Bình thường nếu không có việc gì cô sẽ về nhà ở cùng bố mẹ.
Sau khi ăn cơm xong thì cùng nhau xem tv một lúc, hôm nay cô có ăn hơi nhiều một chút, đến giờ vẫn cảm thấy hơi căng bụng, ở cửa tiểu khu có hệ thống kiểm soát bằng gương mặt, người ngoài không vào được nên Tô Đào lấy một chiếc áo khoác rồi xuống nhà đi tản bộ một chút.
Đi một vòng đỡ hơn không ít.
Mấy ngày gần đây có không ít ca sĩ tìm cô muốn mời cô sáng tác, trước kia có thể trực tiếp từ chối nhưng hiện giờ bản thân cô cũng là một nghệ sĩ, giới giải trí nhỏ như vậy đi đâu cũng có thể gặp nên không thể từ chối được.
Cho nên cô đăng thông báo lên Weibo về yêu cầu sáng tác nhạc của mình để họ tự tìm hiểu.
Cô viết nhạc dựa vào tâm tình, muốn viết theo phong cách nào cũng được, không nhận yêu cầu sáng tác vì như vậy có chút gò bó.
Dù vậy thế nhưng vẫn có rất nhiều ca sĩ đến tìm cô viết bài hát, cát xê cũng rất cao.
Tô Đào đi dạo một chút để tìm linh cảm, mở app ghi chú trong điện thoại lên nhanh chóng ghi lại giai điệu vừa nghĩ được vào, chuẩn bị quay về viết lời.
Lúc đi đến cửa của tòa nhà, Tô Đào phát hiện một bóng dáng quen thuộc ở đình nghỉ mát đối diện.
Anh quay lưng về phía Tô Đào, hình như đang nói chuyện với ai đó.
"Cố Từ"
Tô Đào gọi anh một tiếng.
Cố Từ chậm chạp quay đầu lại
Chỉ là không có gì ở trước mặt anh cả.
Từ trước tới giờ cô chưa từng thấy ánh mắt anh lạnh lùng như vậy, không hề có chút cảm xúc nào trong đó, giống như một vị thần cao cao tại thượng, vạn vật trong mắt anh chỉ như một hạt cát.
Sao anh lại lộ ra đôi mắt như vậy?
Cố Từ nhìn chằm chằm cô một lúc, mới đi từ đình nghỉ mát ra, Tô Đào đứng ở chỗ tối nên lúc này anh mới có thể nhìn rõ cô.
"Cậu về rồi à"
Cố Từ đi đến trước mặt cô, lúc này sự lạnh lẽo trong mắt anh đã nhạt đi thay bằng dáng vẻ giống như bình thường.
Nếu Tô Đào quan sát kỹ thì có thể thấy một chút cảm xúc vừa khẩn trương vừa hồi hộp không dễ phát hiện.
Nhưng lúc này cô vẫn còn đang bị ánh mắt vừa rồi của anh làm cho sững sờ, trước giờ chưa hề thấy anh như vậy, dù từ nhỏ tính anh đã lạnh lùng nhưng cũng không phải như vừa rồi.
"Đào Tử?", thấy đối phương cứ ngơ ngác nhìn mình mà không trả lời, Cố Từ khẽ cau mày.
"À.
.
hả?", Tô Đào lấy lại được tinh thần, do dự nói: "Vừa rồi cậu đang nói chuyện với ai vậy, hình như tâm trạng không được tốt lắm"
Ánh mắt vừa rồi còn đáng sợ hơn cả tâm tình không tốt.
Cô còn tưởng anh đang nhìn kẻ thù giết cha của mình.
Cố Từ nhìn cô một cái, sau đó sờ sờ tai mình, chậm rãi nói: ".
.
Ở trường xảy ra chút chuyện phiền toái nhưng mà không sao, đã giải quyết ổn thỏa rồi"
Lúc này Tô Đào mới nhìn rõ trên tai của anh đang đeo một cái tai nghe Bluetooth, vừa nãy trời tối quá nên cô không nhìn rõ.
"Sao tự nhiên lại về vậy?"
Hai người cùng nhau đi đến đình nghỉ mát trò chuyện.
"Gì mà tự nhiên về chứ, mấy ngày trước mình cũng về nhà đó, nhưng mà lúc đó cậu với Thanh Thanh đều đang đi huấn luyện.
Mấy hôm nữa chúng ta hẹn nhau đi chơi đi, lâu lắm rồi không được gặp mọi người"
"Hình như cũng sắp khai giảng rồi"
Cố Từ tháo tai nghe xuống bỏ vào túi, "Ừ, hai cậu quyết định ngày đi, mình lúc nào cũng đi được"
"Ừ ừ", Tô Đào gật đầu, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, rõ ràng lúc ra khỏi cửa còn thấy nóng mà.
Tô Đào nhìn xung quanh, thấy mấy người già đang ngồi nói chuyện với nhau, liên tục phe phẩy cái quạt trong tay.
"Sao vậy?", Cố Từ nhận thấy cô chút kỳ lạ, liền quan tâm hỏi.
"Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy.
.
", còn chưa kịp nói ra chữ 'lạnh' Tô Đào rùng mình một cái.
Dường như thời tiết thay đổi rồi thì phải, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thấy mặt trăng đã bị mây che khuất.
Mấy lão thái thái bên cạnh cũng lục đục xách ghế đi về nhà.
"Không nói chuyện với cậu nữa, mình về đây, hôm nào hẹn nhau thì lại nói tiếp"
Vốn định nói thêm mấy câu nữa nhưng tại thời tiết thất thường nói đổi liền đổi, cô mặc áo khoác rồi mà vẫn thấy lạnh, da gà nổi rần rần.
Lạ thật đấy, sao hôm nay thời tiết lại tự nhiên thay đổi, dự báo thời tiết cũng không có nói hôm nay sẽ mưa mà.
Tô Đào đã đi ra khỏi đình nghỉ mát nhưng Cố Từ vẫn đứng nguyên một chỗ.
Anh đột nhiên gọi cô lại.
"Đào Tử"
Tô Đào dừng bước quay đầu, "Sao thế?"
Cố Từ im lặng không nói gì, ánh mắt nhìn cô đầy phức tạp.
"Sao cậu không nói gì vậy"
Cố Từ lắc đầu, đi từ trong đình nghỉ mát ra, "Cậu không kêu mình đi chung sao"
Tô Đào thở dài một hơi bất lực, cô mới vừa nghỉ đến thôi đó!
Về đến nhà
Sau khi Tô Đào viết xong lời cho đoạn nhạc mới nghĩ ra xong, ngồi chỉnh sửa ca từ, nhạc điệu đến hơn nửa đêm mới đi ngủ.
Lấy tay mò mẫm điện thoại, Tô Đào mới mở mắt, nói với giọng buồn ngủ: "Chuyện gì vậy?"
Nếu không mở loa ngoài chắc Lưu Niên cũng không thể nghe được cô nói gì, nghe giọng giống như cô sắp toi đến nơi vậy.
Lúc này đầu anh đang đầy mồ hôi, người ở phòng làm việc nhìn thấy tin tức trên weibo liền gọi điện ngay cho anh.
Bây giờ anh còn đang biên soạn một bài thanh minh này!
"Mau xem weibo đi"
Giọng nói lo lắng của Lưu Niên từ đầu dây bên kia truyền tới.
"Lão Niên à, cậu biết bây giờ mấy giờ rồi không?", 3h đêm rồi, mắt cô còn không mở được ra kìa.
"Cậu bị chụp lén rồi, rõ ràng cao hơn 1m7 thế nhưng giờ thành 1m4 rồi kìa", lúc này rồi mà Lưu Niên vẫn còn tâm trạng ngồi than thở, tên chó săn này đúng là giỏi thật, không lẽ chưa học xong mà đã ra đời rồi.
Biết chụp lén không vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...