mãnh liệt thiên hạ vạn dân.
Phàm là dân chúng, khẳng định đều ưa thích hoàng đế thiết huyết cường ngạnh, ghét nhất hoàng đế yếu đuối.
Trong chốc lát, toàn bộ kinh thành, thậm chí toàn bộ đế quốc đều sĩ khí dâng cao.
Tiếp đó một huân quý kinh thành nào đó hiểu chuyện lập tức thượng tấu, vì đại nghiệp đế quốc, vì lắng lại phản loạn Nam cảnh, thần nguyện ý hiến một vạn lượng bạc.
Những huân quý kinh thành khác thoáng kinh ngạc, sau đó trong lòng mắng to.
Mả mẹ nó đại gia ngươi, Vương Hữu Lượng!
Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi trung trinh cái gì? Ngươi chỉ là một bá tước, lại dẫn đầu hiến một vạn lượng bạc. Vậy hầu tước đâu? Công tước đâu? Ngươi góp một vạn lượng, không phải để huân quý chúng ta gác ở trên lửa đốt sao? Ngươi chỉ là một huân quý nhị tam lưu mà thôi, tích cực cái gì chứ?
Nếu như đây là tận thế đế quốc, những huân quý này sẽ không quyên tiền, giống như những năm cuối Minh triều, Sùng Trinh hoàng đế tự mình hoá duyên, tiếp nhận những huân quý Đại Minh kia như là vắt cổ chày ra nước, chỉ góp mấy trăm lượng bạc. Sau này Lý Tự Thành đánh vào kinh thành, những huân quý này lại móc ra mấy vạn lượng bạc mua mệnh.
Nhưng bây giờ Nam Chu đế quốc còn xa xa mới tới tận thế, mặc dù nguy cơ tứ phía, nhưng quốc lực vẫn như cũ cường thịnh.
Ngắn ngủi kinh ngạc xong, đám huân quý kinh thành nhao nhao quyên tiền.
Bá tước một vạn lượng, hầu tước hai vạn lượng, công tước ba vạn lượng.
Không chỉ huân quý, còn có phú thương, thậm chí dân chúng bình thường đều nhao nhao khẳng khái mở hầu bao, trong khoảng thời gian ngắn, hiến cho quân phí cao tới mấy triệu lượng bạc,
Nhất thời, trăm vạn dân chúng kinh thành sĩ khí trùng thiên.
Kêu đánh kêu giết!
Vạn Duẫn hoàng đế dõng dạc biểu hiện, chẳng những lây nhiễm thiên hạ vạn dân, hơn nữa còn trực tiếp hóa giải nguy cơ dư luận trước đó.
Phong ba Giang Châu, Hồ Dung liều chết can gián mang tới hiệu quả ngược, trong nháy mắt bị hoàng đế biểu hiện triệt để đánh nát.
Cổ vũ sĩ khí thiên hạ.
Chấn nhiếp quần thần, chấn nhiếp dư luận sĩ tử, cổ vũ trung đê tầng quân dân cùng quan viên.
Hơn nữa còn móc từ túi áo huân quý hào môn ra mấy triệu lượng quân phí.
Qâuna dân Đại Chu càng biểu hiện ra mọi người đồng tâm hiệp lực.
Hôm nay, Vạn Duẫn hoàng đế biểu hiện có thể nói là hoàn mỹ!
Một hoàng đế cường ngạnh thiết huyết, rèn đúc trong lòng vạn dân.
Thậm chí lúc hoàng đế bãi triều, trực tiếp kéo long bào trên người xuống, lộ ra áo giáp bên trong, bội kiếm mang theo cũng không phải loại vàng son lộng lẫy, mà là một thanh đại kiếm sắc bén.
Oai hùng bất phàm, sát khí bức người.
...
Nhưng khi hoàng đế một thân áo giáp, oai hùng bất phàm trở lại hậu cung, lập tức thu liễm tất cả sát khí trên mặt.
Sau đó, y lẳng lặng ngồi xếp bằng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Tiếp đó, một người tiến đến.
Người này rất quái lạ, mặc tăng bào, nhưng lại có tóc, mà lại không có giới ba.
Gã chính là đệ nhất tâm phúc hoàng đế, Vô Tâm đại sư.
Một hoà thượng tràn đầy ly kỳ, thậm chí là truyền kỳ hòa thượng, gã và Vạn Duẫn hoàng đế giao tình đã hơn bốn mươi mấy năm, trình độ nào đó, gã là sư huynh Vạn Duẫn hoàng đế.
Phần lớn thời gian, gã đều ở trong miếu thờ, không gặp bất luận kẻ nào. Trước đó Vạn Duẫn chưa đăng cơ, hai người còn thường xuyên đánh cờ, nhưng hiện tại vị Vô Tâm đại sư này cũng rất ít tới gặp hoàng đế.
"Bệ hạ tìm ta đánh cờ sao?" Vô Tâm hòa thượng hỏi.
"Đúng vậy." Vạn Duẫn hoàng đế nói.
Sau đó, hai người bắt đầu đánh cờ.
Ước chừng một lúc lâu sau, bàn cờ thứ nhất kết thúc, hoàng đế thua.
"Ngươi không định hỏi gì ta sao?" Vạn Duẫn hoàng đế hỏi.
"Trong lòng bệ hạ đã sớm có định số, không cần phải hỏi." Vô Tâm hòa thượng nói: "Bàn cờ thứ hai có đánh không?"
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Đánh, sao lại không đánh?"
Vô tâm hòa thượng nói: "Thời gian không nhiều lắm, tổng thể đánh không hết, kẹt tại nơi đó chẳng phải là khó chịu?"
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Làm sao ngươi biết thời gian không nhiều?"
Vô tâm hòa thượng nói: "Bệ hạ đang đợi thái thượng hoàng đáp lại, đúng không?"
"Ừh!" Vạn Duẫn hoàng đế nói.
Vô tâm hòa thượng nói: "Bệ hạ, ngài nhất định phải được ngài đáp lại sao?"
"Đúng vậy!" Vạn Duẫn hoàng đế nói.
Vô tâm hòa thượng nói: "Bệ hạ, thái thượng hoàng được xưng tụng là quân chủ anh minh trăm năm có một, không nên thử, càng không nên bức bách ngài tỏ thái độ, lòng người cũng không thể thử."
Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Nếu ngay cả thăm dò cũng không dám, vậy còn làm hoàng đế sao?"
Vô tâm hòa thượng nói: "Nếu như thái thượng hoàng bên kia không trả lời? Vậy phải giết cả nhà Ngao Tâm sao?"
Vạn Duẫn hoàng đế không nói gì, thản nhiên nói: "Ta thật không thích Ngao Tâm này, ngươi cũng biết, sự ngạo mạn kia, thái độ kia, thật khiến ta..."
Trong thời gian rất lâu, Ngao Tâm được coi là đệ nhất quyền thần Đại Chu đế quốc.
Cho nên lúc Vạn Duẫn hoàng đế làm thái tử, cũng mấy lần muốn chiêu dụ, tư thái chiêu hiền đãi sĩ không biết bao nhiêu lần, cũng không biết đưa bao nhiêu lễ vật.
Nhưng đáp lại, toàn bộ đều là lạnh như băng.
Lúc Ngao Tâm chinh chiến Nam Man, đại quyền độc chưởng, lúc ấy Vạn Duẫn hoàng đế vẫn là thái tử, Ngô Chất lúc ấy là nội các thứ tướng, quan hệ với Vạn Duẫn hoàng đế coi như thân cận.
Ngô Chất có nhi tử Ngô Kỳ ở trong Chinh Nam đại đô đốc phủ đảm nhiệm ngũ phẩm tướng quân, làm trái quân kỷ, theo luật đáng chém.
Thứ tướng Ngô Chất đương nhiên không bỏ được nhi tử chịu chết, cho nên xin thái tử ra mặt, cầu tình với Ngao Tâm.
Thái tử đã tự mình ra mặt, mà cũng không để Ngao Tâm buông tha Ngô Kỳ, chỉ là miễn tử tội mà thôi.
Kết quả ngày trước thái tử phái sứ giả cầu tình, ngày thứ hai Ngao Tâm liền chém Ngô Kỳ.
Như vậy không khác gì hung hăng đánh một bạt tai lên mặt thái tử, mặt mũi mất hết. Đổi thành người bình thường, sau khi Vạn Duẫn hoàng đế lên ngôi, đã sớm giết cả nhà.
Cho nên, Vạn Duẫn hoàng đế thật không thích Ngao Tâm, sau khi lên ngôi triệu hồi Ngao Tâm về kinh thành phong Phiêu Kỵ đại tướng quân, coi như y đã khoan dung độ lượng rồi.
...
Lúc Hương Hương công chúa mở ra đại môn Thượng Thanh cung, mới thoáng lộ ra diện mục.
Thật là... Nhìn thoáng qua.
Sau đó, nàng lập tức tiến vào trong cỗ kiệu, giấu dung nhan tuyệt thế đi, trong chốc lát mảnh khu vực này phảng phất đã mất đi tất cả màu sắc.
Nhưng sợi hương khí này vẫn như cũ quấn quanh.
Để cho người ta mê say, để cho người ta trầm luân, khiến cho người tâm thần thanh thản.
Hương Hương công chúa, không chỉ vì dung nhan tuyệt thế, mà thêm vì mùi thơm của nàng.
Cỗ kiệu nàng đi tới chỗ nào, hương khí đến chỗ ấy.
Vô số người nhao nhao tiến đến trước cửa sổ, nhìn cỗ kiệu Hương Hương công chúa. Nhìn không thấy dung nhan, nhưng nghe mùi thơm mê người, cũng có thể tưởng tượng người trong kiệu mỹ nhân tuyệt sắc bực nào.
Dựa theo lộ tuyến cũ, Hương Hương công chúa từ Thượng Thanh cung về hoàng cung, sẽ đi qua Hắc Băng Đài.
Vân Trung Hạc tính toán qua, hắn trong phòng giam cách Hương Hương công chúa chừng năm mươi ba mét, mà ở giữa còn cách ba lớp tường thật dày.
Cho nên chào hỏi là hoàn toàn không thể.
Mà cũng không có bất luận kẻ nào nguyện ý truyền lời giúp hắn, như vậy làm sao liên hệ với vị Hương Hương công chúa đây?
Kỳ thật, bệnh viện tâm thần X đã cho đáp án.
Rốt cuộc hắn chọn trúng bệnh nhân trước đó tha thiết ước mơ, người kia từ đầu đến cuối bị nhốt trong địa lao, bệnh tâm thần số 8 Beethoven.
Lục Chỉ Cầm Ma Beethoven.
Hắn dùng một tình báo trọng yếu đổi một cái đàn tranh với Hắc Băng Đài.
Dù sao trong ngục giam này, cũng chỉ có một phạm nhân Ngao Ngọc, bình thường tới đưa cơm cho hắn chính là một người câm và điếc.
Không chỉ như vậy, vách tường ngục giam cực dày, tiếng đàn căn bản không thể truyền ra.
Vậy nên cho Ngao Ngọc một cái đàn tranh, cũng không có gì, đuổi thời gian mà thôi, hắn đã sắp chết đến nơi.
Lấy được đàn tranh xong, Vân Trung Hạc một mực đàn tấu.
Đương nhiên, ngoại trừ chính hắn, không có bất kỳ người nào lắng nghe.
Vừa đàn tấu, trong đầu Vân Trung Hạc vừa tính toán thời gian, nhất định phải chính xác đến cực hạn.
Bởi vì Hương Hương công chúa mỗi lần rời Thượng Thanh cung trở về hoàng cung thời gian là cố định, cơ hồ chính xác đến từng phút.
Mà người vác kiệu bộ pháp cũng rất đồng nhất.
Đương nhiên, như vậy cũng sẽ cho thích khách thừa dịp cơ hội, có thể cố định thời gian và lộ tuyến phục kích Hương Hương công chúa.
Nhưng có thích khách nào lại đi ám sát nàng? Mà bên người nàng thời thời khắc khắc đều có hơn ngàn võ sĩ bảo vệ, ai có thể ám sát được nàng?
Trong đầu Vân Trung Hạc vẽ ra kỹ càng bản đồ địa hình, mà lại là lập thể.
Bởi vì tiếp đó, hắn cần để Beethoven gia thân, sau đó để tiếng đàn xuyên thấu vách tường, chui vào lỗ tai Hương Hương công chúa, mà lại chỉ chui vào trong lỗ tai một mìn nàng.
Hương Hương công chúa cầm kỳ thư họa, không gì không giỏi.
Thích xem sách, ưa thích viết sách, ưa thích vẽ tranh, ưa thích đánh đàn.
Mỗi một thứ đều là tuyệt đỉnh, nhất là cầm nghệ càng là đăng phong tạo cực, nhưng vẫn như cũ si mê khúc đàn không gì sánh được, thậm chí có thể xưng là cầm si.
Thái thượng hoàng và hoàng đế, đều rất thích nghe nàng đánh đàn.
Hoàng đế thậm chí nói qua, nghe tiếng đàn Hương Hương xong, cơ hồ khiến người quên đi thế giới ưu phiền.
Hương Hương công chúa cũng đọc qua khúc đàn rất rộng, có thể tiếp thu rất nhiều loại nhạc khúc, mà loại nhạc khúc càng mới lạ, nàng càng ưa thích.
Đổi thành tiếng đàn những người khác, khẳng định không cách nào xuyên thấu vài vách tường, nhưng đối với Beethoven, hoàn toàn dễ như trở bàn tay.
Gã ở trong phòng giam tầng mười ba dưới đất, có thể dùng tử vong từ khúc giết người, cuối cùng không thể không trói gã lại, không để cho gã động âm nhạc.
Âm nhạc gã chẳng những có thể xuyên thấu vách tường, mà lại có thể xuyên thấu bình chướng tinh thần, trực tiếp gây nên sóng điện não cộng hưởng giết người.
Đây kỳ thật có chút cùng loại vũ khí trên Địa Cầu nghiên cứu sóng siêu âm giết người.
Lần trước Vân Trung Hạc quyết đấu với Mạc Thu, vốn dự định xuất động Lục Chỉ Cầm Ma Beethoven, nhưng không ngờ lại không chọn trúng, cho nên không thể tung ra đại chiêu này.
Cầm nghệ Beethoven tự nhiên không cần nói, cái tên điên này đã gần như siêu năng giả, tạo nghệ âm nhạc mấy trăm năm qua là đệ nhất nhân.
Sau đó phải lựa chọn một từ khúc, có thể trong nháy mắt đả động Hương Hương công chúa.
Vân Trung Hạc vốn dự định chọn « Quảng Lăng Tán », 《 Cao Sơn Lưu Thủy 》 loại hình cổ đại danh khúc này.
Nhưng... Về sau chính hắn phát hiện, thật sự là không thích.
Hắn thật cảm thấy không dễ nghe.
Sau đó hắn để Beethoven gia thân cảm thụ, Beethoven trả lời là, đơn thuần từ trên thính giác, nghe không được tốt lắm.
Thế là, Vân Trung Hạc dự định đổi một bài từ khúc khác.
Hắn cấp ra rất nhiều từ khúc, sau đó... Beethoven chọn trúng một bài « Vân Cung Tấn Âm », cũng chính là « Tây Du Ký Tự Khúc ».
Đây là tác phẩm nhạc sĩ Hứa Kính Thanh vào năm 1986, không giống 《 Cao Sơn Lưu Thủy 》, cũng không giống « Bình Sa Lạc Nhạn » có mấy trăm năm hơn ngàn năm lịch sử.
Nhưng thật phi thường kinh diễm.
Dùng đàn tranh đàn tấu ra, thật giống như là tiên nhạc. (không tin chính các ngươi đi nghe, tuyệt đối siêu tán)
Đây không phải khoa trương, đây là Vân Trung Hạc nghe qua giống tiên nhạc từ khúc nhất. Bởi vì thủ khúc này, nguyên bản viết chính là tiên cung.
Chỉ cần một cao thủ đàn tranh bình thường đàn tấu ra, đã rất kinh diễm.
Mà để Beethoven đàn tấu ra, vậy... Quả thực là tuyệt.
Hiệu quả nổ tung.
Làm Vân Trung Hạc chấn động đến tê cả da đầu, toàn thân rùng mình.
Lúc này Beethoven gia thân, Vân Trung Hạc ngồi xếp bằng trên mặt đất, trước mặt bày ra đàn tranh.
Trong đầu bắt đầu tính toán.
Cỗ kiệu Hương Hương công chúa cũng đã tiến vào Thiên Hoa nhai.
Sau đó không cần Vân Trung Hạc tính toán, bởi vì hắn đã ngửi thấy.
Thật là khiến người ta kinh ngạc, cách mấy chục mét, cách vài vách tường thật dày, lại có thể ngửi được mùi thơm Hương Hương công chúa.
Mùi thơm này, thật là khiến tâm thần người ta thanh thản, nhắm mắt lại, phảng phất thấy trăm hoa đua nở, phồn hoa như gấm.
Mà mùi thơm này lại biến ảo, một giây trước như trăm hoa nở rộ, một giây sau, lại phảng phất hoa lan trong cốc vắng.
Quá kinh diễm đi.
Vân Trung Hạc ngừng thở, để tay trên dây đàn.
Đã đến giờ, phương vị cũng đã nhắm, có thể phát động.
Beethoven gia thân hắn, bỗng nhiên gảy dây đàn.
Trong nháy mắt « Vân Cung Tấn Âm » như là tiên nhạc, như là ma âm, bỗng nhiên xuyên thấu vách tường thật dầy, bay qua mấy chục mét, chui thẳng vào trong cỗ kiệu Hương Hương công chúa.
Thủ khúc này vốn đã phi thường kinh diễm, tăng thêm do Beethoven đàn tấu ra, hơn nữa còn lợi dụng siêu năng quỷ dị của gã, diễn tấu này hiệu quả kinh người cỡ nào?
Hương Hương công chúa trong kiệu, thân thể mềm mại khẽ run lên.
Lỗ tai nhỏ óng ánh sáng long lanh lập tức dựng thẳng lên.
Trong chớp nhoáng này, nàng thật phảng phất bắt được tiên âm, lại phảng phất là ma âm.
Bất quá ngay từ đầu, tiên âm này vẫn mờ mịt không chừng, như là từ Cửu Thiên vân ngoại bay tới.
Theo cỗ kiệu đi tới phía trước, tiên âm này vào tai, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng rõ ràng.
Nàng ngưng tụ tất cả tinh thần lực, phảng phất muốn dùng hết lực lượng toàn thân bắt lấy.
"Hướng phía trước!"
"Đi phía trái!"
"Lại hướng phía trước, đi phía trái!"
Hương Hương công chúa truy tìm đến tiên âm này, đi thẳng tới bên ngoài Hắc Băng Đài.
"Ngừng!"
Người khiêng kiệu lập tức đứng lại, không nhúc nhích.
Hương Hương công chúa ngồi trong kiệu, nhắm mắt lại, nghe tiếng đàn tuyệt vời tuyệt luân này.
Quá kinh diễm.
Quá mỹ diệu.
Bao nhiêu năm không được loại nhạc khúc kinh diễm này tẩy lễ.
Toàn bộ từ trong tới ngoài, từ trên xuống dưới, đều phảng phất bị gột rửa qua.
Da thịt nàng tuyết ngọc, thậm chí nổi cả da gà.
Đây là ai? Đây là từ khúc gì?
Vậy mà động lòng người như thế?
Lúc này, người Hắc Băng Đài thấy cỗ kiệu Hương Hương công chúa, lập tức chạy ra.
Đại đô đốc Nam Cung Thác không có tại đây, hữu đô đốc suất lĩnh vài trăm người, đi tới trước mặt Hương Hương công chúa, muốn chỉnh tề quỳ xuống.
Mà trong lòng run sợ, bởi vì Hương Hương công chúa là người duy nhất có thể ra vào thái thượng hoàng Thượng Thanh cung, bọn họ còn tưởng rằng Hương Hương công chúa tới là vì ý chỉ thái thượng hoàng.
Hắc Băng Đài hữu đô đốc quỳ xuống, muốn cao giọng chào.
Nhưng thống lĩnh hộ vệ Hương Hương công chúa liều mạng khoát tay, để đối phương chớ lên tiếng.
Thế là, Hắc Băng Đài hữu đô đốc liền mang theo vài trăm người quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, không dám quấy nhiễu Hương Hương công chúa say mê.
Nhưng, lúc này không ai biết Hương Hương công chúa say mê cái gì.
Mà lúc này, Vân Trung Hạc trong nhà tù, vừa đàn tấu, vừa say mê trong đó.
Bởi vì, lúc này hắn và Hương Hương công chúa cách nhau rất gần. Mà Beethoven lại gia thân hắn, năng lực nhận biết chưa từng có.
Cho nên mùi thơm Hương Hương công chúa, đã rõ ràng không gì sánh được.
Hắn thậm chí có thể căn cứ mùi thơm này, khóa chặt vị trí Hương Hương công chúa, thậm chí là tư thái.
Thế là, hai người cách vách tường.
Một người nghe âm thanh, một người ngửi mùi hương, tiến hành giao lưu trước nay chưa từng có.
Dù không nhìn thấy đối phương, nhưng lại đều biết đối phương kinh diễm tuyệt luân.
Đây coi là cái gì?
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng?
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông?
...
Nửa khắc đồng hồ sau!
Vân Trung Hạc diễn tấu kết thúc.
Hương Hương công chúa vẫn nhắm mắt như cũ, say mê. Bản dịch tại bạch ngọc sách. Trọn vẹn một hồi lâu, nàng mới mở đôi mắt đẹp ra.
Lúc này, bên ngoài Hắc Băng Đài hữu đô đốc mới dập đầu nói: "Cung nghênh công chúa điện hạ."
Hương Hương công chúa không hề lộ diện, mà hỏi: "Trong này giam giữ ai? Ai đang đánh đàn?"
Lông mày Hắc Băng Đài hữu đô đốc run lên nói: "Hồi bẩm công chúa điện hạ, là Ngao Ngọc."
Sau đó, trong lòng vị hữu đô đốc này căng thẳng, e sợ Hương Hương công chúa nói nàng muốn gặp Ngao Ngọc này.
Nếu vậy thì gã gặp khó rồi, bởi vì gac không thể đáp ứng, cũng không dám cự tuyệt.
Địa vị Hương Hương công chúa rất siêu nhiên, nàng ra khỏi Thượng Thanh cung, cơ hồ đại biểu cho thái thượng hoàng.
Bất quá Hương Hương công chúa chỉ khinh nhu nói: "Biết rồi, đi thôi, đi hoàng cung gặp phụ hoàng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...