Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Hiện tại phân tích một chút, đâu tiên là ở trên đám ngươi nhược thế con có thần tiên, toàn bộ thế giới nhân loại như một con chuột trắng bị nhốt trong lồng thủy tinh, không còn sót lại chút gì trong mắt thần tiên, cái lồng này chính là trục nhân giới.

Nhưng các thần tiên cũng không dám làm gì chúng tôi, bởi vì phía trên bọn họ còn có chủ nhân ác hơn, chính là thứ gọi là thiên đạo. Cái này giống như người cùng tự nhiên, tự nhiên dường như thật vô tội, thật nhược tiểu, nhưng nhân loại nếu dám chém hết cây cối, giết sạch các loại động vật thì có một quy luật gọi là không cho ngươi sống khá giả.

Hà Thiên Đậu đánh đổ trục nhân giới, điều này gọi là chuyện lớn chuyện nhỏ đều được, nhưng Thiên đình cùng lão Hà dùng vũ lực, thiên đạo ca ca của chúng ta mở một con mắt nhắm một con mắt chưa thèm tính, dù sao cũng là Hà Thiên Đậu sai trước, tiếp đó là Diêm Vương ghi sai sinh tử bộ, nhưng cũng may bọn họ còn làm ra bổ cứu, Thiên đạo ca cũng không nói gì, dù sao cũng không phải cố ý - nhưng là khi hai sự kiện này hợp lại, vốn là Kinh khờ đi hưởng thụ bảo hiểm thì bị lôi vào chuyện Hà Thiên Đậu làm ra, đạo ca hoàn toàn tức giận, thầm nghĩ con mẹ nó đây là cái éo gì, tiểu đệ phục vụ cho mình cùng bọn ranh con Thiên đình không có thứ nào tốt, toàn làm phiền, nhưng dựa theo thái độ nghiêm túc chịu trách nhiệm, trước tiên vẫn đưa mấy người Kinh khờ về, sau đó chờ bọn họ thay đổi lịch sử, sau đó có cơ hội thu thập bọn cháu trai này - cái này như bọn thợ khai khoáng cùng cơ quan quản lý, mày cứ đào đi, mày có thể đào, nhưng mày đang trộm cắp của bản thân mình đó, sau đó có xảy ra chuyện gì lại không cấp báo, không thu thập mày thì còn thu thập ai nữa?

Nhưng mà bọn cháu trai này cũng không ngồi yên chờ chết, vì vậy tìm được tôi. Trên trán tôi còn thiếu mỗi mấy chữ viết “Chuyên viên cao cấp chuyên trách chùi đít cho Thiên đình” mà thôi.

Nhưng mà việc này tôi còn phải làm, không có nghe nói sao, nếu là mặc kệ thì người cùng thần đều giết, tôi hiện tại là thần mà cũng là người, phòng chừng bị giết hai lần, thật là thảm à.

Kỳ thực ngẫm lại từ đầu khi Sáu Lưu đại biểu Thiên Đình tới không phải không có dự cảm trước, đầu tiên là cho tôi khả năng đọc tâm thuật không đau không ngứa, đây là thời kỳ hòa bình. Sau đó cho tôi một đống bánh quy mẹ con để tôi đi đối phó Tứ đại thiên vương, chờ khi dọn dẹp xong Tứ đại thiên vương, đối thủ của tôi thăng cấp thành Mafia, vì vậy cho tôi một chiếc Air Force One làm bia chống đạn. Cuối cùng, đơn giản đưa cho tôi mấy vị hoàng đế thay cho phát lương, mục đích rất mập mờ, hẳn là bọn lão đã dự cảm sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng là vẫn theo câu nói kia, tiến từng bước từng bước, Thiên đình muốn đối kháng thiên đạo, chú vẫn còn non và xanh lắm.

Hiện tại thì khỏi phải nói, làm việc đi.

Sáu Lưu nói với Hà Thiên Đậu: “Lão cùng Tiểu Cường nói mấy hạng mục công việc cần chú ý đi.”

Hà Thiên Đậu gật đầu, lão trước tiên lấy ra một cái giống như nhiệt kế đưa cho tôi: “Đây là anh căn cứ trục nhân giới chế tạo máy đo khắc độ đơn giản. Mặt trên có ghi triều đại, chú dù sao cũng phải biết mình đi tới đâu, chỉ cần là khách hộ đã từng ở chỗ chú thì chú đi được tuốt. Triều đại khác tạm thời màu tro, chú cũng không thể dừng xe, chú muốn dừng cũng vô dụng.”

Tôi bực tức: “Nói vậy nguyện vọng muốn lái xe đi gặp ông nội của tôi hỏng rồi sao?”

Hà Thiên Đậu nói: “Ví dụ chú lần này đi triều Tần, là khắc độ này. Trên đó còn có kim chỉ, khi kim chỉ tới triều Tần chú mới dừng được xe được.”

Tôi kinh ngạc: “Đơn giản thế thôi hả? Thế thì đứa ngốc cũng thao tác được.”

Hà Thiên Đậu nói: “Còn phải chú ý một chút là tất cả thứ chú mang theo, ngoại trừ trên xe chú có, chú không thể mang theo bất cứ thứ gì của thời đại kia, đương nhiên cái này chỉ là nhắc nhở, chú thích mang cũng được, chúng nó sẽ ở một thời điểm nào đó biến thành nguyên liệu, ví dụ chú muốn mang một chiếc đồng hồ hiệu Thượng Hải đi về những năm 70,80, nó sẽ biến lại như lúc trước khi xuất xưởng, dây đồng hồ biến thành da bò, vỏ ngoài biến thành thép, lại đi tiếp nữa, lúc chúng nó còn chưa hình thành, chúng nó sẽ biến mất.”


Tôi suy nghĩ viển vông: “Vậy nếu người khác ngồi trên xe của tôi, có phải cũng chung tính chất?”

Hà Thiên Đậu nói nghiêm túc: “Đúng thế!”

Tôi nói: “Nói vậy nếu một phụ nữ vĩnh viễn bảo trì 18 tuổi ngồi cùng xe với tôi”! Á đù, một bà già hơn 100 tuổi, tôi lái xe chở tới năm 193x rồi đạp một phát bay ra ngoài xe, thì có phải sẽ biến thành một thiếu nữ thanh xuân hả.

Hà Thiên Đậu nói: “Không phải đơn giản như chú nghĩ đâu, xe nếu phát động tốc độ nhỏ nhất cũng là 10 năm một bước, chú nếu dám mang người, vừa đá ra thì biến mất rồi.”

Tôi không rét mà run: “Được rồi, nói chính sự đi, tôi rốt cục đi thế nào?”

Sáu Lưu nói: “Thì đó là chuyện của anh, anh lắp cho xe chú bộ gia tốc, chú lái nó tăng tốc lên cao nhất sẽ tiến vào quỹ đạo lịch sử, sau đó thì đơn giản, chú theo lão Hà nói mà đi, chờ khi kim chỉ tới nơi thì dừng xe là được. Nhớ kỹ, xe của chú nếu dừng lại ít nhất phải nghỉ 3 ngày trở lên, nếu không sẽ rụng ra đó.”

Sự tình dường như rất đơn giản ha.

Tôi hỏi câu cuối cùng: “Nhưng... tôi chỉ có một viên lam dược, cho dù tìm Chính béo hay Kinh Kha, tôi làm sao cho bọn họ ăn? Tên béo làm hoàng đế thì khỏi nói, Kinh Kha dường như cũng có không ít tùy tùng, kỳ thật cái này khó chả khác gì hạ độc.”

Sáu Lưu vỗ vai tôi nói: “Do đó phải xem chỉ số thông minh của Tiểu Cường rồi, hơn nữa chú cũng không phải là quay tay, chú còn có thể mỗi ngày dùng 5 lần đọc tâm thuật, còn có 4 cái kẹo cao su thay đổi gương mặt.

“Chú phải hiểu được là, đây là toàn bộ thứ anh có thể làm rồi, nói nhiều với chú như vậy chắc chú cũng hiểu rõ về thiên đạo rồi, nếu như trực tiếp cải tạo thân thể chú cho chú có thần lực sẽ dẫn tới nó thay đổi, nếu không tự bọn anh ra tay cũng được. Bọn anh giấu cái công năng đặc dị trong bánh quy, điện thoại cũng miễn cưỡng giấu được nó, cũng không biến thành nguyên liệu.”

Tôi búng tay: “Hiểu rồi, giờ tôi đi luôn hả?”

“Chờ đã...còn có một chuyện khó xử là lần đầu xuyên qua lịch sử, thời gian lái xe có chút kích thích, chú cần chạy hơn 1000 mét.”

“Vì sao?”


“Xe chú chạy phải nhanh hơn tốc độ ánh sáng nhiều lắm, lần đầu tiên chạy chú cần có thời kỳ thích ứng, lão Hà đưa chú kim chỉ trục thời gian vừa hoạt động thì tức là chú đã chạy vượt tốc độ ánh sáng, lúc này không ai thấy chú, bất cứ chướng ngại vật nào cũng không hề là vấn đề, chú có thể trực tiếp xuyên qua đi tiếp, nhưng lần đầu chạy khẳng định có chút kinh hoàng, cho nên chú phải chậm rãi làm quen.”

Tôi lơ đễnh, trước khi vào xe vỗ vào cửa xe nói: “Có thể xuyên qua sao?”

Sáu Lưu gật đầu.

Tôi mở cửa xe ngồi vào, đặt trục thời gian mà Hà Thiên Đậu cho lên phía trước: “Tôi thử xem trước đã.”

Khu biệt thự chúng tôi có khu bãi cỏ xanh rộng mở, tôi nhìn ra từ cửa tiểu khu tới căn biệt thự cuối cùng có khoảng cách miễn cưỡng đủ 1000 mét, tôi vào số 4 lái xe đi - năm xưa tôi đi trăm mét rồi mới đổi số, nhưng đó vốn là đi thi mà thôi.

Chuyện kỳ quái đã xảy ra, xe vào số 4 tôi còn đang giẫm chân ga đã hơn 80km/h, bình thường chỉ đi hơn 60 thôi xe đã nhảy lambada, nhưng bây giờ vẫn còn vững vàng. Tôi đạp ga mạnh hơn chút, tốc độ xe thoáng cái đã vượt quá 120km/h. Tôi bắt đầu chậm rãi đạp ga, biệt thự hai bên đường dày đặc như lan can xẹt qua tầm mắt tôi, lông tơ của tôi cũng dựng đứng cả lên, tốc độ ít nhất đã 400 rồi.

Tôi cuối cùng đạp ga hết cỡ, cảnh vật hai bên đường lập tức bị tôi vứt lại, vô cùng mơ hồ, trong xe vẫn tĩnh lặng, có chút quỷ dị, tôi nghĩ dù là Hamilton cũng sẽ vô ý thức đạp phanh xe hả?

Tôi miên man suy nghĩ, tốc độ này có lẽ đã đủ quay trục thời gian nhưng cái kim đáng chết căn bản vẫn không nhúc nhích tí nào, tôi rốt cục không chịu nổi, đạp phanh xe. Rốt cục vẫn là xe do lão lừa đảo cải trang, nó không có ném tôi văng ra ngoài qua kính chắn gió mà là trơn trượt nhảy một điệu valse trên thảm cỏ xanh mới dừng.

Mặt tôi trắng bệnh không còn hột máu, ngồi vài giây mới mở cửa xe ra nôn.

Sáu Lưu cùng Hà Thiên Đậu cười tủm tỉm đi lên. Sáu Lưu nói: “Xem kìa, đã nói chú không thích ứng mà.”

Tôi quay đầu nhìn ra, tôi mới đi ra ngoài khu.

Sáu Lưu nói: “Xe này chú phải lái quen, có 100 thì đạp luôn 100 đi vào trục thời gian, nhưng mà chú mới lái, cần luyện can đảm, cho nên mới cho chú trước tiên chạy quanh, nhớ kỹ không cần sợ hãi, mặc kệ có nhanh cỡ nào, chỉ cần kim chỉ trục thời gian bất động thì phải nhấn ga, chỉ khi nào kim di động thì chú mới an toàn, khi đó chú có thể xuyên việt, giống như không khí vậy.”

Tôi lại chống tay vào xe ói một lúc: “Để ngày mai tôi đi nha, tôi muốn nói tạm biệt với Bánh Bao.”


Sáu Lưu cùng Hà Thiên Đậu: “....”

Kỳ thật tôi muốn bình tâm tĩnh trí một chút, trong thời gian ngắn cho tôi ngồi lái cái xe lần nữa đánh chết tôi cũng không làm.

Buổi tối tôi cũng không nói chuyện xuyên qua với Bánh Bao, mặc dù tổ năm người không là bí mật gì với cô ấy, nhưng có một số việc trước không nói cho cô ấy là thỏa đáng nhất, coi như là cô ấy biết thì chắc chắn sẽ quấn quít lấy tôi đòi tới thăm mấy người Chính béo, tôi sợ xe chạy tới năm 82 thì Bánh Bao biến thành một con t*ng trùng, hoặc là hai t*ng trùng cùng hai quả trứng 0_0, cô ấy đã mang thai hơn 2 tháng rồi.

Sáu Lưu nói với tôi sở dĩ tôi không bị như vậy vì tôi đã nhập sổ thần tiên, mặc dù không có thần lực, nhưng dù sao đã là thần tiên, chuyện này giống như nghỉ việc nguyên chức vậy, nói dù sao cũng là người trong biên chế, đi ngân hàng làm thẻ tín dụng thì sẽ nhanh hơn là không có nghề ngỗng nhiều.

Tôi nói với Bánh Bao rằng tôi muốn đi xa, ít nhất 3 ngày, nhiều nhất một vài tháng sẽ trở lại, là chuyện làm ăn.

Ngày thứ hai tôi ngồi vào trong xe, hôm nay vô luận làm sao cũng phải đi, thời gian không chờ người, tôi cũng không biết thời gian bọn Kinh khờ là thế nào nữa, nếu đưa tới trước khi thích sát Tần Vương một ngày hoặc một năm, trong phương diện này Sáu Lưu cùng Hà Thiên Đậu cũng không nói tỉ mỉ, bọn họ cũng không có kinh nghiệm.

Vì chứng thực lời Hà Thiên Đậu nói, tôi cố ý mang theo một con dao gọt hoa quả cùng một túi bánh mì đặt ở ghế phụ, tôi muốn nhìn chúng nó biến đổi làm sao.

Tôi ngồi ở ghế lái chuẩn bị, Sáu Lưu vỗ cửa kính xe nói: “Nhớ kỹ đừng chậm lại, cứ đâm thẳng.”

Tôi lạnh lùng liếc lão, không dùng chữ V, Hà Thiên Đậu đứng ở rất xa phía trước dùng một cái cờ nhỏ vung vẩy....

Tôi không ngừng đổi số, đạp ga, rất nhanh đồng hồ đo tốc độ mất đi ý nghĩa, bằng mắt thường tôi cũng thấy tốc độ lúc này đã không chậm nhưng trục thời gian vẫn không hề động tĩnh, bởi vì tôi dự phòng dư ra, quãng đường 1000 mét nhanh chóng đi hết, tôi rất nhanh sẽ đụng vào tường.

Tôi quyết tâm chơi liều, đạp chân ga hết cỡ, tôi thấy hoa mắt, cảnh vật hai bên nhanh chóng biến chậm lại nhưng không thấy rõ là vật gì, chỉ thấy màu sắc sặc sỡ, dần dần có cảm giác thân thể bị hút sạch thể lực như đi thang máy vậy, tôi lâm vào cảm giác này một lát, mới tỉnh ngộ nhìn trục thời gian, nó quay rồi. Kim chỉ đã chỉ tới mấy cái khắc độ, “2006”, đang trên đường đi.

Tôi vô ý thức nhìn lại bên cạnh, chuôi dao gọt hoa quả bằng nhựa đã hóa thành chất dẻo, thân dao còn nguyên, lại nhìn bánh mì, á đù! Rõ ràng hoàn hảo, đây là bánh mì mới xuất xưởng à - lúc tôi chạy tới năm 2005 thì nó mới biến thành bột mì.

Những năm sau đó, tốc độ thời gian bắt đầu nhanh hơn, tôi dùng hơn 40 phút mới chạy tới triều Minh, còn cách triều Tần rất xa, xem này, vượt qua hơn 2000 năm còn thoải mái hơn đi 1000m nhiều.

Tôi phát hiện trục thời gian đã hoạt động, không tiêu hao xăng nhiều thêm hoặc là tốc độ nhanh hơn, chỉ có kim chỉ biến chậm đi mà thôi, xem ra muốn cho kim chậm lại chỉ có cách dừng xe, tôi thậm chí còn dùng quán tính xe thử một lúc. Lúc này cơ hồ có thể chứng kiến người mặc y phục cùng kiến trúc cổ đại.

Nói tới quần áo, tôi bực mình, sau khi bánh mì biến thành bột mì không lâu quần áo bắt đầu biến thành bông, da thú, sợi, sau đó mấy thứ tôi mua tại thế kỷ 21: Kể cả quần xà lỏn cũng biến thành một nắm bông - tôi mặc chính là một cái quần mút à.


May là trong xe nhiệt độ thích hợp, hiện tại cầu nguyện một lúc tới nơi là mùa hè. Xin đừng tới lúc mà quần áo chẳng thuộc triều đại nào, sớm biết thế nên mặc quần áo của Tần Thủy Hoàng mang tới. Mặc dù bị Tào Xung xé nát tươm, nhưng so với trần như nhộng tốt hơn nhiều.

Thanh dao cũng biến thành vụn quáng thạch. Hơn nữa dần dần biến nhỏ, cuối cùng biến thành bột phấn, giống như tro hương trong lư hương á.

Nhưng mà xe không hề thay đổi hình dáng từ cửa xe tới ghế ngồi. Tôi thậm chí phát hiện nửa bao thuốc lá tôi nhét vào trong hốc của xe vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì, đây quả là bảo bối nha.

Tôi lái lúc nhanh lúc chậm, ngoài cửa sổ vẫn sặc sỡ sắc màu, giống như rơi vào phim khoa học viễn tưởng, cũng nhìn không ra là đêm hay ngày, đúng là đôi khi tôi đi xe với tốc độ chậm nhất như muốn dừng lại ngẫu nhiên cũng thấy được cái bóng của kiến trúc cá biệt hoặc mấy trường y tay áo rộng cổ đại, nhưng người ta nhất định không nhìn thấy tôi.

Đường quá dài, tôi luôn phải lái xe, thấy có chút mệt mỏi, vì sao ngay từ đầu đã là Tần triều, nếu tìm Ngô Tam Quế chỉ mất nửa giờ thôi, tên Chính béo cùng Kinh khờ nhà đều ở ngoại ô .....

Nếu tìm Kim Thiếu Viêm thì gần, trên cơ bản khoảng 10 phút là tới, hơn nữa có thể tới tận nơi --

Gần 10h đi xe, thấy kim chỉ cách triều Tần không tới nửa cm thì thắng lợi, Chính béo, Kinh Khờ, ngộ tới rồi đây.

Tôi đang hưng phấn, bỗng nhiên chợt nghe phát ra tiếng vang kỳ lạ: Két két rầm rầm bùm bùm....

Á đù... hết xăng sao?

Tôi nhìn lại kim xăng, đậu mùa, xăng cạn thấy đáy. Con mịa nó, sao Sáu Lưu không nói cho mình biết một tiếng, tôi không ngờ xe xuyên việt thời gian cũng tốn xăng a.

Phình phịch giật cục, xe dừng, tôi nhìn chăm chú vào trục thời gian, kim chỉ cơ hồ đã tới nơi, nhưng dường như còn kém một cái vạch...

Ngoài cửa sổ xe là một mảnh rừng cây nhỏ. Nhìn lại, xa xa là thảo nguyên mênh mông, tôi trần như nhộng ngồi trong xe sững sờ, xăng, tôi có thùng xăng dự trữ, khi tôi đổ thêm xăng khởi động xe thì nó chỉ gừ gừ hai tiếng rồi không phản ứng, tôi nghĩ lại lời Sáu Lưu, xem ra phải nghỉ ngơi ba ngày mới chạy tiếp được.

Trên thảo nguyên gió rất lớn, may là mùa hè, tôi đẩy xe vào trong rừng giấu kỹ, tiếp tục ngẩn người, hiện tại làm gì bây giờ? Triều đại tựa hồ đã là triều Tần, nhưng là Kinh Khờ cùng Chính béo ở chỗ nào?

Tôi nhìn lại xung quanh, cũng coi là khoáng đãng thoải mái, cỏ xanh mướt một màu, cũng không quá cao, quay chụp kỵ binh chiến đấu rất tuyệt.

Cũng may sau xe còn cái thảm nhỏ, tôi khoác nó lên người, tay cầm bánh quy cùng điện thoại, đi lang thang vô mục tiêu.

Hai giờ sau, còn đang dạo chơi trên thảo nguyên tôi rốt cục khóc lên: Con mẹ nó rốt cục là tới đâu a?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui