Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Nói xong mấy câu đó, mấy vị quay sang nhìn nhau, đều lộ ra ý cười. Đám cổ nhân này tổng kết ra kinh nghiệm, làm việc chỉ cần nói dã tâm thành giấc mộng, thì có thể để họ hiểu ý rồi.

Sáu Lưu chỉ vào tôi nói: “Còn không chính thức giới thiệu với các vị, đây là Tiểu Cường, chủ nhân nơi này, sau này các vị có cần gì có thể trực tiếp tìm chú ấy.”

Lý Thế Dân cười nói: “Tiểu Cường khẩu tài rất tuyệt, hiện tại làm quan chức gì?”

Câu này thật không dễ để trả lời, nếu là tại thời Tần thì tôi là Tề Vương cùng Ngụy Vương, tại Hán Sơ tôi là Tịnh Kiên Vương, nhưng người đặt câu hỏi lại là Đường Thái Tông, tôi cuối cùng không thể cầm quan thời Tần Hán đi lừa hoàng đế Đại Đường chứ? Vậy gọi là gì đây, tiền triều di lão sao?

Cho nên tôi đành nói: “Tôi là bố y (áo vải), he he, bố y thôi...” Kỳ thực tôi đang mặc bì giáp.

Lý Thế Dân kinh ngạc: “Không thể nha, anh thấy chú hẳn không dưới Phòng Huyền Linh.”

Sáu Lưu nhéo tôi: “Còn không mau tạ ơn hoàng thượng?”

Tôi cùng Lý Thế Dân đều hỏi: “Cảm ơn cái gì?”

Sáu Lưu cười trộm nói: “Hoàng thượng nói tài chú không dưới Phòng Huyền Linh, thì là phong chú chức tể tướng, quân vô hí ngôn, cho nên phải tạ.”


Không thể tưởng được lão lừa đảo này lại xem nhiều phim truyền hình lịch sử vậy, mấy danh thần tể tướng trong phim chẳng phải thường đi theo sau đít hoàng đế chỉ đâu đánh đó sao, sau đó lại quỳ xuống dập đầu ‘tạ chủ long ân’ như là búa gõ đinh à? Đúng là câu này, ‘quân vô hí ngôn’ - may mắn tôi không phải hoàng đế, nếu là quân vô hí ngôn, lúc tôi cùng Bánh Bao thân mật tôi cũng thường nói với Bánh Bao cái gì chết chết sống sống, rốt cục có phải thực hiện hay không thực hiện?

Hiện tại Sáu Lưu lại sỉ nhục tôi cỡ này, đối phương là hoàng đế, tôi cũng không thể không nể mặt, vì vậy tùy tiện nâng bát rượu cạch với Lý Thế Dân: “Vậy tạ chủ long ân, em theo ý anh vậy.”

Mấy vị hoàng đế khác trợn trừng mắt to mắt nhỏ, phỏng chừng mấy người này còn chưa từng thấy nghi thức sắc phong như vậy.

Lý Thế Dân cũng biết đây chẳng qua là trò đùa, mỉm cười, cầm bát uống một hơi. Lúc này, thân phận của tôi lại thay đổi, trở thành tể tướng thời Trinh Quán đời Đường.

Sáu Lưu nói: “Kỳ thật Tiểu Cường là hiệu trưởng trường Văn Võ Dục Tài. Cũng là nhân vật có tên tuổi.”

“Hiệu trưởng?” Triệu Khuông Dận nghi hoặc.

“Kỳ thực là một cái tiểu dân làm nên, sau đó quốc gia lại ưu tiên đầu tư, coi như là tư thục đi.” Tôi nói.

Chu Nguyên Chương giật mình hỏi: “Đó là quốc tử giám hả, vậy chú chẳng phải là thái sư?”

Tôi quen mui bưng bát nói: “Vậy lại tạ chủ long ân.”


Chu Nguyên Chương phì cười: “À.. được, vậy chú coi như thái sư của anh.”

Lúc này, một bại hoại mới tinh lại sinh ra, Tiêu thái sư - nghe qua chút thì ngay cái tên đã lộ rõ vẻ bán nữ cầu vinh, vô ác bất xá. Mặc dù, thái sư này không phải thái sư kia.

Tôi nhìn trộm hai vị còn lại, Triệu Khuông Dận vẫn ngồi nghiêm nghe. Nói Tống Thái Tổ xuất thân lưu manh nhưng xem ra cũng không giống. Ngược lại Chu Nguyên Chương ngẫu nhiên đảo mắt trốn tránh, lại có vài phần thần vận của Lưu Bang.

Thành Cát Tư Hãn cười nói: “Xem ra đều phải có lễ gặp mặt, người Mông Cổ chúng ta không có nhiều nghi lễ phức tạp như vậy, anh cũng không biết nên phong chú quan gì. Thế này đi Tiểu Cường, chú uống mỗi một chén rượu, tương đương với kỵ mã đi nhanh một ngày, trong ngày này chú đi qua bao nhiêu thảo nguyên, kể cả dân cư cũng như bò dê, anh đều vạch nó vào lãnh địa của chú.”

Mịa ơi, chơi lớn à nha. Nghe nói tôn tử Thành Cát Tư Hãn sau này đánh hạ vùng lãnh thổ đi ngựa cả năm cũng chẳng hết. Không biết lãnh thổ của lão Thiết lớn cỡ nào. Nhưng nghe lão nói hùng hồn thế uống một hai trăm bát cũng được. Nếu đổi thành bia tôi có thể miễn cưỡng uống đủ một hai cái huyện thị, nếu mà rượu trắng thì ai chịu nổi. Hơn nữa còn là trò cười, cần gì phải nghiêm chỉnh thế chớ?

Cho nên tôi biểu tượng uống một chén, Thành Cát Tư Hãn nhìn tôi tiếc nuối: “Đáng tiếc, chú bỏ lỡ một cơ hội tốt, nếu chú đen đủi thì có khi đi cả ngày cũng chả thấy ma nào, nhưng anh vẫn nhớ lời hứa hôm nay.”

Sau đó tôi cũng quên hỏi, ngày này tính thế nào, bởi vì nếu chạy thẳng tắp vậy chỉ tính là một đường thẳng, mà đường thẳng làm khỉ gì, chẳng lẽ tại thảo nguyên thu phí qua đường với dân du mục?

Lúc này mọi người đều tập trung vào Triệu Khuông Dận, mặc kệ có phải trò cười hay không, dù sao vài vị cũng tặng lễ, đều là hoàng đế, cũng phải tự trọng thân phận chớ.

Triệu Khuông Dận gãi đầu nói: “Bọn họ phong chú toàn là quan văn hả? Vậy anh phong chú làm tướng quân thế nào?”


Tôi vội nói: “Tốt, tốt.”

Nói thật tôi căn bản không hứng thú với tể tướng, thái sư tí nào, cao trung tốt nghiệp đi làm thái sư làm gì? Tướng quân dễ nghe hơn, mặc dù không thể viết lên danh thiếp, nhưng mà lúc tiếp đãi khách hộ cũng có cái để nói.

Nhưng mà tôi liền thấy Chu Nguyên Chương nhìn tôi cười he he xấu xa, Triệu Khuông Dận lại nói: “Trẫm phong khanh làm An Quốc Công, tổng đốc thiên hạ binh mã.” Nói xong giơ chén nói : “Đến, cạn chén, chú chính thức đi nhậm chức.” Mọi người đều nhìn ra, Triệu Khuông Dận trêu người, tôi mặc dù không biết đây là thế nào, nhưng cũng biết cái gì gì công chỉ là một tước vị, muốn tổng đốc thiên hạ binh mã, ít nhất phải phong cái gì gì nguyên soái đi?

Cùng Triệu Khuông Dận uống rượu sao thấy không thành thật nhỉ? Tôi thấy Chu Nguyên Chương cười xấu xa, chợt nhớ ra: Chẳng phải là muốn dùng rượu tước binh quyền sao?

Nghe giang hồ đồn, Triệu Khuông Dận thời loạn cầm trọng binh, gặp thời cơ thành thục tại Trần Kiều phát động binh biến, đương nhiên, còn có cách nói là các bộ hạ của Triệu Khuông Dận chủ mưu, hơn nữa Triệu Khuông Dận uống say bí tỉ mặc vào hoàng bào, dù sao tôi éo tin - hoàng bào từ đâu ra? Trên thực tế là: Triệu Khuông Dận mỗi ngày như động kinh nói nhảm: Trực tiếp xưng đế hay tạo phản trước, đây là một vấn đề...

Triệu Khuông Dận được thiên hạ, sau đó các thuộc hạ khai quốc công thần tay nắm binh quyền địa bàn liên kết với nhau, điều này làm lão không an tâm, vì vậy trong hoàng cung bày bàn tiệc, lão Triệu lầu bầu: “Các ngươi đều là hảo huynh đệ của ta, nếu các ngươi tạo phản, các ngươi thấy ta có nên giết các ngươi không?”

Cá bộ hạ cũ tự nhiên cực kỳ sợ hãi, đồng loạt nói: “Lão đại, chúng ta sao có thể tạo phản?” Triệu Khuông Dận nói: “Chớ nói vô nghĩa, ngôi vị hoàng đế của ta kiếm được thế nào các người còn không biết sao?” Mọi người đều nghĩ: Ừ nhể, lão đại của bọn ta làm hoàng đế lại nói thế này... lập tức hoảng sợ cuống lên, không biết Triệu Khuông Dận muốn làm gì.

Triệu Khuông Dận thấy vậy, liền đề điểm: “Ta nói các ngươi đều là công thần, sao ta có thể bạc đãi? Chỉ cần các người không mang binh, ta đảm bảo các ngươi cùng tử tôn hậu đại có cơm ăn có gái chơi.”

Các thủ hạ đại tướng lúc này mới giật mình, vì vậy đều đứng nói mấy ngày nay người đau đầu, kẻ đau móng tay, có kẻ nói hai mắt đã lòa, kẻ nói không nghe rõ, dù sao tìm cơ hội chuyển sang văn chức, Triệu bạn học vừa lòng gật đầu, lúc này mới bưng chén, nói một câu vừa rồi nói với tôi: “Uống chén rượu này, các ngươi đi nhậm chức di.” Đây là màn dùng rượu tước binh quyền nổi danh trong lịch sử.

Tôi cầm bát giả bộ lảo đảo: “Hoàng thượng, tôi thật không thể uống nữa.” Cạch cái bát rượu không khó, nhưng chẳng lẽ cái chức An Quốc Công mới nhận được đã phải trả lại, muỗi dù nhỏ cũng là thịt, tôi ngu sao? Bát rượu này chẳng bằng tôi uống với Thành Cát Tư Hãn còn hơn.


Bốn lão già xảo trá, tôi kéo Sáu Lưu ra nói: “Nhanh nào, tiền lương đâu?” Tôi cũng thật không chờ được, lúc này đang tò mò xem có gì cổ quái.

Sau Lưu chỉ bốn người, nói nhỏ: “Bọn họ là tiền lương tháng này của cậu đó.”

Tôi sửng sốt hồi lâu, lập tức nói: “Đừng đùa, nhanh đưa đây.” Nói xong sờ các túi của Sáu Lưu.

Sáu Lưu bị tôi chọc cười, vừa chạy vừa la: “Đừng nháo, ai đùa với cậu.”

Khi tôi chẳng lấy được dù cái bánh bích quy hay cái kẹo cao su nào, tôi hoảng nhiên hỏi lại: “Lão nói gì?”

Sáu Lưu xoa dịu: “Vừa là thái sư, vừa là An Quốc Công, chú còn có gì bất mãn hả? Vị cực nhân thần còn gì.”

Cũng phải, tôi thật không nghĩ trong lịch sử còn thằng nào trâu bò hơn tôi, vị cực nhân thần, là vương lại là công, vợ tôi Bánh Bao là Trịnh vương triều Tần kiêm Đại Tư Mã. Nhưng thế hữu dụng à? Cho dù Nghiêu Thuấn chạy tới trước mặt muốn nhường ngôi cho tôi thì tôi có chỗ tốt sao?

Tôi kéo Sáu Lưu: “Bớt lắng nhằng đi, vị cực nhân thần là một người trên vạn người, hiện tại trên vạn người tôi cũng gặp rồi, tôi già mới nghĩ ra, mẹ nó đang làm hiệu trưởng ngon lành sao lại phải dưới người khác - lão không trả lương thì tôi ném lão tới quán rượu đồng chí, cho lão nếm thử mùi vị nhiều người là thế nào.”

Điều khiến tôi điên tiết là lương không có, còn muốn biến tôi thành giải thưởng, giống như nhân viên bán vé, cuối tháng không được nhận lương, còn phải lao động công ích 30 ngày.

Sáu Lưu lắc tay tôi nói: “Sớm muộn rồi chú cũng hiểu cho nỗi khổ tâm của anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui