Eve ngạc nhiên khi thấy Vincent đang đứng trước cửa ra vào.
Anh mặc một chiếc áo khoác màu xám sẫm có lông quanh cổ áo, ve áo gấp lại. Màn đêm buông khiến đôi màu nâu đồng của anh trông tối hơn.
"Cậu Moriarty, cậu đang làm gì ở đây vậy?"
Eve bất ngờ khi thấy anh ở đây vào giờ này trong đêm.
Vincent nghiêm túc nói.
"Tôi nhận được tin báo rằng có một sinh vật lạ đang ẩn náu và sinh sống tại thị trấn Meadow. Tôi đến đây để xem và bắt nó."
Eve, Eugene và bà Aubrey nghe tên ma cà rồng này nói thì càng cảnh giác. Nhịp tim loạn xạ của họ được những tiếng xôn xao bên ngoài che lấp.
"Sinh vật lạ ư?"
Eve hỏi anh, trong lòng không biết có phải anh đang đợi cô tự nói ra sự thật không.
"Phải. Tôi mong các vị có thể giúp tôi.."
Giọng Vincent kéo dài, đôi mắt anh không rời khỏi cô dù chỉ một giây.
"Người của tôi đang bận tìm kiếm sinh vật đó, tôi nghĩ mình nên nghỉ chân và uống một tách trà ở đây."
Anh nhếch mép cười.
Eugene và bà Aubrey thở phào nhẹ nhõm khi nghe Vincent nói vậy.
Eve gật đầu, lùi lại:
"Mời vào."
Vincent bước chân vào ngôi nhà khiêm tốn của Dawson, nhìn đồ đạc xung quanh. Bà Aubrey đứng trong phòng khách, cúi chào anh, anh chào lại.
"Tôi là Aubrey Dawson, dì ruột của Genevieve. Mời cậu ngồi."
Bà Aubrey tự giới thiệu mình với Vincent.
"Chào bà Dawson. Rất vui được gặp bà. Tôi đã nghe khá nhiều về bà đấy."
Vincent nói, người phụ nữ lớn tuổi khẽ nhướng mày.
"Như việc bà cử người hầu của mình đến điều tra nhà Moriarty này, tôi phải kiểm tra một chút về lý lịch của cô gia sư mà tôi đang thuê chứ. Tôi hy vọng mình không làm gián đoạn chuyện gì."
Mắt anh dừng lại trên tờ giấy da viết dở, lọ mực và bút lông nằm trên bàn.
Bà Aubrey lo lắng cười nhẹ nhưng vẫn cố tỏ ra hiếu khách với ma cà rồng trong nhà. Bà lịch sự trả lời:
"Chúng tôi cũng không làm gì quan trọng lắm, một lát nữa có thể làm tiếp. Eugene."
Bà quay sang Eugene, anh vội gật đầu và vào bếp.
Eve và những người khác có thể nghe thấy những âm thanh hỗn loạn bên ngoài cửa mà vừa rồi họ không hề nghe. Cô rời mắt khỏi cửa sổ, bắt gặp ánh mắt của bà Aubrey, bà lo lắng nhìn cô, nhưng khi Vincent quay lại thì sự lo lắng ấy đã biến mất.
"Cho tôi hỏi, cậu đang tìm sinh vật gì vậy, cậu Moriarty?"
Bà Aubrey hỏi người đứng cạnh Eve. Eve quan sát cách Vincent ngồi thoải mái trên chiếc ghế trong phòng khách của họ, anh bắt chéo chân.
"Người ta đồn có người cá đang sinh sống giữa những người dân Meadow ngây thơ và tốt bụng đây."
Vincent nói, anh nhìn về phía những khúc gỗ đang bị đốt cháy trong lò sưởi.
"Có vẻ như nó đã mê hoặc vài kẻ nên dạo này gia súc trong thị trấn của bà mới chết."
Khi vụ việc xảy ra, mọi người trong thị trấn đều tin rằng đó là do phù thủy, ả đã giết các súc vật để phục vụ cho lợi ích bản thân. Nhưng sự thật này khiến Eve và hai người trong nhà không nói nên lời.
Mặc dù người cá* và tiên cá đều là những sinh vật sống dưới nước, đều có những đặc điểm tương tự, nhưng chúng không giống nhau. Nếu tiên cá tin vào hòa bình và biết giữ mình, thì người cá lại thích mê hoặc đàn ông và phụ nữ, không tiếc cả trẻ em. Chúng sẽ giết và ăn thịt con người một cách tàn nhẫn.
(* "Siren" là người cá, "mermaid" là tiên cá. Eve là tiên cá nha mọi người)
"Tôi nghĩ bên quan tòa hay lính trưởng mới phải lo những chuyện này chứ."
Eve nói, Vincent nở một nụ cười quyến rũ với cô.
"Đúng là thế, nhưng chẳng may là, không phải ai cũng có trách nhiệm và nhạy bén trong việc của mình, tôi đang ở trong cái chỗ đó đấy. Các cô đã thấy hay nghe nói gì về nó chưa?"
Đôi mắt anh nhìn xuyên qua hai người phụ nữ, nụ cười của anh bắt đầu nhạt đi.
Bà Aubrey lắc đầu trả lời:
"Chúng tôi chưa từng nghe thấy. Chúng tôi sẽ cảnh giác hơn nếu biết rằng có một sinh vật như thế sống ở thị trấn này. Người cá thực sự ở đây sao?" Một tia sợ hãi chạy dọc sống lưng bà. "Tôi không biết có người đã chết."
"Bà không biết sao, thưa bà Dawson." Vincent đáp.
"Có một gia đình đã không trở về nhà gần hai tháng nay. Nhiều người nghĩ gia đình họ chuyển sang thị trấn khác vì người đàn ông nợ nần chồng chất*, tôi thấy lý do này cũng hay phết. Nhất là sau khi bộ xương của gia đình này được tìm thấy."
(*elbow deep in his debt: Nợ nần chồng chất)
Những kẻ bị ruồng bỏ không được chào đón cũng không được phép sống như những người khác trong thị trấn hay làng mạc. Và việc che giấu, bảo vệ những sinh vật này là hành vi vi phạm nghiêm trọng đến nỗi phải xử án treo cổ.
Cho đến bây giờ, Eve đã rất cẩn trọng, không để lộ sơ hở về con người thật của mình. Eve thật may mắn khi được bà Aubrey đưa về. Cô lớn lên trước sự chứng kiến của mọi người nên dù là cô gái xinh đẹp nhất thị trấn thì cô vẫn là người ít bị nghi ngờ nhất.
"Chính quyền đã ra lệnh và các lính canh hiện đang lục soát từng ngôi nhà, đồng thời đảm bảo rằng tên người cá hoặc bất kể ai trốn thoát khỏi thị trấn này."
Nghe Vincent nói thế, Eve nắm chặt tay lại.
Điều này không tốt, không hề tốt một chút nào, Eve nghĩ thầm, và bà Aubrey cũng suy nghĩ tương tự. Nếu lính canh lục soát mọi ngóc ngách trong từng ngôi nhà thì việc bọn họ tìm thấy đá chua đã nghiền nát và muối bụi ngà chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Eugene bưng trà lên mời Vincent, anh bình tĩnh thưởng thức, trong khi mỗi giây trôi qua đối với ba người kia là một nỗi hoảng loạn.
"Cậu Moriarty, cậu có muốn ăn ít bánh quy không?"
Eve lịch sự hỏi ma cà rồng.
"Cô có bánh quy huyết không?"
Vincent hỏi. Eve và những người khác chớp chớp mắt. Anh khẽ cười nói:
"Tôi đùa thôi."
"Tôi xin phép." Eve đi vào bếp, Eugene theo sau cô.
Eugene không nói lời nào, anh cử động tay ra hiệu những gì sẽ làm rồi cầm con dao lên để tự vệ. Ý của Eugene là anh sẽ câu giờ cho Eve bỏ chạy. Nhưng họ vốn biết rõ rằng điều đó là không thể.
Đột nhiên họ nghe thấy một giọng nói lớn ở bên ngoài ngôi nhà. Eve và Eugene bước ra khỏi bếp, trên tay Eugene là một lọ bánh quy.
"Tất cả những ai ở trong nhà lập tức bước ra ngoài! Tốt nhất là các ngươi nên ngoan ngoãn hợp tác!"
Giọng nói cộc cằn của một người đàn ông vang lên từ cửa chính.
Eve nhận ra đó chính là tên lính trưởng Septimus, cô vừa mới gặp ông ta vài ngày trước và có chút xung đột với ông ta. Đằng sau ông còn có ba lính canh nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...