Hầu hết mọi người đã ở đây mười tháng, có người chậm hơn một hai ngày, cũng có người chậm hơn một vài tháng, nhưng tuyệt đại đa số khách trọ của Dục Tài cơ bản đã sống hết một nửa thời gian rồi.
Cho nên năm nay tôi tìm nhiều người thương lượng, đều nhất trí kết luận: Phải náo nhiệt, phải vui vẻ, ngay cả Nhan Cảnh Sinh luôn im hơi lặng tiếng cũng cho là như vậy, cậu ấy trong lúc vô ý nói khiến tôi ấn tượng rất sâu, cậu ấy cho rằng mọi người ở đây một năm, nhưng cũng là một năm cuối cùng của kiếp này, cho nên nhất định phải long trọng.
Sáng sớm, tôi mang Bánh Bao cùng mấy người Lý Sư Sư, Lưu Bang đi vào Dục Tài. Khắp nơi trong vườn trường treo đầy lồng đèn đỏ, câu đối xuân, bọn nhỏ bỏ bánh pháo trong túi đuổi nhau nô đùa, mặc kệ bọn nhỏ sau này giỏi giang cỡ nào, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ, đứa lớn nhất cũng mới 14 tuổi, hơn nữa ngoại trừ học sinh bản địa đại đa số bọn nhỏ xuất thân từ các gia đình nghèo, không có điều kiện về nhà đón năm mới, tuy vậy nhưng tôi cũng cho bọn nhỏ có quần áo mới mặc, có pháo đốt mừng năm mới.
Từ Đắc Long dẫn một đội chiến sĩ ra vườn trường tuần tra, chủ yếu là đề phòng hỏa hoạn, hôm nay mọi người đều đến đông đủ, một ít chiến sĩ giàu có trao toàn bộ tài sản cho Dục Tài, đúng ra mà nói bọn họ như là cổ đông của trường rồi.
Mấy người Đoàn Thiên Lang cùng Trình Phong Thu vốn muốn mang đồ đệ về nhà đón năm mới, nhưng cuối cùng vẫn quyết định lưu lại, mấy trăm đệ tử là đi theo Trình Phong Thu, Đoàn Thiên Lang cùng Đoàn Thiên Báo, mọi người thương lượng dù sao về nhà cũng không có thân nhân, không bằng ở lại trong trường cho có không khí. Đồng Viện thì không cần phải nói, phát dương truyền thống Trung Quốc, gả gà theo gà, lấy chó theo chó, coi Dục Tài trở thành nhà mình, năm mới cô ấy định đưa cha mẹ tới gặp mặt cha mẹ Phương Trấn Giang. Tôi thật không ngờ anh hùng đánh hổ của chúng tôi cũng không thể tránh khỏi chuyện này, nghĩ cảnh hảo hán Võ Tòng mang theo vài chai rượu ăn nói nhỏ nhẹ đi bái cha vợ làm tôi có cảm giác buồn cười, theo như Ngô Tam Quế nói, bi ai, bi ai nha...
Nhưng lại nghe nói bố vợ cũng là một người si mê võ thuật, thằng nhóc Phương Trấn Giang đó thật may mắn. Không như tôi, bố vợ là một lão kế toán, nhị ca nhà chúng tôi càng kém, nghe nhị tẩu nói khi yêu hâm mộ Thân Hoa Thượng Hải (đội bóng đá), kết quả cha vợ là một fan hâm mộ đội Thể Công, trong giải AFC Champions league nhị tẩu lo muốn chết, hai người thiếu chút đánh nhau không nhận người thân, hai năm hai người cũng không xem chung bóng đá. Ông già chuyển nghe kinh kịch, nhị ca thì mê luyến ca kịch, một tuần ít nhất nghe hai lần, nhưng lại phải dẫn theo nhị tẩu. Vẫn không hài hòa, kết quả không tới nửa năm, nhị tẩu bị đau tim.
Còn các thầy giáo địa phương, kể cả tứ đại thiên vương cùng Phương Lạp đều nói may mà trường học qua năm. Trường học lớn như vậy có bao nhiêu công nhân viên, lúc đầu tôi còn vì thuê ai nói gì mà buồn rầu, sau đó tôi đột nhiên phát hiện, hiện tại muốn từ đám người thường phân ra khách hộ hoặc từ đám khách hộ phân ra người thường vô cùng khó khăn, cũng may đem giao thừa ngoại trừ khách hộ không trở về nhà chỉ có mấy người mà đều biết cả, tôi không hề phải đau đầu, nhưng nói gì thì nói chứ lần liên hoan này còn được định nghĩa là cuộc tụ hội của các khách hộ.
Sau đó đúng là địa điểm tụ hội, chỗ nhỏ khẳng định không được, nhà ăn không có không khí, bởi vì chúng tôi ngoại trừ ăn cơm còn có hội diễn văn nghệ. Đại lễ đường quá mực trang nghiêm, cuối cùng là Thành Cát Tư Hãn đề nghị, không bằng ngồi ở bãi cỏ đốt đống lửa trại, ông ấy vừa nói ra ý định liền thu hút được mọi người, rất nhiều người lập tức bắt đàu hò hét nhau tìm củi tìm chỗ, vì vậy tôi cũng định ra nơi tổ chức ở khu giáo viên cũ, ở đó xây một cái lễ đài 100 mét vuông, tôi mua từ mấy người trong làng mấy chục con dê, kéo qua một xe rượu từ xưởng của Đỗ Hưng, Trương Thanh cùng bọn tiểu Lục đều bận bịu trợ giúp.
Năm mới là ngày lễ trọng yếu nhất của người Trung Quốc, mấy ngày nay tin nhắn chúc phúc liên tục bay loạn trong điện thoại của mọi người, tôi vội quýnh quáng lên, ngoại trừ công nhân viên của Dục Tài cùng khách hộ, lão Hổ, Nhị Béo, Tưởng Môn Thân cùng các loại bằng hữu cũng nhắn tới một đống lớn tin nhắn.
Rất nhiều người tặng lễ, Trần Khả Kiều đưa tới một bình hoa...vĩnh hằng, cô nàng này đam mê tặng bình hoa cho người khác. Cổ gia tặng toàn bộ viên chức Dục Tài mỗi người một bao lì xì, đây chỉ là vấn đề thể diện, thực tế tôi còn chuẩn bị cho các khách hộ lễ vật phong phú, từ khi ông ấy biết rõ chuyện thì thường xuyên tới Dục Tài đi dạo, đừng xem ông ấy trước mặt người khác vô cùng khí phái, nhưng tư tưởng vẫn rất truyền thống, luôn thấy mình là tiểu bối trước mặt mọi người, quả thực như cố ý theo sau học nghệ.
Kim Thiếu Viêm thì càng rõ ràng, mặc kệ viên chức hay học sinh, mỗi người một phần, phát thẳng thương thật đạn thật - chi phiếu.
Còn cho bọn nhỏ kẹo mút cùng bánh pháo là Bánh bao nghĩ ra, dù sao về mặt dùng tiền tôi không thể so sánh với bại gia tử của Kim gia cũng với lão Cổ, cũng chỉ có khả năng đến thế, nhưng là bọn nhỏ dường như thích mấy thứ này, hiện tại bọn nhỏ vô cùng thích Bánh Bao, thân thiết gọi cô ấy là sư mẫu Bánh Bao, Lưu Bang lại nói Bánh Bao còn giỏi hơn hắn về mặt thu mua nhân tâm, so với cháu bao nhiêu đời không biết Lưu Bị phải tốt hơn nhiều, thực ra đây là chuyện cũ, Bánh Bao khi còn bé rất hâm mộ bọn con trai dịp năm mới đốt pháo tép, lão kế toán không mua cho cô ấy, khi cô ấy kiếm tiền thì hàng năm đều mua rất nhiều pháo đốt, ngay cả lần này pháo tôi mua cho bọn trẻ con cũng bị cô ấy đốt không ít....
Lúc 7 giờ gần tối, mọi người chậm rãi tụ lại. Không tới nửa giờ mấy chục cái giá nướng đã đầy người vây quanh, các hảo hán, 300 Nhạc phi quân, các thư pháp gia viết chữ, các đại phu cũng tới, còn có vài vị hoàng đế, mấy người Lý Thế Dân lấy cớ Chu Nguyên Chương trẻ nhất, sỉ nhục đá ra ngồi gần chỗ khán đài nhất.
Dưới đài có mấy cái bàn để tôi cùng Nhan Cảnh Sinh ngồi, tôi nhìn thịt dê cùng rượu đều đủ, thời gian cũng kịp, liền tỏ ý chủ trì đêm nay Tú Tú có thể bắt đầu rồi.
Tú Tú giương mắt nhìn qua, nói nhỏ với tôi: “Một lát nữa em nên nói tên thế nào?”
Theo mắt của cô ấy, tôi thấy nguyên lai là mấy người Trình Phong Thu cùng Đoàn Thiên Lang cũng tới, còn có Tiểu Lục Tử dẫn bọn du côn đầu bếp tới, chuyện này không giống mở hội nghị, mở hội nghị còn tìm cớ đuổi mấy người không phải khách hộ ra, liên hoan thì không nói rõ được. Hơn nữa những người này không nên tham gia cũng không thể không tham gia, lần trước đập quán Lôi lão tứ còn nói được, giờ tôi còn nói gì?
Tôi nói với Tú Tú: “Không sao, nên nói gì cứ nói đó.”
Tú Tú kéo một vị chủ trì khác là Mao Toại lên đài, Mao Toại nhìn phía trước, tinh thần sung mãn, cất cao giọng nói: “Các bằng hữu, nhân ngày xuân, quảng đại đồng nghiệp Dục Tài đoàn tụ...” Tú Tú hình như hơi khẩn trương.
Anh văn: Lady and geteleman, this time...lần dạ hội này không dự kiến phát trên đài trung ương”
Tú Tú mặt đỏ lên, bất quá cũng thả lỏng rất nhiều, lúc này Mao Toại nói: “Chúng ta gồm có, có...” Tú Tú vội kéo lại, Mao Toại hiểu ý, vội vàng nói ngoặt sang: “Tiếp theo, cho mời Tiêu hiệu trưởng lên phát biểu vài lời.” Nhan Cảnh Sinh ở bên cạnh tôi nở nụ cười hào phóng hiếm thấy: “Mọi người gọi anh là Tiểu Cường mà, gọi Tiêu hiệu trưởng làm gì?”
Tôi buồn bã đứng lên nói: “Nói gì đây, không nói được không?”
Mọi người cười ầm lên: “Nói vài lời đê.”
Tôi buông tay: “Tôi nói cái gì thì mọi người mới có thể thấy thoải mái nhỉ, mọi người đang ngồi đây đại bộ phận không mong muốn tăng lương, cũng không muốn có chức danh. Nói đi thì nói lại, mọi người còn giàu hơn tôi nha. Chức danh của mấy vị cũng tới đỉnh rồi... Dù sao hôm nay là ngày lạnh - không biết đã qua năm mới chưa?”
Mọi người cười: “Không có.”
Tôi đi qua ngồi xuống: “Vậy thì qua đón năm mới đi.” Vốn dĩ Nhan Cảnh Sinh còn muốn nói vài câu. Kết quả thằng nhóc bị mấy người Từ Đắc Long lôi xuống dưới ăn đùi dê nướng. Tôi lại nhìn quanh thấy mấy người Bánh Bao cũng ngồi vào chỗ uống rượu ăn thịt, thấy tôi quay qua bên thì cười he he xấu xa. Tôi đập bàn một cái tức tôi: “Đây là con mẹ nó chủ ý của ai hả, để lão tử một mình một chỗ.” Tôi xoay quá kéo Lý Thế Dân mấy người đang uống rượu: “Các bệ hạ, nếu được qua đây ngồi hả? Đây là ghế lãnh đạo.”
Lý Thế Dân cười nói: “Không đi, chỗ đó không có bếp nướng.”
Tôi mặc kệ tất cả ngồi vào giữa bọn họ, nói: “Tôi cũng hòa mình vào quần chúng.”
Bốn vị hoàng đế đều kêu lên: “Ai là quần chúng?”
Tôi vội vàng sửa lời: “Ý tôi là, ý tôi là, tôi cùng các bệ hạ hòa chung.”
Trên đài, Mao Toại nói: "Tiểu Cường nói thật sự giản dị mà ý tứ sâu xa, ái da, Tú Tú a, anh hỏi em, em có biết lai lịch của tết âm lịch không?”
Tú Tú: “Vậy anh nói cho mọi người coi...”
Trương Thanh ở dưới hô: “Đừng dùng kiểu TV như vậy, có tiết mục gì nhanh diễn đê.”
Mao Toại trừng mắt, tiếp theo nói: “Vậy phía dưới xin mời tiết mục thứ nhất - đại hợp xướng: 'Hảo Hán Ca’, biểu diễn, các hảo hán Lương Sơn.”
Đang nướng thịt đám thổ phỉ bực tức: “A, sao bọn anh lại là thứ nhất?”
Trương Thanh giận dữ: “Đừng trách ta lắm miệng, nhóc con Mao Toại lợi dụng việc công trả thù cá nhân.”
Các hảo hán chỉ có thể buông rượu thịt trong tay lên đài, lần này hội diễn văn nghệ tôi đã sớm thông báo, các tiết mục đã lập danh mục, hơn nữa tôi nói rõ, tốt nhất là diễn xuất, múa võ không đơn giản đánh quyền là xong, thi văn cũng không tới mức chỉ viết vài ba chữ hồ hý lộng người xem, các hảo hán biểu diễn đại hợp xướng, miễn cưỡng không phạm quy.
Vừa lên đài, Hoa Vinh cùng Phương Trấn Giang đều đứng trong đội ngũ, Đồng Viện khó hiểu nhìn bọn họ nói: “Bọn họ khi nào thành hảo hán Lương Sơn?”
Đổng Bình kêu lên: “Người nhà cũng đi lên, nhanh lên.”
Tú Tú tự giác đứng bên người Hoa Vinh, Đồng Viện đành mơ mơ hồ hồ đi lên, Bảo Kim nhìn thoáng qua Bảo Ngân, vỗ vai cậu ta nói: “Ngân, chú lên đi.”
Bảo Ngân buồn bực nói: “Nên là anh lên nha, em không quen bọn họ.”
Các hảo hán đồng thanh: “Đi lên, đi lên, anh cậu mới không quen bọn anh đó.”
Bảo Ngân tính cách thô hào, cũng không nghĩ nhiều đi đến cạnh Phương Trấn Giang, Lư Tuấn Nghĩa đứng đầu tiên chỉ huy, phất tay: “Chuẩn bị - lên.”
Các hảo hán mở hết volume: “Đại hà hướng đông lưu oa...”
Mọi người phía dưới cười ngất, rất khó nghe.
Trình Phong Thu cùng Đoàn Thiên Lang cùng ngồi một chỗ, Trình Phong Thu nói thầm: “Bọn họ khi nào chuẩn bị tiết mục mà tôi không rõ nhỉ?”
Đoàn Thiên Lang không chút ngạc nhiên nói: "Chỉ cần không bắt chúng ta diễn là được.”
Mấy câu nói đó vừa lúc bị Mao Toại nghe thấy, chờ khi các hảo hán hát xong, Mao Toại lập tức nhảy lên đài nói: “Tiếp đây mời hai đại minh tinh võ thuật của Dục Tài chúng ta, Trình sư phụ cùng Đoàn sư phụ biểu diễn tiết mục, trước tiên nói rõ, không được biểu diễn võ thuật.”
Đoàn Thiên Lang lập tức bức xúc nói: “Tôi không biết gì nha.”
Mọi người đều bảo: “Vậy không được, chúng ta đều có tiết mục.”
Trình Phong Thu cười ngây ngô nói: “Chỉ biết ca hát sao, chúng ta hai người hợp xướng một bài đi.”
Đoàn Thiên Lang gãi đầu nói: “Chỉ biết hát bài cũ thôi.”
“Vậy hát châu mục lang mã đi.”
Đoàn Thiên Lang chần chờ nói: "Bài này cao lắm?"
Trình Phong Thu tự tin nói: "Không sao, tôi luyện hơi rồi, còn ca hát cũng được?”
Đoàn Thiên Lang gật đầu: “Vậy được.”
Kết quả hai người vừa lên đài khẩn trương không biết nói gì, nếu kêu bọn họ lên lôi đài đánh xem ai rơi xuống trước thì khỏi phải nói, nhưng lên không được đấu võ, bọn họ sợ chết khiếp, hai người chắp tay sau lưng, đỏ mặt, trông giống hai học sinh, cuối cùng là Tú Tú giúp họ mở đầu: “Là ai mang đến, viễn cổ kêu gọi. Chuẩn bị, hát.”
Thế là hai người cùng hát, lúc đầu còn vài câu được, sau đó nghe ra một tiếng ngân, không biết là Trình Phong Thu hay Đoàn Thiên Lang, đều quên lời. Vài câu đầu, hai người tâm tình đều nổi lên, mặt đỏ bừng, âm thanh dần cao. Kết quả tới “Châu mục lang mã” thì cổ hai người gân xanh chằng chịt, không phát ra một tiếng, giống như hai động cơ dầu đứt phịch, chỉ xả khói không tiếng động. Hai người nhìn nhau, chờ đối phương cứu trước. Hai người đứng một lúc, đỏ mặt tía tai đều đồng loạt đi xuống. Đoàn Thiên Lang biết mình mất mặt, oán giận: “Tôi đã bảo hát bài “một cây bạch dương”, vậy mà anh cứ thích hát bài cao thế.”
Sau đó không cần phải ép, Tiểu Lục mang theo bọn đầu bếp lưu manh cũng tới hát một bài quen thuộc, bọn lưu manh hát tự nhiên không che che giấu giấu, hát không coi là hay, mà là tâm tê liệt phế, ngay cả Bánh Bao vốn không có cảm giác thẩm âm cũng nói, hát vậy tổn 50 năm dương thọ, đi hát đám hiếu thì chuẩn cơm mẹ nấu.
Lúc này Mao Toại cực kỳ hứng thú chạy lên đài, nhìn thoáng qua đồng hồ lớn tiếng nói: “Hiện tại là lúc dạ hội tết âm lịch bắt đầu, chúng tôi cũng đóng góp chút tiết mục phấn khích.”
Tôi tiến đến cạnh Nhan Cảnh Sinh hỏi nhỏ: “Chú không mời người nhảy thoát y đó chứ?”
Nhan Cảnh Sinh: “>o.o
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...