Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chuẩn bị đi Lương Sơn, tôi cố ý đi gặp Quan nhị ca, chủ yếu là để cho anh ấy ăn miếng bánh. Từ lần ăn bánh quy của Triệu bạch kiểm, tôi chỉ còn 5 miếng chưa dùng. Trong đống lương tháng, tôi thích nhất bánh bích quy, chúng nó cùng điện thoại đọc suy nghĩ và kẹo cao su biến sắc mặt có điểm khác nhau là: Nhờ vào đó có được cái cột để thoát thân, nhất là đi nơi như Lương Sơn. Trước khi các hảo hán nhớ ra tôi là ai thì họ là đám thổ phỉ, so với hai lần trước khác hẳn, Hạng Vũ là thế lực cát cứ, Tần Thủy Hoàng là một nước chư hầu, bọn họ còn bận tâm tới nhân tâm cùng luật pháp, còn thổ phỉ căn bản không có gì phải băn khoăn, pháp luật cùng đạo đức đều không thể ước thúc, cho nên tôi nghĩ tôi cần phải tự vệ cho tốt. Cho dù bình an vô sự thì ở cái thời đại sùng bái võ lực kia, có võ thánh Quan nhị ca phụ thể cũng khiến người ta liếc mắt đánh giá cao.

Nhị ca hiển nhiên đang có tâm sự trong lòng, anh ấy vừa ăn bánh quy vừa nói với tôi: “Tiểu Cường, chú thật không thể mang anh đi gặp đại ca sao?”

Tôi xua tay: “Nhị ca, anh làm khó em đó, anh khác bọn Hoa Vinh, bọn họ là đầu thai chuyển thế đi vào thế giới này, còn anh trực tiếp xuyên tới, bọn họ về là gặp song sinh huynh đệ của mình: Anh trở về thì hoàn toàn là một người, anh nói xem...”

Nói xong tôi cũng lúng túng, ngày hôm qua quên hỏi bọn Sáu Lưu, nếu thật mang nhị ca về có hậu quả gì. Nhị ca về, đương nhiên là trở lại khi mình còn sống, nhưng chẳng phải còn có một nhị ca nữa sao? “Hai” người gặp sẽ có chuyện gì xảy ra?

Nhị ca ủ rũ: “Vậy chú không thể chờ anh đi rồi qua đó tìm anh à?”

Trên thực tế tôi trở về Dục Tài thì tất cả mọi người đều nói với tôi chuyện này, các vị khách vây chặn tôi, cơ hồ tất cả đều đưa ra yêu cầu cùng loại. Điều này làm tôi thật sự có cảm giác làm hiệu trưởng, đại khái đây là nguyên nhân các lãnh đạo thường treo biển đóng cửa miễn tiếp khách.

Đương nhiên, còn có người hiểu lầm ý tôi, nghĩ là tôi chờ bọn họ tỏ thái độ. Chu Nguyên Chương kéo tóc tôi lôi tới, cười he he ám chỉ một lúc lâu, vị hoàng đế này đang hối hộ ... he he! Riêng mỹ nữ đã cho tôi mấy trăm, mỗi ngày đổi một cô, đủ cho tôi ở đó hai năm...

Tôi nghiêm mặt nói: “Nhị ca, nếu là người khác em đi qua cho có lệ, nhưng nói thật với anh này, cái này tùy xem tình huống. Vạn nhất em tìm lại anh, làm khó anh , anh lại hận em thì biết làm sao?”

Quan Vũ tức giận: "Anh minh bạch, mọi việc dù sao cũng có được có mất mà?”

“Nếu lại buộc anh thua chạy ở Mạch thành lần nữa, anh tính làm sao?”


Quan Vũ biến sắc, tôi cầm tay anh ấy nói: “Yên tâm đi nhị ca, nếu em thấy phù hợp khẳng định sẽ đi tìm anh, ví dụ như cho anh trảm Hoa Hùng gì gì đó.”

Chu Thương hỏi lại: “Thế còn tôi?”

Tôi cười nói: “Anh khác họ, bằng hữu trung thành vĩnh viễn chê ít, em mà đi thăm nhị ca chắc chắn sẽ dẫn anh đi.” Dù sao cũng là người dẫn ngựa mang đao, cùng lắm thì hai Chu Thương một dẫn ngựa một nâng đỡ, lúc nhị gia lên ngựa có thể cần thang mà.

Dàn xếp xong sự tình linh tinh, tôi trực tiếp tìm nơi yên tĩnh lái xe qua Lương Sơn. Trải qua hai lần đi xa, tôi đã có chút quen thuộc, ngoại trừ liên lạc không tiện, kỳ thật không khác gì đi du lịch, coi như đi tới Sơn Đông đi.

Bất quá lần này tôi chú ý hơn, lúc xe đi vào trục thời gian, tôi không ngừng lưu ý điện thoại. Tôi ngạc nhiên phát hiện là: Rời đi năm 2008 vẫn có tín hiệu. Tôi gọi điện về nhà, Ngô Tam Quế nghe máy: “Uy?”

Có thể gọi!

Tôi sốc, lúc tìm Hạng Vũ cùng Tần Thủy Hoàng tôi không chú ý, căn bản không nghĩ tới vấn đề này, bất quá qua hai lần cơ bản cũng xác định là không có tín hiệu, lúc ở chỗ Chính béo cũng mở máy xem qua nhưng tín hiệu gián đoạn giữa đường thì tôi không chú ý.

Lúc tới Minh triều, tín hiệu có biến đổi, bốn vạch, ba vạch chớp chớp, nhưng cũng tương đối ổn định. Tới Nguyên triều thì điện thoại vẫn có thể gọi được, tin nhắn đã rất khó nhận được. Phát hiện này làm tôi vui như điên, nếu thế tới Tống triều có thể liên lạc với bọn Hoa Vinh ?

Khi kim chỉ tới đích, tôi điên tiết: Vạch tín hiệu cuối cùng cũng hấp hối rời tôi mà đi. Tôi thiếu chút nữa giơ chân chửi má nó, triều đại Nam Tống còn có hai vạch mà.

Tôi nhìn đồng hồ, từ Dục Tài tới Bắc Tống mất hơn 4 giờ, so với đi Sơn Đông còn ngắn hơn.


Ngoài cửa sổ là một rừng cây rậm rạp, bên kia là một con đường nhỏ kéo dài, bên đường là một cửa hàng làm bằng gỗ, trên có đề ba chữ: “Quý Hưng tửu” -- chữ cái trên tấm biển có thể rơi bất cứ lúc nào, nhưng cũng chẳng có người đi sửa, chuyện này không giống như nhà thổ rơi mất chữ phúc.

Giờ là giữa mùa hè, ở cửa khách sạn có một trung niên mập mạp vẻ mặt thân thiện ngồi cầm quạt, xem bề ngoài như một chưởng quầy thành thực, nhưng cái đùi đầy lông chân gác trên ghế lại bán đứng hắn - người sáng suốt liếc mắt liền nhìn ra đây là một người chẳng lương thiện tí nào, là Hãn Địa Hốt Luật Chu Quý (Cá sấu trên cạn).

Tôi vừa vui mừng, lại cũng hơi bất ngờ, thật là xảo hợp, muốn tìm ai là gặp người đó, bất quá cũng bình thường, tóm lại xe có thể dừng lại mà.

Đối phương khẳng định coi tôi là khách, thời Bắc Tống thì các khách hộ của tôi đa phần ở tại đây, Nhạc gia quân đại bộ phận còn chưa sinh ra, cho nên vì sao xe của tôi không dừng ở cửa kỹ viện, chẳng lẽ là vì các hảo hán nhiều người nhân khí cao?

Loại cảm giác này thật kỳ quái, bạn ngẫm lại xem 4 giờ trước còn ở Dục Tài, lái xe một lúc, thấy giống như mơ, ngươi nhìn ta. Các bạn xem người khác xuyên qua, không phải bị sét đánh cũng bị xe đụng, tối thiểu cũng là ngủ một giấc rồi không tỉnh lại, phải có sự cắt đứt quyết tuyệt, dù sao cũng phải chết. Chuyện như vậy thì lão tử cũng mặc éo cần quản, thê nhi lớn bé không cần lo, thế mới có thể một lòng khai sáng bá nghiệp cùng hậu cung. Xuyên việt giả giống như tôi xuyên qua cũng phải làm như không có gì, làm một người bình thường, xuyên qua xuyên lại cũng chỉ là mua bán kiếm chút tiền làm ruộng. Loại xuyên việt mà như con lừa tôi đây thật chưa từng có.

4 giờ, chẳng đủ thời gian đi lại giữa hai thành phố lớn cấp tỉnh, cho nên tôi luôn có cảm giác mình đi tìm khu du lịch mà không phải xuyên qua, nhất là cái bộ dạng mót đái của Chu Quý thấy cực kỳ quen thuộc, dường như anh ấy vẫn là quản lý quán bar Nghịch thời không.

Xe tạm dừng chỗ này là an toàn rồi, Chu Quý cũng không thấy tôi, tôi xuống xe đi vào cửa hàng, một tiểu nhị tới hỏi: “Khách quan muốn gì?”

Tôi nhìn bốn phía, cửa hàng này có đại khái 70 80 bình rượu, lại chỉ có 10 cái bàn gỗ, ở hiện đại là hiếm thấy, tiểu nhị cũng chẳng đặc biệt, càng không giống người buôn bán, tôi nói: “Nghe nói chỗ các vị có ngũ tinh ... à, Tam oản bất quá cương?”

Chú Quý ngẩng đầu liếc nhìn tôi, bất quá cũng không nói gì.


Tiểu nhị vắt khăn lên vai nói: “Cần bao nhiêu?”

Tôi cũng không biết bọn họ dùng gì để tính, thuận miệng nói: “Cho ba bát đi.”

Tiểu nhị đi lấy rượu, tôi hất cằm nhìn Chú Quý ngồi đối diện: “Chu ca, gần đây khỏe không?”

Chu Quý buông chân, cười tủm tỉm nói: “Chú biết anh hả?” Xem ra anh ta thường gặp người bộ dạng như tôi, cũng không cự người ngàn dặm, cũng chẳng quá nhiệt tình.

Tôi cười nói: “Không thấy em nhìn quen mắt hả?”

Lúc này tiểu nhị đã bưng bát lên, phanh phanh phanh ba bát được ném trước mặt tôi, rượu văng tung tóe.

Cần phải thu phục Chu Quý, nếu không hậu quả không thể tưởng - tôi phải đặt cược toàn bộ vốn liếng trên người anh ấy mà.

Chu Quý nhìn tôi, cười nói: “Trang phục đầu tóc của huynh đệ thật kỳ lạ.”

Tôi cũng hiểu được không ít qua Hoa Vinh, nhưng lại đặc biệt lưu ý tới quần áo, hơn nữa cũng không tìm thấy quần áo phù hợp thẩm mỹ Tống triều. Bộ quần áo tôi mặc là của một khách hộ tên là Trương Trạch Đoan xuyên qua mang theo....

Tôi lấy tay che, thần không biết quỷ không hay bỏ một viên thuốc vào trong bát, đặt trước mặt Chu Quý nói: “Mời ca ca uống bát rượu.”

Chu Quý rốt cuộc cũng cũng là quản lý các thực nghiệp của Lương Sơn, thấy dáng vẻ tôi che che lấp lấp cười ha hả nói: “Có phải huynh đệ có gì không tiện, hay là muốn lên núi, cứ nói thẳng đi.” Nói xong bưng bát uống một hớp lớn, người giang hồ giảng quy củ là tài nhân bất tài diện, mặc kệ tôi tới làm gì, không thể bỏ qua thể diện người ta.


Tôi nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, một hơi cạn sạch: “Cạn.”

Chú Quý lại cười, lập tức nốc sách rượu trong bát.

Lúc này tới lượt tôi cười tủm tỉm ngồi nhìn Chu Quý.

Chu Quý buông bắt, mắt lóe lên, bỗng cười lớn, mắng một câu khó hiểu : “Ệch Tiểu Cường.”

Mấy phục vụ cho là tôi có giở trò với rượu (kỳ thực là thế), tất cả đều vẻ mặt bất thiện lao tới. Chu Quý khoát tay cho họ lui, cười he he ôn chuyện với tôi, tôi tỏ ý anh ấy tỉnh táo, hỏi nhỏ: “Quỷ ca đâu?”

Chu Quý nhìn quầy bĩu môi, chợt thấy Đỗ Hưng đang nằm trên quầy, tay cũng cầm quạt phe phẩy, dường như đang ngủ.

Chu Quý hô to: “Đỗ Hưng.”

Một khuôn mặt xấu xí đầy nếp nhăn ngẩng lên, con mắt to lăn lông lốc, tay phất lên quạt như đao chém qua, không hiểu gì cả: “Quan binh lại tới hả?”

Chu Quý cười mắng: “Qua đây uống rượu.”

Lúc này tôi lại bỏ một viên khác vào trong bát, Đỗ Hưng thấy Chu Quý gọi, tự nhiên không chút nghi ngờ nâng bát uống cạn, lau miệng nhìn tôi dò xét: “Vị huynh đệ này là...” Tiếp theo, mặt quỷ thay đổi, kinh ngạc kêu lên: “Tiểu Cường?”

Ba người chúng tôi cười ha hả ôm nhau, nói chuyện vài ba câu, Chu Quý cùng Đỗ Hưng kêu mấy tên thổ phỉ phục vụ lại: “Mau tới đây bái kiến nhất bách linh cửu ca của các ngươi đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui