Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Trong lúc mọi người đoàn tụ, Ngô Dụng bỗng khoát tay nói: "Được rồi, sau đây là hội nghị."

Có người vẫn hỏi tôi: "Tiểu Cường, lần này chú không thể đưa bọn anh về à?"

Ngô Dụng nói: "Bây giờ anh sẽ nói tới chuyện này - tiểu Cường tới đây là có nhiệm vụ."

Mọi người lập tức lại nghị luận tía lia, Ngô Dụng hô lên: "Đừng làm ầm, cần tiết kiệm thời gian thương lượng, còn phải đánh Phương Tịch nữa."

Lập tức toàn trường yên tĩnh, mọi người nhìn nhau, đồng loạt hỏi: "Đánh Phương Tịch? Đánh Phương Tịch làm gì?"

Ngô Dụng thở dài: "Vốn là muốn chờ mọi người tới đông đủ mới nói, hiện tại cũng chẳng ngại nói cho mọi người chuẩn bị tâm lý trước, tiểu Cường lần này tới là kêu chúng ta đánh Phương Tịch - chúng ta mặc dù đã trở lại, nhưng tương ứng với chuyện trước kia vẫn phải làm, nói cách khác, Lương Sơn chúng ta vẫn phải đánh Phương Tịch. Nếu lịch sử thay đổi, tất cả mọi người đều bị thiên đạo tiêu diệt."

Mọi người đang ngồi đều là người một nhà, không giải thích thì mọi người không hiểu nổi, cho nên Ngô Dụng giảng qua tình thế hiện tại.

Lâm Xung trầm ngâm: "Nhưng hiện tại Phương Tịch còn chưa trêu chọc chúng ta, chúng ta dựa vào cái gì phát binh?" 

Đổng Bình cười lạnh: "Cho dù là lần trước họ cũng đâu chọc tới chúng ta, nếu không phải Tống đại ca…" Nói tới đây Đổng Bình cũng biết mình lỡ lời, không nói tiếp nữa. 

Trương Thanh thét lên: "Thì là vì bảo vệ tính mạng của chúng ta nên phải xử lý bọn lão Vương, việc này thật bất nhân thất đức." Cả bọn thổ phỉ cùng đám Tứ đại thiên vương, Phương Tịch ở chúng với nhau một năm, khúc mắc đã sớm tiêu tan, bình thường ngoài miệng vẫn tranh hơn thua, nhưng tới lúc cuối vẫn không thể hạ thủ, ngay cả Trương Thanh cùng Lệ Thiên có thâm cừu đại hận cũng nói thế, những người khác đều góp lời.

Nhìn thấy cục diện này tôi rất vui, bọn thổ phỉ bình thường khốn kiếp một chút (giống mềnh), nhưng về cơ bản dù sao cũng không thẹn với hai chữ hảo hán (đàn ông - chậc, tặc lưỡi cái, lại giống mềnh), tôi vội vàng lao ra hét lên: "Các ca ca hãy nghe đệ nói, chuyện đánh Phương Tịch là không thể thay đổi, nhưng chi tiết có thể thương lượng. Cho nên đệ mới tìm các ca ca, bằng không đệ ở ngoài nhìn coi là được. Tống Giang ca ca của các vị sớm muộn gì cũng phải chấp nhận chiêu an, đến lúc đó lại dẫn các ca ca đi đánh lão Vương thành lưỡng bại câu thương, kết quả cũng là thế. Nhưng hiện tại quyền chủ động trên tay chúng ta. Mọi người hợp mưu hợp sức thương lượng một biện pháp vẹn cả đôi đường - lưỡng toàn kỳ mỹ - chẳng phải tốt hơn sao?"

Mọi người đều trầm mặc, Lư Tuấn Nghĩa nói: "Tiểu Cường, chú không phải nói có một điểm tử biểu đó sao, chú lại lấy ra nhìn xem coi."

Tôi cầm tờ giấy bỏ lên bàn, mấy thủ lĩnh đều vây tới xem, mọi người không sáp lại gần được cũng kiễng chân lên ngó coi. Đoạn hỏi thăm lung tung: "Có tôi không, có tôi không?"

Ngô Dụng chỉ vào hàng Bắc Tống nói: "Mặt trên nói Bắc Tống phải bị Kim tiêu diệt, hai hoàng đế bị bắt là dấu hiệu. Quân Đại Tống hủ bại nên thua chỉ là vấn đề thời gian. Hiện tại chỉ có Phương Tịch là biến số, hắn khởi binh thì kết quả thế nào khó mà nói. Mà nhiệm vụ của Lương Sơn chúng ta là bình Phương Tịch, hai việc này vừa độc lập lại vừa có liên quan, xem ra không thể không làm rồi."

Bảng chết (điểm tử biểu) truyền qua tay các vị đầu lĩnh. Không ai không cau mày, những người khác đều cố chen vào nhìn xem, muốn biết trên đó viết gì. Hổ Tam Nương chợt mở hai tay ôm Đoạn Cảnh Trụ rồi ném bay ra ngoài, giật lấy bảng nhìn thoáng qua nói: "Ô, trên viết là bình Phương Tịch mà không phải diệt Phương Tịch. Chúng ta cứ bắt lấy lão để lão không tạo phản chẳng phải là xong sao?"

Tĩnh lặng… mọi người không nói gì, giương mắt nhìn Hổ Tam Nương.

Hổ Tam Nương đầu tiên kiểm tra lại xem mặt có bị bẩn không, phát hiện không có gì bất bình thường mới hung hổ (cho đúng với họ) trừng mắt lại mọi người: "Sao, chụy nói không đúng sao?"


Ngô Dụng ngơ ngác nhìn cô ấy một lúc mới lẩm bẩm: "Rất đúng… muội nói quá đúng, vì sao chúng ta không nghĩ ra nhỉ?"

Hổ Tam Nương kinh thường: "Các vị đa mưu túc trí quá, ai biết trong đầu có bao nhiêu mưu bẩn."

Mọi người đều công nhận.

Đây là sự khác biệt giữa văn nhân cùng võ nhân, kỳ thật bàn về mưu kế, ngoại trừ Ngô Dụng, Lâm Xung cùng Lư Tuấn Nghĩa đều là chính trị gia lão luyện, bọn họ gặp bất kỳ vấn đề khó khăn gì cũng chú trọng thảo luận bàn kế. Đặt ra cho họ một quy tắc, đầu tiên bọn họ sẽ nghĩ tới làm sao thay đổi quy tắc này, cũng như "bình Phương Tịch", khi Phương Tịch chưa làm mưa làm gió thì Ngô Dụng đã có thể nghĩ ra rất nhiều kế sách, hiện tại mà dụng độc tâm thuật chắc cũng mấy trang giấy mất. 

Mà Hổ Tam Nương là một võ tướng tiêu chuẩn, bình thường chỉ phụ trách xông trận, trong đầu của cô ấy chỉ có bằng hữu cùng địch nhân, giết hay không giết, đã coi Phương Tịch là bằng hữu, vậy liều mạng với hắn đã không trong phạm vi suy nghĩ, cho nên vừa nhìn chữ "bình", liền nghĩ tới đánh một trận giả, đây là sự giảo hoạt của võ tướng, giống như La Thành (1) trá bại hồi mã thương, Trương Phi dùng trí bắt Nghiêm Nhan.

Có tiền đề "bình", không khí thảo luận lại trở nên sôi nổi, nếu là "diệt", thì là tử chiến, nếu là "bình", vậy thì có khác biệt lớn, giống Hổ Tam Nương nói, biện pháp hữu hiệu nhất là bắt Phương Tịch, sau đó thì đơn giản hơn nhiều.

Thần cơ quân sư Chu Võ nói: "Theo Tiểu Cường nói thì nếu Phương Tịch khởi binh, chúng ta có thể trên vùng đồng bằng phân cao thấp, trên đất bằng chúng ta đã chiếm lợi lớn rồi."

Mọi người gật đầu: "Đúng, nói có lý."

Chu Võ tiếp tục: "Còn nữa, Phương Tịch hiện tại khởi binh khẳng định không chuẩn bị sung túc như lần trước, thiên thời thì chúng ta đã chiếm tiên cơ, cho nên trận này chúng ta có khả năng lớn bắt sống Phương Tịch."

Mọi người đồng thanh: "Uhm, nói có lý."

… Thật sự hoài nghi bọn thổ phỉ đời trước là thủ hạ của Tần Thủy Hoàng không.

Bất quá công nhận Chu Võ nói có lý, lần trước các hảo hán đánh tới hang ổ của Phương Tịch, Phương Tịch cũng là thế lực bá chủ một phương. Đại trại, tường cao, bọn thổ phỉ bị cây đá lăn tiêu hao không nhỏ, nhất là bọn thủy quỷ Trương Thuận, cơ hồ toàn bộ chết bởi cơ quan mai phục, nhưng nếu trên bình nguyên, 108 Lương Sơn đấu 8 đại thiên vương, vậy ưu thế lớn hơn nhiều.

Trương Thanh xoa tay nói: "Lần này có thể đánh một trận ra trò với thằng nhóc họ Lệ rồi."

Ngô Dụng nhìn mọi người, bỗng lộ ra vẻ lo lắng: "Nếu như đi công Phương Tịch, đương nhiên là 108 huynh đệ cùng đi, chúng ta bên này hiểu chuyện, nhưng anh lo lắng 54 huynh đệ còn lại không hiểu chuyện này…"

Lư Tuấn Nghĩa gật đầu nói: "Không sai. Huynh đệ chúng ta trước nay không bao giờ xa rời, nếu đi phải đi cả, 54 người còn lại là vấn đề khó giải quyết..."

Lâm Xung nói: "Theo em thấy hay là nói rõ ra, kể cả chuyện Tiểu Cường nữa, nếu như lừa gạt mọi người cứ thấy không yên. Nếu đánh Phương Tịch, các huynh đệ còn lại không biết nặng nhẹ, lại kết tử thù với Phương Tịch, đánh nhau một sống hai chết thì phiền."

Nguyễn Tiểu Nhị kêu lên: "Sao lại nói vậy, nói vậy chúng ta đã chết một lần sao? Nếu ai đó nói như thế với em, em cũng không tin."


Lư Tuấn Nghĩa nhìn Ngô Dụng nói: "Chuyện này còn phải do quân sư nghĩ kế sách vẹn toàn."

Ngô Dụng nói: "Việc cấp bách là tìm ra các huynh đệ chưa khôi phục trí nhớ -- mọi người đếm xem chúng ta có bao nhiêu, còn thiếu huynh đệ nào chưa về đội."

Kết quả thống kê là, kể cả Đỗ Hưng ở dưới núi hiện có 38 người, số chưa uống thuốc gồm cả mấy người Trương Thuận, Lý Quỳ.

Lúc này một người chạy như bay từ xa tới, đứng ở cửa kêu lên: "Tam Nương, em có trong đó không?"

Có người cười nói: "Là Vương Ải Hổ."

Khi tôi lên núi cùng Chu Quý đã thấy qua, tên lùn chạy vào kho hàng, vừa thấy Hổ Tam Nương ở đây liền hớn hở: "Anh nghe nói em ở chỗ này, quả nhiên tìm được rồi. Tam Nương, về ăn cơm đi, anh tự mình xuống bếp làm thịt dê non xào lăn đó…"

Trong đám hảo hán có người cười nói: "Vương Ải Hổ, chú mỗi ngày lẽo đẽo theo đít vợ, là sợ cô ả chạy mắt hả?"

Vương Anh cũng không giận mà cười nói: "Chẳng phải thế sao, ca ca kiếm bà vợ xinh đẹp như tôi xem."

Hổ Tam Nương cao khoảng 1m73, Vương Anh thấp hơn cô ấy nửa cái đầu. Hổ Tam Nương cúi nhìn anh ta, vẻ mặt lộ chút chán ghét, hừ lạnh rồi đi ra ngoài, Vương Anh cười làm lành lẽo đẽo theo sau, giống như con chó đi theo bà chủ.

Ngô Dụng cười nhìn hai vợ chồng Hổ Tam Nương rời đi, nói: "Hôm nay đã muộn, các huynh đệ cũng về đi, trước lúc ngủ mọi người ngẫm lại xem, ngày mai chúng ta thống nhất tìm nốt những người còn lại."

Các hảo hán đều đồng thanh đáp ứng, cũng có không ít người tới kéo tôi đi uống rượu, Nguyễn gia huynh đệ do "người đông thế mạnh" mà đoạt được tôi vào tay.

Trở lại "Nguyễn công quán", sân rộng hơn các nhà khác, ba huynh đệ đều có có thê thất ở chung một chỗ. Nguyễn Tiểu Nhị kêu vợ đi hâm nóng rượu, hô sang bên cách vách: "Trương Thuận, Trương Thuận…" Nguyên lai Trương Thuận ở kế bên.

Một giọng nữ chửi đổng sang: "Trương Thuận chết rồi."

Nguyễn Tiểu Nhị cười làm lành: "Là tẩu tử hả. Trương ca đâu rồi?"

Giọng nữ vẫn lộ vẻ tức giận: "Lại đi đánh bạc rồi."

Nguyễn Tiểu Nhị nói nhỏ với tôi: "Trương Thuận thích đánh bạc, bị vợ đánh mấy trận rồi." Nói xong lại gân cổ lên nói: "Tẩu tử, Trương ca về thì kêu qua nhà đệ một lát."


Người đàn bà kia giận dữ: "Nó không đi được đâu, về là bà đập chết nó."

Tôi vã mồ hôi, hỏi nhỏ: "Không phải thời này là nam quyền thịnh vượng sao?"

Nguyễn Tiểu Ngũ ngắt lời: "Không nhất định, chú nghĩ coi, trên thế giới này chỉ có nam và nữ, làm gì có cố định, dù sao trên Lương Sơn cũng không thiếu người không sợ vợ.."

Tôi lại hỏi: "Các anh ở trên núi cần tiền làm gì?"

Nguyễn Tiểu Ngũ nói: "Đánh bạc."

Tôi: "…"

Lúc này vợ Nguyễn Tiểu Nhị vừa khách khí chào tôi vừa cẩn thận đặt xuống một đống hành củ - Nguyễn Tiểu Nhị vừa bóc vỏ vừa nói: "Thế nào kêu là hảo hán hả, hảo hán đều không sợ vợ."

Tôi cười nói: "Lời này Lệ Thiên chắc chắn rất thích nghe." Vừa nói vừa thầm nghĩ trong lòng, chẳng trách Tống Giang làm đại ca, nghe nói lão giết vợ mà.

Sau tôi cẩn thận phân tích một chút, chẳng lẽ Lương Sơn sắp xếp thứ tự theo trình độ sợ vợ? Tống Giang giết vợ xếp thứ nhất, Lư Tuấn Nghĩa cũng giết vợ nhưng sau khi giết xong cũng không tỉnh táo như Tống Giang, nên xếp thứ 2. Ngô Dụng, Công Tôn Thắng không có vợ nên xếp thứ 3, thứ 4. Lâm Xung vợ chết nên xếp thứ 6. … Như vậy xêm za tôi bài danh thứ 109 cũng có lý của nó. (nói thế mí đứa như Võ Tòng hay Lỗ Trí Thâm thì sao).

Kỳ thật bọn họ sợ vợ là có cơ sở thực tế, có gì phải nghĩ, bọn họ đều là thổ phỉ, làm vợ bọn này luôn hốt hoảng lo sợ, ở trên núi đoạn tuyệt nhân thế, không đối tốt với người ta, ai muốn sống với ngươi?" (giờ thì càng vui, chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho ... lỗ nhị).

Chốc lát rượu cùng thức ăn được mang lên, ba người bọn tôi ngồi quây lại mỗi người một chén, chủ đề cũng lung tung. Một lúc bọn họ nói chuyện chả liên quan tới tôi, một hồi lại nói chuyện lần đầu chúng tôi cùng Trương Thuận đi bơi, Nguyễn Tiểu Nhị hỏi: "À phải, Tiểu Cường, Tiểu Vũ thế nào?"

Tôi nói: "Lưỡng cư thì không dám nói, dù sao bọn động vật có vú là không bơi hơn cô bé, vừa xuống nước là như về nhà mẹ đẻ."

Nguyễn Tiểu Ngũ cười nói: "Cô bé đã có người yêu chưa?"

Tôi than thở: "Không có, cô bé dù không nói ra miệng, nhưng trong lòng vẫn nhớ đại ca ca của cô ấy."

Nguyễn gia huynh đệ đồng loạt thở dài, nói tới Nghê Tư Vũ, tự nhiên cũng nói tới Hạng Vũ. Vừa nói tới đây, tôi liền thích thú, gió máy thả ra, bốc phét rầm trời, Nguyễn Tiểu Ngũ cho lời bình: "Lúc ấy mà là anh thì anh sẽ thả một phát rắm thật vang, thế thì hiệu quả càng cao."

Đang lúc say sưa chém gió, bỗng một bóng người vụt ra từ lu nước lớn ngay cạnh bọn tôi khiến tôi sợ hết hồn, người này vừa lau nước trên mặt vừa nói: "Nhị ca, ngũ ca, mấy người đang nói chuyện gì vậy. Em nghe sao chả hiểu gì?" Là Nguyễn Tiểu Thất.

Nguyễn Tiểu Nhị cười nói: "Chú ngày mai sẽ biết, nào, qua làm chén."

Nguyễn Tiểu Ngũ giải thích với tôi: "Cứ tới hè bọn anh lại thích trốn trong lu nước." Tôi thấy trong sân nhà quả nhiên còn có năm cái lu nữa - xem ra vợ của ba người này đều rất giỏi bơi lội.

Uống rượu tới lúc mặt trời lặn vẫn nóng nực, Nguyễn Tiểu Nhị quạt lấy quạt để nhìn trời mắng: "Mưa lụt một trận thì tốt…"


Nguyễn Tiểu Ngũ nói: "Xem ra tối nay lại phải chui vào lu ngủ, à, Tiểu Cường, chú có muốn thử không? Sướng cực! Anh cho chú ngủ trong lu của anh."

Tôi vội xua tay từ chối: "Đừng khách khí". Tôi đoán chắc tôi sẽ bị dìm chết chứ sướng cái gì?

Đêm đó Trương Thuận không về, cho nên chúng tôi đành dành anh ấy cho kế hoạch ngày mai.

Sang sớm hôm sau tôi còn đang mắt nhắm mắt mở chợt nghe tiếng chuông vang rất gấp, tôi díu mắt đứng lên thấy Nguyễn Gia huynh đệ vừa vội vã mặc quần áo vừa nói: "Tiểu Cường, mau đi với bọn anh. Tống đại ca tập hợp khẩn cấp, nhất định có chuyện."

Ra sân, thấy từng đám hảo hán theo bốn phương tám hướng chạy về phía Trung Nghĩa Đường, có người nhận biết, có người không. Nguyễn Tiểu Nhị kéo tay Đoạn Cảnh Trụ nói với tôi: "Tiểu Cường, chú giờ còn không thể đi vào cùng bọn anh, lát nữa chú đứng ở ngoài cửa, sau đó Cảnh Trụ sẽ dẫn chú vào."

Tôi theo Đoạn Cảnh Trụ chạy tới Trung Nghĩa Đường, thấy trong đại sảnh có bảy tám mươi người. Chính giữa đại sảnh là một tên mập đen đen, dung mạo cũng không có gì nổi trội ngồi tại đó, bên cạnh là Lư Tuấn Nghĩa, Ngô Dụng. Ngô Dụng híp mắt đứng cửa chỉ trỏ gì đó, đại khái là hỏi tôi có tới chưa, không ít người đều nhìn tôi nháy mắt, nhưng không ai nói chuyện với tôi, xem ra loại hội nghị khẩn cấp này rất quan trọng, mọi người đều nghiêm túc, hẳn là có chuyện gì xảy ra.

Tống hắc bàn (béo đen) ngồi yên cũng không làm dáng, cười tủm tỉm không ngừng, chém gió với các huynh đệ tới trước. Ước chừng mười phút sau, Trung Nghĩa Đường đã kín chỗ, 108 hảo hán cuối cùng cũng tập hợp đầy đủ.

Mọi người theo thứ tự ngồi xuống, Đoạn Cảnh Trụ ngồi cuối cùng, gần sát cửa, tôi lắp ba lắp bắp đứng đằng sau. Thổ phỉ mở hội nghị, quy cách cũng không chỉnh tề, tôi đứng cuối cũng chẳng bắt mắt.

Qua vài phút thì các hảo hán quay qua ân cần hỏi han nhau, Tống Giang ho nhẹ, mọi người biết hội nghị chính thức bắt đầu, dần dần yên tĩnh lại. Tống Giang đứng lên nói: "Lần này kêu các huynh đệ tới là vì có một việc muốn thương lượng với mọi người."

Mọi người đều nhìn lại, chờ nói tiếp. Tống Giang mỉm cười nói: "Việc này lát nữa rồi nói, ca ca trước tiên nói một chuyện bên lề - nghe nói gần đây huynh đệ trên núi cùng một vài người chẳng rõ thân phận qua lại, anh cảnh tỉnh mọi người, Lương Sơn chúng ta là nơi có kỷ luật…"

Tôi thấy Tống Giang cách xa tôi một vạn tám ngàn dặm, tôi kéo áo Đoạn Cảnh Trụ hỏi: "Ai vậy? Đang nói ai thế?" Mặc dù trong sào huyệt thổ phỉ, nhưng tôi nghĩ tôi rất an toàn, cho nên linh hồn nhỏ bé bát quái của tôi lại đang muốn chạy loạn, không rõ thân phận? Là ai nhỉ - còn có người nào không rõ thân phận ở đây nhỉ?"

Tống Giang tiếp tục nói: "Anh mơ hồ có nghe người khác gọi người này là gì nhỉ - Tiểu Cường?"

Tôi đang nói thầm với Đoạn Cảnh Trụ, nghe hai tiếng "Tiểu Cường" lập tức sợ hãi, sao lại liên quan tới mình?

Tôi vừa ngẩng đầu lên đã mấy mười mấy ánh mắt nhìn tôi cười khanh khách, trong đó không ít người vui mừng. Ngô Dụng cùng Lư Tuấn Nghĩa liếc nhau, đồng thời ghé vào tai Tống Giang thì thầm gì đó. Tống Giang lúc đầu không hiểu, nghe một lúc sau mỉm cười nói: "A, đã là bằng hữu, vậy mời lên đây gặp mặt mọi người."

Ngô Dụng cùng Lư Tuấn Nghĩa đều cười vẫy tay với tôi: "Tiểu Cường, tới đây."

Hơn 30 hảo hán nhìn tôi ngu ngơ không hiểu, đầu tiên là Đổng Bình, Trương Thanh, sau đó tất cả đều phì cười…

oOo

(1) La Thành (? - 626?) là một mãnh tướng cuối Tùy đầu Đường
La Thành là con trai La Nghệ, là anh em họ của Tần Thúc Bảo. Trong Thuyết Đường, ông mắt sáng, mặt trắng, môi son, ra trận thường mặt giáp trắng, văn hay, võ giỏi, là anh hùng thứ 7 đời nhà Tùy. Khi Dương Lâm đem quân vây Ngõa Cương, ông lén cha đi cứu viện giả làm anh Tần Quỳnh, một mình một ngựa giải vây cho Ngõa Cương. Sau một thời gian ông cũng gia nhập quân khởi nghĩa ở đây. Sau khi Lý Mật lên làm vua, ông bất mãn bỏ đi cùng Tần Thúc Bảo và Trình Giảo Kim sang Lạc Dương cùng Đan Hùng Tín và Vương Thế Sung. Từ Mậu Công sau khi hàng nhà Đường sang Lạc Dương chiêu hàng ba người. La Thành do bị bệnh nên không theo được nên đành hàng Vương Thế Sung. Khi Lý Thế Dân tới đánh, ông sang hàng Đường và theo Lý Thế Dân chiến đấu.
La Thành trở lại Trường An thăm Thế Dân đang ở trong ngục. Kiến Thành và Nguyên Cát nhìn thấy thì tâu với Cao Tổ cho La Thành ra chống Lưu Hắc Thát đang vây đánh ải Tử Kim. Thành thắng liền mấy trận nhưng cuối cùng ông sa vào bãi sình lầy ở sông Ứ Nê rồi bị quân của Lưu Hắc Thát bắn chết. Lúc đó ông mới 23 tuổi. Ông được Thái Tổ hoàng đế truy phong làm Việt Quốc Công


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui