Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Lưu Bang kêu: “Mau cho nó uống thuốc.”

“Không vội.” Hà Thiên Đậu đi tới trước mặt Không Không Nhi, hỏi: “Mấy thứ kia bọn ngoại quốc để đâu?”

Không Không Nhi ngẩng đầu nhìn Hà Thiên Đậu không nói gì.

Hà Thiên Đậu nói: “Mày không nói cho tao cũng được, tao cũng không thẩm vấn mày, mặc dù cuối cùng viên thuốc này mày vẫn phải ăn, nhưng mặc kệ mày thế nào tao cũng chiếu cố cuộc sống sau này của mày.”

Không Không Nhi thở dài, nói ra một địa chỉ: “Nơi đó còn mấy tên ngoại quốc trông.”

“Ông chủ chính thức của chúng là ai?”

“Không biết, bình thường đều là Cổ Đức Bạch ra mặt xử lý, tôi cũng không thấy ông chủ của chúng.”

Hà Thiên Đậu lại hỏi: “Chuyện của bọn ta mày nói với chúng bao nhiêu?”

“Chưa nói gì cả, tôi chỉ cần tiền thôi. Hơn nữa có một việc không phải cứ nói là bọn nó tin.”

Hà Thiên Đậu gật đầu, tiếc hận nhìn Không Không Nhi, Không Không Nhi cúi đầu: “Tôi biết ông đang mâu thuẫn, nhưng đưa viên thuốc cho tôi đi, nếu ông hiện tại thả tôi, tôi có thể đảm bảo chắc chắn không phản bội ông, nhưng tâm của tôi đã khác, tôi sống vậy rất khổ.”

Hà Thiên Đậu đưa viên thuốc: “Đừng lo, chỉ mất một đoạn trí nhớ ngắn thôi, như là tỉnh dậy không nhớ giấc mộng đêm qua.”

Không Không Nhi thi lễ với Hà Thiên Đậu, sau đó nói với Kinh Kha: “Kinh huynh, đắc tội xin chớ trách.” Cuối cùng nói với Triệu mặt trắng: “Hôm nay tôi thua tâm phục khẩu phục, chỉ mong chúng ta lại có thể luận bàn một lần.”

Không Không Nhi cầm viên thuốc từ tay Hà Thiên Đậu định bỏ vào miệng, Lưu Bang bỗng nói: “Đợi chút. Tao còn có một chuyện không rõ, thuốc tê làm sao mày bỏ vào trong cơm của bọn tao, mấy ngày này luôn có người trong nhà, chẳng lẽ trong bọn tao có nội gián?”

Không Không Nhi nghe vậy cười cao thâm, cũng không trả lời, nuốt thuốc xuống, một chốc lát chậm rãi khép mắt.

Lưu Bang cầm gậy nói: “Mấy tên ngoại quốc thì sao?”

Ngô Tam Quế nói: “Ừ nhỉ, nếu là anh thì đào hố chôn thôi, nhưng mà xem ra Tiểu Cường không giết người bao giờ, không hạ thủ được.”


Hiện tại tôi chỉ có hai cách: Một là giết, hai là giao cho nhân viên nhà nước, dù sao không thể thả ra. Tôi thở dài gọi điện cho Phí Tam Khẩu, lúc này thiết bị phá sóng đã bị Hà Thiên Đậu phá đi. Phí Tam Khẩu nhận điện: “Bình thường chú gọi cho anh không phải kinh hỉ thì là kinh dị, nói đi, chuyện bây giờ là tốt hay xấu?”

“Ai. Tôi cũng nói không rõ là chuyện tốt hay xấu nữa, nhưng mà tôi chỉ có thể nghĩ tới là chỉ mình anh có thể giúp tôi, mang thêm vài người tới đây.”

Cúp máy, Hà Thiên Đậu hỏi tôi: “Thế vài món đồ cổ chú định làm sao?”

Tôi biết lão hỏi mấy món của hiệu cầm đồ bị Không Không Nhi trộm đi, đành nói: “Cũng giao cho Quốc An Cục, dù sao bọn họ bắt người thì đồ cũng vào tay họ.”

