Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Giết cái beep!

Nắm giữ quyền to sinh sát thành nghiện sao, còn có thể thật sự xử lý người của Chính béo? Cái này giống như người ta hảo tâm cho bạn mượn điện thoại, biểu hiện ra bạn tùy ý dùng, không phải khách khí, bạn không biết xấu hổ cầm điện thoại của người ta đánh nhân viên phục vụ cũng của người ta sao?”

Nhưng là cảm giác này thật sự tuyệt vời, ngẫm lại coi, chỉ cần một câu nói của bạn có hơn trăm người mất mạng, thế sảng khoái cỡ nào? Chẳng trách Chính béo ngay cả trứng gà sốt cà chua cũng không được ăn mà vẫn chăm chú làm hoàng đế, đàn ông mà, sống là vì quyền lực.

Bất quá tôi làm bộ do dự một chút - không thể để họ nhìn ra tôi sợ máu.

Đám Vương tướng quân nhìn chằm chằm vào miệng tôi, mọi người đều muốn sống, không tới thời khắc cuối cùng cũng không muốn chết, cả đám lão nhân còn ồn ào nói: “Hiệu trưởng, giết! Hiệu trưởng, giết!”

Tôi khoát tay, mọi người đều im lặng, tôi nói lớn: “Không thể giết.” Tôi nhìn ra Mông Nghị nghe tôi nói xong thở dài một hơi thoải mái, đám Vương tướng quân thì khỏi phải nói, đi qua sinh tử môn một lần, nếu không phải hiểm cảnh thì cả đám đã nhũn ra.

Nhạc phụ Lý xx của tôi nói: “Hiệu trưởng, những người này không giết không thể bình dân phẫn.”

Tôi trừng mắt, nếu không phải lão nguyện ý gả con gái cho ta làm hậu cung ta sớm đã đập cho lão một trận, bọn lão già lấy Vương xx cùng cha vợ của tôi cầm đầu, một lòng muốn tôi bắn Vương tướng quân dính lên tường, tự nhiên càng kêu gào lớn hơn, bọn họ càng dễ thừa loạn vượt ải.

Tôi nói lớn: “Mấy người Vương tướng quân cũng không có sai, cũng là vì đại vương phục vụ. Sao có thể huynh đệ tương tàn? Trong này có chút hiểu lầm...” Tôi đứng ở trong đám hộ vệ, nhìn Vương tướng quân nói: “Ta cam đoan, chỉ cần các ngươi không tiến lên chúng ta tuyệt đối không thương tổn các ngươi, các ngươi cho ta chút thời gian. Ta mà không đoán sai, mệnh lệnh mới của đại vương sẽ tới ngay thôi...”

Tôi chưa nói hết, thấy từ xa có tiếng vó ngựa truyền tới, một thanh âm lộ rõ vẻ khủng hoảng vang lên: “Đại vương có lệnh, Vương tướng quân tức tốc hồi cung, không được bước vào Tiêu công quán.”

Chờ khi tới gần thấy rõ, người nọ là thái giám bên cạnh Tần Thủy Hoàng, chính là tên thái giám muốn lục soát người tôi lần trước. Hắn chạy tới thấy bọn tôi còn chưa động thủ, lập tức yên lòng, vỗ ngực khoa trương “cười duyên” nói: “Hù chết nô gia, ta còn tưởng rằng nơi này đã máu chảy thành sông.” Hắn xuyên qua tầng tầng vòng vây tới trước mặt Vương tướng quân, Vương tướng quân hơi sững sờ: “Đại vương nghiêm chỉ, Vương tướng quân gặp ta lập tức hồi cung. Không được đả thương Tề vương một cọng tóc.”


Đạo ý chỉ này nói đặc xá cho tôi còn không bằng nói là đặc xá cho mấy người Vương tướng quân, giờ khắc này nếu không có biện pháp chỉ có đồ rùa đen mới nguyện ý cứng đối cứng với tôi. Hắn vừa nghe nói vậy như nghe thấy thanh âm của thần tiên, kích động: “Mạt tướng tuân mệnh.” Lập tức đi tới trước mặt tôi quỳ xuống, giọng run rẩy nói từng chữ: “Tề vương, ta thiếu ngài một mạng. Một trăm huynh đệ của ta thiếu ngài một mạng, sau này có gì phân công, huynh đệ chúng tôi thà chết không từ.”

Trong lòng hắn cũng hiểu, tôi vừa rồi chỉ cần nói một tiếng bọn họ sớm bị bắn thành cái sàng, tôi vốn có thể thoải mái giết hắn lại là nén giận bảo vệ cái mạng của họ, nhân tình này quá lớn, nhìn xem bộ dạng chân tình lưu lộ, phỏng chừng tôi hiện tại thật sự phản hẳn cũng đi theo.

Tôi vỗ vai hắn nói: “Được rồi, là chuyện hiểu lầm, không cần để trong lòng.”

Cả đám lão già cười vui vẻ ra mặt, đều nói: “Nguyên lai là một lần hiểu lầm, ha ha ha, hại chúng ta lo lắng hồi lâu.” Từ lúc nghe đạo ý chỉ này, các lão già như uống thuốc an thần, chó rơi xuống nước lại biến thành thành trì vững chắc, ngay cả đại vương cũng ban lệnh đặc xá, lúc này bọn họ không hề thấy chút chướng ngại nào, lập tức ôm đùi Tề Vương, những ngôn từ a dua nịnh hót như thủy triều xô tới.

Lúc này chẳng rõ ai đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Máu, quần Tề vương có máu.”

Tôi cúi đầu nhìn lại, đùi mình đỏ hồng, máu loãng còn lan trào theo ống quần xuống, đây là cái túi máu giả tôi cột trên đùi rỉ ra, vừa mới ứng phó chuyện bất ngờ nên không chú ý.

Một lão già bật thốt lên: “Tề vương bị dọa đái ra quần rồi.” Nói xong mới biết mình nói ra câu ngu nhất trần đời, mặt trắng bệch, người khác quả nhiên không cho lão ta cơ hội che dấu, đầy căm phẫn nói: “Ngươi sao có thể vu oan Tề Vương, đó rõ ràng là máu.”

Người bị bác bỏ đũng quần ẩm ướt -- của hắn đúng thật là nước tiểu.

Vương xx nhìn đũng quần của tôi, kêu lên: “Tề vương rõ ràng là bị bọn ngươi chọc tức điên lên đái cả ra máu.”

Bởi vì bộ vị của tôi thực mẫn cảm, lại không bị thương, nếu nói không phải nước tiểu thực khó phục chúng, cho nên Vương xx lúc này mới nhớ tới cái cớ không thể tưởng tượng nổi: Đái ra máu. Nói như vậy máu dễ nghe hơn nước đái nhiều, Tề Vương bị tức đến đái ra máu, bên trong còn bao hàm phẫn nộ xúc động cùng ý tứ anh hùng cùng đường, vị Tề Vương này bị dọa tới đái ra quần không biết bao nhiêu lần, đương nhiên, lý luận này được áp dụng nâng cao là anh hùng tức hộc máu, nhưng so với tức đái ra máu vẫn kém chút.

Lúc này cha vợ hờ Lý xx không có phản bác Vương xx, ngươi xong rồi, lần đầu tiên gặp đã khiến Tề vương tức giận đái ra máu, ngươi chờ tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội đi.


Vương tướng quân vẻ mặt khó xử liếc tôi, Lý xx vì tráng uy cho mình, đắc ý nói: “Không dối gạt các vị, tiểu nữ xưa nay ngưỡng mộ Tề vương, vì tận tâm nguyện của nó, ta quyết định gả nó cho Tề vương...” nói xong chuyển hướng nhìn tôi cười làm lành: “Cũng không biết Lý gia có vinh hạnh này không.”

Tôi vội vàng cười đáp lại: “Ngài quá khách khí.”

Không nghĩ tới, Tiểu Cường tôi rốt cục cũng có thể mang tai họa đến với con cái cán bộ rồi! Bánh Bao hiện tại đang mang thai, là thời gian hoàng kim để đàn ông xuất quỹ, là trụ cột kiên định cho tôi bao bồ nhí - Tuy thời gian cách trở, nhưng quả thật thần không biết quỷ không hay.

Vương xx ở bên không thích vẻ đắc ý của Lý xx, nói nhỏ: “Khuê nữ của ngươi bộ dạng như bánh nướng, cũng không biết xấu hổ gả cho người ta.”

Tôi ngạc nhiên: “Bánh nướng hình gì?” Không thể tưởng được thời chiến quốc cũng có bánh nướng.

Mông Nghị lấy từ tay một tiểu binh ra cái bánh nướng đưa vội cho tôi xem -- bọn họ mang trên người có thể làm lương thảo hành quân, tôi nhìn thấy đen đen không rõ hình. Bộ dạng cái bánh quả thực không thể khen tặng, lại quay nhìn cả đám ở ngoài cố nhịn cười, hình dung của Vương xx không giả, vì vậy tôi lập tức bỏ ý định vừa rồi đi, trong nhà đã có một cái Bánh Bao, lại thêm cái Bánh nướng nữa......

Đã có Bánh Bao, lại thêm chút lửa nướng, có khi không có cháo mà húp, quá chán.

Lúc này lại có một thái giám ngồi ngựa lao tới, một bên không ngừng quất roi một bên quát hùng hổ: “Tránh ra, tránh ra.”

Hắn xông tới trước mặt bọn tôi, vừa rồi thái giám truyền chỉ nhận ra người này: “Từ công công, là đại vương kêu ngài tới truyền chỉ triệu hồi Vương tướng quân sao? Ta đã làm.”

Từ công công không thèm nhìn người ngoài, bỗng quay về Vương tướng quân nói: “Đại vương khẩu dụ, hỏi ngươi vì sao còn không mau chóng hồi cung, mau mang đầu Tiêu nghịch tới gặp.”

Mọi người ngạc nhiên, Vương tướng quân lúc này đứng bên người tôi không hiểu: “Đại vương chẳng phải mới phát lệnh đặc xá sao, ta đến cùng có giết Tề vương hay không?’


Từ công công nhìn một phen nói: “Nô gia chỉ để ý truyền khẩu lệnh của đại vương. Cái khác bất quản.”

Cả đám đại thần có người nói nhỏ: “Đại vương lại biến quái.” Có người đồng ý: “Chỉ sợ lúc này tâm ý đã quyết.” Vương xx vỗ cha bánh nướng Lý xx nói: “Hiện tại là thời điểm người thể hiện quyết tâm, ngươi rốt cục đứng ở phe nào?”

Lý xx xụ mặt: “Ta nghĩ rồi, con gái ta xấu xí không xứng Tề vương, hay là để nó tiễn ta lúc tuổi già đi.” Miệng nói khách khí, chân lại đã lướt đi mấy bước rời xa tôi.

Từ công công truyền chỉ xong ngồi trên ngựa giương mắt nhìn Vương tướng quân, Vương tướng quân lại nhìn tôi, vẻ mặt cực mất tự nhiên, cuối cùng lại đành rút kiếm, Mông Nghị lại kiên quyết bước ra một bước đứng trước mặt tôi, giận dữ: “Ngươi nhiều lần phản phục...” Nói tới đây dừng lại, bởi vì cậu ta ý thức được kỳ thật là do chủ tử Tần Thủy Hoàng mà không phải Vương tướng quân.

Vương tướng quân rút kiếm ra, đám thủ hạ chỉ có thể cầm vũ khí trong tay, người của Mông Nghị cũng cầm vũ khí chỉ thẳng vào họ, chỉ là lần này không giương cung bạt kiếm sát phạt nữa thôi, hai bên nhìn nhau. Giống bọn tiểu đệ xã hội đen đàm phán chờ lão đại lên tiếng.

Vương tướng quân dở khóc dở cười nói với Mông Nghị: “Mông tướng quân, chúng ta không có ân oán, cũng là thần tử của đại vương, thông cảm cho ta.”

Mông Nghị thở dài: “Ta hiểu...” dùng ánh mắt liếc qua tôi: “Tiêu hiệu trưởng, ngài xem làm sao bây giờ?”

Tôi nói: “Lại chờ xem, xem khi nào có lệnh mới.”

Tôi cũng lấy làm kỳ, hai đạo mệnh lệnh cách xa nhau không tới mười phút, theo lý thuyết tình huống này không nên xảy ra, chẳng lẽ dược tính của dụ hoặc thảo bắt đầu lặp đi lặp lại liên tục?

Từ công công nhìn Vương tướng quân: “Sao ngươi còn chưa ra tay?”

Tôi phì cười: “Thái giám bất cẩn như ngươi ta lần đầu thấy đó. Chẳng lẽ ngươi không thấy rõ thế cục sao?” 

Từ thái giám lúc này mới nhìn qua tràng diện, thấy mấy người Vương tướng quân đáng thương bị bọn tôi vây ba tầng trong ngoài, hét lớn: “Các ngươi dám tạo phản sao?”


Tôi thấy hắn tức giận, liền phân phó: “Túm nó xuống! Cái thứ bất nam bất nữ.” Nói xong nhanh chóng cười làm lành với thái giám thứ nhất truyền chỉ: “Công công ta không nói ngài.”

Thái giám kia cười khanh khách: “Không sao, nô gia tuy sinh là nam nhi thân, nhưng đã cắt thứ bẩn thỉu kia thì là nữ nhân rồi.” Nói xong còn nhìn Từ công công khinh miệt kéo xuống ngựa: “Ai như hắn, thứ bất nam bất nữ.”

Tôi lạnh gáy: “Còn không thỉnh giáo cao tính đại danh công công.”

“Nữ thái giám” che miệng cười duyên: “Cái gì mà họ danh nha, bên người đại vương đều là nô tài của đại vương, nhưng mà nô gia trước khi tịnh thân có tục danh là Triệu Cao.”

Tôi lạnh gáy tí ngã, không chờ tôi nói gì, từ xa một thái giám lại lao nhanh tới, một tay xoa ngực hô lớn: “Đại vương khẩu lệnh, Vương tướng quân tức tốc hồi cung, không được vào Tiêu công quán nửa bước....”

Lúc này không chờ Vương tướng quân ra lệnh, thủ hạ đã vội vàng thu hồi vũ khí, Mông Nghị quân cũng có chút tập mãi thành quen, nhanh chóng giải trừ bao vây, hai bên binh lính nhìn nhau, không biết nên khóc hay cười đây.

Vương tướng quân than thở thu kiếm vào vỏ: “Ngươi nói Đại vương...” Nói xong không nói gì nữa, nói vậy không phải là lời hoa mỹ, hắn chắp tay nói với tôi: “Tiêu... hiệu trưởng, tôi cần nhanh chóng về xem rốt cục có chuyện gì, cứ thế này ai mà chịu nổi.”

Tôi cười nói: “Không vội, ta với ngươi cùng đi.”

Cả đám lão nhân thấy tôi cơ bản không chết được, cả đám lại vây tới, dặn dò tôi nhiều mặc quần áo, bảo trọng thân thể, lão Tần gian Lý xx cơ hồ đã dùng bánh nướng nữ dụ hoặc tôi thành công tiến lên vài bước, nhiệt tình vô cùng: “Tề vương, tiểu nữ kỳ thật là có chút tư sắc....”

Tôi vội xua tay: “Ngài vẫn không cần khách khí.” Không nói bánh nướng hay không phải bánh nướng, chỉ kiểu cha vợ loại này tôi cũng không tiêu thụ nổi, sau này bọn lão nhân này đi chỗ nào tôi cần cách xa ra, đây cũng không phải tiểu thuyết quan trường.

Tôi về phòng thay quần, lấy hai thanh kiếm đã mài cùng vài túi máu, mang theo đám quân của Mông Nghị cùng Vương tướng quân cùng tiến cung.

Tôi vừa vào nhà thay quần áo một lát, Tiêu công quán lại có hai thái giám tới. Đương nhiên, một là truyền lệnh giết tôi, một là không được giết tôi, hiện tại Mông Nghị cùng Vương tướng quân đã sớm quen rồi không chút sợ hãi, cả đám cười tủm tỉm cầm vũ khí ra vẻ, còn người cưỡi ngựa tới, còn không chờ đối phương nói đã thu hồi vũ khí, bắt đầu còn không biết mệt, sau đó cũng buồn chán -- từ Tiêu công quán tới cung Hàm Dương, chúng tôi nhận không dưới mười chỉ ý, còn có giết có không giết, còn có vị thái giám lập tức lấy ra hai đạo ý chỉ bất đồng xuất hiện sau đó, toàn bộ chỉ ý đều là giết là tha mà thôi.

Đến cuối cùng, binh lính theo tôi tiến cung đều vui vẻ, mỗi khi thấy có người tới gần, bọn họ đều liếc nhìn nhau cười vui nói: “Ôi mịa ơi, mày nói xem ý chỉ là giết hay là tha?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui