Sự Rung Động Trên Đầu Vai


Edit: DuHy
Beta: Dâu Tây
*************
Trước cửa văn phòng của Cục trưởng Cục Công an thành phố Yến Thành, Trương Ly hơi căng thẳng chỉnh sửa lại bộ đồng phục mới tinh trên người mình.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô tới Cục làm việc, theo lẽ thường sẽ không bị Cục trưởng gọi tới nói chuyện.

Lúc này nhịp tim trong lồng ngực của cô giống như đánh trống.

Trương Ly hít sâu vài hơi, kìm nén lại một chút lo lắng cùng kích động.

Sau đó cô giơ tay lên khẽ gõ cửa văn phòng Cục trưởng.

"Mời vào." Một giọng nói mạnh mẽ truyền vào lỗ tai.

Trương Ly nuốt nước bọt, đẩy cửa đi vào.

"Chào Cục trưởng." Cô kính trọng nói.

Người đàn ông có gương mặt uy nghiêm đang ngồi phía sau bàn làm việc.

Khi không nói lời nào, hai hàng mày kiếm đen dày khiến ông trông cực kỳ nghiêm túc.

Dưới khóe mắt của ông có vài nếp nhăn, toát lên vẻ phong trần theo năm tháng và sự khôn ngoan, điềm tĩnh sau hàng trăm vụ án.

Người kia nhìn cô gật đầu, khi ánh mắt chạm vào nhau, Trương Ly bỗng nhiên cảm thấy có chút quen thuộc.

"Trương Ly." Ông mở miệng nói, rồi đưa cho cô một tập tài liệu ở trên bàn: "Đây là thông báo từ cấp trên gửi xuống hôm nay, cô trở về viết biên bản chuyển đổi đơn vị công tác.

Ngày mai hãy đến báo cáo với Đội điều tra Hình sự của Cục Công an thành phố Lăng Thành."
Trương Ly đứng trên hành lang cúi đầu nhìn tập tài liệu trong tay.


Cô lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Trương Ly bình tĩnh ổn định lại tâm trạng, gọi một tiếng: "Bác cả."
"An An." Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe rất vui vẻ, quan tâm hỏi han: "An An, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cháu thấy có ổn không?"
Sau khi nghe xong những lời này, trong lòng Trương Ly trở nên rõ ràng, ngay cả tức giận cũng theo đó mà giảm xuống rất nhiều.

Giữa trưa, ánh nắng chói chang như thiêu đốt xuyên qua tấm kính cửa sổ, vừa vặn chiếu lên người Trương Ly, làm bả vai cô nóng lên dưới lớp vải đồng phục cảnh sát.

Trương Ly chớp chớp đôi mắt hơi khô, trong giọng nói mang theo một chút run rẩy không dễ phát hiện, nói: "Bác cả, cấp trên vừa gửi thông báo.

Họ muốn chuyển cháu đến...!Cục Công an thành phố Lăng Thành.

Ngày mai cháu phải tới báo cáo."
Bên kia điện thoại rất lâu không có tiếng động gì, Trương Ly cũng không lên tiếng.

Cô chỉ cảm thấy mặt trời hôm nay quá chói mắt, ánh nắng chiếu xuống làm cô muốn rơi nước mắt.

Một lúc sau, trong điện thoại truyền đến một tiếng thở dài.

Giọng nói như kích thích màng nhĩ của Trương Ly: "Trở về đi, An An, trở về thôi...!Bác, bác cả có hơi nhớ cháu rồi."
Từ trước đến giờ Trương Ly chưa từng nghe ông nói như vậy.

Giọng nói khàn khàn, lại mang theo chút bất lực và dè dặt, cẩn thận.

Bởi vì ông biết lý do tại sao Trương Ly không muốn quay trở lại.

Nhưng ông cũng thật lòng mong đợi Trương Ly có thể về nhà.

Lúc này, Trương Ly mới nhận ra rằng cô đã rời đi quá lâu.

Lâu đến nỗi đã khiến cho những người quan tâm cô phải chịu đựng quá nhiều sự cô đơn.

Cô đưa tay lên xoa khóe mắt, gật đầu nói: "Được rồi, cháu sẽ trở về."

Trương Ly điều chỉnh lại cảm xúc, cầm tài liệu trong tay rồi sải bước trở về văn phòng, chuẩn bị điền vào đơn chuyển công tác của mình.

Nếu đã như vậy, cô đành nghe theo sự sắp xếp thôi.

Cùng lúc đó, tại phòng bao của một câu lạc bộ cao cấp ở Lăng Thành, trong không khí tối tăm và yên tĩnh, Văn Diệc một mình dựa vào ghế sô pha.

Chất lỏng rượu màu hổ phách theo chuyển động của yết hầu trượt xuống, tiến vào trong dạ dày, chỉ để lại trên đầu lưỡi một mùi vị cay đắng.

Một âm thanh trong trẻo khẽ vang lên, anh đặt ly rượu lên chiếc bàn đá trước mặt.

Cửa phòng bao nhẹ nhàng bị đẩy ra, Tần Sơn bước vào.

"Cô ấy sắp trở lại rồi?" Anh hỏi, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.

Tần Sơn gật đầu: "Đúng vậy."
Văn Diệc khẽ cười một tiếng, anh chạm vào chiếc bật lửa bên cạnh.

Ngọn lửa sáng rực mở ra một khe hở trong bầu không khí âm trầm ảm đạm xung quanh anh, bừng sáng cả đôi mắt trống rỗng vô hồn vốn có của anh.

Một làn khói trắng tản ra từ chóp mũi của anh.

Anh không tiếp tục hỏi thêm gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài với Tần Sơn.

Có lẽ người kia thật sự gặp được người quen, hoặc cũng có lẽ do hắn ta uống say rồi nhận nhầm Văn Diệc thành người khác.

Bỗng nhiên một bàn tay nặng nề khoác lên vai Văn Diệc.

Ngón tay kẹp điếu thuốc của Văn Diệc khẽ động, tàn thuốc lá nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, biến thành từng mảnh vụn.

Đôi môi đang mím chặt đột nhiên kéo lên thành một đường cong lạnh lẽo.


Văn Diệc không quan tâm người phía sau là ai, anh chỉ nâng tay lên, trực tiếp ấn một nửa điếu thuốc đang cháy vào mu bàn tay của người đó.

Tiếng kêu đau đớn thảm thiết cùng tiếng đánh đập nặng nề đứt quãng vang lên, kéo dài một lúc lâu, mãi cho đến khi người kia nằm trên mặt đất không còn nhúc nhích.

Văn Diệc không thèm để ý người đàn ông máu me đầy mặt nằm trên mặt đất.

Anh chậm rãi lau sạch vết máu trên tay, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, nhẹ nhàng ném chiếc khăn tay màu trắng dơ bẩn lên mặt hắn ta.

"Cậu xử lý một chút."
Văn Diệc bỏ lại những lời này rồi rời đi mà không thèm nhìn lại.

Ông chủ câu lạc bộ dẫn theo nhân viên bảo vệ đến giải tán tất cả mọi người đang vây xem náo nhiệt.

Tần Sơn đứng tại chỗ, anh ta nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất, vừa bấm gọi 120, vừa ở trong lòng cảm thấy đáng thương thay cho người kia.

Vận khí đã không tốt, lại còn vô tình đụng vào họng súng.

Ban đêm ở Lăng Thành vẫn náo nhiệt như trước.

Nhộn nhịp*, lung linh**, không khác biệt nhiều so với trong trí nhớ của cô.

*Gốc là Ngựa xe như nước /車水馬龍/: chỉ sự nhộn nhịp, mô tả những dòng xe, dòng ngựa bất tận chạy trên đường.

(Nguồn: Baidu)
**Gốc là Ambilight /流光溢彩/: ánh sáng chảy và bóng tối, tràn màu.

Mô tả ánh sáng chói và màu sáng.

Nó có nghĩa là hình ảnh ánh sáng chảy và hình ảnh màu tràn.

Nó thường được sử dụng để mô tả đèn xe hơi, đèn neon, v.v.

và đôi khi được sử dụng để mô tả màu sắc sặc sỡ của các buổi trình diễn thời trang và đồ trang sức.

(Nguồn: Baidu)
Sau khi ngồi trong xe taxi, Trương Ly như trút bỏ được nhiệt độ nóng bức của ban ngày.

Gió lạnh ban đêm thổi vào từ ngoài cửa sổ xe.


Cô chớp mắt một cách thoải mái, yên lặng ngắm nhìn thành phố mà bản thân rời đi đã lâu.

Thành phố đã thay đổi rất nhiều, nhưng lại giống như chưa từng thay đổi.

Ngay khi suy nghĩ của Trương Ly bắt đầu trôi lơ lửng, một tiếng gầm rú chói tai của động cơ xe thể thao theo gió đêm truyền vào tai cô.

Trương Ly nhích người, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Dù đã qua giờ cao điểm, nhưng vẫn còn rất nhiều xe cộ đang chạy trên đường.

Một chiếc xe thể thao màu đen nhanh chóng lướt qua, lách vào các khoảng trống giữa những chiếc xe khác như một bóng ma.

Ánh sáng từ đèn đường và biển hiệu quảng cáo nhấp nháy đèn nê-ông để lại trên thân xe những vệt sáng đẹp đẽ, thần bí.

Tốc độ nhanh đến mức khi nó vụt ngang qua chiếc xe taxi mà Trương Ly đang ngồi, cho dù người trong xe đang mở cửa sổ, thì trong mắt Trương Ly cũng chỉ còn lại một bóng dáng mờ nhạt.

Đèn giao thông vẫn còn ba giây mới chuyển thành đèn đỏ.

Ánh mắt Văn Diệc ảm đạm nhìn chằm chằm về phía trước, tăng ga lên mức cao nhất.

Chiếc xe dần biến mất trong tầm mắt của Trương Ly như một cơn gió.

Chiếc xe taxi chậm rãi dừng lại khi đèn tín hiệu chuyển sang màu đỏ.

Cô thu lại ánh mắt của mình, lại thấy vẫn còn những tài xế khác thò đầu ra khỏi xe, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của chiếc xe thể thao vừa rồi.

Không biết đang nghĩ tới điều gì, Trương Ly bỗng nhiên cong khóe môi.

Đã 5 năm.

"An An, cuối cùng em cũng trở về."
"Tôi đã trở về rồi."
________
Tác giả có lời muốn nói:
Trương Ly và bạn trai chó điên si tình của cô ấy đang ở đây!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận