Sư Sĩ Truyền Thuyết

Diệp Trùng là thành viên duy nhất dưới 50 tuổi của “Cực Quang”.

Diệp Trùng có thể gia nhập “Cực Quang” hoàn toàn là do tình cờ. Diệp Trùng là một con gà trong số những con gà của mạng mô phỏng , hồ hồ đồ đồ lại xông bừa vào phòng thảo luận của “Cực Quang”. Song đám lão già này không ai để ý tới hắn, nếu không cùng vài người ở một bên thảo luận thì cũng một mình vùi đầu vào nghiên cứu. Diệp Trùng tò mò, liền chạy tới một đám người bên cạnh đang tranh cãi dữ dội nhất, nghe thử bọn họ cãi về cái gì, không ngờ tới bọn họ lại đang thảo luận về thiết kế ống dẫn động cơ quang giáp. Diệp Trùng vô cùng thích thú, liền lắng nghe thật cẩn thận, càng nghe càng cảm thấy hấp dẫn, vô cùng say mê.

Hai lão già đưa ra hai phương án, cố hết sức để bảo vệ phương án của mình.

Diệp Trùng đột nhiên nhớ lại bản phác họa động cơ của Mục Thương vừa được xem không bao lâu, Diệp Trùng đang nghe đến nhập thần, vô ý thức buột miệng, đưa ra một ý kiến hoàn toàn mới. Đột nhiên, xung quanh yên lặng như tờ. Hai bên đều nín bặt, chỉ có gương mặt kinh dị nhìn chăm chú tên nhóc tì không biết chui ra từ lỗ nẻ nào này.

Nhất thời, Diệp Trùng toát đầy mồ hôi.

Từ đó về sau, Diệp Trùng liền cùng đám lão già này quen biết. Có lão già nào đó tâm huyết dâng trào, liền muốn Diệp Trùng gia nhập “Cực Quang”, không nghĩ tới lại được sự đồng ý của rất nhiều người, bọn họ thậm chí không cho Diệp Trùng có cơ hội mở miệng, liền đem Diệp Trùng trở thành một thành viên của “Cực Quang”.

Chính như vậy, Diệp Trùng mơ mơ màng màng trở thành một thành viên của “Cực Quang”, vốn trong mắt người khác là cao không thể với tới.

Còn Diệp Trùng á, trong lòng lại cực kỳ khó chịu. Lúc trước hắn vẫn cho rằng đã học hết 7, 8 phần kiến thức của cha, về mặt cải tạo quang giáp có vài phần tự tin, nhưng khi tới đây mới biết, tùy tiện tìm bất cứ người nào ở đây đều đủ để bản thân ngưỡng mộ, thử hỏi làm sao không làm cho hắn buồn rầu?

Vĩnh viễn không chịu lạc hậu, Diệp Trùng bắt đầu con đường học tập cực khổ của mình.


Tùy tiện một vấn đề, sau khi bị mấy lão nhàn rỗi ở đây không ngừng mở rộng sâu sắc hơn, độ khó khăn, độ thâm sâu, độ mở rộng không chỉ chênh lệch cả vạn lần. Cũng may mà nền tảng của Diệp Trùng cực kỳ vững chắc, Diệp Trùng giống như một lốc xoáy xoay chuyển với tốc độ cực cao, điên cuồng hấp thu tất cả ở xung quanh.

Rất nhanh, những đặc điểm như năng khiếu đặc biệt, khả năng học hỏi kinh người, nền tảng vững chắc của Diệp Trùng bị mấy lão già này phát hiện.

Mấy lão già này thành tựu cả đời rất xuất sắc, tại các lĩnh vực được hưởng quyền uy cực cao, nhưng rất nhiều người trong bọn họ gặp phải tình cảnh sở học cả đời không có ai kế thừa. Thầy giỏi khó tìm, trò giỏi càng khó tìm hơn.

Mấy lão già này đối với Diệp Trùng càng yêu thích hơn, Diệp Trùng giống như một cái bánh ngọt thơm phức, mấy lão già này ai cũng thèm thuồng hắn. Khi được Diệp Trùng hỏi han liền không tiếc hơi sức, vốn vấn đề chỉ mở rộng tới vạn lần thì giờ lại bị bọn họ mở rộng lên tới mười vạn lần. Nhưng cho dù là vậy, Diệp Trùng vẫn như cũ, học tập rất kỹ lưỡng, hỏi mà không mắc cỡ. Điều này làm cho mấy lão càng thích Diệp Trùng hơn.

Diệp Trùng trở thành học đồ duy nhất trong “Cực Quang”, hơn nữa còn là học đồ công cộng.

Tiến vào phòng thảo luận, tất cả các lão già đều sáp lại gần.

- A, đây không phải là tiểu Y sao? Cũng mấy ngày không thấy bóng dáng rồi, cái phương trình lần trước ta chỉ ngươi đó, hiểu hết cả chưa? Vẫn chưa hiểu à? Không hề gì, chúng ta vẫn có thể đưa ra ví dụ từ phương diện khác, thí dụ như…”

Lời nói chưa dứt, liền bị một người tức giận trách mắng: “Lão già ngươi, vừa gặp tiểu Y liền hỏi này hỏi nọ, nếu mà làm cho tiểu Y học đến mụ cả người, để coi ta sẽ xử ngươi thế nào!” Sau đó liền hòa nhã nói với Diệp Trùng: “Tiểu Y à, tới đây, để gia gia coi ngươi có cao lên không, ài, vẫn không cao, không sao, không sao, thân thể con người chỉ là một túi da thối tha, nội hàm và học thức mới là quan trọng, gia gia có cái này là một chút tâm đắc của gia gia, ngươi lấy về mà coi đi!”


- Tuyệt nha, lão Đỗ, chiêu này ngươi thế nào mà nghĩ ra thế. Ta tại sao lại không nghĩ ra, trở về phải sửa sang lại mới được!

Nhìn lại, lão già họ Đỗ đang đắc ý đứng một bên thật là vui vẻ. Diệp Trùng đứng giữa đám lão già, trên tay cầm con chip thông tin mà lão Đỗ mới đưa cho, đối mặt với sự nhiệt tình của mấy lão này, giống như con vịt ngốc, không biết làm gì.

----------------------------

Trong một căn phòng được trang trí lộng lẫy, giàu có.

Gương mặt anh tuấn của Kiệt Bản nhăn nhó, giống như đột nhiên từ một công tử quý phái ưu nhã biến thành một tên ác ma mặt mũi dữ tợn.

- Mẹ nó, không ngờ hôm nay lại lật thuyền trong mương, nghĩ lại cử chỉ đắc ý của mình trong mắt đối phương giống như một màn biểu diễn vụng về của một tên hề, lửa giận trong lòng Kiệt Bản bùng lên không thể ngăn nổi, thiêu đến trong đầu hắn đỏ rực lên.

Sự hậm hực không suôn sẻ tích lũy mấy ngày nay vào lúc này đã lên đến đỉnh điểm, Kiệt Khắc không thể nhịn được nữa, nắm lấy bộ liên kết mạng mô phỏng trên tay, mạnh mẽ nện lên tấm thảm thêu đầy hoa văn phức tạp, bộp, chỉ còn lại những mảnh vỡ.


Vừa nghĩ tới tên giả heo ăn thịt hổ này, Kiệt Bản gần như trở nên điên cuồng. Trong lòng vô số lần dùng những lời nguyền rủa ác độc nhất nguyền rủa tên YC đáng chết này.

Không thể như vậy là xong! Tuyệt đối không phải vậy là xong! Trong lòng Kiệt Bổn gào thét.

- Linh hồn cao quý của Kiệt Bản ta làm sao để loại ti tiện đó chà đạp, ta muốn hắn phải trả giá, giết hắn, đúng! Ta muốn giết hắn! Kiệt Bản đã mất hết lý trí, hai mắt quyến rũ ngày thường đỏ ké, vừa nghĩ tới cảnh đối thủ dưới kiếm của mình rên rỉ xin tha thứ, Kiệt Bản không khỏi ngẩng đầu cười to một cách cuồng dại. (Tên này khoái tự sướng ghê :plane:)

Mấy phút sau, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, Kiệt Bản khôi phục lại hình dáng thong thả, cao quý lúc bình thường. Kiệt Bản nhấc điện thoại trên bàn lên, giở giọng ra lệnh nói: “Khâu quản gia, ngươi tới đây một lát!”

Một trung niên nam tử lanh lợi, tháo vát cung kính, hơi cúi người đứng trước mặt Kiệt Bản, đây chính là Khâu quản gia, quản lý chính của nhà Kiệt Bản.

Kiệt Bản nghiến răng nghiến lợi thốt ra từng chữ: “Khâu quản gia, tìm cho ta một người có tên đăng ký là YC trong căn cứ huấn luyện ý thức sư sĩ, ta muốn tất cả tư liệu của hắn, nhớ kỹ, là tất cả tư liệu!”

Trong hai mắt rũ xuống của Khâu quản gia lóe lên một tia âm hiểm, trong lòng ngầm nghĩ, 80-90% là tên YC này đắc tội với tên nhị thế tổ này (1). Hắn biết rõ tên thiếu gia trước mắt này, ngoại trừ lớn lên trông đẹp mã ra thì chẳng có gì, bất học vô thuật (2), cả ngày tầm hoa vấn liễu (3), hơn nữa lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo (4). Người đắc tội với hắn không ai có kết quả tốt, cảnh nhà tan người chết cũng có.

Khâu quản gia trong lòng thở dài, lần này không biết là ai xui xẻo đây!

Nhưng hắn vẫn rất cung kính, hắn không muốn đắc tội tên hoàn khố tử (5) để trước mặt, nếu không, chỉ e rằng những ngày ở trong nhà này của mình cũng xong luôn. Hắn không muốn bị đuổi việc, huống chi bây giờ là lúc rất tế nhị, bản thân có khả năng rất cao sẽ được thăng chức.

Đối phó loại người này, thật ra rất đơn giản, chỉ cần bề ngoài bợ đỡ hắn, không khó đối phó như đối với đại công tử. Vừa nghĩ tới đại công tử thâm bất khả trắc, giống như lúc nào mắt cũng nhìn thấu người khác, Khâu quản gia trong lòng lại đánh lô tô.


Kiệt Bản đối với phản ứng của Khâu quản gia vô cùng bằng lòng, hắn cũng tìm được cảm giác bản thân ưu việt từ người Khâu quản gia. Cố làm ra vẻ phong nhã, phẩy tay ra dấu Khâu quản gia lui xuống.

Hắn lẩm bẩm: “Tiểu tử, ngươi chờ đó, cứ chờ đấy mà xem, ta sẽ cho ngươi thấy kết quả của việc đắc tội với bản thiếu gia!”

Kiệt Bản nâng cao cái ly có chân, hớp một ngụm hồng tửu thiên nhiên 300 năm, đưa ly lên trước mắt xem xét cẩn thận, ánh mắt làm người khác thấp thỏm. Ánh đèn nhu hòa chiết xạ biến ảo trong hồng tửu thơm lừng, giống như máu tươi tỏa ra sự hấp dẫn chết người.

Chú giải:

(1)Nguyên tác: 二世祖: nhị thế tổ: tiếng Quảng Đông, nghĩa là đời trước có tiền, đời sau không cần làm, cả ngày chỉ có ăn chơi, ngủ nghĩ.

(2)Nguyên tác: 不学无术: Bất học vô thuật: Lúc đầu có nghĩa là không có học vấn nên không có cách. Bây giờ chỉ không có học vấn, không có bản lĩnh.

(3)Nguyên tác: 寻花问柳: Tìm hoa vấn liễu: Hoa, liễu vốn là chỉ cảnh mùa xuân, lúc trước cũng dùng để chỉ người đi hát. Ý ban đầu là chỉ đi thưởng thức cảnh sắc mùa xuân, về sau tiểu thuyết dùng để chỉ đi “chơi gái”.

(4)Nguyên tác: 睚眦必报: 睚眦: nghĩa là ánh mắt trừng lên khi nổi giận, dùng để chỉ những thù hận cực nhỏ. Chỉ trừng mắt tức giận một hồi, thù oán cực nhỏ như vậy cũng muốn báo, ẩn dụ chỉ những người có lòng dạ nhỏ nhen.

(5): Nguyên tác: 纨绔子弟: hoàn khố tử đệ: là thành ngữ, lúc trước dùng để chỉ con cháu những người có quyền, có tiền như quan lại, địa chủ..., cả ngày chỉ lo ăn chơi, không lo việc chính. Bây giờ dùng để chỉ con cháu nhà giàu, du thủ du thực rãnh rỗi rong chơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui