Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Tôi lo lắng, tên ngoại quốc mở miệng, khai ra tôi ra thì sao? Mặc dù việc tra hỏi là dĩ nhiên, nhưng bọn họ sao biết trong tay tôi có đồ cổ, hơn nữa mặc kệ thế nào, vài món đồ cổ quan trọng chảy ra từ tôi....

Phí Tam Khẩu không thấy tôi nói gì, lại nói: “A đúng rồi, bọn anh có tra xét bối cảnh đồng chí Doanh một chút, nhưng kỳ quái là căn bản không tìm được tin tức trong máy tính quốc gia, còn có rất nhiều giáo viên trong Dục Tài cũng thế, chú lại giải thích là nhặt được ở một khe núi nào đó chứ...”

Tôi vội nói: “Đúng vậy, vấn đề này tôi đã sớm nói qua rồi.”

Phí Tam Khẩu bất đắc dĩ: “Chú đã nói vậy anh cứ cho là thật đi, nhưng anh phải nhắc nhở chú phân rõ được và mất, nên nói cho bọn anh biết hơn là giữ bí mật một mình tốt hơn.”

Tôi cũng gật đầu, nói thầm: “Đừng có mơ, kể cả ngày sinh tháng đẻ của những người này mình phải lưu lại, sau này vạn nhất có một hai thằng thái giám tới thì ngay cả giới tính cũng phải giữ bí mật.”

“Còn nữa..” Phí Tam Khẩu nói: “Không được dẫn mấy người đó đi đánh nhau? Còn xảy ra chuyện như ngày hôm qua có thể tìm anh, anh mặc dù không phải cảnh sát, nhưng chú cũng biết đó, về công hay về tư anh đều sẽ giúp chú.”

“Nhất định, nhất định.”

Phí Tam Khẩu nhìn tôi lần cuối, không biết vì sao thở dài, lái xe rời đi.

Xem ra, người với người thật không có khả năng ngang hàng, chỉ có điều lúc này cán cân may mắn nghiêng về tôi, làm chuyện lớn thế, ngay cả cảnh giới cũng chẳng có ai, một đêm phát động bốn năm trăm người đồng thời đập phá 7 tụ điểm ăn chơi, toàn quốc ngoại trừ quân đội thì chỉ có Dục Tài bọn tôi, giải thích của chính phủ là: Lưu manh ẩu đả. Chuyện này tôi đã xem thường lực ảnh hưởng của Dục Tài rồi, đây dù sao cũng là một trường học nổi danh thế giới. Không thể nói là Tiểu Cường tôi cứ đặt đít ngồi xuống tự nhận trách nhiệm từ chức là xong, trong phạm vi nào đó quốc gia vẫn phải bảo tồn thể diện cùng danh dự của mình. So ra Lôi Lão Tứ bất quá là một tên lưu manh, đập phá thì sao. Dân gian đại khoái nhân tâm, chính phủ cũng chẳng khó chịu. Lấy hay bỏ thì quá đơn giản rồi.

Đêm đó, Lôi Lão Tứ quả nhiên không gượng dậy nổi, mấy nơi của lão đều bán giá rẻ, điều tôi không tưởng nổi là, người mua lại chính là Liễu Hạ, Lôi lão Tứ rơi đài thì ngay đêm đó Liễu Hạ mang người quét sạch địa bàn của lão. Thủ hạ của Lôi lão Tứ sớm bị bọn tôi đánh sợ, nghĩ là thảo mộc giai binh, cứ nghe tin là chạy, tôi tưởng Liễu Hạ tính chiếm chút lợi. Không ngờ từ nay về sau Vương rác rưởi đổi cờ thành Vương lão đại, thằng nhóc cũng hoàn thành chiến lược nông thôn bao vây thành thị, cũng không biết làm sao kiếm được nhiều tiền vậy - cho dù mua giá rẻ cũng là một khoản lớn.


Hôm nay, đám chúng tôi ngồi quanh mâm cơm, ngoại trừ đồng chí Doanh thì tổ năm người đầy đủ, còn có cả Hoa Mộc Lan cùng Ngô Tam Quế, thêm cả Trương Băng, Tào Xung vì tham gia thi cuối khóa nên không tới.

Từ khi chúng tôi chuyển tới ở đây, yến hội thế này cứ hai ba ngày một bữa, thỉnh thoảng còn gọi các hảo hán tới, trải qua cuộc sống như Bánh Bao luôn mơ ước, lý tưởng của cô ấy là mỗi ngày có thật nhiều người cũng ngồi ăn cơm, thậm chí tôi còn hoài nghi ngày xưa cô ấy muốn đi nghĩa vụ quân sự là vì có thật nhiều người cùng ngồi ăn cơm với cô ấy, sau đó tôi nói với cô ấy, kỳ thật ở tù cũng có thể được như vậy, Bánh Bao không nói gì suy nghĩ thật lâu, không biết có phải thực sự muốn thế không nữa, tôi hối hận tự vả miệng mình.

Nhưng mà hôm nay cô lại uống nhiều, cô ấy trừng mắt với tôi, giơ chén lên nói: “Đáng tiếc anh béo không ở đây, thật là không ngờ anh ấy lại học chuyên nghành khảo cổ nha, mọi người nghĩ xem khi nào mới đào xong?”

Lưu Bang nói nhỏ: “Em xem đào xong thì bọn anh cũng phải đi.” Anh ấy quay qua nói với Hạng Vũ: “Năm xưa mày nên phá hủy tất cả mọi thứ lão để lại, như thế cả bọn hôm nay ngồi chung uống rượu rồi.”

Tôi nói: “Nghe Phí Tam Khẩu nói đào xong mộ ở huyện B sẽ không định đào sân bay Hàm Dương, dù sao cũng muốn lưu lại di sản gì đó cho tử tôn hậu đại...”

Lý Sư Sư cười nói: “Là di sản vật chất cùng tinh thần, khi nào muốn có thể dựa vào khoa học kỹ thuật có thể đào lên, đây cũng là một loại khích lệ.

Ngô Tam Quế nói: “Anh nhớ rồi, năm đó lúc anh lui binh khỏi Sơn Hải Quan, anh cũng chôn dưới đất không ít vàng bạc, nếu không anh vẽ bản đồ cho Tiểu Cường đi tìm hả?”

Tôi vội nói: “Thôi đi, mấy chỗ các vị nhớ kỹ thì khi đi mang hết đi, tùy tiện lưu lại thứ gì cũng là tai họa.”

Chúng tôi đang tán gẫu, Trương Băng lại mở một chai lần lượt rót cho chúng tôi: “Hôm nay mọi người tụ họp, em kính mọi người một ly.”

Từ lần cứu Bánh Bao, mọi người cải biến thái độ với cô bé, lúc này đều cười nâng chén, Trương Băng cũng chạm chén với bọn tôi, bưng chén chân thành nhìn Hạng Vũ, như muốn rơi lệ, nói nhỏ: “Đại Vương...”


Hạng Vũ mỉm cười muốn nói gì, rồi lại thôi, cuối cùng ngửa đầu uống cạn, tôi phát hiện Hạng Vũ cùng Trương Băng ở chung thường xuyên rơi vào trạng thái lạc nhịp mất tự nhiên, cũng không biết năm đó bọn họ có như thế không.

Bánh Bao hôm nay vô cùng cao hứng, đã uống không ít, thấy Trương Băng kính rượu, cũng đứng dậy nói hàm hồ: “Em gái...”

Chúng tôi cùng nhau “ừ” một tiếng, mặc dù tuổi lịch sử của Trương Băng thực tế không bằng Bánh Bao, nhưng dường như bối phận là tổ tông của cô ấy.

Bánh Bao nói tiếp: “Em gái, nói thật trước kia chị thấy em chẳng thuận mắt, Tiểu Vũ là một cô gái tốt sao em lại ăn hiếp nó...”

Chúng tôi khó xử hò hét loạn lên: “Chuyện trước kia không nhắc lại.”

Bánh Bao vung tay lên nói: “Để cho em nói hết đã – nhưng ngày đó, khi chị bị bắt cóc, em lại chắn trước người to con (chúng tôi lại “ừ” một cái), trong tâm chị nghĩ, mặc kệ em làm gì nhưng cả đời này to con không có quyền trừng mắt với em, phụ nữ làm được như vậy là đủ lắm rồi. Chị dám nói, cho dù em muốn giết ảnh thì cũng vì thương ảnh.”

Trương Băng biến sắc: “Em sao dám thế...”

Bánh Bao một tay chống bàn một tay nói: “Chị... muốn học tập em, cạn.”

Tôi vừa tức lại vừa vui, nói với Trương Băng: “Đây là điển hình của việc say xỉn, em đừng để ý.”


Trương Băng cười.

Bánh Bao giơ ngón cái: “Tốt.” Sau đó đùng một tiếng gục trên ghế ngủ khò khò.

Tôi muốn đi đỡ cô ấy, chỉ thấy chân mềm nhũn lại ngã ngồi, nói: “Mịa kiếp, hôm nay uống nhiều thật à.” Lúc này bỗng nghe ngoài cửa có tiếng loa ồm ồm nói: “Người bên trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây – Tiêu tiên sinh, chúng tôi chỉ cầu tài không muốn mạng, hy vọng các vị đừng chống cự vô ích.”

Tôi sửng sốt một chút, phì cười: “Hiện tại bọn trộm lại kiêu ngạo thế sao?”

Ngô Tam Quế vỗ bàn mắng: “Mịa nó, tính chơi lão tử đây mà.” Nhưng mà tuy nói hào sảng, chúng tôi lại thấy anh ấy chán nản ngồi phịch xuống, Ngô Tam Quế biến sắc: “Không tốt, trúng độc. Rượu và thức ăn bị người bỏ thuốc rồi.”

Theo lý thuyết chúng tôi kinh qua biến cố, gặp chuyện thế này đã sớm hành động, hiện tại đều ngoại lệ ngồi yên, nhìn lẫn nhau cười khổ, tôi mới hiểu được không phải vừa rồi chân nhũn, mà là không biết bị trúng thuốc tê từ bao giờ, thần trí hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng chỉ có tay chân không nghe sai sử.

Hạng Vũ mặt đỏ bừng, cả người run rẩy, dường như uất ức không thể phát tiết. Trương Băng ân cần nhìn xem, Ngô Tam Quế tĩnh tọa bất động, xem ra là nhận thua, Lưu Bang nhìn quanh, tựa hồ ngóng trông có người tới cứu, ngoại trừ Bánh Bao đã ngủ, Lý Sư Sư cùng Hoa Mộc Lan hai người lại rất trầm lặng, chỉ có Kinh Khờ an ổn dùng đũa gắp thịt nướng bỏ vào trong miệng, sau đó lại làm một hớp rượu, chúng tôi cùng hỏi: “Anh không trúng độc à?” Sau đó mắt đều sáng lên, nếu Kinh Khờ không trúng độc, tựa hồ còn có thể tự vệ được.

Kinh khờ lắc đầu: “Ngoại trừ miệng cùng tay, chả làm được gì.”

“Vậy mà còn ăn?”

Kinh Khờ chuyên tâm uống rượu, chậm rãi nói: “Dù sao đã thế còn sợ gì – anh còn chưa ăn no mà.”

Lúc này Lưu Bang phản ứng nhanh nhất, công tắc đèn ngay cạnh vách tường, anh ấy lắc lắc duỗi tay nhấn một cái, trong phòng lập tức tối om.

Người bên ngoài không dám tùy tiện tiến vào, lại cầm loa hét lên: “Tiêu tiên sinh, mời không phản kháng vô ích, chúng tôi không tùy tiện tổn thương các vị.”


Trương Băng sốt ruột nói nhỏ: “Làm sao bây giờ?”

Tôi nói: “Báo cảnh, gọi cho cảnh sát tới.”

Trương Băng lấy điện thoại nhìn thoáng qua nói: “Không có sóng, bên ngoài có thiết bị phá sóng rồi.”

Lý Sư Sư nói: “Dùng máy bàn, ai ở gần nhất?”

Lưu Bang cười khổ: “Người ta biết phá sóng, chẳng lẽ không biết cắt dây điện thoại? Anh thấy hay là dùng cách nguyên thủy đi.”

Mọi người biết tên này quỷ kế đa đoan, đồng loạt hỏi: “Biện pháp gì?”

Lưu Bang nói: “Hô cứu mạng.”

“Mịa..” cả bọn khinh bỉ, biết hắn trêu đùa mọi người, bởi vì xem ra đối phương chuẩn bị kỹ càng, chắc bảo vệ của khu cũng đã bị thu dọn, lúc này hô cứu mạng thì đối phương chắc chắn sẽ vào.

Chúng tôi đang thương lượng, đối phương cũng không cho chúng tôi thời gian, tiếng bước chân dần tới gần, dùng giọng điệu thử thăm dò: “Tiêu tiên sinh, tôi có thể vào không, ngài tốt nhất không nhúc nhích.”

Chẳng biết người này dùng gì một lúc đã mở được cửa, vừa vào trong đã bật đèn pin, hắn trước tiên chiếu qua mặt bọn tôi, lại nhìn thức ăn trên bàn, cười nói: “Cơm chiều phong phú thật, nhưng các vị hà tất phải vậy chứ?” Nói xong duỗi tay bật đèn trần lên, trong tích tắc chúng tôi thấy rõ, là một chú tây mũi lõ, là một tên ngoại quốc.

Tôi giật mình: “Lại là bọn mày?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui