Sự Tái Sinh Của Curtis

“Chúng ta nói chuyện được không?”

Alec ngồi xuống một bên mép nệm, kéo kéo tấm ga đợi Bec ngừng thút thít. Đám mascara trên cặp mắt xanh lá của cô nhòe nhoẹt thành viền quanh mắt, đầu tóc quăn tự tung tự tác, những vệt nước mắt in lên lớp phấn trang điểm, và son môi dính bẩn sang một bên mép. Alec vờ như không thấy đống rũ rượi đó.

“Cậu đâu cần phải hét vào mặt tôi!”

“Là chị to tiếng trước mà! Cho tôi xin đi, Bec, ngày hôm nay của tôi đủ tệ lắm rồi.”

Cô sụt sịt, nghe như thể có một đống nhầy chạy xuống khoang mũi. “Sao cậu gặp được Jordan? Cậu bỏ bữa tiệc để vào limo chơi hai đứa con gái mà!” Trông cô chẳng khác nào một thiếu nữ bị người ta ức hiếp.

“Bec, những chuyện kiểu đó hoàn toàn chỉ là tin đồn thất thiệt thôi. Đúng là tôi có rời bữa tiệc, nhưng tôi chỉ ngồi ở một khu khác của khách sạn trong khi đợi đội bảo dưỡng sửa chữa cái gì đó trong phòng tôi. Rồi tình cờ Jordan vào đó, tôi rủ anh ấy lên phòng, và…”

“Cậu dụ anh ấy lên phòng để mây mưa chứ gì!”

Alec lắc đầu dứt khoát. “Không hề! Tôi làm vậy vì muốn làm quen với anh ấy.”

Bec bịt chặt tai. “Ôi lạy chúa! Làm quen á? Có phải là ẩn dụ của Curtis cho câu ‘Trò chuyện vài giây rồi chúng tôi lên giường nói tiếp’ không đấy?” Cô bỏ hai tai ra, túm lấy con gấu Teddy màu hồng bự chảng. “Làm thế nào anh ấy biết cậu gay? Rồi làm sao cậu biết anh ấy gay?”

“Anh ấy nói. Cũng như anh ấy tự nhận ra tôi là gay không mấy khó khăn.”

“Anh ấy là tác giả cái dấu hôn kia phải không?”

Alec thực sự muốn kết thúc cuộc trò chuyện này lắm rồi. “Nghe này, với tất cả kính trọng, tôi xin chị, những gì tôi và Jordan đã làm, hay sẽ làm, hoàn toàn không liên quan đến chị. Tôi thực sự không muốn bàn đến những chi tiết riêng tư kiểu này.”

Cô kẹp chặt con gấu bông trong vòng tay. “Ha! Thôi cái vẻ kiêu ngạo tự đại chết tiệt đó đi, Tyler Curtis! Cái dấu hôn kia là bằng chứng cậu làm trò với anh trai tôi! Mà như thế thì hai người chả đè nhau ra làm tới nơi tới chốn rồi còn gì nữa!”

Alec đứng dậy bước khỏi giường của Bec. Một lần nữa thái độ dịu dàng của cậu thay đổi, cậu trừng mắt nhìn cô, khoanh tay trước ngực, cười nhếch mép.

“Chị làm như thể tôi cắm sừng chị không bằng! Người lớn chút đi! Tôi chả phải cái người chị dán trên tường, Rebecca! Cậu ta không thật, tôi mới là thật! Hôm nay tôi gặp phiền phức đủ rồi, chẳng việc gì tôi phải chịu đựng thêm việc này nữa. Tôi đã cố tỏ ra thiện chí nhưng chị chẳng thèm hợp tác. Được thôi! Tôi bó tay đấy! Chúng tôi đang định gọi đồ ăn ngoài, chị thích thì tham gia. Tôi chẳng hơi đâu tranh cãi với chị nữa. Tôi chỉ muốn thư giãn bên bạn trai của mình và quên hết mọi thứ đã xảy ra hôm nay!”

****

Quyết định dẹp bỏ tự ái, Bec nhận lời ăn tối với Alec và Jordan. Trong lúc dùng bữa cô với lấy cái điều khiển TV. Jordan ra hiệu cho cô ngừng lại bằng một ám hiệu khá vụng về. Vì vậy, ám hiệu ‘cứ tiếp tục’ của Alec đã thắng thế. Cậu biết dù mình có bịt mắt che tai trước chuyện xảy ra ở buổi họp báo cũng chẳng giúp được gì. Lúc 8 giờ, bản tin nhanh quen thuộc mỗi tối lôi kéo sự chú ý của ba người. Nhưng ngạc nhiên là chẳng có cái nào liên quan đến Tyler Curtis. Alec chồm tới trước, nghe thật kỹ, và rồi kinh hãi giật ngược trở lại khi cuối cùng cũng xem được cảnh cần xem. Một bài bình luận tập trung vào báo cáo của Frank, trong đó nói rằng biểu hiện lờ đờ của Curtis là do uống rượu và chơi thuốc. Vì quá liều nên hậu quả là lên cơn. Alec ngồi siết chặt nắm đấm, đôi mắt hổ phách của cậu cháy ngùn ngụt. Những người chẳng mấy thiện cảm với Tyler Curtis đã kết tội cậu là mẫu thần tượng hư hỏng đồi trụy và cơn tai biến kia là hậu quả xứng đáng.

Bản tin nhanh kết thúc, Alec quay sang Jordan đồng thời lục lọi trong túi. “Đây rồi!” Cậu lôi ra mảnh giấy ghi số điện thoại của đài truyền hình và nhìn về phía Bec. “Chị ném giúp điện thoại qua đây được không? Tôi để di động trên lầu rồi.”

Cô liệng nó một quãng ngắn và Alec khéo léo chụp lấy bằng tay trái. “Cảm ơn, Beccy. Đã đến lúc gọi điện kể sự thật.”

Bec ngồi, rõ ràng là đang ngất ngây trước việc thần tượng Tyler Curtis ở ngay trong nhà mình mà nói chuyện với ký giả, làm tất cả những việc người nổi tiếng vẫn làm.

“Xin chào! Cho tôi gặp phóng viên Taylor Mason.”

“Tôi e là chị ấy đã về rồi.”

Alec không nao núng. “Tôi cũng nghĩ thế. Cô có thể cho tôi số điện thoại của chị ấy được không?”

“Chúng tôi không cung cấp thông tin cá nhân. Ngày mai cậu hãy gọi lại.”

Thay vì lập tức xưng tên để phô trương thanh thế, Alec khôn khéo hơn một chút, cậu muốn đảm bảo nữ tiếp tân sẽ hợp tác và bản thân cậu không có vẻ quá ngạo mạn.

“Ôi, đúng rồi. Xấu hổ quá. Không sao, phiền cô nhắn với chị ấy rằng tôi đã gọi. Tên tôi là Tyler Curtis.”


Giờ cậu xưng tên, và biết rằng cô ta sẽ nhận ra giọng nói qua điện thoại này giống với giọng nói cô ta đã được nghe trong vài ngày gần đây.

“Xin đợi một chút, cậu Curtis. Tôi sẽ đọc số của chị ấy cho cậu.”

Alec cầm viết sẵn sàng trên mặt giấy, đợi ghi số. Cậu chép nó vào sổ tay, cảm ơn nữ tiếp tân và kết thúc cuộc gọi.

Cậu không chậm trễ gọi ngay một cuộc khác. Sau vài hồi chuông reo, một giọng nữ vui vẻ hòa nhã vang lên ở đầu dây bên kia.

“Xin chào, Taylor Mason nghe!”

“Chào chị, Taylor Mason. Tôi là Tyler Curtis!”

Chị nhận ra giọng cậu ngay lập tức. “Chào cậu Curtis! Cậu thế nào?”

“Không thu âm nhé?”

“Tất nhiên rồi.”

Mắt Bec mở to hào hứng. Không thu âm, cứ y như trên phim ấy.

“Đen bỏ mẹ!”

Biết ý tứ của cậu, Taylor vẫn cười. “Tôi giúp gì được không?”

Alec rời sofa và đi lòng vòng quanh căn phòng. “Thực ra là, có. Trước hết tôi muốn cảm ơn chị đã giúp tôi.”

“May mà tôi có ở đó, quản lý của cậu còn không động một ngón tay. Lão ta là tên khốn!”

Alec nhắm mắt lại, gật đầu. “Chị nói đúng đấy! Taylor này, tôi muốn nói thật với chị một chuyện. Tôi không chơi thuốc, mà là động kinh.”

“Tôi biết. Lúc Frank ngăn người gọi xe cứu thương, rồi bảo chỉ vài phút là qua, tôi đã nhìn ra rồi.”

Cảm thấy thoải mái hơn với cuộc gọi vào lúc này, Alec ngồi xuống cạnh Jordan và để anh vòng tay ôm cậu.

“Chỉ là đề nghị thôi, Tyler, nhưng chúng ta có thể thực hiện một cuộc gọi video nếu cậu muốn chiếu lên TV. Cậu có PC và web cam chứ?”

“Đợi một chút.” Alec quay sang Jordan. “Anh có web cam không?”

“Có. Làm sao?”

“Taylor đề nghị một cuộc gọi video. Em cũng không hiểu nó được chiếu lên TV kiểu gì nữa.”

Cậu nghe một tiếng cười kín đáo khi Jordan giải thích cho cậu.

“Sau khi em trình bày trên web came, cô ấy sẽ lưu lại, rồi mail bản thu ấy đến đài truyền hình. Cũng có thể chúng ta sẽ tự lưu rồi gửi cho cô ấy. Thế có khi là hay nhất, vì em có thể xem lại để duyệt trước khi nó rời khỏi tay em.”

Cậu đặt lại ống nghe vào tai. “Có chút vấn đề, Taylor. Tôi không ở khách sạn nên giờ tôi đang mặc thường phục.”

“Mọi người sẽ chỉ thấy đầu và vai cậu thôi. Cậu không có sơ mi đen à?”


“Ai da, không.”

“Bạn cậu thì sao?”

“Anh ấy bự con hơn tôi. Làm ơn giữ máy, một phút thôi.” Cậu quay sang Bec bên cạnh. “Chị có cái sơ mi đen nào mà tôi mượn được không?”

“Có vài cái!”

“Ở đây có keo xịt tóc không?”

Bec nhảy ra khỏi ghế, dường như đã hoàn toàn sẵn sàng để trang điểm cho thần tượng của mình vào một bản thu video.

“Không có, nhưng dùng Vaseline vẫn tốt.”

“Được đấy.” Chú ý của cậu chuyển lại bên Taylor. “Tôi muốn làm theo đề nghị của Jordan. Chị nói chuyện với anh ấy và lựa chọn phương tiện kỹ thuật trong khi tôi chuẩn bị nhé?”

“Tất nhiên rồi. Cậu chuyển máy đi.”

Ngay khi Alec đưa điện thoại cho Jordan, Bec đã tóm lấy tay cậu chạy lên cầu thang. Cô lôi cậu vào phòng, ấn cậu ngồi xuống cái ghế đẩu phủ lông mịn màu hồng chỗ bàn trang điểm và bắt đầu lục lọi tủ quần áo. Cô giật hết áo này đến áo khác ra khỏi móc rồi ném sang bên.

Cuối cùng cô giơ một cái lên cho cậu xem. “Cái này thế nào?”

Một bên lông mày Alec hạ xuống, bên kia lại nhướng lên. “Tôi biết là mình đang cố đánh bóng hình ảnh Curtis, nhưng tôi không chắc khán giả đã sẵn sàng xem đống khuy bạc trên cổ áo hay chưa.”

“Tôi không thấy.” Cái áo rơi trên sàn cùng với một cái khác trong khi Bec đang lôi ra một cái khác nữa.

“Lại nữa, Beccy, đám lông thú này làm sao ấy.”

Bước lên đống quần áo, Bec đến chỗ bàn trang điểm, đẩy Alec sang bên và ngồi xuống cạnh cậu. Cô mở ngăn kéo, lục lọi vật dụng bên trong rồi lôi ra một đống đồ lót ren nịt và ném lên đùi cậu.

“Giữ lấy.”

“Tôi có nhất thiết phải làm không?”

Cô bới cái ngăn kéo như con thỏ đào hang. “Chẳng qua là mấy cái nịt ngực thôi, Alec, động vào chúng có biến cậu thành straight được đâu! Thề có Chúa là tôi muốn thế lắm.” Đám quần áo lót bị giật lại và ném vào ngăn kéo, trong khi một chiếc áo phông được giơ ra. “Mặc vào đi. Tôi có một cái áo vest đen cậu có thể khoác lên được.”

Đi đến tủ quần áo thứ hai, cô lục lọi giữa đám móc treo và tìm thấy cái vest đen cần dùng. Lúc cô xoay lại, cậu vẫn đang ngồi đực ra đấy với chiếc áo phông trên tay.

“Cậu còn chờ gì nữa?”

“Tôi không cởi áo trước mặt chị đâu!”

Cô vắt cái áo vest qua cánh tay. “Sao không?”

“Bởi vì! Chị cũng đâu thể cởi áo trước mặt tôi!”

“Tôi sẽ lột sạch quần áo cho cậu xem nếu cậu đồng ý!”


Bất chấp màn khởi đầu trắc trở, bầu không khí bạn bè nhanh chóng nảy nở giữa hai người. Cô lôi cậu vào phòng tắm rồi mở tủ. Cô lấy một lọ Vaseline đặt lên ghế dài. “Chừng nào thay xong gọi tôi nhé, tôi muốn xem cậu làm tóc.”

Cửa phòng tắm đóng lại, Alec nhanh chóng cởi cái áo đang mặc ra để tròng cái áo phông vào người. Cậu nhìn chằm chằm vào bộ dạng của mình trong gương, mãi đến lúc này cậu mới nhận ra hai ống tay áo cụt ngủn và một viền ren ngang cơ hoành. Cậu dụi dụi mắt rồi gọi cô vào. Họ đứng nhìn nhau trân trối cho đến khi Bec bật cười khúc khích.

“Mặc vest vào rồi không ai thấy nữa đâu.”

Lúc quay sang mở nắp lọ Vaseline, Alec để ý thấy Bec đang nhìn đắm đuối thân hình cậu, lúc này đang được chiếc áo phông bó sát – người mảnh khảnh, ngực phẳng và phần bụng rắn chắc.

“Chết tiệt, hình thể cậu còn nóng bỏng hơn tôi tưởng tượng nữa cơ!”

Cậu trút Vaseline ra và bắt đầu tạo nếp tóc. “Đừng nhìn nữa.”

“Không thể không nhìn! Cậu ít lông, nhỉ?”

Cứ nghĩ những nhánh tóc sẽ như vậy mãi, cô ngạc nhiên quan sát cậu nhanh chóng thay đổi được chúng.

“Ừ. Tôi không rậm rạp.”

“Cậu là thằng con trai duy nhất tôi biết có thể khiến phần đỉnh đó trông quyến rũ vậy đấy.”

“Đừng săm soi tôi nữa!”

Cô thả mình xuống chiếc ghế dài, mắt vẫn dính vào thân hình và cánh tay của cậu. “Này! Cậu ‘làm cỏ’ dưới cánh tay đấy à?”

“Nếu chị nhễ nhại mồ hôi hai giờ liền trên sân khấu, lông dưới cánh tay sẽ làm chị bốc mùi kinh dị.”

Cô hinh hỉnh mũi. “Tôi tưởng cậu có lý do quyến rũ để làm vậy.”

“Cách hạn chế mùi cơ thể cổ điển và đơn giản.”

Alec hỏi cái áo vest, và cô chỉ về phía nó đang được vắt trên bồn rửa. Cậu nhặt lên mặc vào. Trong lúc đó cậu hiếng mắt lên và thấy cô cười rúc rích.

“Tốt hơn là cậu nên ngồi, sẽ không ai thấy đám tua rua ấy đâu.”

“Jordan sẽ cho rằng tôi đã biến thành một thằng bóng đường phố mất!”

Lúc Alec trở lại phòng Jordan, cậu giơ vội tay lên điểm chỉ trước khi anh kịp mở miệng. “Đừng nói gì hết!”

Jordan không thể giấu được cái cười toe toét và rồi bật lên thành tiếng. “Trông em cứ như gái nhảy Las Vegas ấy!”

“Đã bảo anh không được nói gì rồi mà!”

Jordan khum cằm Alec vào lòng bàn tay. “Nếu có điềm an ủi thì đó là, em đẹp hơn bất kỳ vũ công nào.”

***

Ba cặp mắt dính chặt vào màn hình, chờ đợi phần tin tức cắt ngang giữa bộ phim. Lúc đó là mười một giờ.

Taylor ngồi cạnh người phát ngôn viên, trước mặt cô là một mảnh giấy. “Tối nay tôi nhận được một cuộc gọi từ Tyler Curtis, cậu ấy có chuyện muốn tuyên bố với mọi người. Đoạn phim bằng web cam sắp được chiếu sau đây chưa hề qua bất kỳ chỉnh sửa nào.”

Dù sự chuẩn bị diễn ra khá vội vã, nhưng nhờ vào khung hình chỉ thấy đầu và vai, hình ảnh Curtis trông vẫn ổn. Tyler Curtis nhìn chăm chú vào màn hình và nói bằng một giọng chân thành dịu dàng.

“Tôi muốn một lần cải chính và chấm dứt tất cả tin đồn. Biểu hiện bị cho là ‘say thuốc’ của tôi thực chất là không khí trước cơn động kinh. Các bạn có thể thấy rõ, tôi đã cố cầu xin sự giúp đỡ từ quản lý nhưng ông ta vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Tôi lảo đảo vì tầm nhìn bị mờ đi và mất thăng bằng. Rồi tôi ngất trên bàn phỏng vấn, biết mình sắp lên cơn động kinh. Tôi không xấu hổ khi thừa nhận rằng mình đã sợ hãi.

“Khi nhìn chính bản thân trên TV đến tôi còn thấy sốc. Nghĩ đến việc cả thế giới xem đi xem lại cảnh đó, tôi cảm thấy nhục nhã vô cùng. Tôi có tự tôn của bản thân. Tôi không đáng phải gánh chịu những chuyện đã xảy ra. Không hề có chuyện tôi chơi thuốc quá liều hoặc say rượu. Bởi tôi không dùng thuốc, không bia rượu, và sẽ chẳng bao giờ tôi làm những chuyện đó. Tôi biết những gì báo chí đăng tải đều giả dối, chưa bao giờ là thật, và sẽ không bao giờ là thật. Tôi mệt mỏi, căng thẳng, và lần này tôi khẩn cầu một sự nghỉ ngơi. Làm ơn.”

Việc nói ra được những khúc mắc trong lòng có tác dụng đối với Alec như thuốc an thần. Ngày hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra, cậu gần như không có giây nào để thở. Hai mươi phút sau bản tin, cậu nằm xuống bên cạnh Jordan trên sofa, chìm vào giấc ngủ say.


***

Jordan nghiêng đầu đưa mắt nhìn em gái. “Anh nên mang người này về giường rồi.”

Jordan dám cá cô đã trở nên kinh hãi từ giây phút anh và Alec lui về phòng ngủ, thậm chí anh có thể tưởng tượng được cảnh cô vùi mình trong căn phòng dăng đầy tranh ảnh Tyler Curtis với chiếc gối quấn chặt hai tai để không phải nghe thấy anh và Alec quằn quại cuồng nhiệt với nhau. Đó không phải việc của anh.

Anh đặt Alec ngồi một bên mép giường, kéo chăn ra và để cậu nằm xuống. Anh tuột vớ Alec rồi tiến đến quần jean của cậu.

Có tiếng ngáp to mỏi mệt. “Em không có quần trong đâu, Jordan. Vội quá nên không kịp mặc.” Alec nằm trên giường, uể oải nói, không động đến cả một thớ cơ.

“Thoải mái đi, đằng nào anh cũng ngủ *** mà.”

“Trước giờ có khi nào anh ngủ với em như vậy đâu.”

Jordan kéo chăn đắp lên mình Alec. “Vì anh nghĩ tốt nhất nên đợi vài ngày trước khi lột sạch phụ tùng của mình.”

Đèn phòng ngủ tắt đi và ánh sáng xanh nhẹ từ chiếc bể cá nhiệt đới sáu foot giữ cho căn phòng không chìm hoàn toàn vào bóng tối. Alec không nói gì nữa, mắt cậu nhắm lại khiến Jordan nghĩ rằng cậu đã ngủ. Anh cởi quần áo và leo vào trong chăn.

“Jordan? Anh cởi áo của em ra được không? Em cũng muốn ***.”

Jordan không hề có ý định tranh cãi, lập tức cởi khuy và tuột chiếc áo ra khỏi người Alec. Vứt nó xuống sàn cùng với chiếc quần jean, anh dựa sát vào lưng Alec, vòng tay quanh ngực cậu, bàn tay hai người đan vào nhau.

Alec thở ra một hơi ngái ngủ. “Ôi. Thế này thích thật.”

Đúng là rất thoải mái. Da thịt trần trụi ấm áp tiếp xúc nhau, hơi thở nhẹ nhàng của Alec và mùi dung dịch cạo râu nhàn nhạt còn vương quanh cổ cậu. Sức mạnh của những rung động đang chạy qua cơ thể, trái tim và tâm hồn Jordan càng mãnh liệt hơn sau những tiếp xúc thể xác. Anh nằm yên lặng, nhắm mắt, lắng nghe từng nhịp thở của Alec, chìm đắm hơn nữa vào thời khắc gợi tình khoái lạc nhất mình từng trải qua từ trước đến nay. Việc hai người chưa thực sự quan hệ với nhau khiến những tiếp xúc thân mật này càng trở nên kích thích. Khi nhịp thở của Alec trở nên chậm rãi, an tâm rằng cậu đã ngủ, Jordan bèn nhân cơ hội nói ra những lời anh sẽ không bao giờ nói nếu cậu còn thức. Thanh âm thì thào trầm thấp, môi Jordan kề sát bên tai Alec, và anh nắm lấy tay cậu.

“Tất cả những chuyện này xảy đến quá nhanh, nhưng mọi thứ đều ổn cả. Anh vốn là một kẻ vô cùng lãnh đạm, nhưng khi ở bên em anh không muốn mình như thế. Anh không thích bị nói rằng chuyện của chúng ta quá chóng vánh hay rằng anh chưa hiểu thấu con người em. Kiểu gì anh cũng không nghe đâu. Anh có cảm giác như mình đã quen em cả cuộc đời, chỉ là chưa từng có được niềm vui sướng khi gặp gỡ em cho đến tận bây giờ. Hai năm qua anh thấy Curtis khắp mọi nơi và hoàn toàn thờ ơ. Cho đến giây phút anh bắt gặp con người thật của em, có gì đó trong tim anh tuyên bố rằng ‘em chính là người ấy’, và tất cả những gì anh nghĩ được đó là ‘Tôi biết. Tôi đã biết rồi.’

“Nếu anh định làm một kẻ hời hợt, theo thói thường anh sẽ đợi sáu tháng để hỏi cưới em. Anh không muốn đợi sáu tháng. Anh không muốn đợi sáu tuần. Anh gặp em vào thứ bảy và anh đang cầu hôn em vào thứ hai khi em đang ngủ. Anh yêu em. Anh sẽ mãi yêu em. Điều này sẽ không thay đổi cho dù là sáu tháng hay sáu năm. Tất cả những gì anh cần lúc này là thu hết can đảm để nói ra khi em đang tỉnh táo, và cầu nguyện ở em một lời đồng ý.”

Jordan ngừng lời, vòng tay anh quanh ngực Alec siết chặt lại và thanh âm duy nhất nghe được trong phòng lúc này là tiếng ùng ục nhẹ nhàng phát ra từ chiếc bể cá và những nhịp thở điềm lặng.

***

Mắt Alec mở long lanh và cậu nhìn chăm chăm lên trần nhà. Chuyện ngày hôm nay không thể đoán được điều gì. Từ thứ bảy đến hôm nay không thể đoán được điều gì.

“Em không ngủ.”

Cậu cảm cơ thể Jordan cứng lại. Cậu đợi giây lát chờ anh trả lời nhưng không nghe thấy gì.

Bàn tay cậu rời khỏi tay Jordan và vuốt ve dọc theo cánh tay anh. “Anh có biết em từng diễn bao nhiêu live-show không? Nhiều đến mức em không nhớ được. Mỗi show diễn, ánh đèn sân khấu chiếu xuống đám đông và em nhìn thấy những gương mặt. Chỉ là những gương mặt. Nhưng đêm thứ bảy ấy em đã thấy anh. Chỉ mình anh. Em sẽ không bao giờ nhìn thấy ai khác; em sẽ chỉ biết đến mỗi mình anh. Khi ánh đèn tắt đi, em biết mình đã yêu anh. Điều đó cũng sẽ không thay đổi dù là sáu năm sau. Dù nhìn đi đâu em cũng chỉ thấy một mình anh, và em biết chuyện này không chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Nếu anh cầu hôn em, câu trả lời của em sẽ là ‘đồng ý’.”

“Quay lại đối diện với anh được không, em yêu?”

***

Lúc Alec quay người lại, bàn tay Jordan trượt lên làn da mềm bóng mịn bao phủ thân hình rắn rỏi của cậu: dọc xuống theo sống lưng, lướt qua chỗ hõm nơi thắt lưng, và kết thúc ở cặp mông tròn săn chắc. Jordan vẫn để tay ở đấy, đợi khi Alec đã đối mặt với anh hoàn toàn, miệng cả hai liền tiếp nhập, hai cơ thể dựa sát vào nhau. Niềm khoái lạc khi da thịt trần trụi động chạm nhau vừa nhục dục lại vừa thiêng liêng, hoàn hảo như vốn phải thế. Jordan muốn giữ mãi sự hưởng thụ đầy kích thích này, muốn tiếp tục mãi những tiếp xúc thể xác này. Anh biết Alec cũng thế và hai người họ không ai cử động, sợ rằng những hưng phấn khêu gợi kia sẽ thực sự biến thành một cuộc mây mưa.

Lần đầu tiên họ nằm cạnh nhau mà không còn bất cứ thứ gì ngăn trở. Lần đầu tiên tất cả giác quan của hai người được giải phóng tự do. Cơ thể không còn bị quần áo che đậy, tấm chăn đắp bị đẩy sang bên, và đôi mắt họ bám lấy từng đường cong trên cơ thể đối phương. Những động chạm không còn ngập ngừng lúng túng, ngón tay cả hai tìm đến những nơi khiến người kia phải rên lên, những nơi khiến người đó run rẩy thân mình. Mùi hương trở nên nồng đậm hơn khi Jordan tự cho phép mình hưởng thụ hương vị của Alec, khi Alec cũng hưởng thụ Jordan, khi cả hai hòa quyện vào nhau thành một hương thơm nồng nàn. Đôi môi ngọt ngào hơn bất cứ thứ gì họ từng nếm qua và khi chạm lên làn da trần, nó mang một ý vị mỏng manh nào đó khiến cả hai càng hưng phấn. Thính giác tinh tường lên, nhấn chìm mọi thanh âm xung quanh cho đến khi tất cả những gì tai họ nghe được là tiếng hít thở, là tiếng môi chạm môi, là tiếng bàn tay mơn trớn trên da thịt. Vừa trần tục vừa thanh khiết, một bên là sự thúc đẩy mãnh liệt của những kích thích thể xác muốn họ vượt qua lằn ranh đi đến *** thực sự, một bên là cảm xúc đắm say chân thành muốn giữ cho tất cả vẫn thuần khiết.

Tay Jordan vuốt dọc theo rìa ngoài của hai chân Alec, băng qua đầu gối, tiến vào trong đùi, đến rốn, tại nơi ấy anh rời bỏ bụng Alec và trượt ra phía sau cậu.

Anh hôn lên yết hầu Alec, dần lên cằm, nơi đó anh tìm kiếm bờ môi cậu bằng một nụ hôn dài, sâu và thật chậm rãi. Tay Alec di chuyển quanh bề rộng của đôi vai Jordan, đến bắp tay anh, Jordan có thể cảm nhận được phần dưới của mình đang cứng lên chạm vào đùi Alec, có thể thấy nó khiến cho Alec dấy lên một khát khao xác thịt mạnh mẽ và cầu khẩn.

Môi Jordan rời bỏ Alec, giọng anh khàn khàn. “Em sẽ lấy anh chứ?”

Alec đáp trả bằng một thanh âm khàn khàn không kém. “Ôi lạy chúa! Vâng! Em không thể đợi thêm được nữa. Làm với em đi. Xin anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui