"Dì có giấy da không ạ?" Eve vừa nhìn lên bàn viết của dì Aubrey vừa hỏi.
"Trong ngăn kéo bên phải ấy."
Dì Aubrey trả lời rồi nêu suy nghĩ của mình về nhà Moriarty.
"Có vẻ như bà Moriarty không chấp nhận được người nghèo.
Cháu có biết chuyện gì đã xảy ra với bà Moriarty trước không?"
Eve lắc đầu.
"Cháu chưa bao giờ hỏi."
Cô cầm bút lông nhúng vào lọ mực.
"Cháu viết thư cho ai vậy?" Bà Aubrey hỏi khi thấy Eve đang viết gì đó trên giấy da một cách hết sức cẩn thận.
"Cho anh Sullivan ạ, chúng ta sẽ không thể gặp anh ấy vào bữa trưa ngày mai." Eve đáp.
Bà Aubrey mỉm cười.
"Ta không đi được không có nghĩa là cháu và Eugene không thể đi.
Đừng lo cho ta.
Ta nghỉ ngơi một chút là được."
Eve lắc đầu.
"Cháu không thể để dì ở nhà một mình đâu."
"Nhưng nếu hồi lời mời ăn trưa với một Công tước thì sẽ rất bất lịch sự đấy, cậu ấy còn có những vấn đề quan trọng khác phải giải quyết mà." Bà Aubrey nói, điều đó là sự thật.
Trước đây, bà Aubrey đã gặp Noah Sullivan hai lần, anh có vẻ là một người tử tế và lịch sự.
Cẩn trọng trong lời nói của mình.
Eve đã hai mươi bốn tuổi và cũng đã đến lúc cô phải ổn định cuộc sống, người phụ nữ lớn tuổi nghĩ thế.
Bà biết một ngày nào đó Eve sẽ phải rời khỏi cái tổ này.
Trong thâm tâm, bà Aubrey không muốn Eve truy tìm kẻ đã giết mẹ của mình vì bà biết con đường đó chẳng có gì khác hơn những hiểm nguy cùng bóng tối.
Bà Aubrey biết Eve có thiện cảm với người đàn ông đó nên dỗ dành Eve: "Nếu cháu vẫn lo lắng, Eugene sẽ ở nhà và chăm sóc ta.
Biết đâu chừng sáng mai ta sẽ thấy khỏe hơn.
Không cần phải gửi thư cho cậu ấy."
Đêm đó, Eve ngủ bên bà Aubrey.
Mặc dù người phụ nữ không còn sốt nhưng bà vẫn rất mệt mỏi.
Sáng hôm sau, bà Aubrey đã đẩy cô ra khỏi phòng và nói rằng:
"Eugene sẽ ở đây với ta.
Cháu cứ chuẩn bị đi."
Eve nhặt những mẩu than nóng bỏ vào chiếc hộp sắt hình tam giác và đậy nắp lại.
Cô đặt nó lên chiếc váy mà cô sẽ mặc, đẩy qua kéo lại, đồng thời đảm bảo rằng nó không quá nóng để làm cháy chiếc váy.
Là váy xong, cô quấn thêm chiếc khăn quàng để che đi những vết đỏ mờ quanh cổ.
Tay áo của chiếc váy dài đến tận cổ tay và có những nút nhỏ ở phía trước váy.
Không giống như những người phụ nữ giàu có, họ thường mặc váy lụa thêu chỉ vàng được đính ngọc trai hay những thứ tương tự, váy của cô chỉ được làm bằng cotton với vài đường may.
Eve buộc tóc bằng một dải ruy băng màu be, cẩn thận chải phần tóc mai để nó nằm yên hai bên thái dương.
Eve xuống cầu thang, đến phòng của bà Aubrey và hôn lên má bà,
"Cháu sẽ về sớm nhất có thể."
"Ừm,"
Bà Aubrey trả lời.
Rồi bà nhìn vào Eve, cau mày.
"Sao cháu lại quàng cổ? Hôm nay trời sẽ nóng đấy."
"Cháu nghĩ mình nên ăn mặc nghiêm trang một chút thì tốt hơn, đường viền cổ áo của chiếc váy này khiến cháu có cảm giác như ngực bị đẩy lên quá cao vậy." Eve đáp, bà Aubrey lắc đầu.
"Chiếc váy vốn dĩ là như thế mà." Bà Aubrey nhìn vào ngực của Eve, nhận xét.
"Cháu cần nó đấy.
Không nhất thiết phải che."
"Ồ, dì Aubrey!"
Eve vội hôn lên má của bà Aubrey và nói.
"Nhớ uống nước chanh và nghỉ ngơi nhé.
Cháu phải đi rồi."
"Eve, đợi đã! Hừ."
Bà Aubrey ấn ngón tay lên thái dương.
"Chịu con bé này luôn.
Ta phải làm gì với nó đây." Bà lẩm bẩm trong hơi thở.
"Tôi hy vọng cô sẽ vui vẻ, cô Eve." Eugene chân thành chúc Eve, tiễn cô đến tận cửa.
Eve rất buồn vì gia đình không thể tham gia cùng cô ngày hôm nay.
Cô nói với Eugene.
"Chúng ta sẽ ra ngoài khi dì Aubrey khỏe hơn.
Xem như đó là món quà của tôi vậy."
Eugene mỉm cười ân cần với Eve.
"Tôi rất mong chờ đó."
Eve nhoài người về phía trước và hôn lên má Eugene.
"Cẩn thận nhé, và đừng lo cho bà Aubrey.
Tôi nhất định sẽ chăm sóc cho bà ấy."
Eve bước ra khỏi cổng, đến nơi cỗ xe đang đợi cô.
Anh Sullivan đứng bên ngoài xe ngựa như một quý ông lịch lãm.
Anh đang nhìn về hướng con đường.
Anh ta mặc một chiếc áo đuôi tôm màu xanh đậm, một chiếc ghi-lê màu trắng và một chiếc quần màu be hơi sẫm.
Cảm nhận được ánh mắt của Eve, Noah quay lại nhìn cô.
Anh nở một nụ cười lịch sự, và cúi đầu nhẹ.
"Chào buổi chiều, cô Barlow."
(Truyện được dịch bởi Johanna và đăng duy nhất trên VNO và wattpad.com, mong được các bạn nhiệt tình ủng hộ.
Xin chân thành cảm ơn)
Anh chào cô và khen cô.
"Hôm nay trông cô thật đáng yêu."
Eve thoáng ngại ngùng.
"Cảm ơn, anh Sullivan.
Ý tôi là Công tước Sullivan.
Trông anh cũng rất bảnh đấy,"
Cô cúi đầu.
"Cô không cần phải gọi tôi như vậy.
Chúng ta là bạn mà, nên xưng tên chứ nhỉ? Tôi có thể gọi cô là Genevieve không?"
Anh xin phép cô.
"Nếu không thì tôi sẽ gọi cô là cô Barlow."
Mặc dù đã nói chuyện với nhau được một thời gian khá dài nhưng họ luôn xưng hô với nhau cách trang trọng.
Có lẽ do họ chỉ nói vài việc cần thiết, sau đó thì đường ai nấy đi.
Eve gật đầu.
"Anh có thể chứ."
"Cô có thể gọi tôi là Noah."
Noah nói, Eve cũng không tìm được lý do để từ chối.
Anh nhìn phía sau cô và hỏi.
"Dì và người đánh xe của cô vẫn chưa chuẩn bị xong sao?"
Eve quay lại thì thấy Eugene đang đứng ở cửa nhìn họ nói chuyện, như thể anh đang chờ tiễn con mình.
Cô nói:
"Dì Aubrey cảm thấy không được khỏe, dì muốn nghỉ ngơi.
Xin đừng bận tâm."
"Tôi rất tiếc về điều đó.
Bà ổn chứ? Có lẽ sẽ tốt hơn nếu gọi bác sĩ đến khám cho bà."
Noah gợi ý, Eve lắc đầu.
"Eugene đã gọi cho bác sĩ và bác sĩ sẽ đến đây sớm thôi.
Cảm ơn anh đã hỏi thăm," Eve rất biết ơn vì sự quan tâm của Noah.
"Nếu vậy thì tốt quá." Noah trả lời, người đánh xe mở cửa xe ngựa cho cô.
Eve không biết liệu tinh thần hiệp sĩ có tồn tại ở những người đàn ông khác hay không, nhưng cô chắc chắn rằng nó tồn tại trong người đàn ông này, cô khẽ mỉm cười.
Giá như hôm nay cậu chủ kiêu ngạo của cô có mặt ở đây để xem thì hay biết mấy, cô nghĩ thầm, cô sẽ nói cho anh ta biết.
Cô bước vào trong xe ngựa.
Noah đi theo cô, ngồi ở phía bên kia ghế, người đánh xe đóng cửa lại.
Cách xa thị trấn Meadow, trong dinh thự Moriarty, Vincent tốn một khoảng thời gian để chuẩn bị cho cuộc hẹn ngọt ngào của mình.
Quản gia gõ cửa lần thứ hai.
"Mời vào."
"Thưa cậu chủ Vincent." Alfie thấp đầu thông báo.
"Bà Annalise yêu cầu cậu mau chóng chuẩn bị để không đến đón cô Hooke muộn ạ."
Vincent dùng ngón tay chải tóc.
"Mẹ tôi chẳng lịch sự gì cả.
Tôi đang cố tỏ ra lịch lãm trước mặt cô Hooke như bà ta mong đợi thôi mà.
Tất nhiên sẽ mất thời gian một chút rồi."
Alfie bị kẹt giữa cậu chủ đang cố gắng chống đối bà Annalise và bà Annalise đang khè lửa vào anh bởi hành động của Vincent.
"Cậu có làm những gì tôi đã bảo tối qua không?" Đôi mắt của Vincent nhìn vào quản gia đang đi lấy áo khoác thông qua chiếc gương.
Quản gia vội gật đầu.
"Tôi có, thưa cậu.
Tối qua tôi đã tìm và thấy nó ở Đồi Thresk."
"Đồi Thresk? Thảo nào con hamster kia muốn tôi lãng phí thời gian ở đó." Vincent nói, giơ hai tay lên.
Alfie nhanh chóng đến bên Vincent giúp anh mặc áo khoác.
"Cô chủ Allie sao?" Alfie hỏi.
"Cậu chủ Vincent, như vậy sẽ hơi mất thời gian đó, vì Đồi Thresk nằm ở hướng ngược lại Thung lũng Hollow."
Thị trấn ấy không xứng với những người đến từ Skellington hoặc Thung lũng Hollow.
Đó là một thị trấn dành cho những người thuộc tầng lớp trung lưu và hạ lưu.
Vincent cũng đoán được em gái mình đã nghe thấy cái tên đó từ miệng ai rồi, vì con bé chỉ chịu nói chuyện với một vài người thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...