Cả lớp đã tập mãi thành quen.
Triệu Lộ nhàn nhạt nhìn cô như cũ, không nói gì.
Cô ấy đang đợi, đợi đến lúc não của cô hoạt động lại.
Tô Đào mờ mịt mở ra một khe hở, nhìn chằm chằm Triệu Lộ mấy giây, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra một tia sáng, "Lộ Lộ, có chuyện gì vậy!"
Điều này cho thấy cô đã tỉnh được một nửa, ít nhất đã nhận ra được ai với ai.
Triệu Lộ mặt không cảm xúc quay mặt của cô về phía Thời Hàn, "Quen mắt không?"
Tô Đào chớp chớp mắt, thành thực nói, "Có chút nha"
Thời Hàn: "..."
Sao nhìn giống trẻ con quá vậy trời!
Có hơi dễ thương thôi nhé!
Cả lớp: "..."
Em ấy còn nhỏ, tình cảm đơn thuần, cả lớp tự an ủi trong lòng.
Mất mặt quá đi!
Triệu Lộ véo véo má cô, "Bây giờ thì sao!"
Tô Đào lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, ôm khuôn mặt đỏ bừng của mình tố cáo, "Lộ Lộ không dễ thương chút nào hết á!"
Triệu Lộ đảo mắt khinh bỉ, vứt xuống một câu sau đó trở lại chỗ ngồi, "Mau dẫn bạn học mới đi nhận đồng phục và sách đi".
Tô Đào oh một tiếng, chậm rãi đứng dậy, nói với Thời Hàn, "Bạn học mới đi theo mình, mình là lớp trưởng của lớp, người vừa mới hung dữ là ủy viên học tập Triệu Lộ", cô cũng là người nóng tính nhé, mặc dù nói người lớn không nên so đo nhưng ai bảo cô có tính khí nóng nảy lúc rời giường nha!
Cô phải báo thù!
Triệu Lộ không chút động tĩnh, cô mới không thèm so đo cùng trẻ con.
Thời Hàn gật đầu đi theo sau Tô Đào, Tô Đào chu miệng uất ức, vẫn là Thanh Thanh dễ thương nhất, chỉ tiếc Thanh Thanh không có ở đó, cảm giác không ngủ đủ giấc thật sự là hỏng bét mà.
Sau khi đi được một đoạn mới nhớ ra ở phía sau còn có một người nữa.
Tô Đào chợt nhận ra mình vừa mới giận cá chém thớt lên người khác, lúc này có chút áy náy, liền quay đầu lại cười nói, "Xin chào, mình tên Tô Đào, bạn tên..
là..
gì!", vừa giới thiệu xong bản thân, Tô Đào bây giờ mới nhận ra người này là ai.
"Mình tên Thời Hàn", Thời Hàn buồn cười nhìn mắt cô chậm rãi mở to, vẻ mặt chậm rãi biến thành kinh ngạc, không nhịn được cười một tiếng.
Nghĩ đến sau này anh trai nhà mình cũng trở thành một đại minh tinh, Tô Đào cảm thấy với tư cách là người nhà của một nghệ sĩ tương lai cô nên biểu hiện dè dặt một chút vì vậy lập tức thu lại vẻ mặt khoa trương để bản thân giống dáng vẻ như đã trải sự đời.
Ngẩng mặt lên nhìn cậu lần nữa, lúc này Tô Đào mới phát hiện hai người có khoảng cách rất lớn.
Cô cao 1m6, là một cô gái 12 tuổi thì như vậy đã rất cao rồi, nhưng Thời Hàn bây giờ mới có 15 tuổi thôi, cậu ta ăn phân bón lớn lên sao, hình như cao tới tận 1m8 đó.
Tô Đào ghen tị rồi đó nhưng mà không sao, cô tự cổ vũ bản thân, sau này mình chắc chắn sẽ còn cao hơn.
Tô Đào dẫn Thời Hàn đến phòng giáo vụ, sau khi báo lớp xong cô giáo vụ đo chiều cao và cân nặng của Thời Hàn, phát cho cậu đồng phục và sách giáo khoa sau đó Tô Đào ký tên vào là nhận được rồi.
Thông thường, khi học sinh mới chuyển đến đều là chủ nhiệm lớp phân phó lớp trưởng đi nhận quần áo và sách vở, chính vì vậy mà giáo viên phụ trách những vấn đề này chỉ nhận ra được tên của giáo viên chủ nhiệm hoặc lớp trưởng, cho nên Triệu Lộ mới gọi cô dậy, chỉ là Tô Đào tự hỏi sao chủ nhiệm lớp lại không thông báo trước cho cô vậy.
Trên đường về Tô Đào có nói cùng Thời Hàn mấy câu, phát hiện cậu ấy một chút dáng vẻ kiêu ngạo cũng không có, thật ra cô biết về Thời Hàn không nhiều, kiếp trước cô thường xuyên nhìn thấy cậu trên Weibo, chỉ biết cậu đi lên từ một ngôi sao nhí, lúc còn nhỏ đã đóng vai nam chính trong nhiều bộ phim truyền hình nổi tiếng, sau này lớn hơn một chút thì trở thành thực tập sinh, hiện giờ đang là đội trưởng của một nhóm nhạc, cũng là hát chính nhảy chính của nhóm nhạc và là bộ mặt của nhóm, là một nghệ sĩ toàn năng.
Nhóm nhạc này có 5 người, sau này khi trưởng thành rồi thì rất ít thấy bọn họ cùng nhau biểu diễn, nhưng mà nhóm nhạc này vẫn không giải tán, mà là mỗi người đều phát triển rất tốt ở lĩnh vực sở trường của mình, đặc biệt là Thời Hàn và Tống Tranh là phát triển tốt nhất.
Sau khi cùng với Thời Hàn về đến lớp, Tô Đào chép lại thời khóa biểu đưa cho Thời Hàn một bản sau đó lại tiếp tục ngủ, trước khi nhắm mắt còn không quên dặn Thời Hàn đến giờ ăn nhất định phải gọi cô dậy.
Thời gian một tiết học trôi qua rất nhanh, Tô Đào cảm thấy mình ngủ chưa được bao lâu đã bị gọi dậy, theo lý phải mất một phút não mới hoạt động lại bình thường, đúng lúc chuông tan học cũng reo lên.
Tô Đào cùng với Triệu Lộ dẫn Thời Hàn đến cantin ăn cơm, bởi vì sợ cậu ngại còn dẫn theo cả Lưu Niên đi theo, một đường thu hoạch được rất nhiều lời khen và những cái nhìn chăm chú, mấy người cảm khái Thời Hàn cũng quá nổi tiếng rồi.
Trong lúc ăn cơm Thời Hàn không nhịn được nữa mà nói ra nghi vấn trong lòng, "Tô Đào, bạn bao nhiêu tuổi vậy?"
"12 tuổi", Tô Đào nuốt xuống một ngụm cơm nói.
12 tuổi! Thời Hàn ngẩn tò te.
Nhất định là do cách hỏi của cậu không đúng rồi, nghĩ nghĩ một chút, Thời Hàn đặt đũa xuống nghiêm túc hỏi, "Dám hỏi cô nương, không biết nàng năm nay bao nhiêu xuân xanh rồi?", cậu vừa mới quay xong một bộ phim cổ trang, trong đó có một câu như vậy.
Tô Đào, Triệu Lộ còn có Lưu Niên đồng thời ngẩng đầu lên nhìn cậu, sau đó nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy vẻ mờ mịt trong mắt của đối phương.
Cái người này không phải là bị ngốc đó chứ!
Tô Đào lại lặp lại một lần nữa, "Mình thật sự 12 tuổi".
Lần này Thời Hàn nghe rõ rồi.
"Có phải là vô cùng ngạc nhiên hay không, tiểu Đào Tử nhà chúng ta nhỏ như vậy đã học trung học rồi", Lưu Niên lập tức bày ra vẻ mặt mau đến hỏi tôi đi.
Lại nữa rồi!
Triệu Lộ đảo mắt khinh bỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Lưu Niên là fan não tàn của Tô Đào, nhất là sau mỗi lần thi tháng cậu chỉ cần gặp ai thì lập tức review, thổi phồng đến mức mấy ngày sau khi biết thành tích thi tháng Tô Đào đều phải tránh mặt mọi người.
Vô duyên vô cớ lại kéo cho cô không ít giá trị hận thù.
"Mình nói cho cậu nghe, tiểu Đào Tử nhà chúng ta từ lúc đi mẫu giáo đã bộc lộ tài năng thiên bẩm của mình, biết 300 bài thơ Đường không..", Lưu Niên nói đến đây liền dừng lại nhìn chằm chằm vào Thời Hàn đợi cậu nói.
"Biết", Thời Hàn nói rất chắc chắn.
Lưu Niên gật đầu hài lòng, dáng vẻ dường như rất tán tụng nói, "Mới có 4 tuổi thôi đã có thể học thuộc cả quyển sách ngay cả giọng nói còn chưa có hoàn chỉnh, hơn nữa lúc học lớp 3 đã nhảy lớp thi vào cấp 2, cậu nói có giỏi hay không", sau đó lại dừng một chút.
Thời Hàn vẫn nói rất chắc chắn, "Lợi hại"
Tô Đào suýt chút đã phun ra một ngụm nước, thở không ra hơi, cô không bị sặc chết đúng thật là kỳ tích mà, Lưu Niên cậu ta không đi làm người kể chuyện thật là đáng tiếc.
Haizz, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời mà, sao một thiếu nữ trưởng thành xinh đẹp như cô lại quen biết mấy người như Nhan Thanh Thanh với Lưu Niên vậy hả.
Lúc đó, cô còn sợ chênh lệch tuổi tác sẽ tạo ra khoảng cách giữa hai thế hệ, Nhan Thanh Thanh cái con bé xấu xa đó đem chuyện của cô đều bóc trần sạch sẽ, ngay cả chuyện cô đi nhầm nhà vệ sinh lúc còn nhỏ cũng bị đem ra khoe luôn, sự thật chứng minh đúng là do khoảng cách hả?
Hờ hờ, không có cửa đâu nhé!
"Còn nữa nhé, tiểu Đào Tử nhà chúng ta ngay từ khi còn nhỏ đã là học bá, vừa rồi đã đại diện trường mình tham gia cuộc thi vật lý toàn quốc và giành được giải nhất, đánh cho đối thủ không còn một manh giáp, trở thành truyền kỳ của trường Di Hòa chúng ta"
Thời Hàn há hốc miệng, không chút nghi ngờ gì về câu này hết hả?
Hai người họ cứ như vậy nhìn nhau đắm đuối, một người đợi hỏi, một người đợi trả lời.
Cuối cùng, Thời Hàn lạnh nhạt nói một chữ, "Giỏi".
Tô Đào không thể nghe nổi nữa, đành ngổi ở bên cạnh đợi đến khi mấy nữ sinh kia lấy hết can đảm tiến lên xin chữ ký của Thời Hàn mới dứt được thuật "chém gió: Của Lưu Niên.
Càng ngày càng có nhiều người hơn, mấy người Tô Đào dứt khoát mang đồ ăn sang bàn bên cạnh vửa ăn vừa xem.
" Chúng ta như vậy có phải hay không rất không nghĩa khí? ", Lưu Niên khó lắm mới gặp được một người nghe tích cực như vậy, cậu còn chưa nói đã nhá.
" Không ", Tô Đào khẳng định nói.
" Tại sao?', hai người họ không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía cô.
Tô Đào nhìn về phía Thời Hàn, lại gắp một miếng thức ăn, thần bí nói, "Thiên tương giáng đại nhậm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, nga kỳ thể phu, không phạt kỳ thân.." *
* Cả câu: Mạnh Tử viết: Thiên tương giáng đại nhiệm vu thị nhân dã.
Tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, Nga kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hoành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính tằng ích kỳ sở bất năng
Dịch: Trời định giáng cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi.
Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở lên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy.
Triệu Lộ?
Lưu Niên?
Cái quái gì vậy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...