Tần Kiêu làm mẫu xong thì vỗ đùi Kha Ninh: “Nhớ kỹ động tác này đấy, sáng mai áp dụng vào cảnh quay.”
“Vâng…” Kha Ninh thể hiện bản thân mình đã hiểu rõ.
Cậu cảm thấy cực kỳ may mắn vì tối nay mình mặc quần dài, nếu không có lớp vải vóc này che đậy, cậu được Tần Kiêu vuốt ve thế này, cảm giác va chạm chân thật tới mức sợ là phải vào nhà vệ sinh lần nữa.
Tần Kiêu trở mình ngồi dậy khỏi người cậu.
Tia sáng trên đèn tường nhanh chóng hắt xuống mặt Kha Ninh, sáng chói khiến cậu phải nheo mắt lại.
Rõ ràng đã kết thúc nhưng Kha Ninh vẫn chưa thoát khỏi vai, cậu nằm sững người ở đây thở hổn hển một lúc, sắc mặt đỏ hồng, cứ như vừa lên giường với người ta thật.
Dư vị này vẫn cứ kéo dài, cậu thả lỏng nhìn lên trần nhà, thở dài nói: “Anh Kiêu, anh giỏi thật đấy… Nếu em có thể bằng một nửa của anh thì tốt quá.
Sao anh diễn được tự nhiên thế?”
Tần Kiêu ngồi ở mép giường, đốt điếu thuốc.
Mãi đến khi điếu thuốc đã cháy hơn một nửa, hắn mới dùng âm lượng chỉ có mình nghe thấy, nói một câu: “Quen tay hay việc.”
Hơn mười một giờ khuya, Kha Ninh về phòng mình.
Cơ thể cậu thì mệt mỏi nhưng đầu óc lại cực kỳ phấn khởi, trái tim đập thình thịch liên hồi, cứ như vừa mới chạy cự ly dài xong.
Trên người dính chút mồ hôi, Kha Ninh liền đi thẳng vào phòng tắm, rửa mặt bằng nước sạch, sau mấy lần giội nước thì dứt khoát cởi quần áo tắm lại lần nữa.
Nước lạnh chảy xuống đỉnh đầu, khi thoa sữa tắm lên người, không hiểu sao tự dưng cậu nhớ đến…
Vừa nãy Tần Kiêu ngửi cổ cậu, nói hương sữa tắm trên người cậu hơi nồng.
Trái tim Kha Ninh đập loạn lên, lần này cậu không bóp nhiều nữa, chỉ lấy một chút thôi.
Sau khi tắm xong, cậu đứng trước gương bôi kem dưỡng ẩm, bỗng nhiên môi có cảm giác đau nhói, giơ tay lên chạm vào càng thấy đau hơn.
“Sh———-!”
Dí sát mặt vào tấm gương, Kha Ninh phát hiện ra môi dưới của mình sưng đỏ, trên biểu bì còn có vết rạn nhỏ, thấm ra chút máu đỏ sẫm.
Tối nay lúc “lên lớp” ở phòng Tần Kiêu, cậu vẫn luôn rất căng thẳng, mỗi động tác đều thể hiện rõ sự ngại ngùng của bản thân, vì thế cứ liếm môi mím môi theo thói quen, cuối cùng cả cánh môi sưng lên.
Ra khỏi phòng tắm, Kha Ninh gọi điện cho trợ lý, nhờ trợ lý sáng mai mua giúp mình một thỏi son dưỡng môi.
“Muốn nhãn hiệu gì?” Trợ lý hỏi cậu.
“Loại nào cũng được.” Kha Ninh nói xong thì hơi dừng lại, suy nghĩ rồi vẫn bổ sung thêm: “Không cần hương gì đâu.”
Hình như người kia không thích mấy mùi hương nồng cho lắm.
Đêm đã khuya, mùa hè ve kêu ngoài cửa sổ không ngớt, ồn ào nhức cả đầu.
Kha Ninh nằm ngửa trên giường đơn một lúc, trong đầu đang ôn tập lại chút kiến thức mình học được tối nay, tất cả đều là do vị điều phối viên cảnh nóng kia dạy cho cậu.
Cậu không khỏi hồi tưởng lại: Tần Kiêu đè lên người cậu, làm mẫu cho cậu những động tác mà cậu diễn cực kỳ giả trân, những cử chỉ hành động thân mật ấy khiến người ta nín thở, lại còn ở khoảng cách cực kỳ gần gũi…
Bàn tay người ấy có một lớp chai mỏng, lúc sờ lên da có hơi ngứa ngáy, thế nhưng rất thoải mái.
Kha Ninh mải mê nghĩ ngợi, lại tiếp tục liếm môi nhiều lần khiến biểu bì da môi sưng lên, đau đến mức cậu xuýt xoa một tiếng.
Nếu còn tiếp tục như vậy, cậu sợ là lúc ngủ cũng nằm mơ mình liếm môi tiếp.
Trong lòng cậu hơi khô nóng, thế nhưng cũng không phiền, chỉ cảm thấy hưng phấn đến mức ngủ không yên giấc.
Cảm giác vô cùng kỳ diệu, giống như ruộng lúa khô cạn được dòng sông tưới tắm trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Cậu nghiêng người, bật đèn ngủ và thiết bị phun sương lên, xem lại kịch bản dưới ánh đèn.
Sau khi xem xong thì lấy di động ra, mất ngủ buồn chán lướt chơi.
Đang lướt mạng, lòng hiếu kỳ bỗng nhiên trỗi dậy.
Kha Ninh mở trình duyệt, nhập vào ô tìm kiếm cụm từ “Điều phối viên cảnh nóng“.
Tất cả các tư liệu liên quan đến nghề nghiệp này hiển thị ngay lập tức.
Ban đầu điều phối viên cảnh nóng là nghề có xuất phát điểm từ Hollywood, nhiệm vụ chủ yếu là chỉ đạo các cảnh quay thân mật trong phim trường.
Diễn viên không biết diễn hoặc diễn không tốt các cảnh nóng thì sẽ được điều phối viên đến hướng dẫn diễn xuất.
Ví dụ như hôn môi, ôm, thậm chí cả các cảnh ân ái kịch liệt.
Điều phối viên cảnh nóng có thể thông qua sự tiếp xúc tay chân và lời giải thích ngoài miệng để chỉ dẫn, hỗ trợ các diễn viên quay được các cảnh phim hiệu quả như mong đợi của đạo diễn.
Kha Ninh đọc rất lâu, tất cả thông tin liên quan đến công việc này cậu đều đọc lướt qua một lần, còn xem rất nhiều kiến thức phổ cập trong và ngoài nước.
Mãi cho đến khi đôi mắt cay xè vì bị ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại hắt vào, không muốn dừng cũng phải dừng.
Cậu tắt màn hình điện thoại, nhắm mắt lại, trong lòng càng phiền muộn.
Hóa ra những chuyện Tần Kiêu làm với cậu chỉ là phạm vi thuộc trách nhiệm công việc, dường như là những việc mà một điều phối viên cảnh nóng nên làm, vô cùng khoa học và chuyên nghiệp, không hề mang theo chút yếu tố cá nhân nào.
Còn cậu thì hay rồi, từ đầu đến cuối cứ mang theo cảm xúc cá nhân vào.
Những lúc không nhịn được mặt đỏ tim run, tất cả sự căng thẳng mất tự nhiên viết hết lên trên mặt, đều lọt vào tầm mắt của đối phương.
Tần Kiêu sẽ không cảm thấy cậu rất buồn cười, rất ngây thơ chứ?
Hơi nước vẫn đang được phun ra từ máy phun sương giữ ẩm, thế nhưng không còn tác dụng gì nữa.
Kha Ninh cảm thấy trái tim mình khô khốc.
Lúc này, ngoài khô ra còn thêm chút phiền muộn.
Tâm tình dâng lên chút kỳ lạ nho nhỏ, cậu lại mở điện thoại lên, suy nghĩ rồi gửi cho Tần Kiêu một tin nhắn.
[Anh Kiêu, đêm nay thu hoạch khá dồi dào, em đã học được rất nhiều.
Vô cùng biết ơn sự hướng dẫn của anh!]
Vừa mới nhấn gửi xong, Kha Ninh có phần thấp thỏm.
Muộn thế này rồi không biết Tần Kiêu đã ngủ chưa.
Hai tiếng sau mới gửi tin nhắn cảm ơn người ta, có phải hơi vô tâm quá không? Hay là rút lại tin nhắn đi…
Cậu rối rắm hồi lâu, lăn từ đầu giường tới cuối giường, cuối cùng vẫn quyết định thu hồi tin nhắn.
Không ngờ sau đó, Kha Ninh sơ ý nhấn nút “Xóa”, cả cái tin nhắn biến mất, muốn thu hồi cũng không thu được nữa.
“Không không không.” Kha Ninh nâng điện thoại lên, cuống cuồng suýt chút nữa lăn xuống gầm giường.
Cậu hối hận muốn chết!
Nguy rồi, sáng mai Tần Kiêu đọc được cái tin này sẽ nghĩ thế nào? Hơn nửa đêm gửi loại tin nhắn khách sáo thế này, có phải sẽ thấy kỳ lạ ghét bỏ lắm không?
Kha Ninh hận không thể tự bóp chết mình, cứ nấn ná chờ đến gần một giờ, tinh thần kiệt quệ vẫn chưa thấy trả lời, cuối cùng mới ôm chăn ngủ say.
Mãi đến khoảng hai giờ sáng.
Tên nhóc này đã ôm chiếc chăn mềm mại ngủ say, không biết màn hình điện thoại bên gối sáng lên.
Cậu nhận được một tin——-
[Tối mai tiếp tục, vẫn giờ đấy.].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...