Bàn tay Tần Kiêu rất nóng, Kha Ninh cảm nhận rõ ràng được điều này.
Là một người đàn ông, dĩ nhiên là ngực Kha Ninh phẳng lì, nhưng mà vẫn không hề đánh mất sự mềm mại của da thịt.
Tay Tần Kiêu áp lên trên, từ hai bên nhào nặn về giữa, ngón tay cách lớp áo của Kha Ninh hơi cạ nhẹ qua hai điểm nào đó.
Cả cơ thể Kha Ninh co rúm lại.
“Thật ra em hơi sợ nhột.” Cậu ngập ngừng nói.
“Thế thì kiên nhẫn một chút thôi.” Tần Kiêu nắn bóp ngực cậu giống như nắn bóp ngực phụ nữ, mang lại khoái cảm cho cậu khó mà mở miệng được.
Kha Ninh cắn chặt môi, cánh môi đáng thương đã bị cậu cắn đến sưng đỏ, nhưng cậu vẫn không nhịn được bật ra một tiếng thở dốc ngắn ngủi.
Thật ra thì, thoải mái vẫn nhiều hơn ngứa ngáy.
“Anh Kiêu, nhẹ, nhẹ thôi.” Kha Ninh cựa quậy hai cánh tay, vô thức kẹp chặt lại, kẹp luôn hai bên cánh tay của Tần Kiêu trước ngực mình, hai tay túm lấy mu bàn tay của hắn.
Lòng bàn tay cậu nóng đến mức giống như bị lò sưởi hun nóng quá độ, còn thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, từ từ ngấm vào các kẽ ngón tay của Tần Kiêu.
Giọng Tần Kiêu mang theo sự khàn khàn, ghé sát bên cạnh, giống như làn sóng cuốn theo biển cát tràn vào tai cậu: “Hiểu chưa?”
“Hiểu rồi…”
Kha Ninh không nhận ra hô hấp Tần Kiêu đã nhanh hơn, hắn rút hai tay khỏi khuỷu tay Kha Ninh.
Vải áo ngủ trước ngực Kha Ninh đã bị xoa nắn nhàu nát, lớp vải thun xớ gỗ lộn xộn nhăn nhúm, bề mặt phẳng lì hiện lên sự lồi lõm, dần dần từng chút từng chút một.
Đến khi cậu tưởng rằng đã dừng lại, bỗng nhiên Tần Kiêu ghé sát bên tai cậu nói: “Chẳng phải cậu nói mặc đồ ngủ đến để tiện cởi ra hơn sao?”
Âm thanh này giống như một nhánh mây dài nhỏ, lập tức chui vào tai Kha Ninh khiến cậu run lên, cánh tay nổi chi chít da gà.
“Em…” Kha Ninh xấu hổ co người vào vòng tay của Tần Kiêu, rõ ràng đang muốn trốn.
Tần Kiêu chọc cậu mặt mũi phấn hồng, khẽ cười hỏi: “Vậy bây giờ thầy Tần bảo em cởi, em có cởi không?”
Kha Ninh nhẹ nhàng lắc đầu, thật ra tay đã kéo vạt áo lên định cởi ra.
Dáng vẻ cậu vừa nhát gan vừa thẹn thùng quá đáng yêu, giống như một chú sóc nhỏ mềm mại ngon miệng.
Tần Kiêu không nhịn được lại trêu cậu tiếp: “Yêu cầu của giáo viên, học sinh ngoan không thể không nghe, nếu không thầy sẽ phạt em.”
Nói xong, hắn giơ tay cởi cúc áo trước ngực Kha Ninh, lần lượt từng cái một, giống như đang phạt thật.
Đôi mắt Kha Ninh long lanh ánh nước, nhìn áo mình từ từ bị cởi từ trên xuống dưới, chỉ còn lại một góc nhỏ ở bụng dưới, nhìn lên trên lộ ra lồng ngực trắng nõn và cái bụng mềm mại.
Cậu cảm nhận được hai bàn tay lớn nâng ngực mình lên lần này không còn bị áo cản trở nữa mà da thịt thật sự chạm vào nhau.
Hai đầu v* trước ngực rất mẫn cảm, Kha Ninh càng thấy ngứa hơn.
Tần Kiêu thoáng dùng lòng bàn tay thô ráp ấn lên trên, khẽ khàng nhào nặn từ từ vân vê, sau đó càng xoa càng đỏ, khiến Kha Ninh không nhịn được há miệng thở dốc.
“A…”
Vừa lên tiếng, âm thanh truyền vào trong tai hoàn toàn khác với giọng bình thường của cậu.
Hóa ra cậu lại có thể yêu kiều lẳng lỡ đến vậy, cứ như bản tính của cậu phóng đãng thật.
Trong lòng Kha Ninh rất ngổn ngang, cậu chỉ muốn tìm một nơi Tần Kiêu không nhìn thấy giấu mình vào đó.
Nhưng cậu thật sự không nỡ lòng bỏ đi, bởi vì cậu đã nghiện cảm giác được trêu chọc, hận không thể được ở đây học hành lâu thêm chút nữa.
Cậu không hề biết, phía sau Tần Kiêu đang nhìn chằm chằm vào tai cậu, ánh mắt tối tăm ảm đạm, giống như hắn đang nhìn thấy vệt đỏ ráng chiều, thậm chí còn nảy sinh sự kích động muốn liếm một cái.
Tần Kiêu nghe thấy tiếng chuông báo động trong lòng mình, ý thức được bản thân hắn đã sinh ra cảm giác không bình thường với Kha Ninh, dường như…
Đã vượt xa khỏi tính chất chuyên môn của một điều phối viên cảnh nóng.
Hai tiếng sau, sau khi diễn thử trong phòng xong, thời gian vẫn còn sớm, Kha Ninh định về phòng mình.
Khi ra đến cửa, cậu thấy Tần Kiêu cũng ra khỏi phòng cùng mình.
Kha Ninh tò mò hỏi: “Anh Kiêu, anh định ra ngoài à?”
“Đi ăn gì đấy.” Tần Kiêu rút thẻ phòng, đóng cửa sau lưng lại: “Cậu muốn đi không?”
“Ăn gì thế ạ?” Kha Ninh bỗng dưng thèm thuồng vô cùng.
Đợt này cậu đang giữ dáng nên cơm tối chỉ được ăn rau, bây giờ có thể nhân lúc người đại diện và trợ lý không có ở đây, lén lút chạy ra ngoài đánh chén một bữa.
“Song bì nãi(*), quán do dì tôi mở.”
(*) Một món ăn ngọt nổi tiếng bắt nguồn từ Quảng Đông, Trung Quốc; được chế biến từ sữa tươi, trứng gà và đường.
Đây là một loại sữa trứng mịn mượt hơi giống với panna cotta.
“Ồ, tráng miệng.” Kha Ninh nghe xong thì nước bọt ứa ra nhiều hơn, cậu nuốt xuống cổ họng một cái, cuối cùng vẫn nhịn.
Món tráng miệng thì đành thôi vậy, lúc đóng phim tăng cân sẽ bị đạo diễn và người đại diện liên thủ giết mất thôi.
Cậu nhóc quật cường lắc đầu một cái: “Không được đâu, sẽ mập, em cũng không đói bụng.”
Sau đó bụng cậu tấu lên khúc hòa âm rất đúng lúc: Ùng ục ùng ục ùng…
Kha Ninh ôm bụng, vẻ mặt lúng túng, Tần Kiêu cười khoác lấy bả vai cậu, cứ thế kéo người đi luôn.
“Ăn một bữa không béo đâu, đi cùng tôi đi.”
Gió đêm hè tạt qua cửa sổ xe, không gian trong xe nhanh chóng mát mẻ.
Đèn đường lao vút qua rất nhanh, ánh sáng bóng tối đan xen hắt lên sườn mặt người đàn ông đang lái xe.
Tần Kiêu chịu trách nhiệm lái xe.
Kha Ninh ngồi ghế phó lái, đội mũ lưỡi trai rộng và đeo khẩu trang đen.
Gương mặt cậu rất nhỏ, bị che đậy kín như bưng chỉ còn lại đôi mắt tròn hở ra.
Cậu nhóc lặng lẽ nghiêng đầu nhìn lướt sang bên Tần Kiêu.
Người đàn ông đang nhìn thẳng về phía trước, ánh sáng vàng ngoài cửa sổ hắt lên gương mặt hắn rồi nhanh chóng biến mất, từng đốm sáng nhảy lên nhảy xuống, cắt ra được những đường nét hoàn hảo trong bóng tối.
———-Thật sự rất có sức hút, Kha Ninh nghĩ.
Có một số người sở hữu sức hấp dẫn bẩm sinh, có vài người thì phải đắp nặn sức quyến rũ lên người mình.
Tần Kiêu trời sinh đã mang trên mình khí chất ngang tàng biếng nhác, rất có cảm giác xa cách, nhưng lại kèm theo cả từ trường, hấp dẫn những ánh mắt xung quanh vô thức tiếp cận hắn.
“Anh Kiêu, em cảm thấy anh rất thích hợp với giới giải trí.” Kha Ninh nhìn Tần Kiêu nói: “Gương mặt này của anh, trời sinh để lăn lộn trong cái giới này.”
“Thôi, tôi không thích đời tư bị công khai quá đà.” Tần Kiêu điêu luyện quay tay lái, cười nói: “Làm điều phối viên cảnh nóng đã rất tốt rồi, tôi thấy rất thỏa mãn.”
Kha Ninh nhớ lại những tư liệu mà cậu từng đọc trên mạng trước đây, hình như nghề này chỉ mới xuất hiện trong vài năm qua, là một ngành nghề mới.
Thế nhưng Tần Kiêu cũng không phải người mới bước chân vào xã hội chỉ trong vài năm gần đây.
Cậu bỗng dưng thấy tò mò, lại hỏi: “Anh Kiêu, trước khi làm nghề này, anh làm gì vậy?”
Vừa nghe thấy câu hỏi này, Tần Kiêu im lặng, rất lâu sau vẫn không thấy hắn nói gì.
Lâu đến mức, Kha Ninh tưởng hắn không nghe thấy câu hỏi của mình.
Trong lúc Kha Ninh đang định hỏi lại lần nữa thì nghe thấy Tần Kiêu nói: “Làm vài việc lặt vặt gì đó, việc gì cũng làm.”
Hắn hơi dừng lại rồi bổ sung một câu, giọng không quá lớn: “Có thể kiếm tiền là được.”.