Không lâu sau Phí Tam Khẩu dẫn người tới. Tôi chỉ vào bốn tên ngoại quốc nói: “Mafia nước ngoài, anh có hứng thú không.”

Phí Tam Khẩu nhìn người của mình tìm ra súng trên người bọn họ, nhíu mày hỏi: “Vì sao mafia tìm chú?”

“Tôi sẽ giải thích sau. Dù sao anh mang về là hỏi ra được mà, tôi cũng chạy không thoát, trước mắt còn có việc cần anh trợ giúp.”

Phí Tam Khẩu học giọng điệu của tôi nói đùa: “Việc công hay việc tư?”

“Công tư đều có, có chỗ này, còn có mấy tên, anh xem cầm lại vài thứ. Nhưng tôi phải nói trước, không cho anh được thứ gì, một chút là tôi mượn, một chút thuộc về vật phẩm tư nhân.”

Phí Tam Khẩu nói nghiêm chỉnh: “Rốt cục là thứ gì? Cho dù chú không cho bọn anh, bọn anh tạm thời cũng không thể trả lại, chú cũng biết anh còn đại biểu chính phủ mà.”

Lúc này tôi lại hút điếu thuốc, thuốc dù giảm căng thẳng nhiều, nhưng tay chân tôi vẫn mềm nhũn ra, tôi buồn chán: “Hiện tại thật sự không thể nói rõ, đặt trong tay anh cũng được, nhưng anh phải đáp ứng tận lực giảm bớt người tiếp xúc, trọng yếu nhất là không để cho bọn chuyên gia khảo cổ động tới.”

Ngoài dự liệu, Phí Tam Khẩu quả quyết: “Chuyện này anh không thể cam đoan, nếu hành động lần này thành công, ngay sau đó các chuyên gia sẽ giám định mấy thứ này, đây là quy củ, cũng là nguyên tắc của bọn anh.”

Tôi xua tay: “Thế này đi, trước anh giữ, nhiều nhất tìm vài chuyên gia xem đó có phải bom không , còn cái khác, tôi rất nhanh sẽ giải thích cho anh, thế nào?” Tôi thấy anh ấy do dự, cũng khó trách, là một vệ sĩ trung thành của quốc gia, tôi yêu cầu thế thật quá đáng, tôi đặt tay lên vai anh ấy nói nhỏ: “Ngẫm lại đi, từ khi anh quen tôi, có bao nhiêu chuyện khó tin xảy ra, nhưng cho dù chuyện nào cũng không gây tổn thất cho quốc giá, phải không? Ngược lại, các anh còn vì thế tìm được Tần vương mộ, cầm được vinh dự tại Singapore.”

Phí Tam Khẩu nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng nói: “Được, nhưng anh chỉ cho chú 24 giờ, ngày mai chú không liên lạc, những thứ đó sẽ xuất hiện trong phòng hội nghị.”

Tôi cắn răng: “Tốt! Nhưng mà...còn phiền vài vị chuyển đồ đạc vào nhà dùm.”


Vì thế, mấy nhân viên quốc an cục Phí Tam Khẩu mang tới bắt đầu giúp tôi chuyển đồ đạc vào nhà, chuyển ra ngoài là phần tử đối địch nước ngoài, chuyển vào là vệ sĩ trung thành của quốc gia, hơn nữa bên tôi lấy được thắng lợi cuối cùng, tôi thấy đây là một cảnh quay rất tuyệt. Khi mọi khám xét từ túi bọn mafia ra một đống thứ linh tinh như tuốc nơ vít, kéo, bọn họ kinh ngạc kêu lên: “Mấy tên ngoại quốc nghèo điên rồi sao? Ngay cả mấy thứ này cũng trộm.”

Viên trân châu đã được Lý Sư Sư thông minh thu đi từ trước.

Mấy người Phí Tam Khẩu đi rồi, Không Không Nhi chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt đã rất ngạc nhiên nói: “Hà thúc, chúng ta đang ở đâu vậy?”

Hà Thiên Đậu cười hiền lành sờ đầu hắn nói: “Đây là nhà mới của chúng ta.” Nói xong móc ra một chùm chìa khóa đặt vào tay, chỉ vào biệt thự đối diện nhà tôi nói: “Cháu đi qua dọn phòng đi, thúc thúc lát nữa sẽ về.”

Không Không Nhi tò mò nhìn bọn tôi, vâng dạ rồi đi.

Hà Thiên Đậu chờ lúc hắn đi xa mới thở dài: “Thằng nhỏ đi theo anh từ năm 13, giờ nó khôi phục trí nhớ năm 13 tuổi, cũng may là nó cụ non, nhưng thật sự thiếu nợ nó rất nhiều, chỉ có thể tận lực đền bù bằng cách khác.”

Lúc này bọn tôi cũng đã quay về phòng. Bánh Bao còn đang nằm ngủ trên bàn, hơn nữa xem ra cũng trúng thuốc tê, tay chân mềm nhũn, tôi đắp cho cô ấy một cái áo, buồn bực nói: “Em vẫn kỳ quái, rốt cục là ai bỏ thuốc mê vào cơm của chúng ta?”

Lý Sư Sư nói: “Hơn nữa trước khi đi Không Không Nhi cũng không muốn nói tỉ mỉ, hẳn là có chút kỳ quặc.”

Lưu Bang nói: “Anh vẫn kiên trì quan điểm của mình, trong chúng ta có nội gián.”

Hoa Mộc Lan đang băng bó cho Kinh Khờ, quả thực Kinh Khờ mất không ít máu, Hạng Vũ bỗng đấm một quền lên bàn nói: “Người này đáng giận.” Trương Băng bị dọa giật mình, Hà Thiên Đậu thản nhiên nói: “Chuyện tới nước này, anh liền nói ra.” Cả bọn đều nhìn lão, thấy khó hiểu.

Không ngờ Hà Thiên Đậu lại nhìn Trương Băng, bằng khẩu khí tiếc hận dùng với Không Không Nhi nói: “Cô nương, sao lại phải làm vậy?”

Trương Băng tái mặt.

Hạng Vũ ngạc nhiên: “Hà tiên sinh nói thế có ý gì?” Hà Thiên Đậu không nói gì.

Trương Băng lại khôi phục trấn định, bỗng nhìn Hạng Vũ, chậm rãi nói: “Đại vương, năm đó lần đầu ta nhìn thấy ngài đã yêu ngài...”

Trước mặt công chúng, Hạng Vũ có chút mất tự nhiên, nhưng cũng không trốn tránh, nhìn Trương Băng ôn nhu: “Ta cũng vậy.” Chúng tôi đều lạnh gáy, tôi cũng định ôm Bánh Bao thể hiện.


Trương Băng buồn bã, chậm rãi nói: “Ngài không yêu, ngài chỉ tùy tiện nhìn liếc qua thiếp, ném một bao tiền rồi đi. Nói là “Chính là nàng”.”

Mọi người đều lấy làm kỳ, mấy nam nhân nhìn Hạng Vũ đầy mập mờ, nghĩ thầm Sở Bá Vương cùng Ngu Cơ nguyên lai gặp nhau rất đặc biệt...

Hạng Vũ không hiểu: “Không đúng, ta...”

Trương Băng xen lời: “Bởi vì một câu của ngài, từ đó về sau thiếp liền như cái bóng đi sau Ngu Cơ, mãi tới sau này, thiếp thật sự hoàn toàn thành cái bóng của nàng.”

Trong phút chốc, tôi đã thấy có gì không đúng...

Quả nhiên, Hạng Vũ hoảng sợ nói: “Nàng.. là Tiểu Hoàn?”

Mọi người người hiểu người không: “Tiểu Hoàn là ai?”

Trương Băng đứng dậy cúi đầu nói với chúng tôi: “Các vị, thực sự xin lỗi, thuốc tê là tôi hạ, vùa rồi lúc mọi người kính rượu, tôi... không phải Ngu Cơ.” Cô ấy nhìn qua Lưu Bang: “Lưu đại ca sớm đã hoài nghi muội hả?”

Lưu Bang vỗ đầu mê mang: “Ừ... nhưng ta thật không nhớ được Tiểu Hoàn là ai.”

Trương Băng cười khổ: “Ca không nhớ được là đương nhiên, trên thực tế có ai biết muội là ai chứ, muội chỉ là nha hoàn mà đại vương dùng tiền mua để phục thị Ngu cơ.”

Bọn tôi giật mình.

Trương Băng lại nhìn Hạng Vũ đang hóa đá, chân thành: “Đại Vương, thiếp thật sự rất yêu ngài. Ngài cưỡi Ô Truy, địch nhân trước mặt ngài bị giết tan nát, ngài là một anh hùng cô độc, chỉ Ngu Cơ có thể hiểu sự tịch mịch của ngài, nhưng ngài vì sao không liếc nhìn thiếp dù chỉ một lần, Tiểu Hoàn cũng hiểu ngài, yêu ngài.”

Hạng Vũ mặt xanh đen, không nói gì, cũng không biết đang nghĩ gì.

Trương Băng tiếp tục nói: “Ngu Cơ đoạt đi toàn bộ tâm của ngài, nhưng thiếp không hề hận chút nào, mấy lần thiếp ám chỉ, nàng cũng có ý khuyên bảo ngài nạp thiếp làm thiếp, nhưng ngài lúc đầu giả ngu nghe không rõ, cuối cùng vì thể hiện sự quyết tâm mà ngài cho thiếp một khoản tiền để thiếp về nhà. Thiếp thật sự hâm mộ Ngu Cơ, một phụ nữ làm được tới mức này, thiếp còn oán hận sao được nữa?”

Lúc này Hà Thiên Đậu rốt cục nói: “Cho nên trên cầu Nại Hà, cô một lòng quấn quít si mê, thầm nghĩ kiếp sau trở thành Ngu Cơ, vì vậy sau khi đầu thai bộ dáng của cô giống hệt Ngu Cơ, thậm chí ngay cả những cử động dù là nhỏ nhất cũng giống Ngu Cơ, ngay cả khi Hạng Vũ không biết kiếp trước cô là ai vừa thấy đã nổi lòng ngưỡng mộ, không riêng kiếp trước, ngay cả kiếp này lần đầu nhìn thấy cô cũng yêu hắn, đúng không?”

Trương Băng im lặng không nói gì, cuối cùng gật đầu.

Tôi ngạc nhiên: “Lão đã sớm biết?”


“Đúng thế..” Hà Thiên Đậu khẳng định: “Vì đối địch với chú, anh khôi phục Lữ Bố đấu Hạng Vũ, nhưng là hắn lần đầu giao thủ anh biết Lữ Bố căn bản không đủ đối kháng Hạng Vũ, vì hoàn thành lời hứa, anh tính kiếp sau của Ngu Cơ, nhưng phát hiện cô ấy không đầu thai tới hiện tại, càng khiến anh tò mò là có một cô gái mà ngay cả Hạng Vũ cũng nhận sai là Ngu Cơ, khi đó thuốc của anh nghiên cứu sắp thành công, anh động tâm cho Trương Băng ăn, nghĩ thầm nếu lầm thì vẫn xử lý được, nào ngờ chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô ả thế nhưng là Ngu Cơ, thậm chí còn nhớ được khi xưa, anh mặc dù biết có ẩn tình, nhưng mãi tới hôm nay mới hoàn toàn hiểu rõ ngọn nguồn – Trương Băng, vì sao tính theo ngày tháng năm sinh của cô không tính ra kiếp trước rốt cục cô là ai?”

Trương Băng mỉm cười nói: “Học hết cấp 3, vì thi vào trường nghệ thuật, tôi có sửa hộ khẩu.”

Bọn tôi: “...”

Lý Sư Sư: “Chuyện này ông biết, vậy Không Không Nhi tự nhiên cũng nắm rõ, hắn phản bội ông rồi dùng việc này áp chế Trương Băng, bức cô ấy làm việc, sau đó hạ dược vào rượu của chúng ta.”

Chúng tôi cùng nhìn Trương Băng, cô ấy buồn bã nói: “Vâng, hắn nói nếu tôi không giúp thì sẽ vạch trần thân phận của tôi, nhưng hắn cam đoan, chỉ lấy đồ không đả thương người, tôi đành đáp ứng, đại vương..” Trương Băng nhìn Hạng Vũ: “Thiếp biết hiện tại có nói gì ngài cũng không tha thứ, nhưng thiếp làm hết thảy là vì có thể sử dụng thân phận Ngu Cơ ở bên cạnh ngài, thiếp biết thời gian của ngài không còn nhiều.”

Lưu bang nói: “Không Không Nhi trước khi đi cũng không muốn nói ra Trương Băng, là bởi vì hắn biết Trương Băng cũng không có chính thức có tâm muốn hại chúng ta, hơn nữa hắn cũng thẹn với Trương Băng.”

Trương Băng nhìn Lưu Bang nói: “Muội nên cảm tạ Lưu đại ca..."

Lưu Bang vội xua tay nói: “Cô đứng nói vậy, Ngu Cơ không phải tôi giết.”

Trương Băng thản nhiên nói: “Không phải vậy, là ca nói một câu làm muội thức tỉnh, vừa rồi ca nói “các ngươi mỗi ngày âu yếm, lúc này lại không để ý sống chết của đại vương nhà ngươi”. Muội cũng nghe rồi, nếu mình là Ngu Cơ chân chính, lúc đó nhất định sẽ cổ vũ đại vương cướp lấy chủ động trên chiến trường rồi tính, nhưng muội chỉ mê luyến khí khái của đại vương, lúc này, Ngu Cơ mặc dù không có mặt, muội cũng thua một lần, về mặt thiệt tình lo lắng cho đại vương, muội không bằng nàng.”

Hoa Mộc Lan thở dài: “Đây là sự khác nhau giữa yêu và sùng bái, kỳ thật cô sao không lo lắng cho đại vương nhà cô, chỉ là góc độ bất đồng thôi.”

Trương Băng cảm kích Hoa Mộc Lan, không chút lưu luyến Hạng Vũ, cô ấy nói với Hà Thiên Đậu: “Hà tiên sinh, thuốc màu đỏ ngài còn không?”

Hà Thiên Đậu thất thần lại móc ra một viên đặt lên bàn, Trương Băng dứt khoát cầm lấy, bỗng quay đầu lại nói với Hạng Vũ: “Đại vương, đừng hận thiếp.”

Hạng Vũ đẩy bàn che trước mặt ra, giữ chặt Trương Băng, ôm vào lòng, nói thầm: “Ta sao có thể hận nàng - Tiểu Hoàn, cảm ơn nàng đã yêu ta.”

Trương Băng rốt cục khóc như mưa trong lòng Hạng Vũ, ủy khuất phẫn hận nhiều năm rốt cục được phát tiết tất cả, cô ấy lẩm bẩm: “Có câu nói này là quá đủ rồi, đại vương.”

Hạng Vũ vỗ nhẹ vai cô ấy: “Kiếp này cùng kiếp trước, ta tổng cộng thiếu nàng hai kiếp, mặc kệ hữu duyên vô duyên, kiếp sau nhất định trả.”

Trương Băng cười nhạt, chậm rãi rời khỏi ngực Hạng Vũ, cô ấy cầm viên thuốc, cúi đầu, đột nhiên nói: “Kỳ thật tôi thật may mắn, ít nhất tôi đã tìm được thứ tôi muốn, cảm ơn mọi người, tôi cũng thực xin lỗi mọi người, chuyển lời xin lỗi của tôi cho Tiểu Vũ - Tôi phải đi, tựa như Không Không Nhi nói, dùng tâm tình hiện tại sống tiếp quá khổ.” Lập tức, Trương Bang nuốt thuốc, thản nhiên nói: “Tôi phát hiện tôi tốt hơn hắn nhiều, ít nhất khi tôi tỉnh lại không cần trở lại lúc nhỏ.”

Trương Băng nhìn bọn tôi đầy u oán, sau đó ghé vào người Bánh Bao ngủ.

Lý Sư Sư sớm khóc không thành tiếng, Hoa Mộc Lan cũng lặng yên chảy nước mắt, những người khác đều cảm khái, tôi cũng bị chấn động mạnh, tôi lau mắt đã ướt nói: “Tôi nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, Trương Băng tỉnh lại có thể hô to khiếm nhã không - cô ấy tỉnh lại hẳn là nghĩ đang ngồi ăn cơm ở nhà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui